Phù Dung
-
Chương 50
– Thanh Vương, ngươi thật sự muốn gây chiến để Hồ gia được lợi hay sao?
Trên tường thành, Lý Vĩnh Trường chật vật né tránh đường tên mũi đạn, gào lên.
Thanh Vương đứng dưới cổng thành hét lớn:
– Lão cáo già đó dám xuất hiện, ta cũng sẽ một đao tiễn lão xuống suối vàng!!!
Tiếng binh đao khói lửa ngoài kia đều vang vào tai dân chúng bị kẹt trong thành.
– Các người nghe nói gì chưa? Là Hồ thái sư! Là Hồ gia xúi giục Thanh Vương, Lam Vương tạo phản!!!
– Cái gì? Không phải Hồ thái sư là Quốc trượng sao? Làm sao có thể tạo phản được?
– Ngươi còn không biết sao mấy ngày nay người ta đồn đãi thành cái gì sao? Hoàng thượng mất tích là do Hồ thái sư làm hại đó…
– Trời ơi, vậy là Hồ gia muốn làm phản thật rồi sao???
– Đúng là kẻ ăn cháo đá bát! Không thể để Hồ gia lộng hành như vậy được!!! Ta muốn xử Hồ gia! Trước khi phản binh phá được cổng thành thì ta phải xử Hồ gia!!!
– Có ai muốn theo ta khônggg???
Bá tánh kích động vì vô cớ bị liên lụy vào chiến tranh, nhiều người không kiềm được mà chạy đi lấy dao mác, hùng hục muốn xử trí Hồ gia. Càng lúc càng có nhiều người nghe tin gia nhập đội ngũ tự phát, kéo thành cả một đường dài hướng tới Hồ gia.
Trong Hồ phủ lúc này cũng chưa hề yên tĩnh, từ mấy hôm trước, lúc nghe thấy tin Hồ gia làm phản truyền bên ngoài, những người trong Hồ gia sợ hãi đóng chặt không dám ló mặt ra ngoài.
Những nồng cốt chủ chốt của Hồ gia đều đã tập hợp với tư binh bên ngoài rồi, ngay cả một số tôn tử từ sớm cũng đã được an bày ở nơi bí mật, bây giờ chỉ còn lại vài người ở lại trông phủ.
Vài nữ quyến trong nhà sợ hãi, run rẫy không ngừng, một vị phu nhân hoảng hốt hỏi Hồ Quý An, con trai thứ hai của Hồ gia, là người có trách nhiệm ở lại kinh thành nội ứng ngoại hợp.
– Nhị gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Hồ Quý An lúc này cũng hết sức bất an, Hồ gia vốn hành sự cẩn mật như thế làm sao lại bị lộ ra ngoài? Lúc này hắn như con ba ba bị nhốt trong rọ, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Hồ Quý An cũng không thể không lên tiếng trấn an nữ quyến trong nhà:
– Yên tâm đi, phụ thân sẽ sớm trở về thôi…
Đến lúc đó, thiên hạ là của Hồ gia rồi, còn ai dám động vào Hồ gia nữa.
Nhưng hắn vừa nói dứt lời thì đã nghe nô bộ hốt hoảng chạy vào bẩm báo:
– Nhị gia, nhị gia… nguy! Nguy rồi! Dân chúng muốn đánh vào Hồ gia rồi…
Tất cả những người có mặt tại đó đều tái trắng mặt.
– Ngươi nói gì?
Hồ Quý An chụp tên nô bộc, điên tiết hỏi. Tên nô bộc hai chân run rẫy không ngừng, cố nói:
– Dân chúng muốn phá cửa Hồ gia rồi… có rất nhiều người, bọn họ ai cũng điên cuồng…
Hồ Quý An cũng loạn rồi, lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.
– Nhị gia…
– Nhị gia…
Những nữ quyến trong nhà xao xao xông tới chỗ Hồ Quý An, hắn bây giờ là tia hy vọng duy nhất của bọn. Nào ngờ, tên nô bộc tiếp tục nói:
– Bọn họ rất đông, rất dữ tợn, chỉ sợ không bao lâu sẽ xông vào được thôi…
Những người trong phòng nín bật, rốt cuộc có người bắt đầu khóc lóc.
– Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy…
– Rốt cuộc họ muốn làm gì chứ…
– Họ muốn làm gì Hồ gia? Lão gia, lão gia đâu rồi…
– Nhị gia, cứu chúng ta…
Dù trong Hồ gia có để lại mấy trăm binh mã dũng mãnh nhưng lại không là gì so với sự căm phẫn của đại dân chúng kia. Ánh lửa bốc lên khắp nơi, dự báo…
…
Phượng Hoàng Cung, đêm nay ánh nến sáng rực không có dấu hiệu tắt.
Hoàng hậu ngồi bất động trên ghế, lặng im chờ đợi.
Nàng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì nữa? Mong Lạc Quân Đế trở về? Mong Hồ gia thành công?
Nàng hiểu rõ, giữa hai bên nhất định phải có thắng thua, người sống, kẻ chết.
Đột ngột, Thúy Nhi hốt hoảng chạy vào bẩm báo:
– Nương nương, không xong rồi! Không xong rồi!
Hoàng hậu hỏi:
– Chuyện gì?
Thúy Nhi sợ hãi không nói nên lời, nước mắt ứa ra.
– Nương nương…
Hoàng hậu nổi giận, quát:
– Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Hồ gia đã thất bại rồi sao?
– Là… là Hồ gia. Hồ gia bị bá tánh kích động trong thành diệt môn rồi…
Thúy Nhi quỳ mọp xuống đất bật khóc.
Hoàng hậu chết đứng.
Diệt môn rồi?
Binh lính ngoài thành chưa vào mà Hồ gia đã bị diệt môn rồi?
Hoàng hậu lao đao muốn ngã.
– Nương nương, không biết bọn họ nghe từ đâu nói Hồ gia mưu đồ tạo phản, xúi giục Thanh Vương, Lam Vương làm phản, kéo binh tới kinh thành nên… xử trí Hồ gia rồi…
Hoàng hậu ngã ngồi xuống ghế, một lời cũng không nói.
– Nương nương, bọn điêu dân kia đang tiến tới hoàng cung, còn muốn lôi cả Nương nương ra, Nương nương mau trốn đi.
Trốn?
Trốn đi đâu bây giờ? Nàng có thể trốn sao?
– Binh…
Rốt cuộc, Hoàng hậu cũng lắp bắp nói mấy câu.
– Ngoài thành tình hình sao rồi?
Thúy Nhi lắc đầu, tuyệt vọng:
– Xem tình hình không thể giữ lâu được…
– Nương nương, mau trốn thôi…
Hoàng hậu ngồi im bất động, hồi lâu mới ngẩng cao đầu lên.
– Ta không đi! Ta là Hoàng hậu! Là Hoàng hậu của Nam Quốc này!
Dù có chết, nàng cũng sẽ hiên ngang mà chết!
Trên tường thành, Lý Vĩnh Trường chật vật né tránh đường tên mũi đạn, gào lên.
Thanh Vương đứng dưới cổng thành hét lớn:
– Lão cáo già đó dám xuất hiện, ta cũng sẽ một đao tiễn lão xuống suối vàng!!!
Tiếng binh đao khói lửa ngoài kia đều vang vào tai dân chúng bị kẹt trong thành.
– Các người nghe nói gì chưa? Là Hồ thái sư! Là Hồ gia xúi giục Thanh Vương, Lam Vương tạo phản!!!
– Cái gì? Không phải Hồ thái sư là Quốc trượng sao? Làm sao có thể tạo phản được?
– Ngươi còn không biết sao mấy ngày nay người ta đồn đãi thành cái gì sao? Hoàng thượng mất tích là do Hồ thái sư làm hại đó…
– Trời ơi, vậy là Hồ gia muốn làm phản thật rồi sao???
– Đúng là kẻ ăn cháo đá bát! Không thể để Hồ gia lộng hành như vậy được!!! Ta muốn xử Hồ gia! Trước khi phản binh phá được cổng thành thì ta phải xử Hồ gia!!!
– Có ai muốn theo ta khônggg???
Bá tánh kích động vì vô cớ bị liên lụy vào chiến tranh, nhiều người không kiềm được mà chạy đi lấy dao mác, hùng hục muốn xử trí Hồ gia. Càng lúc càng có nhiều người nghe tin gia nhập đội ngũ tự phát, kéo thành cả một đường dài hướng tới Hồ gia.
Trong Hồ phủ lúc này cũng chưa hề yên tĩnh, từ mấy hôm trước, lúc nghe thấy tin Hồ gia làm phản truyền bên ngoài, những người trong Hồ gia sợ hãi đóng chặt không dám ló mặt ra ngoài.
Những nồng cốt chủ chốt của Hồ gia đều đã tập hợp với tư binh bên ngoài rồi, ngay cả một số tôn tử từ sớm cũng đã được an bày ở nơi bí mật, bây giờ chỉ còn lại vài người ở lại trông phủ.
Vài nữ quyến trong nhà sợ hãi, run rẫy không ngừng, một vị phu nhân hoảng hốt hỏi Hồ Quý An, con trai thứ hai của Hồ gia, là người có trách nhiệm ở lại kinh thành nội ứng ngoại hợp.
– Nhị gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Hồ Quý An lúc này cũng hết sức bất an, Hồ gia vốn hành sự cẩn mật như thế làm sao lại bị lộ ra ngoài? Lúc này hắn như con ba ba bị nhốt trong rọ, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng Hồ Quý An cũng không thể không lên tiếng trấn an nữ quyến trong nhà:
– Yên tâm đi, phụ thân sẽ sớm trở về thôi…
Đến lúc đó, thiên hạ là của Hồ gia rồi, còn ai dám động vào Hồ gia nữa.
Nhưng hắn vừa nói dứt lời thì đã nghe nô bộ hốt hoảng chạy vào bẩm báo:
– Nhị gia, nhị gia… nguy! Nguy rồi! Dân chúng muốn đánh vào Hồ gia rồi…
Tất cả những người có mặt tại đó đều tái trắng mặt.
– Ngươi nói gì?
Hồ Quý An chụp tên nô bộc, điên tiết hỏi. Tên nô bộc hai chân run rẫy không ngừng, cố nói:
– Dân chúng muốn phá cửa Hồ gia rồi… có rất nhiều người, bọn họ ai cũng điên cuồng…
Hồ Quý An cũng loạn rồi, lùi về sau mấy bước mới đứng vững được.
– Nhị gia…
– Nhị gia…
Những nữ quyến trong nhà xao xao xông tới chỗ Hồ Quý An, hắn bây giờ là tia hy vọng duy nhất của bọn. Nào ngờ, tên nô bộc tiếp tục nói:
– Bọn họ rất đông, rất dữ tợn, chỉ sợ không bao lâu sẽ xông vào được thôi…
Những người trong phòng nín bật, rốt cuộc có người bắt đầu khóc lóc.
– Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy…
– Rốt cuộc họ muốn làm gì chứ…
– Họ muốn làm gì Hồ gia? Lão gia, lão gia đâu rồi…
– Nhị gia, cứu chúng ta…
Dù trong Hồ gia có để lại mấy trăm binh mã dũng mãnh nhưng lại không là gì so với sự căm phẫn của đại dân chúng kia. Ánh lửa bốc lên khắp nơi, dự báo…
…
Phượng Hoàng Cung, đêm nay ánh nến sáng rực không có dấu hiệu tắt.
Hoàng hậu ngồi bất động trên ghế, lặng im chờ đợi.
Nàng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn gì nữa? Mong Lạc Quân Đế trở về? Mong Hồ gia thành công?
Nàng hiểu rõ, giữa hai bên nhất định phải có thắng thua, người sống, kẻ chết.
Đột ngột, Thúy Nhi hốt hoảng chạy vào bẩm báo:
– Nương nương, không xong rồi! Không xong rồi!
Hoàng hậu hỏi:
– Chuyện gì?
Thúy Nhi sợ hãi không nói nên lời, nước mắt ứa ra.
– Nương nương…
Hoàng hậu nổi giận, quát:
– Xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ Hồ gia đã thất bại rồi sao?
– Là… là Hồ gia. Hồ gia bị bá tánh kích động trong thành diệt môn rồi…
Thúy Nhi quỳ mọp xuống đất bật khóc.
Hoàng hậu chết đứng.
Diệt môn rồi?
Binh lính ngoài thành chưa vào mà Hồ gia đã bị diệt môn rồi?
Hoàng hậu lao đao muốn ngã.
– Nương nương, không biết bọn họ nghe từ đâu nói Hồ gia mưu đồ tạo phản, xúi giục Thanh Vương, Lam Vương làm phản, kéo binh tới kinh thành nên… xử trí Hồ gia rồi…
Hoàng hậu ngã ngồi xuống ghế, một lời cũng không nói.
– Nương nương, bọn điêu dân kia đang tiến tới hoàng cung, còn muốn lôi cả Nương nương ra, Nương nương mau trốn đi.
Trốn?
Trốn đi đâu bây giờ? Nàng có thể trốn sao?
– Binh…
Rốt cuộc, Hoàng hậu cũng lắp bắp nói mấy câu.
– Ngoài thành tình hình sao rồi?
Thúy Nhi lắc đầu, tuyệt vọng:
– Xem tình hình không thể giữ lâu được…
– Nương nương, mau trốn thôi…
Hoàng hậu ngồi im bất động, hồi lâu mới ngẩng cao đầu lên.
– Ta không đi! Ta là Hoàng hậu! Là Hoàng hậu của Nam Quốc này!
Dù có chết, nàng cũng sẽ hiên ngang mà chết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook