Phù Hiểu, Em Là Của Anh!
-
Chương 18
Phù Hiểu không hiểu mô tê gì, đành phải quay ra sau hỏi anh chàng đứng sau cô, “Anh có thấy ai khác nữa không?”
Đường Học Chính dường như bị hai cô ngố này chọc cười, “Dương Mật, năm mới tốt lành.”
Người! Là người!
Vậy thì còn đáng sợ hơn cả quỷ!
Trái tim nho nhỏ của Dương Mật đập bình bịch, “Đường, Đường thiếu?”
“A,” lúc mày Phù Hiểu mới có phản ứng, “Ra người mày chỉ là anh ấy à.”
Ra người cô chỉ là anh ta cái nỗi gì! Cái con nhóc lừa đảo, thô thần kinh này nữa, nó đang chỉnh cô đấy phải không! Dương Mật cười gượng, “Đương nhiên không phải rồi, là tao thấy một đứa trẻ con chạy lên á. Vậy… mời vào, mau vào thôi.” Lát nữa sẽ xử lý con ả đó sau.
“Ba, mẹ, ông xã, Hiểu với Đường thiếu đến nè.” Đứng ở cửa, cô hô lên.
“Gì? Không phải con bé kia bảo buổi tối nó mới sang đây sao?” Bà Dương nghe vậy rất phấn khởi, vừa lải nhải bà vừa xỏ dép, cùng ông Dương ra đón.
“Chú Dương, cô Dương, chúc cô chú năm mới mạnh khỏe, đại cát đại lợi ạ.” Phù Hiểu chắp tay lại, cười híp mắt nói.
“Tốt, tốt, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.”
“Đây là Đường Học Chính, anh ấy từng đến nhà mình ăn cơm một lần đó cô chú.” Phù Hiểu không biết phải giải thich nguyên do anh xuất hiện ở đây như thế nào nên cô cố ý chuyển vấn đề này sang cho anh giải quyết.
Ông Dương, bà Dương không khỏi liếc nhau với vẻ khó hiểu.
Đầu tiên, Đường Học Chính bắt chước cô chúc tết ông bà Dương, sau đó, anh thản nhiên giải thích: “Cháu có chút việc nên không về Bắc Kinh được, vì cũng đang ở gần đây nên cháu đến ăn chực Tết nhà mọi người, cô chú sẽ không để bụng chứ ạ?”
Ông bà Dương đều là người chất phác, vội nói: “Đứa nhỏ đáng thương, Tết nhất cũng không về nhà được, nào, mau vào nhà đi cháu, ở đây ăn Tết với chúng ta cũng được!”
Tiêu Nhiên xém xỉu vì kinh ngạc, Đường thiếu đang hót cái gì vậy?
Kỳ thật, làm gì có chuyện Tiêu Nhiên không đoán nổi lý do cơ chứ, chẳng qua là anh không dám nghĩ theo hướng đấy thôi. Mà người đó còn là Phù Hiểu, là khuê mật của chị xã nhà anh đấy. Nhỡ vị đại thiếu gia này chỉ hứng thú nhất thời, cuối cũng lại… Đến lúc đó thì Dương Mật còn không nổi đóa với Đường thiếu chắc.
Mấy người đi vào phòng khách, ông Dương bà Dương ngồi về vị trí cũ, hai vợ chồng Tiêu Nhiên dẫn Đường Học Chính đến ghế phó. Đường Học Chính liếc sang Phù Hiểu, thấy cô đã tự động ngồi xuống ghế khách thì anh cũng cười cười rồi ngồi xuống cạnh cô. Đương nhiên là Phù Hiểu dịch sang một bên lấy chỗ cho anh ngồi.
Hai vợ chồng Tiêu Nhiên không khỏi liếc nhau, thấp thỏm ngồi xuống.
Đợi sau khi mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình và tán gẫu hăng say những chuyện trên trời dưới biển, Phù Hiểu mới lén ra hiệu cho Dương Mật, bảo cô nàng cùng cô vào buồng ngủ của cô nàng.
Dương Mật cũng đang muốn tìm cơ hội gặp riêng cô nên lập tức theo vào, vừa vào đã mắng. “Mày muốn dọa chết tao hả!”
“Phỉ phui, Tết nhất nói sống chết cái nỗi gì, dại mồm dại miệng.”
“Còn dại mồm dại miệng cơ à! Mày léng phéng với Đường thiếu từ bao giờ mà không thèm bảo tao lấy một tiếng!” Dương Mật chống nạnh, ra vẻ một người đàn bà đanh đá.
Phù Hiểu giật bắn mình, “Ai léng phéng với ai chứ, nói luyên thuyên gì vậy!”
“Mày còn lừa tao? Lúc ở ngoài kia hai đứa tụi mày ngồi cạnh nhau, nói với nhau thì toàn những lời thân mật, mày coi tao là con mù hả!” Hai đứa nó đã thân với nhau đến vậy rồi, không phải người yêu thì là cái gì?
Phù Hiểu không có lời nào để nói, bọn họ là khách, không ngồi đó thì ngồi đâu? Cuộc đối thoại giữa họ đã bình thường đến không thể bình thường hơn nữa được chưa? Sao ả đại tiểu thư này lại nghe thành những lời thân mật chứ? “Không phải đâu, anh ta nói anh ta chán ăn Tết ở Bắc Kinh rồi, nên anh ta đến đây để tìm một chỗ để trốn mà thôi.” Cô giải thích.
Buồn chán? Đường thiếu – anh ta mà buồn chán á? “Cái cớ đó mà mày cũng tin?”
“Kẹo Mật, tao với anh ta không có khả năng đâu, hơn nữa anh ta cũng chính mồm nói anh ta không còn ý đó với tao nữa.”
“Chính mồm? Không còn?” Dương đại tiểu thư rất biết cách bắt lấy những từ khóa, cô cao giọng, “Xin hãy giải thích ý nghĩa của hai từ trên.”
Phù Hiểu tự biết mình lỡ lời, cô vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ, nghĩ đến phát phiền, cô liền xua tay bảo: “Lúc khác rảnh tao lại nói cho mày, tao gọi mày vào đây để nói chuyện quan trọng chứ không phải chuyện này.”
Còn chuyện gì có thể “quan trọng” hơn chuyện này cơ chứ? Dương Mật lườm cô với cái vẻ mày đang hoang tưởng đấy à.
“Tối nay tao phải sang nhà cô tao, Đường Học Chính đi cùng không tiện lắm, thôi để anh ta ở chỗ mày vậy.”
… Con bé này nghĩ Đường thiếu – người ta là thú cưng đấy ư?
(Cactus: người Trung Quốc rất coi trọng vai vế, cũng rât coi trọng chỗ ngồi vì theo họ chỗ ngồi thể hiện vai vế của họ, trong một bàn thường có ghế chủ – ghế cho người chủ trì, bề trên – người có vai vế nhất, ghế phó là ghế cho người có vai vế nhì. Trên bàn khách một gia đình thường người có vai vế lớn nhất trong gia đình đó sẽ ngồi ghế chủ, ghế phó là người vai vế thứ hai trong gia đình đó, khách đến chơi mà ngồi ghế phó phải bằng vai phải lứa với người ngồi ghế chủ hoặc có vai vế cao hơn hẳn người có vai vế thứ hai trong gia đình chủ.)
Đường Học Chính dường như bị hai cô ngố này chọc cười, “Dương Mật, năm mới tốt lành.”
Người! Là người!
Vậy thì còn đáng sợ hơn cả quỷ!
Trái tim nho nhỏ của Dương Mật đập bình bịch, “Đường, Đường thiếu?”
“A,” lúc mày Phù Hiểu mới có phản ứng, “Ra người mày chỉ là anh ấy à.”
Ra người cô chỉ là anh ta cái nỗi gì! Cái con nhóc lừa đảo, thô thần kinh này nữa, nó đang chỉnh cô đấy phải không! Dương Mật cười gượng, “Đương nhiên không phải rồi, là tao thấy một đứa trẻ con chạy lên á. Vậy… mời vào, mau vào thôi.” Lát nữa sẽ xử lý con ả đó sau.
“Ba, mẹ, ông xã, Hiểu với Đường thiếu đến nè.” Đứng ở cửa, cô hô lên.
“Gì? Không phải con bé kia bảo buổi tối nó mới sang đây sao?” Bà Dương nghe vậy rất phấn khởi, vừa lải nhải bà vừa xỏ dép, cùng ông Dương ra đón.
“Chú Dương, cô Dương, chúc cô chú năm mới mạnh khỏe, đại cát đại lợi ạ.” Phù Hiểu chắp tay lại, cười híp mắt nói.
“Tốt, tốt, đại cát đại lợi, đại cát đại lợi.”
“Đây là Đường Học Chính, anh ấy từng đến nhà mình ăn cơm một lần đó cô chú.” Phù Hiểu không biết phải giải thich nguyên do anh xuất hiện ở đây như thế nào nên cô cố ý chuyển vấn đề này sang cho anh giải quyết.
Ông Dương, bà Dương không khỏi liếc nhau với vẻ khó hiểu.
Đầu tiên, Đường Học Chính bắt chước cô chúc tết ông bà Dương, sau đó, anh thản nhiên giải thích: “Cháu có chút việc nên không về Bắc Kinh được, vì cũng đang ở gần đây nên cháu đến ăn chực Tết nhà mọi người, cô chú sẽ không để bụng chứ ạ?”
Ông bà Dương đều là người chất phác, vội nói: “Đứa nhỏ đáng thương, Tết nhất cũng không về nhà được, nào, mau vào nhà đi cháu, ở đây ăn Tết với chúng ta cũng được!”
Tiêu Nhiên xém xỉu vì kinh ngạc, Đường thiếu đang hót cái gì vậy?
Kỳ thật, làm gì có chuyện Tiêu Nhiên không đoán nổi lý do cơ chứ, chẳng qua là anh không dám nghĩ theo hướng đấy thôi. Mà người đó còn là Phù Hiểu, là khuê mật của chị xã nhà anh đấy. Nhỡ vị đại thiếu gia này chỉ hứng thú nhất thời, cuối cũng lại… Đến lúc đó thì Dương Mật còn không nổi đóa với Đường thiếu chắc.
Mấy người đi vào phòng khách, ông Dương bà Dương ngồi về vị trí cũ, hai vợ chồng Tiêu Nhiên dẫn Đường Học Chính đến ghế phó. Đường Học Chính liếc sang Phù Hiểu, thấy cô đã tự động ngồi xuống ghế khách thì anh cũng cười cười rồi ngồi xuống cạnh cô. Đương nhiên là Phù Hiểu dịch sang một bên lấy chỗ cho anh ngồi.
Hai vợ chồng Tiêu Nhiên không khỏi liếc nhau, thấp thỏm ngồi xuống.
Đợi sau khi mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình và tán gẫu hăng say những chuyện trên trời dưới biển, Phù Hiểu mới lén ra hiệu cho Dương Mật, bảo cô nàng cùng cô vào buồng ngủ của cô nàng.
Dương Mật cũng đang muốn tìm cơ hội gặp riêng cô nên lập tức theo vào, vừa vào đã mắng. “Mày muốn dọa chết tao hả!”
“Phỉ phui, Tết nhất nói sống chết cái nỗi gì, dại mồm dại miệng.”
“Còn dại mồm dại miệng cơ à! Mày léng phéng với Đường thiếu từ bao giờ mà không thèm bảo tao lấy một tiếng!” Dương Mật chống nạnh, ra vẻ một người đàn bà đanh đá.
Phù Hiểu giật bắn mình, “Ai léng phéng với ai chứ, nói luyên thuyên gì vậy!”
“Mày còn lừa tao? Lúc ở ngoài kia hai đứa tụi mày ngồi cạnh nhau, nói với nhau thì toàn những lời thân mật, mày coi tao là con mù hả!” Hai đứa nó đã thân với nhau đến vậy rồi, không phải người yêu thì là cái gì?
Phù Hiểu không có lời nào để nói, bọn họ là khách, không ngồi đó thì ngồi đâu? Cuộc đối thoại giữa họ đã bình thường đến không thể bình thường hơn nữa được chưa? Sao ả đại tiểu thư này lại nghe thành những lời thân mật chứ? “Không phải đâu, anh ta nói anh ta chán ăn Tết ở Bắc Kinh rồi, nên anh ta đến đây để tìm một chỗ để trốn mà thôi.” Cô giải thích.
Buồn chán? Đường thiếu – anh ta mà buồn chán á? “Cái cớ đó mà mày cũng tin?”
“Kẹo Mật, tao với anh ta không có khả năng đâu, hơn nữa anh ta cũng chính mồm nói anh ta không còn ý đó với tao nữa.”
“Chính mồm? Không còn?” Dương đại tiểu thư rất biết cách bắt lấy những từ khóa, cô cao giọng, “Xin hãy giải thích ý nghĩa của hai từ trên.”
Phù Hiểu tự biết mình lỡ lời, cô vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ, nghĩ đến phát phiền, cô liền xua tay bảo: “Lúc khác rảnh tao lại nói cho mày, tao gọi mày vào đây để nói chuyện quan trọng chứ không phải chuyện này.”
Còn chuyện gì có thể “quan trọng” hơn chuyện này cơ chứ? Dương Mật lườm cô với cái vẻ mày đang hoang tưởng đấy à.
“Tối nay tao phải sang nhà cô tao, Đường Học Chính đi cùng không tiện lắm, thôi để anh ta ở chỗ mày vậy.”
… Con bé này nghĩ Đường thiếu – người ta là thú cưng đấy ư?
(Cactus: người Trung Quốc rất coi trọng vai vế, cũng rât coi trọng chỗ ngồi vì theo họ chỗ ngồi thể hiện vai vế của họ, trong một bàn thường có ghế chủ – ghế cho người chủ trì, bề trên – người có vai vế nhất, ghế phó là ghế cho người có vai vế nhì. Trên bàn khách một gia đình thường người có vai vế lớn nhất trong gia đình đó sẽ ngồi ghế chủ, ghế phó là người vai vế thứ hai trong gia đình đó, khách đến chơi mà ngồi ghế phó phải bằng vai phải lứa với người ngồi ghế chủ hoặc có vai vế cao hơn hẳn người có vai vế thứ hai trong gia đình chủ.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook