Phù Dung Trì
Quyển 15 - Chương 5: Lưới giăng tứ phía

Phần XV: Nha Nha phiêu lưu ký

Mỗi ngày sau giờ thiết triều, hoàng thượng sẽ hỏi: “Sáng nay có chuyện gì không?” Ninh công công nói hết từ chuyện chính sự đến chuyện hậu cung nhưng hoàng đế chẳng chú ý nghe, chỉ khi nhắc tới Quận chúa hắn mới ngẩng đầu lên. Về sau Ninh công công biết khôn, không thèm dài dòng nữa, trực tiếp trả lời đêm qua Quận chúa ngủ ngon không, ăn sáng nhiều không, đang làm việc gì, trưa và chiều có kế hoạch gì, con chó Nha Nha đã gây ra họa gì... Tóm lại chỉ cần liên quan tới Quận chúa đều phải báo cáo.

Hôm nay cũng thế, Ninh công công nói với bệ hạ chuyện Tương Đông Hiên có khách tới thăm. Ca Dương vốn đang duyệt tấu, nghe đến cái tên quen tai bèn đặt bút xuống.

- Sử Hựu Trát?

- Bẩm, là Sử công tử. Hiện tại hắn đã vào Thương bộ, làm chức giám lý.

- Sử Hựu Trát tìm Tư Tư nói cái gì?

- Dạ... Chuyện này nô tài không rõ, Quận chúa đuổi hết cung nhân ra, người chúng ta cài vào đều không nghe ngóng được...

Ninh công công thấy bệ hạ trầm mặc, bèn cười hì hì nói tiếp:

- Sử công tử với Quận chúa là chỗ bằng hữu, lâu ngày gặp lại tất nhiên sẽ tán gẫu hơi lâu. Huống chi Quận chúa tôn quý như thế, hắn phải gìn giữ mối quan hệ này, thấy người sang bắt quàng làm họ mà!

Ca Dương thấy cũng có lý, sau chuyện khoa cử năm đó có lẽ Sử Hựu Trát đã buông tha ảo tưởng của mình. Ba năm rồi, người trẻ tuổi thường nhiệt tình nhưng cũng hấp tấp, không đủ nhẫn nại. Sử Hựu Trát là người có tài, hắn sẽ chú trọng sự nghiệp hơn chuyện trai gái. Ca Dương suy nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm hỏi tiếp:

- Thế hắn đã cưới thê thiếp gì chưa, có con cái hay chưa?

Ninh công công lén lau mồ hôi, nhỏ giọng đáp:

- Tâu... Sử công tử vẫn chưa thành gia lập thất, trong nhà cũng không có thông phòng hay tiểu thiếp...

Ca Dương vừa thả lỏng thì lại nhíu mày, hắn giữ thân như ngọc để làm cái gì? Hoàng thượng ngả lưng ra ghế, lấy hai viên lam thạch tung hứng trên tay.

- Trẫm muốn gặp Sử Đình Thành, ngươi xem dịp nào thì tiện?

- Bẩm, lễ hội săn bắn mùa đông sắp tới các vị đại nhân đều tề tựu...

- Lễ hội săn bắn? Ừ, cứ thế đi, tới lúc đó ngươi nhớ nhắc trẫm!

- Nô tài tuân lệnh!

Ninh công công lui ra, trong này Ca Dương tiếp tục đọc tấu. Chồng tấu chương vơi dần, chân mày hắn cũng nhíu lại dần, cuối cùng biến thành một đường ngang trên khuôn mặt tức giận. Ca Dương liên tục ném mấy cuộn giấy xuống đất. Vài năm trở lại đây có hai loại nội dung mà hắn ghét nhất. Một là chuyện Thái tử, hai là chuyện Quận chúa. Mà dạo này số lượng tấu chương liên quan tới hai vấn đề đã ngang bằng nhau, cùng tỉ lệ thuận tăng lên mỗi tháng.

Hoàng đế hơn ba mươi tuổi không có một mụm con, vấn đề thừa kế bắt đầu dậy sóng. Thiên tai ở một quốc gia là chuyện mỗi năm vẫn thế, lý do ở ông trời, không ai can thiệp được. Vậy mà từ khi hắn bước qua tuổi ba mươi, mấy lão thần mê tín lại đổ hết tội lỗi lên đầu hắn. Cái gì mà “thiên tử vô tự, đất trời phẫn hận”. Mẹ kiếp, lão tử không có con đấy, ông trời có rảnh thì sét đánh xuống đây! Các loại biến tấu phát sinh xung quanh vấn đề Thái tử cũng không ít, có người tiến cử thêm nữ nhân vào hậu cung, có người đề nghị nhận con thừa tự, thậm chí có người khuyên hoàng thượng đừng mặc cảm trốn tránh xã hội, nên đi trị bệnh!

Một đời hoàng đế ngoài giang sơn xã tắc còn có long mạch kế thừa là hai điều hệ trọng nhất. Từ rất lâu rồi hắn nguyện với lòng không cần con cái, hắn không có can đảm làm cha thêm lần nữa. Quá khứ không thuộc về hiện tại nhưng nó là vết sẹo vĩnh hằng trong linh hồn Chu Lạc Ca Dương, cũng là linh hồn Hạ Hầu Vĩnh Khang, tuy hai mà một. Cứ xem đây là một hình phạt dành cho hắn, giống như Thủy Tức Chân Nhân từng nói: “Tuổi già đơn độc, vô con vô tự!” Ca Dương dự trù từ sớm, hắn sẽ nhận con của Tư Tư làm con thừa tự, truyền ngôi cho nó, như vậy rất thỏa đáng! Đó là suy hắn của hắn nhiều năm về trước, tuy nhiên gần đây đã thay đổi rồi...

Ngoài chuyện Thái tử, triều thần quan tâm đến cả Quận chúa. Nàng là Minh Châu, coi như trưởng công chúa, hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng không chỉ trong hoàng gia. Tấu chương biến thành mai mối trá hình, hôm nay tiến cử người này, ngày mai đề nghị người kia, lũ quan văn ăn không rửng mỡ, toàn lo chuyện bao đồng! Năm nay Tư Tư mười bảy, thiên hạ cũng theo đó sôi sùng sục. Nghe Đô Thư Doanh bảo sòng bạc trong thành có thêm tiết mục đặt cược tân Quận công rồi!

Tóm lại, chuyện Thái tử và Quận chúa làm bệ hạ vô cùng đau đầu, các cận thần cũng căng óc nghĩ cách. Ngô Hà Huy xưa nay ngả ngớn nhưng được cái “nói tầm bậy tầm bạ, trúng tùm lum tùm la”. Năm ngoái hắn ngồi trong thư phòng, vừa nhai mứt gừng vừa cười khì khì bảo:

- Bệ hạ, chi bằng chọn cách tiết kiệm chi phí, một mũi tên trúng hai con nhạn đi!

Thế là Ca Dương bắt đầu suy nghĩ, làm sao để nhất cử lưỡng tiện? Ý nghĩ thoáng qua đầu, rồi không cách nào buông tha được! Đúng, nàng là Quận chúa, có gì mà không thể? Một khi trong lòng có tà niệm, những thứ cảm xúc vốn đơn thuần dần trở nên phức tạp. Sự xuất hiện của Triệu Phi Liên là một chất xúc tác, khiến hắn bắt đầu so sánh. Rốt cuộc đối với Tư Tư là tình thân hay thứ gì khác?

Ca Dương có thể khẳng định, đây là tình thân, tình huynh muội khi nàng còn nhỏ, cũng giống như cảm giác của người cha luôn muốn chở che cô con gái đáng yêu của mình. Rồi Tư Tư ngày càng lớn, hắn phát hiện mình không thể đứng dưới tư cách anh trai nhìn nàng gả cho người khác. Những ghen tuông đố kị cứ như nấm mốc nảy nở trong lòng, từ lúc nào hắn không giữ được cái tâm thuần khiết nữa?

Trạng thái này hệt như quá khứ! Là bất chấp quan niệm đạo đức, là cố chấp cuồng vọng si mê, là sẵn sàng chịu đọa đày chỉ cần được ở bên nhau... Tuy nhiên, Ca Dương thấy mình may mắn hơn bởi vì hắn có thể đường đường chính chính yêu nàng mà không phải dối trên gạt dưới, che đậy bưng bít như Hạ Hầu Vĩnh Khang. Trải qua hai kiếp, giới hạn chấp nhận của Ca Dương vô cùng lớn nhưng hắn vẫn lo lắng, Tư Tư sẽ nghĩ thế nào? Nàng có cho rằng tình cảm của hắn là một thứ sai trái bệnh hoạn? Nàng có ghê sợ nếu người anh trai kính mến đột nhiên muốn thay đổi vai trò, muốn được thân mật với nàng như phu với thê?

Phập phồng bất an, hổ thẹn tự khinh rồi buông xuôi mọi thứ lao đầu về phía trước. Ca Dương lại nếm trải những phiền não giày vò hệt như quá khứ, lần này là Chu Lạc Tương Tư. Hắn từng nghĩ rằng trái tim mình không thể vì ai đập loạn. Chấp niệm đối với Phù Dung quá sâu, dù luân hồi thêm mấy phen cũng khó xóa nhòa. Động tâm với Tư Tư là điều Ca Dương không lường trước được, điều này mang ý nghĩa gì? Hắn đã quên Phù Dung nhanh như thế sao?

Ca Dương thực rối rắm, không hiểu bản thân mình. Hắn bắt đầu chậm rãi phân tích, nếu đang yêu một người mà lại rung động trước một người khác, lẽ nào chân tình cũng có nhiều thái cực? Hoặc là... Người hắn vốn yêu và đang yêu chỉ là MỘT mà thôi! Ý nghĩ này bật ra, Ca Dương cảm thấy mọi dây thần kinh đều căng cứng. So với Triệu Phi Liên thì Tương Tư không có bao nhiêu đặc điểm gợi nhớ đến Sở Phù Dung. Nàng không thích hoa sen, không thường mặc váy hồng, không giỏi múa hát, tất tần tật đều không tương xứng. Chỉ duy nhất cảm xúc hắn dành cho nàng là giống mà thôi. So với lý trí, đôi lúc trái tim sáng suốt hơn nhiều!

Rốt cuộc Tương Tư là ai? Ca Dương không dám thăm dò mà cũng không dám lộ liễu bày tỏ. Hắn cứ để dấu hỏi lơ lửng trên đầu mãi không xác minh. Hắn mơ hồ hoảng sợ, sợ rằng nàng không phải “nàng”, hắn lại lần nữa tuyệt vọng không gượng dậy nổi. Nếu nàng thực sự là “nàng”, liệu có tha thứ cho hắn không, có nhớ chuyện cũ hay đã quên mọi thứ để làm lại từ đầu? Ca Dương chưa từng do dự đắn đo như vậy!

***

Hôm nay Nha Nha không đến Ngự hoa viên, mấy cái hố nó đào đã bị cung nhân lấp lại. Nó nhàm chán đi vòng quanh hoàng cung, nghênh ngang đủng đỉnh không bị ai ngăn cản. Gần trưa bụng chó đói meo mà chỗ dừng chân cách xa Tương Đông Hiên. Nha Nha lười trở về, quyết định tự kiếm thức ăn.

Mũi chó đánh hơi theo gió, chỉ một lúc đã nghe thấy mùi nấm hương xào với thịt heo, còn có chả giò rán mỡ. Nó bước đi thật nhẹ, bụng áp sát đất, từ từ trườn qua hàng rào có gai. Ngón nghề ăn trộm tu luyện mười hai năm vô cùng thuần thục, Nha Nha tìm được phòng bếp, cẩn thận ẩn nấp chờ cơ hội. Lúc này là giờ cơm trưa, Trúc Uyển cung có gian bếp riêng phục vụ cao lương mỹ vị cho đệ nhất sủng phi hiện tại. Trên cái bàn lớn đặt rất nhiều tô đĩa, mặn nhạt đủ cả, đoán chừng hơn hai mươi món. Cung nữ cầm khay bạc xếp hàng, lần lượt dọn thức ăn lên chính điện. Lúc này người phòng bếp quay sang lau chùi dọn dẹp, cọ nồi xoong bẩn. Nha Nha biết thời cơ chín muồi, chân chó điệu nghệ chuồn vào bên trong, không tiếng động tha đi một cái ức gà. Chỉ nhiêu đó tất nhiên không đủ no, nó giấu ức gà vào góc khuất, trở lại thêm mấy phen nữa. Nha Nha không đi đâu xa, ở tại hiện trường đánh chén luôn. Căng da bụng chùng da mắt, con chó lại nằm bên đống xương cuộn người ngủ trưa, nó không hề có ý thức nơi này không phải địa bàn của mình!

Trong mơ, Nha Nha tung tăng chạy dọc bờ biển, đuổi theo nó là một đàn chó cái. Nó vô cùng huênh hoang tự đắc, phi nước đại trong cát gió mênh mông, lông trắng vờn sóng run run bay, chân đạp lên nước bắn tung tóe. Thái dương trên cao sáng rực rỡ, đàn chó cái con nào con nấy mông to xinh đẹp, thè lưỡi hì hục rượt theo, quả là thiên đường! Trong cảnh sắc hữu tình như thế, thình lình Nha Nha đụng phải một đôi chân, xiểng liểng mất đà ngã vuống vũng bùn. Tiểu Mai không biết từ đâu xuất hiện, cười như ác quỷ túm lấy đuôi nó.

- Nha Nha ngoan, đi tắm thôi!

Con chó hoảng hốt choàng tỉnh, đầu va trúng sàn giường đau điếng. Nó hừ hừ một tiếng, lại nghe trong phòng có người nói chuyện:

- Hiền Nhi, âm thanh gì vậy?

Nha Nha đang trốn dưới giường La Hán, tại gian phòng phía Tây của Trúc Uyển cung. Bình thường phòng này dùng làm kho chứa đồ. Nha Nha biết khôn nín thinh, cẩn thận ẩn nấp dưới gầm giường. Hiền Nhi kiểm tra sơ qua, thấy không có gì khả nghi liền báo với Triệu Phi Liên:

- Nương nương, phòng này không có người, chắc là chuột bọ thôi!

Nàng đỡ Dung phi ngồi xuống ghế dài bên góc phòng, chỗ này vừa khéo nằm trong tầm mắt của Nha Nha, nó có thể theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Cung nữ Hiền Nhi ôm theo cái lồng chim treo lên khung cửa sổ, lại lấy ra cây sáo ngọc đưa cho Dung phi. Hai chủ tớ hạ giọng trò chuyện. Họ nói rất nhỏ nhưng tai chó thì rất thính, vẫn nghe rành mạch từng chữ.

- Nương nương, làm như vầy có mạo hiểm quá không?

- Mao hiểm cũng làm! Ở đây chúng ta không thế lực, cung nhân đào tạo quá tốt, không mua chuộc được người hữu ích. Lỗ thái tử đã nói, chỉ cần ta mê hoặc được bệ hạ thì hắn sẽ hết lòng phối hợp...

- Nhưng mà nương nương, nô tì thấy Quận chúa cũng không đáng sợ, không đến mức đe dọa chúng ta, việc gì phải tốn công như vậy tống khứ nàng đi?

Dung phi vuốt ve thân sáo, chất ngọc thuần khiết bóng loáng trơn mịn.

- Ngươi không biết đó thôi, trong lòng bệ hạ... Cô ta vô cùng đặc biệt! Trực giác của nữ nhân luôn chuẩn xác.

- Nương nương, nô tì thấy Quận chúa đã mười bảy rồi, nói không chừng năm nay sẽ lấy chồng, cứ để mọi việc diễn biến tự nhiên cũng là ý hay.

Triệu Phi Liên quả quyết lắc đầu:

- Lấy chồng? Nàng ta lấy ai hay sẽ được bệ hạ đưa vào hậu cung? Ta không dám đánh cược, phải thừa lúc hoàng thượng chưa thông suốt hành động sớm một chút!

Lần này Hiền Nhi không khuyên ngăn nữa, nàng chuyển sang bàn về tính khả thi của kế hoạch.

- Nương nương, vậy Lỗ thái tử sẽ giúp chúng ta không? Việc này có vẻ dư thừa, bảo ngài ấy đích thân ra tay chỉ vì một cô gái, giống như đem dao mổ trâu giết con gà!

Hiền Nhi lo lắng không sai, Lỗ Tông Phi là gã thực dụng cỡ nào nàng cũng hiểu. Việc không thu lợi hắn sẽ không làm. Chuyện đàn bà con gái tranh sủng hậu cung, có khi hắn chỉ hừ một tiếng rồi thôi. Triệu Phi Liên cắn răng suy nghĩ.

- Chu Lạc Tương Tư không chỉ là “một cô gái”. Nàng ta còn là bảo bối của phủ Hòa An vương. Gia đình này và bệ hạ quan hệ rất tốt, không bị nghi kị như các vương gia khác... Lỗ thái tử muốn chia rẽ cục diện “năm vương một đế” ở Khương La, ta nghĩ hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ngươi cứ tưởng tượng mà xem, khi hoàng thượng đồng ý cho Quận chúa hòa thân, chắc chắn Hòa An vương sẽ nuôi lòng bất mãn, mối gắn kết của họ sẽ lỏng lẻo dần.

Hiền Nhi gật gù, im lặng một lúc lại lo âu hỏi:

- Thế nương nương có tính tới trường hợp bệ hạ không đồng ý chưa? Người cũng nói hoàng thượng có “tình cảm đặc biệt” với Quận chúa mà!

Lần này Triệu Phi Liên bật cười thành tiếng, yểu điệu gác tay tựa vào thành ghế. Nàng tỏ vẻ tự tin sờ một bên má.

- Nam nhân ấy à, mười loại như một đều xem trọng sự nghiệp hơn đàn bà. Lâu lâu có vài kẻ si mê mù quáng nhưng sau khi tỉnh lại đều ăn năn hối hận. Mà người ở ngôi cao như bệ hạ lại càng bận tâm đến giang sơn hơn! Một khi Lỗ Tông Phi ra tay thì chắc chắn đã chuẩn bị thỏa đáng, cái giá hắn đưa ra sẽ khiến triều đình động lòng, khiến bệ hạ cân nhắc. Trong lúc chàng còn do dự... Haha tất nhiên ta sẽ khéo léo đưa đẩy. Dù sao bệ hạ cũng yêu thích dung mạo này lắm, trong vài năm tới chưa chán ngay đâu!

Thật ra Triệu Phi Liên cũng thuộc loại thông minh biết lèo lái, nàng ta chỉ chưa đủ tinh tường và không biết lượng sức mình mà thôi. Ca Dương quả thực yêu thích dung mạo “bản sao”, có lẽ nhiều năm sẽ không chán nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không gặp được “bản gốc”.

Nha Nha nằm dưới gầm giường lim dim muốn ngủ, nó là chú chó thông minh nhưng não vẫn chưa đủ to để hiểu âm mưu của con người. Bù lại thiếu sót này, Nha Nha có trực giác của loài thú săn, cảm nhận được con mồi và kẻ địch.

Ở bên kia Hiền Nhi tháo vải bố che lồng chim ra, bên trong có một con kim tước lông vàng đầu đen mỏ đỏ. Con chim thấy ánh sáng thì rất kích động, bay qua bay lại kêu vài tiếng vui tai. Hiền Nhi lại đem nước và hạt kê cho nó ăn. Triệu Phi Liên vuốt ve cây sáo bắt đầu thổi. Nàng thổi một chút rồi ngừng, kim tước líu lo lặp lại. Cứ vậy, nàng thổi một đoạn, nó hót một đoạn, tạo thành một giai điệu kì quái. Bài hát này rất ngắn, gồm ba đoạn, Dung phi thổi nhiều lần để con chim hót theo, một lúc sau nó có thể tự hót, thuộc lòng rất chuẩn. Bấy giờ Hiền Nhi mới mở cửa lồng, thả kim tước bay đi, nó sẽ đi về đâu?

Sắc trời dần hoàng hôn, Triệu Phi Liên dẫn cung nữ rời đi. Nha Nha lồm cồm bò ra ngoài, vô thanh vô ảnh chuồn khỏi Trúc Uyển cung. Nó thất thểu chạy về nhà, vừa vào phòng đã thấy Tiểu Mai ngồi trên ghế chơi đùa một sợi dây màu đỏ. Nha Nha len lén chui vào ổ, cuộn đuôi lại, nếu nó nhớ không lầm thì hôm nay là ngày đi tắm...

May mắn Tiểu Mai dường như không nhìn thấy nó, nàng vẫn quan sát sợi dây đến xuất thần. Tư Tư đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một cuốn sách du kí.

- Tiểu Mai tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?

Tư Tư đặt sách lên bàn, tò mò chỉ sợi dây:

- Ơ... Cái này tỷ lấy ở đâu thế?

- Không phải của nô tì, là của sư phụ nô tì nhờ giữ hộ. Đây là dây bình an... Quận chúa, sao nô tì nhìn một lúc cứ cảm thấy cách thắt này rất quen?

Sợi dây bình an bện từ tơ hồng, là một loại chỉ tự nhiên có màu đỏ. Chỉ này do hồng tằm nhả ra, chúng phải ăn lá dâu non thu hoạch kì đầu mới có chất lượng tốt. Tơ hồng tương đối hiếm, giá tiền cũng không rẻ, thường chỉ sử dụng để làm vật may mắn, dây ngọc bội, bùa tùy thân,...

Sợi dây của Phong cũng bện từ tơ hồng, sáu mối thắt theo một quy luật. Tiểu Mai nghiên cứu nãy giờ vẫn không khám phá được quy luật đó nhưng nàng không dám tháo ra tìm hiểu, khả năng cao là không thắt về nguyên trạng được! Tư Tư cũng tò mò chụm đầu vào nhìn, hai khắc sau đột nhiên reo lên:

- A! Cái này muội biết nha, Niệm Nhất có một cái vòng chân giống y hệt vậy!

- Tiểu công tử sao?

- Đúng thế, khi còn nhỏ nhưng mà sau này đã bị chật, phải tháo ra.

Tiểu Mai chớp mắt nhớ lại, sư phụ nói rằng sợi dây này liên quan tới thân thế của hắn. Nàng sốt ruột nắm tay Tư Tư cẩn thận dò hỏi:

- Quận chúa! Vậy cái vòng của tiểu công tử ở đâu mà có?

Tư Tư gãi đầu cố nhớ:

- Uhm... Hình như là phụ thân cho anh cả, anh cả lại cho Niệm Nhất! Nghe bảo nó là bùa hộ mệnh, có thể giúp trẻ con lớn lên bình an, không bị ma quỷ đeo bám...

- Vương gia ở đâu có cái vòng kia?

- Haizzz... Tiểu Mau tỷ tỷ, làm sao mà muội biết được. Hồi nhỏ muội cũng đòi đeo nhưng mà cha nói cái này chỉ dành cho con trai!

Tiểu Mai nhíu mày nghĩ ngợi. Thế này là sao? Chẳng lẽ sư phụ lại có liên quan tới Hòa An vương? Hoặc có thể nói là, sư phụ có quan hệ với hoàng thất??? Không đúng, không đúng, chắc chắn nàng đoán sai rồi! Làm gì có khả năng ấy!

Tiểu Mai liên tục phủ nhận nhưng không thể đè xuống nghi ngờ trong lòng. Nàng quay sang thỉnh cầu Tư Tư:

- Điện hạ, có thể phiền người lần sau viết thư về nhà hỏi giúp nô tì được không? Chuyện này rất quan trọng, cực kì quan trọng!

Tư Tư thấy vẻ mặt nôn nóng của Tiểu Mai liền gật đầu đồng ý, còn nói là tối nay viết luôn.

***

Cũng trong lúc đó, Sử Hựu Trát lại có kế hoạch phải gấp rút tiến hành. Hắn móc nối quan hệ với người trong Thương bộ, gặp được Hữu thị lang Chu Lạc Tịch Tề. Mặc dù là quan ở cùng một bộ nhưng Hựu Trát chỉ mới tới chức giám lý, mà Hữu thị lang đứng sau Thượng thư, quyền cao vô cùng. Chu Lạc Tịch Tề ít ở trong thành, hắn thường đi khắp nơi, là kiểu người theo chủ nghĩa xê dịch, rày đây mai đó.

Trong Thương bộ Hựu Trát là người mới nhưng được Hồ đại nhân tán thưởng, Ngô Hà Huy cũng nhớ mặt hắn. Hồ đại nhân là người phóng khoáng hào sảng, rất trọng tình nghĩa. Khi nghe Hựu Trát muốn tìm gặp Tịch Tề, ông giúp hắn tạo cơ hội. Hôm ấy một đám quan lại đến Hồ gia uống rượu, lý do là tiệc đầy tháng của đứa cháu ngoại ông ta. Hựu Trát và Tịch Tề được xếp một bàn, ngồi ngay cạnh nhau. Bọn họ ngà ngà say cũng không để ý cấp bậc gì nhiều, đồng tuổi nói chuyện hợp là được.

Sử Hựu Trát rất bình tĩnh, không hề gấp gáp vồ vập. Hắn rót rượu, trước tiên tìm hiểu con người của Tịch Tề. Chàng trai này tầm hai mươi mấy tuổi, kiến thức rất rộng, kinh doanh mưu xảo, ăn nói hài hước có duyên, không hổ là “đóa hoa” mà nhiều danh gia vọng tộc đang muốn mai mối gả con gái cho. Hắn là con trai vương gia nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn, ngược lại hòa đồng và sòng phẳng với mọi người. Trong lòng Hựu Trát rất tán thưởng, quả không hổ là ca ca của Tương Tư!

Tịch Tề cũng hơi say, nói rất nhiều nhưng mỗi khi bị hỏi tới vấn đề công việc hoặc gia đình thì lập tức ăn nói khéo léo. Một người kín miệng và tỉnh táo trong mọi trường hợp. Lúc này Hựu Trát đã hiểu vì sao hắn được bệ hạ trọng dụng. Trong các anh em nhà Hòa An vương, Thế tử phải trấn giữ đất phong không thể đi xa, Nhị công tử nghe nói thích an nhàn tự tại, Tam công tử theo nghiệp binh, Ngũ công tử tuổi còn trẻ, vẫn đang ăn học lo đường công danh. Duy chỉ có Tứ công tử này, lăn xả khắp nơi, dần dần trở thành cánh tay đắc lực của bệ hạ. Một đại gia đình tốt đẹp như vậy, bình an ổn định như vậy, còn có tiểu Quận chúa được hoàng đế yêu chiều hết mực, thực sự khiến người người ghen tị! Hựu Trát thầm nghĩ, Tương Tư sinh ra là số phú quý, dù có gả đi đâu cũng được các anh trai chở che bảo vệ, không bao giờ bị ức hiếp thiệt thòi.

Hắn lại cười, nâng chén với Tịch Tề, đột nhiên nói một câu:

- Ta thầm yêu Quận chúa đã nhiều năm rồi...

Chu Lạc Tịch Tề ngửa đầu uống rượu, nghe một câu này liền bị sặc, ho khù khụ.

- Ngươi vừa nói cái gì?

Hựu Trát điềm nhiên giúp hắn vỗ lưng, thật chậm lặp lại:

- Ta nói, ta yêu thầm Tương Tư nhiều năm rồi!

Tịch Tề mượn ánh đèn nhìn kĩ chàng trai trước mặt. Hắn còn trẻ nhưng ánh mắt thâm sâu cho thấy tâm hồn khá già dặn. Tịch Tề cố nhớ lại tường tận những gì hắn biết về Sử Hựu Trát. Con trai của Sử Đình Thành, mẹ là chính thê, có một em gái. Ba năm trước đỗ Bảng Nhãn, làm trong Hàn Lâm Viện. Gần đây chuyển đến Thương bộ với chức giám lý. Tác phong nhanh nhẹn, suy nghĩ thấu đáo, là người có thể làm việc lớn. Nghe Hồ đại nhân khen hắn là chàng trai thông minh, tính cách hiền lành, nam nhi chí lớn mà biết chừng mực, đoán chừng con đường tương lai sẽ vô cùng rộng mở.

Tịch Tề sờ cằm ngẫm nghĩ, thái độ của tên này khá lắm, trực tiếp – dứt khoát – thẳng thắn, là muốn tranh thủ sự ủng hộ từ mình? Hắn cảm thấy hơi kiêu ngạo, thì ra ý kiến của mình rất có trọng lượng! Tịch Tề vẫn nhớ ngày xưa hắn thích lông bông, mười sáu tuổi đã bỏ nhà đi bụi. Hắn thích ra chợ nhìn người ta mua bán mặc cả, nảy ra ý nghĩ muốn kiếm tiền. Kiếm được một món tiền nhỏ hắn lại mơ ước có món tiền to. Ngô Hà Huy từng chê cười hắn mắc bệnh “nghiện tiền”. Đầu óc Tịch Tề sinh ra là để làm gian thương, sau này được Ca Dương phát hiện, chuyển qua quản lý lũ gian thương, quản lý thuế vụ, ngân sách, chi tiêu quốc phòng và lương thực... Hiện tại hắn thay mặt Thượng thư làm rất nhiều việc, có thể ngẩng đầu huênh hoanh đi lại trong thành mà người người nhìn thấy phải cười chào một tiếng. Tịch Tề hả dạ lắm, bởi vì ngày xưa Hòa An vương cứ trách mắng hắn là đứa không có chí hướng, hiếu động quá mức, không để cha mẹ yên lòng. Giờ thì nhìn đi! Anh cả thỉnh thoảng còn phải thỉnh giáo bản lĩnh bổn công tử đây!

Tịch Tề đắc ý cười hai tiếng, quay sang giả dạng “phụ huynh” nhìn Hựu Trát từ trên xuống dưới.

- Ngươi nghĩ mình có thể xứng đôi với muội muội ta sao?

Sử Hựu Trát không vì thái độ của hắn mà mất vui, vẫn bình tĩnh chậm rãi nói:

- Hiện giờ đúng là ta không có công danh cao nhưng tương lai sẽ cố gắng hết sức. Quận chúa là cành vàng lá ngọc, ta thề với lòng nếu có thể lấy được nàng sẽ trân trọng cả đời, không nạp thê thiếp, không để nàng phải uất ức, về sau có thể vì phu quân nở mày nở mặt.

Hắn chỉ nói chuyện bản thân mà không lôi kéo Sử lão gia vào, điểm này khiến Tịch Tề rất tán dương. Phải biết rằng Đô đốc quân Sử Đình Thành là quan Tam phẩm, quản lý quân đội bảo vệ mạn Tây Đế Đô, không phải người tầm thường! Chỉ bằng cái mác “Sử gia” đã đủ cho Hựu Trát cầu hôn đương kim Quận chúa rồi.

Sử Hựu Trát lại không nghĩ nhiều như vậy. Hắn đơn thuần cho rằng mượn cha ra oai là nhục nhã, kẻ đọc sách thánh hiền không làm như vậy. Hắn ngưỡng mộ phụ thân, muốn xây dựng sự nghiệp cho chính mình, muốn bước đi bằng thực lực chứ không phải quy tắc ngầm giữa chốn quan trường. Một thanh niên xuất thân cao mà có suy nghĩ như thế vô cùng đáng khen! So với những cái tên từng đến nhà mai mối, Tịch Tề rất thích vị công tử này. Hắn đơn độc chân thành, lý do càng đơn giản, vì yêu mến, vì bản thân Tư Tư chứ không phải Quận chúa.

Tịch Tề sảng khoái cười lớn một hơi, cánh tay quàng qua vai người ngồi cạnh.

- Người anh em, cậu thú vị đấy! Bổn công tử thích! Nào, nào, uống rượu, uống rồi lại nói tiếp, haha...

Hựu Trát thở phào nhẹ nhõm, hắn biết mình đã qua được ải này!

Sau hôm đó Tịch Tề viết thư cho Hòa An vương, thăm hỏi một vòng rồi đề cập tới Sử Hựu Trát. Hắn nói: “Rất có triển vọng làm con rể tương lai, nhân phẩm tốt, chí hướng cao, chững chạc và chân thành. Phụ vương nên cân nhắc!”

Cứ như vậy, trong một đoạn thời gian ngắn, Ca Dương ở trong Dụ Kiến cung không hề biết bốn phương tám hướng đang âm thầm giăng lưới, con cá to kia là Tư Tư của hắn!

[Hoaban: PDT tính tới đây viết được 15 phần 68 chương, dung lượng >220k chữ. Mẹ ơi... Dài khiếp, PVH hoàn chỉ có 70 c chừng 166k thôi, trong khi 68c này mới đi được 2/3 mạch truyện == Kinh nghiệm cho thấy càng viết lâu thì các tác phẩm về sau càng dài... Ai có xem Tâm Tự thì chuẩn bị tinh thần đi! ==’ ]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương