Phù Dung Giang Hồ
-
Chương 35: Sóng gió bắt đầu
“tới rồi” tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn về phía Ngọc Nhi, Thiên Vy và Thanh Ngọc, Bạch Vân ra hiệu.
“kịch hay bắt đầu rồi” Ngọc Nhi thì hí hửng ra mặt.
“đây là sao, tại sao Lãnh huynh lại đứng ra tham gia, không lẽ ngay từ đầu, nàng đã đoán ra được, khoan đã, không lẽ lôi đài này dựng lên vì huynh ấy ” Thuận Minh thấy bộ dáng hí hửng của Ngọc Nhi thì đã nhìn ra được vấn đề rồi.
“thông minh, huynh đoán trúng rồi, nếu không phải tiểu Nguyệt hôm đó mang điểm tâm đến cho Ân ca, vô tình biết được chuyện của hai người họ, dùng cách này bức hai người họ thừa nhận, thì e rằng hai người họ không biết đến khi nào mới chịu công khai, hừ kể ra họ cũng có bản lĩnh, có thể che đậy đến giờ, giỏi” Ngọc Nhi bộ mặt cười gian, đây là cơ hội báo thù ngàn năm có một mà, tội gì không nắm bắt, Ân ca có trách thì trách huynh từ trước đến giờ toàn ăn hiếp muội và tiểu Nguyệt, đã đến lúc huynh nên trả giá rồi.
Nhìn Ngọc Nhi cười như vậy, Thuận Minh bắt đầu cảm thấy tội cho Thừa Ân, xem ra người làm đại ca như huynh ấy cũng không sướng gì, hình như toàn bị muội muội của mình ức hiếp (TT: chết huynh, huynh dám nghĩ xấu cho Ngọc Nhi tỷ, huynh chết chắc rồi, ta đi mách lẽo đây, cho huynh sau này khổ dài dài *HAHAHA*, tràng cười dài đầy gian trá, nhưng trong lòng nghĩ thầm, lâu lâu có người cho mình ức hiếp tội gì mà không thừa cơ làm tới ^^)
“ vị công tử này, xin hỏi cao danh quý tánh” Tả Thanh Hàn đánh giá nam nhân trước mặt, y có thể nhận thấy được người này tuyệt đối không đơn giản, nhưng rõ ràng người này lúc nãy ngồi phía trên ghế của Thất tinh Kỳ mà, tại sao bây giờ lại tham gia thi đấu, trong đầu y hiện giờ có rất nhiều thắc mắc.
“Lãnh Thừa Ân” Thừa Ân lạnh lùng trả lời nam tử trước mặt, hoàn toàn không đem y để vào trong mắt, dám có gan dành nữ nhân của ta, ngươi đúng là chán sống rồi, còn đám người kia nữa, dám gài bẫy hắn, cứ chờ đi, sau khi chuyện này kết thúc hắn sẽ tính hết với những người đó, tuyệt không bỏ qua cho bất kỳ người nào, vừa nghĩ Thừa Ân vừa liếc nhìn đám nữ nhân đang ngồi trên đài.
Nhận được ánh nhìn đó, ngoài trừ tiểu Nguyệt những người còn lại đều cảm thấy đột nhiên cả người lạnh buốt, như cả người mình đang chìm vào Hàn Băng Trì ngàn năm, thật sự rất lạnh.
“đại ca, đừng có ra tay nặng vậy, họ dù sao cũng là người nhà mà” tiểu Nguyệt cười nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và dường như chuyện này cũng không hề liên quan tới nàng.
“muội còn dám nói, tất cả những chuyện này không phải đều là chủ ý của muội sao, nếu có gì thì cứ nhắm vào ta, đừng làm khó Linh Nhi” Thừa Ân trên trán nổi gân xanh, tại sao mình lại có một muội muội như thế chứ.
“ay da, muội làm sao dám đối xử như vậy với đại tẩu tương lai chứ, yên tâm đi, hơn nữa muội làm điều gì cũng đã có suy nghĩ trước, không phải huynh đến cuối cùng cũng ra tay rồi sao, chỉ cần huynh muốn, trên đời này không có gì là huynh không làm được, khắp thiên hạ này vốn dĩ đâu có ai là đối thủ của huynh đâu, đừng nói là những người lên đài tỷ thí hôm nay, kể cả đương kim minh chủ võ lâm hiện tại cũng vốn không đánh lại huynh, vì vậy Linh Nhi tuyệt đối sẽ không gả cho người khác” tiểu Nguyệt giọng nói bâng quơ, nhẹ nhàng.
Nhưng đủ làm toàn trường khiếp sợ,phải biết rằng, đương kim minh chủ võ lâm là võ lâm đệ nhất cao thủ, trước giờ chưa từng có đối thủ, vậy mà nữ nhân này lại nói rằng ca ca của cô ta bản lĩnh hơn hẳn minh chủ võ lâm, đây có phải là quá tự cao rồi không.
“phu nhân, xin thứ cho tại hạ nói thẳng, người nói như vậy có phải hay không là tự đề cao đại ca của người quá” trong đám đông có kẻ bất bình đứng ra chỉ trích.
“đúng đó, đúng đó” lập tức phía dưới đám đông vô số người hưởng ứng.
“đề cao, ta lại không cảm thấy vậy, những gì ta nói hoàn toàn là sự thật, nếu không tin, cứ việc thử” tiểu Nguyệt cười lạnh trước biểu hiện của bọn họ, một lũ người ngu ngốc, xem ra nam nhân đó rất biết cách lấy lòng người, đúng là lão hồ ly mà.
“ngươi….” Kẻ vừa rồi tức giận đến xanh cả mặt, không thể nói nên lời.
“Lãnh công tử xin chỉ giáo” Tả Thanh Hàn tự nãy giờ bị xem là kẻ dư thừa tức giận vô cùng, hơn nữa kẻ này lại có ý định dành giai nhân với hắn thì đứng trách hắn, dứt lời hắn lập tức xuất chưởng tấn công về phía Thừa Ân, nhưng chưa đến gần được ba bước, đã bị Thừa Ân một chưởng đánh bay xuống lôi đài.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, phải biết rằng Tả Thanh Hàn cũng được xem là cao thủ, dù chưa từng quyết đấu với minh chủ, nhưng nếu như có đấu thì cũng phải sau vài chiêu mới bại, vậy mà nam tử trên đài nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, hơn nữa chỉ dùng một chưởng đã đánh bay y xuống đài, chưởng lực này cũng hoàn toàn không dùng đến nhiều phần công lực, cứ như là một cái phất tay mà thôi, không lẽ những gì phu nhân của Thất Kinh Kỳ chủ nói là thật, người nam tử đó hoàn toàn có thể đánh bại đương kim minh chủ võ lâm sao.
“đại ca, có bản lĩnh, nhưng nói trước, nếu như hôm nay người thắng là kẻ khác thì sẽ lập tức cùng Linh nhi bái đường thành thân, nhưng là huynh thì phải thực hiện thêm một chuyện nữa mới được” tiểu Nguyệt cười một cách bí hiểm.
“chuyện gì, à mà khoan muội lấy quyền gì mà quyết định chuyện này”
“đại ca huynh hình như đã quên, Linh Nhi là người của Thất Tinh Kỳ, cho nên hôn sự phải được Kỳ chủ đồng ý, mà Tử Phong đã giao toàn quyền cho muội, cho nên bây giời muội có quyền quyết định hôn sự của Linh Nhi, nếu huynh muốn thành thân với Linh Nhi, phải được sự đồng ý của muội”
“nói” Thừa Ân bây giờ thập phần tức giận, nếu không phải nữ nhân kia là muội muội duy nhất của y, y đã xông lên bóp chết người này rồi.
“đánh bại Đông Phương Ngạo, giành chức minh chủ võ lâm về tay huynh”
“được” Thừa Ân không nói hai lời lập tức nhận lời.
“Đông Phương trang chủ, ta nghĩ huynh sẽ không có ý kiền chứ, dù sao cha huynh cũng đã ngồi cái ghế minh chủ đó lâu lắm rồi, đã đến lúc nên nhường lại” Ngọc Nhi quay sang mỉa mai Đông Phương Tuấn.
“đương nhiên là không, ghế minh chủ ai có bản lĩnh đếu có thể ngồi, huống hồ gia phụ thật sự mấy năm nay cũng có ý định nghĩ ngơi, chẳng qua chưa tìm được người thích hợp đễ thay thế thôi, nếu Lãnh huynh có bản lĩnh ta tin gia phụ nhất định sẽ vui vẻ nhường lại” Đông Phương Tuấn cười nhẹ nhàng đáp lại.
“ờ, minh chủ thật sự là chính nhân quân tử nha” Ngọc Nhi ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì lại không quên bồi thêm một câu, ta phi, thật là biết cách đóng kịch, đúng là tiểu nhân đê tiện, vô liêm sĩ, ngay cả con hắn hắn cũng lừa được, nếu hắn đi làm diễn viên phản diện đảm bảo không ai vượt qua được hắn.
Đại hội chiêu thân vốn dĩ là để tìm chồng cho nhị tiểu thư của Thất Tinh Kỳ, nhưng nay lại trở thành đề tài bàn luận của võ lâm, chuyện sôi nổi không phải là chuyện một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm sắp thành thân, mà là người cô ta sắp gả, lại là người có thể có khả năng đánh bại đương kim minh chủ, giành chiếc ghế minh chủ võ lâm, chuyện này chẳng mấy chốc đã đồn đại khắp giang hồ không ai không biết, và tất nhiên cũng đến tay của một nhân vật khác trong câu chuyện này.
“ba” một chưởng vung lên, cả cái bàn đá vỡ làm đôi.
“lập tức truyền lệnh xuyống dưới, tăng cường tất cả phòng bị, lần này ta muốn bọn chúng có đi không có về, nếu làm không được, các người chuẩn bị tinh thần mà chết thay chúng đi” nam tử trung niên trên mặt nổi gân xanh, tức giận run người.
“dạ” cả đám hắc y đang quỳ trên mặt đất sau khi nhận lệnh lập tức lui ra.
Muốn giành chiếc ghế minh chủ của ta sao, để xem các ngươi có mạng mà giành không đã, trong mắt nam tử trung niên không giấu nổi sát khí cùng thù hận, võ lâm lại sắp xảy ra một trận tinh phong huyết vũ không thể tránh khỏi.
“kịch hay bắt đầu rồi” Ngọc Nhi thì hí hửng ra mặt.
“đây là sao, tại sao Lãnh huynh lại đứng ra tham gia, không lẽ ngay từ đầu, nàng đã đoán ra được, khoan đã, không lẽ lôi đài này dựng lên vì huynh ấy ” Thuận Minh thấy bộ dáng hí hửng của Ngọc Nhi thì đã nhìn ra được vấn đề rồi.
“thông minh, huynh đoán trúng rồi, nếu không phải tiểu Nguyệt hôm đó mang điểm tâm đến cho Ân ca, vô tình biết được chuyện của hai người họ, dùng cách này bức hai người họ thừa nhận, thì e rằng hai người họ không biết đến khi nào mới chịu công khai, hừ kể ra họ cũng có bản lĩnh, có thể che đậy đến giờ, giỏi” Ngọc Nhi bộ mặt cười gian, đây là cơ hội báo thù ngàn năm có một mà, tội gì không nắm bắt, Ân ca có trách thì trách huynh từ trước đến giờ toàn ăn hiếp muội và tiểu Nguyệt, đã đến lúc huynh nên trả giá rồi.
Nhìn Ngọc Nhi cười như vậy, Thuận Minh bắt đầu cảm thấy tội cho Thừa Ân, xem ra người làm đại ca như huynh ấy cũng không sướng gì, hình như toàn bị muội muội của mình ức hiếp (TT: chết huynh, huynh dám nghĩ xấu cho Ngọc Nhi tỷ, huynh chết chắc rồi, ta đi mách lẽo đây, cho huynh sau này khổ dài dài *HAHAHA*, tràng cười dài đầy gian trá, nhưng trong lòng nghĩ thầm, lâu lâu có người cho mình ức hiếp tội gì mà không thừa cơ làm tới ^^)
“ vị công tử này, xin hỏi cao danh quý tánh” Tả Thanh Hàn đánh giá nam nhân trước mặt, y có thể nhận thấy được người này tuyệt đối không đơn giản, nhưng rõ ràng người này lúc nãy ngồi phía trên ghế của Thất tinh Kỳ mà, tại sao bây giờ lại tham gia thi đấu, trong đầu y hiện giờ có rất nhiều thắc mắc.
“Lãnh Thừa Ân” Thừa Ân lạnh lùng trả lời nam tử trước mặt, hoàn toàn không đem y để vào trong mắt, dám có gan dành nữ nhân của ta, ngươi đúng là chán sống rồi, còn đám người kia nữa, dám gài bẫy hắn, cứ chờ đi, sau khi chuyện này kết thúc hắn sẽ tính hết với những người đó, tuyệt không bỏ qua cho bất kỳ người nào, vừa nghĩ Thừa Ân vừa liếc nhìn đám nữ nhân đang ngồi trên đài.
Nhận được ánh nhìn đó, ngoài trừ tiểu Nguyệt những người còn lại đều cảm thấy đột nhiên cả người lạnh buốt, như cả người mình đang chìm vào Hàn Băng Trì ngàn năm, thật sự rất lạnh.
“đại ca, đừng có ra tay nặng vậy, họ dù sao cũng là người nhà mà” tiểu Nguyệt cười nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và dường như chuyện này cũng không hề liên quan tới nàng.
“muội còn dám nói, tất cả những chuyện này không phải đều là chủ ý của muội sao, nếu có gì thì cứ nhắm vào ta, đừng làm khó Linh Nhi” Thừa Ân trên trán nổi gân xanh, tại sao mình lại có một muội muội như thế chứ.
“ay da, muội làm sao dám đối xử như vậy với đại tẩu tương lai chứ, yên tâm đi, hơn nữa muội làm điều gì cũng đã có suy nghĩ trước, không phải huynh đến cuối cùng cũng ra tay rồi sao, chỉ cần huynh muốn, trên đời này không có gì là huynh không làm được, khắp thiên hạ này vốn dĩ đâu có ai là đối thủ của huynh đâu, đừng nói là những người lên đài tỷ thí hôm nay, kể cả đương kim minh chủ võ lâm hiện tại cũng vốn không đánh lại huynh, vì vậy Linh Nhi tuyệt đối sẽ không gả cho người khác” tiểu Nguyệt giọng nói bâng quơ, nhẹ nhàng.
Nhưng đủ làm toàn trường khiếp sợ,phải biết rằng, đương kim minh chủ võ lâm là võ lâm đệ nhất cao thủ, trước giờ chưa từng có đối thủ, vậy mà nữ nhân này lại nói rằng ca ca của cô ta bản lĩnh hơn hẳn minh chủ võ lâm, đây có phải là quá tự cao rồi không.
“phu nhân, xin thứ cho tại hạ nói thẳng, người nói như vậy có phải hay không là tự đề cao đại ca của người quá” trong đám đông có kẻ bất bình đứng ra chỉ trích.
“đúng đó, đúng đó” lập tức phía dưới đám đông vô số người hưởng ứng.
“đề cao, ta lại không cảm thấy vậy, những gì ta nói hoàn toàn là sự thật, nếu không tin, cứ việc thử” tiểu Nguyệt cười lạnh trước biểu hiện của bọn họ, một lũ người ngu ngốc, xem ra nam nhân đó rất biết cách lấy lòng người, đúng là lão hồ ly mà.
“ngươi….” Kẻ vừa rồi tức giận đến xanh cả mặt, không thể nói nên lời.
“Lãnh công tử xin chỉ giáo” Tả Thanh Hàn tự nãy giờ bị xem là kẻ dư thừa tức giận vô cùng, hơn nữa kẻ này lại có ý định dành giai nhân với hắn thì đứng trách hắn, dứt lời hắn lập tức xuất chưởng tấn công về phía Thừa Ân, nhưng chưa đến gần được ba bước, đã bị Thừa Ân một chưởng đánh bay xuống lôi đài.
Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, phải biết rằng Tả Thanh Hàn cũng được xem là cao thủ, dù chưa từng quyết đấu với minh chủ, nhưng nếu như có đấu thì cũng phải sau vài chiêu mới bại, vậy mà nam tử trên đài nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, hơn nữa chỉ dùng một chưởng đã đánh bay y xuống đài, chưởng lực này cũng hoàn toàn không dùng đến nhiều phần công lực, cứ như là một cái phất tay mà thôi, không lẽ những gì phu nhân của Thất Kinh Kỳ chủ nói là thật, người nam tử đó hoàn toàn có thể đánh bại đương kim minh chủ võ lâm sao.
“đại ca, có bản lĩnh, nhưng nói trước, nếu như hôm nay người thắng là kẻ khác thì sẽ lập tức cùng Linh nhi bái đường thành thân, nhưng là huynh thì phải thực hiện thêm một chuyện nữa mới được” tiểu Nguyệt cười một cách bí hiểm.
“chuyện gì, à mà khoan muội lấy quyền gì mà quyết định chuyện này”
“đại ca huynh hình như đã quên, Linh Nhi là người của Thất Tinh Kỳ, cho nên hôn sự phải được Kỳ chủ đồng ý, mà Tử Phong đã giao toàn quyền cho muội, cho nên bây giời muội có quyền quyết định hôn sự của Linh Nhi, nếu huynh muốn thành thân với Linh Nhi, phải được sự đồng ý của muội”
“nói” Thừa Ân bây giờ thập phần tức giận, nếu không phải nữ nhân kia là muội muội duy nhất của y, y đã xông lên bóp chết người này rồi.
“đánh bại Đông Phương Ngạo, giành chức minh chủ võ lâm về tay huynh”
“được” Thừa Ân không nói hai lời lập tức nhận lời.
“Đông Phương trang chủ, ta nghĩ huynh sẽ không có ý kiền chứ, dù sao cha huynh cũng đã ngồi cái ghế minh chủ đó lâu lắm rồi, đã đến lúc nên nhường lại” Ngọc Nhi quay sang mỉa mai Đông Phương Tuấn.
“đương nhiên là không, ghế minh chủ ai có bản lĩnh đếu có thể ngồi, huống hồ gia phụ thật sự mấy năm nay cũng có ý định nghĩ ngơi, chẳng qua chưa tìm được người thích hợp đễ thay thế thôi, nếu Lãnh huynh có bản lĩnh ta tin gia phụ nhất định sẽ vui vẻ nhường lại” Đông Phương Tuấn cười nhẹ nhàng đáp lại.
“ờ, minh chủ thật sự là chính nhân quân tử nha” Ngọc Nhi ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng thì lại không quên bồi thêm một câu, ta phi, thật là biết cách đóng kịch, đúng là tiểu nhân đê tiện, vô liêm sĩ, ngay cả con hắn hắn cũng lừa được, nếu hắn đi làm diễn viên phản diện đảm bảo không ai vượt qua được hắn.
Đại hội chiêu thân vốn dĩ là để tìm chồng cho nhị tiểu thư của Thất Tinh Kỳ, nhưng nay lại trở thành đề tài bàn luận của võ lâm, chuyện sôi nổi không phải là chuyện một trong tứ đại mỹ nhân của võ lâm sắp thành thân, mà là người cô ta sắp gả, lại là người có thể có khả năng đánh bại đương kim minh chủ, giành chiếc ghế minh chủ võ lâm, chuyện này chẳng mấy chốc đã đồn đại khắp giang hồ không ai không biết, và tất nhiên cũng đến tay của một nhân vật khác trong câu chuyện này.
“ba” một chưởng vung lên, cả cái bàn đá vỡ làm đôi.
“lập tức truyền lệnh xuyống dưới, tăng cường tất cả phòng bị, lần này ta muốn bọn chúng có đi không có về, nếu làm không được, các người chuẩn bị tinh thần mà chết thay chúng đi” nam tử trung niên trên mặt nổi gân xanh, tức giận run người.
“dạ” cả đám hắc y đang quỳ trên mặt đất sau khi nhận lệnh lập tức lui ra.
Muốn giành chiếc ghế minh chủ của ta sao, để xem các ngươi có mạng mà giành không đã, trong mắt nam tử trung niên không giấu nổi sát khí cùng thù hận, võ lâm lại sắp xảy ra một trận tinh phong huyết vũ không thể tránh khỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook