Phù Đồ Tháp
-
Chương 96: Cô cốt nan ngọa
Hoàng Đế nhường chỗ cho bọn họ, nhưng trong tình huống này ai mà dám thuận đường bò lên? Đều là người thông minh cả, trong lòng đều hiểu rõ, ngoài mặt thì Hoàng Đế đi rồi, không biết chừng trong góc đang cài đôi mắt nào đó giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cũng nên.
Tiêu Đạc si ngốc nhìn nàng, trái tim như bị dao cắt, tuy không thể chạm vào, nhưng tầm mắt chưa từng rời đi. Cớ sao nàng lại thành bộ dạng này? Cứ tiếp tục như vậy, liệu có phải nàng sẽ bị tra tấn đến chết không? Hắn nghĩ ra ngàn vạn biện pháp, đáng tiếc âm mưu nào cũng cần có thời gian. Hắn chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận mình vô năng, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu. Cứ nghĩ sắp chạy đến chân trời đến nơi rồi, không ngờ vẫn bị Phật Như Lai nắm chặt trong lòng bàn tay như cũ. Thì ra hắn chẳng cho nàng được bất cứ thứ gì, rõ ràng nàng là người đơn thuần vui vẻ, gặp phải hắn, rơi vào một hồi nghiệt ái, làm nàng hao mòn đến không ra hình người.
Hắn nỗ lực khống chế chính mình, nhẹ giọng nói: “Nương nương bảo trọng phượng thể, nhất định là Thừa Càn Cung có quỷ ám, thần sẽ gắng hết khả năng trả lại thái bình cho nương nương, mong nương nương yên tâm.”
Ngay cả nhìn hắn nàng cũng chẳng nhìn, không nói lời nào, ánh mắt vẫn ngơ ngác dại ra, chỉ có giọt nước mắt to như hạt đậu lã chã tuôn khỏi khóe mắt.
Dẫu chỉ là nghe thấy thanh âm hắn cũng đủ cho nàng an ủi nỗi tương tư. Tâm can nàng dày vò, nhưng vạn vạn lần không thể thất bại trong gang tấc. Nàng phát tác đến không thể hiểu được, khó tránh khỏi Hoàng Đế nghi ngờ. Âm Lâu cảm thấy bây giờ nàng đang mưu đồ đại kế, chưa bao giờ ý chí nàng kiên định như lúc này, nàng muốn biến kế hoạch thành hành động, chỉ phụ thuộc vào công sức hắn ở ngoài, đến bao giờ mới có thể thoát ra? Nội ứng ngoại hợp mới đẩy được cơ hội thành công lên cao nhất, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu có thể giấu được hắn, cũng có nghĩa là giấu được người trong thiên hạ, nàng nguyện ý thử xem.
Tiêu Đạc không được nàng đáp lời, lại nhìn thấy nước mắt nàng chảy xuôi, hắn biết nàng cân nhắc rõ lợi hại, không phải không muốn, là không thể. Thần trí nàng tỉnh táo, gần nhau trong gang tấc mà cách nhau tựa biển trời, chỉ thiếu năm bước thôi, lại chẳng thể nhìn mặt nhau nói chuyện, trong lòng nàng nhất định cũng đau khổ như hắn.
Con người trải qua sóng gió mới có thể trở nên dày dặn, kể từ chuyến Nam hạ đến bây giờ, uất ức bất mãn một năm, đủ loại khó khăn trùng trùng, làm cho nàng càng thêm trưởng thành. Mọi thận trọng của hiện tại đều là dùng nước mắt đổi lấy, hắn cảm thấy thẹn với nàng, nàng còn trẻ, từng trông thấy cẩm tú thành đôi, từng nhấm nháp vinh hoa phú quý, vậy mà giờ đây chỉ còn lại bụng đầy chua xót.
Trên cổ tay nàng cuốn chuỗi tràng hạt giai nam hắn đưa, trụy giác sáp ong là tháo từ Phật châu của hắn xuống. Nàng chưa từng quên, nàng vẫn luôn giấu hắn ở trong lòng. Sống mũi hắn cay nhức, hốt hoảng quay đi, nếu đã không thể nói chuyện với nhau thì đừng nên ở lại, dẫu chỉ là ngắm nhìn thôi, truyền đến tai Hoàng Đế cũng đủ sinh mầm tai họa.
Quả nhiên Quốc sư rất cao siêu, hắn khai đàn rồi, bệnh tình Hoàng Hậu liền giảm bớt. Ban đầu còn cắn chặt răng chẳng nhận ra ai, bây giờ đã bình thường lại, chỉ là mệt mỏi, nằm im trên giường không chịu nhúc nhích. Hỏi nàng về chuyện trước đó, nàng đều lắc đầu không nhớ nổi.
Nhưng dường như oan hồn quá lợi hại, khỏi một trận ốm một trận, không thể trị được tận gốc. Hoàng Đế vừa đến là nàng lại lẩm bẩm, “Đốt xe đốt ngựa, lại còn đòi thêm hai đồng nam đồng nữ. Vinh Vương còn chưa cưới vợ đâu, khóc lóc đòi Vương phi. Trong triều có khuê nữ nhà ai chết? Đưa đến gả cho hắn kết âm hôn, hắn không đến bám ta nữa.”
Nằm trên giường bệnh lâu, con cái hiếu thảo mấy cũng chán(*), nàng nháo nhiều, Hoàng Đế cũng có chút không chịu nổi. Đi nhờ Thái Hậu chỉ bảo, Thái Hậu nghe xong chỉ mải thở dài, “Đáng thương, cớ sao mà ra nông nỗi này! Quốc mẫu Đại Nghiệp ta xưa nay chưa từng có ai chật vật như vậy, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê đến chết. Đường đường một Hoàng Hậu lại không được thần linh bảo hộ, để ác quỷ quấn lên, là do bát tự nàng ta quá nhẹ, không có mệnh làm Hoàng Hậu. Bây giờ trong cung trông gà hóa cuốc, trời còn chưa tối các phi tần đã không dám đi lại, chuyện này đã bao giờ có đâu? Trị gia không nghiêm, sau này còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông. Theo ta thấy, Hoàng Hậu vẫn là nên chuyển khỏi Khôn Ninh Cung đi, tìm một chỗ tĩnh dưỡng, có lẽ rời khỏi đó rồi sẽ dần dần khỏe lên.”
(*) Ý nói là không ai chịu nổi một người cứ ốm liệt giường mãi, dần dần sẽ thấy chán ghét.
Hoàng Hậu di cung, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn phế. Hoàng Đế rối bời, xem ra bây giờ rời cung là tốt nhất cho nàng, có đôi khi con người ta không thoát khỏi tâm ma, chứ không hẳn là thực sự có quỷ đến tìm nàng gây phiền. Nhưng mà phải phế nàng, hắn không hạ được quyết tâm này. Chưa nói đến chuyện ngoài lề, chính mình đã tốn bao tâm tư trên người nàng như vậy, nếu thực sự phế nàng đi, tựa như gió thổi vào tro bụi, chẳng sót lại gì nữa.
Hắn nhíu mày, “Hậu cung đang loạn, huống hồ Hoàng Hậu còn chưa ổn định. Thôi, tạm thời không bàn chuyện này, dạo gần đây rung chuyển, con bất hiếu, làm Mẫu hậu cũng phải lo lắng. Đằng đó Đông Xưởng đã bắt đầu điều tra, không cần biết nó là quỷ hay là Phật, chỉ cần dám lộ diện liền đánh cho lộ nguyên hình. Mẫu hậu bình tâm, bảo trọng thân mình là quan trọng nhất. Mấy chuyện kia cứ giao cho Tiêu Đạc làm, rồi hắn sẽ có cách tra ra manh mối.”
Thái Hậu gật đầu, “Dù tra hay không tra, pháp sự vẫn phải làm, cũng giao cho hắn luôn đi! Ta có tuổi rồi, thật sự không chịu được kinh hoảng, nếu cứ mãi không có manh mối, ta cũng không ở trong cung nổi nữa.” Vừa nói vừa gảy chuỗi bồ đề, đứng dậy đi về phía Phật đường niệm kinh.
Chẳng mấy chốc là đến Thanh minh, trong cung gọi ngày này là ngày gọi quỷ, bình thường không được đốt vàng mã, hôm nay lại đặc biệt phá lệ. Chủ các cung đã sớm sai thái giám chuẩn bị nến tiền đâu vào đấy, một khi cửa cung vừa mở liền đem ra ngoài hóa, một Tử Cấm Thành rộng lớn lại tràn ngập trong khói mù, cũng coi như là một quang cảnh hiếm gặp.
Hoàng Hậu vẫn náo loạn mỗi ngày như thường lệ, đang yên đang lành, thình lình lại run bắn, lập tức đứng lên trừng mắt mắng chửi người ta. Thái y bó tay, Quốc sư cũng bó tay. Cao tăng đã được mời đến Thừa Càn Cung siêu độ, trong cung gần như là sạch sẽ, nhưng Hoàng Hậu vẫn y nguyên như trước, theo cách nói của Quốc sư chính là âm hồn đã tìm được ký chủ, giống như người lưu lạc tìm được cái nhà không có người trông giữ, vào ở rồi là sẽ không bao giờ chịu ra. Nói cách khác, chỉ sợ Hoàng Hậu thực sự đã bị đuổi ra ngoài, người bên trong có thể là Thiệu Quý Phi, cũng có thể là Vinh Vương.
Rốt cuộc Hoàng Đế cũng chột dạ, nghe nhiều tin tức vụn vặt linh tinh rồi, dần dần tin là thật. Đế vị của hắn là đoạt lấy từ tay Vinh Vương, mẹ con bọn họ lần lượt bị hắn hạ lệnh xử tử, nợ dưới âm ty muốn đòi thì rất nhanh, vừa nghĩ đã thấy sợ hãi, dần dần chẳng tới nữa. Nhưng ngai Hoàng Hậu vẫn không thể dao động, cho dù có chết, Âm Lâu cũng phải chết ở Khôn Ninh Cung. Đây chính là có chút giận dỗi, đồ vật trong tay mình, tuyệt không có chuyện dễ dàng thả ra.
Hậu cung không được yên ổn, chính cục (cục diện chính trị) cũng có sơ hở. Từ hơn trăm năm trước Lưu Cầu đã nương tựa vào Đại Nghiệp, tiến cống mỗi năm không hề chậm trễ. Vài năm gần đây vận mệnh Đại Nghiệp lung lay, các nước chư hầu bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Đại Nghiệp giao thương tơ bạc với ngoại bang đều bằng đường biển, Lưu Cầu sát biển, nảy sinh ra một đám giặc Oa, chuyên canh thuyền quan cướp bạc. Hoàng Đế quen cảnh thái bình, gặp phải vấn đề kiểu này thì trở tay không kịp. Các quan viên Nội các, có người thì muốn chủ chiến, có người thì muốn đàm phán, Tiêu Đạc cực lực chủ trương khai chiến, đại quốc mênh mông, há để cho đạo chích xâm phạm. Nhưng đánh giặc thì phải có quân nhu, vừa nhắc đến ai cũng sụp vai, chuyện tài chính hỏi ba người cả ba đều nói không biết, quay mặt làm ngơ.
Được lắm, mèo nói kiểu mèo, chó nói kiểu chó, Tiêu Đạc đây là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn ép hắn đi vào khuôn khổ sao? Hoàng Đế rất tức giận, càng không tin thiếu Tiêu Đạc thì không thể được việc, vì thế đã triệu tập Nội các thương nghị suốt đêm, nghị tới nghị lui, cuối cùng quyết định phái sứ thần đi nghị hòa. Hai nước tương giao, không động đao kiếm là tốt nhất, nếu con đường này không được thì cũng đành tranh thủ thời gian tới mà thu bạc.
Trên triều long trời lở đất thế nào Âm Lâu đều chẳng quản được, bây giờ Khôn Ninh Cung đã cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, lửa càng cháy càng vượng, nhất định nỗ lực của nàng sẽ được báo đáp.
Bảo Châu bưng một cái chén lục lạc tới, thấy nàng đang ngồi xổm trên mặt đất thì gọi, “Chủ tử, nô tỳ sai người hầm canh táo ngọt, ngài nếm một chút, ăn no rồi mới có sức lăn lộn.”
Nàng lật viên gạch xanh lên, móc từ dưới ra một cái tráp cài sắt hoa văn sơn phượng, cẩn thận mở ra nhìn, cái nhẫn bọc trong khăn tay vẫn còn, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Hắn đã nói thấy vật như thấy người, nàng giơ nhẫn lên, ngắm nó dưới tia sáng mặt trời, hoa văn vờn quanh trên mặt nhẫn, thủ công tinh mỹ tới vậy, vừa nhìn liền liên tưởng ngay đến bộ dáng vênh váo tự đắc kia của hắn. Nàng bật cười, người gì mà đã xấu tính lại còn hay ra vẻ, nhưng mà nàng cứ yêu, mặc kệ hắn thiện hay ác, đối với nàng mà nói đều là trân quý. Nàng cuốn tay áo lên lau một lần lại một lần, ngồi trở lại đầu giường đất, đeo nó lên ngón giữa mình, đoan trang giơ năm ngón tay lên, ngắm nhìn qua màn nước mắt mờ mịt.
Sóng ngầm trong lòng mãnh liệt, lại không thể để người khác nhìn ra quá rõ ràng. Nàng lau mặt quay đầu hỏi, “Bên ngoài có tin tức gì không?”
Bảo Châu nói: “Đều chỉ là thái giám hạ đẳng, lời truyền ra cũng chẳng đáng tin cậy. Nói là triều đình muốn khai chiến với Lưu Cầu, Đốc chủ phủi tay mặc kệ, Hoàng Thượng đang vội vàng thương nghị đối sách với Nội các!”
Nàng chập chạm ừ một tiếng, “Đúng là không nên quản, chùi đít cho người ta, cuối cùng lại không được gì, chẳng tội!” Nàng liếc nhìn cái chén lục lạc một cái, hiển nhiên không muốn ăn, xua tay nói, “Cứ để đó đi, một lát nữa đói bụng rồi ăn. Ta không việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Nàng vẫn luôn lấy cái nhẫn kia ra ngắm khi đêm khuya tĩnh lặng, nhìn vật nhớ người cũng là một loại an ủi. Bảo Châu không biết khuyên nàng thế nào, có lẽ để nàng được một mình mới là tốt nhất. Vậy nên Bảo Châu vâng, rời khỏi thiên điện đóng cánh của bình phong lại.
Âm Lâu dựa vào gối, hôn lên chiếc nhẫn kia, lẩm bẩm nói: “Chờ thêm một thời gian nữa thôi, đã sắp đến lúc rồi…Chàng không biết ta giả điên có bao nhiêu mệt, nhưng để rời khỏi được Khôn Ninh Cung đi ra ngoài, mệt đến mấy cũng là xứng đáng. Bây giờ ngẫm lại, Hoàng Thượng phong ta làm Hậu cũng không phải chuyện xấu. Có phá thì mới có xây, không ngừng không được, đơn giản là tồi tệ đến cùng cực, rồi có lẽ sẽ liễu ám hoa minh(*).” Nàng cười, nước mắt dâng lên đầy quá rồi, không cẩn thận tụ thành dòng trượt xuống, “Nhưng trước khi ta được rời khỏi đây chàng phải thật bình an, ta không muốn lỡ mất dịp tốt, ta muốn được ở bên chàng…đời đời kiếp kiếp ở bên chàng.”
(*) Liễu ám hoa minh: nhìn thấy ánh sáng khi đã cùng đường.
Đảo mắt liền tới Cốc vũ, vũ sinh trăm cốc(*), một năm có thời tiết rất tốt.
(*) Vũ sinh trăm cốc: mưa nhiều sẽ tốt cho các loại cây nông nghiệp sinh trưởng, “cốc” trong ngũ cốc.
Nàng mỏi mắt chờ mong, Đồng Vân đã nói rồi, khi Cốc vũ sẽ vào cung thăm nàng. Hẳn là vì sắp sinh, phải nằm trên giường không thể viết thư cho nàng được, theo lý mà nói đứa bé nên được sinh ra từ hơn một tháng trước, cũng không biết là nam hay nữ, có được mẹ tròn con vuông hay không.
Có lẽ là tính ngày bị chênh một chút, vài ngày trôi qua vẫn không chờ được nàng đến. Âm Lâu sốt ruột, sợ nàng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi không có gì làm lại lên đài ngắm trăng phóng mắt nhìn một vòng. Ánh nắng mùa xuân tươi mới, chiếu vào mắt lâu thấy hơi chút đau. Nàng lấy quạt tròn che lên đỉnh đầu, nhíu mắt nhìn ra đằng xa, cung lâu thăm thẳm, ngói vàng lưu ly ánh lên vạn tia lóng lánh, từng tầng lại từng tầng, giống như khi còn nhỏ chơi trò nhặt mái ngói ném lên mặt sông. Còn đang xuất thần, lại nghe thấy tiếng Lục Tứ oang oang ở bên ngoài gọi tiến vào, sau đó chạy đến dưới đài ngẩng cổ nói: “Nương nương mau nhìn xem ai đã tới rồi!”
Âm Lâu nhìn theo, ngoài cửa cung có một tiểu thái giám dẫn một người vào, mặc áo vạt cân bát hỉ tương phùng, dáng người hơi đẫy đà, nhưng bước chân lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng. Nàng men theo bậc thang bước xuống, nheo mắt nhìn thật kĩ, thì ra nhớ đến ai người ấy liền đến, là Đồng Vân đã trở lại!
Nàng vui mừng khôn xiết, chạy lên nắm tay Đồng Vân, nhìn khắp trên dưới một hồi, thấy nàng dưỡng mình rất không tồi, châu tròn ngọc sáng, càng thêm lộ ra một loại phong vận.
Đồng Vân cười tồn an, “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, em ở bên ngoài vẫn luôn nhớ chủ tử, đến hôm nay cũng được gặp rồi, chủ tử khỏe không?”
Khỏe hay không khỏe, cũng chỉ vậy mà thôi. Hai chủ tớ im hơi lặng tiếng rơi nước mắt ròng ròng, khóc xong một trận Âm Lâu mới nhớ ra, thấp giọng nói: “Mới sinh em bé xong không thể khóc, cẩn thận mắt bị thương bây giờ.” Dẫn Đồng Vân đi vào trong điện, đã lâu lắm rồi không được vui như thế này, nàng mừng rỡ đứng ngồi không yên, tự mình bưng mâm trái cây tới, vươn người hỏi Đồng Vân, “Là con trai hay con gái? Đứa bé khỏe không?”
Đồng Vân cười cười, “Là con trai, lúc đẻ ra nặng bốn cân, lợi hại, như sắp đòi mạng em đến nơi.” Nói xong lại ngập ngừng một chút, môi mím lại thành một đường thẳng, “Em nghe nói nó khỏe lắm, lúc mơ màng em nghe thấy nó cất tiếng khóc, giọng vang dội, đoán chừng là một đứa bé đầy đủ hết. Đáng tiếc lúc ấy em mệt muốn chết rồi, chưa kịp nhìn nó một cái, nó đẻ ra trông thế nào cũng không biết, ngay sau đó ma ma đã bế đi.”
Nàng nói như vậy, Âm Lâu có chút ngượng ngùng. Đều tại nàng, là nàng khiến Đồng Vân phải chịu nhiều đau khổ tới vậy, đến phút cuối cũng không được gặp mặt con. Thái độ của Tiêu Đạc trong chuyện này rất rõ ràng, hắn không tin được bất cứ kẻ nào, cần phải nắm rõ mọi thứ trong tay mới có thể yên tâm. Âm Lâu biết như vậy rất tàn khốc, nàng không dám hỏi Đồng Vân có hận hay không, kỳ thật không cần hỏi, con trai mang nặng mười tháng vừa chào đời đã bị người ta mang đi mất, ai mà không hận đây! Nàng rầu rĩ cúi đầu nắm chặt tay Đồng Vân, ngập ngừng nói: “Ta chẳng còn mặt mũi nào mà gặp em, hại em chịu tai họa nhường này, em muốn oán thì cứ oán ta đi, đừng hận hắn.”
Đồng Vân thở dài, “Thật là oan nghiệt mà, chủ tử hướng về hắn, cái gì cũng muốn vơ vào mình. Lòng em hiểu rõ, nếu không phải chủ tử thay em cầu tình, ngay cả sống em cũng chẳng sống nổi, còn có gì mà oán đâu! Mang đứa bé đi thì mang thôi, để nó đi nơi khác sống một cuộc sống bình thường, không có gì không tốt. Chúng ta dính líu đến Hoàng cung, nào có ai được sung sướng? Cho nên dù em luyến tiếc, rốt cuộc cũng cần buông tay. Con cứu mạng mẹ, không ai thua thiệt ai, chỉ đổ đành thừa duyên ngắn.” Nàng nói rồi lại khóc, “Nhưng mà chủ tử ơi, dẫu em thường tự khuyên mình như vậy, nhưng thực hiện lại chẳng dễ dàng. Ban đêm em vẫn nằm mơ thấy con, thấy nó chui ra từ trong bụng, đến ôm cũng chẳng được ôm lấy một lần. Cho nên em muốn cầu chủ tử một ân điển, nếu tương lai chủ tử có thể cùng Đốc chủ cao chạy xa bay, liệu trước khi đi có thể nói cho em biết nơi để đứa bé lại? Em muốn đi tìm con, dẫu có ở tận chân trời đi chăng nữa, chỉ cần có thể đưa nó theo, kể cả không được trở về Đại Nghiệp em cũng cam lòng.”
Tiêu Đạc si ngốc nhìn nàng, trái tim như bị dao cắt, tuy không thể chạm vào, nhưng tầm mắt chưa từng rời đi. Cớ sao nàng lại thành bộ dạng này? Cứ tiếp tục như vậy, liệu có phải nàng sẽ bị tra tấn đến chết không? Hắn nghĩ ra ngàn vạn biện pháp, đáng tiếc âm mưu nào cũng cần có thời gian. Hắn chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận mình vô năng, nhưng lúc này lại không thể không cúi đầu. Cứ nghĩ sắp chạy đến chân trời đến nơi rồi, không ngờ vẫn bị Phật Như Lai nắm chặt trong lòng bàn tay như cũ. Thì ra hắn chẳng cho nàng được bất cứ thứ gì, rõ ràng nàng là người đơn thuần vui vẻ, gặp phải hắn, rơi vào một hồi nghiệt ái, làm nàng hao mòn đến không ra hình người.
Hắn nỗ lực khống chế chính mình, nhẹ giọng nói: “Nương nương bảo trọng phượng thể, nhất định là Thừa Càn Cung có quỷ ám, thần sẽ gắng hết khả năng trả lại thái bình cho nương nương, mong nương nương yên tâm.”
Ngay cả nhìn hắn nàng cũng chẳng nhìn, không nói lời nào, ánh mắt vẫn ngơ ngác dại ra, chỉ có giọt nước mắt to như hạt đậu lã chã tuôn khỏi khóe mắt.
Dẫu chỉ là nghe thấy thanh âm hắn cũng đủ cho nàng an ủi nỗi tương tư. Tâm can nàng dày vò, nhưng vạn vạn lần không thể thất bại trong gang tấc. Nàng phát tác đến không thể hiểu được, khó tránh khỏi Hoàng Đế nghi ngờ. Âm Lâu cảm thấy bây giờ nàng đang mưu đồ đại kế, chưa bao giờ ý chí nàng kiên định như lúc này, nàng muốn biến kế hoạch thành hành động, chỉ phụ thuộc vào công sức hắn ở ngoài, đến bao giờ mới có thể thoát ra? Nội ứng ngoại hợp mới đẩy được cơ hội thành công lên cao nhất, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu có thể giấu được hắn, cũng có nghĩa là giấu được người trong thiên hạ, nàng nguyện ý thử xem.
Tiêu Đạc không được nàng đáp lời, lại nhìn thấy nước mắt nàng chảy xuôi, hắn biết nàng cân nhắc rõ lợi hại, không phải không muốn, là không thể. Thần trí nàng tỉnh táo, gần nhau trong gang tấc mà cách nhau tựa biển trời, chỉ thiếu năm bước thôi, lại chẳng thể nhìn mặt nhau nói chuyện, trong lòng nàng nhất định cũng đau khổ như hắn.
Con người trải qua sóng gió mới có thể trở nên dày dặn, kể từ chuyến Nam hạ đến bây giờ, uất ức bất mãn một năm, đủ loại khó khăn trùng trùng, làm cho nàng càng thêm trưởng thành. Mọi thận trọng của hiện tại đều là dùng nước mắt đổi lấy, hắn cảm thấy thẹn với nàng, nàng còn trẻ, từng trông thấy cẩm tú thành đôi, từng nhấm nháp vinh hoa phú quý, vậy mà giờ đây chỉ còn lại bụng đầy chua xót.
Trên cổ tay nàng cuốn chuỗi tràng hạt giai nam hắn đưa, trụy giác sáp ong là tháo từ Phật châu của hắn xuống. Nàng chưa từng quên, nàng vẫn luôn giấu hắn ở trong lòng. Sống mũi hắn cay nhức, hốt hoảng quay đi, nếu đã không thể nói chuyện với nhau thì đừng nên ở lại, dẫu chỉ là ngắm nhìn thôi, truyền đến tai Hoàng Đế cũng đủ sinh mầm tai họa.
Quả nhiên Quốc sư rất cao siêu, hắn khai đàn rồi, bệnh tình Hoàng Hậu liền giảm bớt. Ban đầu còn cắn chặt răng chẳng nhận ra ai, bây giờ đã bình thường lại, chỉ là mệt mỏi, nằm im trên giường không chịu nhúc nhích. Hỏi nàng về chuyện trước đó, nàng đều lắc đầu không nhớ nổi.
Nhưng dường như oan hồn quá lợi hại, khỏi một trận ốm một trận, không thể trị được tận gốc. Hoàng Đế vừa đến là nàng lại lẩm bẩm, “Đốt xe đốt ngựa, lại còn đòi thêm hai đồng nam đồng nữ. Vinh Vương còn chưa cưới vợ đâu, khóc lóc đòi Vương phi. Trong triều có khuê nữ nhà ai chết? Đưa đến gả cho hắn kết âm hôn, hắn không đến bám ta nữa.”
Nằm trên giường bệnh lâu, con cái hiếu thảo mấy cũng chán(*), nàng nháo nhiều, Hoàng Đế cũng có chút không chịu nổi. Đi nhờ Thái Hậu chỉ bảo, Thái Hậu nghe xong chỉ mải thở dài, “Đáng thương, cớ sao mà ra nông nỗi này! Quốc mẫu Đại Nghiệp ta xưa nay chưa từng có ai chật vật như vậy, truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê đến chết. Đường đường một Hoàng Hậu lại không được thần linh bảo hộ, để ác quỷ quấn lên, là do bát tự nàng ta quá nhẹ, không có mệnh làm Hoàng Hậu. Bây giờ trong cung trông gà hóa cuốc, trời còn chưa tối các phi tần đã không dám đi lại, chuyện này đã bao giờ có đâu? Trị gia không nghiêm, sau này còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông. Theo ta thấy, Hoàng Hậu vẫn là nên chuyển khỏi Khôn Ninh Cung đi, tìm một chỗ tĩnh dưỡng, có lẽ rời khỏi đó rồi sẽ dần dần khỏe lên.”
(*) Ý nói là không ai chịu nổi một người cứ ốm liệt giường mãi, dần dần sẽ thấy chán ghét.
Hoàng Hậu di cung, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn phế. Hoàng Đế rối bời, xem ra bây giờ rời cung là tốt nhất cho nàng, có đôi khi con người ta không thoát khỏi tâm ma, chứ không hẳn là thực sự có quỷ đến tìm nàng gây phiền. Nhưng mà phải phế nàng, hắn không hạ được quyết tâm này. Chưa nói đến chuyện ngoài lề, chính mình đã tốn bao tâm tư trên người nàng như vậy, nếu thực sự phế nàng đi, tựa như gió thổi vào tro bụi, chẳng sót lại gì nữa.
Hắn nhíu mày, “Hậu cung đang loạn, huống hồ Hoàng Hậu còn chưa ổn định. Thôi, tạm thời không bàn chuyện này, dạo gần đây rung chuyển, con bất hiếu, làm Mẫu hậu cũng phải lo lắng. Đằng đó Đông Xưởng đã bắt đầu điều tra, không cần biết nó là quỷ hay là Phật, chỉ cần dám lộ diện liền đánh cho lộ nguyên hình. Mẫu hậu bình tâm, bảo trọng thân mình là quan trọng nhất. Mấy chuyện kia cứ giao cho Tiêu Đạc làm, rồi hắn sẽ có cách tra ra manh mối.”
Thái Hậu gật đầu, “Dù tra hay không tra, pháp sự vẫn phải làm, cũng giao cho hắn luôn đi! Ta có tuổi rồi, thật sự không chịu được kinh hoảng, nếu cứ mãi không có manh mối, ta cũng không ở trong cung nổi nữa.” Vừa nói vừa gảy chuỗi bồ đề, đứng dậy đi về phía Phật đường niệm kinh.
Chẳng mấy chốc là đến Thanh minh, trong cung gọi ngày này là ngày gọi quỷ, bình thường không được đốt vàng mã, hôm nay lại đặc biệt phá lệ. Chủ các cung đã sớm sai thái giám chuẩn bị nến tiền đâu vào đấy, một khi cửa cung vừa mở liền đem ra ngoài hóa, một Tử Cấm Thành rộng lớn lại tràn ngập trong khói mù, cũng coi như là một quang cảnh hiếm gặp.
Hoàng Hậu vẫn náo loạn mỗi ngày như thường lệ, đang yên đang lành, thình lình lại run bắn, lập tức đứng lên trừng mắt mắng chửi người ta. Thái y bó tay, Quốc sư cũng bó tay. Cao tăng đã được mời đến Thừa Càn Cung siêu độ, trong cung gần như là sạch sẽ, nhưng Hoàng Hậu vẫn y nguyên như trước, theo cách nói của Quốc sư chính là âm hồn đã tìm được ký chủ, giống như người lưu lạc tìm được cái nhà không có người trông giữ, vào ở rồi là sẽ không bao giờ chịu ra. Nói cách khác, chỉ sợ Hoàng Hậu thực sự đã bị đuổi ra ngoài, người bên trong có thể là Thiệu Quý Phi, cũng có thể là Vinh Vương.
Rốt cuộc Hoàng Đế cũng chột dạ, nghe nhiều tin tức vụn vặt linh tinh rồi, dần dần tin là thật. Đế vị của hắn là đoạt lấy từ tay Vinh Vương, mẹ con bọn họ lần lượt bị hắn hạ lệnh xử tử, nợ dưới âm ty muốn đòi thì rất nhanh, vừa nghĩ đã thấy sợ hãi, dần dần chẳng tới nữa. Nhưng ngai Hoàng Hậu vẫn không thể dao động, cho dù có chết, Âm Lâu cũng phải chết ở Khôn Ninh Cung. Đây chính là có chút giận dỗi, đồ vật trong tay mình, tuyệt không có chuyện dễ dàng thả ra.
Hậu cung không được yên ổn, chính cục (cục diện chính trị) cũng có sơ hở. Từ hơn trăm năm trước Lưu Cầu đã nương tựa vào Đại Nghiệp, tiến cống mỗi năm không hề chậm trễ. Vài năm gần đây vận mệnh Đại Nghiệp lung lay, các nước chư hầu bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Đại Nghiệp giao thương tơ bạc với ngoại bang đều bằng đường biển, Lưu Cầu sát biển, nảy sinh ra một đám giặc Oa, chuyên canh thuyền quan cướp bạc. Hoàng Đế quen cảnh thái bình, gặp phải vấn đề kiểu này thì trở tay không kịp. Các quan viên Nội các, có người thì muốn chủ chiến, có người thì muốn đàm phán, Tiêu Đạc cực lực chủ trương khai chiến, đại quốc mênh mông, há để cho đạo chích xâm phạm. Nhưng đánh giặc thì phải có quân nhu, vừa nhắc đến ai cũng sụp vai, chuyện tài chính hỏi ba người cả ba đều nói không biết, quay mặt làm ngơ.
Được lắm, mèo nói kiểu mèo, chó nói kiểu chó, Tiêu Đạc đây là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn ép hắn đi vào khuôn khổ sao? Hoàng Đế rất tức giận, càng không tin thiếu Tiêu Đạc thì không thể được việc, vì thế đã triệu tập Nội các thương nghị suốt đêm, nghị tới nghị lui, cuối cùng quyết định phái sứ thần đi nghị hòa. Hai nước tương giao, không động đao kiếm là tốt nhất, nếu con đường này không được thì cũng đành tranh thủ thời gian tới mà thu bạc.
Trên triều long trời lở đất thế nào Âm Lâu đều chẳng quản được, bây giờ Khôn Ninh Cung đã cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, lửa càng cháy càng vượng, nhất định nỗ lực của nàng sẽ được báo đáp.
Bảo Châu bưng một cái chén lục lạc tới, thấy nàng đang ngồi xổm trên mặt đất thì gọi, “Chủ tử, nô tỳ sai người hầm canh táo ngọt, ngài nếm một chút, ăn no rồi mới có sức lăn lộn.”
Nàng lật viên gạch xanh lên, móc từ dưới ra một cái tráp cài sắt hoa văn sơn phượng, cẩn thận mở ra nhìn, cái nhẫn bọc trong khăn tay vẫn còn, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Hắn đã nói thấy vật như thấy người, nàng giơ nhẫn lên, ngắm nó dưới tia sáng mặt trời, hoa văn vờn quanh trên mặt nhẫn, thủ công tinh mỹ tới vậy, vừa nhìn liền liên tưởng ngay đến bộ dáng vênh váo tự đắc kia của hắn. Nàng bật cười, người gì mà đã xấu tính lại còn hay ra vẻ, nhưng mà nàng cứ yêu, mặc kệ hắn thiện hay ác, đối với nàng mà nói đều là trân quý. Nàng cuốn tay áo lên lau một lần lại một lần, ngồi trở lại đầu giường đất, đeo nó lên ngón giữa mình, đoan trang giơ năm ngón tay lên, ngắm nhìn qua màn nước mắt mờ mịt.
Sóng ngầm trong lòng mãnh liệt, lại không thể để người khác nhìn ra quá rõ ràng. Nàng lau mặt quay đầu hỏi, “Bên ngoài có tin tức gì không?”
Bảo Châu nói: “Đều chỉ là thái giám hạ đẳng, lời truyền ra cũng chẳng đáng tin cậy. Nói là triều đình muốn khai chiến với Lưu Cầu, Đốc chủ phủi tay mặc kệ, Hoàng Thượng đang vội vàng thương nghị đối sách với Nội các!”
Nàng chập chạm ừ một tiếng, “Đúng là không nên quản, chùi đít cho người ta, cuối cùng lại không được gì, chẳng tội!” Nàng liếc nhìn cái chén lục lạc một cái, hiển nhiên không muốn ăn, xua tay nói, “Cứ để đó đi, một lát nữa đói bụng rồi ăn. Ta không việc gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
Nàng vẫn luôn lấy cái nhẫn kia ra ngắm khi đêm khuya tĩnh lặng, nhìn vật nhớ người cũng là một loại an ủi. Bảo Châu không biết khuyên nàng thế nào, có lẽ để nàng được một mình mới là tốt nhất. Vậy nên Bảo Châu vâng, rời khỏi thiên điện đóng cánh của bình phong lại.
Âm Lâu dựa vào gối, hôn lên chiếc nhẫn kia, lẩm bẩm nói: “Chờ thêm một thời gian nữa thôi, đã sắp đến lúc rồi…Chàng không biết ta giả điên có bao nhiêu mệt, nhưng để rời khỏi được Khôn Ninh Cung đi ra ngoài, mệt đến mấy cũng là xứng đáng. Bây giờ ngẫm lại, Hoàng Thượng phong ta làm Hậu cũng không phải chuyện xấu. Có phá thì mới có xây, không ngừng không được, đơn giản là tồi tệ đến cùng cực, rồi có lẽ sẽ liễu ám hoa minh(*).” Nàng cười, nước mắt dâng lên đầy quá rồi, không cẩn thận tụ thành dòng trượt xuống, “Nhưng trước khi ta được rời khỏi đây chàng phải thật bình an, ta không muốn lỡ mất dịp tốt, ta muốn được ở bên chàng…đời đời kiếp kiếp ở bên chàng.”
(*) Liễu ám hoa minh: nhìn thấy ánh sáng khi đã cùng đường.
Đảo mắt liền tới Cốc vũ, vũ sinh trăm cốc(*), một năm có thời tiết rất tốt.
(*) Vũ sinh trăm cốc: mưa nhiều sẽ tốt cho các loại cây nông nghiệp sinh trưởng, “cốc” trong ngũ cốc.
Nàng mỏi mắt chờ mong, Đồng Vân đã nói rồi, khi Cốc vũ sẽ vào cung thăm nàng. Hẳn là vì sắp sinh, phải nằm trên giường không thể viết thư cho nàng được, theo lý mà nói đứa bé nên được sinh ra từ hơn một tháng trước, cũng không biết là nam hay nữ, có được mẹ tròn con vuông hay không.
Có lẽ là tính ngày bị chênh một chút, vài ngày trôi qua vẫn không chờ được nàng đến. Âm Lâu sốt ruột, sợ nàng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khi không có gì làm lại lên đài ngắm trăng phóng mắt nhìn một vòng. Ánh nắng mùa xuân tươi mới, chiếu vào mắt lâu thấy hơi chút đau. Nàng lấy quạt tròn che lên đỉnh đầu, nhíu mắt nhìn ra đằng xa, cung lâu thăm thẳm, ngói vàng lưu ly ánh lên vạn tia lóng lánh, từng tầng lại từng tầng, giống như khi còn nhỏ chơi trò nhặt mái ngói ném lên mặt sông. Còn đang xuất thần, lại nghe thấy tiếng Lục Tứ oang oang ở bên ngoài gọi tiến vào, sau đó chạy đến dưới đài ngẩng cổ nói: “Nương nương mau nhìn xem ai đã tới rồi!”
Âm Lâu nhìn theo, ngoài cửa cung có một tiểu thái giám dẫn một người vào, mặc áo vạt cân bát hỉ tương phùng, dáng người hơi đẫy đà, nhưng bước chân lại rất uyển chuyển nhẹ nhàng. Nàng men theo bậc thang bước xuống, nheo mắt nhìn thật kĩ, thì ra nhớ đến ai người ấy liền đến, là Đồng Vân đã trở lại!
Nàng vui mừng khôn xiết, chạy lên nắm tay Đồng Vân, nhìn khắp trên dưới một hồi, thấy nàng dưỡng mình rất không tồi, châu tròn ngọc sáng, càng thêm lộ ra một loại phong vận.
Đồng Vân cười tồn an, “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, em ở bên ngoài vẫn luôn nhớ chủ tử, đến hôm nay cũng được gặp rồi, chủ tử khỏe không?”
Khỏe hay không khỏe, cũng chỉ vậy mà thôi. Hai chủ tớ im hơi lặng tiếng rơi nước mắt ròng ròng, khóc xong một trận Âm Lâu mới nhớ ra, thấp giọng nói: “Mới sinh em bé xong không thể khóc, cẩn thận mắt bị thương bây giờ.” Dẫn Đồng Vân đi vào trong điện, đã lâu lắm rồi không được vui như thế này, nàng mừng rỡ đứng ngồi không yên, tự mình bưng mâm trái cây tới, vươn người hỏi Đồng Vân, “Là con trai hay con gái? Đứa bé khỏe không?”
Đồng Vân cười cười, “Là con trai, lúc đẻ ra nặng bốn cân, lợi hại, như sắp đòi mạng em đến nơi.” Nói xong lại ngập ngừng một chút, môi mím lại thành một đường thẳng, “Em nghe nói nó khỏe lắm, lúc mơ màng em nghe thấy nó cất tiếng khóc, giọng vang dội, đoán chừng là một đứa bé đầy đủ hết. Đáng tiếc lúc ấy em mệt muốn chết rồi, chưa kịp nhìn nó một cái, nó đẻ ra trông thế nào cũng không biết, ngay sau đó ma ma đã bế đi.”
Nàng nói như vậy, Âm Lâu có chút ngượng ngùng. Đều tại nàng, là nàng khiến Đồng Vân phải chịu nhiều đau khổ tới vậy, đến phút cuối cũng không được gặp mặt con. Thái độ của Tiêu Đạc trong chuyện này rất rõ ràng, hắn không tin được bất cứ kẻ nào, cần phải nắm rõ mọi thứ trong tay mới có thể yên tâm. Âm Lâu biết như vậy rất tàn khốc, nàng không dám hỏi Đồng Vân có hận hay không, kỳ thật không cần hỏi, con trai mang nặng mười tháng vừa chào đời đã bị người ta mang đi mất, ai mà không hận đây! Nàng rầu rĩ cúi đầu nắm chặt tay Đồng Vân, ngập ngừng nói: “Ta chẳng còn mặt mũi nào mà gặp em, hại em chịu tai họa nhường này, em muốn oán thì cứ oán ta đi, đừng hận hắn.”
Đồng Vân thở dài, “Thật là oan nghiệt mà, chủ tử hướng về hắn, cái gì cũng muốn vơ vào mình. Lòng em hiểu rõ, nếu không phải chủ tử thay em cầu tình, ngay cả sống em cũng chẳng sống nổi, còn có gì mà oán đâu! Mang đứa bé đi thì mang thôi, để nó đi nơi khác sống một cuộc sống bình thường, không có gì không tốt. Chúng ta dính líu đến Hoàng cung, nào có ai được sung sướng? Cho nên dù em luyến tiếc, rốt cuộc cũng cần buông tay. Con cứu mạng mẹ, không ai thua thiệt ai, chỉ đổ đành thừa duyên ngắn.” Nàng nói rồi lại khóc, “Nhưng mà chủ tử ơi, dẫu em thường tự khuyên mình như vậy, nhưng thực hiện lại chẳng dễ dàng. Ban đêm em vẫn nằm mơ thấy con, thấy nó chui ra từ trong bụng, đến ôm cũng chẳng được ôm lấy một lần. Cho nên em muốn cầu chủ tử một ân điển, nếu tương lai chủ tử có thể cùng Đốc chủ cao chạy xa bay, liệu trước khi đi có thể nói cho em biết nơi để đứa bé lại? Em muốn đi tìm con, dẫu có ở tận chân trời đi chăng nữa, chỉ cần có thể đưa nó theo, kể cả không được trở về Đại Nghiệp em cũng cam lòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook