Phù Dung
-
Chương 31
Mấy ngày sau, hết hạn cấm túc, phi tần lại lon ton chạy tới Phượng Hoàng Cung thỉnh an.
Sau bài học lần trước, bọn họ đã biết giữ miệng hơn, không ăn nói lớn tiếng, cũng né tránh xung đột, chỉ nói toàn điều hay, lẽ phải. Phượng Hoàng Cung bất giác có được giây phút hòa thuận, yên ả.
Lý Phù Dung vẫn thu mình ẩn trong đoàn oanh oanh yến yến kia. Suốt cả buổi chỉ dám âm thầm nhìn lên Hoàng hậu một lần.
Hôm nay, Hoàng hậu có vẻ trang điểm đậm hơn mọi ngày, dù vẫn uy nga, quý phái như thường nhưng lớp phấn son dầy kia vẫn không che hết sự mệt mỏi trong mắt của nàng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hoàng hậu bảo mệt mỏi cho các phi tần giải tán. Các nàng lúc đầu có vẻ cụt hứng vì những ngày qua đã bỏ công nghĩ đủ cách để lấy lòng Hoàng hậu mà không có cơ hội trổ ra, nhưng vẫn còn ám ảnh hình phạt lần trước nên có thể sớm thoát được cặp mắt của Hoàng hậu cũng cảm thấy hân hoan trong bụng.
Lý Phù Dung tự hiểu bản thân lại không thoát dễ dàng như vậy nên cũng thuận theo mà chậm chạp đi sau. Quả nhiên, vừa mới đi được mấy bước đã chạm mặt Trúc Nhi.
Trúc Nhi hành lễ với Lý Phù Dung rồi nói:
– Hòa Phi, Hoàng hậu cho gặp riêng ngài!
Lý Phù Dung gật đầu đáp:
– Dẫn đường đi!
Trúc Nhi xoay người đi trước mở đường.
Lần này, Lý Phù Dung không bị dẫn tới hậu viên lần trước mà được dắt tới một đình bát giác giữa hồ sen.
Quả nhiên hứng thú của Hoàng hậu không có cái nào tầm thường, cho dù là hoa viên lần trước hay đầm sen trước mắt này tuy cái nào cũng mang dáng vẻ thanh thoát của chủ nhân nhưng tuyệt đối đều là những vật ngàn vàng khó cầu. Lý Phù Dung cũng tự biết đại đa phần những thứ này đều tới từ tài sản riêng của Hoàng hậu, đại gia tộc Hồ gia.
Lý Phù Dung đứng ngoài đình quỳ xuống hành đại lễ với Hoàng hậu:
– Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu!
Hoàng hậu nhẹ buông chén trà xuống, nhìn qua Lý Phù Dung, vờ trách:
– Sao các ngươi lại để Hòa phi hành lễ dưới đất lạnh thế kia?
Cung nữ xung quanh liền quỳ mọp xuống xin tội:
– Hoàng hậu nương nương tha tội…
Hoàng hậu hừ lạnh, cũng không bảo Lý Phù Dung đứng lên.
Lý Phù Dung biết Hoàng hậu đang dằn mặt mình cũng không để bụng.
Lúc sau, Hoàng hậu chợt ồ lên:
– Sao Hòa Phi muội muội hành lễ lớn vậy? Mau tới đây ngồi đi, chúng ta vốn dĩ không cần xa lạ như vậy.
Lý Phù Dung ngước mặt lên thưa: “Tạ ân điển của nương nương!” nhưng cũng không đứng dậy mà tiếp tục quỳ trên đất.
– Hoàng hậu nương nương, lần trước, ngài có đưa cho thần thiếp một quyển sách…
Lý Phù Dung vừa nói vừa lấy quyển sách để sẵn trong người ra. Hoàng hậu liền cau mày, vội nói:
– Muội muội không cần gấp ráp như vậy! Sách bổn cung đưa cho muội thì muội cứ giữ thôi…
Lý Phù Dung vẫn một dáng vẻ thành thành thật thật đáp:
– Là chuyện của nương nương yêu cầu, thần thiếp không dám chậm trễ…
Thấy Lý Phù Dung vẫn cố chấp như vậy, chân mày của Hoàng hậu càng nhíu chặt, thăm dò:
– Nói vậy… muội đã đưa ra đáp án ta muốn?
Lý Phù Dung hai tay cầm quyển sách quý dâng lên cao, đầu cúi thấp nói:
– Nương nương thứ tội… thật ra… thật ra thần thiếp không giải đáp được câu hỏi của ngài!
Hoàng hậu nheo mắt chăm chăm nhìn Lý Phù Dung, đến giờ, nàng thật sự không thể lý giải được Lý Phù Dung là ngu thật hay là giả vờ. Giọng của Hoàng hậu lạnh đi:
– Ta đã đưa nó cho Hòa Phi rồi thì cũng chẳng có lý nào mà lấy lại. Nếu Hòa Phi xem một lần không hiểu thì… hãy xem tới khi nào hiểu thì thôi!
Nghe lời uy hiếp của Hoàng hậu, Lý Phù Dung thở hít một hơi, nhưng vẫn cứng miệng đáp:
– Thần thiếp ngu dốt đã phụ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Xin ngài… hãy thu hồi lại để trao cho người tài trí hơn.
Dứt lời thì đầu của Lý Phù Dung đã hạ sát đất. Quyển sách quý giá ngàn vàng khó cầu kia lúc này cứ như hóa thân của rắn độc, khiến người chán ghét, hình ảnh đó in vào trong đáy mắt Hoàng hậu, càng khiến nàng khó chịu. Lại có người dám liên tục trái ý nàng như vậy!
Cám nhận được tâm tình giá rét của Hoàng hậu, những cung nhân xung quanh run rẫy lo sợ, không dám phát ra một tiếng động. Giữa không gian vắng lặng như tờ đó, lại vang lên một tiếng nói:
– Xin Hoàng hậu hãy thu hồi sách quý…
Sau bài học lần trước, bọn họ đã biết giữ miệng hơn, không ăn nói lớn tiếng, cũng né tránh xung đột, chỉ nói toàn điều hay, lẽ phải. Phượng Hoàng Cung bất giác có được giây phút hòa thuận, yên ả.
Lý Phù Dung vẫn thu mình ẩn trong đoàn oanh oanh yến yến kia. Suốt cả buổi chỉ dám âm thầm nhìn lên Hoàng hậu một lần.
Hôm nay, Hoàng hậu có vẻ trang điểm đậm hơn mọi ngày, dù vẫn uy nga, quý phái như thường nhưng lớp phấn son dầy kia vẫn không che hết sự mệt mỏi trong mắt của nàng.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Hoàng hậu bảo mệt mỏi cho các phi tần giải tán. Các nàng lúc đầu có vẻ cụt hứng vì những ngày qua đã bỏ công nghĩ đủ cách để lấy lòng Hoàng hậu mà không có cơ hội trổ ra, nhưng vẫn còn ám ảnh hình phạt lần trước nên có thể sớm thoát được cặp mắt của Hoàng hậu cũng cảm thấy hân hoan trong bụng.
Lý Phù Dung tự hiểu bản thân lại không thoát dễ dàng như vậy nên cũng thuận theo mà chậm chạp đi sau. Quả nhiên, vừa mới đi được mấy bước đã chạm mặt Trúc Nhi.
Trúc Nhi hành lễ với Lý Phù Dung rồi nói:
– Hòa Phi, Hoàng hậu cho gặp riêng ngài!
Lý Phù Dung gật đầu đáp:
– Dẫn đường đi!
Trúc Nhi xoay người đi trước mở đường.
Lần này, Lý Phù Dung không bị dẫn tới hậu viên lần trước mà được dắt tới một đình bát giác giữa hồ sen.
Quả nhiên hứng thú của Hoàng hậu không có cái nào tầm thường, cho dù là hoa viên lần trước hay đầm sen trước mắt này tuy cái nào cũng mang dáng vẻ thanh thoát của chủ nhân nhưng tuyệt đối đều là những vật ngàn vàng khó cầu. Lý Phù Dung cũng tự biết đại đa phần những thứ này đều tới từ tài sản riêng của Hoàng hậu, đại gia tộc Hồ gia.
Lý Phù Dung đứng ngoài đình quỳ xuống hành đại lễ với Hoàng hậu:
– Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu!
Hoàng hậu nhẹ buông chén trà xuống, nhìn qua Lý Phù Dung, vờ trách:
– Sao các ngươi lại để Hòa phi hành lễ dưới đất lạnh thế kia?
Cung nữ xung quanh liền quỳ mọp xuống xin tội:
– Hoàng hậu nương nương tha tội…
Hoàng hậu hừ lạnh, cũng không bảo Lý Phù Dung đứng lên.
Lý Phù Dung biết Hoàng hậu đang dằn mặt mình cũng không để bụng.
Lúc sau, Hoàng hậu chợt ồ lên:
– Sao Hòa Phi muội muội hành lễ lớn vậy? Mau tới đây ngồi đi, chúng ta vốn dĩ không cần xa lạ như vậy.
Lý Phù Dung ngước mặt lên thưa: “Tạ ân điển của nương nương!” nhưng cũng không đứng dậy mà tiếp tục quỳ trên đất.
– Hoàng hậu nương nương, lần trước, ngài có đưa cho thần thiếp một quyển sách…
Lý Phù Dung vừa nói vừa lấy quyển sách để sẵn trong người ra. Hoàng hậu liền cau mày, vội nói:
– Muội muội không cần gấp ráp như vậy! Sách bổn cung đưa cho muội thì muội cứ giữ thôi…
Lý Phù Dung vẫn một dáng vẻ thành thành thật thật đáp:
– Là chuyện của nương nương yêu cầu, thần thiếp không dám chậm trễ…
Thấy Lý Phù Dung vẫn cố chấp như vậy, chân mày của Hoàng hậu càng nhíu chặt, thăm dò:
– Nói vậy… muội đã đưa ra đáp án ta muốn?
Lý Phù Dung hai tay cầm quyển sách quý dâng lên cao, đầu cúi thấp nói:
– Nương nương thứ tội… thật ra… thật ra thần thiếp không giải đáp được câu hỏi của ngài!
Hoàng hậu nheo mắt chăm chăm nhìn Lý Phù Dung, đến giờ, nàng thật sự không thể lý giải được Lý Phù Dung là ngu thật hay là giả vờ. Giọng của Hoàng hậu lạnh đi:
– Ta đã đưa nó cho Hòa Phi rồi thì cũng chẳng có lý nào mà lấy lại. Nếu Hòa Phi xem một lần không hiểu thì… hãy xem tới khi nào hiểu thì thôi!
Nghe lời uy hiếp của Hoàng hậu, Lý Phù Dung thở hít một hơi, nhưng vẫn cứng miệng đáp:
– Thần thiếp ngu dốt đã phụ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Xin ngài… hãy thu hồi lại để trao cho người tài trí hơn.
Dứt lời thì đầu của Lý Phù Dung đã hạ sát đất. Quyển sách quý giá ngàn vàng khó cầu kia lúc này cứ như hóa thân của rắn độc, khiến người chán ghét, hình ảnh đó in vào trong đáy mắt Hoàng hậu, càng khiến nàng khó chịu. Lại có người dám liên tục trái ý nàng như vậy!
Cám nhận được tâm tình giá rét của Hoàng hậu, những cung nhân xung quanh run rẫy lo sợ, không dám phát ra một tiếng động. Giữa không gian vắng lặng như tờ đó, lại vang lên một tiếng nói:
– Xin Hoàng hậu hãy thu hồi sách quý…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook