Phù Dao Hoàng Hậu
Quyển 4 - Chương 5: Tranh giành

Hiên Viên Chiêu Ninh năm thứ mười hai.

Hiên Viên Hoàng đế đã lâu lắm rồi mà vẫn không lập hậu, cuối cùng Nhiếp Chính vương cùng triều thần liên tục dâng tấu, yêu cầu Bệ hạ hạ chiếu thư tuyển tú nữ chọn Hoàng Hậu. Ngày 12 tháng 11 năm Chiêu Ninh thứ mười hai, tại chính điện Thừa Minh tiến hành tuyển tú nữ chọn Hoàng hậu, Nhiếp Chính vương vô cùng coi trọng sự việc này, giám sát toàn bộ quá trình.

Tám tú nữ kia đều có xuất thân gia thế hùng hậu, không chủ quản kinh tế cũng là vương hầu công tước — lẽ dĩ nhiên, không có quan hệ gì đối với Hiên Viên Mân.

Ngày hôm đó treo hai ngọn đèn đỏ, Phù Dao dưới sự chỉ dẫn của Thái giám, cùng với bảy tú nữ chầm chậm đi đến điện Thừa Minh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, dập dầu ba lần lạy chín lạy trước ngự tiền, sau đó lại lạy Nhiếp Chính vương. Mỗi lần Mạnh đại vương dập đầu lạy đều luôn cảm thấy căm hận đến tận xương tủy, mỗi lần lạy Hiên Viên Mân nàng tính đó là một món nợ, mỗi lần lạy Hiên Viên Thịnh nàng đều chửi cha mắng mẹ hắn ta, tổng cộng thì mắng nhiều hơn cả lạy. Hiên Viên Mân đang ngồi trên cao không ngừng nhảy mũi, Hiên Viên Thịnh nghiêng người, ân cần hỏi: "Long thể Bệ hạ khó chịu sao?"

Hiên Viên Mân khoát tay, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, cười nói: "Trẫm thật là vui mừng, tất cả đều là mỹ nhân, lần sau trẫm hát tuồng không sợ có người không biết hát á."

Những người trong điện đều trộm cười, Hiên Viên Thịnh ôn hòa nói: "Bệ hạ hôm nay chọn Hoàng hậu, ít ngày nữa sẽ làm lễ, tổ chức tiệc mừng... không hát cũng được."

Hiên Viên Mân biếng nhác "Ừ hử", nghe theo lời Nhiếp Chính vương. Hắn lấy Ngọc Như Ý trong mâm, nghiêng đầu hỏi Hiên Viên Thịnh, "Nhiếp Chính vương thấy ai tốt nhất?"

Hiên Viên Thịnh vẫn giữ vẻ mặt nho nhã y như cũ, mỉm cười nói: "Đều là các cô gái tốt, thật mừng cho Bệ hạ, nhưng thần thấy, nữ nhi nhà Dương Oai tướng quân - Di Quang, dịu dàng ngây thơ, có lẽ hợp với tính cách của Bệ hạ."

Thái giám lập tức tiến lên một bước, đưa bảng hiệu của Đường Di Quang đến trước mặt của Hiên Viên Mân.

Hiên Viên Mân chẳng buồn nhìn, miễn cưỡng nói, "Nhiếp Chính vương thấy ai tốt thì người đó tốt." Hắn cầm Ngọc Như Ý lên, Hiên Viên Thịnh khẽ mỉm cười, lúc Hiên Viên Mân chuẩn bị ném Ngọc Như Ý xuống thì đột nhiên dừng lại, bỗng dưng liếc mắt nhìn Đường Di Quang, cười nói: "Đường thị?"

Tâm trí Đường Di Quang đang bay lơ lửng...

"Đường thị?"

Đường Di Quang đang nhớ đến "mimi" của Phù Dao và bánh vừng ngon...

"Đường thị?"

Cuối cùng Hiên Viên Mân lên giọng gọi, tò mò buớc xuống, khi hắn đi qua Hiên Viên Thịnh, Phù Dao liền búng tay một.

Đường Di Quang "A" lên, bị Phù Dao xô về phía trước, ngã "phịch" một tiếng xuống đất, đẩy trúng ngự tọa khiến chiếc ghế đổ lăn kềnh. Thái giám vội vàng chạy qua đó, xung quanh bỗng chốc trở nên ồn ào, Đường Di Quang nức nở khóc.

"Ô.. đau..."

Hiên Viên Mân tự tay nâng nàng ta dậy, quan sát khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng ta, mỉm cười nói, "Quả thật rất ngây thơ, cực kì ngây thơ."

Hàng mày Hiên Viên Thịnh khẽ động, cười nói, "Nhi nữ của Ngự sử đại phu Giản Tuyết, tính tình dịu dàng, trầm ổn đoan trang, nổi danh thục nữ trong Kinh, cũng rất tốt."

Thái giám lập tức thay bảng tên Giản Tuyết, cô gái này mắt mày tươi đẹp, nhưng có chiếc cằm nhọn nên trông vô cùng sắc sảo.

Hiên Viên Thịnh nhìn nàng ta, trong lòng thầm suy tính, cảm thấy cô gái này mặc dù có tâm cơ khá sâu, nhưng lại rất thâm trầm và am hiểu thời thế, cũng là lựa chọn không tồi. Hắn ta mỉm cười nhìn Hiên Viên Mân, ánh mắt bình thản, nhưng ý vị trong đó dù không nói ra cũng hiển hiện rõ ràng.

Hiên Viên Mân nhìn qua cũng rất hài lòng, hắn thong thả bước về phía Giản Tuyết, đang định cất tiếng thì Giản Tuyết đã mắc cỡ, mặt đỏ bừng e thẹn cúi đầu, ánh mắt Hiên Viên Mân như thể rung động, đưa tay phải ra nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt Hiên Viên Thịnh lóe lên, mỉm cười uống trà.

"Hắt xì!"

Giản Tuyết đột nhiên hắt hơi một!

Tiếng nhảy mũi này vang lên vào thời khắc yên ắng trang nghiêm tuyển tú trên đại điện, tựa như sét đánh khiến tất cả mọi người đều giật mình. Hiên Viên Mân giơ tay lên, vẻ mặt ngạc nhiên không thôi — trong lòng bàn tay hắn có dính nước mũi...

Trong nháy mắt, sắc mặt của Giản Tuyết như tro tàn, dù cố hết sức để ngưng nhảy mũi nhưng không được, cứ hắt xì hết cái này đến cái khác, khiến cho nàng ta buồn bực nản lòng muốn chết, lục phủ ngũ tạng đảo lộn, trước mắt bỗng tối sầm, lâm vào hôn mê...

Thái giám vội vàng đưa khăn lụa cho Hiên Viên Mân lau tay, Hiên Viên Mân nhìn Hiên Viên Thịnh cười dài, "Quả thật đoan trang, cực kì đoan trang."

Hiên Viên Thịnh đặt chén trà mới uống một nửa xuống, nhìn Giản Tuyết, lại nhìn Hiên Viên Mân, hàng mày khẽ nhíu lại.

Mạnh Phù Dao nhắm mắt dưỡng thần —

Hiên Viên Thịnh không uống trà nữa mà ngồi thẳng lưng xem tuyển tú, hai thí sinh mà hắn ta đưa ra bất ngờ bị loại, khiến hắn ta có chút hoài nghi. Hiên Viên Mân xoay một vòng, tựa như không biết nên chọn ai, Hiên Viên Thịnh trầm ngâm nói, "Nếu Bệ hạ không nhìn trúng ai thì hãy chọn ra hai người làm phi tần, sau đó chọn một trong bốn vị phi tần để lập hậu là được..."

Hắn ta còn chưa nói hết lời, không để ý đến Hiên Viên Mân đột nhiên nhắm mắt, xoay người lại, tiện tay lấy đồ trên khay của Thái giám, cười nói, "Rơi vào người nào thì chính là người đó."

"Khanh".

Ngọc Như Ý rơi xuống.

Tiếng Ngọc Như Ý rơi xuống khiến trong lòng mọi người đều cả kinh.

Hiên Viên Thịnh cũng nhíu mày — tùy tiện chọn? Ngay sau đó vẻ mặt hắn ta liền thoải mái — tùy tiện chọn cũng được, dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi.

"Vũ Văn Tử!"

Cả điện yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tiếng của Thái giám vang lên hết sức rõ ràng, cái tên vừa được đọc lên kia khiến tất cả tú nữ đều thở ra để trút giận -

Kết quả tuyển chọn Hoàng hậu hôm nay khiến chúng nữ nhân mặc dù thất vọng, nhưng cũng xem như là giải thoát, chỉ có Hoa Dung nhìn chiếc mâm vàng đặt Ngọc Như Ý với gương mặt phẫn hận — rõ ràng là hướng Ngọc Như Ý rơi là về phía mình, sao tự nhiên lại chuyển sang hướng Vũ Văn Tử?

Mạnh Phù Dao mặt không biến sắc nhận lấy Ngọc Như Ý, "Vũ Văn Tử tạ ơn!"

Hiên Viên Mân tự mình đến đỡ, Phù Dao ngước mắt lên nhìn hắn ta, bốn mắt tương giao, một người nhoẻn cười dịu dàng, một người cười vang khanh khách, trong mắt hiển hiện ý "Tam lang, tam lang!"

Hiên Viên Thịnh ngồi một bên quan sát, hương trà lượn lờ trong ánh mắt thâm sâu. Hắn ta đương nhiên biết chuyện Hiên Viên Mân hết sức yêu chiều Vũ Văn Tử. Hôm nay trên đại điện Hiên Viên Mân vì vậy đã xuất ra tiểu chiêu, nhưng hắn ta không ngại, người của Hiên Viên gia nếu không có chút tâm cơ nào thì mới gọi là không bình thường... Hiên Viên Thịnh cười khẩy, bất luận thế nào, hắn ta cũng biểu lộ thái độ, Đường Di Quang, Hòa Giản Tuyết nhất định phải trúng cử, lúc này hắn ta không muốn làm khó dễ Hiên Viên Mân, nhưng nếu Hiên Viên Mân không hiểu lời hắn ta nói, thì tự nhiên hắn ta sẽ đi bước kế tiếp.

Hiên Viên Thịnh ở bên này đang ngẫm nghĩ, còn Hiên Viên Mân thì giống như rất hài lòng vì cưới được lão bà, quên mất việc phong tứ phi, đang định kéo Mạnh Phù Dao đi thì Thái giám phụ trách tư lễ hắng giọng ho khan mà hắn cũng không hề hay biết, lễ bộ Thượng thư bèn bước lên một bước, âm thầm níu ống tay áo Bệ hạ, nhắc nhở, "Bệ hạ, tứ phi..."

"À..." Hiên Viên Mân bừng tỉnh, phất ống tay áo "Nhiếp Chính vương chọn đi, trẫm thấy ai cũng tốt, ngây thơ đoan trang."

Hắn lại kéo tay Mạnh Phù Dao đi vào trong đại điện, nàng lấy tay áo che mặt lại "E lệ thẹn thùng" quay đầu về phía Nhiếp Chính vương cầu cứu, Hiên Viên Thịnh thấy tình huống này quả thực kì quái, không nhịn được ho khan một tiếng, nói: "Bệ hạ đi đâu thế?"

"Trở về ca diễn đó." Hiên Viên Mân vui vẻ quay đầu lại nói, "Hát xong sẽ chơi đùa... và tâm sự."

Tiếng ho khan trong điện phát ra không dứt, Hiên Viên Thịnh mỉm cười nói, "Bệ hạ, dù gì đây cũng là Hoàng hậu, cứ như vậy mà dắt đến Bảo Tuyền cung, không thấy uất ức cho nàng ta sao?"

Hắn ta liền ra lệnh cho Lễ bộ, "Chuẩn bị gửi thư mời cho các nước, thông báo là Quốc quân của chúng ta sắp tổ chức lễ cưới, muốn mời Vương công, Quan lễ, Hoàng thất của các nước đến tham dự." Ngay sau đó mỉm cười đứng dậy, khom người trước Mạnh Phù Dao, "Nhiếp Chính vương có thể chủ trì lễ cưới của Hoàng hậu, thật là một vinh dự."

Mạnh Phù Dao lễ phép chỉnh sửa trang phục, cất giọng oanh vàng, "Là muội muội may mắn, làm phiền ca ca."

Cả người nàng đều nổi da gà, đột nhiên Phù Dao phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc — hình như Hiên Viên gia có quan hệ huynh đệ với nhau, ngôi vị Hoàng đế được truyền thừa theo thứ tự, cho nên Hiên Viên Thịnh và Hiên Viên Mân đều có quan hệ bà con với Thái tử Văn Ý, bây giờ nàng "Gả" cho Hiên Viên Mân, vậy thì không phải chính là "Thím" của Tông Việt sao? Hahaha...

Mạnh thẩm thẩm hí hửng mỉm cười bỉ ổi, đợi đến ngày nam nhân độc miệng kia kêu nàng là "Thẩm thẩm".

Hiên Viên Mân liếc mắt nhìn trộm nàng — nữ nhân này thật là kì quái, lúc này là lúc nào rồi, đang ở trong tình trạng như thế nào mà lại còn vui vẻ như vậy, hắn nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thịnh nhìn nàng nên không yên lòng bèn dắt nàng đi, vậy mà bây giờ lại còn lộ ra nụ cười dâm đãng như vậy...

***

Hiên Viên Chiêu Ninh ngày 24 tháng 11 năm thứ mười hai, cuối cùng Hiên Viên Hoàng triều cũng khâm định Vũ Văn Tử là Hoàng hậu.

Vào cung cùng với tân hậu chính là Quý phi - Đường Di Quang, Đức phi - Hoa Dung, Ngọc phi - Giản Tuyết.

Mạnh Phù Dao mang theo "Xuân Mai" với phong thái của Hoàng hậu đến Vương phủ của Nhiếp Chính vương, được Nhiếp Chính vương tiếp đón hết sức long trọng, quang minh chính đại qua ba cửa thẳng vào Vương phủ. Lúc bước qua ba cửa, Phù Dao không khỏi thầm cảm khái, nhớ lại mấy ngày trước nàng đã phí hết tâm tư, thậm chí là không ngại mà bán đứng Thiết Thành mới lọt vào được nơi này. Việc đời thật li kì, chỉ vào cung một chuyến mà chớp mắt nàng đã giống như Hoàng hậu thật rồi.

"Chúng ta có nhân cơ hội này chạy trốn luôn hay không?" Ai đó giơ tay lên ngáp một, âm thầm hỏi thị nữ "Xuân Mai" bên cạnh.

"Nha hoàn" vóc dáng cao gầy cười như không cười, "Có thể, nếu như cô muốn bị Hiên Viên Mân và Hiên Viên Thịnh cùng nhau đuổi giết."

Mạnh Phù Dao bất đắc dĩ thở dài, có chút buồn bực không biết vì sao chuyện lại ra nông nỗi này, cưỡi hổ thât khó xuống mà, ánh mắt nàng xoay chuyển, khi đến gần cửa chính thì nhìn thấy một kí hiệu, Thiết Thành đã dễ dàng trốn ra ngoài rồi, hình như có người trợ giúp hắn ta? Ẩn vệ của Vô Cực tới rồi sao?

Thị vệ Vương phủ cung kính dẫn nàng vào bên trong Di Tâm Cư, tạm thời nàng ở đó, gần chỗ của Tiểu quận chúa.

Chỗ ở của Phù Dao cách khuê phòng của Tiểu quận chúa rất gần, Nhiếp Chính vương dĩ nhiên trước đó đã dặn dò nữ nhi, đối với vị Hoàng hậu tương lai này cũng dụng tâm không ít. Đối với Thỏ quận chúa, ngoại trừ những việc liên quan đến A Việt ca ca, những chuyện khác đều nghe theo lời Phụ vương. Ngay đêm hôm đó liền muốn mời Phù Dao đến uống trà nói chuyện phiếm, thật ra thì dạo gần đấy nha đầu này vì chuyện của A Việt ca ca mà gầy đi không ít, cả ngày hốc mắt cứ ngậm lệ.

Mạnh Phù Dao nghĩ thầm, Lâm Đại Ngọc mà gặp nha đầu này chắc cũng cam bái hạ phong.

Nàng ở khuê phòng của Tiểu quận chúa một canh giờ, tán gẫu chuyện trời nam biển bắc, cuối cùng nhắc đến một chuyện cũ mà nói rằng nàng nghe được ở một nước khác: Hậu nhân của một Vương tộc bị đuổi giết, hai bên đấu trí đấu dũng lưỡng bại câu thương. Tiểu quận chúa nghe đến si ngốc, quả nhiên sau đó tức cảnh sinh tình, đưa tay đặt lên ngực thở dài một hơi, nói: "Chắc là không phải tất cả chuyện xưa đều có kết cục như thế."

"Không phải kết cục như thế thì còn kết cục nào khác chứ?" Phù Dao gật đầu mỉm cười, "Hai người kia có mối thâm thù đại hận đến mức ngươi chết ta sống, ai cũng không chịu lùi lại bước nào, đừng nói là họ, dõi mắt ngoái đầu nhìn khắp cổ kim, có ai tranh quyền đoạt vị mà có kết quả tốt? Chỉ có một điều là, ngươi không giết ta thì ta giết ngươi mà thôi."

"Tại sao phải giết nhau như vậy?" Quận chúa mơ mơ màng màng nói, "Vẫn còn biện pháp hòa bình khác để giải quyết mà."

"Nhưng việc đó vạn lần không thể giải quyết bằng phương pháp hòa bình, trên đời này không có người nào ngu đến mức chịu chết, chắp tay nhường ngôi vị cho kẻ khác."

Mạnh vu bà gieo rắc mầm độc xong thì cười híp mắt, đứng dậy cáo từ, "Quận chúa, ta đi nha."

Đêm đó, Mạnh Phù Dao núp ở Di Tâm Cư với Ám Mị, nghe lén Nhiếp Chính vương cùng nhi nữ nhà người ta nói chuyện.

Hiên Viên Thịnh ngồi trước giường nhi nữ, cực kì yêu thương nhưng không thể làm gì ngoài việc vuốt tóc con gái mình – đứa bé này lúc chào đời đã khó sanh, do đó thể chất quá yếu, vì vậy mà tính tình cũng yếu ớt. Mặc dù đã được sư huynh Nguyệt Phách tự tay chỉ dạy, không dễ dàng gì mới luyện được võ công, nhưng công phu cũng không có tiến bộ. Có lúc nhìn nhi nữ, hắn không nhịn được rất muốn cất tiếng hỏi ông trời rằng, hắn đã tạo nghiệt gì mà lại không có con trai nối dõi, nữ nhi duy nhất lại yếu ớt như vậy.

Nếu không phải là như thế thì hắn ta đã sớm đoạt ngôi vị của Hiên Viên Mân rồi. Tranh giành Hoàng quyền, thực lực vi tôn, nếu như hắn thật sự muốn ra tay, thì sao có thể để cho bọn cựu thần kia oa oa kêu loạn chứ. Hiện tại hắn ta để cho bọn họ sống, chỉ vỉ không them để ý mà thôi.

Đoạt lấy ngôi vị Hoàng đến rồi thì có lợi ích gì chứ? Hắn ta đâu có người thừa kế.

Hắn ta dễ dàng đoạt được ngôi vị, nhưng mà sau khi hắn ta trăm tuổi mất đi, chỉ để lại đứa con gái nhỏ này trên cõi đời, sống trong Hiên Viên Hoàng tộc âm mưu thủ đoạn, như vậy thì kết cục sẽ thê thảm đến mức nào đây?

Hiên Viên Thịnh buồn bã nhìn Hiên Viên Vận, không nén nổi thốt ra một tiếng thở dài.

Hiên Viên Vận sợ hãi giương mắt nhìn Phụ vương, nàng không ngốc, dĩ nhiên biết vì sao Phụ vương lại thở dài như vậy. Trong lòng cha nàng, luôn mong mỏi nàng mạnh mẽ, thế nhưng ông ngoại nàng từ nhỏ đã nói với nàng rằng nàng không cần phải mạnh mẽ. Hiên Viên gia kế thừa huyết mạch Thần thượng cổ, là gia tộc được truyền thừa ngôi vị Hoàng đế. Bởi vì nàng yếu mềm nên Phụ vương nàng mới cố kị, sau này không phạm phải sai lầm đến bước đường cùng, nếu không, nàng sẽ là kẻ địch của A Mân và A Việt suốt cả đời này.

Làm kẻ địch cả đời của A Việt ca ca, nàng thà chết tốt hơn.

"Phụ vương, vì sao A Việt ca ca không chịu trở về?" Nàng ta đã hỏi cha mình câu này lần thứ một vạn mấy rồi.

Hiên Viên Thịnh chăm chú nhìn nữ nhi, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ thất vọng. Hắn ta gần đây nhận ra con gái mình đang trầm mê, trực giác chẳng lành, không nén nổi nên muốn răn dạy vài câu với đứa con gái mà mình nuông chiều quá mức ngay từ bé, "Con cứ hy vọng hắn trở lại như vậy, sau đó, người bị giết chính là Phụ vương con?"

"Không phải—" Hiên Viên Vận không biết trả lời thế nào cho phải.

"Con chỉ biết xin Phụ vương khuyên hắn trở lại, con lại không biết ta và hắn thế bất lưỡng lập? Thù của hai nhà như biển rộng núi cao, vì sao con lại muốn hắn trở về? Hoàn tước vị cho hắn? Gả cho hắn?"

Hiên Viên Vận há hốc miệng, sững sờ nhìn Hiên Viên Thịnh.

"Cho dù thế nào hắn cũng sẽ không bao giờ lấy con, cho nên con đừng có ngây thơ mà nghĩ đến chuyện buồn cười đó, còn tước vị? A Việt sẽ cam tâm chỉ cần một tước vị thôi sao? Còn mối thù cả nhà Văn Ý thì thế nào đây? Con quên là phụ thân hắn chết ở trong tay ta sao, còn hắn vốn là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế này."

"Phụ vương..." Hiên Viên Vận run sợ lâu thật lâu, đột nhiên quay mặt lại nhìn cha mình, "Phụ vương vốn không có khuyên huynh ấy trở lại đúng không?"

Hiên Viên Thịnh im lặng, một hồi lâu sau đứng lên nói, "Tốt nhất con nên dưỡng bệnh đi, không cần quan tâm đến những việc này nữa, có một số việc, không phải đơn giản như là con nghĩ."

"Cha vẫn chưa trả lời con!" Hiên Viên vận đột nhiên từ giường ngã bổ xuống đất, quỳ gối trên nền ngọc lạnh băng nắm ống tay áo của Nhiếp Chính vương, ngẩng đầu nhìn cha mình chằm chằm, "Cha không có khuyên huynh ấy... con đã nói với cha thân phận và chỗ ở của huynh ấy... cha... cha đã làm gì huynh ấy rồi?"

Hiên Viên Thịnh đưa lưng về phía nữ nhi, suýt chút nữa đã thẳng thắn trả lời, "Làm chuyện mà ta nên làm", cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài đè nén, hắn xoay người lại, ôm nữ nhi đặt lên giường, "À, không có, ta không có tìm hắn."

"Phụ vương thật đã động thủ với huynh ấy rồi!" Cuối cùng Hiên Viên Vận cũng hiểu ra, những lúc Phụ vương bảo nàng hãy ngoan ngoãn, hơn phân nửa đều là bởi vì cần phải gạt nàng. Gương mặt Hiên Viên Vận tái nhợt, tay nổi đầy gân xanh, nắm thật chặt ống tay áo cha mình, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, "Cha gạt con, cha gạt con!"

Nàng chỉ mới bệnh có mấy ngày mà giọng đã khản đặc, tiếng nói phát ra cất chứa sự bi phẫn, đau đớn đến tan nát tâm can.

Hiên Viên Thịnh xưa nay luôn trầm tĩnh, bắt đầu khẽ phát run, nhưng chỉ vừa thoáng run một, hắn lập tức bình tĩnh trở lại, ngay sau đó từ từ gỡ tay Viên Viên Vận ra, đứng lên.

Hắn quay lưng về phía Hiên Viên Vận, lạnh nhạt nói: "Vận nhi, con là con gái của ta, là đời sau của Hoàng tộc, trước kia có một số việc con nghĩ không hiểu, ta cũng vì đau lòng mà không muốn cho con hiểu, bây giờ ta cảm thấy như thế chính là làm hại con... tại sao con không hiểu?"

"Con mặc kệ hiểu hay không hiểu..." Hai mắt Hiên Viên Vận đẫm lệ, nhìn cha mình, "Cha đang gạt con, cha đang gạt con, ông ngoại nói không sai, cha lừa gạt hết tất cả người trong thiên hạ, lúc Mẫu phi sắp chết cha cũng nắm tay mẹ nói là suốt đời này sẽ không lấy vợ, vậy mà chỉ một năm sau, cha đã cưới thêm tam thê bảy thiếp... cha lừa gạt Mẫu phi cũng lừa gạt cả con, là cha đã khiến con hại chết A Việt ca ca, cha khiến cho con có chết cũng không dám đối mặt với huynh ấy..."

"Vận nhi!"

Hiên Viên Thịnh hét to lên một tiếng, Hiên Viên Vận cả kinh xúc động phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy tức thì im bặt. Nhìn thấy Phụ vương luôn ôn hòa nhẹ nhàng đối với mình, giờ phút này đây râu tóc đều dụng lên, cả người chấn động, mắt mày trắng bệt, khiến nàng sợ hãi há hốc miệng. Lúc này mới nhớ đến do quá tức giận nên mình đã nói những lời không nên nói, đâm vào chỗ đau kiêng kị nhất của Phụ vương, mắt thấy Phụ vương giơ tay lên, nàng không khỏi kinh hoàng lùi về phía sau, co rút lại trong góc giường.

Hiên Viên Thịnh đã giơ tay lên, thế nhưng vừa chạm phải ánh mắt hoảng sợ của nữ nhi thì lòng liền đau khổ không thôi. Ánh mắt kia thuần khiết như nước, như thể gột rửa tất cả tâm địa độc ác của hắn ta... Thê tử mà hắn yêu, suốt đời này chỉ có một người, hắn đã nắm tay nàng lúc nàng hương tiêu ngọc vẫn, thề rằng cả đời này không nạp thê thiếp, dùng tính mạng mình để yêu thương cốt nhục của nàng... Thế nhưng, hắn đã không giữ trọn được lời thề đó.

Chỉ vì lý do duy nhất, hắn muốn có người thừa kế.

Hôm nay hắn không dám đến thăm mộ nàng, ngày giỗ nàng hắn tự nhốt mình trong nhà, đốt ba cây nhang, khói nhang lượn lờ như ảo như thật, hắn như nhìn thấy ánh mắt trách giận của nàng ở khắp mọi nơi, hắn thiếu nàng rất nhiều, cuộc đời này vĩnh viễn chẳng thể nào chuộc hết tội.

Hắn vì muốn có người thừa kế mà phải gánh chịu nỗi đau tê tâm liệt phế này, bởi vì hắn muốn nắm giữ số mệnh của người khác.

Hiên Viên Thịnh chậm rãi buông tay, giờ khắc này hắn chợt cảm thấy không còn hy vọng nào nữa, những năm qua hắn khổ tâm trù mưu tính kế, ngày đêm hao tổn tâm cơ, vậy mà quay đầu nhìn lại, hắn chẳng có gì cả...

Hắn nhìn chăm chú nhi nữ đang lo lắng hoảng sợ xen lẫn phẫn hận, trong lòng hoảng hốt nghĩ thầm... nữ nhi hắn cũng đang hận hắn...

"Ngươi chỉ nhớ thương A Việt ca ca của ngưoi, thế nhưng A Việt ca ca có bận tâm đến ngươi không?" Một hồi lâu sau hắn bình tĩnh lại, bước chậm rãi ra ngoài, mệt mỏi nói, "Ngươi cũng biết Phụ vương ngươi không có người thừa kế? Ngươi cũng biết vì sao đệ đệ duy nhất của ngươi năm đó lại chết non? Vận nhi... thì ra ngươi cũng là người có máu lạnh, nhưng ngươi chỉ đối xử lạnh lẽo với Phụ vương yêu thương ngươi mà thôi."

"Không..." Hiên Viên Vận cứng đờ, khóc cũng không khóc được.

Thời khắc hai cha con Tiểu quận chúa trở mặt với nhau quyết liệt, Mạnh Phù Dao đứng trên bờ tường nghe được liền hết sức vui mừng.

Nàng dỏng tai, cẩn thận lắng nghe tiếng khóc tỉ tê trong tiểu lâu đối diện, trên mặt có nét buồn nét vui và cả âm mưu phức tạp.

Phía sau nàng, Ám Mị tựa vào thân cây, khoanh tay đứng nhìn, đáy mắt có nét cười nhàn nhạt.

Nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập ở phía bên kia bờ tường, Hiên Viên Thịnh vội vã đi ra, bước chân lắt léo lung lay nhưng lại trầm ổn, gấp gáp mà xiêu vẹo, Mạnh Phù Dao ác độc nghĩ, không phải hắn bị tức giận đến mức trúng gió chứ? Nàng lại nhìn bước đi của Hiên Viên Thịnh thêm lần nữa, đột nhiên cảm thấy có chút kì quái, hắn đã luyện được công phu ngoại gia?

Ám Mị phía dưới thấy nàng lúc này còn bất động trên đó thì có chút nóng nảy, tiến lên ôm lấy chân của nàng, kéo nàng xuống.

Phù Dao vẫn không chịu xuống, Ám Mị ôm chặt chân nàng, cô gái mới vừa tắm xong lại không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc váy đơn thật mỏng, mùi hương thoang thoảng, da thịt non mềm... khiến Ám Mị cứ như vậy mà ôm chặt, không muốn buông ra.

Mạnh đại vương vẫn còn đang nhìn chằm chằm Hiên Viên Thịnh — nàng đang nghiên cứu bộ pháp của hắn ta, dường như nó rất có lợi đối với nàng, có thể giúp nàng thăng cấp...

Mạnh Phù Dao hớn hở khi nghĩ như vậy, ngay sau đó thì cảm thấy nhồn nhột muốn cười, thân thể liền mềm nhũn, nàng vịn tường ngoái đầu lại nhìn, thấy Ám Mị vẫn còn trong y phục nữ nhân đang ôm chặt chân nàng, tựa mặt hắn vào chân nàng, bèn run rẩy cười lên.

Xa xa, Hiên Viên Thịnh lập tức xoay đầu lại.

Phù Dao cả kinh, lập tức nhảy xuống, nàng quên mất chân của mình còn đang ở trong ngực của người ta, cú nhảy này lại dùng sức, khiến Ám Mị trọng thương chưa lành ngã ngửa ra sau, mà hắn vẫn không chịu buông chân nàng, thế là Mạnh Phù Dao cũng ngã nhào xuống đất, hai người quấn lấy nhau thành một cục.

Mạnh Phù Dao có thiên tính gà mẹ, lúc ngã lăn chợt nhớ đến vết thương trên lưng Ám Mị chưa lành, không thể để hắn làm đệm thịt được, vội vàng xoay người lại, ngay sau đó cơ thể Ám Mị đã đè lên người nàng.

Mặt hắn chạm vào mặt nàng, Phù Dao kinh ngạc nhìn gưong mặt trước mắt mình, Ám Mị nằm trên người nàng nhắm mắt, khẽ thở dốc.

Bởi vì cô gái lương thiện nào đó sợ chạm vào vết thương hắn mà không dám đẩy hắn ra.

"Cả đời ta có thể có bao nhiêu phúc phận, vậy mà có thể cùng nàng ôm nhau trong khoảnh khắc này..."

Giọng hắn khàn khàn mà lại rất đỗi dịu dàng, câu hồn đoạt phách, khiến nhịp đập của trái tim người nghe như thể chậm lại, tiếng chuông chùa ở nơi xa xăm nào đó văng vẳng vọng đến, khung cảnh lúc này tựa như bức tranh thủy mặc bị gió thổi rách đang khẽ lung lay.

Lòng Phù Dao chấn động, cùng lúc đó nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người thét dài truyền báo: "Nhiếp Chính vương đến —" tiếng thét vừa vang lên, Mạnh Phù Dao muốn đẩy Ám Mị ra, nhưng thoáng cái Hiên Viên Thịnh ở bên ngoài đã cất tiếng cười nói, "Bổn vương đến thỉnh an Hoàng hậu, nhân tiện xem bọn hạ nhân có hầu hạ chu đáo không."

Hắn ta vẫn thủ lễ đứng ở ngoài cửa, quản sự đứng ở một bên trả lời, "Hoàng hậu nương nương cùng tỳ nữ đang ở trong sân ngắm trăng."

Phù Dao thở ra một tiếng thật nhỏ, ánh mắt sáng quắc, nhìn Ám Mị, thì thào, "Bảo huynh đừng có gây chuyện... hy vọng tối nay Nhiếp Chính vương không đi sớm, nếu không thì nguy rồi."

Thế nhưng mọi chuyện lại dường như có vẻ đi ngược lại mong đợi của nàng.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Hiên Viên Thịnh chuyện trò vui vẻ, còn Mạnh Phù Dao thì tâm loạn như ma, lo lắng thân thể Ám Mị không chịu đựng nổi, một khi bị lộ thì tất cả mọi người phải Game Over. Không thể làm gì khác hơn là vừa phải bình thản ứng phó, vừa phải cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Ám Mị.

Thế nhưng, nửa canh giờ sau, nàng nghe thấy tiếng xương gãy cực nhỏ phát ra.

“Tạch…!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương