Phụ Gia Di Sản
-
Chương 92
Khi Lạc Nghệ chuẩn bị đến gần Thường Hồng thì Thường Hồng đột nhiên nhận ra gì đó, hắn đột nhiên lùi lại một bước, đứng sau lưng một tên cấp dưới.
Lạc Nghệ khẽ nắm chặt tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thường Hồng như quỷ hồn oán hận ở địa ngục.
Hai người đàn ông đỡ lấy Lạc Nghệ, ấn hắn vào thiết bị cảm ứng, sau đó cởi trói cho hắn.
Lạc Nghệ vẫy vẫy đôi tay tê dại do bị trói.
Thường Hồng nhìn hắn từ trên cao xuống: "Lạc Nghệ, con có hối hận không."
Lạc Nghệ ngẩng đầu lên và nói: "Điều cuối cùng tôi hối hận chính là không thể đốt cháy ông, vậy nên mới uổng phí bao nhiêu công sức như vậy."
"Con thiêu ta chết, con cũng sẽ chết."
Lạc Nghệ nói một từ: "Tôi biết."
Thường Hồng cười khẩy: "Mặc dù con không phải là con trai duy nhất của ta, nhưng con là người giống ta nhất, ta đã hy vọng rất cao với con, vậy nên ta mới tha thứ cho con, để con có cơ hội đối phó với ta."
Lạc Nghệ lạnh giọng nói: "Ông thực sự nghĩ rằng ông có thể trốn thoát ra nước ngoài?"
"Những thứ con chuẩn bị cho ta đều sẽ không được chuyển tới trước bình minh ngày mai. Về chuyện ta có thể rời đi hay không, con không cần phải quan tâm, con vẫn nên dành thời gian để nói lời tạm biệt."
Lạc Nghệ khẽ nheo mắt lại, không nói gì.
"Một chiếc thuyền máy đang đậu bên ngoài cabin. Một trong hai con sẽ có thể rời chiếc thuyền này trước khi vụ nổ xảy ra. Ta đang mong chờ kết quả cuối cùng." Nụ cười của Thường Hồng vô cùng tàn nhẫn: "Tất nhiên, nếu ta không thể có được những gì ta muốn trước bình minh, hai người, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Lạc Nghệ nhìn thẳng vào mắt hắn: "Làm sao có thể chắc chắn, nếu tôi đưa cho ông thứ ông muốn, ông sẽ để anh ấy đi."
"Lấy chút tình cảm cha con cuối cùng giữa hai chúng ta coi như một lời hứa hẹn đi." Thường Hồng nhếch mép: "Con cũng đâu còn lựa chọn nào khác."
Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy, cúi đầu xuống.
Thường Hồng vẫy tay, rời thuyền cùng với mọi người. Cabin nhanh chóng rơi vào im lặng, chỉ có một bóng đèn lắc lư mờ ảo chứng tỏ rằng không gian ở đây cũng không "tĩnh".
Ôn Tiểu Huy ngồi trên tường, đầu óc trống rỗng. Vì có một ngòi nổ bom dưới mông nên cậu không dám thay đổi tư thế.
Sau một lúc lâu, giọng nói dịu dàng của Lạc Nghệ vang lên: "Anh Tiểu Huy."
Ôn Tiểu Huy không di chuyển, cậu thậm chí không quay đầu lại. Cậu ngây người nhìn bóng đèn phía trên đầu mình. Cậu đột nhiên cảm thấy mình như đang mơ vậy. Cậu nói bằng chất giọng khàn khàn, "Tôi nên làm gì đây, cậu có cách nào không."
"Trước mắt không có."
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao?"
"Không." Lạc Nghệ quay đầu lại, nhìn cậu bằng đôi mắt rực cháy: "Ít nhất là anh sẽ không."
Trái tim của Ôn Tiểu Huy run rẩy, cậu quay lại nhìn hắn: "Ý cậu là gì."
Lạc Nghệ không trả lời, nhưng hắn đưa tay ra thì thầm, "Hãy để em chạm vào anh."
Ôn Tiểu Huy nhìn bàn tay hắn. Cậu luôn thích bàn tay của Lạc Nghệ. Những ngón tay của hắn tuy mảnh khảnh nhưng các khớp xương rất chắc khỏe. Đó là một bàn tay có thể nắm gọn một quả bóng rổ. Nó mang một vẻ ngoài sạch sẽ và gợi cảm, bàn tay như có ma lực vậy, nó dụ dỗ cậu, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên nó.
Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, khoảng cách giữa hai người dường như đã được rút gọn lại chỉ với hai lòng bàn tay. Cậu ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ phía bên kia. Lạc Nghệ hít một hơi thật sâu, y như người rơi xuống nước bỗng nhặt được khúc gỗ nổi, sống lưng cứng ngắc cũng dần thả lỏng ra: "Tay anh nóng quá."
Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng đụng tường bằng gáy. Thỉnh thoảng cậu cũng đâm đầu vào tường, đụng một chút cũng choáng váng đầu óc, nhưng lúc này cậu cần kích thích cơn đau để giữ vững sự tỉnh táo.
Lạc Nghệ siết chặt lòng bàn tay cậu: "Đừng đụng nữa, anh đang bị thương."
Ôn Tiểu Huy quay lại nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy? Ai sẽ đến giải cứu chúng ta? Cậu có gọi cảnh sát không? Chúng ta cứ ngồi như vậy mãi à?"
Lạc Nghệ mỉm cười: "Thật hiếm khi chúng ta mới có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau."
"Nhìn tôi xem, tôi trông giống đang bình tĩnh lắm hả?" Ôn Tiểu Huy gầm gừ, nhưng cậu rất kiềm chế, không dám quá khích, cậu sợ mình có thể vô tình trượt khỏi thiết bị cảm ứng.
"Đừng lo lắng, bây giờ cách bình mình còn một khoảng thời gian."
Ôn Tiểu Huy nghe câu này, trái tim nảy lên cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu cũng cảm thấy Lạc Nghệ sẽ không dễ đi tìm cái chết đến thế. Nếu như dám ngoan ngoãn đi vào bẫy rập thì đó không phải là Lạc Nghệ, Lạc Nghệ sẽ luôn để lại một đường lui cho chính mình. Cậu vô thức hạ giọng: "Sẽ có ai đó đến cứu chúng ta sao?"
Lạc Nghệ khẽ mỉm cười: "Đúng, anh sẽ ổn thôi, đừng sợ."
Ôn Tiểu Huy thở ra đầy khó khăn, không yên tâm nói: "Có an toàn không?"
"Em đã nói em sẽ bảo vệ anh, cho dù như nào đi nữa, em sẽ luôn tuân thủ lời hứa." Lạc Nghệ dùng hai tay nắm lấy tay cậu, cẩn thận vuốt ve từng ngón tay một, như thể hắn muốn khắc sâu cậu vào ký ức theo cách này.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy hơi khó xử, nhưng cậu không rút tay ra. Bầu không khí này phảng phất như bầu không khí sinh tử biệt ly, chia cắt âm dương vậy. Nó thấm nhuần vào mọi tế bào của cậu, khiến cậu không muốn tiếp tục nghĩ về những ký ức tồi tệ đó nữa, dẫu sao trong khoảnh khắc hiểm nguy như bây giờ, từng lời nói của họ đều có thể là câu cuối cùng.
"Đã năm năm rưỡi rồi." Lạc Nghệ đột nhiên thở dài: "Chúng ta quen nhau lâu quá."
"Ừ, thời gian trôi qua thật nhanh." Ôn Tiểu Huy cũng không tự chủ được mà thở dài một tiếng. Khi mới gặp, Lạc Nghệ vẫn còn là một thiếu niên 15 tuổi, bây giờ hắn đã trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Hơn hai ngàn ngày đêm bên nhau, họ đã thay đổi hoàn toàn, từ trong ra ngoài. Cậu không có lúc nào không hoài niệm quá khứ của mình, thuần khiết, đẹp đẽ.
"Đây là khoảng thời gian chất lượng nhất của em, bởi vì em biết anh, em biết rằng em đã có thể sống rất hạnh phúc... Mặc dù vậy, em cũng biết, chúng ta không thể quay lại."
Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau đớn trong lòng, giọng điệu của Lạc Nghệ rất điềm tĩnh, nhưng lại một nỗi buồn sắp tràn ra.
Lạc Nghệ đột nhiên mỉm cười, đôi mắt rất dịu dàng: "Anh có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, em đã quật ngã anh xuống, sau đó em lại gần đỡ anh lên, anh ngước lên, đôi mắt anh sáng ngời. Lúc đó em có hơi lo lắng, bởi vì em nhận ra anh chỉ trong nháy mắt. Trước đó, em đã thấy những bức ảnh của anh vô số lần. Trong những bức ảnh đó, anh trông rất nữ tính, nhưng trên thực tế, anh rất sạch sẽ và đẹp mặt. "
Tay kia của Ôn Tiểu Huy siết chặt các ngón tay.
"Sau này chúng ta về nhà cùng nhau, em nghĩ anh cũng cảm thấy giống như em. Đó là, mặc dù đây là lần đầu tiên em gặp anh nhưng chúng ta lại rất gần gũi và thân thiết, ngay cả khi anh không biết em, anh vẫn chấp nhận em, coi em như gia đình, anh đối xử tốt với em, chỉ vì em là con trai của mẹ... "Lạc Nghệ hạ mắt xuống:" Khoảng thời gian này, em tự cho rằng mình vô cùng thông minh và kiểm soát tốt cảm xúc của anh, ưu tư của anh, cuộc sống của anh, những suy nghĩ của anh đều phát triển theo hướng em cần, nhưng em đã để lọt cảm xúc của mình một cách vô thức, bây giờ nó đã biến thành không thể buông tay. "
Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại, đôi mắt cậu đột nhiên ướt đẫm.
"Em vốn không muốn nó thành như vậy. Ban đầu em muốn lấy di sản, sau đó em sẽ đưa cho anh ba triệu, cuối cùng là cắt đứt liên lạc, ngay cả khi cuối cùng anh biết đến sự thật thì anh cũng có thể làm gì đâu. Anh thực sự không thể làm gì,chẳng qua em lại tự đưa bản thân vào. Lúc đó, em đưa anh tới làm con tin cho Thường Hồng, có lẽ từ trong tiềm thức, em muốn chứng minh với bản thân rằng em không quan tâm đến anh, em chỉ quan tâm đến mục đích của mình thôi. "
Nghe đến chỗ này, Ôn Tiểu Huy đã có chút không chịu nổi. Những gì Lạc Nghệ nói tương đương với việc xé rách vết thương đã kết vảy của cậu, sao không thể chảy máu đầm đìa được, cậu vô thức muốn rút tay lại, Lạc Nghệ nắm lại thật chặt. Nước mắt của Ôn Tiểu Huy chảy xuống theo gò má.
"Em hiếm khi mắc lỗi khi làm việc. Em thực hiện một bước cũng coi như năm bước... nhưng em không biết tại sao, trong chuyện tình cảm với anh, em lại mắc sai lầm, ngay cả khi em biết điều này là không thể, em vẫn không thể dừng lại." Giọng nói hắn khẽ nghẹn ngào lại, "Em biết... Em biết em đang làm anh thất vọng. Trói buộc anh, bức hại anh chỉ khiến anh ghét em hơn, em biết là chính em sẽ khiến anh càng ngày càng đau đớn hơn, em biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em biết chỉ khi nào em biến mất, anh mới có thể là anh thực sự. Em biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng em không thể để anh đi, miễn là em vẫn còn một hơi tàn, em sẽ không để cho anh đi. "
Nước mắt của Ôn Tiểu Huy tuôn rơi như mưa, tất cả các loại cảm xúc bị tắc nghẽn trong ngực tựa như một loại khí độc làm xói mòn da thịt và thần kinh của cậu, khiến cậu đau đớn không thể chịu được, khiến cho cậu phải im lặng chịu đựng. Tại sao lại đau đớn như thế, đời này cậu chưa bao giờ làm điều ác, tại sao cậu lại phải trải qua cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Lạc Nghệ áp mạnh tay mình vào ngực cậu, như thể hắn hy vọng lòng bàn tay mình có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu vậy, hắn ấn mạnh, cắn chặt môi, dùng một loại thanh âm đau đớn phảng phất như muốn xé nát linh hồn run rẩy nói: "May mắn thay, bây giờ em đã hiểu ra, em không nên phiền anh nữa, em không nên làm anh xấu hổ nữa, em muốn anh sống một cuộc sống an toàn, vô tư như trước đây, muốn cười cứ cười, muốn buồn cứ buồn, anh có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu anh gặp được một người tốt, miễn là anh thích, miễn là anh ấy tốt với anh, anh ta sẽ không giống như em thì em sẽ không bao giờ làm anh ấy khó xử. Thật ra thì.... " Giọng nói của hắn nhỏ tới gần như không thể nghe rõ, "Lê Sóc... là một người đàn ông rất tốt, anh ấy vẫn quan tâm đến anh, anh ấy và em... hoàn toàn khác nhau, anh ấy có thể cho anh một cuộc sống bình thường và hạnh phúc."
Ôn Tiểu Huy nghiến răng, nói chuyện không rõ ràng: "Cậu... Cậu bây giờ nói những chuyện này làm gì..."
"Bây giờ chưa quá muộn để nói." Đầu của Lạc Nghệ dựa vào tường. Không biết khi nào, má hắn đã đẫm nước mắt, đường cong hoàn mỹ trên cằm treo đầy những giọt nước trong suốt như pha lê, nhẹ nhàng rơi xuống ngực. Nó vỡ vụn, giống như trái tim cả hai người vậy, hắn thở dốc như thể mỗi lần hô hấp đều khiến hắn cạn kiệt sức lực cơ thể vậy: "Khi anh quay trở lại, bắt đầu cuộc sống mới, em sẽ... không xuất hiện nữa, em sẽ không khiến anh vướng bận nữa, anh còn quá trẻ, anh hãy coi như... em chưa bao giờ tồn tại đi, như trước đây ấy. "
Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, mỗi câu Lạc Nghệ nói đều giống lời tạm biệt, nói lời tạm biệt với "họ" trước đây, nói lời tạm biệt với "họ" trong cả năm năm rưỡi, từ giã tất cả những gì giữa bọn họ, yêu, ghét, hận, thù, xấu, đẹp, một lời không nói hết, Lạc Nghệ muốn cùng cậu xóa đi tất cả một cách thật sạch sẽ, họ sẽ đối xử với nhau như thể chưa từng gặp nhau, không để lại dấu vết gì kể từ bây giờ, đây là những gì Lạc Nghệ chính miệng nói với cậu, đây chính là chuyện Lạc Nghệ sắp làm.
Có phải đây là điều mà cậu luôn mong đợi không? Để thoát khỏi Lạc Nghệ hoàn toàn, để sống cuộc sống mà cậu muốn, cậu đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu, nhưng tại sao cậu lại đau đớn đến thế.
Lạc Nghệ nắm lấy tay Ôn Tiểu Huy, lần này hắn di chuyển tay cậu lên môi mình, hôn ngón tay của anh với mười hai phần trân trọng.
Ôn Tiểu Huy có thể cảm giác được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ kia thực sự có thể làm bỏng da cậu. Cậu thậm chí còn không đủ can đảm để quay đầu lại nhìn Lạc Nghệ, cậu không biết phải đối mặt với Lạc Nghệ như thế nào, không biết phải đối mặt với những giọt nước mắt và lời từ biệt vào thời điểm này của hắn ra sao, cậu nghĩ mình đã mong chờ ngày này vô cùng, thế nhưng nó tới như núi ngã, nó làm tan nát trái tim cậu.
Lạc Nghệ khẽ nắm chặt tay, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thường Hồng như quỷ hồn oán hận ở địa ngục.
Hai người đàn ông đỡ lấy Lạc Nghệ, ấn hắn vào thiết bị cảm ứng, sau đó cởi trói cho hắn.
Lạc Nghệ vẫy vẫy đôi tay tê dại do bị trói.
Thường Hồng nhìn hắn từ trên cao xuống: "Lạc Nghệ, con có hối hận không."
Lạc Nghệ ngẩng đầu lên và nói: "Điều cuối cùng tôi hối hận chính là không thể đốt cháy ông, vậy nên mới uổng phí bao nhiêu công sức như vậy."
"Con thiêu ta chết, con cũng sẽ chết."
Lạc Nghệ nói một từ: "Tôi biết."
Thường Hồng cười khẩy: "Mặc dù con không phải là con trai duy nhất của ta, nhưng con là người giống ta nhất, ta đã hy vọng rất cao với con, vậy nên ta mới tha thứ cho con, để con có cơ hội đối phó với ta."
Lạc Nghệ lạnh giọng nói: "Ông thực sự nghĩ rằng ông có thể trốn thoát ra nước ngoài?"
"Những thứ con chuẩn bị cho ta đều sẽ không được chuyển tới trước bình minh ngày mai. Về chuyện ta có thể rời đi hay không, con không cần phải quan tâm, con vẫn nên dành thời gian để nói lời tạm biệt."
Lạc Nghệ khẽ nheo mắt lại, không nói gì.
"Một chiếc thuyền máy đang đậu bên ngoài cabin. Một trong hai con sẽ có thể rời chiếc thuyền này trước khi vụ nổ xảy ra. Ta đang mong chờ kết quả cuối cùng." Nụ cười của Thường Hồng vô cùng tàn nhẫn: "Tất nhiên, nếu ta không thể có được những gì ta muốn trước bình minh, hai người, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây."
Lạc Nghệ nhìn thẳng vào mắt hắn: "Làm sao có thể chắc chắn, nếu tôi đưa cho ông thứ ông muốn, ông sẽ để anh ấy đi."
"Lấy chút tình cảm cha con cuối cùng giữa hai chúng ta coi như một lời hứa hẹn đi." Thường Hồng nhếch mép: "Con cũng đâu còn lựa chọn nào khác."
Lạc Nghệ nhìn Ôn Tiểu Huy, cúi đầu xuống.
Thường Hồng vẫy tay, rời thuyền cùng với mọi người. Cabin nhanh chóng rơi vào im lặng, chỉ có một bóng đèn lắc lư mờ ảo chứng tỏ rằng không gian ở đây cũng không "tĩnh".
Ôn Tiểu Huy ngồi trên tường, đầu óc trống rỗng. Vì có một ngòi nổ bom dưới mông nên cậu không dám thay đổi tư thế.
Sau một lúc lâu, giọng nói dịu dàng của Lạc Nghệ vang lên: "Anh Tiểu Huy."
Ôn Tiểu Huy không di chuyển, cậu thậm chí không quay đầu lại. Cậu ngây người nhìn bóng đèn phía trên đầu mình. Cậu đột nhiên cảm thấy mình như đang mơ vậy. Cậu nói bằng chất giọng khàn khàn, "Tôi nên làm gì đây, cậu có cách nào không."
"Trước mắt không có."
"Vậy thì chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao?"
"Không." Lạc Nghệ quay đầu lại, nhìn cậu bằng đôi mắt rực cháy: "Ít nhất là anh sẽ không."
Trái tim của Ôn Tiểu Huy run rẩy, cậu quay lại nhìn hắn: "Ý cậu là gì."
Lạc Nghệ không trả lời, nhưng hắn đưa tay ra thì thầm, "Hãy để em chạm vào anh."
Ôn Tiểu Huy nhìn bàn tay hắn. Cậu luôn thích bàn tay của Lạc Nghệ. Những ngón tay của hắn tuy mảnh khảnh nhưng các khớp xương rất chắc khỏe. Đó là một bàn tay có thể nắm gọn một quả bóng rổ. Nó mang một vẻ ngoài sạch sẽ và gợi cảm, bàn tay như có ma lực vậy, nó dụ dỗ cậu, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên nó.
Lạc Nghệ nắm chặt tay cậu, khoảng cách giữa hai người dường như đã được rút gọn lại chỉ với hai lòng bàn tay. Cậu ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ phía bên kia. Lạc Nghệ hít một hơi thật sâu, y như người rơi xuống nước bỗng nhặt được khúc gỗ nổi, sống lưng cứng ngắc cũng dần thả lỏng ra: "Tay anh nóng quá."
Ôn Tiểu Huy nhẹ nhàng đụng tường bằng gáy. Thỉnh thoảng cậu cũng đâm đầu vào tường, đụng một chút cũng choáng váng đầu óc, nhưng lúc này cậu cần kích thích cơn đau để giữ vững sự tỉnh táo.
Lạc Nghệ siết chặt lòng bàn tay cậu: "Đừng đụng nữa, anh đang bị thương."
Ôn Tiểu Huy quay lại nhìn cậu, đôi mắt đỏ ngầu: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy? Ai sẽ đến giải cứu chúng ta? Cậu có gọi cảnh sát không? Chúng ta cứ ngồi như vậy mãi à?"
Lạc Nghệ mỉm cười: "Thật hiếm khi chúng ta mới có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau."
"Nhìn tôi xem, tôi trông giống đang bình tĩnh lắm hả?" Ôn Tiểu Huy gầm gừ, nhưng cậu rất kiềm chế, không dám quá khích, cậu sợ mình có thể vô tình trượt khỏi thiết bị cảm ứng.
"Đừng lo lắng, bây giờ cách bình mình còn một khoảng thời gian."
Ôn Tiểu Huy nghe câu này, trái tim nảy lên cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu cũng cảm thấy Lạc Nghệ sẽ không dễ đi tìm cái chết đến thế. Nếu như dám ngoan ngoãn đi vào bẫy rập thì đó không phải là Lạc Nghệ, Lạc Nghệ sẽ luôn để lại một đường lui cho chính mình. Cậu vô thức hạ giọng: "Sẽ có ai đó đến cứu chúng ta sao?"
Lạc Nghệ khẽ mỉm cười: "Đúng, anh sẽ ổn thôi, đừng sợ."
Ôn Tiểu Huy thở ra đầy khó khăn, không yên tâm nói: "Có an toàn không?"
"Em đã nói em sẽ bảo vệ anh, cho dù như nào đi nữa, em sẽ luôn tuân thủ lời hứa." Lạc Nghệ dùng hai tay nắm lấy tay cậu, cẩn thận vuốt ve từng ngón tay một, như thể hắn muốn khắc sâu cậu vào ký ức theo cách này.
Ôn Tiểu Huy cảm thấy hơi khó xử, nhưng cậu không rút tay ra. Bầu không khí này phảng phất như bầu không khí sinh tử biệt ly, chia cắt âm dương vậy. Nó thấm nhuần vào mọi tế bào của cậu, khiến cậu không muốn tiếp tục nghĩ về những ký ức tồi tệ đó nữa, dẫu sao trong khoảnh khắc hiểm nguy như bây giờ, từng lời nói của họ đều có thể là câu cuối cùng.
"Đã năm năm rưỡi rồi." Lạc Nghệ đột nhiên thở dài: "Chúng ta quen nhau lâu quá."
"Ừ, thời gian trôi qua thật nhanh." Ôn Tiểu Huy cũng không tự chủ được mà thở dài một tiếng. Khi mới gặp, Lạc Nghệ vẫn còn là một thiếu niên 15 tuổi, bây giờ hắn đã trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ. Hơn hai ngàn ngày đêm bên nhau, họ đã thay đổi hoàn toàn, từ trong ra ngoài. Cậu không có lúc nào không hoài niệm quá khứ của mình, thuần khiết, đẹp đẽ.
"Đây là khoảng thời gian chất lượng nhất của em, bởi vì em biết anh, em biết rằng em đã có thể sống rất hạnh phúc... Mặc dù vậy, em cũng biết, chúng ta không thể quay lại."
Ôn Tiểu Huy cảm thấy đau đớn trong lòng, giọng điệu của Lạc Nghệ rất điềm tĩnh, nhưng lại một nỗi buồn sắp tràn ra.
Lạc Nghệ đột nhiên mỉm cười, đôi mắt rất dịu dàng: "Anh có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, em đã quật ngã anh xuống, sau đó em lại gần đỡ anh lên, anh ngước lên, đôi mắt anh sáng ngời. Lúc đó em có hơi lo lắng, bởi vì em nhận ra anh chỉ trong nháy mắt. Trước đó, em đã thấy những bức ảnh của anh vô số lần. Trong những bức ảnh đó, anh trông rất nữ tính, nhưng trên thực tế, anh rất sạch sẽ và đẹp mặt. "
Tay kia của Ôn Tiểu Huy siết chặt các ngón tay.
"Sau này chúng ta về nhà cùng nhau, em nghĩ anh cũng cảm thấy giống như em. Đó là, mặc dù đây là lần đầu tiên em gặp anh nhưng chúng ta lại rất gần gũi và thân thiết, ngay cả khi anh không biết em, anh vẫn chấp nhận em, coi em như gia đình, anh đối xử tốt với em, chỉ vì em là con trai của mẹ... "Lạc Nghệ hạ mắt xuống:" Khoảng thời gian này, em tự cho rằng mình vô cùng thông minh và kiểm soát tốt cảm xúc của anh, ưu tư của anh, cuộc sống của anh, những suy nghĩ của anh đều phát triển theo hướng em cần, nhưng em đã để lọt cảm xúc của mình một cách vô thức, bây giờ nó đã biến thành không thể buông tay. "
Ôn Tiểu Huy nhắm mắt lại, đôi mắt cậu đột nhiên ướt đẫm.
"Em vốn không muốn nó thành như vậy. Ban đầu em muốn lấy di sản, sau đó em sẽ đưa cho anh ba triệu, cuối cùng là cắt đứt liên lạc, ngay cả khi cuối cùng anh biết đến sự thật thì anh cũng có thể làm gì đâu. Anh thực sự không thể làm gì,chẳng qua em lại tự đưa bản thân vào. Lúc đó, em đưa anh tới làm con tin cho Thường Hồng, có lẽ từ trong tiềm thức, em muốn chứng minh với bản thân rằng em không quan tâm đến anh, em chỉ quan tâm đến mục đích của mình thôi. "
Nghe đến chỗ này, Ôn Tiểu Huy đã có chút không chịu nổi. Những gì Lạc Nghệ nói tương đương với việc xé rách vết thương đã kết vảy của cậu, sao không thể chảy máu đầm đìa được, cậu vô thức muốn rút tay lại, Lạc Nghệ nắm lại thật chặt. Nước mắt của Ôn Tiểu Huy chảy xuống theo gò má.
"Em hiếm khi mắc lỗi khi làm việc. Em thực hiện một bước cũng coi như năm bước... nhưng em không biết tại sao, trong chuyện tình cảm với anh, em lại mắc sai lầm, ngay cả khi em biết điều này là không thể, em vẫn không thể dừng lại." Giọng nói hắn khẽ nghẹn ngào lại, "Em biết... Em biết em đang làm anh thất vọng. Trói buộc anh, bức hại anh chỉ khiến anh ghét em hơn, em biết là chính em sẽ khiến anh càng ngày càng đau đớn hơn, em biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em biết chỉ khi nào em biến mất, anh mới có thể là anh thực sự. Em biết rõ hơn bất kỳ ai khác, nhưng em không thể để anh đi, miễn là em vẫn còn một hơi tàn, em sẽ không để cho anh đi. "
Nước mắt của Ôn Tiểu Huy tuôn rơi như mưa, tất cả các loại cảm xúc bị tắc nghẽn trong ngực tựa như một loại khí độc làm xói mòn da thịt và thần kinh của cậu, khiến cậu đau đớn không thể chịu được, khiến cho cậu phải im lặng chịu đựng. Tại sao lại đau đớn như thế, đời này cậu chưa bao giờ làm điều ác, tại sao cậu lại phải trải qua cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Lạc Nghệ áp mạnh tay mình vào ngực cậu, như thể hắn hy vọng lòng bàn tay mình có thể cảm nhận được nhịp tim của cậu vậy, hắn ấn mạnh, cắn chặt môi, dùng một loại thanh âm đau đớn phảng phất như muốn xé nát linh hồn run rẩy nói: "May mắn thay, bây giờ em đã hiểu ra, em không nên phiền anh nữa, em không nên làm anh xấu hổ nữa, em muốn anh sống một cuộc sống an toàn, vô tư như trước đây, muốn cười cứ cười, muốn buồn cứ buồn, anh có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn. Nếu anh gặp được một người tốt, miễn là anh thích, miễn là anh ấy tốt với anh, anh ta sẽ không giống như em thì em sẽ không bao giờ làm anh ấy khó xử. Thật ra thì.... " Giọng nói của hắn nhỏ tới gần như không thể nghe rõ, "Lê Sóc... là một người đàn ông rất tốt, anh ấy vẫn quan tâm đến anh, anh ấy và em... hoàn toàn khác nhau, anh ấy có thể cho anh một cuộc sống bình thường và hạnh phúc."
Ôn Tiểu Huy nghiến răng, nói chuyện không rõ ràng: "Cậu... Cậu bây giờ nói những chuyện này làm gì..."
"Bây giờ chưa quá muộn để nói." Đầu của Lạc Nghệ dựa vào tường. Không biết khi nào, má hắn đã đẫm nước mắt, đường cong hoàn mỹ trên cằm treo đầy những giọt nước trong suốt như pha lê, nhẹ nhàng rơi xuống ngực. Nó vỡ vụn, giống như trái tim cả hai người vậy, hắn thở dốc như thể mỗi lần hô hấp đều khiến hắn cạn kiệt sức lực cơ thể vậy: "Khi anh quay trở lại, bắt đầu cuộc sống mới, em sẽ... không xuất hiện nữa, em sẽ không khiến anh vướng bận nữa, anh còn quá trẻ, anh hãy coi như... em chưa bao giờ tồn tại đi, như trước đây ấy. "
Ôn Tiểu Huy cảm thấy trái tim mình như muốn nổ tung, mỗi câu Lạc Nghệ nói đều giống lời tạm biệt, nói lời tạm biệt với "họ" trước đây, nói lời tạm biệt với "họ" trong cả năm năm rưỡi, từ giã tất cả những gì giữa bọn họ, yêu, ghét, hận, thù, xấu, đẹp, một lời không nói hết, Lạc Nghệ muốn cùng cậu xóa đi tất cả một cách thật sạch sẽ, họ sẽ đối xử với nhau như thể chưa từng gặp nhau, không để lại dấu vết gì kể từ bây giờ, đây là những gì Lạc Nghệ chính miệng nói với cậu, đây chính là chuyện Lạc Nghệ sắp làm.
Có phải đây là điều mà cậu luôn mong đợi không? Để thoát khỏi Lạc Nghệ hoàn toàn, để sống cuộc sống mà cậu muốn, cậu đã đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu, nhưng tại sao cậu lại đau đớn đến thế.
Lạc Nghệ nắm lấy tay Ôn Tiểu Huy, lần này hắn di chuyển tay cậu lên môi mình, hôn ngón tay của anh với mười hai phần trân trọng.
Ôn Tiểu Huy có thể cảm giác được từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên lòng bàn tay cậu, nhiệt độ kia thực sự có thể làm bỏng da cậu. Cậu thậm chí còn không đủ can đảm để quay đầu lại nhìn Lạc Nghệ, cậu không biết phải đối mặt với Lạc Nghệ như thế nào, không biết phải đối mặt với những giọt nước mắt và lời từ biệt vào thời điểm này của hắn ra sao, cậu nghĩ mình đã mong chờ ngày này vô cùng, thế nhưng nó tới như núi ngã, nó làm tan nát trái tim cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook