“Tỉnh! Thiếu chủ tỉnh!” Thiếu niên trên giường chậm rãi mở ra đôi mắt tím trong suốt của mình, mờ mịt chớp chớp, Chiến Minh vô tình thoáng nhìn thấy cảnh này kích động nói.

“Kêu to cái gì, người mới vừa tỉnh cũng sẽ sợ tới mức lại hôn mê nữa cho xem. . . . . . Lần này bị thương yếu hại, nếu không có nội lực hộ thể, chỉ sơ vô lực chuyển hồi. Nhưng nếu tỉnh, xem ra đã vô sự rồi.” nam tử thanh diễm thoát tục nhíu mi trách cứ, cũng thật cẩn thận lại kề sát vào người thiếu niên, nhìn vào đôi mắt tim xinh đẹp kia, lại ấn thượng mạch môn thiếu niên một lát, mới nói.

Câu này vừa ra, Chiến Minh nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đã làm độc y lo lắng .”

Hoa Tiệm Nguyệt đứng thẳng dậy, nhíu mày: “Đây chính là đồ đệ bảo bối của ta.”Con ngươi xinh đẹp bất mãn liếc nhìn nam nhân ngồi một bên giường im lặng không nói gì, châm chọc nói: “Có vài người tự xưng là thiên hạ vô địch, vậy mà ngay cả ái nhân của mình cũng không thể bảo hộ chu toàn, mua danh chuộc tiếng như thế, thật sự là làm trò cười mà!”

Diệp Thiên Hàn nghe vậy cũng chẳng có phản ứng gì, mấy ngày nay dù đối phương có nói gì, hắn cũng chẳng nói lại một câu, tựa như cam chịu . . . . . .

Nhìn thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, yên lặng hồi lâu phượng mâu băng lãnh có chút lo lắng.

“Tỉnh?”Hoa Tiệm Tuyết lúc này bưng một chén dược vào cửa. Nhìn người trên giường nghiêng đầu một bên, vì không nhìn rõ ra mà nhíu nhíu mày.

“Tiểu Tư, nhận ra ta không?” Đi lên trước, Hoa Tiệm Tuyết nhẹ giọng hỏi, thuận tay cầm chén thuốc đưa cho Diệp Thiên Hàn bên cạnh—mấy ngày nay đều là hắn đút thiếu niên uống thuốc, xoa bóp thân thể.

Người trên giường nghe vậy hồi lau mới gật đầu đáp lại

Hoa Tiệm Tuyết đứng thẳng dậy, ánh mắt chuyển qua Diệp Thiên Hàn — nhìn vẻ mặt lạnh như băng cùng đôi mắt tím sâu không thấy đáy của hắn, Hoa Tiệm Tuyết mở miệng ra, đến cuối cùng lại không nói thêm được một lời.

“Ân. . . . . .”Người trên giường rốt cuộc phát ra một tiếng ngâm khẽ, mờ mịt trong mắt dần thoái lui, hiện ra đôi mắt vốn trong suốt như nước.

“Tiểu Tư, thấy thế nào rồi? Miệng vết thương có đau không?”Hoa Tiệm Nguyệt hỏi.

“Đau. . . . . .”Diệp Tư Ngâm nhíu mi nói.

“Uống dược.”Diệp Thiên Hàn múc một muỗng thuốc đưa đến bên môi y. Mấy ngày nay, người này trong lúc hôn mê thủy chung không chịu mở miệng, không thể nuốt, hắn chỉ đành lấy phương thức đút mà cho y uống dược, cho dù bên cạnh có người khác cũng không chút kiêng kị.

Gương mặt tuyệt sắc của Diệp Tư Ngâm nhăn lại, do dự nhìn muỗng dược kia, lại cuối cùng vân vê tóc, không muốn uống.

“Sao có thể không uống dược chứ? Vết thương làm sao khỏi được?”Hoa Tiệm Nguyệt thấy thế có chút tức giận — Tiểu Tư sao lại tùy hứng như vậy, ba năm kia, uống vào bao nhiêu dược, không biết tắm mấy lần dược dục, y chưa từng than một tiếng; vì sao lần này lại yếu ớt như vậy? Mới vừa muốn mở miệng, bị Hoa Tiệm Tuyết cản lại. Quay đầu nhìn lên, ái nhân ôn nhuận như nước nhíu mi thoáng lắc đầu, ý bảo ra ngoài. Hoa Tiệm Nguyệt cau mày, cuối cùng nhìn người trên giường, liền đi theo Hoa Tiệm Tuyết ra khỏi.

Chiến Minh thấy thế cũng lui ra ngoài, ở đại đường khách điểm gặp phải lại Tiêu Thần ra ngoài mua dược vật về.

“Thiếu chủ tỉnh.”Chiến Minh nói.

“Thật sự? ! Như thế thật tốt.”Lăng Tiêu Thần nghe vậy, trong lòng nóng lên. Lần này Diệp Tư Ngâm bị trọng thương, lệnh tất cả mọi người đều hoảng sợ. Nhất là y liên tục hôn mê mười ngày, nếu không phải đúng lúc thông tri thánh thủ độc y cùng quỷ y ra roi thúc ngựa tới, sợ là dữ nhiều lành ít.

Nhưng một lát sau, Tiêu Thần nghi hoặc hỏi: “Thiếu chủ nếu tỉnh, vì sao mặt ngươi lại như thế?”Thấy Chiến Minh nghiêm mặt, có chút không vui, mới nảy ra câu hỏi này.

Chiến Minh trầm mặc suy nghĩ một lát, nói: “Ta vẫn thấy Thiếu chủ lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, tựa hồ tính tình có chút thay đổi.”

Lăng Tiêu Thần kỳ quái nói: “Nga? Sao thay đổi?”

” Ngươi đi giao dược cho độc y trước đã, ngươi trở về ta sẽ nói tỉ mỉ hơn.”Chiến Minh nghĩ đến những cử chỉ kỳ quái từ khi Thiếu chủ tỉnh lại đến giờ, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói.

Lăng Tiêu Thần thấy hắn nói nghiêm trọng vậy, biết việc này tất không đơn giản, liền gật đầu, tăng nhanh cước bộ làm việc.

Trong phòng ngủ, Diệp Thiên Hàn đặt chén thuốc xuống, khoanh tay đứng bên giường, không nói một câu.

“Hàn, sao vậy?”Diệp Tư Ngâm có chút kỳ quái hỏi, vươn tay về phía ái nhân. Hẳn là vừa động vết thương trên thắt lưng lại ẩn ẩn đau, hàng mi xinh đẹp nhíu lại, “Đau quá.”

Diệp Thiên Hàn như trước không nói gì, bắt lấy tay Diệp Tư Ngâm, ngồi xuống bên giường, mắt tím lại tối hơn vài phần.

Nâng người trên giường ngồi dậy, Diệp Thiên Hàn cẩn cẩn dực dực tránh đi miệng vết thương, giúp Diệp Tư Ngâm có thể thoải mái tựa vào đệm, mới cầm chén dược lên, nói: “Nếu đau, thì nên uống dược.”Vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Mắt tím trong suốt nhiễm chút thần sắc bi thương – vì sao từ quỷ môn quan dạo một vòng trở về, ái nhân lại lãnh đạm như vậy?

Chỉ có chính Diệp Thiên Hàn mới hiểu được, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt suốt mười ngày kia chậm rãi mở ra, trái tim cơ hồ ngừng đập của hắn mới lần nữa kịch liệt nhảy lên.

Đường đường Phù Ảnh Các Các chủ, thế mà không chỉ một lần, lại một lần trơ mắt nhìn ái nhân bị thương bên cạnh mình!

Rõ ràng đã phát giác hài tử kia khác thường, hắn vì sao không ra tay cản lại? ! Mà lúc này đây, người nọ lại suýt nữa mất mạng!

Mười ngày chờ đợi, mười ngày lo lắng, mười ngày hối hận, mười ngày đau lòng. . . . . . Đến nỗi khi người này mờ mắt ra, hắn cũng không biết nên làm gì.

Nên làm gì đây, hắn mới không bị thương nữa, mới không té xỉu trong lòng mình nữa?

Sâu trong đôi mắt tím thâm thúy hiện lên đau đớn, trên mặt lại vẫn băng lãnh như cũ, lần nữa múc dược đưa đến bên miệng y, nói: “Uống dược.”

Chỉ thấy Diệp Tư Ngâm do dự hồi lâu, rốt cục vẫn mở miệng, nuốt thủy dược đen tuyền vào miệng. Đang lúc đắng đến líu lưỡi, thì một ly nước trà đưa đến bên môi y.

Diệp Tư Ngâm tiếp nhận chén trà, một ngụm uống cạn. Nước trà ngọt lành xua tan chua sót còn lưu lại trong miệng, biểu tình Diệp Tư Ngâm lúc này mới thả lỏng.

Tiếng đập cửa vang lên, chỉ nghe một gã thị vệ nói: “Chủ nhân.”Nói xong liền đẩy cửa ra, trong tay là một cái khay, bên trên có vài món điểm tâm, một chén thanh chúc.

Vẫy lui thị vệ, Diệp Thiên Hàn múc một chén cháo nhỏ, nói: “Mấy ngày chưa ăn uống, uống chút cháo trước, lót dạ.”

Diệp Tư Ngâm gật đầu, tiếp nhận chén cháo Diệp Thiên Hàn đưa tới, từ từ ăn.

Bầu không khí trong phòng dần có chút kỳ quái. Diệp Tư Ngâm như thể bất an, chậm rãi buông bát, nhìn ái nhân vào đôi mắt thâm thúy của ái nhân, lại lập tức cuối đầu nói: “Hàn, vì sao nhìn ta như vậy?”Không biết vì sao, ánh mắt Diệp Thiên Hàn làm y thấy toàn thân rét run.

“Không có gì.”Diệp Thiên Hàn cũng không nói nhìn sang nơi khác, phượng mâu tím sẫm hiện lên hàn quang khác thường.

Thấy Diệp Tư Ngâm ăn xong cháo, Diệp Thiên Hàn lại đỡ y nằm xuống, vén lại góc chăn, nói: “Ngủ thêm chút nữa.”Nói xong xoay người rời đi.

“Hàn. . . . . .”Người trên giường kinh ngạc kêu lên. . . . . . Hắn không ở lại với mình sao? ![Shal: mắc gì phải ở lại với ngươi chứ, hừ]

Gặp Diệp Thiên Hàn dừng cước bộ, Diệp Tư Ngâm có chút thất vọng nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Có việc.”Diệp Thiên Hàn bỏ lại hai chữ, không quay đầu lại ra khỏi cửa phòng.

Nhìn cửa phòng bị đóng lại, người trên giường lộ ra một thần sắc khác thường — như thống khổ, lại như cao hứng; tình ý trong đó phiên giang đảo hải rồi lại chen lẫn chút hận ý khôn cùng, cuối cùng quy về bình thản. . . . . .

Nhìn cửa phòng hồi lâu, Diệp Tư Ngâm lúc này mới dần nhắm mắt lại ngủ.

Vừa ra cửa phòng, liền có thị vệ cung kính đưa lên một phong thư, bìa thư viết”Diệp Các chủ thân khải”. Diệp Thiên Hàn vẫy lui thị vệ, mở thư ra, là Hoa Tiệm Tuyết viết. Đại ý là hiện giờ Diệp Tư Ngâm đã không còn trở ngại, mà bọn họ lại có chuyện quan trọng phải về Khuynh Nguyệt cốc, không thể không rời đi. Nếu xảy ra chuyện gì, cứ mang Diệp Tư Ngâm tới Khuynh Nguyệt cốc thì được rồi.

Bàn tay xuất ra chút nội lực, lá thư liền biến thành tro tàn, lặng lẽ rơi trên mặt đất.

Nhìn mắt cửa phòng đóng chặt phía sau, Diệp Thiên Hàn bước nhanh rời đi.

Chỉ có đôi tay vắt sau lưng, bất đồng dĩ vãng nắm chặt thành quyền.

Ngâm nhi. . . . . .



Đô thành. Dự châu. Vạn Ninh điện

Nam nhân một thân long bào ngồi ngay ngắn trên ghế, không giận tự uy; một thân đế vương khí nguyên bản làm kẻ khác không rét mà run, lại vì trường kỳ tẩm *** trong tửu sắc mà không còn bao nhiêu.

Người này là đương triều thiên tử, Lí Huyền.

“Nga? Vậy Diệp Tư Ngâm còn chưa tỉnh lại?”Nghe thuộc hạ bẩm báo, đôi mắt lõm sâu vào trong của Lí Huyền lộ ra hàn quang, “Diệp Thiên Hàn lại vì một tử tự mà lưu lại ở Giang Ninh hơn mười ngày?”

“Vâng thuộc hạ nghe nói, thân vương điện hạ phi thường sủng ái thế tử.” thám tử quỳ trên đất, cung kính nói.

“Vô liêm sỉ!”Lí Huyền tùy tay cầm lấy tấu chương, quăng vào mgười thám tử, người nọ không dám né tránh, ngạnh sinh sinh bị quyển tấu chương ném trúng, trán chảy xuống một vệt máu, không hỏi nguyên do đấng cửu ngũ chí tôn kia tức giận, lập tức cúi đầu: “Thuộc hạ biết tội!”

Lí Huyền nheo đôi mắt lại, cả giận nói: “Hừ! Thế tử là ai phong? Chẳng lẽ Diệp Thiên Hàn kia tự phong sao? ! Đừng quên, trẫm mới là người đứng đầu thiên hạ này, trẫm mới là hoàng đế!”Lí Huyền nổi giận nói, “Chỉ là một thứ tử lai lịch không rõ, xuất thân bất chính, sao dám xưng là thế tử? !”

Thám tử lần thứ hai dập đầu thỉnh tội: “Thuộc hạ biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt!”Thân là hoàng đế, Lí Huyền mặc dù còn chưa tính là bạo quân, nhưng tính tình táo bạo hiếu chiến, nhiều năm qua đánh Đông dẹp Bắc không nói, đối với bọn thuộc hạ, cũng không chút lưu tình.

“Tự mình đến Tập Kính điện lĩnh tội đi.”Lí Huyền hừ lạnh một tiếng nói.

“Vâng!”Thám đứng dậy, không để ý trán mình đang đổ máu, vội vàng rời khỏi tẩm cung hoàng đế.

“Diệp Thiên Hàn, ngươi thật sự càng ngày càng không để trẫm vào mắt !”Lí Huyền nắm tay, nện một cái thật mạnh lên bàn, trong mắt tràn đầy hận ý, hỗn loạn một tia sợ hãi ngay cả chính lão cũng không biết, “Trẫm nhất định sẽ diệt trừ ngươi!”

“Tiêu Vị.”

“Có thuộc hạ.” Nam nhân anh vũ đứng một bên lúc này mới lên tiếng cung kính đáp lại.

“Gần nhất chỗ thái tử có động tĩnh gì?”Lí Huyền trong lòng tính toán. Tên nghịch tử kia tâm tư bất chính, nhiều năm như vậy lão vẫn muốn trục xuất nó, nề hà Đại tướng quân cùng hữu Thừa tướng, một là ngoại công của nó, một là cựu cựu của nó, làm thế nào cũng không thể động vào nó. Nếu muốn động, thì phải cần một lý do đầy đủ. Bởi vậy lão mới phái nhất phẩm đới đao thị vệ cạnh mình đến chỗ nó, luôn chú ý hành động của tên nghịch tử kia. Nề hà nghịch tử cũng là một kẻ tâm tư kín đáo, nhiều năm như vậy, vẫn tra không được một dấu vết nhỏ nào.

Lăng Tiêu Thần khép mắt, cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, không có. Thái tử gần nhất đều dốc lòng cùng thái phó nghiên cứu học vấn, ngày ngày đến phủ thái phó.”

“Nga?”Lí Huyền hơi kinh ngạc. Ghế thái phó vốn dĩ vẫn trống, người đảm nhiễm hiện tại là Trạng Nguyên năm nay, mới hai mươi tuổi, chẳng thể làm được gì. Không ngờ nghịch tử lại cùng người nọ trộn lẫn ? Vậy cũng tốt, miễn cho nó ngày ngày mơ tưởng muốn lão sớm chết, để ngồi lên cái hoàng vị này.

“Ngươi tiếp tục theo dõi nó, có gió thổi cỏ lay gì cùng phải báo cho trẫm không thiếu một chữ.”

“Vâng, bệ hạ.”Lăng Tiêu Vị lại thối lui sang một bên, trong đôi mắt khép hờ kia là nỗi đau kinh người. . . . . .

Hết chính văn đệ ngũ thập nhị chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương