Phù Dung Vương Phi
-
Chương 103
Đại hôn của Hoàng đế, hai người với thân phận là Sở vương và Vương phi nên
tham dự yến hội trong cung cùng những đại thần chúc mừng, nhưng Sở Cảnh
Mộc nói Vương phi không khỏe liền miễn hết.
Mặt trời vừa lặn xuống, Sở Cảnh Mộc đứng trong Đông Đình, vẻ mông lung mờ mịt bao trùm dáng người thanh nhuận. Ánh mắt sâu như biển nhìn lục bình trôi nổi trong dao trì dưới ánh nắng chiều.
Sau hơn một tháng hắn mới thoáng nhìn thấy Lục Phù, cảm giác đau đớn giống như kim đâm vào tim, dáng người gầy yếu của nàng làm hắn xót xa.
Hắn luôn hiên ngang đứng thẳng, như vách núi như cậy tùng, nhưng tất cả đã vỡ nát, vết thương vẫn còn đang rỉ máu….
Âm mưu, thù hận……
Tình thân, tình yêu……
Cuối cùng sẽ đi về đâu?
Yêu trở thành hận, trái tim họ đến cuối cùng có bao nhiêu sắc đá để chịu đựng sự tra tấn hành hạ ngày đêm này. Hắn sắp không chịu nỗi, huống chi một người yếu đuối như nàng.
Trên chiến trường Sở Cảnh Mộc chưa từng gặp đối thủ khó đối phó như vậy, khiến hắn cảm thấy bất lực, chỉ đành để thù hận dày vò hành hạ ngày đêm.
Hoa xuân, trăng thu, hạ trùng, đông tuyết…Tất cả cảnh đẹp trên thế gian dường như mất đi sức hấp dẫn, thế giới biến thành một màu tăm tối lạnh lùng, nhìn không thấy ánh mặt trời, không còn vẻ ấm áp.
Đôi mắt khép lại, chìm đắm trong đau khổ, bàn tay nắm chặt thành quyền giận dữ!
Sở Cảnh Mộc ơi Sở Cảnh Mộc, cả đời ngươi tung hoành trên sa trường oai phong một bờ cõi. Trong triều đình, ngươi thận trọng bày mưu, vì sao không thể chống lại một Lưu Phù Nhã, tại sao trở thành yếu đuối và bất đắc dĩ như thế này.
Phượng Quân Úy nói đúng, hắn sắp biến thành một người yếu đuối nhu nhược.
Trên vách núi đen, hắn nguyện ý dùng toàn bộ triều đình để đổi lấy sự bình an cho nàng, hắn nhất định sắp trở thành một kẻ nhu nhược.
Cả đời hắn lo chuyện quốc gia đại sự, nhưng không thể cưỡng lại một nụ cười của mỹ nhân, một ánh mắt tin tưởng của nàng.
Quân nhân cả đời vì nhà của người thiên hạ mà phấn đấu, có nước mới có nhà.
Vì vậy, dù hắn không nỡ lòng, cũng đành để nàng lại hoàng cung.
Ánh mắt tin tưởng và kiên định kia khiến hắn buông vũ khí đầu hàng, tình nguyện có một gia đình nhỏ ấm áp, tình nguyện làm bến đậu cho đời nàng.
Thế nhưng hôm nay……
Mộng đã vỡ tan, chuyện cũ hoá thành tro. Hắn thật vất vả xóa tan thù hận, giành được hạnh phúc, nhưng một lần nữa hạnh phúc đó bị thù hận hủy đi! Trước kia là do nàng, hiện tại là do hắn!
Giống như hai đường chân trời, mãi mãi song song không thể gặp nhau.
Sở Cảnh Mộc cảm thấy lòng đau như cắt. Tiếu Nhạc kinh hãi khi nhìn thấy vẻ mặt đó. Tiếu Nhạc đã đi theo nhiều năm biết rõ tính tình của hắn, lúc càng bình tĩnh là lúc nguy hiểm nhất. Tiếu Nhạc thà nhìn hắn giống như trước đây sống mơ màng, ít nhất khi ở trong mộng hắn sẽ không chất chứa nhiều oán thù như vậy.
Sự khúc mắc trong lòng Sở Cảnh Mộc gần như không còn cách nào cởi bỏ.
“Tiếu Nhạc, ta phải giết nàng sao?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng được nói ra với ánh mắt hung ác khiến Tiếu Nhạc không dám nhìn, chỉ biết cúi đầu không nói, mồ hôi đầy trán chứng minh sự khẩn trương trong lòng hắn và cảm giác mát lạnh khi gió thổi qua.
Cuối cùng….chịu không nổi?
“Tiếu Nhạc, gia đang hỏi ngươi, nói mau!” Đôi mắt lạnh như băng đảo qua lại trên mặt Tiếu Nhạc, hung dữ hỏi giống như không nhận được câu trả lời sẽ không bỏ qua.
Sự độc ác trong lời nói xen lẫn tuyệt vọng khiến trán Tiếu Nhạc đổ mồ hôi lạnh, gió đêm cũng không thể làm khô được, rơi xuống không ngừng, lòng bàn tay cũng lạnh giá.
“Vương gia, thuộc hạ…… Thuộc hạ không dám đoán tâm tư của Vương gia!” Hắn lo sợ trả lời, tự biết có những huyền cơ trong đó hắn không hiểu rõ.
“Bổn vương cho phép ngươi nói, ngươi hãy thành thật trình bày ý mình!”
Mệnh lệnh như tiếng thét khiến Tiếu Nhạc giật mình, rùng mình lạnh xương sống, có chút do dự “Vương gia trước nay đều quyết đoán, cần gì phải hành hạ Vương phi và bản thân mình?
Vết thương là cả hai cùng bị thương!
Tiếu Nhạc hoài niệm thời gian khi vương phủ tràn ngập hạnh phúc, Vương gia thương yêu chìu chuộng Vương phi, Vương phi tươi cười. Hiện tại nhìn lại chỉ là một cảnh lạnh lùng, nụ cười của Lục Phù cũng gượng gạo.
“Ta đang hành hạ nàng sao? Một người không có trái tim, ta làm sao có thể hành hạ nàng được? Sở Cảnh Mộc âm độc cười, nhưng trong lòng cảm thấy chua xót. Hôm nay nhìn thân hình gầy yếu của nàng tim hắn giống như đang bị ai bóp chặt.
“Vương gia, Bôn nguyệt nói, Vương phi ăn không ngon miệng, mỗi bữa ăn rất ít, buổi tối lên giường ngủ sớm và ngày hôm sau trễ lắm mới thức dậy, có nhiều điểm khác với lúc trước” Tiếu Nhạc thoáng do dự nhưng vẫn báo cáo.
Tiếu Nhạc biết, Sở Cảnh Mộc thật ra vẫn muốn biết tình hình của Tây Sương. Đông Đình và Tây Sương không xa lắm, đợi chờ mòn mỏi nhưng không thể gặp. Hắn rõ ràng muốn biết, nhưng cố đè nén…
“Ăn không ngon miệng…” Sở Cảnh Mộc thở dài nhè nhẹ, ánh mắt chợt lóe lên quay lại căn dặn. “Đi bảo nhà bếp chuẩn bị rau trộn tương qua, thịt kho tàu, đồ tráng miệng…”
Hắn nói liên tiếp hơn mười món, Tiếu Nhạc nhớ kỹ mỗi món đều là những món ăn ngày thường Lục Phù thích nhất. Sở Cảnh Mộc nói dứt lời, dường như do dự thật lâu mặt cũng trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ giằng co rất rõ ràng. Hắn chợt nhắm mắt lại “Chuẩn bị xong, đưa tới Tây Sương!”
“Dạ vâng” Tiếu Nhạc tuân lệnh! Xoay người vừa muốn bước đi bị Sở Cảnh Mộc gọi giật lại.
Tiếu Nhạc quay lại thấy ánh mắt của Sở Cảnh Mộc ửng đỏ, trầm thấp mở miệng “Mang một vò rượu đến đây, càng mạnh càng tốt”
Tiếu Nhạc do dự cảm thấy có chút quái dị nhưng không dám hỏi, nỗi bất an chậm rãi tích lũy trong lòng ngày càng nhiều….Lẳng lặng nhìn dáng người thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc thật lâu mới cúi đầu nhận lệnh.
Sở Cảnh Mộc thong thả bước đi trong Đông Đình, bước chân có chút loạng choạng, nhưng lưng vẫn giữ thẳng.
Hắn trở vào ngồi trong phòng một mình, tay để trên bàn co lại rất nhanh thành một nắm tay, chợt cau mày, ánh nắng chiều chiếu vào nội thất, ấm da thịt nhưng không ấm lòng.
Thức ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong, Tiếu Nhạc tự mình mang đến Tây Sương, đồng thời ra lệnh người đưa một vò rượu đến Đông Đình.
Hắn đứng cạnh Sở Cảnh Mộc, hơi thở đầy áp lực giống như có thiên quân vạn mã đè nặng trong lòng, nhịp tim cũng trở nên dồn dập.
“Nàng có phản ứng gì?” Sở Cảnh Mộc hỏi, bàn tay to cầm vò rượu, chỉ nghe tiếng rượu chảy ào ào vào bát khiến hắn kinh hãi.
“Ta nói thức ăn do Vương gia sai người mang tới, Vương phi vừa nghe xong sửng sốt thật lâu!” Tiếu Nhạc thành thật trả lời, hắn không hiểu Vương gia ra lệnh hắn mang thức ăn tới Tây Sương không phải chứng minh Vương gia còn quan tâm nàng sao? Thế tại sao nàng chỉ ngồi yên lặng giống như pho tượng nhìn bàn đầy đồ ăn.
Lúc đó, hắn nhớ rõ sắc mặt tái nhợt của nàng biến thành trắng bệch.
Tâm tư của Vương gia và Vương phi rất khó dò, vì thế hắn không đoán được nàng suy nghĩ gì, Bôn Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn vẻ yên lặng của nàng.
Cuối cùng….chuyện gì sẽ xảy ra?
Sở Cảnh Mộc cười lớn, không ngừng đổ rượu vào miệng….Một bát tiếp theo một bát, uống ừng ực hết vào bụng. Hắn dường như cố ý uống thật say, nhưng không như mong muốn, càng uống càng tỉnh táo, gương mặt tuấn dật ửng đỏ, hai mắt đỏ ửng càng thêm thanh tỉnh.
Nhìn bóng đêm từng chút ngưng tụ, đèn lồng bên ngoài đã được thắp lên, cảnh vậy trong Đông Đình thật yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh hắn rót rượu.
Bỗng nhiên ầm một tiếng, Sở Cảnh Mộc vỗ bàn thật mạnh. Tiếu Nhạc kinh hãi nghe hắn hét lớn “Đáng giận Lưu Phù Nhã, đáng giận Tô Lục Phù!…Tiếu Nhạc lấy cho Bổn vương một vò rượu nữa mang đến đây!
“Vương gia……”
Sở Cảnh Mộc quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Nhạc, hai mắt đỏ ngầu, vẻ hung ác nham hiểm lấn át vẻ lo lắng “Còn đứng đó làm gì? Đi mau!
“Dạ!” Tiếu Nhạc bất an rời khỏi phòng.
Sở Cảnh Mộc ngồi xuống, ánh mắt rưng rưng, “Phù nhi, sao ngươi hành hạ ta thê thảm như vầy!”
Quốc gia là thứ hắn muốn bảo vệ nhất, nhưng không biết từ lúc nào, tình đã trở thành trọng tâm trong cuộc sống của hắn.
Chỉ trong một lúc sóng gió nổi lên phá tan vẻ yên lặng.
Yêu hận giằng co!
“Hồng nhan là kẻ gây tai hoạ, giai nhân hại nước hại dân……” Sở Cảnh Mộc cười ha hả, lệ nóng từ khóe mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt…
“Vì sao phải vương vấn tình nhi nữ?….Chữ tình chỉ khiến anh hùng nhụt chí..” Không biết hắn đang nói chuyện với ai, thì thầm như tự nói với mình, vẫn nhớ rõ…
Nữ nhân tình dài!
Anh hùng nhụt chí!
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp nhau trong chòi nghỉ mát, nàng là một thiếu nữ thông minh thanh tú. Mười năm sau trở thành Bồ Tát trong lòng dân chạy nạn lam lũ, nghịch ngợm tươi cười, nụ cười ấm áp, vẻ tươi cười trống rỗng…Tiếng cười như vẫn còn xoay quanh trên không trung của vương phủ…
Thật vất vả hắn mới hấp dẫn nàng yêu hắn, quyến luyến sự ấm áp của hắn, nhưng vẫn không đánh lại thù hận….
“Vì sao trở thành như vậy?……” Sở Cảnh Mộc đau khổ gục trên bàn, thì thào tự nói, không biết là đang hỏi bản thân mình hay Lục Phù.
Sợ rằng không thể gánh thêm chút đau khổ nào nữa.
Mùi rượu tràn ngập gian phòng, uống hết cả một vò rượu nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo.
Tất cả rượu dưới hầm đều bị Phượng Quân Úy đập bể, Tiếu Nhạc phải quay về Bắc Uyển lấy, nơi đó có dấu vài hũ rượu ngon vài năm trước hắn cùng Lâm Long uống.
Vừa bước ra khỏi Bắc Uyển Tiếu Nhạc nhìn thấy Bôn Nguyệt vội vàng chạy tới, sốt ruột mở miệng “Vương gia đang làm gì vậy?”
Tiếu Nhạc nghe có gì không ổn “Sao vậy, có phải Vương phi …”
“Không biết Vương phi nghĩ gì! Nhìn thấy Vương gia sai người mang một bàn đầy thức ăn tới, bảo ta chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Ta còn tưởng nàng muốn tắm xong rồi mới ăn, nhưng Vương phi không đụng đũa, mà bắt đầu trang điểm thay áo quần…Làm ta sợ hãi, cuối cùng không biết Vương phi muốn gì?” Bôn Nguyệt nóng ruột dậm chân.
Tiếu Nhạc quay lại nhìn nàng, nghĩ thầm Vương phi không vội mà thị nữ vội.
Người ta thường nói người thông minh quá cũng không tốt, tâm tư khó dò. Một người ở Tây Sương, một người ở Đông Đình, một người trang điểm thay áo quần, một người sống mơ màng, cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra?
Bôn Nguyệt nhìn vò rượu trong tay hắn, trợn mắt “Vương gia uống rượu nữa?”
“Đã uống hết một vò, Bôn Nguyệt, ngươi về trước, ta sẽ bẩm báo với Vương gia chuyên này! Tiếu Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, chuyện của hai người thật sự làm khổ hắn.
Bôn Nguyệt gật đầu, quay về Tây Sương. Tiếu Nhạc cũng trở lại Đông Đình.
Lúc vào Đông Đình hắn càng lo lắng khi thấy Sở Cảnh Mộc ngồi thẳng lưng trước bàn, thoáng nhìn vò rượu trong tay hắn vội giật lấy uống liền…
Hắn uống ừng ực, rượu tràn ra khóe môi thấm ướt vạt áo trước ngực.
Tiếu Nhạc nhìn Sở Cảnh Mộc, vừa đau lòng vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn đã cùng Vương gia rong ruổi trên sa trường nhiều năm, chưa từng gặp qua vẻ không bình tĩnh như thế. Khi gặp Vương phi, tâm tình của Vương gia trở bên bất định, tình cảm biến hoá khó dò.
Tình cảm quấy nhiễu khiến người trở nên khó xử!
Anh hùng cuối cùng vẫn không qua nổi ải mỹ nhân.
Cũng khó trách, sự dịu dàng và hương thơm của mỹ nhân luôn là mồ chôn anh hùng.
Hắn hiểu rõ hơn ai khác, nhưng còn hồ đồ hơn họ, sự đau khổ điên cuồng này là do đâu?
“Vương gia, Bôn Nguyệt nói…” Tiếu Nhạc do dự, nhìn sắc mặt Sở Cảnh Mộc không được tốt, vò rượu mới cũng uống hơn phân nữa, nhưng hắn dường như càng tỉnh táo, ngoại trừ sắc mặt có chút ửng hồng nhưng không có vẻ gì là say rượu. Sở Cảnh Mộc không nói, dường như đang chờ hắn tiếp tục. Tiếu Nhạc thở phào nhẹ nhỏm “Bôn Nguyệt nói Vương phi nhìn bàn đồ ăn sửng sốt thật lâu, sau đó bắt đầu tắm rửa thay quần áo, trang điểm…”
Tiếu Nhạc không hiểu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay Sở Cảnh Mộc đang cầm chén rượu chợt run run, rượu bên trong sóng sánh, cuối cùng tay run quá mạnh khiến rượu văng ra ngoài ướt đẫm bàn tay. Sắc mặt hắn càng thêm u tối, cầm luôn chén rượu đi ra ngoài, hung hăng ném cái chén vào tường, chỉ nghe âm thanh vang lên, cái chén vỡ thành từng mảnh.
Sở Cảnh Mộc cười lớn, cầm lấy vò rượu, đổ ừng ực vào miệng…
Tiếu Nhạc kinh hãi, bước nhanh tới muốn ngăn cản phương thức uống rượu như không còn muốn sống này, kết quả nhìn thấy nước mắt tràn ra khóe mi của Sở Cảnh Mộc. Tiếu Nhạc dừng chân lại.
Âm thanh uống rượu ừng ực vang lên cô độc và thê lương trong gian phòng yên tĩnh, áo quần của Sở Cảnh Mộc bị rượu thấm ướt đẫm, toàn thân đều là mùi rượu.
Uống đến chết cũng tốt, nhưng càng uống càng tỉnh táo, rượu vào sầu càng sầu. Tiếu Nhạc kinh hãi nhìn hắn, lòng cảm thấy nặng nề và buồn bã…Áp lực khiến hắn dường như không thể thở nổi.
Rượu cứ như vậy bị hắn uống hết, vò rượu rơi xuống đất vỡ tan tành. Nhìn những mảnh nhỏ vỡ vụn, Tiếu Nhạc đột nhiên hiểu ra điều gì, cảm thấy sợ hãi…
“Vương…… Gia……” Tiếu Nhạc chợt lạnh xương sống, cả người run rẩy….Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Sở Cảnh Mộc, một nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân dâng lên làm hắn gần như quỵ xuống, ý của Vương gia là….
“Vương gia, xin suy nghĩ lại! Vương phi là người vô tội!” Tiếu Nhạc cuối cùng quỳ xuống, vai thẳng tấp, dùng thân phận của một thuộc hạ và bằng hữu khuyên hắn.
Đôi mắt Sở Cảnh Mộc đỏ hồng, hai má hồng nhuận, cả người toàn mùi rượu, làm như không nghe hắn nói gì, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trên tường, đó là bảo kiếm theo hắn ra trận nhiều năm, giết địch vô số…
Hai tay Sở Cảnh Mộc đập bàn cái rầm, đột nhiên đứng dậy, gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay, đầu cúi xuống giống như chịu nhiều áp lực, lại giống như thúc giục….Hai cảm xúc không ngừng giằng co …vùng vẫy trong lòng…
“Ta không muốn hành hạ nàng, cũng không muốn tra tấn bản thân mình nữa……” Sở Cảnh Mộc cắn răng, đau khổ nói: “Ta sẽ giải thoát cho nàng cũng như giải thoát cho mình……”
Sở Cảnh Mộc từng bước từng bước lấy kiếm xuống…..
“Vương gia…… đừng làm vậy, Bôn Nguyệt nói Vương phi bị trúng cổ độc nên mới giết lão Vương gia, không liên quan đến nàng. Vương gia, van cầu người, không cần……” Tiếu Nhạc lớn tiếng can ngăn. Giết một người, một cuộc tình bị hủy, hai người cũng sẽ bị huỷ theo.
Vương gia oai hùng trước kia đã không còn, chỉ còn lại một cái xác không hồn….
“Không có gì khác biệt….. Không có gì khác biệt……”
Bước chân Sở Cảnh Mộc lảo đảo dựa vào tường, áp lực nói “Hành hạ lẫn nhau, sống không bằng chết, chi bằng mau chóng kết thúc tất cả…”
Hắn chịu loại hành hạ dày vò này đủ rồi….
Hai người họ đi đến tình trạng hôm nay giống như từng dao từng dao không ngừng cứa vào tim, đau đến nỗi sống không bằng chết. Hắn và nàng đều đau khổ. Dù đó không phải là ý của nàng, không phải…..Người vẫn do nàng giết, mỗi đêm hình ảnh nàng giết phụ thân không ngừng xoay quanh trong đầu, lòng hắn giống như ở trong chảo dầu…Đau không nói nên lời….
Hắn luôn là người quyết đoán trầm tĩnh, vì vậy nên kết liễu chấm dứt hết tất cả …Trên đường xuống suối vàng, lúc không còn nhìn thấy ánh mặt trời, hắn sẽ cùng nàng tạ tội..
Sở Cảnh Mộc lấy bảo kiếm xuống, trong lòng bàn tay nặng trĩu, cảm giác quen thuộc mà xa lạ, bảo kiếm dính máu vô số người, chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ nhuộm máu thê tử của hắn.
Cảm giác lạnh lẽo, đường nét quen thuộc trên thân kiếm khiến lòng Sở Cảnh Mộc trầm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve từng nét hoa văn trên mặt. Hắn cầm qua thanh kiếm này không dưới ngàn lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy trầm trọng như thế này. Có thể vung kiếm nơi sa trường đầy khoái ý dường như là chuyện của kiếp trước, hiện tại vì nàng ngay cả kiếm cũng không thể gợi lên hứng thú trong lòng hắn.
Không thể tìm về lý tưởng và cảm xúc hào hùng thuở trước, về những khoái ý đùa giỡn quyền mưu trong triều đình, hay dịu dàng nồng đậm thâm tình của trước kia, chỉ còn lại trên tay nỗi thê lương và tra tấn …
Cứ như vậy chấm dứt hết tất cả sự đau khổ…..
“Cút ngay!” Sở Cảnh Mộc một chân đá Tiếu Nhạc văng ra, vẻ mặt thật bình tĩnh. Tiếu Nhạc dĩ nhiên không thể ngăn được hắn…
Gió thu lạnh lẽo nhè nhẹ thổi qua, thổi vào gương mặt đỏ ửng của Sở Cảnh Mộc khiến hắn run lên từng cơn. Ánh trăng sáng tỏ lung linh, nhẹ nhàng dìu dịu khiến Sở Cảnh Mộc ghen tị.
Tay cầm kiếm không còn cảm giác, lòng đau như cắt, chỉ còn lại đôi chân giống như có ý thức của riêng mình lảo đảo bước về hướng Tây Sương.
Trong đầu Sở Cảnh Mộc không ngừng hiện lên nụ cười ấm áp, gương mặt tươi cười, từng nụ cười giống như cứa vào tim hắn một lần rồi lại một lần….
Dọc theo đường đi, thị nữ nhìn thấy Sở Cảnh Mộc liền tránh xa không dám tới gần, tránh né từ xa, kinh hãi nhìn hắn cầm kiếm trong tay, bước loạng choạng về hướng Tây Sương…
Bôn Nguyệt bị Lục Phù buộc ở trong phòng…Mặc dù cảm thấy thắc mắc và không cam lòng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Phù, nàng không dám trái lời. Bôn Nguyệt nhìn xuyên qua cửa sổ, lo lắng khi thấy Sở Cảnh Mộc bước vào cửa chính, một giọt lệ lén lút rơi…
Sau khi hắn nổi giận đá văng cánh cửa, lập tức ngây người…
Làn váy màu tím nhạt của Lục Phù đang bay bay như gợn sóng thật đẹp, giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh gợn sóng lăn tăn. Một mùi hương thơm ngát thoảng bay trong gió…
Tóc búi cao giắt một cây trâm bằng ngọc vô cùng đơn giản, ngọc bích trong suốt, dưới ánh đèn mông lung toả ra những ánh sáng lấp lánh. Vài sợi tóc lòa xòa hai bên má, khi thì bay bay, khi thì mềm mại e ấp càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ đầy ma lực. Tóc búi cao lộ ra cái gáy trắng nõn duyên dáng mê người.
Đôi mi thật dài, giống như cành liễu, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh, lưu chuyển linh hoạt. Lục Phù có một đôi mắt tuyệt đẹp khiến vạn vật không còn nhan sắc, như hút tất cả chìm đắm vào trong đó, con ngươi màu nâu như vân sơn lưu thủy. Hai má ửng hồng như son, trong vẻ tái nhợt có chút ửng hồng một cách tự nhiên, hai cánh môi đỏ tươi như hoa hồng.
Một vẻ xinh đẹp động lòng người, câu hồn đoạt phách. Sở Cảnh Mộc nhìn nàng chăm chú, dù hận nàng bao nhiêu, đau khổ vùng vẫy bao nhiêu, mỗi khi nhìn thấy Lục Phù đều vì nàng mà đau lòng, trái tim vì nàng mà không còn đập theo nhịp đập của riêng nó. Với trang phục màu tím nàng đã xinh đẹp quyến rũ không gì sánh được, thêm vào đó còn cố ý trang điểm nên càng làm cho đất trời mất đi nhan sắc. Ngoại trừ lúc xuất giá và dự yến tiệc trong cung, hắn chưa từng thấy qua nàng điểm phấn tô son, luôn giữ vẻ tự nhiên trong sang và cách ăn mặc đơn giản. Hắn có cảm giác hôm nay giống như đang trở về ngày tân hôn năm đó.
Màu tím là màu hắn yêu nhất……
“Vương gia cuối cùng cũng đến đây!” Lục Phù cười một cách bình thản, dù có chuyện gì xảy ra nàng đều có thể cười như vậy, nhìn hắn rất dịu dàng.
Sở Cảnh Mộc chợt cảm thấy toàn thân rã rời, tay sắp không cầm nổi thanh kiếm….Hắn nhìn nàng như tìm kiếm quá khứ quen thuộc.
Họ chưa từng thân thiết như vậy nhìn nhau trong một thời gian dài.
Nhìn nàng dường như mãi mãi đều không đủ, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không hiểu, người trước mắt rõ ràng là quan trọng nhất trong tim mình, nhưng cũng là người làm mình bị tổn thương sâu sắc nhất. Giống như có một lớp sương mù bao phủ quanh nàng, không cho ai nhìn rõ dù người đó là ai dường như đều không thể nhìn thấu góc khuất tâm hồn nàng khiến hắn lúc nào cũng lo sợ mất đi…
Mùi rượu thoang thoảng trong gió, Lục Phù cười cười đi tới, ngoan ngoan đứng trước mặt hắn, thản nhiên liếc thanh kiếm trong tay hắn, vươn tay chạm vào…
Tay Sở Cảnh Mộc mềm nhũn thả lỏng làm thanh kiếm rơi xuống đất…Tiếng loảng xoảng vang lên..
Nàng ngửi trên người hắn ngoài mùi rượu chính là mùi hương quen thuộc, Lục Phù cười khẽ, “Có lẽ Vương gia chưa ăn cơm tối? Thức ăn đầy bàn, có thể cùng Phù nhi ăn, được không?”
Sở Cảnh Mộc nhìn nàng, để Lục Phù dìu tới ghế ngồi xuống, nhìn nàng đang sắp xếp chén đũa một cách chăm chú….Thức ăn đã nguội lạnh nhưng mùi vẫn thơm ngon.
“Vương gia sai người mang thức ăn tới thật sự rất thơm!” Lục Phù gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu, cười nói: “Tại sao không ăn?”
Nàng tại sao có thể bình tĩnh như vậy? Sao có thể? Nàng biết rõ hắn muốn lấy mạng mình nhưng vẫn trầm tĩnh, đó là vì cái gì? Bên môi vẫn là nụ cười ấm áp quen thuộc, và một vẻ thản nhiên đến không ngờ. Dường như tất cả mọi chuyện chung quanh đều không phải chuyện của nàng, cho dù đó là mạng sống của nàng cũng vậy.
Sở Cảnh Mộc nhớ rõ nàng từng nói qua, sự tồn tại của nàng là vì huyết án diệt môn mười năm trước. Hiện tại thù đã trả xong, hận cũng không còn, có phải nàng không quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa, cái gì cũng không lo, thật sự có thể dửng dưng đến như vậy.
Lục Phù cười, không ngừng nhai cơm, từng miếng từng miếng nuốt vào, giống như đó là thức ăn ngon nhất trên đời, ăn với vẻ mặt hạnh phúc, khiến hắn nhìn ngây ngẩn quên mục đích tìm nàng làm gì.
Ngon miệng sao?
Nhìn cằm nàng hơi nhô ra, gầy đi không ít, đó là do hắn hành hạ nàng sao?
Tội tình gì phải như vậy? Phù nhi…
Mặt hắn ửng đỏ vì say rượu, gió thổi không thể làm tan đi sự đau khổ, màu đỏ không giảm ngược lại ngày càng tăng, đỏ hồng giống như máu, hồng một cách rực rỡ.
Chỉ còn lại vẻ yên lặng……
Thời gian lặng lẽ trôi qua, có gì đau khổ hơn gần trong gang tấc mà không còn lời gì để nói với nhau, hai người chỉ lặng lẽ hành hạ lẫn nhau?
Một người cúi đầu chậm rãi ăn cơm, một người im lặng, bối rối đứng nhìn.
Sở Cảnh Mộc hiểu nàng ăn nhất định không có mùi vị gì…Vì sao nàng phải vui vẻ chịu đựng miễn cưỡng bản thân mình phải ăn.
Lục Phù ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp nhìn vào mắt hắn, một cảm giác đau lòng và hối hận dâng trào, bàn tay to của Sở Cảnh Mộc vươn ra, thoáng một cái lưng nàng đã dán vào lồng ngực của hắn.
Đầu của hắn từ từ gối lên vai nàng, mùi rượu thơm nồng, quanh quẩn ở chóp mũi không tan, sự chua xót cuốn lấy nàng.
Bất đắc dĩ……
Bất đắc dĩ……
Những chữ thật trầm trọng vang lên, khiến hai hàng lệ Lục Phù tuôn rơi, khóc vì nàng….vì hắn…
Bóng đêm yên tĩnh, gió thu lành lạnh. Tua cờ rực rỡ, màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhẹ lay động.
Xuyên qua màn cửa bằng luạ mỏng, hai thân người đang sưởi ấm cho nhau, trong ánh nến mông lung, có vẻ cô tịch, ưu sầu ôm nhau không rời, không ai muốn buông tay.
Lệ…… Từng giọng từng giọt rơi rơi, dừng lại trên lưng bàn tay to, thấm vào vạt áo màu tím, ấm áp da thịt.
“Vương gia, giết ta đi, chấm dứt sự đau khổ của hai chúng ta, sẽ giải quyết hết mọi chuyện, không phải tốt sao.” Lục Phù thì thào tự nói, nói cho hắn nghe cũng nói cho mình nghe, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi không còn sức, từ từ lan tỏa trong không khí sực nức hương thơm.
Sở Cảnh Mộc không nói gì, bàn tay đang ôm thắt lưng Lục Phù càng xiết chặt, chặt đến nỗi nàng cảm thấy đau…..Đầu hắn vùi vào cổ nàng vẫn không nhúc nhích, hơi thở ấm áp phả vào da thịt nóng bỏng. Nhưng tất cả đều kém vẻ đau lòng…..
Cuối cùng chịu không nổi……
Nàng cười khẽ, đừng nói hắn chịu không nổi, ngay cả nàng cũng chịu không nổi.
“Không giết, Bổn vương không giết ngươi!” Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chặt, chỉ lặng lẽ ôm nhau, giống như muốn ôm đến biển cạn đá mòn, buồn bã nói, “Không giết……”
Bế thật lâu, chân Lục Phù chợt mềm nhũn, bị hắn ôm lấy hướng vào trong nội thất. Sở Cảnh Mộc nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, nhìn chăm chú dung nhan yêu kiều dưới thân với ánh mắt lóe lên nhiều cảm xúc phức tạp, có hận, có yêu.
“Bổn vương không giết ngươi, tra tấn thì tra tấn…… Chúng ta liền tra tấn cả đời đi!” Vừa dứt lời, đôi môi cũng hạ xuống, nuốt lấy hai bờ môi đỏ mọng như muốn nói điều gì, nụ hôn nóng bỏng và tuyệt vọng truyền đến lục phủ ngũ tạng của Lục Phù……
Nàng phất tay, căn phòng chìm vào bóng tối…… Mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ nhìn không rõ. Lục Phù cười dịu dàng, động tác của nam nhân trên người thô bại hơn lúc trước, đau khiến nàng nhăn mặt, nhưng vẫn tươi cười, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay và đôi môi của hắn.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được rơi lệ……
Tra tấn nhau cả đời…… Một câu nói thật trầm trọng làm sao!
Đau đến nỗi nàng sắp không thở nổi…..
Chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt……
Trong bóng đêm, Sở Cảnh Mộc không nhìn thấy vết thương trên cổ tay Lục Phù, Lục Phù cũng không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và phiền não trên mặt Sở Cảnh Mộc.
Lặng lẽ, không ai nói gì, chỉ cúi đầu, những âm thanh rên rỉ yêu kiều và tiếng thở dốc như đan vào nhau.
Lục phù một đêm không ngủ, trời mờ sáng Sở Cảnh Mộc đã rời khỏi Tây Sương, nàng mới từ từ mở mắt thật to….
Liên tiếp vài ngày buổi tối hắn đều đến Tây Sương, mỗi ngày đều giống nhau. Lục Phù phất tay thổi tắt ánh nến, ở trong bóng tối sưởi ấm lẫn nhau, không ai thấy ai. Sở Cảnh Mộc dường như đối với hành động của nàng có điểm hoài nghi, nhưng cũng không hỏi, vẫn mạnh mẽ chiếm đoạt, trời hừng sáng lại rời khỏi. Hắn không biết Lục Phù mỗi đêm đều không ngủ, đôi mắt ngày càng thâm quầng khiến Bôn Nguyệt đau lòng nhưng không biết làm sao.
Dùng tình yêu hoá giải thù hận là sự ngu ngốc nhất trên đời, cũng là phương pháp Sở Cảnh Mộc sử dụng, nếu không thành công chỉ khiến mình mang thêm nhiều vết thương. Sở Cảnh Mộc thành công, còn nàng thì sao? Có thể hay không?
Nàng thông minh một đời, hồ đồ nhất thời lại có ngại gì?
Mặt trời vừa lặn xuống, Sở Cảnh Mộc đứng trong Đông Đình, vẻ mông lung mờ mịt bao trùm dáng người thanh nhuận. Ánh mắt sâu như biển nhìn lục bình trôi nổi trong dao trì dưới ánh nắng chiều.
Sau hơn một tháng hắn mới thoáng nhìn thấy Lục Phù, cảm giác đau đớn giống như kim đâm vào tim, dáng người gầy yếu của nàng làm hắn xót xa.
Hắn luôn hiên ngang đứng thẳng, như vách núi như cậy tùng, nhưng tất cả đã vỡ nát, vết thương vẫn còn đang rỉ máu….
Âm mưu, thù hận……
Tình thân, tình yêu……
Cuối cùng sẽ đi về đâu?
Yêu trở thành hận, trái tim họ đến cuối cùng có bao nhiêu sắc đá để chịu đựng sự tra tấn hành hạ ngày đêm này. Hắn sắp không chịu nỗi, huống chi một người yếu đuối như nàng.
Trên chiến trường Sở Cảnh Mộc chưa từng gặp đối thủ khó đối phó như vậy, khiến hắn cảm thấy bất lực, chỉ đành để thù hận dày vò hành hạ ngày đêm.
Hoa xuân, trăng thu, hạ trùng, đông tuyết…Tất cả cảnh đẹp trên thế gian dường như mất đi sức hấp dẫn, thế giới biến thành một màu tăm tối lạnh lùng, nhìn không thấy ánh mặt trời, không còn vẻ ấm áp.
Đôi mắt khép lại, chìm đắm trong đau khổ, bàn tay nắm chặt thành quyền giận dữ!
Sở Cảnh Mộc ơi Sở Cảnh Mộc, cả đời ngươi tung hoành trên sa trường oai phong một bờ cõi. Trong triều đình, ngươi thận trọng bày mưu, vì sao không thể chống lại một Lưu Phù Nhã, tại sao trở thành yếu đuối và bất đắc dĩ như thế này.
Phượng Quân Úy nói đúng, hắn sắp biến thành một người yếu đuối nhu nhược.
Trên vách núi đen, hắn nguyện ý dùng toàn bộ triều đình để đổi lấy sự bình an cho nàng, hắn nhất định sắp trở thành một kẻ nhu nhược.
Cả đời hắn lo chuyện quốc gia đại sự, nhưng không thể cưỡng lại một nụ cười của mỹ nhân, một ánh mắt tin tưởng của nàng.
Quân nhân cả đời vì nhà của người thiên hạ mà phấn đấu, có nước mới có nhà.
Vì vậy, dù hắn không nỡ lòng, cũng đành để nàng lại hoàng cung.
Ánh mắt tin tưởng và kiên định kia khiến hắn buông vũ khí đầu hàng, tình nguyện có một gia đình nhỏ ấm áp, tình nguyện làm bến đậu cho đời nàng.
Thế nhưng hôm nay……
Mộng đã vỡ tan, chuyện cũ hoá thành tro. Hắn thật vất vả xóa tan thù hận, giành được hạnh phúc, nhưng một lần nữa hạnh phúc đó bị thù hận hủy đi! Trước kia là do nàng, hiện tại là do hắn!
Giống như hai đường chân trời, mãi mãi song song không thể gặp nhau.
Sở Cảnh Mộc cảm thấy lòng đau như cắt. Tiếu Nhạc kinh hãi khi nhìn thấy vẻ mặt đó. Tiếu Nhạc đã đi theo nhiều năm biết rõ tính tình của hắn, lúc càng bình tĩnh là lúc nguy hiểm nhất. Tiếu Nhạc thà nhìn hắn giống như trước đây sống mơ màng, ít nhất khi ở trong mộng hắn sẽ không chất chứa nhiều oán thù như vậy.
Sự khúc mắc trong lòng Sở Cảnh Mộc gần như không còn cách nào cởi bỏ.
“Tiếu Nhạc, ta phải giết nàng sao?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng được nói ra với ánh mắt hung ác khiến Tiếu Nhạc không dám nhìn, chỉ biết cúi đầu không nói, mồ hôi đầy trán chứng minh sự khẩn trương trong lòng hắn và cảm giác mát lạnh khi gió thổi qua.
Cuối cùng….chịu không nổi?
“Tiếu Nhạc, gia đang hỏi ngươi, nói mau!” Đôi mắt lạnh như băng đảo qua lại trên mặt Tiếu Nhạc, hung dữ hỏi giống như không nhận được câu trả lời sẽ không bỏ qua.
Sự độc ác trong lời nói xen lẫn tuyệt vọng khiến trán Tiếu Nhạc đổ mồ hôi lạnh, gió đêm cũng không thể làm khô được, rơi xuống không ngừng, lòng bàn tay cũng lạnh giá.
“Vương gia, thuộc hạ…… Thuộc hạ không dám đoán tâm tư của Vương gia!” Hắn lo sợ trả lời, tự biết có những huyền cơ trong đó hắn không hiểu rõ.
“Bổn vương cho phép ngươi nói, ngươi hãy thành thật trình bày ý mình!”
Mệnh lệnh như tiếng thét khiến Tiếu Nhạc giật mình, rùng mình lạnh xương sống, có chút do dự “Vương gia trước nay đều quyết đoán, cần gì phải hành hạ Vương phi và bản thân mình?
Vết thương là cả hai cùng bị thương!
Tiếu Nhạc hoài niệm thời gian khi vương phủ tràn ngập hạnh phúc, Vương gia thương yêu chìu chuộng Vương phi, Vương phi tươi cười. Hiện tại nhìn lại chỉ là một cảnh lạnh lùng, nụ cười của Lục Phù cũng gượng gạo.
“Ta đang hành hạ nàng sao? Một người không có trái tim, ta làm sao có thể hành hạ nàng được? Sở Cảnh Mộc âm độc cười, nhưng trong lòng cảm thấy chua xót. Hôm nay nhìn thân hình gầy yếu của nàng tim hắn giống như đang bị ai bóp chặt.
“Vương gia, Bôn nguyệt nói, Vương phi ăn không ngon miệng, mỗi bữa ăn rất ít, buổi tối lên giường ngủ sớm và ngày hôm sau trễ lắm mới thức dậy, có nhiều điểm khác với lúc trước” Tiếu Nhạc thoáng do dự nhưng vẫn báo cáo.
Tiếu Nhạc biết, Sở Cảnh Mộc thật ra vẫn muốn biết tình hình của Tây Sương. Đông Đình và Tây Sương không xa lắm, đợi chờ mòn mỏi nhưng không thể gặp. Hắn rõ ràng muốn biết, nhưng cố đè nén…
“Ăn không ngon miệng…” Sở Cảnh Mộc thở dài nhè nhẹ, ánh mắt chợt lóe lên quay lại căn dặn. “Đi bảo nhà bếp chuẩn bị rau trộn tương qua, thịt kho tàu, đồ tráng miệng…”
Hắn nói liên tiếp hơn mười món, Tiếu Nhạc nhớ kỹ mỗi món đều là những món ăn ngày thường Lục Phù thích nhất. Sở Cảnh Mộc nói dứt lời, dường như do dự thật lâu mặt cũng trầm xuống, trong ánh mắt hiện lên vẻ giằng co rất rõ ràng. Hắn chợt nhắm mắt lại “Chuẩn bị xong, đưa tới Tây Sương!”
“Dạ vâng” Tiếu Nhạc tuân lệnh! Xoay người vừa muốn bước đi bị Sở Cảnh Mộc gọi giật lại.
Tiếu Nhạc quay lại thấy ánh mắt của Sở Cảnh Mộc ửng đỏ, trầm thấp mở miệng “Mang một vò rượu đến đây, càng mạnh càng tốt”
Tiếu Nhạc do dự cảm thấy có chút quái dị nhưng không dám hỏi, nỗi bất an chậm rãi tích lũy trong lòng ngày càng nhiều….Lẳng lặng nhìn dáng người thanh nhuận của Sở Cảnh Mộc thật lâu mới cúi đầu nhận lệnh.
Sở Cảnh Mộc thong thả bước đi trong Đông Đình, bước chân có chút loạng choạng, nhưng lưng vẫn giữ thẳng.
Hắn trở vào ngồi trong phòng một mình, tay để trên bàn co lại rất nhanh thành một nắm tay, chợt cau mày, ánh nắng chiều chiếu vào nội thất, ấm da thịt nhưng không ấm lòng.
Thức ăn nhà bếp đã chuẩn bị xong, Tiếu Nhạc tự mình mang đến Tây Sương, đồng thời ra lệnh người đưa một vò rượu đến Đông Đình.
Hắn đứng cạnh Sở Cảnh Mộc, hơi thở đầy áp lực giống như có thiên quân vạn mã đè nặng trong lòng, nhịp tim cũng trở nên dồn dập.
“Nàng có phản ứng gì?” Sở Cảnh Mộc hỏi, bàn tay to cầm vò rượu, chỉ nghe tiếng rượu chảy ào ào vào bát khiến hắn kinh hãi.
“Ta nói thức ăn do Vương gia sai người mang tới, Vương phi vừa nghe xong sửng sốt thật lâu!” Tiếu Nhạc thành thật trả lời, hắn không hiểu Vương gia ra lệnh hắn mang thức ăn tới Tây Sương không phải chứng minh Vương gia còn quan tâm nàng sao? Thế tại sao nàng chỉ ngồi yên lặng giống như pho tượng nhìn bàn đầy đồ ăn.
Lúc đó, hắn nhớ rõ sắc mặt tái nhợt của nàng biến thành trắng bệch.
Tâm tư của Vương gia và Vương phi rất khó dò, vì thế hắn không đoán được nàng suy nghĩ gì, Bôn Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn vẻ yên lặng của nàng.
Cuối cùng….chuyện gì sẽ xảy ra?
Sở Cảnh Mộc cười lớn, không ngừng đổ rượu vào miệng….Một bát tiếp theo một bát, uống ừng ực hết vào bụng. Hắn dường như cố ý uống thật say, nhưng không như mong muốn, càng uống càng tỉnh táo, gương mặt tuấn dật ửng đỏ, hai mắt đỏ ửng càng thêm thanh tỉnh.
Nhìn bóng đêm từng chút ngưng tụ, đèn lồng bên ngoài đã được thắp lên, cảnh vậy trong Đông Đình thật yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh hắn rót rượu.
Bỗng nhiên ầm một tiếng, Sở Cảnh Mộc vỗ bàn thật mạnh. Tiếu Nhạc kinh hãi nghe hắn hét lớn “Đáng giận Lưu Phù Nhã, đáng giận Tô Lục Phù!…Tiếu Nhạc lấy cho Bổn vương một vò rượu nữa mang đến đây!
“Vương gia……”
Sở Cảnh Mộc quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Tiếu Nhạc, hai mắt đỏ ngầu, vẻ hung ác nham hiểm lấn át vẻ lo lắng “Còn đứng đó làm gì? Đi mau!
“Dạ!” Tiếu Nhạc bất an rời khỏi phòng.
Sở Cảnh Mộc ngồi xuống, ánh mắt rưng rưng, “Phù nhi, sao ngươi hành hạ ta thê thảm như vầy!”
Quốc gia là thứ hắn muốn bảo vệ nhất, nhưng không biết từ lúc nào, tình đã trở thành trọng tâm trong cuộc sống của hắn.
Chỉ trong một lúc sóng gió nổi lên phá tan vẻ yên lặng.
Yêu hận giằng co!
“Hồng nhan là kẻ gây tai hoạ, giai nhân hại nước hại dân……” Sở Cảnh Mộc cười ha hả, lệ nóng từ khóe mắt tuôn rơi, từng giọt từng giọt…
“Vì sao phải vương vấn tình nhi nữ?….Chữ tình chỉ khiến anh hùng nhụt chí..” Không biết hắn đang nói chuyện với ai, thì thầm như tự nói với mình, vẫn nhớ rõ…
Nữ nhân tình dài!
Anh hùng nhụt chí!
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp nhau trong chòi nghỉ mát, nàng là một thiếu nữ thông minh thanh tú. Mười năm sau trở thành Bồ Tát trong lòng dân chạy nạn lam lũ, nghịch ngợm tươi cười, nụ cười ấm áp, vẻ tươi cười trống rỗng…Tiếng cười như vẫn còn xoay quanh trên không trung của vương phủ…
Thật vất vả hắn mới hấp dẫn nàng yêu hắn, quyến luyến sự ấm áp của hắn, nhưng vẫn không đánh lại thù hận….
“Vì sao trở thành như vậy?……” Sở Cảnh Mộc đau khổ gục trên bàn, thì thào tự nói, không biết là đang hỏi bản thân mình hay Lục Phù.
Sợ rằng không thể gánh thêm chút đau khổ nào nữa.
Mùi rượu tràn ngập gian phòng, uống hết cả một vò rượu nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo.
Tất cả rượu dưới hầm đều bị Phượng Quân Úy đập bể, Tiếu Nhạc phải quay về Bắc Uyển lấy, nơi đó có dấu vài hũ rượu ngon vài năm trước hắn cùng Lâm Long uống.
Vừa bước ra khỏi Bắc Uyển Tiếu Nhạc nhìn thấy Bôn Nguyệt vội vàng chạy tới, sốt ruột mở miệng “Vương gia đang làm gì vậy?”
Tiếu Nhạc nghe có gì không ổn “Sao vậy, có phải Vương phi …”
“Không biết Vương phi nghĩ gì! Nhìn thấy Vương gia sai người mang một bàn đầy thức ăn tới, bảo ta chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Ta còn tưởng nàng muốn tắm xong rồi mới ăn, nhưng Vương phi không đụng đũa, mà bắt đầu trang điểm thay áo quần…Làm ta sợ hãi, cuối cùng không biết Vương phi muốn gì?” Bôn Nguyệt nóng ruột dậm chân.
Tiếu Nhạc quay lại nhìn nàng, nghĩ thầm Vương phi không vội mà thị nữ vội.
Người ta thường nói người thông minh quá cũng không tốt, tâm tư khó dò. Một người ở Tây Sương, một người ở Đông Đình, một người trang điểm thay áo quần, một người sống mơ màng, cuối cùng chuyện gì sẽ xảy ra?
Bôn Nguyệt nhìn vò rượu trong tay hắn, trợn mắt “Vương gia uống rượu nữa?”
“Đã uống hết một vò, Bôn Nguyệt, ngươi về trước, ta sẽ bẩm báo với Vương gia chuyên này! Tiếu Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, chuyện của hai người thật sự làm khổ hắn.
Bôn Nguyệt gật đầu, quay về Tây Sương. Tiếu Nhạc cũng trở lại Đông Đình.
Lúc vào Đông Đình hắn càng lo lắng khi thấy Sở Cảnh Mộc ngồi thẳng lưng trước bàn, thoáng nhìn vò rượu trong tay hắn vội giật lấy uống liền…
Hắn uống ừng ực, rượu tràn ra khóe môi thấm ướt vạt áo trước ngực.
Tiếu Nhạc nhìn Sở Cảnh Mộc, vừa đau lòng vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn đã cùng Vương gia rong ruổi trên sa trường nhiều năm, chưa từng gặp qua vẻ không bình tĩnh như thế. Khi gặp Vương phi, tâm tình của Vương gia trở bên bất định, tình cảm biến hoá khó dò.
Tình cảm quấy nhiễu khiến người trở nên khó xử!
Anh hùng cuối cùng vẫn không qua nổi ải mỹ nhân.
Cũng khó trách, sự dịu dàng và hương thơm của mỹ nhân luôn là mồ chôn anh hùng.
Hắn hiểu rõ hơn ai khác, nhưng còn hồ đồ hơn họ, sự đau khổ điên cuồng này là do đâu?
“Vương gia, Bôn Nguyệt nói…” Tiếu Nhạc do dự, nhìn sắc mặt Sở Cảnh Mộc không được tốt, vò rượu mới cũng uống hơn phân nữa, nhưng hắn dường như càng tỉnh táo, ngoại trừ sắc mặt có chút ửng hồng nhưng không có vẻ gì là say rượu. Sở Cảnh Mộc không nói, dường như đang chờ hắn tiếp tục. Tiếu Nhạc thở phào nhẹ nhỏm “Bôn Nguyệt nói Vương phi nhìn bàn đồ ăn sửng sốt thật lâu, sau đó bắt đầu tắm rửa thay quần áo, trang điểm…”
Tiếu Nhạc không hiểu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay Sở Cảnh Mộc đang cầm chén rượu chợt run run, rượu bên trong sóng sánh, cuối cùng tay run quá mạnh khiến rượu văng ra ngoài ướt đẫm bàn tay. Sắc mặt hắn càng thêm u tối, cầm luôn chén rượu đi ra ngoài, hung hăng ném cái chén vào tường, chỉ nghe âm thanh vang lên, cái chén vỡ thành từng mảnh.
Sở Cảnh Mộc cười lớn, cầm lấy vò rượu, đổ ừng ực vào miệng…
Tiếu Nhạc kinh hãi, bước nhanh tới muốn ngăn cản phương thức uống rượu như không còn muốn sống này, kết quả nhìn thấy nước mắt tràn ra khóe mi của Sở Cảnh Mộc. Tiếu Nhạc dừng chân lại.
Âm thanh uống rượu ừng ực vang lên cô độc và thê lương trong gian phòng yên tĩnh, áo quần của Sở Cảnh Mộc bị rượu thấm ướt đẫm, toàn thân đều là mùi rượu.
Uống đến chết cũng tốt, nhưng càng uống càng tỉnh táo, rượu vào sầu càng sầu. Tiếu Nhạc kinh hãi nhìn hắn, lòng cảm thấy nặng nề và buồn bã…Áp lực khiến hắn dường như không thể thở nổi.
Rượu cứ như vậy bị hắn uống hết, vò rượu rơi xuống đất vỡ tan tành. Nhìn những mảnh nhỏ vỡ vụn, Tiếu Nhạc đột nhiên hiểu ra điều gì, cảm thấy sợ hãi…
“Vương…… Gia……” Tiếu Nhạc chợt lạnh xương sống, cả người run rẩy….Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Sở Cảnh Mộc, một nỗi sợ hãi từ lòng bàn chân dâng lên làm hắn gần như quỵ xuống, ý của Vương gia là….
“Vương gia, xin suy nghĩ lại! Vương phi là người vô tội!” Tiếu Nhạc cuối cùng quỳ xuống, vai thẳng tấp, dùng thân phận của một thuộc hạ và bằng hữu khuyên hắn.
Đôi mắt Sở Cảnh Mộc đỏ hồng, hai má hồng nhuận, cả người toàn mùi rượu, làm như không nghe hắn nói gì, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm trên tường, đó là bảo kiếm theo hắn ra trận nhiều năm, giết địch vô số…
Hai tay Sở Cảnh Mộc đập bàn cái rầm, đột nhiên đứng dậy, gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay, đầu cúi xuống giống như chịu nhiều áp lực, lại giống như thúc giục….Hai cảm xúc không ngừng giằng co …vùng vẫy trong lòng…
“Ta không muốn hành hạ nàng, cũng không muốn tra tấn bản thân mình nữa……” Sở Cảnh Mộc cắn răng, đau khổ nói: “Ta sẽ giải thoát cho nàng cũng như giải thoát cho mình……”
Sở Cảnh Mộc từng bước từng bước lấy kiếm xuống…..
“Vương gia…… đừng làm vậy, Bôn Nguyệt nói Vương phi bị trúng cổ độc nên mới giết lão Vương gia, không liên quan đến nàng. Vương gia, van cầu người, không cần……” Tiếu Nhạc lớn tiếng can ngăn. Giết một người, một cuộc tình bị hủy, hai người cũng sẽ bị huỷ theo.
Vương gia oai hùng trước kia đã không còn, chỉ còn lại một cái xác không hồn….
“Không có gì khác biệt….. Không có gì khác biệt……”
Bước chân Sở Cảnh Mộc lảo đảo dựa vào tường, áp lực nói “Hành hạ lẫn nhau, sống không bằng chết, chi bằng mau chóng kết thúc tất cả…”
Hắn chịu loại hành hạ dày vò này đủ rồi….
Hai người họ đi đến tình trạng hôm nay giống như từng dao từng dao không ngừng cứa vào tim, đau đến nỗi sống không bằng chết. Hắn và nàng đều đau khổ. Dù đó không phải là ý của nàng, không phải…..Người vẫn do nàng giết, mỗi đêm hình ảnh nàng giết phụ thân không ngừng xoay quanh trong đầu, lòng hắn giống như ở trong chảo dầu…Đau không nói nên lời….
Hắn luôn là người quyết đoán trầm tĩnh, vì vậy nên kết liễu chấm dứt hết tất cả …Trên đường xuống suối vàng, lúc không còn nhìn thấy ánh mặt trời, hắn sẽ cùng nàng tạ tội..
Sở Cảnh Mộc lấy bảo kiếm xuống, trong lòng bàn tay nặng trĩu, cảm giác quen thuộc mà xa lạ, bảo kiếm dính máu vô số người, chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ nhuộm máu thê tử của hắn.
Cảm giác lạnh lẽo, đường nét quen thuộc trên thân kiếm khiến lòng Sở Cảnh Mộc trầm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve từng nét hoa văn trên mặt. Hắn cầm qua thanh kiếm này không dưới ngàn lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy trầm trọng như thế này. Có thể vung kiếm nơi sa trường đầy khoái ý dường như là chuyện của kiếp trước, hiện tại vì nàng ngay cả kiếm cũng không thể gợi lên hứng thú trong lòng hắn.
Không thể tìm về lý tưởng và cảm xúc hào hùng thuở trước, về những khoái ý đùa giỡn quyền mưu trong triều đình, hay dịu dàng nồng đậm thâm tình của trước kia, chỉ còn lại trên tay nỗi thê lương và tra tấn …
Cứ như vậy chấm dứt hết tất cả sự đau khổ…..
“Cút ngay!” Sở Cảnh Mộc một chân đá Tiếu Nhạc văng ra, vẻ mặt thật bình tĩnh. Tiếu Nhạc dĩ nhiên không thể ngăn được hắn…
Gió thu lạnh lẽo nhè nhẹ thổi qua, thổi vào gương mặt đỏ ửng của Sở Cảnh Mộc khiến hắn run lên từng cơn. Ánh trăng sáng tỏ lung linh, nhẹ nhàng dìu dịu khiến Sở Cảnh Mộc ghen tị.
Tay cầm kiếm không còn cảm giác, lòng đau như cắt, chỉ còn lại đôi chân giống như có ý thức của riêng mình lảo đảo bước về hướng Tây Sương.
Trong đầu Sở Cảnh Mộc không ngừng hiện lên nụ cười ấm áp, gương mặt tươi cười, từng nụ cười giống như cứa vào tim hắn một lần rồi lại một lần….
Dọc theo đường đi, thị nữ nhìn thấy Sở Cảnh Mộc liền tránh xa không dám tới gần, tránh né từ xa, kinh hãi nhìn hắn cầm kiếm trong tay, bước loạng choạng về hướng Tây Sương…
Bôn Nguyệt bị Lục Phù buộc ở trong phòng…Mặc dù cảm thấy thắc mắc và không cam lòng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lục Phù, nàng không dám trái lời. Bôn Nguyệt nhìn xuyên qua cửa sổ, lo lắng khi thấy Sở Cảnh Mộc bước vào cửa chính, một giọt lệ lén lút rơi…
Sau khi hắn nổi giận đá văng cánh cửa, lập tức ngây người…
Làn váy màu tím nhạt của Lục Phù đang bay bay như gợn sóng thật đẹp, giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ yên tĩnh gợn sóng lăn tăn. Một mùi hương thơm ngát thoảng bay trong gió…
Tóc búi cao giắt một cây trâm bằng ngọc vô cùng đơn giản, ngọc bích trong suốt, dưới ánh đèn mông lung toả ra những ánh sáng lấp lánh. Vài sợi tóc lòa xòa hai bên má, khi thì bay bay, khi thì mềm mại e ấp càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ đầy ma lực. Tóc búi cao lộ ra cái gáy trắng nõn duyên dáng mê người.
Đôi mi thật dài, giống như cành liễu, ánh mắt trong suốt sáng lấp lánh, lưu chuyển linh hoạt. Lục Phù có một đôi mắt tuyệt đẹp khiến vạn vật không còn nhan sắc, như hút tất cả chìm đắm vào trong đó, con ngươi màu nâu như vân sơn lưu thủy. Hai má ửng hồng như son, trong vẻ tái nhợt có chút ửng hồng một cách tự nhiên, hai cánh môi đỏ tươi như hoa hồng.
Một vẻ xinh đẹp động lòng người, câu hồn đoạt phách. Sở Cảnh Mộc nhìn nàng chăm chú, dù hận nàng bao nhiêu, đau khổ vùng vẫy bao nhiêu, mỗi khi nhìn thấy Lục Phù đều vì nàng mà đau lòng, trái tim vì nàng mà không còn đập theo nhịp đập của riêng nó. Với trang phục màu tím nàng đã xinh đẹp quyến rũ không gì sánh được, thêm vào đó còn cố ý trang điểm nên càng làm cho đất trời mất đi nhan sắc. Ngoại trừ lúc xuất giá và dự yến tiệc trong cung, hắn chưa từng thấy qua nàng điểm phấn tô son, luôn giữ vẻ tự nhiên trong sang và cách ăn mặc đơn giản. Hắn có cảm giác hôm nay giống như đang trở về ngày tân hôn năm đó.
Màu tím là màu hắn yêu nhất……
“Vương gia cuối cùng cũng đến đây!” Lục Phù cười một cách bình thản, dù có chuyện gì xảy ra nàng đều có thể cười như vậy, nhìn hắn rất dịu dàng.
Sở Cảnh Mộc chợt cảm thấy toàn thân rã rời, tay sắp không cầm nổi thanh kiếm….Hắn nhìn nàng như tìm kiếm quá khứ quen thuộc.
Họ chưa từng thân thiết như vậy nhìn nhau trong một thời gian dài.
Nhìn nàng dường như mãi mãi đều không đủ, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không hiểu, người trước mắt rõ ràng là quan trọng nhất trong tim mình, nhưng cũng là người làm mình bị tổn thương sâu sắc nhất. Giống như có một lớp sương mù bao phủ quanh nàng, không cho ai nhìn rõ dù người đó là ai dường như đều không thể nhìn thấu góc khuất tâm hồn nàng khiến hắn lúc nào cũng lo sợ mất đi…
Mùi rượu thoang thoảng trong gió, Lục Phù cười cười đi tới, ngoan ngoan đứng trước mặt hắn, thản nhiên liếc thanh kiếm trong tay hắn, vươn tay chạm vào…
Tay Sở Cảnh Mộc mềm nhũn thả lỏng làm thanh kiếm rơi xuống đất…Tiếng loảng xoảng vang lên..
Nàng ngửi trên người hắn ngoài mùi rượu chính là mùi hương quen thuộc, Lục Phù cười khẽ, “Có lẽ Vương gia chưa ăn cơm tối? Thức ăn đầy bàn, có thể cùng Phù nhi ăn, được không?”
Sở Cảnh Mộc nhìn nàng, để Lục Phù dìu tới ghế ngồi xuống, nhìn nàng đang sắp xếp chén đũa một cách chăm chú….Thức ăn đã nguội lạnh nhưng mùi vẫn thơm ngon.
“Vương gia sai người mang thức ăn tới thật sự rất thơm!” Lục Phù gắp cho hắn một miếng thịt kho tàu, cười nói: “Tại sao không ăn?”
Nàng tại sao có thể bình tĩnh như vậy? Sao có thể? Nàng biết rõ hắn muốn lấy mạng mình nhưng vẫn trầm tĩnh, đó là vì cái gì? Bên môi vẫn là nụ cười ấm áp quen thuộc, và một vẻ thản nhiên đến không ngờ. Dường như tất cả mọi chuyện chung quanh đều không phải chuyện của nàng, cho dù đó là mạng sống của nàng cũng vậy.
Sở Cảnh Mộc nhớ rõ nàng từng nói qua, sự tồn tại của nàng là vì huyết án diệt môn mười năm trước. Hiện tại thù đã trả xong, hận cũng không còn, có phải nàng không quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa, cái gì cũng không lo, thật sự có thể dửng dưng đến như vậy.
Lục Phù cười, không ngừng nhai cơm, từng miếng từng miếng nuốt vào, giống như đó là thức ăn ngon nhất trên đời, ăn với vẻ mặt hạnh phúc, khiến hắn nhìn ngây ngẩn quên mục đích tìm nàng làm gì.
Ngon miệng sao?
Nhìn cằm nàng hơi nhô ra, gầy đi không ít, đó là do hắn hành hạ nàng sao?
Tội tình gì phải như vậy? Phù nhi…
Mặt hắn ửng đỏ vì say rượu, gió thổi không thể làm tan đi sự đau khổ, màu đỏ không giảm ngược lại ngày càng tăng, đỏ hồng giống như máu, hồng một cách rực rỡ.
Chỉ còn lại vẻ yên lặng……
Thời gian lặng lẽ trôi qua, có gì đau khổ hơn gần trong gang tấc mà không còn lời gì để nói với nhau, hai người chỉ lặng lẽ hành hạ lẫn nhau?
Một người cúi đầu chậm rãi ăn cơm, một người im lặng, bối rối đứng nhìn.
Sở Cảnh Mộc hiểu nàng ăn nhất định không có mùi vị gì…Vì sao nàng phải vui vẻ chịu đựng miễn cưỡng bản thân mình phải ăn.
Lục Phù ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp nhìn vào mắt hắn, một cảm giác đau lòng và hối hận dâng trào, bàn tay to của Sở Cảnh Mộc vươn ra, thoáng một cái lưng nàng đã dán vào lồng ngực của hắn.
Đầu của hắn từ từ gối lên vai nàng, mùi rượu thơm nồng, quanh quẩn ở chóp mũi không tan, sự chua xót cuốn lấy nàng.
Bất đắc dĩ……
Bất đắc dĩ……
Những chữ thật trầm trọng vang lên, khiến hai hàng lệ Lục Phù tuôn rơi, khóc vì nàng….vì hắn…
Bóng đêm yên tĩnh, gió thu lành lạnh. Tua cờ rực rỡ, màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhẹ lay động.
Xuyên qua màn cửa bằng luạ mỏng, hai thân người đang sưởi ấm cho nhau, trong ánh nến mông lung, có vẻ cô tịch, ưu sầu ôm nhau không rời, không ai muốn buông tay.
Lệ…… Từng giọng từng giọt rơi rơi, dừng lại trên lưng bàn tay to, thấm vào vạt áo màu tím, ấm áp da thịt.
“Vương gia, giết ta đi, chấm dứt sự đau khổ của hai chúng ta, sẽ giải quyết hết mọi chuyện, không phải tốt sao.” Lục Phù thì thào tự nói, nói cho hắn nghe cũng nói cho mình nghe, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi không còn sức, từ từ lan tỏa trong không khí sực nức hương thơm.
Sở Cảnh Mộc không nói gì, bàn tay đang ôm thắt lưng Lục Phù càng xiết chặt, chặt đến nỗi nàng cảm thấy đau…..Đầu hắn vùi vào cổ nàng vẫn không nhúc nhích, hơi thở ấm áp phả vào da thịt nóng bỏng. Nhưng tất cả đều kém vẻ đau lòng…..
Cuối cùng chịu không nổi……
Nàng cười khẽ, đừng nói hắn chịu không nổi, ngay cả nàng cũng chịu không nổi.
“Không giết, Bổn vương không giết ngươi!” Sở Cảnh Mộc ôm nàng thật chặt, chỉ lặng lẽ ôm nhau, giống như muốn ôm đến biển cạn đá mòn, buồn bã nói, “Không giết……”
Bế thật lâu, chân Lục Phù chợt mềm nhũn, bị hắn ôm lấy hướng vào trong nội thất. Sở Cảnh Mộc nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, nhìn chăm chú dung nhan yêu kiều dưới thân với ánh mắt lóe lên nhiều cảm xúc phức tạp, có hận, có yêu.
“Bổn vương không giết ngươi, tra tấn thì tra tấn…… Chúng ta liền tra tấn cả đời đi!” Vừa dứt lời, đôi môi cũng hạ xuống, nuốt lấy hai bờ môi đỏ mọng như muốn nói điều gì, nụ hôn nóng bỏng và tuyệt vọng truyền đến lục phủ ngũ tạng của Lục Phù……
Nàng phất tay, căn phòng chìm vào bóng tối…… Mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ nhìn không rõ. Lục Phù cười dịu dàng, động tác của nam nhân trên người thô bại hơn lúc trước, đau khiến nàng nhăn mặt, nhưng vẫn tươi cười, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay và đôi môi của hắn.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được rơi lệ……
Tra tấn nhau cả đời…… Một câu nói thật trầm trọng làm sao!
Đau đến nỗi nàng sắp không thở nổi…..
Chỉ có mạnh mẽ chiếm đoạt……
Trong bóng đêm, Sở Cảnh Mộc không nhìn thấy vết thương trên cổ tay Lục Phù, Lục Phù cũng không nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và phiền não trên mặt Sở Cảnh Mộc.
Lặng lẽ, không ai nói gì, chỉ cúi đầu, những âm thanh rên rỉ yêu kiều và tiếng thở dốc như đan vào nhau.
Lục phù một đêm không ngủ, trời mờ sáng Sở Cảnh Mộc đã rời khỏi Tây Sương, nàng mới từ từ mở mắt thật to….
Liên tiếp vài ngày buổi tối hắn đều đến Tây Sương, mỗi ngày đều giống nhau. Lục Phù phất tay thổi tắt ánh nến, ở trong bóng tối sưởi ấm lẫn nhau, không ai thấy ai. Sở Cảnh Mộc dường như đối với hành động của nàng có điểm hoài nghi, nhưng cũng không hỏi, vẫn mạnh mẽ chiếm đoạt, trời hừng sáng lại rời khỏi. Hắn không biết Lục Phù mỗi đêm đều không ngủ, đôi mắt ngày càng thâm quầng khiến Bôn Nguyệt đau lòng nhưng không biết làm sao.
Dùng tình yêu hoá giải thù hận là sự ngu ngốc nhất trên đời, cũng là phương pháp Sở Cảnh Mộc sử dụng, nếu không thành công chỉ khiến mình mang thêm nhiều vết thương. Sở Cảnh Mộc thành công, còn nàng thì sao? Có thể hay không?
Nàng thông minh một đời, hồ đồ nhất thời lại có ngại gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook