Phù Dung
-
Chương 46
Hồ gia?
Thật sự là Hồ gia sao?
Ngô Đổng lại nói:
- Nhờ nương nương sáng suốt cho người theo dõi hành tung của Hồ gia nên chúng ta còn phát hiện thêm nhiều điều khả nghi khác.
Lý Phù Dung liền căng thẳng.
- Trước lúc Hoàng thượng gặp nạn, người của Hồ gia đã nhiều lần qua lại bên ngoài! Hồ gia... có nuôi binh!
Nuôi binh?
Hồ gia thật sự muốn tạo phản?
Trái tim Lý Phù Dung đập thình thịch. Chợt nghĩ tới nếu như Thanh Vương và Lam Vương làm phản thật, Hồ gia sẽ danh chánh ngôn thuận xuất binh diệt trừ phò tá ấu đế lên ngồi. Kể từ đó, ai còn dám chống đối Hồ gia nữa, còn ai sẽ suy xét nguồn gốc binh lực bỗng dưng xuất hiện kia?
Ngô Đổng đinh chắc:
- Kẻ đứng sau ám sát Hoàng thượng chín phần chính là hành động của Hồ gia.
Đột ngột, Ngô Đổng quỳ xuống, trịnh trọng thưa:
- Nương nương, xin ngài hãy chủ trì đại cuộc! Chúng ta phải báo thù cho Hoàng thượng!!!
Lý Phù Dung choáng váng. Dựa vào ký ức của kiếp trước, nàng biết Hồ gia không an phận, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng Hồ gia lại dám tàng trữ tư binh! Việc này để lộ ra chính là tru di cửu tộc!
- Nương nương, Thanh Vương và Lam Vương đã tạo phản rồi! Nếu không hành động ngay, một khi Thanh Vương và Lam Vương tiến tới kinh thành, chiến tranh sẽ nổ ra. Tới lúc đó, kẻ chịu tội chính là bá tánh! Là để cho Hồ gia ngư ong đắc lợi! Nam Quốc không thể để rơi vào tay của Hồ gia được!!!
Không!
Không đúng!
Nàng chỉ là một nữ nhân nho nhỏ trong hậu cung thôi! Việc hệ trọng liên quan đến sinh tồn của đất nước này lẽ ra không đến nàng quyết định. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy?
Tô Tuyết biết bản tánh thấy khó thì lùi, bo bo giữ mình của Lý Phù Dung, lúc này bắt nàng phải chịu trách nhiệm trọng đại như vậy thì thật quá sức, nên chậm rãi nói:
- Dung tỷ, chúng ta không còn đường lui nữa rồi.
Lỡ như Thanh Vương, Lam Vương chiếm được kinh thành, kết cuộc của bọn họ sẽ rất bi đát, để Hồ gia chiếm được tiên cơ, bọn họ cũng không tốt. Nếu ngày đó thật xảy ra, dù khi đó, Lạc Quân Đế có trở về, thì cũng đã quá muộn.
Ngô Đổng vẫn không ngừng theo dõi từng biểu cảm của Lý Phù Dung, cũng đã có nhận thức nhất định. Lý Phù Dung tuy có thông minh một chút nhưng làm việc quá chu toàn, lúc nào cũng xem xét thiệt hơn, lúc nào cũng muốn bảo trì ở vị trí trung lập. Cứ xem mấy năm ở trong hậu cung mà chưa từng nghe thấy tên của Hòa Phi, Lý Phù Dung là hiểu.
Lý Phù Dung hít một hơi sâu, lúc này tất cả đã quá muộn rồi. Đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
Lý Phù Dung lấy lại quyết đoán, hỏi Ngô Đổng:
- Tìm kiếm tung tích của Hoàng thượng đến đâu rồi?
Ngô Đổng đáp:
- Binh đội đã phái đi bốn phương tám hướng để điều tra, nhất định sẽ nhanh có kết quả thôi.
Lý Phù Dung tự nhủ:
- Lạc Quân Đế nhất định sẽ trở về...
Câu nói đó rơi vào tai Tô Tuyết và Ngô Đổng như có dụng ý khác nhau.
Lý Phù Dung ra lệnh:
- Bây giờ hãy rãi tin đồn: Hồ thái sư chính là người chủ mưu mưu sát Lạc Quân Đế! Nếu như Thanh Vương, Lam Vương muốn trở về kinh thành thì hãy diệt trừ Hồ gia để báo thù cho Hoàng thượng trước!
Ngô Đổng nói:
- Ta không có chứng cứ chỉ tội Hồ thái sư...
Lý Phù Dung nheo mắt nói:
- Cho nên mới phải sử dụng biện pháp này! Một tin đồn thì không xác thực, nhưng nếu như ai ai cũng biết tin đồn này, truyền tai với nhau thì nó sẽ trở thành sự thật!!!
Ngô Đổng hiểu ra. Lý Phù Dung tiếp tục nói:
- Ngô thống lĩnh, hãy hiểu rõ mục đích của việc làm này! Có thể tin đồn này sẽ khiến Hồ gia lao đao, thuận lợi thì mũi tên của Thanh Vương, Lam Vương sẽ chỉ vào Hồ gia trước, khiến Hồ gia không thể ngư ông đắc lợi! Nhưng cuối cùng, đây cũng chỉ là cách để kéo dài thời gian mà thôi! Trận chiến này có thắng lợi hay không đều tùy thuộc vào... Hoàng thượng!
Nếu Lạc Quân Đế mãi không xuất hiện thì cuối cùng những cố gắng này cũng trở thành vô dụng. Bởi, Lạc Quân Đế chết thật thì ngai vị kia dù muốn hay không cũng phải chấp tay nhường cho một người khác.
Ngô Đổng kinh ngạc hồi lâu, hình như hắn đánh giá thấp nữ nhân trước mặt hắn rồi?
Lý Phù Dung lại dặn dò:
- Còn phải lưu ý không thể để cho binh lính trong kinh thành nội ứng ngoại hợp với phản tặc. Vấn đề này nên giải quyết thế nào chắc Ngô thống lĩnh rõ hơn ta chứ.
Ngô Đổng cúi đầu, cung kính nói:
- Thuộc hạ đã hiểu!
...
Sau khi lê người về được Thanh Tư Cung, Lý Phù Dung mệt mỏi muốn quỵ ngã.
- Tiểu thư, ngài làm sao vậy?
Lý Phù Dung chống tay ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Mặc cho Nhã Nhã gọi thế nào cũng không phản ứng.
- Tiểu thư...
- Người đâu! Người đâu! Mau gọi thái y...
Lý Phù Dung vẫn không để ý, cả người run lên từng hổi, lẩm bẩm:
-... mắc bẫy rồi...
...
Thanh Vương, Lam Vương lấy lý do Lạc Quân Đế mất tích, nước một ngày không thể không Vua nên tập hợp lực lượng dẫn binh tiến tới kinh thành.
Nước xa không thể cứu được lửa gần, dù biết tin Thanh Vương, Lam Vương tạo phản nhưng không kịp điều động quân đội ở tiền tuyến, kinh thành chỉ có thể tử thủ.
Đứng dưới cổng thành, Thanh Vương, Lam Vương ra lệnh:
- Mở cửa thành cho bổn vương!
Vì thời gian gấp rút không kịp chuẩn bị nên dù cố gắng hết sức thì Thanh Vương, Lam Vương cũng chỉ tập trung được hơn vạn binh hỗn tạp, dù vậy, đối với vài ngàn binh lính thủ thành vẫn quá áp lực.
Trần tướng quân đứng trên cổng thành nhìn xuống Thanh Vương, Lam Vương quát:
- Hai vị vương gia dám kháng chỉ rời khỏi nơi đi đày, đem binh trở về kinh thành là có ý gì?
Thanh Vương lên tiếng:
- Trần tướng quân, Lạc Quân Đế mất tích đừng nghĩ bổn vương không biết!
Trần tướng quân quát:
- Xàm ngôn! An nguy của Bệ hạ lại để Thanh Vương ngài tùy tiện nói sao?
Lam Vương hừ lạnh:
- Trần tướng quân không cần dụ hoặc. Lạc Quân Đế mất tích cả thiên hạ ai cũng biết rồi, nếu hắn thật sự đang ở trong hoàng cung thì tại sao không xuất hiện để xóa tan tin đồn.
Hai chân mày Trần tướng quân cau chặt.
Thanh Vương góp lời:
- Nước một ngày không thể không Vua! Bây giờ người trong hoàng tộc không còn ai có thể kế thừa ngoại trừ ta và Lam Vương ra! Trần tướng quân mau mở cửa thôi, đừng để máu đổ tại nơi này, kẻ cuối cùng bị thiệt vẫn là bá tánh mà thôi.
Trần tướng quân hừ lạnh:
- Hừ, không biết Thanh Vương, Lam Vương các ngài đã làm gì được cho bá tánh mà lúc này lại lấy an nguy bá tánh ra để ngụy biện.
Thanh Vương bẽ mặt, âm trầm nói:
- Nếu Trần tướng nhất quyết không mở cổng thành vậy bổn vương chỉ có thể phá cổng thôi.
Trần tướng quân hiên ngang thấy chết không sờn, trừng mắt nhìn xuống phản tặc bên dưới. Điệu bộ cho thấy bọn họ muốn vào thành chỉ có thể bước qua xác của ông.
Đúng vào lúc căng thẳng ấy, một nam tử mặc áo bào trắng bước lên cổng thành, hắn chưa tới nhưng tiếng cười của hắn đã vang xa.
- Lý công tử.
Người vừa mới tới chính là Lý Vĩnh Trường, huynh trưởng của Lý Phù Dung. Lý Vĩnh Trường năm nay đạt thứ hạng khá cao trong lần thi vừa rồi, hiện dù chưa làm quan nhưng danh tiếng rất tốt, từng được Lạc Quân Đế cho gặp mấy lần.
Lý Vĩnh Trường xếp quạt một tiếng cạch, hướng mắt nhìn xuống Thanh Vương, Lam Vương bên dưới, không hề che giấu vẻ kiêu ngạo của mình.
- Thanh Vương, Lam Vương từ xa đến thật vinh hạnh.
Lam Vương đã không còn kiên nhẫn, gắt gỏng:
- Đừng nhiều lời kéo dài thời gian nữa, các ngươi nghĩ dong dài một chút sẽ lật ngược tình thế được sao.
Lý Vĩnh Trường cau mày, chăm chăm nhìn Thanh Vương, Lam Vương bên dưới rồi đột ngột bật cười lớn.
- Ha ha ha...
- Ha ha ha ha ha...
Tất cả mọi người đều nhíu mày, không biết Lý Vĩnh Trường muốn giở trò gì. Lý Vĩnh Trường cười chán chê thì bảo:
- Thanh Vương, Lam Vương, thật không ngờ hai vị lại thích làm trai cò tranh nhau cho ngư ông đắc lợi như thế.
Thanh Vương dò hỏi:
- Ngươi nói thế có ý gì?
Lý Vĩnh Trường cười nhạt, mở quạt ra phe phẩy.
- Hai vị chẳng lẽ chỉ lo một đường tiến kinh mà không thèm nghe lời đồn đãi bên ngoài?
Đồn đãi?
Mấy ngày nay bọn họ liên tục lên đường, nào có thời gian để quan tâm nhiều như thế.
- Hai vị thật sự không biết hay... có người không muốn để hai vị biết?
Lý Vĩnh Trường giọng điệu sâu xa, ẩn chứa thiên cơ.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Nói huỵt toẹt ra đi!!!
Lam Vương rốt cuộc không chịu nổi mà mắng lớn.
Thanh Vương im lặng, như chờ đợi Lý Vĩnh Trường nói tiếp.
- Họ đồn...
Lý Vĩnh Trường âm trầm mở miệng, việc xoay mọi người vòng vòng như vậy, hắn rất thích.
- Họ đồn rằng Hồ thái sư có âm mưu tạo phản, thầm nuôi tư binh, cũng là người lên kế hoạch phục kích Hoàng thượng!
Thanh Vương, Lam Vương sững sờ.
Trần tướng quân bên cạnh Lý Vĩnh Trường giật nẩy mỉnh, liền gắt:
- Lý Vĩnh Trường!!!
Hắn nói thế khác nào thừa nhận Lạc Quân Đế thật sự trúng mai phục, tung tích không rõ chứ. Rốt cuộc hắn đang giúp đỡ hay phá hoại đây?
Thanh Vương hừ lạnh:
- Hừ, vậy ngươi cũng đã thừa nhận Lạc Quân Đế mất tích?
Lý Vĩnh Trường không sờn, thẳng thắng nói:
- Phải!
Lam Vương nghe vậy liền hô:
- Nếu Lạc Quân Đế đã mất tích rồi các ngươi còn giữ cổng thành làm gì! Mau mở ra cho chúng ta vào!!!
Trần tướng quân nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt thanh kiếm, bắt cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.
Lý Vĩnh Trường lại nói:
- Thanh Vương, Lam Vương chẳng lẽ hai vị còn không hiểu ý ta nói? Rốt cuộc là ai đã chỉ điểm hai vị dẫn binh lên kinh thành? Kẻ đó thật sự muốn giúp đỡ hai vị thật sao?
Thanh Vương có chút ngập ngừng. Lam Vương không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy không ổn, quay sang hỏi Thanh Vương:
- Hoàng huynh, rốt cuộc là ai đang nói dối đây?
Thật sự là Hồ gia sao?
Ngô Đổng lại nói:
- Nhờ nương nương sáng suốt cho người theo dõi hành tung của Hồ gia nên chúng ta còn phát hiện thêm nhiều điều khả nghi khác.
Lý Phù Dung liền căng thẳng.
- Trước lúc Hoàng thượng gặp nạn, người của Hồ gia đã nhiều lần qua lại bên ngoài! Hồ gia... có nuôi binh!
Nuôi binh?
Hồ gia thật sự muốn tạo phản?
Trái tim Lý Phù Dung đập thình thịch. Chợt nghĩ tới nếu như Thanh Vương và Lam Vương làm phản thật, Hồ gia sẽ danh chánh ngôn thuận xuất binh diệt trừ phò tá ấu đế lên ngồi. Kể từ đó, ai còn dám chống đối Hồ gia nữa, còn ai sẽ suy xét nguồn gốc binh lực bỗng dưng xuất hiện kia?
Ngô Đổng đinh chắc:
- Kẻ đứng sau ám sát Hoàng thượng chín phần chính là hành động của Hồ gia.
Đột ngột, Ngô Đổng quỳ xuống, trịnh trọng thưa:
- Nương nương, xin ngài hãy chủ trì đại cuộc! Chúng ta phải báo thù cho Hoàng thượng!!!
Lý Phù Dung choáng váng. Dựa vào ký ức của kiếp trước, nàng biết Hồ gia không an phận, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng Hồ gia lại dám tàng trữ tư binh! Việc này để lộ ra chính là tru di cửu tộc!
- Nương nương, Thanh Vương và Lam Vương đã tạo phản rồi! Nếu không hành động ngay, một khi Thanh Vương và Lam Vương tiến tới kinh thành, chiến tranh sẽ nổ ra. Tới lúc đó, kẻ chịu tội chính là bá tánh! Là để cho Hồ gia ngư ong đắc lợi! Nam Quốc không thể để rơi vào tay của Hồ gia được!!!
Không!
Không đúng!
Nàng chỉ là một nữ nhân nho nhỏ trong hậu cung thôi! Việc hệ trọng liên quan đến sinh tồn của đất nước này lẽ ra không đến nàng quyết định. Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy?
Tô Tuyết biết bản tánh thấy khó thì lùi, bo bo giữ mình của Lý Phù Dung, lúc này bắt nàng phải chịu trách nhiệm trọng đại như vậy thì thật quá sức, nên chậm rãi nói:
- Dung tỷ, chúng ta không còn đường lui nữa rồi.
Lỡ như Thanh Vương, Lam Vương chiếm được kinh thành, kết cuộc của bọn họ sẽ rất bi đát, để Hồ gia chiếm được tiên cơ, bọn họ cũng không tốt. Nếu ngày đó thật xảy ra, dù khi đó, Lạc Quân Đế có trở về, thì cũng đã quá muộn.
Ngô Đổng vẫn không ngừng theo dõi từng biểu cảm của Lý Phù Dung, cũng đã có nhận thức nhất định. Lý Phù Dung tuy có thông minh một chút nhưng làm việc quá chu toàn, lúc nào cũng xem xét thiệt hơn, lúc nào cũng muốn bảo trì ở vị trí trung lập. Cứ xem mấy năm ở trong hậu cung mà chưa từng nghe thấy tên của Hòa Phi, Lý Phù Dung là hiểu.
Lý Phù Dung hít một hơi sâu, lúc này tất cả đã quá muộn rồi. Đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
Lý Phù Dung lấy lại quyết đoán, hỏi Ngô Đổng:
- Tìm kiếm tung tích của Hoàng thượng đến đâu rồi?
Ngô Đổng đáp:
- Binh đội đã phái đi bốn phương tám hướng để điều tra, nhất định sẽ nhanh có kết quả thôi.
Lý Phù Dung tự nhủ:
- Lạc Quân Đế nhất định sẽ trở về...
Câu nói đó rơi vào tai Tô Tuyết và Ngô Đổng như có dụng ý khác nhau.
Lý Phù Dung ra lệnh:
- Bây giờ hãy rãi tin đồn: Hồ thái sư chính là người chủ mưu mưu sát Lạc Quân Đế! Nếu như Thanh Vương, Lam Vương muốn trở về kinh thành thì hãy diệt trừ Hồ gia để báo thù cho Hoàng thượng trước!
Ngô Đổng nói:
- Ta không có chứng cứ chỉ tội Hồ thái sư...
Lý Phù Dung nheo mắt nói:
- Cho nên mới phải sử dụng biện pháp này! Một tin đồn thì không xác thực, nhưng nếu như ai ai cũng biết tin đồn này, truyền tai với nhau thì nó sẽ trở thành sự thật!!!
Ngô Đổng hiểu ra. Lý Phù Dung tiếp tục nói:
- Ngô thống lĩnh, hãy hiểu rõ mục đích của việc làm này! Có thể tin đồn này sẽ khiến Hồ gia lao đao, thuận lợi thì mũi tên của Thanh Vương, Lam Vương sẽ chỉ vào Hồ gia trước, khiến Hồ gia không thể ngư ông đắc lợi! Nhưng cuối cùng, đây cũng chỉ là cách để kéo dài thời gian mà thôi! Trận chiến này có thắng lợi hay không đều tùy thuộc vào... Hoàng thượng!
Nếu Lạc Quân Đế mãi không xuất hiện thì cuối cùng những cố gắng này cũng trở thành vô dụng. Bởi, Lạc Quân Đế chết thật thì ngai vị kia dù muốn hay không cũng phải chấp tay nhường cho một người khác.
Ngô Đổng kinh ngạc hồi lâu, hình như hắn đánh giá thấp nữ nhân trước mặt hắn rồi?
Lý Phù Dung lại dặn dò:
- Còn phải lưu ý không thể để cho binh lính trong kinh thành nội ứng ngoại hợp với phản tặc. Vấn đề này nên giải quyết thế nào chắc Ngô thống lĩnh rõ hơn ta chứ.
Ngô Đổng cúi đầu, cung kính nói:
- Thuộc hạ đã hiểu!
...
Sau khi lê người về được Thanh Tư Cung, Lý Phù Dung mệt mỏi muốn quỵ ngã.
- Tiểu thư, ngài làm sao vậy?
Lý Phù Dung chống tay ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Mặc cho Nhã Nhã gọi thế nào cũng không phản ứng.
- Tiểu thư...
- Người đâu! Người đâu! Mau gọi thái y...
Lý Phù Dung vẫn không để ý, cả người run lên từng hổi, lẩm bẩm:
-... mắc bẫy rồi...
...
Thanh Vương, Lam Vương lấy lý do Lạc Quân Đế mất tích, nước một ngày không thể không Vua nên tập hợp lực lượng dẫn binh tiến tới kinh thành.
Nước xa không thể cứu được lửa gần, dù biết tin Thanh Vương, Lam Vương tạo phản nhưng không kịp điều động quân đội ở tiền tuyến, kinh thành chỉ có thể tử thủ.
Đứng dưới cổng thành, Thanh Vương, Lam Vương ra lệnh:
- Mở cửa thành cho bổn vương!
Vì thời gian gấp rút không kịp chuẩn bị nên dù cố gắng hết sức thì Thanh Vương, Lam Vương cũng chỉ tập trung được hơn vạn binh hỗn tạp, dù vậy, đối với vài ngàn binh lính thủ thành vẫn quá áp lực.
Trần tướng quân đứng trên cổng thành nhìn xuống Thanh Vương, Lam Vương quát:
- Hai vị vương gia dám kháng chỉ rời khỏi nơi đi đày, đem binh trở về kinh thành là có ý gì?
Thanh Vương lên tiếng:
- Trần tướng quân, Lạc Quân Đế mất tích đừng nghĩ bổn vương không biết!
Trần tướng quân quát:
- Xàm ngôn! An nguy của Bệ hạ lại để Thanh Vương ngài tùy tiện nói sao?
Lam Vương hừ lạnh:
- Trần tướng quân không cần dụ hoặc. Lạc Quân Đế mất tích cả thiên hạ ai cũng biết rồi, nếu hắn thật sự đang ở trong hoàng cung thì tại sao không xuất hiện để xóa tan tin đồn.
Hai chân mày Trần tướng quân cau chặt.
Thanh Vương góp lời:
- Nước một ngày không thể không Vua! Bây giờ người trong hoàng tộc không còn ai có thể kế thừa ngoại trừ ta và Lam Vương ra! Trần tướng quân mau mở cửa thôi, đừng để máu đổ tại nơi này, kẻ cuối cùng bị thiệt vẫn là bá tánh mà thôi.
Trần tướng quân hừ lạnh:
- Hừ, không biết Thanh Vương, Lam Vương các ngài đã làm gì được cho bá tánh mà lúc này lại lấy an nguy bá tánh ra để ngụy biện.
Thanh Vương bẽ mặt, âm trầm nói:
- Nếu Trần tướng nhất quyết không mở cổng thành vậy bổn vương chỉ có thể phá cổng thôi.
Trần tướng quân hiên ngang thấy chết không sờn, trừng mắt nhìn xuống phản tặc bên dưới. Điệu bộ cho thấy bọn họ muốn vào thành chỉ có thể bước qua xác của ông.
Đúng vào lúc căng thẳng ấy, một nam tử mặc áo bào trắng bước lên cổng thành, hắn chưa tới nhưng tiếng cười của hắn đã vang xa.
- Lý công tử.
Người vừa mới tới chính là Lý Vĩnh Trường, huynh trưởng của Lý Phù Dung. Lý Vĩnh Trường năm nay đạt thứ hạng khá cao trong lần thi vừa rồi, hiện dù chưa làm quan nhưng danh tiếng rất tốt, từng được Lạc Quân Đế cho gặp mấy lần.
Lý Vĩnh Trường xếp quạt một tiếng cạch, hướng mắt nhìn xuống Thanh Vương, Lam Vương bên dưới, không hề che giấu vẻ kiêu ngạo của mình.
- Thanh Vương, Lam Vương từ xa đến thật vinh hạnh.
Lam Vương đã không còn kiên nhẫn, gắt gỏng:
- Đừng nhiều lời kéo dài thời gian nữa, các ngươi nghĩ dong dài một chút sẽ lật ngược tình thế được sao.
Lý Vĩnh Trường cau mày, chăm chăm nhìn Thanh Vương, Lam Vương bên dưới rồi đột ngột bật cười lớn.
- Ha ha ha...
- Ha ha ha ha ha...
Tất cả mọi người đều nhíu mày, không biết Lý Vĩnh Trường muốn giở trò gì. Lý Vĩnh Trường cười chán chê thì bảo:
- Thanh Vương, Lam Vương, thật không ngờ hai vị lại thích làm trai cò tranh nhau cho ngư ông đắc lợi như thế.
Thanh Vương dò hỏi:
- Ngươi nói thế có ý gì?
Lý Vĩnh Trường cười nhạt, mở quạt ra phe phẩy.
- Hai vị chẳng lẽ chỉ lo một đường tiến kinh mà không thèm nghe lời đồn đãi bên ngoài?
Đồn đãi?
Mấy ngày nay bọn họ liên tục lên đường, nào có thời gian để quan tâm nhiều như thế.
- Hai vị thật sự không biết hay... có người không muốn để hai vị biết?
Lý Vĩnh Trường giọng điệu sâu xa, ẩn chứa thiên cơ.
- Rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Nói huỵt toẹt ra đi!!!
Lam Vương rốt cuộc không chịu nổi mà mắng lớn.
Thanh Vương im lặng, như chờ đợi Lý Vĩnh Trường nói tiếp.
- Họ đồn...
Lý Vĩnh Trường âm trầm mở miệng, việc xoay mọi người vòng vòng như vậy, hắn rất thích.
- Họ đồn rằng Hồ thái sư có âm mưu tạo phản, thầm nuôi tư binh, cũng là người lên kế hoạch phục kích Hoàng thượng!
Thanh Vương, Lam Vương sững sờ.
Trần tướng quân bên cạnh Lý Vĩnh Trường giật nẩy mỉnh, liền gắt:
- Lý Vĩnh Trường!!!
Hắn nói thế khác nào thừa nhận Lạc Quân Đế thật sự trúng mai phục, tung tích không rõ chứ. Rốt cuộc hắn đang giúp đỡ hay phá hoại đây?
Thanh Vương hừ lạnh:
- Hừ, vậy ngươi cũng đã thừa nhận Lạc Quân Đế mất tích?
Lý Vĩnh Trường không sờn, thẳng thắng nói:
- Phải!
Lam Vương nghe vậy liền hô:
- Nếu Lạc Quân Đế đã mất tích rồi các ngươi còn giữ cổng thành làm gì! Mau mở ra cho chúng ta vào!!!
Trần tướng quân nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt thanh kiếm, bắt cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.
Lý Vĩnh Trường lại nói:
- Thanh Vương, Lam Vương chẳng lẽ hai vị còn không hiểu ý ta nói? Rốt cuộc là ai đã chỉ điểm hai vị dẫn binh lên kinh thành? Kẻ đó thật sự muốn giúp đỡ hai vị thật sao?
Thanh Vương có chút ngập ngừng. Lam Vương không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy không ổn, quay sang hỏi Thanh Vương:
- Hoàng huynh, rốt cuộc là ai đang nói dối đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook