Phù Dung Trì
-
Quyển 18 - Chương 2: Ngày hoàng đạo xấu nhất trong năm
Phần VIII: Đường tới hạnh phúc không còn gập ghềnh
Tương Tư nghe thấy tiếng chén vỡ, lại nghe tiếng gào rít từ gian phòng đối diện. Sáng nay các chị dâu đến thăm nàng, vẻ mặt mỗi người đều u ám nặng nề. Hòa An phủ dựng ở Sa Đà, cách kinh thành rất xa và hoàn toàn tách biệt với chảo lửa quyền lực. Theo lý mà nói, nơi này phải được bình yên...
Tương Tư cúi đầu vuốt ve cái bụng, đã mười ngày trôi qua mà đứa trẻ vẫn chưa động đậy, lòng nàng tràn đầy bất an, dù Chu Học Lễ năm lần bảy lượt khẳng định thằng bé vẫn khỏe, nó đang chầm chậm lớn lên, mạch tượng yếu ớt cũng từ từ vững vàng trở lại. Bình thường đứa nhỏ luôn hiếu động, hàng ngày chơi đùa vui vẻ, không mệt không chán. Sự yên tĩnh của nó bây giờ khiến nàng phập phồng lo sợ, sợ con mình không nói tiếng nào mà ra đi...
Gian phòng đối diện lại vang lên một đợt âm thanh loảng xoảng. Mười ngày qua đều như thế, Tương Tư không bị giật mình như lần đầu nữa. Nàng trở về giường im lặng đắp chăn. Quả nhiên một lát sau Ca Dương đẩy cửa bước vào, cuồng nộ trên mặt còn chưa vơi hết. Nhìn thấy nàng, ánh mắt sòng sọc liền dịu lại, cuối cùng chuyển thành ôn hòa và âu yếm.
- Dậy rồi à? Ăn chút gì không? Cháo trắng với trứng muối nhé?
Nàng cười cười vươn cánh tay đến, hắn hiểu ý liền bế nàng lên, đưa ra vườn lan còn đọng sương sớm. Trời hôm nay nắng dịu, lâu lắm rồi Sa Đà không được một năm mát mẻ như thế, mưa thường xuyên, nắng cũng hiền hòa... Vườn lan gọi là Ngộ Lan Đình, ngày xưa Chu Lạc Trinh tự tay chăm non. Bây giờ ông mất, việc tưới tiêu chăm sóc do hạ nhân phụ trách. Trong vườn có vài thứ đồ chơi linh tinh, chiếc chong chóng tre theo gió quay đều, bầy châu chấu cỏ đung đưa dưới giàn hoa tím, góc bên này là chiếc xích đu gỗ, dây thừng bện lá thường xuân, ghế ngồi được mài nhẵn có lưng tựa.
Nhiều năm về trước, khi Ngộ Lan Đình còn là một vườn cây nghèo nàn thực vật, vương phi đã ngồi trên chiếc ghế này, chiều chiều mong ngóng vương gia trở về. Bà ấy mang thai sáu đứa con, vẫn thường lẻ loi chơi xích đu một mình. Bây giờ chất gỗ đã bóng loáng, trải qua năm tháng bể dâu, vẫn chiếc ghế đó nhưng khu vườn hiện tại đã tràn ngập hoa lan, mà đang ngồi là một đôi uyên ương yêu nhau say đắm, chỉ hận không thể dính liền từng phút từng giây...
Vườn hoa thoang thoảng hương thơm và gió mát, Tương Tư uể oải làm tổ trong lòng hắn, chốc chốc lại nghe hỏi:
- Em có đói không? Ăn cháo trắng với trứng muối nhé?
Nửa giờ trôi qua, Ca Dương vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục lải nhải cháo trắng và trứng muối. Từ khi ngã bệnh, sức ăn của Tương Tư kém hẳn, trở về triệu chứng ốm nghén của mấy tháng đầu, ngoài món cháo trắng trứng muối thì ăn cái gì cũng muốn nôn ra.
Ca Dương đã ở bên nàng mười ngày, cũng là mười ngày không màng quốc sự. Dơi truyền tin ngủ thành đàn bên trong nhà chứa củi, mỗi ngày không ngừng gia tăng quân số, vậy mà bộ dạng hắn không một chút nôn nóng, tưởng làm ẩn sĩ an nhàn tự tại rồi. Thấy Ca Dương lại bắt đầu nhắc tới trứng muối, Tương Tư không khỏi cắt ngang:
- Mẹ con em đã khỏe, sáng mai chàng hồi kinh đi, quốc gia không thể một ngày không có vua!
Ca Dương im lặng một lát rồi đáp:
- Thế nửa chén thôi thì sao? Thêm một quả trứng bách thảo?
-...
Bá quan văn võ đang lo sốt vó ngoài kia, nếu họ biết trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà đế vương nhà mình suốt ngày chỉ nghĩ về trứng muối thì sẽ phản ứng thế nào? Cựu thần cởi áo mão hồi hương? Trung thần hộc máu tức chết? Ngô Hà Huy chắc sẽ quan tâm giá trứng muối liệu có tăng hay không...
Cảm giác người trong lòng đang mất tinh thần, Ca Dương khẽ cười dụi mặt vào mái tóc nàng. Hai bàn tay đặt trên đầu gối đan vào nhau khăng khít. Hắn nói:
- Khương La mất sẽ có ngày giành lại nhưng mẹ con nàng gặp mệnh hệ gì thì một nửa cơ hội cũng không còn!
Hôn lên trán, thanh âm của hắn khe khẽ chỉ hai người nghe thấy:
- Ta cứ tưởng để em ở lại Sa Đà là an toàn tuyệt đối, không ngờ vương phủ cũng không “sạch sẽ”. Thử hỏi làm sao ta an tâm được đây? Ám vệ hoàng gia đào tạo dễ dàng sao? Bọn họ biết rõ vợ con của trẫm ở trong này vậy mà không làm tốt chức trách. Một cái phủ bé tẹo điều tra suốt mười ngày không ra manh mối... Đám vô tích sự đó cuốn gói cút xéo là vừa rồi!
Tương Tư vuốt ve lồng ngực hắn phập phồng, rất cảm thông cho những người đang hứng chịu cơn giận của hoàng đế. Nhất là ba anh trai đang có mặt trong phủ, Tương Tư nhớ rõ ngày thứ hai khi mình tỉnh lại phát hiện nửa bên mặt anh cả bầm tím, hỏi ra mới biết hắn và Ca Dương đã nện nhau một trận. Tâm tình hoàng thượng tệ đến không thể tệ hơn, cào ba tấc đất của vương phủ mà không tìm ra kẻ chủ mưu hại nàng. Mỗi ngày hắn mắng mỏ ám vệ, phạt Tiểu Mai quỳ suốt mấy canh giờ, đập vỡ rất nhiều chén chậu... Thật sự sắp biến thành khủng long bạo chúa rồi! May mắn còn có Tương Tư làm canh giải nhiệt mới khiến hắn yên tĩnh chốc lát. Hòa An phủ bây giờ trở nên u ám nặng nề, bình thường không ai dám nói to đi nhanh, không khí như rơi xuống hầm băng, một ngày Ca Dương còn ở đây là một ngày tất cả mọi người bị tra tấn tinh thần.
- Em đừng xen vào việc này, tự lo cho bản thân là được! Còn hơn ba tháng nữa, mặc kệ trời long đất lở ra sao, ta sẽ ở đây chờ hai mẹ con sinh nở.
Nói rồi hắn đem bàn tay nàng lên hôn, giống như chưa thoát khỏi sự kinh hoàng của mười ngày trước.
- Từ bây giờ không cho phép cách xa ta quá mười mét, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, đứa bé nhất định phải ra đời khỏe mạnh. Hai mẹ con em làm ta chết đi sống lại mấy lần... Thực là... Chịu không nổi một phen kinh hoàng nữa!
Tương Tư ngước lên nhìn, lòng cũng xót xa. Cả kiếp trước và kiếp này, bọn họ đến với nhau không hề dễ dàng, giống như trời xanh ghen tị uyên ương, nhất định phải tạo ra sóng to gió lớn đe dọa con thuyền hạnh phúc của hai người.
- Không đâu. Con sẽ bình an, em cũng bình an... Cả nhà mình rồi sẽ bình an...
Nói liền ba lần “bình an”, nàng vừa an ủi hắn, vừa cổ vũ bản thân. Trong Ngộ Lan Đình yên tĩnh, lâu lâu có tiếng ong thụ phấn vo ve, chiếc xích đu nhịp nhàng đung đưa, Tương Tư nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt trong nụ hôn của hắn. Răng cứa nhẹ lên môi, hơi thở ổn định, sự thân mật này không có màu dục vọng, chỉ đơn giản là truyền đạt tình yêu. Tưởng rằng sắp ngủ gật trong vòng tay ấm áp, bất ngờ Tương Tư mở bừng hai mắt, bối rối đẩy Ca Dương ra.
- Sao vậy...?
Nhìn nàng gấp gáp, hắn cũng hoang mang theo.
- Đừng nhún nhích, đừng nhún nhích... Em vừa mới cảm giác thằng bé lại động đậy, chờ đã nào...
Nàng hưng phấn bừng bừng, hai mắt lấp lánh nhìn xuống bụng. Ca Dương đặt tay lên bụng, hắn cũng sốt ruột không kém. Vốn là đứa nhỏ hiếu động nhưng sau một phen sinh tử, thằng bé dường như mệt mỏi không buồn chơi đùa nữa, sự yên tĩnh này không khiến Tương Tư ngủ ngon mà ngược lại làm nàng thao thức. Họ đều đang chờ đợi, chờ đợi đứa trẻ thông báo sự tồn tại của nó.
Bất chợt có cái gì chuyển động dưới bàn tay Ca Dương, cả hắn và nàng đều thấy rõ. Ca Dương giật mình dời tay đến chỗ khác, ngay chỗ ấy lại tiếp tục động đậy. Có kinh nghiệm từ trước, hắn hiểu rằng thằng bé đang “giao lưu tình cảm” với mình. Chu thái y bị gọi đến gấp, sau khi cẩn thận bắt mạch thì thở phào nhẹ nhõm, ông nói:
- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, thai nhi đã hoàn toàn khỏe mạnh, bình phục gần giống tình trạng trước đó. Tuy nhiên, thời gian ba tháng cuối đứa trẻ sẽ lớn rất nhanh, cần rất nhiều dinh dưỡng. Nương nương còn phải chú ý tư thế nằm, mỗi ngày để y nữ kiểm tra vị trí bào thai, tránh lúc lâm bồn sẽ khó sinh!
Tương Tư và Ca Dương vui mừng gật đầu, ban thưởng hậu hĩnh cho thái y. Chu Học Lễ vẫn còn điều muốn nói nhưng ông không dám. Ở tuổi năm mươi, có hơn ba mươi năm hành nghề, Chu Học Lễ không dám nhận mình là người giỏi nhất nhưng tuyệt đối không phải hạng xoàng. Ông từng chứng kiến người chết qua nửa canh giờ bỗng nhiên sống lại, cũng từng chữa trị cho kẻ nhiễm trăm loại độc mà còn sống sót nhiều năm. Đối với ông, kì tích trên đời tuy hiếm nhưng vẫn có. Hồi tưởng lại ngày ấy, Chu thái y giống như đi ngang qua pháp trường, cái đầu bị mất lần nữa được tìm về. Chuyện này quá mức phi thường rồi!
Trong lúc Chu thái y đang cảm khái thì Tiểu Mai đáng thương đang phải quỳ trên nền đất cứng. Nàng cảm giác hai chân không còn thuộc về mình. Tiểu Mai thở dài, liếc sang ba tên ám vệ bị treo ngược mà cảm thấy may mắn. Bệ hạ phạt họ như thế là nhân từ lắm rồi, Tiểu Mai không có mặt mũi nào đi gặp tiểu thư nữa, thời gian dài sống trong an nhàn khiến nàng buông lơi cách giác, không có ý thức của một ám vệ. Có trời mới biết Tiểu Mai hoảng sợ cỡ nào khi trở về phòng phát hiện chậu hoa vỡ nát mà Tương Tư thì đang nằm giữa vũng máu vô tri vô giác. Nếu tiểu thư và tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì, e rằng nàng treo cổ nhảy sông cũng không đền hết tội. Hoàng thượng nổi giận lôi đình, nàng là người đầu tiên bị xử lý. Tiểu Mai nghĩ tới hình phạt mà buồn khổ trong lòng. Thà rằng treo nàng lên cây, cấm thực nửa tháng hoặc đánh hai trăm gậy chứ đừng cắt chức a hoàn của nàng! Từ năm mười sáu tuổi đi theo tiểu Quận chúa, Tiểu Mai đã nhận định sẽ hầu hạ nàng cả đời, đồng cam cộng khổ. Nay hoàng thượng quyết định chia cắt hai người, Tiểu Mai khổ sở không thôi... Nàng hiểu rõ tính tình sở thích của Tương Tư, biết tiểu thư thích ăn gì ghét mặc gì, còn biết cách làm bánh hành không thua đầu bếp trong phủ. Phàm là cái gì tiểu thư muốn, Tiểu Mai đều cố gắng học hỏi. Tình cảm chủ tớ hun đúc nhiều năm, so với tình chị em còn thân thiết hơn!
Tiểu Mai im lặng quẹt nước mắt, chợt thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày đen...
- Sư phụ...
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong, chút kiên cường cuối cùng rồi cũng lung lay sụp đổ.
- Huhu sư phụ... Đồ nhi xin lỗi, đồ nhi biết sai rồi, người đi cầu xin bệ hạ giữ lại Mai Mai đi... Con không muốn trở về Mật Bảo Các, con muốn tiếp tục theo hầu tiểu thư...
Phong im lặng nhìn cô gái nhỏ ôm chân mình khóc bù lu bù loa. Mặt nạ ở ngang sống mũi, che đi hầu hết cảm xúc của hắn. Phong khẽ vỗ về đỉnh đầu học trò, cố gắng nói nhỏ nhẹ:
- Được rồi, được rồi... Nước mắt của con sắp dìm chết ta rồi! Bây giờ hoàng thượng còn tức giận, đợi ngài nguôi ngoai ta sẽ thử cầu xin. Trước tiên phải xem vết thương ở chân thế nào đã...
Tiểu Mai hít mũi, như con mèo hoa lau lau chùi chùi, làm thế nào cũng không lau sạch được. Phong bất lực, đành ngồi xổm xuống rút khăn tay, ra vẻ ghét bỏ tẩy tẩy khuôn mặt bánh bao của nàng. Xong rồi hắn đưa tới một gói giấy nóng hổi, bên trong là hai cái đùi gà. Tiểu Mai nghe mùi thơm, nuốt nước miếng không dám nhận. Nàng đang bị phạt, làm thế này liệu có vi phạm nguyên tắc hay không?
Ba tên ám vệ tôm tép ở bên cạnh lần lượt bị mùi thức ăn đánh thức, bắt đầu kêu gào:
- Sư thúc đại nhân~~~ chia đùi gà cho con với~~~
Tên ở giữa bị trói như cái kén sâu, đầu trút xuống đất lúc la lúc lắc mà miệng mồm thì kêu to nhất. Phong ngoáy lổ tai chọi một hòn sỏi qua, tên kia bất tỉnh nhân sự. Hai gã còn lại thấy vậy nín thin, tiếp tục giả chết. Sao bọn họ có thể quên cơ chứ, Phong sư thúc xưa nay chẳng tử tế với ai, trừ Tiểu Mai ra thì bọn họ hết hy vọng rồi!
Giải quyết xong ba con vịt quay, Phong lại dúi đùi gà vào tay Tiểu Mai:
- Còn chần chừ gì nữa, ăn nhanh không bị phát hiện bây giờ!
Tiểu Mai gật đầu thật mạnh, không khách khí ngồi bẹp xuống đất, vội vã xé đùi gà. Trong lúc đó Phong lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, vén ống quần mỏng manh lên xem, chỉ thấy hai đầu gối đen tím, làn da càng trắng thì vết thường càng có vẻ nghiêm trọng. Phong nhíu mày nhẹ nhàng thoa thuốc. Tiểu Mai sung sướng duỗi chân cho sư phụ trị thương, còn mình thì ngồm ngoàm ăn thịt gà.
Ném hai khúc xương trở về gói giấy, vuốt bụng ợ một tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn Phong cẩn thận quấn băng vải bó đầu gối nàng lại. Động tác nhanh và khéo léo, Phong vừa làm vừa nói:
- Bó dày một chút, lát nữa quỳ sẽ ít đau hơn!
Tiểu Mai hít mũi, cảm động sắp khóc rồi! Thấy hắn chuẩn bị đứng lên, nàng hấp tấp ôm cổ sư phụ, cười tươi như hoa cảm ơn hắn một câu.
- Sư phụ tốt nhất trên đời, có người ở đây Mai Mai không sợ gì hết!
Phong bị ôm bất ngờ, tư thế hơi kì cục. Hắn liếc thấy ba con vịt quay đang chuyên tâm giả chết, vỗ đầu đồ đệ, lại hôn nhẹ lên cánh môi dính mỡ của nàng một cái.
- Ngoan, chịu đựng thêm mấy ngày rồi ta sẽ nghĩ cách đưa con ra...
Rời khỏi phòng không lâu, Phong bị Ca Dương gọi tới. Hắn hơi lo lắng không biết chuyện mình làm có bị phát hiện hay không, đến khi trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của hoàng thượng thì bình tâm trở lại. Thư phòng này do vương phi chuẩn bị, ở sát vách phòng ngủ của Tư Tư. Tạm thời có một số công văn khẩn phải duyệt ngay đã được đưa tới đây, Ca Dương tranh thủ xem qua một chút. Hắn vắng mặt mười ngày, trên kinh vẫn còn Ngô Hà Huy chống đỡ nhưng xem chừng sắp chịu không nổi, liên tục giục hắn quay về.
Ca Dương ngồi sau bàn gỗ, tay múa bút viết xoẹt xoẹt trên tờ giấy đỏ. Phong biết điều chỉ im lặng đứng chờ. Đợi khi hoàng thượng làm xong mọi việc, lúc này mới hỏi:
- Đệ tử của ngươi là người giỏi thuật dịch dung nhất có phải không?
- Thưa, đúng ạ!
Ca Dương híp mắt, im lặng chốc lát rồi bất ngờ ra lệnh:
- Tháo mặt nạ ra cho trẫm xem!
Phong rất hoài nghi nhưng không nhiều lời, lập tức giơ tay ra cởi dây buộc. Mặt nạ là vật bất ly thân của ám vệ, vừa che giấu dung mạo, vừa thể hiện sự thần bí. Trong sư môn, người từng nhìn thấy khuôn mặt hắn không nhiều, chỉ có Lôi, Trì, Tiểu Mai, Độc Cô Tinh và A Mị. Phong cũng chưa từng tháo ra trước mặt hoàng thượng...
Ca Dương nhìn vào gương mặt sáng sủa anh tuấn kia, có chút giật mình. Thật sự rất giống!
Hắn thất thần chốc lát, sau đó ném ra một cuộn giấy chi chít chữ mẫu.
- Trong vòng ba ngày ngươi phải viết được như vậy, càng giống càng tốt, đây là bút tích của trẫm, tuy khó bắt chước nhưng không phải không thể!
Ngừng một lát, hắn lại trấn an:
- Cũng không cần lo lắng quá, Ngô Hà Huy rất thạo việc này, chờ khi hồi kinh ngươi luyện tập nhiều hơn là được...
Phong mịt mờ nhìn cuộn giấy, lại nhìn hoàng thượng.
- Ý bệ hạ là...?
Ca Dương nhướng chân mày:
- Phải! Trẫm muốn ngươi cùng với Tiểu Mai quay về kinh thành, trong vòng ba tháng đóng giả hoàng đế!
Phong sợ hết hồn, cuộn giấy trên tay suýt rơi xuống. Giả mạo hoàng đế – tội này tru di thập tộc còn không đủ!
- Hoàng... Hoàng thượng... Việc này không thể...
- Đây là lệnh, không được trái! Trẫm đã quyết định phải ở lại Sa Đà cho tới ngày hoàng nhi bình an sinh ra, dù Đại Thế có chiếm được Bình Thành lần nữa cũng không quan trọng. Ngươi là người duy nhất có thể giả dạng trẫm, thêm thuật dịch dung của Tiểu Mai hỗ trợ sẽ không ai nhận ra!
Yết hầu của Phong trượt lên trượt xuống, cuối cùng hỏi vào điểm mấu chốt:
- Hoàng thượng tin tưởng thuộc hạ như vậy sao?
Cách này tuy lừa được mọi người nhưng lại mạo hiểm vô cùng. Nếu Phong trở thành “Ca Dương”, rất khó ngăn cản hắn ban ra vài chiếu chỉ, dễ dàng xóa sạch Ca Dương thực sự. Thử tưởng tượng khi hắn ngồi lên ngai vàng rồi, quần thần tung hô vạn tuế rồi, liệu trong phút hư vinh có nảy sinh tâm tư độc ác, muốn biến giả thành thật hay không?
Ca Dương nhìn vào đôi mắt sáng có vài phần giống mình, đột nhiên vui vẻ bật cười:
- Dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng, huống chi “hoàng đế” không chỉ thể hiện qua quần áo và bề ngoài. Cho dù trẫm ngồi trên ngai vàng hay chui rút trong xó xỉnh nào đi chăng nữa, trẫm vẫn có thể khống chế mọi việc trong tay, người có mưu đồ xấu sẽ nhanh chóng thất bại thôi!
Nhìn sự tự tin đến mức tự phụ trên khuôn mặt Ca Dương, Phong rất muốn phì cười. Hắn ôm quyền kính cẩn khom lưng, giọng nói thể hiện sự trung thành tuyệt đối:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Ở kinh thành, “bệ hạ” lâm triều trở lại, nhanh chóng trấn an quần thần. Số ít người biết chuyện thì chẳng bình tĩnh nổi. Một hoàng đế giả, trời ơi chuyện này hoang đường đến không thể hoang đường hơn!! Ngô Hà Huy lúc nào cũng kè kè một bên, giám sát chặt chẽ từng cử động của “Ca Dương”, còn bảo Ninh công công ôm khư khư ngọc tỉ, bảo vệ hai mươi bốn trên bảy. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, trừ việc “hoàng đế” bỗng có thêm một “cung nữ cận thân”, ngày đêm ở chung một chỗ khiến cho Hoàng quý phi xé rách mấy cuộn vải tốt.
Tháng Tám, đê Trường Giang cuối cùng cũng vỡ, một vùng đất nông nghiệp màu mỡ chìm trong biển nước. Lũ cuốn trôi rất nhiều tài sản và mạng người. Ở Sa Đà, Ca Dương mất ngủ một đêm, hắn lường trước đê Trường Giang sẽ vỡ nhưng lại tính toán sai thời điểm, rốt cuộc không kịp thu hoạch vụ lúa xuân thu, đáng tiếc...
Triều đình hành động rất nhanh, vài tháng trước đó đã sẵn sàng nghênh đón thiên tai, quân dân xây bờ bao dẫn nước đến các vùng lân cận, hạn chế tối đa tổn thất cho Bình Châu. Có như thế mới hy vọng bảo vệ vựa lúa lớn thứ hai cả nước. Tuy nhìn xa trông rộng nhưng Ca Dương vẫn thiếu sót ở một điểm, hắn quên mất người dân tại khu vực xung quanh Bình Châu hầu hết là bần nông giỏi cày ít học. Họ chỉ thấy nước lũ tràn về, nổi lên bất mãn trước hành động của triều đình. Đôi khi lòng dân còn khó đối khó hơn cả thiên tại, lẽ ra ngay từ đầu phải có những thuyết khách giải thích cho họ trước, để họ hiểu rằng sự hy sinh này là vì đại cuộc, chỉ có bảo vệ Bình Châu thì lương thực năm tới mới không thiếu hụt. Giờ thì đã muộn, ngọn lửa khi đã bùng lên sẽ không dễ dàng bị dập tắt bằng vài ba lời nói. Một bên là nước lũ dữ tợn, một bên là dân chúng cầm gậy gộc chống trả quan binh, Bình Châu trở nên bạo loạn chưa từng thấy, người chết oan mạng nhiều vô số kể.
Chưa hết, trong tình huống nội loạn còn phải đối phó ngoại xâm. Đại Thế nắm bắt thời cơ Khương La khó khăn trăm bề mà âm thần dẫn binh tiến đánh cửa ải Bình Thành. Tòa thành từng chịu nhiều thương tích chiến tranh nhất lịch sử, cũng oai hùng nhất lịch sử vậy mà thất thủ trong ba ngày. Trấn ải hiện tại là Đại tướng Thẩm Kiệt – anh trai của Thẩm Tuệ Nhã. Nhớ đến năm đầu tiên Thái Minh đế lên ngôi, Bình Thành đã thất thủ một lần, Đô Dư Mân – ông nội Đô Thư Doanh chỉ huy quân dân lui về Đề Lô cầm cự. Địa thế Đề Lô là chiến lũy tự nhiên vô cùng kiên cố, được mệnh danh bất khả xâm phạm. Phen này Khương La làm giống lần trước, tạm bỏ Bình Thành cố giữ Đề Lô, tiền tuyến chiến sự cam go, dằn co một tháng chưa phân thắng bại.
Ca Dương đọc hết tin tức gửi tới, đốt mẫu giấy nhỏ chi chít kí tự, nhìn tàn tro bị gió thổi bay rồi điềm tĩnh quay về phòng. Hắn chui vào chăn, đem bà bầu nhà mình ôm chặt trong lòng. Ban ngày Tương Tư ngủ hơi nhiều, giờ vẫn còn đang thức. Nàng ngoan ngoãn núp trong lồng ngực ấm áp, suy nghĩ mênh mang... Buổi sáng vương phi đến thăm, trò chuyện linh tinh rồi vô tình nhắc tới tình hình bên ngoài. Gần một tháng nay Ca Dương bảo vệ nàng quá tốt, quanh quẩn trong tiểu viện không ra khỏi cửa. Thế giới của nàng bị thu hẹp chỉ trong phạm vi mười mét xung quanh hắn. Tiểu Mai không biết đã đi đâu, Tương Tư thiếu mất một người nghe ngóng thông tin, kể lại cho nàng. Phải tới sáng nay nàng mới biết, thì ra đê Trường Giang vỡ rồi, Bình Thành cũng thất thủ rồi, người người sống trong cảnh lầm than, quốc vận gấp gáp như lửa sém lông mày. Hoàng đế chí tôn lẽ ra phải túc trực trong triều thì đang ở bên cạnh nàng...
- Hoàng thượng, ngày mai chàng về kinh đi, Khương La cần chàng hơn mẹ con thiếp!
Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của nàng như thiêu thân vỗ cánh, rầm rì êm tai. Ca Dương đã lim dim, hắn bợ đỡ sau đầu, khiến nàng phải nghiêng mặt áp vào hõm vai hắn. Tương Tư nghe Ca Dương rù rì đáp:
- Ta đã nói rồi, chừng nào chưa thấy hoàng nhi thì ta sẽ không đi. So với Khương La, Tư Tư của ta mới là quan trọng nhất!
Nàng trầm ngâm lắc đầu.
- Chàng là hoàng đế, phải có trách nhiệm với đất nước và con dân. Cứ thế này em sẽ biến thành “hồng nhan họa thủy” mất thôi!
Tiếng cười của hắn trầm bổng, chọc ngứa màng nhĩ người nghe.
- Vậy thì em cứ “họa thủy” đi, ta không phải hoàng đế gì cả, giờ này phút này ta chỉ là chồng em thôi.
Nói rồi hắn mò mẫm hôn lên môi nàng. Nến cháy lách tách, rèm giường lay động, cảnh khuya như bức tranh mực tàu, duy nhất bông hoa sen trong góc phòng là mang màu hồng phấn.
Mùng chín tháng Chín là ngày hoàng đạo xấu nhất trong năm, không thể động thổ, hỏi cưới, tang gia, xuất hành... Càng không thích hợp để sinh em bé!
Nghe lời thái y căn dặn, mỗi ngày Tương Tư rất chịu khó đi bộ, vận động nhẹ. Thông thường Ca Dương sẽ bầu bạn tới nàng, hai người chầm chập đi hết một vòng xung quanh tiểu viện. Buổi sáng trời chưa nắng gắt, là thời gian thích hợp để ra ngoài. Bụng to, bước chân ngắn, nàng phải vịn vào hắn để duy trì nhịp điệu nặng nề. Ca Dương thỉnh thoảng lau mồ hôi giúp nàng, quan sát mặt đường phía trước, gặp hòn sỏi thì đá đi chỗ khác. Họ trò chuyện câu được câu mất, tâm trạng của phụ nữ mang thai giống như thời tiết mà Ca Dương thì có sự nhẫn nại vô vàn.
Nhíu mày đỡ vòng eo cồng kềnh, Tương Tư lần thứ hai cảm giác cơn co thắt trở lại. Nàng nhìn lên bầu trời kéo mây đen, lẩm bẩm nói:
- Sắp mưa rồi!
Ca Dương đá một hòn sỏi, gật đầu:
- Ừ, sắp mưa, chúng ta đi hết vòng này rồi vào nhà.
Nàng lại thều thào:
- Hình như em sắp sinh rồi...
Ca Dương cũng gật đầu đồng tình:
- Ừ, sắp sinh, chúng ta... Á!
Hắn vấp phải cục đá!
Ca Dương giật mình quay lại nhìn nàng, thấy Tương Tư nhíu chặt chân mày, mồ hôi túa ra, sắc mặt trắng bệch... Mới sáng sớm, vách tường vương phủ bị tiếng hét làm rung rinh:
- NGƯỜI ĐÂU? NƯƠNG NƯƠNG SẮP SINH!!!
Sa Đà lại có mưa to, không, phải gọi là bão bùng mới đúng! Con sông duy nhất chảy qua vùng này đã chuyển màu xám xịt, nước siết cuốn trôi nhiều tàu thuyền neo ở bên bờ. Đàn gà nhà ai co ro dưới mái hiên trú ẩn. Một con lợn béo bối rối chạy về chuồng, bốn chân ngắn đứng không vững dưới dòng nước đục. Mưa xóa nhòa cảnh vật xung quanh, âm thanh lớn tới mức hai người phải đứng gần mới trò chuyện được.
Ở bên đường lớn vắng vẻ có duy nhất một người một ngựa. Gã đàn ông vận đồ lữ hành đen thui, tay trái dắt con ngựa ướt sũng, tay phải giữ vành nón không để gió thổi bay. Người ngựa khó khăn rẽ mưa xé gió, đi từng bước nặng nề, đầu cúi thấp tránh nước mưa tạt vào. Họ giống hệt những kẻ điên ảo tưởng bơi ngược thác. Vất vả lắm mới tìm tới vương phủ. Gã đàn ông gõ cửa rất lâu mà không ai nghe thấy, cuối cùng y phải bỏ ngựa trèo qua bờ tường, tự thân mở song khóa, rồi lại tự mình đóng cửa cẩn thận, dắt ngựa về chuồng. Lão quản gia trong phủ nhìn thấy hắn kinh ngạc thốt lên:
- Tứ gia? Tứ gia trở về!
Sắc mặt Tịch Tề phong trần mệt mỏi, hắn ném đi cái nón tre bị gió xé rách, cởi áo choàng ướt nhẹp, nhíu mày hỏi quản gia:
- Tại sao trong phủ vắng tanh thế này? Người đâu cả rồi?
- Tứ gia mới về còn chưa biết, Lục tiểu thư đang lâm bồn, vương gia vương phi và mọi người đều chờ bên trong!
Tịch Tề trợn tròn mắt, xô lão quản gia qua một bên, toàn thân ướt sũng chạy vào hậu viện. Đối sới sự kiện Minh Châu Quận chúa chưa chồng đã mang thai, cả vương phủ không có nhiều người biết, chỉ gồm gia chủ và một bộ phận hạ nhân thân tín. Tiểu thư không ra khỏi tiểu viện, nói rằng mắc bệnh truyền nhiễm, người hầu chỉ nghe mà không tận mắt thấy. Dù sao vương phủ cũng là chốn uy nghiêm kín kẽ, chuyện to chuyện nhỏ không truyền ra ngoài. Gần đây xuất hiện người đàn ông lạ mặt thường xuyên ra vào chỗ ở của tiểu thư, người hiểu rõ nội tình đoán thầm đây chắc hẳn là cô gia rồi. Vương gia nói chuyện với cô gia rất khách khí, xem ra vị cô gia này địa vị rất cao. Viện của tiểu thư kín mít như cái thùng sắt, người hầu bị đổi toàn bộ, còn thường xuyên có hộ vệ ăn mặc như kẻ cướp canh giữ bên ngoài... Hạ nhân trong phủ đoán già đoán non, đoán thế nào cũng không đoán ra hoàng thượng!
Tịch Tề chạy đến nơi thì thấy cả nhà tụ tập ngoài phòng, đảo mắt liền tìm được hoàng đế. Hơn nửa năm hắn bôn ba bên ngoài, từ khi muội muội mang thai một tháng chưa từng gặp lại. Giờ trở về, vừa khéo lúc nàng lâm bồn. Ngô Hà Huy đã gửi mật tín báo cho hắn biết, hoàng thượng trong cung là giả, người thật đang ở Sa Đà. Đối với việc này Tịch Tề thấy rất mâu thuẫn, năm nay Khương La gặp hạn, ngoại xâm nội loạn, không có hoàng đế chủ trì đại cuộc là không được. Thế nhưng Tương Tư là em gái hắn, hắn cũng hy vọng trong lúc em ấy sinh con nguy hiểm có hoàng thượng bên cạnh động viên...
Tịch Tề xuất hiện lúc này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Thán Khúc quan sát em trai vừa gầy vừa đen, vỗ vai khen ngợi. Kinh Hà gặp lại anh tư ngày đêm thương nhớ, ôm chặt chân hắn như con gấu trúc. Tịch Tề cười hỏi với người nhà, sau đó trịnh trọng đi tới trước mặt Ca Dương quỳ xuống. Không khí hân hoan liền sượng lại, Ca Dương ngẩng đầu chờ hắn nói.
- Bẩm hoàng thượng, chúng thần vô năng, quân địch quá đông, Đề Lô thất thủ hai ngày trước! Đại tướng Thẩm Kiệt đã tử trận, chỉ huy bây giờ là Phó tướng Lương Định Kỳ. Tình huống đã vô cùng hung hiểm, tinh thần quân địch lên cao, hô to khẩu hiệu “Tiến Đế Đô, đốt hoàng thành”, mỗi ngày đều phát động tấn công, quân đội Khương La đang từ từ lùi vào nội địa! Cứ theo tốc độ này không đầy một tháng sẽ đánh tới kinh thành! Chúng thần tha thiết mong bệ hạ trở về, chủ trì đại cuộc!
Tịch Tề dập đầu ba cái, ánh mắt le lói nhìn thẳng hoàng đế. Ca Dương mặc y phục màu lam giản dị, khí chất vương giả mà u tịch. Hắn vuốt mặt bóp trán nghe âm thanh khe khẽ ở phòng trong.
- Chuẩn bị đi, sau khi tận mắt trông thấy hoàng nghi trẫm sẽ lên đường!
Tịch Tề gật đầu, sau đó mới đứng dậy hỏi han chị dâu về tình hình của Tương Tư. Đã qua buổi chiều, nàng đau một ngày mà còn chưa sinh được. Ông trời thì vẫn trút nước, không có dấu hiệu ngừng. Hoàng đạo hôm nay xấu nhất trong năm, thời tiết cũng quá khủng khiếp, dường như thế gian không đón chào thằng bé.
Phòng ngoài chỉ có tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân nôn nóng. Bóng tối trùm xuống, cả phủ đã lên đèn, âm thanh đau đớn của Tư Tư và tiếng động viên chỉ dẫn của mama vẫn không ngừng lại. Lệ Hà nhịn không nổi, dẫn theo Khanh Ca vào trong hỏi thăm, sau đó hai chị em dâu không đi ra. Bên ngoài còn lại năm tên đực rựa. Thán Khúc đứng nhìn màn mưa bất tận, khe khẽ nói chuyện với tứ đệ đã lâu không về nhà. Chí Tĩnh, Kinh Hà ngồi chung một chỗ, hơi lo lắng nhìn Ca Dương. Người này im lặng như pho tượng sáp, da mặt nhợt nhạt như tờ giấy, nếu hắn không chớp mắt thì chẳng ai biết hắn còn sống hay chết.
Thời gian trôi qua, có lẽ đã đêm khuya hay có thể đã gần sáng, vương phi vén rèm bước ra, biểu cảm cổ quái:
- Vương... Vương gia... Chàng vào đây một chút!
Thán Khúc nhíu mày khó hiểu, nhìn Ca Dương một cái. Chỗ phụ nữ sinh nở, gọi hắn vào làm gì cơ chứ?
- Nhanh đi!
Lệ Hà nóng nảy giậm chân. Thán Khúc đành phải hoang mang đi theo, Tịch Tề bất an cũng nối đuôi. Hai anh em biến mất sau tấm rèm cửa. Cậu út Kinh Hà ngơ ngác hỏi nhị ca:
- Sao lại thế...? Chẳng lẽ muội muội xảy ra chuyện nữa?
Chí Tĩnh gắt gỏng quát:
- Im mồm, đệ là cái miệng quạ!
Cậu chàng tủi thân gục đầu xuống. Ca Dương lúc này mới hồi tỉnh, tim hắn đập quá nhanh, bàn tay cũng cứng đờ vì siết chặt. Ca Dương nhìn lom lom tấm rèm cửa kéo rũ, còn chưa nghe tiếng khóc, tức là chưa sinh xong? Tại sao Thán Khúc Tịch Tề có thể vào mà hắn thì không? Ca Dương nhíu chân mày, đột nhiên đứng lên, đi xăm xăm tới, vừa bước vào thì đụng phải vương phi đang đi ra. Nàng toát mồ hôi, cười gượng gạo giơ tay ngăn đón.
- Hoàng thượng, hoàng thượng... Ngài chờ một chút, chờ một chút...
Ca Dương bị đẩy lùi, mắt ghé nhìn tình hình bên trong. Các y nữ đang dọn dẹp lau chùi. Khanh Ca, Thán Khúc, Tịch Tề quay quanh một mama ôm bọc chăn đỏ thẳm. Ca Dương thoáng ngẩn người.
Lệ Hà nghiêng qua che tầm mắt, nói năng lộn xộn.
- Hoàng thượng, vẫn chưa xong, ngài tạm ra ngoài chờ chút đi!
Ca Dương gạt tay vương phi, tỏ ra tức giận:
- Mọi người làm sao vậy? Tại sao không cho trẫm nhìn đứa nhỏ, tại sao đứa bé không khóc, tại sao ngăn cản trẫm? Tư Tư ở đâu rồi?
Hắn hỏi một loạt, Lệ Hạ đỏ mắt, lấp bấp không biết trả lời thế nào. Lúc này vương gia mới cao giọng nói:
- Để hoàng thượng vào đi. Dù sao cũng là phụ thân của đứa bé, hãy cho ngài ấy quyết định.
Quyết định?
Quyết định cái gì cơ?
Ca Dương hoang mang lách qua vương phi, đầu tiên hắn tìm người con gái đang nằm trên giường, tiếc là cách một tấm bình phong nên không thấy rõ. Tâm trạng của hắn lắng động, trở nên bình tĩnh lạ lùng, đầu óc sáng suốt phân tích. Biểu cảm của mọi người trong phòng cho thấy nàng vẫn khỏe nhưng mà có cái gì không đúng...
Ca Dương đi về phía bọc vải đỏ tươi, bị Tịch Tề vịn vai ngăn lại. Hắn trịnh trọng nói:
- Bệ hạ, lúc này đây thần chỉ xem ngài như phu quân của Lục muội. Dù thằng bé có như thế nào thì cũng là con cháu Hòa An phủ chúng ta!
- Ngươi nói nhảm gì vậy? Tránh ra!
Ca Dương không sao hiểu nổi, mọi người trở nên rất kì quái, hắn chỉ nhìn theo cái bọc vải kia, khao khát cùng mong chờ.
- Tứ đệ, đừng gây rối nữa!
Vẫn là Thán Khúc lên tiếng, Tịch Tề không cam lòng nép qua một bên, sau đó tới Khanh Ca Nhị phu nhân nhường đường. Ca Dương bước qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trước mặt Thán Khúc.
- Đường huynh lại muốn nói gì sao?
Thán Khúc bất lực thở dài:
- Không, thần tôn trọng quyết định của hoàng thượng.
Vương gia tránh sang, sau lưng hắn là vị mama do Chu Học Lễ sắp xếp, người trực tiếp đỡ đẻ cho Tư Tư. Bà ấy đã khá cao tuổi, mái tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu. Lúc này bà ôm đứa trẻ kín kẽ trong lòng, sự nôn nao hoang mang sợ hãi đều bày ra rõ ràng. Ca Dương cảm giác trái tim ngừng một nhịp...
- Đưa hoàng nhi cho trẫm!
Mama run rẩy chuyển cái bọc vào tay Ca Dương, nụ cười méo xệch:
- Chúc... Chúc mừng hoàng thượng! Nương nương hạ sinh đại hoàng tử, mẹ tròn con... Con... Vuông!
Bà khó khăn nói hai chữ cuối rồi lập tức chuồn mất. Ca Dương thận trọng ôm con trai bé bỏng, bắt đầu quan sát. Đứa trẻ này mới sinh thật sao? Hắn ngạc nhiên nhìn đôi mắt tròn xoe như viên bảo ngọc, đứa nhỏ nhìn dáo dác rồi dừng lại trên gương mặt cha nó. Ca Dương há hốc mồm.
Điều lạ lùng nhất không phải cử động thành thạo của đứa nhỏ, không phải đôi mắt biết mở trong ngày đầu tiên, càng không phải việc đứa bé chào đời mà chẳng khóc. Bọc vải hơi lỏng ra, để lộ cái đầu tròn vo lưa thưa mấy sợi tóc máu. Giữa đỉnh đầu nhú lên một cái răng nanh... Hoặc là một cái sừng gì đó... Ca Dương bỗng nhớ Trí Viên đại sư và Đọa Tằng Soăn Noãn từng dự báo:
“Năm nay” ác long “sẽ tái thế, trú ngụ dưới thân thể quái thai, khiến cho đất trời mưa gió lầm than, dân chúng khổ nạn...”
Hắn hít sâu một hơi, thằng bé gặp được cha, nhe nướu cười ra tiếng. Lời đồn đại năm nay hình như ai cũng biết, từ quan nhân trong triều cho tới gã ăn mày ngoài chợ. Tiểu thiếp quan viên ngoại nhà ở cạnh vương phủ sinh ra một đứa bé sáu ngón tay, ngày hôm sau lập tức bị quan viên ngoại bóp chết. Ngay khoảnh khắc thằng bé toàn vẹn chui ra khỏi bụng mẹ, mama đỡ đẻ đã sợ suýt ngất. Vương phi nhận lấy đứa nhỏ cũng điêu đứng, vội vàng gọi vương gia vào xem. Đây là đứa con đầu tiên của Lục muội, không ngờ lại kém may mắn đến vậy. Suy nghĩ một lúc thì thấy chuyện này trùng hợp quá, nàng mang thai tháng Giêng, cũng chính thời gian này Khương La bắt đầu rối loạn. Đứa nhỏ chọn ngày hoàng đạo xấu nhất để chào đời mà cơn mưa bất tận ngoài kia vừa mới chấm dứt.
Bốn vị cô bác thương tiếc nhìn cháu trai vô tội, họ yêu quý sinh mệnh bé nhỏ này, đồng thời lo lắng đứa bé bị cha nó ghét bỏ. Trong cái nhìn nóng rực của họ, Ca Dương đung đưa con trai trong lòng, cọ chóp mũi vào làn da non mềm của bé, hắn nhỏ giọng âu yếm:
- Tiểu Long Nhi bé bỏng, cha mẹ chờ con rất lâu rồi...
Tiếng cười khanh khách vừa nghịch ngợm lại ngây thơ. Cậu bé chụp lấy mũi của cha, tò mò muốn hỏi đây là cái gì. Ca Dương mỉm cười đùa với con, dịu dàng ôm cục thịt lúc lắc trong lòng.
- Đi nào, vào thăm mẹ nào...
Lệ Hà nhìn hai cha con khuất sau bình phong, thở phào nhẹ nhõm. Tịch Tề quay qua hỏi anh trai:
- Vừa nãy hoàng thượng gọi đứa bé là cái gì?
Thán Khúc trầm ngâm rồi bật cười:
- Tiểu Long Nhi. Đúng vậy, chắc chắn là một con rồng nhỏ, quái vật ở đâu ra chứ? Toàn nói bậy!
Khanh Ca không nói được nhưng gật đầu đồng tình. Bốn người yên tâm nhìn bóng đen trên tấm bình phong, thấy hoàng thượng nhẹ nhàng bế con trai đến bên Tương Tư. Họ lặng lẽ ra ngoài, trả lại không gian cho gia đình nhỏ.
Tương Tư rất mệt nhưng chưa thiếp đi, nàng đã thấy con mình, nó là đứa nhỏ không bình thường. Nhớ vài tháng trước Tiểu Mai kể chuyện nhà quan viên ngoại, Tương Tư vẫn để trong lòng. Nàng không biết Ca Dương có thương con không, nhỡ hắn ghét con nàng thì phải làm sao đây? Tương Tư nằm thao thức, nhớ con đến nước mắt chảy dài mà không thấy ai bế thằng bé trả lại cho mình. Nó đâu rồi? Họ đem con nàng đi đâu rồi?
Ca Dương ôm con bước đến giường, trông thấy mẹ đứa nhỏ tủi thân khóc một mình, liền đau lòng bỏ con trai xuống quan tâm đến nàng.
- Ngoan, đừng khóc, vẫn đau lắm hả em?
Tương Tư được nhìn thấy con, theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ bảo vệ. Thằng bé được mẹ ôm càng vui vẻ, ngọ nguậy chui vào vạt áo tìm thức ăn. Ca Dương dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con ăn ý thật đáng yêu, hắn nằm xuống khoảng trống bên ngoài, tay chống đầu xem đứa nhỏ ham ăn vội vàng muốn bú.
- Tên của con là Chu Lạc Lâm Kỳ, ở nhà sẽ gọi là Long Nhi.
Tương Tư giật mình. Nàng biết cái tên này, kiếp trước Vĩnh Khang từng viết chiếu chỉ truyền ngôi cho Hạ Hầu Lâm Kỳ, tiếc là tờ chiếu ấy không có cơ hội dùng đến.
- Còn một việc nữa... Ta phải đi ngay bây giờ, hai ngày trước Đề Lô thất thủ rồi, giang sơn Khương La đã mất một phần ba, tuy rất muốn mỗi ngày chăm sóc nàng và con nhưng mà...
Tương Tư lập tức ngắt lời hắn:
- Mẹ con em đã níu chân bệ hạ lâu rồi. Bây giờ Long Nhi rất khỏe mạnh, mẹ con em sẽ ở Sa Đà chờ chàng thắng trận trở về!
Ca Dương thâm tình nhìn người con gái hắn rất yêu và có lẽ còn yêu nhiều kiếp nữa. Sắc mặt nàng mệt mỏi nhưng không nhợt nhạt, đôi mắt long lanh chất chứa niềm tin và sự đợi chờ. Con trai nhỏ ở trong lòng nàng, mãi lo ăn không biết cha nó sắp đi xa. Ca Dương hôn Tương Tư, lại hôn Long Nhi. Đứa nhỏ hình như có linh tính mẫn tuệ, lập tức nhả ti mẹ ra, tròn xoe mắt quan sát cha. “Cái răng” trên đầu nó chỉ nhô ra một đoạn, sờ cứng cứng trơn trơn, giống như chiếc mũ tí hon.
- Hai mẹ con ngủ đi, đợi hai người ngủ rồi ta đi.
Tương Tư lưu luyến nhìn hắn, nhắm mắt rồi lại gượng mở ra vài lần, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi mà thiếp đi. Long Nhi thấy mẹ ngủ, lại nhìn cha còn ở bên cạnh, nó nằm ở giữa nhận ra môi trường an toàn, thế là phơi cái bụng căng tròn thiếp đi theo mẹ. Ca Dương thích thú nhìn đứa nhỏ, từ nay về sau trong nhà nuôi thêm một chú heo con...
Hắn cẩn thận dém chăn cho hai người, đứng nhìn một hồi mới lưu luyến đi ra. Khép cửa phòng lại, bên ngoài là Tịch Tề và hai mươi ám vệ hắn đem theo. Ca Dương nhận mũ và áo choàng, vừa đeo găng tay vừa đi ra cửa. Bên ngoài lúc này là rạng sáng, cơn mưa kinh khủng đêm qua để lại những vũng nước lênh láng phải nhiều ngày mới rút. Ca Dương nhíu mày nhìn về hướng Đông ửng hồng, khuôn mặt dịu dàng khi ở bên vợ con đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ngạo mạn và giận dữ. Hắn leo lên lưng ngựa, Tiểu Bạch hí một tiếng kích động, chồm hai chân trước lên cao.
- Đi thôi, không đánh cho Đại Thế chạy té tát thì trẫm không phải Thái Minh!
Tương Tư nghe thấy tiếng chén vỡ, lại nghe tiếng gào rít từ gian phòng đối diện. Sáng nay các chị dâu đến thăm nàng, vẻ mặt mỗi người đều u ám nặng nề. Hòa An phủ dựng ở Sa Đà, cách kinh thành rất xa và hoàn toàn tách biệt với chảo lửa quyền lực. Theo lý mà nói, nơi này phải được bình yên...
Tương Tư cúi đầu vuốt ve cái bụng, đã mười ngày trôi qua mà đứa trẻ vẫn chưa động đậy, lòng nàng tràn đầy bất an, dù Chu Học Lễ năm lần bảy lượt khẳng định thằng bé vẫn khỏe, nó đang chầm chậm lớn lên, mạch tượng yếu ớt cũng từ từ vững vàng trở lại. Bình thường đứa nhỏ luôn hiếu động, hàng ngày chơi đùa vui vẻ, không mệt không chán. Sự yên tĩnh của nó bây giờ khiến nàng phập phồng lo sợ, sợ con mình không nói tiếng nào mà ra đi...
Gian phòng đối diện lại vang lên một đợt âm thanh loảng xoảng. Mười ngày qua đều như thế, Tương Tư không bị giật mình như lần đầu nữa. Nàng trở về giường im lặng đắp chăn. Quả nhiên một lát sau Ca Dương đẩy cửa bước vào, cuồng nộ trên mặt còn chưa vơi hết. Nhìn thấy nàng, ánh mắt sòng sọc liền dịu lại, cuối cùng chuyển thành ôn hòa và âu yếm.
- Dậy rồi à? Ăn chút gì không? Cháo trắng với trứng muối nhé?
Nàng cười cười vươn cánh tay đến, hắn hiểu ý liền bế nàng lên, đưa ra vườn lan còn đọng sương sớm. Trời hôm nay nắng dịu, lâu lắm rồi Sa Đà không được một năm mát mẻ như thế, mưa thường xuyên, nắng cũng hiền hòa... Vườn lan gọi là Ngộ Lan Đình, ngày xưa Chu Lạc Trinh tự tay chăm non. Bây giờ ông mất, việc tưới tiêu chăm sóc do hạ nhân phụ trách. Trong vườn có vài thứ đồ chơi linh tinh, chiếc chong chóng tre theo gió quay đều, bầy châu chấu cỏ đung đưa dưới giàn hoa tím, góc bên này là chiếc xích đu gỗ, dây thừng bện lá thường xuân, ghế ngồi được mài nhẵn có lưng tựa.
Nhiều năm về trước, khi Ngộ Lan Đình còn là một vườn cây nghèo nàn thực vật, vương phi đã ngồi trên chiếc ghế này, chiều chiều mong ngóng vương gia trở về. Bà ấy mang thai sáu đứa con, vẫn thường lẻ loi chơi xích đu một mình. Bây giờ chất gỗ đã bóng loáng, trải qua năm tháng bể dâu, vẫn chiếc ghế đó nhưng khu vườn hiện tại đã tràn ngập hoa lan, mà đang ngồi là một đôi uyên ương yêu nhau say đắm, chỉ hận không thể dính liền từng phút từng giây...
Vườn hoa thoang thoảng hương thơm và gió mát, Tương Tư uể oải làm tổ trong lòng hắn, chốc chốc lại nghe hỏi:
- Em có đói không? Ăn cháo trắng với trứng muối nhé?
Nửa giờ trôi qua, Ca Dương vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục lải nhải cháo trắng và trứng muối. Từ khi ngã bệnh, sức ăn của Tương Tư kém hẳn, trở về triệu chứng ốm nghén của mấy tháng đầu, ngoài món cháo trắng trứng muối thì ăn cái gì cũng muốn nôn ra.
Ca Dương đã ở bên nàng mười ngày, cũng là mười ngày không màng quốc sự. Dơi truyền tin ngủ thành đàn bên trong nhà chứa củi, mỗi ngày không ngừng gia tăng quân số, vậy mà bộ dạng hắn không một chút nôn nóng, tưởng làm ẩn sĩ an nhàn tự tại rồi. Thấy Ca Dương lại bắt đầu nhắc tới trứng muối, Tương Tư không khỏi cắt ngang:
- Mẹ con em đã khỏe, sáng mai chàng hồi kinh đi, quốc gia không thể một ngày không có vua!
Ca Dương im lặng một lát rồi đáp:
- Thế nửa chén thôi thì sao? Thêm một quả trứng bách thảo?
-...
Bá quan văn võ đang lo sốt vó ngoài kia, nếu họ biết trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà đế vương nhà mình suốt ngày chỉ nghĩ về trứng muối thì sẽ phản ứng thế nào? Cựu thần cởi áo mão hồi hương? Trung thần hộc máu tức chết? Ngô Hà Huy chắc sẽ quan tâm giá trứng muối liệu có tăng hay không...
Cảm giác người trong lòng đang mất tinh thần, Ca Dương khẽ cười dụi mặt vào mái tóc nàng. Hai bàn tay đặt trên đầu gối đan vào nhau khăng khít. Hắn nói:
- Khương La mất sẽ có ngày giành lại nhưng mẹ con nàng gặp mệnh hệ gì thì một nửa cơ hội cũng không còn!
Hôn lên trán, thanh âm của hắn khe khẽ chỉ hai người nghe thấy:
- Ta cứ tưởng để em ở lại Sa Đà là an toàn tuyệt đối, không ngờ vương phủ cũng không “sạch sẽ”. Thử hỏi làm sao ta an tâm được đây? Ám vệ hoàng gia đào tạo dễ dàng sao? Bọn họ biết rõ vợ con của trẫm ở trong này vậy mà không làm tốt chức trách. Một cái phủ bé tẹo điều tra suốt mười ngày không ra manh mối... Đám vô tích sự đó cuốn gói cút xéo là vừa rồi!
Tương Tư vuốt ve lồng ngực hắn phập phồng, rất cảm thông cho những người đang hứng chịu cơn giận của hoàng đế. Nhất là ba anh trai đang có mặt trong phủ, Tương Tư nhớ rõ ngày thứ hai khi mình tỉnh lại phát hiện nửa bên mặt anh cả bầm tím, hỏi ra mới biết hắn và Ca Dương đã nện nhau một trận. Tâm tình hoàng thượng tệ đến không thể tệ hơn, cào ba tấc đất của vương phủ mà không tìm ra kẻ chủ mưu hại nàng. Mỗi ngày hắn mắng mỏ ám vệ, phạt Tiểu Mai quỳ suốt mấy canh giờ, đập vỡ rất nhiều chén chậu... Thật sự sắp biến thành khủng long bạo chúa rồi! May mắn còn có Tương Tư làm canh giải nhiệt mới khiến hắn yên tĩnh chốc lát. Hòa An phủ bây giờ trở nên u ám nặng nề, bình thường không ai dám nói to đi nhanh, không khí như rơi xuống hầm băng, một ngày Ca Dương còn ở đây là một ngày tất cả mọi người bị tra tấn tinh thần.
- Em đừng xen vào việc này, tự lo cho bản thân là được! Còn hơn ba tháng nữa, mặc kệ trời long đất lở ra sao, ta sẽ ở đây chờ hai mẹ con sinh nở.
Nói rồi hắn đem bàn tay nàng lên hôn, giống như chưa thoát khỏi sự kinh hoàng của mười ngày trước.
- Từ bây giờ không cho phép cách xa ta quá mười mét, tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, đứa bé nhất định phải ra đời khỏe mạnh. Hai mẹ con em làm ta chết đi sống lại mấy lần... Thực là... Chịu không nổi một phen kinh hoàng nữa!
Tương Tư ngước lên nhìn, lòng cũng xót xa. Cả kiếp trước và kiếp này, bọn họ đến với nhau không hề dễ dàng, giống như trời xanh ghen tị uyên ương, nhất định phải tạo ra sóng to gió lớn đe dọa con thuyền hạnh phúc của hai người.
- Không đâu. Con sẽ bình an, em cũng bình an... Cả nhà mình rồi sẽ bình an...
Nói liền ba lần “bình an”, nàng vừa an ủi hắn, vừa cổ vũ bản thân. Trong Ngộ Lan Đình yên tĩnh, lâu lâu có tiếng ong thụ phấn vo ve, chiếc xích đu nhịp nhàng đung đưa, Tương Tư nhắm mắt hưởng thụ vị ngọt trong nụ hôn của hắn. Răng cứa nhẹ lên môi, hơi thở ổn định, sự thân mật này không có màu dục vọng, chỉ đơn giản là truyền đạt tình yêu. Tưởng rằng sắp ngủ gật trong vòng tay ấm áp, bất ngờ Tương Tư mở bừng hai mắt, bối rối đẩy Ca Dương ra.
- Sao vậy...?
Nhìn nàng gấp gáp, hắn cũng hoang mang theo.
- Đừng nhún nhích, đừng nhún nhích... Em vừa mới cảm giác thằng bé lại động đậy, chờ đã nào...
Nàng hưng phấn bừng bừng, hai mắt lấp lánh nhìn xuống bụng. Ca Dương đặt tay lên bụng, hắn cũng sốt ruột không kém. Vốn là đứa nhỏ hiếu động nhưng sau một phen sinh tử, thằng bé dường như mệt mỏi không buồn chơi đùa nữa, sự yên tĩnh này không khiến Tương Tư ngủ ngon mà ngược lại làm nàng thao thức. Họ đều đang chờ đợi, chờ đợi đứa trẻ thông báo sự tồn tại của nó.
Bất chợt có cái gì chuyển động dưới bàn tay Ca Dương, cả hắn và nàng đều thấy rõ. Ca Dương giật mình dời tay đến chỗ khác, ngay chỗ ấy lại tiếp tục động đậy. Có kinh nghiệm từ trước, hắn hiểu rằng thằng bé đang “giao lưu tình cảm” với mình. Chu thái y bị gọi đến gấp, sau khi cẩn thận bắt mạch thì thở phào nhẹ nhõm, ông nói:
- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương, thai nhi đã hoàn toàn khỏe mạnh, bình phục gần giống tình trạng trước đó. Tuy nhiên, thời gian ba tháng cuối đứa trẻ sẽ lớn rất nhanh, cần rất nhiều dinh dưỡng. Nương nương còn phải chú ý tư thế nằm, mỗi ngày để y nữ kiểm tra vị trí bào thai, tránh lúc lâm bồn sẽ khó sinh!
Tương Tư và Ca Dương vui mừng gật đầu, ban thưởng hậu hĩnh cho thái y. Chu Học Lễ vẫn còn điều muốn nói nhưng ông không dám. Ở tuổi năm mươi, có hơn ba mươi năm hành nghề, Chu Học Lễ không dám nhận mình là người giỏi nhất nhưng tuyệt đối không phải hạng xoàng. Ông từng chứng kiến người chết qua nửa canh giờ bỗng nhiên sống lại, cũng từng chữa trị cho kẻ nhiễm trăm loại độc mà còn sống sót nhiều năm. Đối với ông, kì tích trên đời tuy hiếm nhưng vẫn có. Hồi tưởng lại ngày ấy, Chu thái y giống như đi ngang qua pháp trường, cái đầu bị mất lần nữa được tìm về. Chuyện này quá mức phi thường rồi!
Trong lúc Chu thái y đang cảm khái thì Tiểu Mai đáng thương đang phải quỳ trên nền đất cứng. Nàng cảm giác hai chân không còn thuộc về mình. Tiểu Mai thở dài, liếc sang ba tên ám vệ bị treo ngược mà cảm thấy may mắn. Bệ hạ phạt họ như thế là nhân từ lắm rồi, Tiểu Mai không có mặt mũi nào đi gặp tiểu thư nữa, thời gian dài sống trong an nhàn khiến nàng buông lơi cách giác, không có ý thức của một ám vệ. Có trời mới biết Tiểu Mai hoảng sợ cỡ nào khi trở về phòng phát hiện chậu hoa vỡ nát mà Tương Tư thì đang nằm giữa vũng máu vô tri vô giác. Nếu tiểu thư và tiểu hoàng tử xảy ra chuyện gì, e rằng nàng treo cổ nhảy sông cũng không đền hết tội. Hoàng thượng nổi giận lôi đình, nàng là người đầu tiên bị xử lý. Tiểu Mai nghĩ tới hình phạt mà buồn khổ trong lòng. Thà rằng treo nàng lên cây, cấm thực nửa tháng hoặc đánh hai trăm gậy chứ đừng cắt chức a hoàn của nàng! Từ năm mười sáu tuổi đi theo tiểu Quận chúa, Tiểu Mai đã nhận định sẽ hầu hạ nàng cả đời, đồng cam cộng khổ. Nay hoàng thượng quyết định chia cắt hai người, Tiểu Mai khổ sở không thôi... Nàng hiểu rõ tính tình sở thích của Tương Tư, biết tiểu thư thích ăn gì ghét mặc gì, còn biết cách làm bánh hành không thua đầu bếp trong phủ. Phàm là cái gì tiểu thư muốn, Tiểu Mai đều cố gắng học hỏi. Tình cảm chủ tớ hun đúc nhiều năm, so với tình chị em còn thân thiết hơn!
Tiểu Mai im lặng quẹt nước mắt, chợt thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày đen...
- Sư phụ...
Nàng ngẩng đầu nhìn Phong, chút kiên cường cuối cùng rồi cũng lung lay sụp đổ.
- Huhu sư phụ... Đồ nhi xin lỗi, đồ nhi biết sai rồi, người đi cầu xin bệ hạ giữ lại Mai Mai đi... Con không muốn trở về Mật Bảo Các, con muốn tiếp tục theo hầu tiểu thư...
Phong im lặng nhìn cô gái nhỏ ôm chân mình khóc bù lu bù loa. Mặt nạ ở ngang sống mũi, che đi hầu hết cảm xúc của hắn. Phong khẽ vỗ về đỉnh đầu học trò, cố gắng nói nhỏ nhẹ:
- Được rồi, được rồi... Nước mắt của con sắp dìm chết ta rồi! Bây giờ hoàng thượng còn tức giận, đợi ngài nguôi ngoai ta sẽ thử cầu xin. Trước tiên phải xem vết thương ở chân thế nào đã...
Tiểu Mai hít mũi, như con mèo hoa lau lau chùi chùi, làm thế nào cũng không lau sạch được. Phong bất lực, đành ngồi xổm xuống rút khăn tay, ra vẻ ghét bỏ tẩy tẩy khuôn mặt bánh bao của nàng. Xong rồi hắn đưa tới một gói giấy nóng hổi, bên trong là hai cái đùi gà. Tiểu Mai nghe mùi thơm, nuốt nước miếng không dám nhận. Nàng đang bị phạt, làm thế này liệu có vi phạm nguyên tắc hay không?
Ba tên ám vệ tôm tép ở bên cạnh lần lượt bị mùi thức ăn đánh thức, bắt đầu kêu gào:
- Sư thúc đại nhân~~~ chia đùi gà cho con với~~~
Tên ở giữa bị trói như cái kén sâu, đầu trút xuống đất lúc la lúc lắc mà miệng mồm thì kêu to nhất. Phong ngoáy lổ tai chọi một hòn sỏi qua, tên kia bất tỉnh nhân sự. Hai gã còn lại thấy vậy nín thin, tiếp tục giả chết. Sao bọn họ có thể quên cơ chứ, Phong sư thúc xưa nay chẳng tử tế với ai, trừ Tiểu Mai ra thì bọn họ hết hy vọng rồi!
Giải quyết xong ba con vịt quay, Phong lại dúi đùi gà vào tay Tiểu Mai:
- Còn chần chừ gì nữa, ăn nhanh không bị phát hiện bây giờ!
Tiểu Mai gật đầu thật mạnh, không khách khí ngồi bẹp xuống đất, vội vã xé đùi gà. Trong lúc đó Phong lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, vén ống quần mỏng manh lên xem, chỉ thấy hai đầu gối đen tím, làn da càng trắng thì vết thường càng có vẻ nghiêm trọng. Phong nhíu mày nhẹ nhàng thoa thuốc. Tiểu Mai sung sướng duỗi chân cho sư phụ trị thương, còn mình thì ngồm ngoàm ăn thịt gà.
Ném hai khúc xương trở về gói giấy, vuốt bụng ợ một tiếng, nàng nghiêng đầu nhìn Phong cẩn thận quấn băng vải bó đầu gối nàng lại. Động tác nhanh và khéo léo, Phong vừa làm vừa nói:
- Bó dày một chút, lát nữa quỳ sẽ ít đau hơn!
Tiểu Mai hít mũi, cảm động sắp khóc rồi! Thấy hắn chuẩn bị đứng lên, nàng hấp tấp ôm cổ sư phụ, cười tươi như hoa cảm ơn hắn một câu.
- Sư phụ tốt nhất trên đời, có người ở đây Mai Mai không sợ gì hết!
Phong bị ôm bất ngờ, tư thế hơi kì cục. Hắn liếc thấy ba con vịt quay đang chuyên tâm giả chết, vỗ đầu đồ đệ, lại hôn nhẹ lên cánh môi dính mỡ của nàng một cái.
- Ngoan, chịu đựng thêm mấy ngày rồi ta sẽ nghĩ cách đưa con ra...
Rời khỏi phòng không lâu, Phong bị Ca Dương gọi tới. Hắn hơi lo lắng không biết chuyện mình làm có bị phát hiện hay không, đến khi trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của hoàng thượng thì bình tâm trở lại. Thư phòng này do vương phi chuẩn bị, ở sát vách phòng ngủ của Tư Tư. Tạm thời có một số công văn khẩn phải duyệt ngay đã được đưa tới đây, Ca Dương tranh thủ xem qua một chút. Hắn vắng mặt mười ngày, trên kinh vẫn còn Ngô Hà Huy chống đỡ nhưng xem chừng sắp chịu không nổi, liên tục giục hắn quay về.
Ca Dương ngồi sau bàn gỗ, tay múa bút viết xoẹt xoẹt trên tờ giấy đỏ. Phong biết điều chỉ im lặng đứng chờ. Đợi khi hoàng thượng làm xong mọi việc, lúc này mới hỏi:
- Đệ tử của ngươi là người giỏi thuật dịch dung nhất có phải không?
- Thưa, đúng ạ!
Ca Dương híp mắt, im lặng chốc lát rồi bất ngờ ra lệnh:
- Tháo mặt nạ ra cho trẫm xem!
Phong rất hoài nghi nhưng không nhiều lời, lập tức giơ tay ra cởi dây buộc. Mặt nạ là vật bất ly thân của ám vệ, vừa che giấu dung mạo, vừa thể hiện sự thần bí. Trong sư môn, người từng nhìn thấy khuôn mặt hắn không nhiều, chỉ có Lôi, Trì, Tiểu Mai, Độc Cô Tinh và A Mị. Phong cũng chưa từng tháo ra trước mặt hoàng thượng...
Ca Dương nhìn vào gương mặt sáng sủa anh tuấn kia, có chút giật mình. Thật sự rất giống!
Hắn thất thần chốc lát, sau đó ném ra một cuộn giấy chi chít chữ mẫu.
- Trong vòng ba ngày ngươi phải viết được như vậy, càng giống càng tốt, đây là bút tích của trẫm, tuy khó bắt chước nhưng không phải không thể!
Ngừng một lát, hắn lại trấn an:
- Cũng không cần lo lắng quá, Ngô Hà Huy rất thạo việc này, chờ khi hồi kinh ngươi luyện tập nhiều hơn là được...
Phong mịt mờ nhìn cuộn giấy, lại nhìn hoàng thượng.
- Ý bệ hạ là...?
Ca Dương nhướng chân mày:
- Phải! Trẫm muốn ngươi cùng với Tiểu Mai quay về kinh thành, trong vòng ba tháng đóng giả hoàng đế!
Phong sợ hết hồn, cuộn giấy trên tay suýt rơi xuống. Giả mạo hoàng đế – tội này tru di thập tộc còn không đủ!
- Hoàng... Hoàng thượng... Việc này không thể...
- Đây là lệnh, không được trái! Trẫm đã quyết định phải ở lại Sa Đà cho tới ngày hoàng nhi bình an sinh ra, dù Đại Thế có chiếm được Bình Thành lần nữa cũng không quan trọng. Ngươi là người duy nhất có thể giả dạng trẫm, thêm thuật dịch dung của Tiểu Mai hỗ trợ sẽ không ai nhận ra!
Yết hầu của Phong trượt lên trượt xuống, cuối cùng hỏi vào điểm mấu chốt:
- Hoàng thượng tin tưởng thuộc hạ như vậy sao?
Cách này tuy lừa được mọi người nhưng lại mạo hiểm vô cùng. Nếu Phong trở thành “Ca Dương”, rất khó ngăn cản hắn ban ra vài chiếu chỉ, dễ dàng xóa sạch Ca Dương thực sự. Thử tưởng tượng khi hắn ngồi lên ngai vàng rồi, quần thần tung hô vạn tuế rồi, liệu trong phút hư vinh có nảy sinh tâm tư độc ác, muốn biến giả thành thật hay không?
Ca Dương nhìn vào đôi mắt sáng có vài phần giống mình, đột nhiên vui vẻ bật cười:
- Dùng người thì phải tin, không tin thì không dùng, huống chi “hoàng đế” không chỉ thể hiện qua quần áo và bề ngoài. Cho dù trẫm ngồi trên ngai vàng hay chui rút trong xó xỉnh nào đi chăng nữa, trẫm vẫn có thể khống chế mọi việc trong tay, người có mưu đồ xấu sẽ nhanh chóng thất bại thôi!
Nhìn sự tự tin đến mức tự phụ trên khuôn mặt Ca Dương, Phong rất muốn phì cười. Hắn ôm quyền kính cẩn khom lưng, giọng nói thể hiện sự trung thành tuyệt đối:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Ở kinh thành, “bệ hạ” lâm triều trở lại, nhanh chóng trấn an quần thần. Số ít người biết chuyện thì chẳng bình tĩnh nổi. Một hoàng đế giả, trời ơi chuyện này hoang đường đến không thể hoang đường hơn!! Ngô Hà Huy lúc nào cũng kè kè một bên, giám sát chặt chẽ từng cử động của “Ca Dương”, còn bảo Ninh công công ôm khư khư ngọc tỉ, bảo vệ hai mươi bốn trên bảy. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi, trừ việc “hoàng đế” bỗng có thêm một “cung nữ cận thân”, ngày đêm ở chung một chỗ khiến cho Hoàng quý phi xé rách mấy cuộn vải tốt.
Tháng Tám, đê Trường Giang cuối cùng cũng vỡ, một vùng đất nông nghiệp màu mỡ chìm trong biển nước. Lũ cuốn trôi rất nhiều tài sản và mạng người. Ở Sa Đà, Ca Dương mất ngủ một đêm, hắn lường trước đê Trường Giang sẽ vỡ nhưng lại tính toán sai thời điểm, rốt cuộc không kịp thu hoạch vụ lúa xuân thu, đáng tiếc...
Triều đình hành động rất nhanh, vài tháng trước đó đã sẵn sàng nghênh đón thiên tai, quân dân xây bờ bao dẫn nước đến các vùng lân cận, hạn chế tối đa tổn thất cho Bình Châu. Có như thế mới hy vọng bảo vệ vựa lúa lớn thứ hai cả nước. Tuy nhìn xa trông rộng nhưng Ca Dương vẫn thiếu sót ở một điểm, hắn quên mất người dân tại khu vực xung quanh Bình Châu hầu hết là bần nông giỏi cày ít học. Họ chỉ thấy nước lũ tràn về, nổi lên bất mãn trước hành động của triều đình. Đôi khi lòng dân còn khó đối khó hơn cả thiên tại, lẽ ra ngay từ đầu phải có những thuyết khách giải thích cho họ trước, để họ hiểu rằng sự hy sinh này là vì đại cuộc, chỉ có bảo vệ Bình Châu thì lương thực năm tới mới không thiếu hụt. Giờ thì đã muộn, ngọn lửa khi đã bùng lên sẽ không dễ dàng bị dập tắt bằng vài ba lời nói. Một bên là nước lũ dữ tợn, một bên là dân chúng cầm gậy gộc chống trả quan binh, Bình Châu trở nên bạo loạn chưa từng thấy, người chết oan mạng nhiều vô số kể.
Chưa hết, trong tình huống nội loạn còn phải đối phó ngoại xâm. Đại Thế nắm bắt thời cơ Khương La khó khăn trăm bề mà âm thần dẫn binh tiến đánh cửa ải Bình Thành. Tòa thành từng chịu nhiều thương tích chiến tranh nhất lịch sử, cũng oai hùng nhất lịch sử vậy mà thất thủ trong ba ngày. Trấn ải hiện tại là Đại tướng Thẩm Kiệt – anh trai của Thẩm Tuệ Nhã. Nhớ đến năm đầu tiên Thái Minh đế lên ngôi, Bình Thành đã thất thủ một lần, Đô Dư Mân – ông nội Đô Thư Doanh chỉ huy quân dân lui về Đề Lô cầm cự. Địa thế Đề Lô là chiến lũy tự nhiên vô cùng kiên cố, được mệnh danh bất khả xâm phạm. Phen này Khương La làm giống lần trước, tạm bỏ Bình Thành cố giữ Đề Lô, tiền tuyến chiến sự cam go, dằn co một tháng chưa phân thắng bại.
Ca Dương đọc hết tin tức gửi tới, đốt mẫu giấy nhỏ chi chít kí tự, nhìn tàn tro bị gió thổi bay rồi điềm tĩnh quay về phòng. Hắn chui vào chăn, đem bà bầu nhà mình ôm chặt trong lòng. Ban ngày Tương Tư ngủ hơi nhiều, giờ vẫn còn đang thức. Nàng ngoan ngoãn núp trong lồng ngực ấm áp, suy nghĩ mênh mang... Buổi sáng vương phi đến thăm, trò chuyện linh tinh rồi vô tình nhắc tới tình hình bên ngoài. Gần một tháng nay Ca Dương bảo vệ nàng quá tốt, quanh quẩn trong tiểu viện không ra khỏi cửa. Thế giới của nàng bị thu hẹp chỉ trong phạm vi mười mét xung quanh hắn. Tiểu Mai không biết đã đi đâu, Tương Tư thiếu mất một người nghe ngóng thông tin, kể lại cho nàng. Phải tới sáng nay nàng mới biết, thì ra đê Trường Giang vỡ rồi, Bình Thành cũng thất thủ rồi, người người sống trong cảnh lầm than, quốc vận gấp gáp như lửa sém lông mày. Hoàng đế chí tôn lẽ ra phải túc trực trong triều thì đang ở bên cạnh nàng...
- Hoàng thượng, ngày mai chàng về kinh đi, Khương La cần chàng hơn mẹ con thiếp!
Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của nàng như thiêu thân vỗ cánh, rầm rì êm tai. Ca Dương đã lim dim, hắn bợ đỡ sau đầu, khiến nàng phải nghiêng mặt áp vào hõm vai hắn. Tương Tư nghe Ca Dương rù rì đáp:
- Ta đã nói rồi, chừng nào chưa thấy hoàng nhi thì ta sẽ không đi. So với Khương La, Tư Tư của ta mới là quan trọng nhất!
Nàng trầm ngâm lắc đầu.
- Chàng là hoàng đế, phải có trách nhiệm với đất nước và con dân. Cứ thế này em sẽ biến thành “hồng nhan họa thủy” mất thôi!
Tiếng cười của hắn trầm bổng, chọc ngứa màng nhĩ người nghe.
- Vậy thì em cứ “họa thủy” đi, ta không phải hoàng đế gì cả, giờ này phút này ta chỉ là chồng em thôi.
Nói rồi hắn mò mẫm hôn lên môi nàng. Nến cháy lách tách, rèm giường lay động, cảnh khuya như bức tranh mực tàu, duy nhất bông hoa sen trong góc phòng là mang màu hồng phấn.
Mùng chín tháng Chín là ngày hoàng đạo xấu nhất trong năm, không thể động thổ, hỏi cưới, tang gia, xuất hành... Càng không thích hợp để sinh em bé!
Nghe lời thái y căn dặn, mỗi ngày Tương Tư rất chịu khó đi bộ, vận động nhẹ. Thông thường Ca Dương sẽ bầu bạn tới nàng, hai người chầm chập đi hết một vòng xung quanh tiểu viện. Buổi sáng trời chưa nắng gắt, là thời gian thích hợp để ra ngoài. Bụng to, bước chân ngắn, nàng phải vịn vào hắn để duy trì nhịp điệu nặng nề. Ca Dương thỉnh thoảng lau mồ hôi giúp nàng, quan sát mặt đường phía trước, gặp hòn sỏi thì đá đi chỗ khác. Họ trò chuyện câu được câu mất, tâm trạng của phụ nữ mang thai giống như thời tiết mà Ca Dương thì có sự nhẫn nại vô vàn.
Nhíu mày đỡ vòng eo cồng kềnh, Tương Tư lần thứ hai cảm giác cơn co thắt trở lại. Nàng nhìn lên bầu trời kéo mây đen, lẩm bẩm nói:
- Sắp mưa rồi!
Ca Dương đá một hòn sỏi, gật đầu:
- Ừ, sắp mưa, chúng ta đi hết vòng này rồi vào nhà.
Nàng lại thều thào:
- Hình như em sắp sinh rồi...
Ca Dương cũng gật đầu đồng tình:
- Ừ, sắp sinh, chúng ta... Á!
Hắn vấp phải cục đá!
Ca Dương giật mình quay lại nhìn nàng, thấy Tương Tư nhíu chặt chân mày, mồ hôi túa ra, sắc mặt trắng bệch... Mới sáng sớm, vách tường vương phủ bị tiếng hét làm rung rinh:
- NGƯỜI ĐÂU? NƯƠNG NƯƠNG SẮP SINH!!!
Sa Đà lại có mưa to, không, phải gọi là bão bùng mới đúng! Con sông duy nhất chảy qua vùng này đã chuyển màu xám xịt, nước siết cuốn trôi nhiều tàu thuyền neo ở bên bờ. Đàn gà nhà ai co ro dưới mái hiên trú ẩn. Một con lợn béo bối rối chạy về chuồng, bốn chân ngắn đứng không vững dưới dòng nước đục. Mưa xóa nhòa cảnh vật xung quanh, âm thanh lớn tới mức hai người phải đứng gần mới trò chuyện được.
Ở bên đường lớn vắng vẻ có duy nhất một người một ngựa. Gã đàn ông vận đồ lữ hành đen thui, tay trái dắt con ngựa ướt sũng, tay phải giữ vành nón không để gió thổi bay. Người ngựa khó khăn rẽ mưa xé gió, đi từng bước nặng nề, đầu cúi thấp tránh nước mưa tạt vào. Họ giống hệt những kẻ điên ảo tưởng bơi ngược thác. Vất vả lắm mới tìm tới vương phủ. Gã đàn ông gõ cửa rất lâu mà không ai nghe thấy, cuối cùng y phải bỏ ngựa trèo qua bờ tường, tự thân mở song khóa, rồi lại tự mình đóng cửa cẩn thận, dắt ngựa về chuồng. Lão quản gia trong phủ nhìn thấy hắn kinh ngạc thốt lên:
- Tứ gia? Tứ gia trở về!
Sắc mặt Tịch Tề phong trần mệt mỏi, hắn ném đi cái nón tre bị gió xé rách, cởi áo choàng ướt nhẹp, nhíu mày hỏi quản gia:
- Tại sao trong phủ vắng tanh thế này? Người đâu cả rồi?
- Tứ gia mới về còn chưa biết, Lục tiểu thư đang lâm bồn, vương gia vương phi và mọi người đều chờ bên trong!
Tịch Tề trợn tròn mắt, xô lão quản gia qua một bên, toàn thân ướt sũng chạy vào hậu viện. Đối sới sự kiện Minh Châu Quận chúa chưa chồng đã mang thai, cả vương phủ không có nhiều người biết, chỉ gồm gia chủ và một bộ phận hạ nhân thân tín. Tiểu thư không ra khỏi tiểu viện, nói rằng mắc bệnh truyền nhiễm, người hầu chỉ nghe mà không tận mắt thấy. Dù sao vương phủ cũng là chốn uy nghiêm kín kẽ, chuyện to chuyện nhỏ không truyền ra ngoài. Gần đây xuất hiện người đàn ông lạ mặt thường xuyên ra vào chỗ ở của tiểu thư, người hiểu rõ nội tình đoán thầm đây chắc hẳn là cô gia rồi. Vương gia nói chuyện với cô gia rất khách khí, xem ra vị cô gia này địa vị rất cao. Viện của tiểu thư kín mít như cái thùng sắt, người hầu bị đổi toàn bộ, còn thường xuyên có hộ vệ ăn mặc như kẻ cướp canh giữ bên ngoài... Hạ nhân trong phủ đoán già đoán non, đoán thế nào cũng không đoán ra hoàng thượng!
Tịch Tề chạy đến nơi thì thấy cả nhà tụ tập ngoài phòng, đảo mắt liền tìm được hoàng đế. Hơn nửa năm hắn bôn ba bên ngoài, từ khi muội muội mang thai một tháng chưa từng gặp lại. Giờ trở về, vừa khéo lúc nàng lâm bồn. Ngô Hà Huy đã gửi mật tín báo cho hắn biết, hoàng thượng trong cung là giả, người thật đang ở Sa Đà. Đối với việc này Tịch Tề thấy rất mâu thuẫn, năm nay Khương La gặp hạn, ngoại xâm nội loạn, không có hoàng đế chủ trì đại cuộc là không được. Thế nhưng Tương Tư là em gái hắn, hắn cũng hy vọng trong lúc em ấy sinh con nguy hiểm có hoàng thượng bên cạnh động viên...
Tịch Tề xuất hiện lúc này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên và vui mừng. Thán Khúc quan sát em trai vừa gầy vừa đen, vỗ vai khen ngợi. Kinh Hà gặp lại anh tư ngày đêm thương nhớ, ôm chặt chân hắn như con gấu trúc. Tịch Tề cười hỏi với người nhà, sau đó trịnh trọng đi tới trước mặt Ca Dương quỳ xuống. Không khí hân hoan liền sượng lại, Ca Dương ngẩng đầu chờ hắn nói.
- Bẩm hoàng thượng, chúng thần vô năng, quân địch quá đông, Đề Lô thất thủ hai ngày trước! Đại tướng Thẩm Kiệt đã tử trận, chỉ huy bây giờ là Phó tướng Lương Định Kỳ. Tình huống đã vô cùng hung hiểm, tinh thần quân địch lên cao, hô to khẩu hiệu “Tiến Đế Đô, đốt hoàng thành”, mỗi ngày đều phát động tấn công, quân đội Khương La đang từ từ lùi vào nội địa! Cứ theo tốc độ này không đầy một tháng sẽ đánh tới kinh thành! Chúng thần tha thiết mong bệ hạ trở về, chủ trì đại cuộc!
Tịch Tề dập đầu ba cái, ánh mắt le lói nhìn thẳng hoàng đế. Ca Dương mặc y phục màu lam giản dị, khí chất vương giả mà u tịch. Hắn vuốt mặt bóp trán nghe âm thanh khe khẽ ở phòng trong.
- Chuẩn bị đi, sau khi tận mắt trông thấy hoàng nghi trẫm sẽ lên đường!
Tịch Tề gật đầu, sau đó mới đứng dậy hỏi han chị dâu về tình hình của Tương Tư. Đã qua buổi chiều, nàng đau một ngày mà còn chưa sinh được. Ông trời thì vẫn trút nước, không có dấu hiệu ngừng. Hoàng đạo hôm nay xấu nhất trong năm, thời tiết cũng quá khủng khiếp, dường như thế gian không đón chào thằng bé.
Phòng ngoài chỉ có tiếng hít thở nặng nề và tiếng bước chân nôn nóng. Bóng tối trùm xuống, cả phủ đã lên đèn, âm thanh đau đớn của Tư Tư và tiếng động viên chỉ dẫn của mama vẫn không ngừng lại. Lệ Hà nhịn không nổi, dẫn theo Khanh Ca vào trong hỏi thăm, sau đó hai chị em dâu không đi ra. Bên ngoài còn lại năm tên đực rựa. Thán Khúc đứng nhìn màn mưa bất tận, khe khẽ nói chuyện với tứ đệ đã lâu không về nhà. Chí Tĩnh, Kinh Hà ngồi chung một chỗ, hơi lo lắng nhìn Ca Dương. Người này im lặng như pho tượng sáp, da mặt nhợt nhạt như tờ giấy, nếu hắn không chớp mắt thì chẳng ai biết hắn còn sống hay chết.
Thời gian trôi qua, có lẽ đã đêm khuya hay có thể đã gần sáng, vương phi vén rèm bước ra, biểu cảm cổ quái:
- Vương... Vương gia... Chàng vào đây một chút!
Thán Khúc nhíu mày khó hiểu, nhìn Ca Dương một cái. Chỗ phụ nữ sinh nở, gọi hắn vào làm gì cơ chứ?
- Nhanh đi!
Lệ Hà nóng nảy giậm chân. Thán Khúc đành phải hoang mang đi theo, Tịch Tề bất an cũng nối đuôi. Hai anh em biến mất sau tấm rèm cửa. Cậu út Kinh Hà ngơ ngác hỏi nhị ca:
- Sao lại thế...? Chẳng lẽ muội muội xảy ra chuyện nữa?
Chí Tĩnh gắt gỏng quát:
- Im mồm, đệ là cái miệng quạ!
Cậu chàng tủi thân gục đầu xuống. Ca Dương lúc này mới hồi tỉnh, tim hắn đập quá nhanh, bàn tay cũng cứng đờ vì siết chặt. Ca Dương nhìn lom lom tấm rèm cửa kéo rũ, còn chưa nghe tiếng khóc, tức là chưa sinh xong? Tại sao Thán Khúc Tịch Tề có thể vào mà hắn thì không? Ca Dương nhíu chân mày, đột nhiên đứng lên, đi xăm xăm tới, vừa bước vào thì đụng phải vương phi đang đi ra. Nàng toát mồ hôi, cười gượng gạo giơ tay ngăn đón.
- Hoàng thượng, hoàng thượng... Ngài chờ một chút, chờ một chút...
Ca Dương bị đẩy lùi, mắt ghé nhìn tình hình bên trong. Các y nữ đang dọn dẹp lau chùi. Khanh Ca, Thán Khúc, Tịch Tề quay quanh một mama ôm bọc chăn đỏ thẳm. Ca Dương thoáng ngẩn người.
Lệ Hà nghiêng qua che tầm mắt, nói năng lộn xộn.
- Hoàng thượng, vẫn chưa xong, ngài tạm ra ngoài chờ chút đi!
Ca Dương gạt tay vương phi, tỏ ra tức giận:
- Mọi người làm sao vậy? Tại sao không cho trẫm nhìn đứa nhỏ, tại sao đứa bé không khóc, tại sao ngăn cản trẫm? Tư Tư ở đâu rồi?
Hắn hỏi một loạt, Lệ Hạ đỏ mắt, lấp bấp không biết trả lời thế nào. Lúc này vương gia mới cao giọng nói:
- Để hoàng thượng vào đi. Dù sao cũng là phụ thân của đứa bé, hãy cho ngài ấy quyết định.
Quyết định?
Quyết định cái gì cơ?
Ca Dương hoang mang lách qua vương phi, đầu tiên hắn tìm người con gái đang nằm trên giường, tiếc là cách một tấm bình phong nên không thấy rõ. Tâm trạng của hắn lắng động, trở nên bình tĩnh lạ lùng, đầu óc sáng suốt phân tích. Biểu cảm của mọi người trong phòng cho thấy nàng vẫn khỏe nhưng mà có cái gì không đúng...
Ca Dương đi về phía bọc vải đỏ tươi, bị Tịch Tề vịn vai ngăn lại. Hắn trịnh trọng nói:
- Bệ hạ, lúc này đây thần chỉ xem ngài như phu quân của Lục muội. Dù thằng bé có như thế nào thì cũng là con cháu Hòa An phủ chúng ta!
- Ngươi nói nhảm gì vậy? Tránh ra!
Ca Dương không sao hiểu nổi, mọi người trở nên rất kì quái, hắn chỉ nhìn theo cái bọc vải kia, khao khát cùng mong chờ.
- Tứ đệ, đừng gây rối nữa!
Vẫn là Thán Khúc lên tiếng, Tịch Tề không cam lòng nép qua một bên, sau đó tới Khanh Ca Nhị phu nhân nhường đường. Ca Dương bước qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trước mặt Thán Khúc.
- Đường huynh lại muốn nói gì sao?
Thán Khúc bất lực thở dài:
- Không, thần tôn trọng quyết định của hoàng thượng.
Vương gia tránh sang, sau lưng hắn là vị mama do Chu Học Lễ sắp xếp, người trực tiếp đỡ đẻ cho Tư Tư. Bà ấy đã khá cao tuổi, mái tóc hoa râm, gương mặt phúc hậu. Lúc này bà ôm đứa trẻ kín kẽ trong lòng, sự nôn nao hoang mang sợ hãi đều bày ra rõ ràng. Ca Dương cảm giác trái tim ngừng một nhịp...
- Đưa hoàng nhi cho trẫm!
Mama run rẩy chuyển cái bọc vào tay Ca Dương, nụ cười méo xệch:
- Chúc... Chúc mừng hoàng thượng! Nương nương hạ sinh đại hoàng tử, mẹ tròn con... Con... Vuông!
Bà khó khăn nói hai chữ cuối rồi lập tức chuồn mất. Ca Dương thận trọng ôm con trai bé bỏng, bắt đầu quan sát. Đứa trẻ này mới sinh thật sao? Hắn ngạc nhiên nhìn đôi mắt tròn xoe như viên bảo ngọc, đứa nhỏ nhìn dáo dác rồi dừng lại trên gương mặt cha nó. Ca Dương há hốc mồm.
Điều lạ lùng nhất không phải cử động thành thạo của đứa nhỏ, không phải đôi mắt biết mở trong ngày đầu tiên, càng không phải việc đứa bé chào đời mà chẳng khóc. Bọc vải hơi lỏng ra, để lộ cái đầu tròn vo lưa thưa mấy sợi tóc máu. Giữa đỉnh đầu nhú lên một cái răng nanh... Hoặc là một cái sừng gì đó... Ca Dương bỗng nhớ Trí Viên đại sư và Đọa Tằng Soăn Noãn từng dự báo:
“Năm nay” ác long “sẽ tái thế, trú ngụ dưới thân thể quái thai, khiến cho đất trời mưa gió lầm than, dân chúng khổ nạn...”
Hắn hít sâu một hơi, thằng bé gặp được cha, nhe nướu cười ra tiếng. Lời đồn đại năm nay hình như ai cũng biết, từ quan nhân trong triều cho tới gã ăn mày ngoài chợ. Tiểu thiếp quan viên ngoại nhà ở cạnh vương phủ sinh ra một đứa bé sáu ngón tay, ngày hôm sau lập tức bị quan viên ngoại bóp chết. Ngay khoảnh khắc thằng bé toàn vẹn chui ra khỏi bụng mẹ, mama đỡ đẻ đã sợ suýt ngất. Vương phi nhận lấy đứa nhỏ cũng điêu đứng, vội vàng gọi vương gia vào xem. Đây là đứa con đầu tiên của Lục muội, không ngờ lại kém may mắn đến vậy. Suy nghĩ một lúc thì thấy chuyện này trùng hợp quá, nàng mang thai tháng Giêng, cũng chính thời gian này Khương La bắt đầu rối loạn. Đứa nhỏ chọn ngày hoàng đạo xấu nhất để chào đời mà cơn mưa bất tận ngoài kia vừa mới chấm dứt.
Bốn vị cô bác thương tiếc nhìn cháu trai vô tội, họ yêu quý sinh mệnh bé nhỏ này, đồng thời lo lắng đứa bé bị cha nó ghét bỏ. Trong cái nhìn nóng rực của họ, Ca Dương đung đưa con trai trong lòng, cọ chóp mũi vào làn da non mềm của bé, hắn nhỏ giọng âu yếm:
- Tiểu Long Nhi bé bỏng, cha mẹ chờ con rất lâu rồi...
Tiếng cười khanh khách vừa nghịch ngợm lại ngây thơ. Cậu bé chụp lấy mũi của cha, tò mò muốn hỏi đây là cái gì. Ca Dương mỉm cười đùa với con, dịu dàng ôm cục thịt lúc lắc trong lòng.
- Đi nào, vào thăm mẹ nào...
Lệ Hà nhìn hai cha con khuất sau bình phong, thở phào nhẹ nhõm. Tịch Tề quay qua hỏi anh trai:
- Vừa nãy hoàng thượng gọi đứa bé là cái gì?
Thán Khúc trầm ngâm rồi bật cười:
- Tiểu Long Nhi. Đúng vậy, chắc chắn là một con rồng nhỏ, quái vật ở đâu ra chứ? Toàn nói bậy!
Khanh Ca không nói được nhưng gật đầu đồng tình. Bốn người yên tâm nhìn bóng đen trên tấm bình phong, thấy hoàng thượng nhẹ nhàng bế con trai đến bên Tương Tư. Họ lặng lẽ ra ngoài, trả lại không gian cho gia đình nhỏ.
Tương Tư rất mệt nhưng chưa thiếp đi, nàng đã thấy con mình, nó là đứa nhỏ không bình thường. Nhớ vài tháng trước Tiểu Mai kể chuyện nhà quan viên ngoại, Tương Tư vẫn để trong lòng. Nàng không biết Ca Dương có thương con không, nhỡ hắn ghét con nàng thì phải làm sao đây? Tương Tư nằm thao thức, nhớ con đến nước mắt chảy dài mà không thấy ai bế thằng bé trả lại cho mình. Nó đâu rồi? Họ đem con nàng đi đâu rồi?
Ca Dương ôm con bước đến giường, trông thấy mẹ đứa nhỏ tủi thân khóc một mình, liền đau lòng bỏ con trai xuống quan tâm đến nàng.
- Ngoan, đừng khóc, vẫn đau lắm hả em?
Tương Tư được nhìn thấy con, theo bản năng ôm lấy đứa nhỏ bảo vệ. Thằng bé được mẹ ôm càng vui vẻ, ngọ nguậy chui vào vạt áo tìm thức ăn. Ca Dương dở khóc dở cười nhìn hai mẹ con ăn ý thật đáng yêu, hắn nằm xuống khoảng trống bên ngoài, tay chống đầu xem đứa nhỏ ham ăn vội vàng muốn bú.
- Tên của con là Chu Lạc Lâm Kỳ, ở nhà sẽ gọi là Long Nhi.
Tương Tư giật mình. Nàng biết cái tên này, kiếp trước Vĩnh Khang từng viết chiếu chỉ truyền ngôi cho Hạ Hầu Lâm Kỳ, tiếc là tờ chiếu ấy không có cơ hội dùng đến.
- Còn một việc nữa... Ta phải đi ngay bây giờ, hai ngày trước Đề Lô thất thủ rồi, giang sơn Khương La đã mất một phần ba, tuy rất muốn mỗi ngày chăm sóc nàng và con nhưng mà...
Tương Tư lập tức ngắt lời hắn:
- Mẹ con em đã níu chân bệ hạ lâu rồi. Bây giờ Long Nhi rất khỏe mạnh, mẹ con em sẽ ở Sa Đà chờ chàng thắng trận trở về!
Ca Dương thâm tình nhìn người con gái hắn rất yêu và có lẽ còn yêu nhiều kiếp nữa. Sắc mặt nàng mệt mỏi nhưng không nhợt nhạt, đôi mắt long lanh chất chứa niềm tin và sự đợi chờ. Con trai nhỏ ở trong lòng nàng, mãi lo ăn không biết cha nó sắp đi xa. Ca Dương hôn Tương Tư, lại hôn Long Nhi. Đứa nhỏ hình như có linh tính mẫn tuệ, lập tức nhả ti mẹ ra, tròn xoe mắt quan sát cha. “Cái răng” trên đầu nó chỉ nhô ra một đoạn, sờ cứng cứng trơn trơn, giống như chiếc mũ tí hon.
- Hai mẹ con ngủ đi, đợi hai người ngủ rồi ta đi.
Tương Tư lưu luyến nhìn hắn, nhắm mắt rồi lại gượng mở ra vài lần, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi mà thiếp đi. Long Nhi thấy mẹ ngủ, lại nhìn cha còn ở bên cạnh, nó nằm ở giữa nhận ra môi trường an toàn, thế là phơi cái bụng căng tròn thiếp đi theo mẹ. Ca Dương thích thú nhìn đứa nhỏ, từ nay về sau trong nhà nuôi thêm một chú heo con...
Hắn cẩn thận dém chăn cho hai người, đứng nhìn một hồi mới lưu luyến đi ra. Khép cửa phòng lại, bên ngoài là Tịch Tề và hai mươi ám vệ hắn đem theo. Ca Dương nhận mũ và áo choàng, vừa đeo găng tay vừa đi ra cửa. Bên ngoài lúc này là rạng sáng, cơn mưa kinh khủng đêm qua để lại những vũng nước lênh láng phải nhiều ngày mới rút. Ca Dương nhíu mày nhìn về hướng Đông ửng hồng, khuôn mặt dịu dàng khi ở bên vợ con đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ngạo mạn và giận dữ. Hắn leo lên lưng ngựa, Tiểu Bạch hí một tiếng kích động, chồm hai chân trước lên cao.
- Đi thôi, không đánh cho Đại Thế chạy té tát thì trẫm không phải Thái Minh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook