Tạm biệt người chị tốt bụng, người đinh ninh rằng cô bị móc túi sạch, kiên quyết kéo cô đến toa nằm rồi ra sức dúi tiền cho cô, Phù Hiểu hòa vào dòng người ra khỏi ga, vừa đi vừa nghĩ xem có nên vể nhà cô của cô trước rồi tính tiếp không.

“Phù tiểu thư.” Đang đứng ở cửa ra thì có người gọi cô một tiếng, cô ngẩng lên thì thấy chàng nhân viên chuyên phát nhanh trẻ mà cô không lấy gì làm xa lạ nọ đang xách một va li hành lý, cười tủm tỉm và đứng trước cô, “Bưu kiện của cô.”

Phù Hiểu ngây ra nhìn anh chàng một mất một lát, hiệu suất của dịch vụ này hơi bị quá cao rồi đấy nha? Chợt cô nhớ tới gia thế có hiển hách và ví tiền có dày hơn người bình thường “chút chút” của Đường Học Chính, nhất thời cô có cảm giác mây tan trời tỏ, làm gì có công ty tư nhân nào thế này, rõ ràng đây là dịch vụ chuyển phát cá nhân! Anh sợ một lúc một nhác cô sẽ không tiếp nhận nổi nên mới lừa cô kiểu này.

“Cám ơn.” Cô nói cám ơn rồi nhận lấy chiếc va li trong tay anh chàng.

“Không cần khách sáo, Đường tiên sinh còn bảo tôi chuyển lời đến cô, vốn dĩ ngài ấy định tự mình đến đây nhưng đột xuất phải nhận nhiệm vụ, không thể không đi. Ngài ấy nói: xin cô hãy tự chăm sóc mình cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì, ngài ấy xử lý mọi chuyện xong xuôi thì sẽ đến tìm cô.”

Phù Hiểu thấy lòng mình vừa ngọt, vừa đắng, vừa mặn, vừa chát cũng vừa cay, cô rũ mắt xuống khẽ ừ một tiếng.

Cô về nhà, lôi đống quần áo, vật phẩm mà anh thu dọn giúp cô ra, cô không chú ý đến chuyện anh mua thêm vài bộ đồ mới cho cô mà chú ý đến chuyện anh gập gọn ghẽ đồ của cô, cái gã đó… rõ là quần áo của mình thì toàn bạ đâu vứt đó thôi à. Cô tròn mắt lên nhìn rồi vội lắc đầu từ chối dòng suy nghĩ đang tràn ra, không cho mình nghĩ về anh nữa. Cô kiểm tra ví tiền, định ra ngoài mua vài thứ. Bất kể bạn có phải rời xa một vài người nào đó, thế giới này… vẫn tiếp diễn, bạn… vẫn phải tiếp tục cuộc sống thường ngày.

Vừa cầm ví lên là Phù Hiểu phát hiện ra ngay: nó không nhẹ như nó vốn phải thế. Cô mở ví ra, thấy trong ví là một xấp dày những tờ tiền màu đỏ, cạnh đó là một tờ giấy nhớ.

Cô không muốn đọc nhưng lại không kìm chế nổi lòng mình mà mở ra đọc.

“Sau này mà em còn dám tự hành hạ thể xác bé bỏng của em, thì cứ chờ xem, xem anh sẽ xử lý em thế nào nhé. Nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ. Cô bé ngốc.”

Những nét chữ rồng bay phương múa như nhòa dần, Phù Hiểu ra sức chớp mắt, không được khóc, không được khóc.

Buổi tối, cô lên giường từ sớm nhưng cứ trằn trọc mãi, không sao đi vào giấc ngủ được. Hễ nhắm mắt lại, là rất nhiều, rất nhiều những chuyện mà cô không muốn nghĩ đến cứ không chịu buông tha cô, tràn vào suy nghĩ của cô. Cô chán nản bật dậy, uể oải bật máy tính lên hòng dời sự chú ý của mình sang chuyện khác.

Đã qua nửa giờ đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa gõ được chữ nào. Cô cắn môi, đóng câu truyện đang viết dở lại. Cô vào mạng, lướt đông lướt tây hòng tìm kiếm một thứ gì đó có thể thu hút được sự chú ý của cô khi này. Vô tình, cô mở hộp thư điện tử ra, vô thức kéo lên kéo xuống kiểm tra thư và chợt sựng lại khi nhìn đến một địa chỉ người gửi nào đó. Cô thấy trong hộp thư điện tử của cô có một dãy dài email chưa đọc và chúng có cùng một địa chỉ người gửi. Những email đó không phải email quảng cáo, mà là email ông nội Đường Học Chính cho người gửi đến hộp thư điện tử của cô – bức đầu tiên được gửi sau khi chuyện đó xảy ra được vài tháng. Mỗi lần nhận được email, cô biết là ông cụ Đường đang thực hiện lời hứa của cụ, nhưng cô chưa bao giờ mở những email đó ra đọc. Cô không biết tâm trạng của mình sẽ ra sao sau khi đọc những email đó.

Giống như câu truyện về chiếc hộp của Pandora[1], đến phút cuối nàng Pandora sẽ không chống lại được sự dụ hoặc. Trong khoảnh khắc, cô hiểu ra, hiểu ra trong chớp mắt ma lực của vực sâu khiến con người ta cam tâm nhảy xuống. Như bị sai khiến bởi quỷ thần, cô mở những email đó ra.

“… Vết thương của A Chính đã khỏi hẳn, ông cho thằng bé nhập ngũ. Nó cũng biết là ông răn dạy nó, nên nó không nói lời nào, ngoan ngoãn theo ông đi, chứ như bình thường thì nó đã tìm cách lươn lẹo cho qua chuyện. Ông ra chỉ thị cho huấn luyện viên của nó: không được thiên vị nó, thậm chí còn phải nghiêm với nó hơn những cậu lính khác. Huấn luyện viên Phương làm theo lời ông. Từ bé đến lớn, A Chính được mẹ và bà nội chăm bẵm, nên yếu ớt, èo uột lắm. Mấy tuần huấn luyện quân sự đầu tiên, nó chịu không ít khổ, bắt đầu lén kêu ca với ông, bị ông mắng cho một trận, sau lần đó, nó không bao giờ kêu ca gì với ông nữa. Có lần, ông đến doanh trại thăm nó, thấy nó gác thay cho một đồng đội bị ốm. Nếu ông cho nó nhập ngũ sớm hơn thì đã tốt.”

“… Tư chất của A Chính rất tốt, thằng bé được Đại đội trưởng Binh đoàn Bộ đội Đặc chủng chấm, hỏi nó có muốn gia nhập đội họ không. Mẹ nó xót nó không cho nó đi, nhưng trái lại, nó đồng ý. Trải qua nửa năm huấn luyện, nó khỏe mạnh hơn, ăn nói cũng chín chắn hơn, không còn cái kiểu không coi ai ra gì như trước.”

“… Chương trình huấn luyện mà bộ đội đặc chủng phải nhận vất vả hơn chương trình huấn luyện bộ đội thông thường nhiều lắm, chỉ riêng mục chạy bộ, đoạn đường mà bộ đội đặc chủng phải chạy đã gấp hơn hai lần bộ đội thường, ngoài ra còn các chương trình huấn luyện về võ thuật, bắn tỉa, vv. Rất nhiều binh lính không theo nổi chương trình huấn luyện ấy mà xin rút nhưng A Chính thì kiên trì bám trụ. Hơn thế nữa, trong một lần diễn tập, thằng bé chỉ huy đội nó bắt giam được Tư lệnh của phe địch, được khen ngợi.”

“… Lần thực chiến đầu tiên mà A Chính tham gia đến rất đột ngột, lần đó thằng bé tham gia diễn tập ở biên giới, gặp phải bọn tội phạm ma túy đã bị bắt nhưng cướp được súng của bộ đội và bỏ trốn. Nó và tiểu đội của nó nhận được lệnh hỗ trợ bộ đội biên phòng vây bắt những tên tội phạm nọ trong rừng rậm, nó tự tay bắt được hung phạm chính, nó bị thương nhẹ.”

“… Những nhiệm vụ A Chính chấp hành dần nhiều lên, càng ngày càng quan trọng, đồng thời cũng càng ngày càng nguy hiểm. Có một lần, ở nước ngoài, khi chấp hành nhiệm vụ giải cứu con tin, thằng bé không may bị bắt, nó bị đánh cho thương tích đầy mình nhưng vẫn trốn thoát được nhờ trí tuệ và nghị lực của bản thân. Thậm chí lần đấy, nó còn xoay vòng được quân địch trong rừng nhiệt đới suốt một tuần, cuối cùng lần theo đường sông trở về quân doanh. Lần đấy, nó nằm trên giường bệnh suốt hai tuần lễ.”

“… A Chính đã lập được rất nhiều công lao, to có, nhỏ cũng có. Nó từng cứu trẻ em bị lừa bán, phá tan hang ổ của trùm ma túy quốc tế, giải cứu con tin trong những cuộc đấu vũ trang phi pháp… Nó trở thành đại tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử, các vị sư trưởng của các quân khu ai cũng coi trọng nó. Khi ông nghĩ có lẽ nó sẽ tiếp tục đi theo lộ trình ấy thì nó lại có hành động mới. Có mấy lần đi làm nhiệm vụ, nó mang người về, đều là những người rất tài ba, có tri thức. Khi này, ông mới nhận ra: trong vô giác, cháu trai của ông đã vượt xa khát vọng của ông về nó. Ông phấn khởi lắm, cũng hy vọng cháu có thể coi đó như niềm an ủi nhỏ nhoi, cám ơn sự khoan hồng và độ lượng của cháu.”

“… Cháu Phù à, sau này ông không thể báo lại cho cháu những chuyện A Chính làm được nữa rồi, bởi vì những chuyện thằng bé làm bây giờ càng ít người biết thì càng tốt. Nhưng ông cam đoan với cháu: tất cả những chuyện nó làm… tuyệt không có chuyện nào là chuyện xấu. Sau này, nó nhất định sẽ trở thành một người tài giỏi, không để Tổ quốc, Nhân dân phải thất vọng. Quả thật ông không biết phải nói gì với cháu, ông nợ cháu, ông xin ghi tạc trong lòng cả cuộc đời; ông cảm kích cháu, ông cũng xin ghi tạc trong lòng cả cuộc đời. Nếu cháu có thể hồi âm cho ông, để ông được đỡ đần cháu đôi chút thì ông vui lắm.”

Xem xong những email đó, Phù Hiểu đã đầm đìa nước mắt từ bao giờ. Lòng cô rối như tơ vò, lúc thì nhớ về nụ cười từ ái của ba mẹ, lúc thì nhớ đến sự dịu dàng, yêu chiều của Đường Học Chính.

“Đường tiên sinh nhận được nhiệm vụ, không thể không đi.” Đột nhiên, lời của chàng nhân viên chuyển phát nhanh trẻ vang lên trong đầu cô, đầu tiên, cô nhớ về chuyện ông cụ Đường kể: anh từng bị địch bắt, nhất thời, tim cô như bị ai bóp chặt, đau đến không thở được. Nhiệm vụ lần này của anh… có nguy hiểm lắm không? Suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô rồi khiến cô không thể không nghĩ về nó. Có thể bị thương, có thể bị kẻ xấu bắt, bị đánh cho vết thương đầy mình… Nhớ lại lần trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh mang theo vết thương đến đây, anh vốn khỏe mạnh là thế mà hôm đó lại cứ ngủ lịm đi… Bây giờ, anh có được an toàn hay không?

Có lẽ trên đời này sẽ không có từ ngữ nào là diễn tả nổi tâm trạng cực kỳ phức tạp của Phù Hiểu khi này một cách trọn vẹn, nhưng dần dần, cô cũng nghĩ thoáng ra. Người đã chết thì không thể sống lại, Đường Học Chính đã dùng hành động bù đắp lại lỗi lầm của anh, cô đã dần buông thù hận và tiếc nuối về cái chết của ba mẹ mười năm trước. Nhưng, cô cũng biết rằng: mình không bao giờ còn có thể cùng một chỗ với anh. Cô thấy áy náy, thấy có lỗi với ba mẹ trên thiên đường lắm lắm, nhất định hai người sẽ không tha thứ cho cô đâu. Bây giờ, cô chỉ mong anh bình an trở về, cho cô được gặp anh thêm một lần nữa, rồi hai bên nói rõ với nhau, từ nay về sau mỗi người mỗi ngả. Anh sẽ cưới một cô vợ tốt, người sẽ ủng hộ anh khi anh nỗ lực vì mục tiêu của anh. Còn cô, cô sẽ bỏ xuống yêu thương và đau xót, có lẽ sẽ tìm một người đàn ông bình thường, cô sẽ giấu anh trong tim mình trọn đời và tiếp tục sống.

Phù Hiểu giỏi tự an ủi mình lắm, nếu không có sự kiên cường đó thì… mười năm đằng đẵng không cha không mẹ… sẽ gian nan với cô đến mức nào. Nghĩ thoáng ra kiểu đó, cô cũng thấy ổn hơn. Trừ những buổi đêm, cô không nén nổi lòng mình mà trùm chăn khóc thầm, ra sức nói xin lỗi với bức ảnh chụp ba mẹ vì đã yêu Đường Học Chính, lại luôn mơ thấy ác mộng là Đường Học Chính bị bắt, bị thương, không thể trốn ra ngoài; thì vào những khoảng thời gian khác, cô rất ổn. Mỗi khi ra ngoài, cô sẽ trang điểm nhẹ hòng khiến mình phấn chấn lên đôi chút, vì có vậy cô mới không rầu rĩ hơn nữa. Cô xin lỗi ba người nhà họ Dương, tìm đại một lý do giải thích cho việc cô đi mà không từ giã họ. Cô đến nhà cô mình thăm bà nội, mọi người ngồi bên nhau nói cười, ngày này qua ngày khác.

Khoảng nửa tháng sau, một đêm nọ, khó khăn lắm Phù Hiểu mới lên tinh thần được cho mình rồi ngồi trước máy tính nhặt nhạnh công việc đã bị cô bỏ bê lâu ngày thì chuông cửa vang lên. Cô không khỏi giật mình, nhìn đồng hồ, đã 1h15” sáng rồi. Vào thời điểm này có tiếng chuông cửa réo, cô lại ở nhà một mình nên cô thấp thỏm lắm. Cầm theo cây gậy bóng chày, cô chậm rãi mở cửa buồng ra.

“Phù Hiểu, là anh.” Giọng nói trầm ấm quen đến không thể quen hơn vang lên trong không gian yên tĩnh, xuyên vào căn phòng, đánh thẳng vào trái tim cô.

Là Đường Học Chính! Phù Hiểu không kịp nghĩ ngợi gì, vội ném gậy đi ra mở cửa nhà. Nhờ ánh đèn mờ mờ, cô nhìn của song sắt của cổng sắt, ngắm khuôn mặt anh tuấn mà dường như đã cả một thế kỷ rồi cô chưa được trông thấy, nhất thời, cô ngẩn ra tại chỗ.

Đường Học Chính cũng mê mải ngắm cô, không bảo cô mở cửa mà chỉ nhìn cô say đắm.

Không biết đã qua bao lâu, Phù Hiểu khẽ khàng lên tiếng: “Mặt anh… bị sao thế?” Sao lại có vết cắt thế kia.

“À, nó hả,” anh lấy ngón cái rờ rờ, “Không cẩn thận để dao lam sượt qua.”

Nhớ đến những hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình, cô hít mạnh một hơi, “Anh còn bị thương ờ đâu nữa hả?”

“Không có. Lần này chỉ phải cứu có một người, nhẹ nhàng lắm.” Đường Học Chính đáp nhẹ hều, ánh mắt thì như radar quét khắp khuôn mặt cô, gầy đi mất một ít, “Mấy hôm nay em vẫn ăn uống tốt chứ?”

Phù Hiểu khẽ gật đầu.

“Trông bộ dạng của em kìa, lại thức khuya phải không?”

“Em…” Phù Hiểu không biết nên nói gì bây giờ.

“Thức khuya không tốt cho sức khỏe, em mau đi ngủ đi, không làm phiền em nữa, anh phải đi rồi.” Đường Học Chính cười khẽ một tiếng.

“Hả?” Phù Hiểu không ngờ là khuya khoắt thế này mà anh lại đến đây chỉ để nói mấy câu đó với cô.

Đường Học Chính làm gì chẳng biết mình rất ngốc, nhưng anh không sao kiềm chế được ham muốn được gặp cô mãnh liệt trong lòng mình, thế nên anh ngồi trực thăng bay đến thẳng đây. “Anh chỉ muốn gặp em một lát, anh nhớ em lắm. Em không có cảm giác an toàn khi ở bên anh là đúng, đợi anh thuyết phục mẹ anh xong, tiện thể thông báo hết cho họ hàng nhà anh, rồi anh sẽ đến tìm em.”

“Anh…” đừng lãng phí thời gian cho chuyện này nữa, “Mẹ anh sẽ không chấp nhận em đâu, anh hãy tìm một cô vợ mà mẹ anh ưng ý đi.”

Đường Học Chính nhếch môi: “Nhưng anh chỉ thích em thôi.” Lời này đến là ngây thơ mà anh nói mới thuận miệng làm sao.

[1] Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò cua mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương