Phù Dung Trì
-
Quyển 17 - Chương 7: Quyền chấp chưởng hậu cung
Tương Tư mang thai tháng thứ tám. Ở kinh thành không chỉ Ca Dương nôn nóng mà Thái hậu cũng sốt ruột. Hoàng hậu “qua đời”, quyền chấp chưởng hậu cung chưa biết rơi vào tay ai, hiện tại Hoàng quý phi và Hiền phi đang tranh đấu gây gắt. Bệ hạ còn một ngày chưa quyết, hậu cung còn một ngày chưa sóng yên biển lặng.
Ca Dương ngồi trong thư phòng nghe Ninh công công báo cáo, ngón tay nhịp nhịp xuống mặt bàn. Hiền phi có thể xem như nữ nhân đầu tiên của hắn, mỗi lần nhắc tới việc này lão Ninh đều lo sợ cúi đầu. Chuyện đã qua lâu nhưng Ninh công công vẫn còn ân hận lắm. Năm đó hắn nghe lời Thái hậu, bày mưu cho hoàng thượng ngủ với Hiền phi, suýt nữa rạn nứt tình cảm quân thần, bị giáng chức làm thái giám nửa năm. Qua bài học nhớ đời ấy, Ninh công công không bao giờ can thiệp vào chuyện chăn gối của bệ hạ nữa.
Nhiều năm nay ở hậu cung, Hoàng hậu quyền uy chức trọng không nhắc tới, người duy nhất chẳng thua kém chính là Hiền phi nương nương. Hoàng hậu mất rồi, bà ấy trở thành “già làng”. Hiền phi sinh tồn trong cung tốt nhất, biết cách đâm sâu bộ rễ vào tận nội các triều đình. Xét cho cùng, Hiền phi đúng thực là nữ nhân của hoàng đế, tuy không được sủng nhưng vẫn tốt hơn bao nhiêu phi tần cả đời là trinh nữ.
Mục tiêu của Hiền phi là cái ghế Hoàng quý phi. Ai ngờ Triệu Phi Liên phỏng tay trên cướp mất, khiến bà ấy vô cùng căm hận, bắt đầu chướng mắt ả ta. Hiền phi đã lớn tuổi, không so được nhan sắc tươi trẻ mặn mà nhưng xét về kinh nghiệm và mưu trí thì cao hơn Triệu Phi Liên một bậc. Triệu Phi Liên chỉ dựa vào thánh sủng, còn Hiền phi thì tin vào quyền lực, càng lớn tuổi bà ấy càng hiểu quyền lực có sức mạnh đến dường nào, nó đem đến cảm giác an toàn hơn là thứ tình yêu viển vông không thực.
Hiền phi đã thành công một nửa, lúc Ca Dương phong Triệu Phi Liên làm Hoàng quý phi, có rất nhiều tấu chương phản đối việc này. Họ cho rằng Triệu Phi Liên xuất thân chưa đủ cao, đức hạnh chưa đủ tốt, tuổi đời non trẻ không thể đảm đương vai trò lớn. Đạt tất cả tiêu chuẩn trên, Hiền phi mới là người phù hợp nhất!
Hiền phi vốn là thiên kim của Tể tướng triều đại trước, về sau Ca Dương lên ngôi bãi miễn chức này. Dòng họ nội ngoại của nàng đều là thế lực thâm căn cố đế trong triều đình, qua nhiều lần thanh trừng vẫn còn bám trụ lại. Hiền phi được dạy dỗ tốt, là người phụ nữ thông minh lý trí, sau khi đi qua thời thanh xuân cô độc nàng càng giống một bông hoa đá, khó vỡ, khó lung lay, cũng không màng khoe hương sắc nữa. Nàng nắm vững quy tắc trong cung, không sai phạm, không hồ đồ, nhất cử nhất động đều cẩn trọng tính toán. Hiền phi còn âm thầm tham, nàng qua lại với một bộ phận quan nhân trong triều, lấy được lòng tin của họ, mượn hậu cung để làm một số việc móc nối quan hệ. Mấy chiêu trò này trong mắt Ca Dương là việc nhỏ, chỉ cần không đi quá giới hạn hắn cũng chẳng bận tâm.
Hiện tại Triệu Tiếu Vy đã rời bỏ cuộc chơi, Ca Dương buộc phải cân nhắc đến Hiền phi, nàng có thể làm tiếp những việc Hoàng hậu từng làm hay không? Quyền chấp chưởng hậu cung giống như miếng mồi béo bở, hắn treo lơ lửng ở đấy. Chó mèo vì cục thịt đánh nhau, tiện thể chà đạp một số ruồi muỗi. Đợi khi ruồi muỗi chết, chó mèo trọng thương hắn sẽ lấy chổi quét dọn một lần, đỡ mất thời gian và công sức!
Hiện tại hậu cung chia hai phe công bằng, một nửa theo Hiền phi, một nửa theo Hoàng quý phi, quân số ngang ngửa nhau. Ca Dương híp mắt suy tính, từ sau khi Tương Tư bị rơi xuống nước hắn đã chán ghét Triệu Phi Liên đến cực điểm nhưng nhớ tới mối quan hệ với Đại Thế nên do dự chưa quyết. Để Triệu Phi Liên chết như vậy thì phí phạm quá, biết đâu con cờ này còn chút tác dụng, dù gì Thủy Tức Chân Nhân và Lỗ Tông Phi cũng hao tổn quá nhiều công sức để tạo ra mà! Vào thời điểm nhạy cảm này, hắn ngại khiến hai tay nhuốm máu, nhất là khi Tương Tư vẫn đang mang thai. Tâm lý của Ca Dương giống như Hạ Hầu Vĩnh Khang, hắn muốn vì con cái tích đức!
- Tiểu Ninh Tử, có lẽ trẫm phải đổ thêm chút dầu vào lửa. Chiều nay đến chỗ Hiền phi dùng trà, sau đó đến Trúc Uyển ăn cơm!
Ở Sa Đà, Tương Tư nặng nề ôm cái bụng đi dạo trong vườn. Hễ nàng đặt tay chỗ nào là thằng bé lại máy thai chỗ đó, ở bên trong khều khều, đụng đụng... Tương Tư bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này nghịch như quỷ, không biết nó lấy đâu ra sức lực chơi đùa cả ngày không mệt! Nàng nhớ trước kia mang thai tám tháng cũng không vất vả đến thế, hồi ấy thằng bé rất ngoan, ngủ vùi suốt ngày, thỉnh thoảng trở mình một cái lại ngủ tiếp, còn bây giờ... Haizz...
Khương La vẫn xảy ra trăm chuyện giải quyết không xuể, dù bận cỡ nào Ca Dương vẫn giành một hai ngày trở về thăm hai mẹ con. Hôm ấy hiếm khi hắn đến nơi mà trời còn chưa tối, hai người có dịp ăn với nhau bữa cơm. Tương Tư quen tắm nước ấm trước khi đi ngủ, Tiểu Mai chuẩn bị bồn gỗ to mà bình thường rất ít sử dụng. Nước sạch ở Sa Đà là thứ đắt đỏ, cho dù nhà có tiền cũng không dám phung phí. Tương Tư nhìn cái bồn đủ ba bốn người ngồi, nước đầy tràn miệng mà quở trách Tiểu Mai:
- Sao lại nhiều như vậy? Vương phủ chúng ta chưa giàu tới mức này đâu!
Tiểu Mai cười khúc khích:
- Tiểu thư không nhớ vài hôm trước lại có trận mưa to à? Nước dự trữ đủ cho sang năm rồi, không cần tiết kiệm! Hơn nữa...
Nàng chỉ chỉ sau lưng Tương Tư, mập mờ nói:
- Bệ hạ cũng cần tắm mà!
Tương Tư quay lại, nhìn thấy Ca Dương đang khoanh tay dựa cửa, ngọc quan đã gỡ xuống, tóc dài xõa ra. Nàng chớp mắt khó hiểu:
- Không phải hồi chiều chàng tắm rồi sao?
Ca Dương vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Mai. Nàng treo y phục lên giá rồi nhún người lui ra, trước khi khép cửa còn không quên dặn dò:
- Bồn này nhìn hơi mỏng nhưng chắc chắn lắm, không dễ vỡ đâu! Nếu nước tràn hết ra ngoài thì còn hai cái thùng bên kia, cẩn thận nóng!
Tương Tư có chút mịt mờ, thế nghĩa là sao?
Cửa đóng chặt, trong phòng chợt im ắng. Sàn nhà dưới chân khô thoáng, chính giữa đặt cái bồn cao, bên cạnh còn có thang gỗ để tiện leo ra leo vào. Ca Dương bước ngang qua nàng, lấy giỏ hoa tươi đổ vào trong nước, sau đó kiểm tra nhiệt độ. Hơi nóng bốc lên thành làn sương mông lung, cánh hồng dập dềnh, lửa nến tí tách. Hương hoa lờn vờn quanh cánh mũi, Ca Dương mỉm cười quay lại nhìn Tương Tư còn đang đứng ngốc. Khẽ lắc đầu, hắn tự đi kéo rèm, kéo đủ ba lớp bao quanh phòng tắm. Từ ngoài nhìn vào chỉ còn thấy hai cái bóng mờ mờ, rèm hồng nến đỏ, khung cảnh làm nhịp tim bất giác đập nhanh...
Tương Tư ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn ung dung tháo đai lưng, cởi từng lớp y phục ném vào một góc, trong suốt quá trình vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mặt trêu ghẹo đùa bỡn. Tương Tư thấy nóng mặt, vô thức lùi một bước. Nàng hoài nghi không biết bình thường hắn làm hoàng đế thế nào, sao lúc ở bên nàng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ...?
Thấy Ca Dương bắt đầu giơ móng vuốt, Tương Tư gấp gáp cảnh báo:
- Chàng quên lần trước thê thảm ra sao à? Hiện tại... Bụng em quá lớn... Cái đó... Không được!
Ca Dương híp đôi mắt cáo, cười khùng khục:
- À... Thì ra em nghĩ đến chuyện kia... Vốn dĩ ta chỉ định tắm rửa, nếu đã vậy...
- Tắm! Tất nhiên là đi tắm!
Tư Tư đỏ mặt cắt lời. Ca Dương cười khoái trá, tưởng tượng trên đầu nàng mọc ra đôi tai thỏ. Hắn đem bà bầu nhà mình ôm lên, chẳng cần đến cái thang đã dễ dàng thả nàng vào trong nước. Vốn muốn cởi quần áo trước nhưng mà nghĩ lại có thể nàng bị lạnh. Chỉ bằng mấy động tác hắn đã cùng nàng ngập trong bể nước ấm, cánh hoa trôi lềnh bềnh xung quanh họ.
Tương Tư khá ngạc nhiên vì lần này hắn thực sự nghiêm túc muốn giúp nàng tắm, không có động tác thừa, rất đúng mực thành kính giống như... Như người hầu! Hai chữ kia nàng cắn răng tự nhủ, người đàn ông này là quốc chủ Khương La, làm sao có thể liên quan đến “người hầu”?
Ca Dương luôn giữ nụ cười dịu dàng, hắn vốc nước lên bờ vai mảnh khảnh, nhẹ nhàng và nâng niu người con gái mình dự định sẽ yêu thương cả đời. Hàng mi nàng động vài giọt nước, khẽ chớp chớp, giống như chiếc lông vũ chải vào tim hắn. Ca Dương buông tha việc tắm rửa, hai cánh tay chống lên thành bể, giam nàng ở giữa. Tương Tư đang hưởng thụ được phục vụ thì cảm giác không gian đột nhiên thu hẹp, sau lưng là vách bồn mà phía trước là lồng ngực hắn. Nàng mở mắt, ngơ ngác nhìn những tảng cơ bắp chắc nịch, không gân guốc cuồn cuộn nhưng lồi lõm rõ ràng, toát ra sức mạnh và dã tính. Nàng đỏ mặt, không dám nhìn nữa. Ca Dương quan sát phản ứng thẹn thùng, mỉm cười muốn gây khó dễ, hắn từng chút lấn tới... Tương Tư bị giam cầm không một khe hở, nàng lo lắng cho cái bụng bèn giơ tay ngăn chặn. Ca Dương thất thần nhìn bàn tay nhỏ vừa mềm lại trắng, đặt trên cơ bụng cứng rắn sẫm màu là một sự đối lập mãnh liệt. Có lẽ trời sinh nàng mềm mại và mong manh như vậy, để hắn phải bảo vệ nâng niu...
Tương Tư bị đè vào vách bể, ngoan ngoãn há miệng cho con sói quanh năm đói khát hết hôn lại liếm. Bàn tay hắn ở trong nước cũng không rảnh rang, lần lượt vuốt ve từng khoảng da thịt chẳng sót chỗ nào. Cuối cùng Tương Tư hốt hoảng bị ôm lên, chân không chạm đáy thùng khiến nàng sinh ra cảm giác bất an, cứ sợ bị chìm xuống nước. Tương Tư phản xạ vòng tay qua cổ hắn, lẽ ra tư thế này sẽ rất lãng mạn nếu như... Không có trái bóng nửa chìm nửa nổi kia!
Nàng đen mặt nhìn cái bụng tròn tròn trồi lên mặt nước, so với đầu nàng còn muốn cao hơn! Ca Dương xấu tình cười sặc sụa, vốc nước lên trên hài hước nói:
- Quên mất, còn phải tắm cho quỷ nghịch ngợm này nữa!
Tương Tư bị sờ một hồi cảm giác nhột nhạo khó chịu, đứa bé cũng bị cha quấy rầy mà trở nên cáu kỉnh, nó khẽ cử động.
- Ha ha, động này!
Hắn ấn nhẹ ngón tay, ngay chỗ vừa ấn hiện lên một dấu bàn chân nhỏ xíu, tuy biến mất trong tích tắc nhưng vừa đủ cho hai người nhìn rõ. Nhị vị phụ huynh trợn mắt. Thằng bé vừa đạp trả đúng không? Ca Dương hiếu kì thử ấn chỗ khác, bàn chân nhỏ xíu kia lại hiện lên. Thế rồi hễ cha ở ngoài chọc chỗ nào thì con ở trong chọc đúng chỗ đó. Một lớn một nhỏ cách lớp da bụng của nàng chọc qua chọc lại, chơi thật vui! Mặt Tương Tư lúc xanh lúc tím, thằng con nghịch không nói, đến cha của nó cũng ấu trĩ theo! Ca Dương thử qua vài chỗ đứa nhỏ đều đáp trả chính xác thì đâm ra hiếu thắng, đưa tay xuống nước chọc vào một chỗ khác. Lần này hắn đắc ý! Chỗ đó con không chọc được đâu! Tương Tư đỏ bừng mặt, đến phiên nàng giơ chân đạp hắn.
- Chàng có thôi càn rỡ không hả?
Kể từ lần đó Ca Dương và Tương Tư đã hiểu, đứa trẻ không chỉ là quỷ nghịch ngợm mà còn rất ham chơi, chưa ra ngoài đã muốn chơi!
Chiều hôm ấy Ca Dương đến chỗ Hiền phi uống trà, không biết bao nhiêu năm rồi hắn mới lui tới Ngọc Diêu cung này. Hiền phi năm nay không còn trẻ, những nếp nhăn bên khóe mắt phải dùng phấn dày mới che đi được. Nàng hơi mất tự nhiên ngồi đối diện hoàng thượng, thình lình được “quan tâm” như vậy đâm ra không thoải mái.
- Hiền phi nghĩ sao về quyền chấp chưởng hậu cung?
Ca Dương đặt tách trà xuống, vào thẳng vấn đề. Hiền phi không ngờ hắn trực tiếp nói toẹt ra, trong lòng do dự không biết hắn đang thăm dò hay gài bẫy mình.
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp nghĩ rằng phải chọn người có tài có đức, quan trọng là được hậu cung tuân phục thì mới quản lý tốt.
Nàng trả lời chung chung, nói ít thì sai ít. Ca Dương gật gù, lại hỏi tiếp:
- Vậy Hoàng quý phi thì sao? Có đạt những yêu cầu này không?
Hiền phi cứng đờ trong thoáng chốc. Chẳng lẽ bệ hạ đã quyết định chọn con ả kia??? Dù rất biết kiềm chế nhưng sự ngoan độc cay nghiệt vẫn hiện lên trên khuôn mặt cộm phấn của Hiền phi. Nàng oán hận ông trời không bao giờ đứng về phía mình, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng mãi mãi thua Triệu Phi Liên ở cửa ải cuối cùng! Hiền phi thương cảm cho bản thân, nàng cũng từng có thời thanh xuân tươi đẹp, tại sao lúc đó hắn không đoái hoài tới.
Ca Dương thâu tóm biểu cảm của Hiền phi vào mắt, hắn chợt nhớ đến những lời Phù Dung nói trước kia. Phụ nữ độc ác do đàn ông mà thành, đàn bà hậu cung đều có nỗi bi ai giống nhau... Ca Dương trầm ngâm nhìn tách trà trên bàn nguội lạnh. Ở hoàng cung này có bao nhiêu đóa hoa tuyệt sắc đã dần dần héo tàn mà không ai thưởng thức? Cái giá phải trả cho thân phận phi tử chính là năm tháng, là thanh xuân, cũng là cuộc đời... Trong chuyện này rốt cuộc ai là người có lỗi? Không có, bởi vì họ tình nguyện!
Ca Dương nhìn Hiền phi, cảm giác khí chất của nàng có phần nào giống Phượng Loan Thái hậu khi còn trẻ.
- Hiền phi đã bao giờ nghĩ đến... Sẽ có một ngày được rời khỏi cung điện này? Nàng lưu luyến vinh hoa phú quý hay là yêu thích tự do hơn?
- Thần thiếp... Không hiểu ý bệ hạ!
Ca Dương mỉm cười:
- Đã có một người lựa chọn tự do, lựa chọn ra đi. Chính là Hoàng hậu!
Hiền phi chớp mắt, bần thần nhìn hoàng đế.
- Được rồi, trẫm nói thẳng, trẫm muốn cùng Hiền phi hợp tác làm một số việc. Đầu tiên trẫm sẽ kể cho nàng nghe Triệu Tiếu Vy trong mười bảy năm qua đã ngồi trên ngai phượng như thế nào...
Sau khi Ca Dương rời khỏi Ngọc Diêu cung, bên trong vang lên tiếng cười quỷ dị, vừa sung sướng, vừa giễu cợt lại vừa thương tâm. Cung nữ sợ hãi nhìn Hiền phi xưa nay rất biết giữ hình tượng, lúc này lại ngồi bệch trên đất, cười lăn cười bò. Nàng chảy nước mắt nhìn hoàng cung mái bạc ngói vàng, nhìn sự mục rữa phía sau lớp vỏ hoa lệ!
Mười bảy năm qua nàng mãi đối đầu với Triệu Tiếu Vy, xem Hoàng hậu như kẻ thù, cũng như mục tiêu để phấn đấu. Hóa ra mọi thứ đều là chiếc bình rỗng. Mười bảy năm cuộc đời, rốt cuộc Hiền phi đã sống vì cái gì? Tranh sủng sao? Địa vị sao? Quyền lực sao? Tất cả là hư ảo! Nàng chợt nhớ cái thuở mười tám đôi mươi ấy, vị thiếu niên kia đứng dưới gốc anh đào, nhìn nàng bằng đôi mắt nồng đượm.
“Đừng tiến cung, đừng gả cho hoàng đế, hãy đợi ta ba năm, đợi ta công thành danh toại sẽ đem tam môi lục sính tới cưới nàng!”
“Hừ, huynh thật không biết lượng sức mình. Ngoài đương kim hoàng đế thì không có ai xứng đáng với bổn tiểu thư hết! Huynh thôi mơ mộng hão huyền đi!”
Rốt cuộc ai mới là người mơ mộng hão huyền? Hiền phi gạt nước mắt, kiên cường nhìn lên chiếc lồng tre treo ngoài cửa sổ. Nàng lấy lại dáng vẻ “Hiền phi”, ra lệnh cho cung nữ:
- Thả hết những con chim này ra, đã tới lúc chúng phải đi tìm tự do rồi!
Ca Dương rời khỏi Ngọc Diêu cung, đi thẳng tới Trúc Uyển. Kể từ tháng Chạp năm ngoái hắn không hề đến chỗ này nữa. Hậu cung đồn ầm lên Hoàng quý phi nương nương bị thất sủng nhưng cũng có người không tin tưởng lắm, ai chẳng biết năm nay Khương La xảy ra đủ chuyện, bệ hạ bận rộn chính sự, không đến cũng phải!
Triệu Phi Liên vẫn mặc váy hồng dù không thích màu hồng, nàng ăn diện đẹp đẽ, bày ra tư thế lả lướt chào đón hắn. Trong phòng rải rác mấy chậu hoa sen, từ chiếc cốc uống trà cho tới tấm thảm trải sàn đều phải có họa tiết hoa sen. Nàng ta phô trương như vậy, cứ sợ người ngoài không biết mình “thích” hoa sen. Triệu Phi Liên diễn quá lâu, diễn thành thục, để rồi chính nàng không còn nhớ tính cách của mình là gì. Ca Dương cười như không cười, lượt bỏ những cử chỉ thân mật. Từ khi cùng với Tương Tư xác định quan hệ, hắn vô thức bài xích tất cả phụ nữ khác.
Triệu Phi Liên không để ý tiểu tiết, nàng vẫn cười như hoa, yểu điệu dính sát một bên.
- Bệ hạ... Cứ tưởng chàng quên thần thiếp rồi!
Ca Dương cười nhạt, trong ánh mắt có tia chán ghét.
- Ngồi ngay ngắn đi. Hôm nay trẫm đến vì quyền chấp chưởng hậu cung!
Triệu Phi Liên lập tức ngoan ngoãn, dỏng tai nghe hắn nói.
- Nàng cũng biết, quản lý hậu cung không phải vấn đề nhỏ... Vốn dĩ trẫm muốn giao cho nàng nhưng mà...
Triệu Phi Liên nghe tim đập thình thịch, không kiềm chế nổi kích động nên vô lễ xen ngang:
- Mà thế nào?
Ca Dương nói một cách thâm sâu:
- Muốn quản lý hậu cung thì phải được tất cả phi tử tuân phục. Chừng nào hậu cung không còn ai phản đối, trẫm sẽ giao phượng ấn cho nàng!
Triệu Phi Liên ảm đạm nghĩ, Hiền phi còn sờ sờ đó, phe cánh của bà ta còn sờ sờ đó, tới bao giờ cả hậu cung mới phục tùng nàng? Triệu Phi Liên khẽ cắn môi, đột nhiên lóe ra một ý tưởng mới. Nếu không thể hàng phục, cách tốt nhất là tiêu diệt, đạo lý này rất đơn giản mà!
Ca Dương cười lạnh nhìn Triệu Phi Liên giả vờ giả vịt, nàng ta còn kém Hiền phi rất xa mà Hiền phi thì chẳng là gì trong mắt hắn. Thế cờ này đã bày ra sẵn, hắn cũng không cần tham gia, chỉ việc nhàn nhã ngồi xem quân Tướng quân Mã chém giết nhau!
Ca Dương ý vị thâm trường bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm... Trà vừa vào miệng hắn liền nhíu mày, đều là trà tim sen mà sao lại khác nhau như thế? Ca Dương thèm thuồng nhớ tới hương vị trong lá trà Tương Tư thường ướp. Sau cái đắng mênh mang có hậu ngọt bất ngờ. Hắn tự nhủ lần tới phải trộm một ít đem về kinh để dành!
Lúc này ở Sa Đà, Tiểu Mai bưng chén canh yến mạch vào phòng, thấy Tương Tư cắm cúi làm gì đó bên dụng cụ nữ công.
- Tiểu thư, canh còn nóng, nghỉ tay ăn chút đi!
Tương Tư đặt khung thêu xuống giường, chán nản bảo:
- Ta thấy cái mũ của Tiểu Nga Nhi rất đẹp, muốn bắt chước sao chép lại nhưng thêu mãi vẫn không giống!
- Việc này dễ thôi, nô tì qua chỗ vương phi, mượn mũ về cho tiểu thư xem nhé?
Tương Tư mỉm cười gật đầu, Tiểu Mai lại chỉ chén canh thúc giục:
- Vậy tiểu thư nhanh chóng ăn đi, để nguội sẽ không ngon!
Nàng lon ton chạy mất, Tương Tư đỡ cái bụng nặng nề, ì ạch ngồi xuống ghế, chầm chậm múc từng muỗng. Mỗi ngày một bát yến mạch, đây là thực đơn cho Chu thái y viết. Tương Tư quấy đảo bát canh sền sệt, cảm thấy ngán tận cổ, phải nén cơn buồn nôn cố ăn cho hết...
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhíu mày đánh rơi cây muỗng. Bát canh đã vơi hơn phân nửa, chỗ còn lại đọng dưới đáy chén.
- Tiểu Mai!
Tương Tư nhỏ giọng gọi, một tay đỡ bụng, một tay run run muốn tìm chỗ dựa. Không có ai trả lời, hình như Tiểu Mai chưa trở về. Tương Tư mở to mắt, nhìn thấy cánh cửa phòng lúc xa lúc gần, mơ hồ không rõ. Nàng cố lấy hơi gọi to hơn:
- Người đâu? Có ai không?
Tương Tư chống tay đứng dậy, vịn vách tường muốn đi tới giường. Ý thức của nàng mách bảo có gì đó không ổn, thân thể vô lực, bụng đau nhói từng cơn. Dưới sàn nhà, theo mỗi bước chân lung lay của nàng là vết máu đỏ chói mắt... Chầm chậm rơi xuống... Thành một vệt dài...
“Choang!”
Tách trà lẽ ra đang nằm trên tay Ca Dương đột nhiên rơi xuống, tiếng sứ vỡ làm kinh động mọi người ở Trúc Uyển cung. Ninh công công chạy vào, thấy Triệu Phi Liên săn sóc rút khăn tay lau nước trà dính trên long bào, liên tục hỏi bệ hạ có bị bỏng không.
Ca Dương gạt tay nàng ta, hoang mang nhìn xuống dưới chân, Ninh công công cũng nhìn theo, chỉ thấy một đống lộn xộn là những mảnh sành sứ nhọn hoắc...
Tiểu Mai mở cửa, đập vào mắt là cái bình hoa ở góc phòng không biết bị ai đẩy ngã, mảnh vỡ bừa bộn. Chiếc mũ trong tay nàng rơi xuống, Tương Tư nằm cạnh bên đống đổ nát, dưới thân nàng loang ra vũng máu đỏ...
- Áaaaaa! Cứu tiểu thư! Có ai không nhanh cứu tiểu thư!!!!!
Tương Tư chưa mất hết ý thức, lúc này trong lòng nàng chỉ có nỗi đau tê tái và không ngừng mặc niệm.
“Ca Dương... Cứu con chúng ta! Em không thể mất con một lần nữa!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
P/S: Bình tĩnh, em bé sẽ không sao, nó sẽ tiếp tục trò chơi “chọc qua chọc lại” với CD thôi! == Khổ quá, phải nhắc lần nữa không thì bạo động!
Ca Dương ngồi trong thư phòng nghe Ninh công công báo cáo, ngón tay nhịp nhịp xuống mặt bàn. Hiền phi có thể xem như nữ nhân đầu tiên của hắn, mỗi lần nhắc tới việc này lão Ninh đều lo sợ cúi đầu. Chuyện đã qua lâu nhưng Ninh công công vẫn còn ân hận lắm. Năm đó hắn nghe lời Thái hậu, bày mưu cho hoàng thượng ngủ với Hiền phi, suýt nữa rạn nứt tình cảm quân thần, bị giáng chức làm thái giám nửa năm. Qua bài học nhớ đời ấy, Ninh công công không bao giờ can thiệp vào chuyện chăn gối của bệ hạ nữa.
Nhiều năm nay ở hậu cung, Hoàng hậu quyền uy chức trọng không nhắc tới, người duy nhất chẳng thua kém chính là Hiền phi nương nương. Hoàng hậu mất rồi, bà ấy trở thành “già làng”. Hiền phi sinh tồn trong cung tốt nhất, biết cách đâm sâu bộ rễ vào tận nội các triều đình. Xét cho cùng, Hiền phi đúng thực là nữ nhân của hoàng đế, tuy không được sủng nhưng vẫn tốt hơn bao nhiêu phi tần cả đời là trinh nữ.
Mục tiêu của Hiền phi là cái ghế Hoàng quý phi. Ai ngờ Triệu Phi Liên phỏng tay trên cướp mất, khiến bà ấy vô cùng căm hận, bắt đầu chướng mắt ả ta. Hiền phi đã lớn tuổi, không so được nhan sắc tươi trẻ mặn mà nhưng xét về kinh nghiệm và mưu trí thì cao hơn Triệu Phi Liên một bậc. Triệu Phi Liên chỉ dựa vào thánh sủng, còn Hiền phi thì tin vào quyền lực, càng lớn tuổi bà ấy càng hiểu quyền lực có sức mạnh đến dường nào, nó đem đến cảm giác an toàn hơn là thứ tình yêu viển vông không thực.
Hiền phi đã thành công một nửa, lúc Ca Dương phong Triệu Phi Liên làm Hoàng quý phi, có rất nhiều tấu chương phản đối việc này. Họ cho rằng Triệu Phi Liên xuất thân chưa đủ cao, đức hạnh chưa đủ tốt, tuổi đời non trẻ không thể đảm đương vai trò lớn. Đạt tất cả tiêu chuẩn trên, Hiền phi mới là người phù hợp nhất!
Hiền phi vốn là thiên kim của Tể tướng triều đại trước, về sau Ca Dương lên ngôi bãi miễn chức này. Dòng họ nội ngoại của nàng đều là thế lực thâm căn cố đế trong triều đình, qua nhiều lần thanh trừng vẫn còn bám trụ lại. Hiền phi được dạy dỗ tốt, là người phụ nữ thông minh lý trí, sau khi đi qua thời thanh xuân cô độc nàng càng giống một bông hoa đá, khó vỡ, khó lung lay, cũng không màng khoe hương sắc nữa. Nàng nắm vững quy tắc trong cung, không sai phạm, không hồ đồ, nhất cử nhất động đều cẩn trọng tính toán. Hiền phi còn âm thầm tham, nàng qua lại với một bộ phận quan nhân trong triều, lấy được lòng tin của họ, mượn hậu cung để làm một số việc móc nối quan hệ. Mấy chiêu trò này trong mắt Ca Dương là việc nhỏ, chỉ cần không đi quá giới hạn hắn cũng chẳng bận tâm.
Hiện tại Triệu Tiếu Vy đã rời bỏ cuộc chơi, Ca Dương buộc phải cân nhắc đến Hiền phi, nàng có thể làm tiếp những việc Hoàng hậu từng làm hay không? Quyền chấp chưởng hậu cung giống như miếng mồi béo bở, hắn treo lơ lửng ở đấy. Chó mèo vì cục thịt đánh nhau, tiện thể chà đạp một số ruồi muỗi. Đợi khi ruồi muỗi chết, chó mèo trọng thương hắn sẽ lấy chổi quét dọn một lần, đỡ mất thời gian và công sức!
Hiện tại hậu cung chia hai phe công bằng, một nửa theo Hiền phi, một nửa theo Hoàng quý phi, quân số ngang ngửa nhau. Ca Dương híp mắt suy tính, từ sau khi Tương Tư bị rơi xuống nước hắn đã chán ghét Triệu Phi Liên đến cực điểm nhưng nhớ tới mối quan hệ với Đại Thế nên do dự chưa quyết. Để Triệu Phi Liên chết như vậy thì phí phạm quá, biết đâu con cờ này còn chút tác dụng, dù gì Thủy Tức Chân Nhân và Lỗ Tông Phi cũng hao tổn quá nhiều công sức để tạo ra mà! Vào thời điểm nhạy cảm này, hắn ngại khiến hai tay nhuốm máu, nhất là khi Tương Tư vẫn đang mang thai. Tâm lý của Ca Dương giống như Hạ Hầu Vĩnh Khang, hắn muốn vì con cái tích đức!
- Tiểu Ninh Tử, có lẽ trẫm phải đổ thêm chút dầu vào lửa. Chiều nay đến chỗ Hiền phi dùng trà, sau đó đến Trúc Uyển ăn cơm!
Ở Sa Đà, Tương Tư nặng nề ôm cái bụng đi dạo trong vườn. Hễ nàng đặt tay chỗ nào là thằng bé lại máy thai chỗ đó, ở bên trong khều khều, đụng đụng... Tương Tư bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này nghịch như quỷ, không biết nó lấy đâu ra sức lực chơi đùa cả ngày không mệt! Nàng nhớ trước kia mang thai tám tháng cũng không vất vả đến thế, hồi ấy thằng bé rất ngoan, ngủ vùi suốt ngày, thỉnh thoảng trở mình một cái lại ngủ tiếp, còn bây giờ... Haizz...
Khương La vẫn xảy ra trăm chuyện giải quyết không xuể, dù bận cỡ nào Ca Dương vẫn giành một hai ngày trở về thăm hai mẹ con. Hôm ấy hiếm khi hắn đến nơi mà trời còn chưa tối, hai người có dịp ăn với nhau bữa cơm. Tương Tư quen tắm nước ấm trước khi đi ngủ, Tiểu Mai chuẩn bị bồn gỗ to mà bình thường rất ít sử dụng. Nước sạch ở Sa Đà là thứ đắt đỏ, cho dù nhà có tiền cũng không dám phung phí. Tương Tư nhìn cái bồn đủ ba bốn người ngồi, nước đầy tràn miệng mà quở trách Tiểu Mai:
- Sao lại nhiều như vậy? Vương phủ chúng ta chưa giàu tới mức này đâu!
Tiểu Mai cười khúc khích:
- Tiểu thư không nhớ vài hôm trước lại có trận mưa to à? Nước dự trữ đủ cho sang năm rồi, không cần tiết kiệm! Hơn nữa...
Nàng chỉ chỉ sau lưng Tương Tư, mập mờ nói:
- Bệ hạ cũng cần tắm mà!
Tương Tư quay lại, nhìn thấy Ca Dương đang khoanh tay dựa cửa, ngọc quan đã gỡ xuống, tóc dài xõa ra. Nàng chớp mắt khó hiểu:
- Không phải hồi chiều chàng tắm rồi sao?
Ca Dương vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Mai. Nàng treo y phục lên giá rồi nhún người lui ra, trước khi khép cửa còn không quên dặn dò:
- Bồn này nhìn hơi mỏng nhưng chắc chắn lắm, không dễ vỡ đâu! Nếu nước tràn hết ra ngoài thì còn hai cái thùng bên kia, cẩn thận nóng!
Tương Tư có chút mịt mờ, thế nghĩa là sao?
Cửa đóng chặt, trong phòng chợt im ắng. Sàn nhà dưới chân khô thoáng, chính giữa đặt cái bồn cao, bên cạnh còn có thang gỗ để tiện leo ra leo vào. Ca Dương bước ngang qua nàng, lấy giỏ hoa tươi đổ vào trong nước, sau đó kiểm tra nhiệt độ. Hơi nóng bốc lên thành làn sương mông lung, cánh hồng dập dềnh, lửa nến tí tách. Hương hoa lờn vờn quanh cánh mũi, Ca Dương mỉm cười quay lại nhìn Tương Tư còn đang đứng ngốc. Khẽ lắc đầu, hắn tự đi kéo rèm, kéo đủ ba lớp bao quanh phòng tắm. Từ ngoài nhìn vào chỉ còn thấy hai cái bóng mờ mờ, rèm hồng nến đỏ, khung cảnh làm nhịp tim bất giác đập nhanh...
Tương Tư ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Hắn ung dung tháo đai lưng, cởi từng lớp y phục ném vào một góc, trong suốt quá trình vẫn chăm chú nhìn nàng, ánh mặt trêu ghẹo đùa bỡn. Tương Tư thấy nóng mặt, vô thức lùi một bước. Nàng hoài nghi không biết bình thường hắn làm hoàng đế thế nào, sao lúc ở bên nàng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ...?
Thấy Ca Dương bắt đầu giơ móng vuốt, Tương Tư gấp gáp cảnh báo:
- Chàng quên lần trước thê thảm ra sao à? Hiện tại... Bụng em quá lớn... Cái đó... Không được!
Ca Dương híp đôi mắt cáo, cười khùng khục:
- À... Thì ra em nghĩ đến chuyện kia... Vốn dĩ ta chỉ định tắm rửa, nếu đã vậy...
- Tắm! Tất nhiên là đi tắm!
Tư Tư đỏ mặt cắt lời. Ca Dương cười khoái trá, tưởng tượng trên đầu nàng mọc ra đôi tai thỏ. Hắn đem bà bầu nhà mình ôm lên, chẳng cần đến cái thang đã dễ dàng thả nàng vào trong nước. Vốn muốn cởi quần áo trước nhưng mà nghĩ lại có thể nàng bị lạnh. Chỉ bằng mấy động tác hắn đã cùng nàng ngập trong bể nước ấm, cánh hoa trôi lềnh bềnh xung quanh họ.
Tương Tư khá ngạc nhiên vì lần này hắn thực sự nghiêm túc muốn giúp nàng tắm, không có động tác thừa, rất đúng mực thành kính giống như... Như người hầu! Hai chữ kia nàng cắn răng tự nhủ, người đàn ông này là quốc chủ Khương La, làm sao có thể liên quan đến “người hầu”?
Ca Dương luôn giữ nụ cười dịu dàng, hắn vốc nước lên bờ vai mảnh khảnh, nhẹ nhàng và nâng niu người con gái mình dự định sẽ yêu thương cả đời. Hàng mi nàng động vài giọt nước, khẽ chớp chớp, giống như chiếc lông vũ chải vào tim hắn. Ca Dương buông tha việc tắm rửa, hai cánh tay chống lên thành bể, giam nàng ở giữa. Tương Tư đang hưởng thụ được phục vụ thì cảm giác không gian đột nhiên thu hẹp, sau lưng là vách bồn mà phía trước là lồng ngực hắn. Nàng mở mắt, ngơ ngác nhìn những tảng cơ bắp chắc nịch, không gân guốc cuồn cuộn nhưng lồi lõm rõ ràng, toát ra sức mạnh và dã tính. Nàng đỏ mặt, không dám nhìn nữa. Ca Dương quan sát phản ứng thẹn thùng, mỉm cười muốn gây khó dễ, hắn từng chút lấn tới... Tương Tư bị giam cầm không một khe hở, nàng lo lắng cho cái bụng bèn giơ tay ngăn chặn. Ca Dương thất thần nhìn bàn tay nhỏ vừa mềm lại trắng, đặt trên cơ bụng cứng rắn sẫm màu là một sự đối lập mãnh liệt. Có lẽ trời sinh nàng mềm mại và mong manh như vậy, để hắn phải bảo vệ nâng niu...
Tương Tư bị đè vào vách bể, ngoan ngoãn há miệng cho con sói quanh năm đói khát hết hôn lại liếm. Bàn tay hắn ở trong nước cũng không rảnh rang, lần lượt vuốt ve từng khoảng da thịt chẳng sót chỗ nào. Cuối cùng Tương Tư hốt hoảng bị ôm lên, chân không chạm đáy thùng khiến nàng sinh ra cảm giác bất an, cứ sợ bị chìm xuống nước. Tương Tư phản xạ vòng tay qua cổ hắn, lẽ ra tư thế này sẽ rất lãng mạn nếu như... Không có trái bóng nửa chìm nửa nổi kia!
Nàng đen mặt nhìn cái bụng tròn tròn trồi lên mặt nước, so với đầu nàng còn muốn cao hơn! Ca Dương xấu tình cười sặc sụa, vốc nước lên trên hài hước nói:
- Quên mất, còn phải tắm cho quỷ nghịch ngợm này nữa!
Tương Tư bị sờ một hồi cảm giác nhột nhạo khó chịu, đứa bé cũng bị cha quấy rầy mà trở nên cáu kỉnh, nó khẽ cử động.
- Ha ha, động này!
Hắn ấn nhẹ ngón tay, ngay chỗ vừa ấn hiện lên một dấu bàn chân nhỏ xíu, tuy biến mất trong tích tắc nhưng vừa đủ cho hai người nhìn rõ. Nhị vị phụ huynh trợn mắt. Thằng bé vừa đạp trả đúng không? Ca Dương hiếu kì thử ấn chỗ khác, bàn chân nhỏ xíu kia lại hiện lên. Thế rồi hễ cha ở ngoài chọc chỗ nào thì con ở trong chọc đúng chỗ đó. Một lớn một nhỏ cách lớp da bụng của nàng chọc qua chọc lại, chơi thật vui! Mặt Tương Tư lúc xanh lúc tím, thằng con nghịch không nói, đến cha của nó cũng ấu trĩ theo! Ca Dương thử qua vài chỗ đứa nhỏ đều đáp trả chính xác thì đâm ra hiếu thắng, đưa tay xuống nước chọc vào một chỗ khác. Lần này hắn đắc ý! Chỗ đó con không chọc được đâu! Tương Tư đỏ bừng mặt, đến phiên nàng giơ chân đạp hắn.
- Chàng có thôi càn rỡ không hả?
Kể từ lần đó Ca Dương và Tương Tư đã hiểu, đứa trẻ không chỉ là quỷ nghịch ngợm mà còn rất ham chơi, chưa ra ngoài đã muốn chơi!
Chiều hôm ấy Ca Dương đến chỗ Hiền phi uống trà, không biết bao nhiêu năm rồi hắn mới lui tới Ngọc Diêu cung này. Hiền phi năm nay không còn trẻ, những nếp nhăn bên khóe mắt phải dùng phấn dày mới che đi được. Nàng hơi mất tự nhiên ngồi đối diện hoàng thượng, thình lình được “quan tâm” như vậy đâm ra không thoải mái.
- Hiền phi nghĩ sao về quyền chấp chưởng hậu cung?
Ca Dương đặt tách trà xuống, vào thẳng vấn đề. Hiền phi không ngờ hắn trực tiếp nói toẹt ra, trong lòng do dự không biết hắn đang thăm dò hay gài bẫy mình.
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp nghĩ rằng phải chọn người có tài có đức, quan trọng là được hậu cung tuân phục thì mới quản lý tốt.
Nàng trả lời chung chung, nói ít thì sai ít. Ca Dương gật gù, lại hỏi tiếp:
- Vậy Hoàng quý phi thì sao? Có đạt những yêu cầu này không?
Hiền phi cứng đờ trong thoáng chốc. Chẳng lẽ bệ hạ đã quyết định chọn con ả kia??? Dù rất biết kiềm chế nhưng sự ngoan độc cay nghiệt vẫn hiện lên trên khuôn mặt cộm phấn của Hiền phi. Nàng oán hận ông trời không bao giờ đứng về phía mình, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng mãi mãi thua Triệu Phi Liên ở cửa ải cuối cùng! Hiền phi thương cảm cho bản thân, nàng cũng từng có thời thanh xuân tươi đẹp, tại sao lúc đó hắn không đoái hoài tới.
Ca Dương thâu tóm biểu cảm của Hiền phi vào mắt, hắn chợt nhớ đến những lời Phù Dung nói trước kia. Phụ nữ độc ác do đàn ông mà thành, đàn bà hậu cung đều có nỗi bi ai giống nhau... Ca Dương trầm ngâm nhìn tách trà trên bàn nguội lạnh. Ở hoàng cung này có bao nhiêu đóa hoa tuyệt sắc đã dần dần héo tàn mà không ai thưởng thức? Cái giá phải trả cho thân phận phi tử chính là năm tháng, là thanh xuân, cũng là cuộc đời... Trong chuyện này rốt cuộc ai là người có lỗi? Không có, bởi vì họ tình nguyện!
Ca Dương nhìn Hiền phi, cảm giác khí chất của nàng có phần nào giống Phượng Loan Thái hậu khi còn trẻ.
- Hiền phi đã bao giờ nghĩ đến... Sẽ có một ngày được rời khỏi cung điện này? Nàng lưu luyến vinh hoa phú quý hay là yêu thích tự do hơn?
- Thần thiếp... Không hiểu ý bệ hạ!
Ca Dương mỉm cười:
- Đã có một người lựa chọn tự do, lựa chọn ra đi. Chính là Hoàng hậu!
Hiền phi chớp mắt, bần thần nhìn hoàng đế.
- Được rồi, trẫm nói thẳng, trẫm muốn cùng Hiền phi hợp tác làm một số việc. Đầu tiên trẫm sẽ kể cho nàng nghe Triệu Tiếu Vy trong mười bảy năm qua đã ngồi trên ngai phượng như thế nào...
Sau khi Ca Dương rời khỏi Ngọc Diêu cung, bên trong vang lên tiếng cười quỷ dị, vừa sung sướng, vừa giễu cợt lại vừa thương tâm. Cung nữ sợ hãi nhìn Hiền phi xưa nay rất biết giữ hình tượng, lúc này lại ngồi bệch trên đất, cười lăn cười bò. Nàng chảy nước mắt nhìn hoàng cung mái bạc ngói vàng, nhìn sự mục rữa phía sau lớp vỏ hoa lệ!
Mười bảy năm qua nàng mãi đối đầu với Triệu Tiếu Vy, xem Hoàng hậu như kẻ thù, cũng như mục tiêu để phấn đấu. Hóa ra mọi thứ đều là chiếc bình rỗng. Mười bảy năm cuộc đời, rốt cuộc Hiền phi đã sống vì cái gì? Tranh sủng sao? Địa vị sao? Quyền lực sao? Tất cả là hư ảo! Nàng chợt nhớ cái thuở mười tám đôi mươi ấy, vị thiếu niên kia đứng dưới gốc anh đào, nhìn nàng bằng đôi mắt nồng đượm.
“Đừng tiến cung, đừng gả cho hoàng đế, hãy đợi ta ba năm, đợi ta công thành danh toại sẽ đem tam môi lục sính tới cưới nàng!”
“Hừ, huynh thật không biết lượng sức mình. Ngoài đương kim hoàng đế thì không có ai xứng đáng với bổn tiểu thư hết! Huynh thôi mơ mộng hão huyền đi!”
Rốt cuộc ai mới là người mơ mộng hão huyền? Hiền phi gạt nước mắt, kiên cường nhìn lên chiếc lồng tre treo ngoài cửa sổ. Nàng lấy lại dáng vẻ “Hiền phi”, ra lệnh cho cung nữ:
- Thả hết những con chim này ra, đã tới lúc chúng phải đi tìm tự do rồi!
Ca Dương rời khỏi Ngọc Diêu cung, đi thẳng tới Trúc Uyển. Kể từ tháng Chạp năm ngoái hắn không hề đến chỗ này nữa. Hậu cung đồn ầm lên Hoàng quý phi nương nương bị thất sủng nhưng cũng có người không tin tưởng lắm, ai chẳng biết năm nay Khương La xảy ra đủ chuyện, bệ hạ bận rộn chính sự, không đến cũng phải!
Triệu Phi Liên vẫn mặc váy hồng dù không thích màu hồng, nàng ăn diện đẹp đẽ, bày ra tư thế lả lướt chào đón hắn. Trong phòng rải rác mấy chậu hoa sen, từ chiếc cốc uống trà cho tới tấm thảm trải sàn đều phải có họa tiết hoa sen. Nàng ta phô trương như vậy, cứ sợ người ngoài không biết mình “thích” hoa sen. Triệu Phi Liên diễn quá lâu, diễn thành thục, để rồi chính nàng không còn nhớ tính cách của mình là gì. Ca Dương cười như không cười, lượt bỏ những cử chỉ thân mật. Từ khi cùng với Tương Tư xác định quan hệ, hắn vô thức bài xích tất cả phụ nữ khác.
Triệu Phi Liên không để ý tiểu tiết, nàng vẫn cười như hoa, yểu điệu dính sát một bên.
- Bệ hạ... Cứ tưởng chàng quên thần thiếp rồi!
Ca Dương cười nhạt, trong ánh mắt có tia chán ghét.
- Ngồi ngay ngắn đi. Hôm nay trẫm đến vì quyền chấp chưởng hậu cung!
Triệu Phi Liên lập tức ngoan ngoãn, dỏng tai nghe hắn nói.
- Nàng cũng biết, quản lý hậu cung không phải vấn đề nhỏ... Vốn dĩ trẫm muốn giao cho nàng nhưng mà...
Triệu Phi Liên nghe tim đập thình thịch, không kiềm chế nổi kích động nên vô lễ xen ngang:
- Mà thế nào?
Ca Dương nói một cách thâm sâu:
- Muốn quản lý hậu cung thì phải được tất cả phi tử tuân phục. Chừng nào hậu cung không còn ai phản đối, trẫm sẽ giao phượng ấn cho nàng!
Triệu Phi Liên ảm đạm nghĩ, Hiền phi còn sờ sờ đó, phe cánh của bà ta còn sờ sờ đó, tới bao giờ cả hậu cung mới phục tùng nàng? Triệu Phi Liên khẽ cắn môi, đột nhiên lóe ra một ý tưởng mới. Nếu không thể hàng phục, cách tốt nhất là tiêu diệt, đạo lý này rất đơn giản mà!
Ca Dương cười lạnh nhìn Triệu Phi Liên giả vờ giả vịt, nàng ta còn kém Hiền phi rất xa mà Hiền phi thì chẳng là gì trong mắt hắn. Thế cờ này đã bày ra sẵn, hắn cũng không cần tham gia, chỉ việc nhàn nhã ngồi xem quân Tướng quân Mã chém giết nhau!
Ca Dương ý vị thâm trường bưng tách trà khẽ nhấp một ngụm... Trà vừa vào miệng hắn liền nhíu mày, đều là trà tim sen mà sao lại khác nhau như thế? Ca Dương thèm thuồng nhớ tới hương vị trong lá trà Tương Tư thường ướp. Sau cái đắng mênh mang có hậu ngọt bất ngờ. Hắn tự nhủ lần tới phải trộm một ít đem về kinh để dành!
Lúc này ở Sa Đà, Tiểu Mai bưng chén canh yến mạch vào phòng, thấy Tương Tư cắm cúi làm gì đó bên dụng cụ nữ công.
- Tiểu thư, canh còn nóng, nghỉ tay ăn chút đi!
Tương Tư đặt khung thêu xuống giường, chán nản bảo:
- Ta thấy cái mũ của Tiểu Nga Nhi rất đẹp, muốn bắt chước sao chép lại nhưng thêu mãi vẫn không giống!
- Việc này dễ thôi, nô tì qua chỗ vương phi, mượn mũ về cho tiểu thư xem nhé?
Tương Tư mỉm cười gật đầu, Tiểu Mai lại chỉ chén canh thúc giục:
- Vậy tiểu thư nhanh chóng ăn đi, để nguội sẽ không ngon!
Nàng lon ton chạy mất, Tương Tư đỡ cái bụng nặng nề, ì ạch ngồi xuống ghế, chầm chậm múc từng muỗng. Mỗi ngày một bát yến mạch, đây là thực đơn cho Chu thái y viết. Tương Tư quấy đảo bát canh sền sệt, cảm thấy ngán tận cổ, phải nén cơn buồn nôn cố ăn cho hết...
Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên nhíu mày đánh rơi cây muỗng. Bát canh đã vơi hơn phân nửa, chỗ còn lại đọng dưới đáy chén.
- Tiểu Mai!
Tương Tư nhỏ giọng gọi, một tay đỡ bụng, một tay run run muốn tìm chỗ dựa. Không có ai trả lời, hình như Tiểu Mai chưa trở về. Tương Tư mở to mắt, nhìn thấy cánh cửa phòng lúc xa lúc gần, mơ hồ không rõ. Nàng cố lấy hơi gọi to hơn:
- Người đâu? Có ai không?
Tương Tư chống tay đứng dậy, vịn vách tường muốn đi tới giường. Ý thức của nàng mách bảo có gì đó không ổn, thân thể vô lực, bụng đau nhói từng cơn. Dưới sàn nhà, theo mỗi bước chân lung lay của nàng là vết máu đỏ chói mắt... Chầm chậm rơi xuống... Thành một vệt dài...
“Choang!”
Tách trà lẽ ra đang nằm trên tay Ca Dương đột nhiên rơi xuống, tiếng sứ vỡ làm kinh động mọi người ở Trúc Uyển cung. Ninh công công chạy vào, thấy Triệu Phi Liên săn sóc rút khăn tay lau nước trà dính trên long bào, liên tục hỏi bệ hạ có bị bỏng không.
Ca Dương gạt tay nàng ta, hoang mang nhìn xuống dưới chân, Ninh công công cũng nhìn theo, chỉ thấy một đống lộn xộn là những mảnh sành sứ nhọn hoắc...
Tiểu Mai mở cửa, đập vào mắt là cái bình hoa ở góc phòng không biết bị ai đẩy ngã, mảnh vỡ bừa bộn. Chiếc mũ trong tay nàng rơi xuống, Tương Tư nằm cạnh bên đống đổ nát, dưới thân nàng loang ra vũng máu đỏ...
- Áaaaaa! Cứu tiểu thư! Có ai không nhanh cứu tiểu thư!!!!!
Tương Tư chưa mất hết ý thức, lúc này trong lòng nàng chỉ có nỗi đau tê tái và không ngừng mặc niệm.
“Ca Dương... Cứu con chúng ta! Em không thể mất con một lần nữa!”
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
P/S: Bình tĩnh, em bé sẽ không sao, nó sẽ tiếp tục trò chơi “chọc qua chọc lại” với CD thôi! == Khổ quá, phải nhắc lần nữa không thì bạo động!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook