Phù cẩm
Chương 20:

Chương 20: Ép hỏi

Lâm Yến từ từ đưa hai tay lên vành tai làm tư thế đầu hàng, lộ ra vết thương bị dao cứa trong lòng bàn tay đang chảy máu đầm đìa, hai hàng lông mày nhíu chặt hơi hơi buông lỏng, vừa nhìn chằm chằm vào mắt nàng vừa nói: “Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy à?”

Trời vẫn còn sớm, ánh sáng lờ mờ chiếu lên trên mặt hắn tạo ra một bóng xám nhàn nhạt, nét mặt lạnh lùng lại có thêm vài phần mệt mỏi khiến dáng vẻ đầu hàng của hắn có vẻ không được chân thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ân nhân cứu mạng?” Tống Tinh Dao khịt mũi coi thường: “Không biết là cứu hay là hại đâu. Nói, những người này là ai?”

Hai lần đầu nàng tấn công là vì không rõ người đến là địch hay là bạn, nàng phải tự bảo vệ mình nhưng một lần cuối cùng kia là vì cái khác. Kiếp trước nàng biết hắn làm chuyện bí mật ở bên ngoài nhưng rốt cuộc là chuyện gì, nàng lại chưa từng hỏi qua, hắn cũng chưa từng nói, bởi vậy cuối cùng nàng phải bỏ mạng một cách oan uổng, lần này lại tới thì nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.

Trực giác nói cho nàng biết nguy hiểm đêm qua có liên quan tới hắn.

Lâm Yến chính là một họa thủy*.

*họa thủy: trong câu hồng nhan họa thủy, ý chỉ tai họa, xui xẻo.

“Bọn sơn tặc giặc cỏ.” Lâm Yến thản nhiên trả lời.

Hắn mười chín tuổi đã khá cao nhưng nàng mười lăm tuổi lại vẫn là một người nho nhỏ, cái đầu chỉ cao hơn ngực hắn hai tấc, kề dao găm vào cổ hắn chắc là rất mệt nhỉ?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu hắn đỡ eo nàng, có lẽ nàng có thể thoải mái hơn một chút.

Suy nghĩ của hắn và vấn đề nàng băn khoăn không nằm trên một tuyến đường, đã lệch lạc quá rồi.


“Ngươi lừa quỷ à?” Tống Tinh Dao cực kỳ bất mãn với câu trả lời qua loa có lệ của hắn.

“Ồ? Ta lừa ngươi? Lời này nên hiểu như thế nào đây?” Lâm Yến cúi đầu xuống thấp hơn một chút, vẻ mặt lạnh nhạt tan biến, nở nụ cười tươi tắn lộ răng.

Nụ cười kia khiến hắn trông rất thoải mái tự do tự tại nhưng bởi vì người này có một gương mặt đẹp mà trở thành phong lưu.

Tống Tinh Dao cảm thấy mình bị hắn trêu đùa, tay ấn lưỡi dao mạnh hơn ba phần: “Đừng giả vờ hồ đồ, những người tối hôm qua có chỗ nào giống sơn tặc giặc cỏ chứ?” Nói xong nàng bắt đầu phân tích như để chứng minh thái độ qua loa có lệ của hắn.

“Nếu thật sự là sơn tặc giặc cỏ thì tất nhiên phải vì tiền tài nhưng dọc theo đường đi, chúng ta không hề mang theo hành lý, thậm chí chỉ có hành trang đơn giản không hề chói mắt, nếu bọn chúng vì tiền tài thì vì sao lại theo dõi chúng ta?” Nàng nói một câu, thấy hắn hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng lại nói tiếp: “Hơn nữa, sơn tặc giặc cỏ bình thường thì làm sao có thể có mũi tên lửa trong tay? Đó là vật trong quân doanh, là vật cấm trong dân gian!” Nói đến cái này thì không thể không nhắc tới nghề cũ của phụ thân nàng, nàng mưa dầm thấm đất từ nhỏ nên đương nhiên nhận ra được.

Hắn gật đầu với biên độ lớn hơn một chút, nàng lại cân nhắc nói: “Còn có trận sạt lở núi trên đường đi kia, dạo này không gió không mưa cũng chẳng có động đất, đang êm đẹp sao núi có thể sạt lở được, chỉ sợ là có người âm thầm phá núi chặn đường, cố ý dẫn dụ chúng ta đổi sang đi đường núi, ngoan ngoãn lọt vào mai phục của đối phương.”

Dù sao thì những điều này cũng không hề giống với cách làm của sơn tặc giặc cỏ bình thường.

Vậy kẻ đó sẽ là ai?

Nàng đang cân nhắc suy ngẫm trong lòng, thì vô thức phát ra tiếng lầm bầm nghi vấn: “Sẽ là ai?”

“Ngươi phân tích đúng lắm, sẽ là ai chứ?” Lâm Yến chân thành nhắc lại câu hỏi của nàng.

Tống Tinh Dao đột nhiên bừng tỉnh, đè chặt lưỡi dao găm vốn đã hơi buông lỏng: “Ta đang hỏi ngươi đấy! Chắc chắn là tai hoạ do ngươi đưa tới!”

“Lục tiểu thư, tại sao ngươi lại đưa ra kết luận này? Ngoại trừ ta còn có mấy người khác cùng nhau lên đường, vì sao ngươi có thể chắc chắn là ta đưa tới mối hoạ sát thân này? Ngươi mới quen biết ta vào tháng tám, cùng lắm chỉ nói mấy câu với nhau mà thôi, ngươi hiểu rõ ta tới mức nào mà có thể một mực khẳng định chính là ta? Hay là nói ngươi có thành kiến gì với ta?” Lâm Yến không vội không gấp mà chất vấn nàng.

Tống Tinh Dao bị hắn hỏi đến mức sửng sốt —— mặc dù nàng nhận ra Lâm Yến ở trước mắt này có vấn đề nhưng nàng cũng không thể trực tiếp thừa nhận với hắn, liệu có mấy người trên thế gian này có thể chết đi rồi sống lại vào quá khứ? Nói ra thì liệu có ai tin nổi? Cứ cho là nàng lùi lại một vạn bước để giải thiết rằng hắn có thể tin tưởng nhưng nếu lúc này nàng nói ra thì không phải là tự vạch áo cho người xem lưng ư?


Nàng chỉ ngây người trong chốc lát, Lâm Yến đã chớp lấy thời cơ mà ra tay. Hắn bóp nhẹ vào cổ tay đang cầm dao găm của Tống Tinh Dao, nàng cũng không cảm thấy đau nhưng tay nàng lại tự động buông ra, dao găm rơi vuông góc xuống dưới, hắn dùng bàn tay đang bị thương bắt lấy. Nàng mất đi ưu thế để dựa vào nên trong lòng căng thẳng nhưng dù sao thì sức lực chênh lệch quá lớn, Lâm Yến tập võ từ nhỏ, người chỉ dạy là giáo đầu đệ nhất của Thần Uy Quân, đừng coi nhẹ khi thấy hắn có vóc dáng thon gầy, từ khinh công, kiếm pháp đến quyền cước, không có cái nào không tinh thông, Tống Tinh Dao hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, vừa rồi nếu không phải hắn cố tình nhường nhịn thì chắc chắn Tống Tinh Dao sẽ không bao giờ có thể uy hiếp được hắn.

Tình thế đảo lộn tới long trời lở đất trong chốc lát, Tống Tinh Dao chỉ cảm thấy hoa mắt, cũng không rõ hắn ra tay như thế nào, nhoáng cái đã bị hắn đè lên vách đá, giam cầm ở trong ngực.

Hắn ném con dao găm lên, khi nó rơi xuống thì dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao, một tay giữ tay nàng, một tay kia đặt con dao găm vào trong lòng bàn tay của nàng.

Con dao găm dính đầy máu từ trong lòng bàn tay hắn vẫn đang không ngừng nhỏ giọt, dính cả vào tay nàng, nàng muốn rút tay về nhưng bị hắn nắm lấy rồi khép tay nàng lại, ung dung thản nhiên mở miệng: “Một khi cầm vũ khí thì đừng sợ dính máu, cầm chắc tay, đừng lơ đễnh, đừng cho kẻ địch có cơ hội phản kháng. Hơn nữa, lưỡi dao nên hướng về phía kẻ địch của ngươi chứ không phải ta…” Hắn chậm rãi kéo tay nàng ra phía sau, nâng một tay khác lên, vuốt sợi tóc ướt nhẹp dính trên trán nàng do bị nước rỉ xuống từ khe đá, tiếp tục nói: “Đừng dùng mũi dao của nàng chỉ vào ta, ta đau.”

Tim của Tống Tinh Dao co thắt lại, dù sao cũng là người nam nhân mà nàng từng thật lòng thật dạ yêu thương khi còn trẻ, lực ảnh hưởng vẫn còn đó nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, giơ tay muốn đẩy hắn ra, nàng mới vừa chạm tay vào vạt áo của hắn, còn chưa dùng sức, Lâm Yến đã lập tức rút tay lại, mặc dù hắn cứng rắn giam cầm nàng nhưng không hề dồn ép quá đáng.

So với việc ép buộc một người phải ở lại thì hắn càng để ý tới thứ khác hơn.

Tống Tinh Dao oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng biết mình đã đánh mất thời cơ tốt và ưu thế, khả năng có thể đào ra bí mật từ trong miệng hắn là gần như bằng không, vì thế nàng bỏ cuộc, đang định cắm lại con dao găm vào trong ủng thì lúc nàng khom lưng xuống, bỗng nhiên nhìn thấy lệnh bài mà vừa nãy hắn bị thất thủ nên ném xuống mặt đất.

Lệnh bài bằng đồng to cỡ lòng bàn tay, khắc biểu tượng mây và gió, màu xanh lục đậm, một đầu còn treo một sợi dây màu đỏ bị đứt đoạn, nàng không nhận ra tấm lệnh bài đó nhưng nàng biết ký hiệu trên lệnh bài.

Nàng nhớ ký hiệu mây và gió chính là biểu tượng của phủ binh Huyền Phong Doanh trong Đông Cung.

Người của Thái Tử Triệu Duệ Thừa ư?

Tống Tinh Dao càng hoang mang hơn.

Thái Tử Triệu Duệ Thừa chính là đích trưởng tử của Hoàng Thượng và nguyên hậu Lý thị, hắn đã trở thành Thái Tử được mấy năm. Nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu là Lý gia quyền thế ngập trời, bản thân Lý Hoàng Hậu cũng có vài phần phong thái của Võ hậu, vì vậy ngoại thích ngang nhiên tham gia vào chính sự, Hoàng Thượng kiêng kị, Thái Tử không được thánh tâm. Chuyện lập Thái tử đã kéo dài nhiều năm, vì quần thần khuyên nhủ và tạo áp lực nên Hoàng Thượng mới bất đắc dĩ phải lập Thái tử. Sau khi lập Thái tử, Lý gia càng không kiêng nể gì mà nâng đỡ Thái Tử, thế lực của Đông Cung càng ngày càng bành trướng, Hoàng Thượng cũng càng thêm bất mãn.


Đây là những việc xảy ra từ năm Nguyên Hoằng thứ tám đến năm thứ mười bốn, Đế hậu bất hòa dẫn đến cục diện chính trị căng thẳng, Thái tử ngo ngoe rục rịch. Theo ký ức kiếp trước, năm Nguyên Hoằng thứ mười bốn Hoàng Hậu qua đời, Thái Tử cũng bị phế, Lý gia rơi đài, toàn bộ những việc này đều xuất phát từ tay Lâm Yến, năm ấy là năm thứ ba nàng gả cho Lâm Yến, cũng là năm thứ hai Lâm Vãn vào cung làm phi. Lâm Yến và Lâm Vãn hợp lực lật đổ Hoàng Hậu và Lý gia, từ đó mở ra bốn năm Nguyên Hoằng đầy bấp bênh sóng gió của triều Đại An.

Nhưng cho dù sau này xảy ra những việc như thế nào thì hiện tại Lâm Yến mới mười chín tuổi, mặc dù hắn có gia thế hiển hách nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tên nhóc mới ra đời, còn chưa có năng lực chiến đấu uy hiếp, vậy vì sao tấm lệnh bài Huyền Phong này lại xuất hiện ở đây vào hôm nay?

Có thể đoán ra là lệnh bài dính máu này được lấy từ trên người của nhóm người đuổi giết bọn họ, từ đó có thể chứng minh rằng suy đoán của nàng là đúng, những kẻ kia chắc chắn không phải là sơn tặc giặc cỏ.

Tống Tinh Dao đau đầu —— nàng vốn không muốn dính líu tới Lâm Yến nữa, nàng chỉ muốn sống những ngày tháng thoải mái của mình, ai ngờ tất cả kế hoạch mà nàng tính toán từ trước đều bị xáo trộn điên đảo bởi vì sự xuất hiện của Lâm Yến, tự nhiên bọn họ lại bị cuốn vào rắc rối trước khi tới gần Trường An, a huynh có quan hệ tốt với Lâm Yến, tất nhiên Tống gia sẽ bị người cột lên cái cây là Lâm gia, thế cục trong kinh quay cuồng rối ren, tất nhiên Tống gia nho nhỏ sẽ trở thành bia đỡ đạn, đây là việc mà nàng không bao giờ muốn thấy.

Rốt cuộc động cơ thật sự của Lâm Yến khi đến Lạc Dương là gì?

Thật ra đến tận bây giờ nàng vẫn còn không thể hiểu nổi những hành động trong kiếp trước của Lâm gia. Mặc dù Lâm gia không có tước vị nhưng lại rất được Thánh Thượng tín nhiệm, tay cầm binh quyền, lại có Đan Thư Thiết Khoán*, chỉ cần trung với Hoàng Thượng và không có tâm làm phản, căn bản không cần phải giúp đỡ Thái tử tranh giành quyền lực, Lâm gia lại không thù không oán với Đông Cung, vì sao phải phí sức lực kéo Đông Cung xuống nước? Nếu nói là vì lót đường cho Lâm Vãn thì khi đó, mặc dù Lâm Vãn vừa mới được Hoàng Thượng sủng ái nhưng không có long tự, Lâm gia không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy.

*Đan Thư Thiết Khoán: dùng để chỉ một loại giấy chứng nhận đặc quyền do các vị hoàng đế cổ đại ban cho các anh hùng nhằm chứng nhận họ và gia tộc của họ sẽ được đối xử ưu đãi hoặc miễn trừ qua nhiều thế hệ, ví dụ như kim bài miễn tử...

Mà cọng rơm cuối cùng đè bẹp Đông Cung chính là do Lâm Yến tự mình đào ra.

Có một chuyện cũ xảy ra vào hơn hai mươi năm trước, chính là vụ án oan của Hàn thị ở Lạc Dương khiến cả nhà bị giết.

Lạc Dương… Hay là…

Tống Tinh Dao vừa nghĩ tới đây, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Yến, chợt phát hiện cảnh vật bốn phía xung quanh đã thay đổi, trong vô thức nàng đã đi theo Lâm Yến ra khỏi khe hở trên núi đá, không biết đang đi về hướng nào.

Ánh mặt trời chói chang, những tia nắng gay gắt xuyên qua các kẽ lá rậm rạp khắp núi rừng chiếu xuống dưới, Lâm Yến đi phía trước nàng, chỉ để lại cho nàng một tấm lưng chồng chất vết thương.

Ấn tượng về người nam nhân này trong kiếp trước đột nhiên trở nên mờ mịt, nàng sắp không nhớ nổi dáng vẻ của hắn khi hai người gặp mặt lần đầu tiên, dường như người thiếu niên mà nàng vừa gặp đã thương đang từ từ tan biến.

“Tới rồi.” Lâm Yến dừng chân quay đầu lại.


Có một con ngựa bị trói dưới gốc cây phía trước, nó đang phe phẩy cái đuôi, nhàn nhã gặm cỏ, có đầy đủ dây cương, yên ngựa, không phải là con ngựa mà bọn họ mang theo, có thể đoán được là do Lâm Yến bắt được ở đâu đó.

“Những người tối hôm qua đâu?” Tống Tinh Dao nhìn chung quanh một lát rồi mới mở miệng hỏi hắn.

“Xong rồi.” Lâm Yến thong thả chỉnh yên ngựa, ngoắc tay về phía nàng: “Lại đây.”

Lúc này, Tống Tinh Dao mới tiến lên, lại hỏi hắn: “Mấy người a huynh của ta đâu? Bọn họ có an toàn không?”

“Bọn họ không sao, tối hôm qua mọi người chia nhau ra chạy trốn, ta nhìn thấy ký hiệu mà bọn họ để lại dọc đường, chắc là đi tới trấn Bảo Bình ở gần đây nhất. À đúng rồi, mèo của ngươi cũng không sao, ta quay lại địa điểm ăn ngủ ngoài trời để xem xét qua, không thấy xe ngựa nữa.” Hắn vừa nói vừa lấy ra một cái trâm cài từ trong ngực rồi ném cho nàng: “Búi tóc lại đi.”

Tống Tinh Dao cúi đầu nhìn xuống, đây là trâm cài rơi mất trên đường chạy trốn ngày hôm qua, nàng cũng không nhiều lời, ba lần năm cái đã búi tóc gọn gàng, nàng nghe nói mọi người và mèo ở bên trong xe đều được bình an thì thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đi tới trấn Bảo Bình để tụ họp với bọn họ à?”

Trong khi nàng búi tóc, Lâm Yến đã xé vạt áo bên ngoài xuống, nhanh chóng băng bó vết thương trong lòng bàn tay trái của mình, nghe vậy thì vừa gật đầu vừa lưu loát xoay người leo lên ngựa, vươn tay phải về phía nàng.

Mặt Tống Tinh Dao vô cảm, người bất động như núi —— nàng đang từ chối trong lòng, không muốn ngồi cùng hắn trên một con ngựa.

“Không muốn lên ngựa cũng có thể, ngươi chờ ta ở đây, sau khi ta gặp mặt bọn họ thì sẽ bảo nô lệ Côn Luân tới đón ngươi. Đi đi về về cũng mất khoảng hai canh giờ.” Lâm Yến nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn thu tay lại.

“…” Trong lòng Tống Tinh Dao có xúc động muốn mắng chửi người.

Bảo nàng ở đây một mình hai canh giờ trong núi sâu rừng rậm này á? Không làm!

Nàng cảm thấy Lâm Yến cố ý nhưng ngửa đầu nhìn lên, thấy nam nhân này vẫn giữ nguyên vẻ mặt trời quang trăng sáng, không thẹn với lương tâm như cũ, nàng cảm thấy khả năng bảo hắn nhường ngựa lại cho mình là bằng không, vì thế nàng hít một hơi thật sâu, chấp nhận thỏa hiệp.

“Kéo ta lên ngựa.”

Không cần phải nhiều lời, chỉ cần nhẫn nhịn tức giận trong chốc lát mà thôi, tương lai còn dài.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương