Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]
-
Chương 8: Hoa Đà tái thế
Giang Nam. Hắc Viện.
Thiếu nữ áo hồng dẫn Hiểu Lạc đi đến cuối đường hầm. Nàng giơ cây đuốc lên khỏi đầu huơ qua huơ lại để tìm kiếm cơ quan của cánh cửa hầm mật.
- A, đây rồi! – Hiểu Lạc kêu khẽ khi nhìn thấy thanh chốt nhỏ nằm khiêm tốn trên bức tường phía bên phải.
Và nó nhanh tay nắm lấy thanh chốt kéo nhẹ xuống một cái. Từ trên cao, cánh cửa hầm mở ra. Thiếu nữ áo hồng bước lên bậc cấp đi ra khỏi căn hầm. Rồi nàng chìa tay xuống cho Hiểu Lạc nắm lấy nhưng nó xua tay bảo nàng tránh xa. Hiểu Lạc bước lui một bước lấy đà và phóng một bước là lên tới.
Mới thoát khỏi đường hầm tối thui, chưa kịp định thần thì Hiểu Lạc đã phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng rộng. Nơi này có nhiều đôi liễn treo xen kẽ những bức họa thiên nhai. Ở chung quanh căn phòng sắp xếp nhiều hàng bàn ghế ngay ngắn, đều tăm tắp. Trên bàn có bút, mực đen và giấy trắng. Nơi bốn góc phòng, Hiểu Lạc còn thấy thêm bốn chiếc kệ đồ sộ chứa đầy những sách và sách. Đây quả là Tâm Thiền thư viện của chốn học đường ưu tú nhất Giang Nam.
- Hay quá! Chúng ta đã đến phòng tranh thơ của Hắc Viện - Hiểu Lạc hớn hở nói, suýt tí nữa đã reo ầm.
Cũng bởi vì vui mừng hết lớn nên Hiểu Lạc đâu có tâm tình để ý nét mặt của sư phụ nó. Thiếu nữ áo hồng khẽ nao lòng. Nàng thầm nghĩ “đã mấy năm rồi ta không đến nơi đây, không đi thăm Tây Hồ của thị trấn này…”
Trong khi nàng bồi hồi tưởng nhớ những kỉ niệm thuở thiếu thời thì Hiểu Lạc cắt đứt dòng vương vấn. Nó vỗ tay bôm bốp:
- Lần này gặp thất đương gia Cửu Dương thì đệ nhất định nhờ huynh ấy chỉ cho đệ ngón đòn đá bay “phi tiêu cước.”
Và xem chừng như nói ra miệng còn chưa đã, nó hăm hở thực hành động tác đá bay. Hiểu Lạc lúc này đang đứng phía sau lưng thiếu nữ áo hồng. Để diễn tả cú đá cho nàng coi, nó liền phi thân tới trước một bước, rồi xoay người lên không, dang đôi chân và tung hai cú song phi cước. Xui xẻo thế nào mà hất gót trúng cây đuốc đang tưng bừng cháy làm cây đuốc đó vụt ra khỏi lòng bàn tay của thiếu nữ áo hồng, bay đến bức tường có treo tấm tranh Hằng Nga giáng trần. Ngọn lửa đâm sầm vào ngay chính giữa tấm tranh. Chỉ trong nháy mắt, phân nửa phần thân thể của Hằng Nga tiên nữ bốc cháy.
Hiểu Lạc còn đang luýnh quýnh chưa biết làm sao thì thiếu nữ áo hồng lao đến tháo tấm tranh, ném bức họa xuống đất rồi dùng chân đạp lên ngọn lửa. Khi ngọn lửa được chế ngự thì Hiểu Lạc mới bừng tỉnh. Nó vọt tới lụm cây đuốc lên, dập tắt, và ném đại lên bàn. Khói từ bó đuốc bay bổng, lượn lờ tìm đến những khe hở của cánh cửa thư viện rồi thoát ra ngoài. Trận hỏa hoạn chấm hết. Hú hồn hú vía!
Thiếu nữ áo hồng áp đôi bàn tay thon thả lên ngực, thở phào một hơi. Cũng hên là Hiểu Lạc tài hèn sức mọn, cú đá không được mạnh mẽ cho lắm. Nếu như là Cửu Dương tung song phi cước thì chắc bó đuốc bay đến tận chỗ chiếc kệ chứa sách ở cuối góc phòng, và điều gì xảy ra thì khỏi phải bàn tán, có khi còn thiêu hủy hết cả thư viện cũng nên.
Lần này may mắn lắm thay, chỉ có phân nửa bức tranh bị cháy. Nhưng bấy nhiêu đó cũng làm thiếu nữ áo hồng điếng hồn. Nàng hiểu đấy là một tác phẩm để đời của vị tú tài nào đó, người họa sĩ phải dùng nhiều thời giờ mới vẽ nên chân dung của người chủ nhân cung điện Quảng Hằng. Nàng định nhặt bức tranh lên thì Hiểu Lạc đã nhanh nhẹn túm lấy. Nó dùng bàn tay phủi phủi gương mặt lem luốc của Hằng Nga. Quan sát vị tiên tử cung trăng một hồi, Hiểu Lạc nheo nheo mắt và bĩu môi nói:
- Lâm Tố Đình tỉ tỉ còn xinh hơn cả Hằng Nga tiên nữ.
- Nhưng lại có người xinh hơn Lâm Tố Đình tỉ tỉ của ngươi!
Tiếng trầm ấm thình lình vang lên làm thiếu nữ áo hồng giật nẩy. Hiểu Lạc cũng nhảy chồm chồm. Khi hai sư đồ quay phắt lại hướng mới vừa phát xuất âm thanh thì thấy Cửu Dương. Chàng đứng sau lưng họ tự bao giờ, trong bàn tay trái đang xoay xoay chiếc quạt trắng quen thuộc.
- Lâu lắm rồi mới gặp lại đệ - Cửu Dương dùng bàn tay phải nắn bóp đôi vai Hiểu Lạc - Xem chừng sắp trở thành đấng trượng phu?
Cửu Dương khen xong thì vỗ vai Hiểu Lạc một cái. Nó vội vòng hai tay ra phía trước mặt, cúi đầu cung kính chào:
- Tham kiến thất đương gia.
- Không cần đa lễ - Cửu Dương xòe cây quạt ra phe phẩy - Đệ cứ gọi huynh là thất ca.
Hiểu Lạc nghe nói thế thì e dè nhìn sư phụ của nó. Thiếu nữ áo hồng bắt gặp ánh mắt dò hỏi liền gật đầu:
- Nếu như Thiên Văn đã bảo vậy thì cung kính bất như tuân mệnh, đệ cứ gọi huynh ấy là thất ca.
Hiểu Lạc chỉ khoái học khinh công và cước pháp của Cửu Dương, còn kêu chàng bằng cái danh hiệu nào thì sao cũng được, cho nên chẳng hề phản đối lằng nhằng, nó gật đầu cái cụp. Thấy tên đệ tử ngoan ngoãn vâng lời, đôi mắt của thiếu nữ áo hồng ánh tia sáng long lanh. Rồi chợt nhớ ra điều trọng đại, nàng tặc lưỡi nói thêm:
- Còn nữa, ở Giang Nam, khi chúng ta ra ngoài gặp người lạ thì đệ không nên kêu ta là sư phụ, nhớ chưa?
- Nhớ! - Hiểu Lạc hét một tiếng, giọng quả quyết làm Cửu Dương giật nẩy.
Chàng vỗ đầu nó một cái rồi quay sang thiếu nữ áo hồng để trở chứng ba mươi lăm với nàng:
- Nữ Thần Y – Cửu Dương gọi người đẹp - Huynh đợi muội đến sắp sửa cháy lòng. Huynh biết thế nào đêm nay muội cũng tới…tìm huynh, nên đã cho người đến Ưng Song hắc điếm đón muội.
Cái này là chàng nói tận đáy lòng, giọng thành thật nhưng Nữ Thần Y chẳng để lọt lỗ tai. Chắc đã nghe mấy câu tán tỉnh lăng nhăng quen rồi. Bởi vậy mà khi nghe lời lẽ ba hoa chích chòe thốt từ cửa miệng của anh chàng hào hoa phong nhã, Nữ Thần Y phớt lờ. Nàng chuyển đề tài hỏi thăm bệnh nhân:
- Tam ca Quốc Khải tình trạng ra sao?
Cửu Dương biết sự tình nguy ngập nên không đùa cợt nữa. Chàng nhét chiếc quạt vào tay áo, thở dài bảo:
- Chất độc rất kỳ lạ, bản tính không rõ, huynh không biết làm sao bèn dùng công lực đè nén cố không cho độc vào tim…
Giải thích tới đây, Cửu Dương vẫn chứng nào tật nấy. Chàng nháy mắt với Nữ Thần Y:
- Nhưng có muội trở về là tốt rồi, nhìn thấy muội thì trái tim của huynh ấy liền ấm lại. Còn hiệu quả hơn uống phải nhân sâm ngàn năm.
Ngặt nỗi Nữ Thần Y không phải loại nữ nhân thích bỡn cợt như kiểu của Lâm Tố Đình. Cửu Dương vừa dứt lời nịnh nọt, chưa kịp trêu ghẹo thêm thì Nữ Thần Y quay mình rảo bước.
- Muội quên chưa hỏi thăm sức khỏe của huynh! - Cửu Dương nói với theo hình bóng yêu kiều duyên dáng.
Nhưng Nữ Thần Y lúc này đã bước ra khỏi thư viện để đi tìm Trương Quốc Khải. Nàng đúng là mau mắn thật, chỉ trong phút chốc mà mất hình mất dạng. Cửu Dương quê độ đành quay sang Hiểu Lạc cười trừ. Nó cũng nhe răng. Cười xong, nó nắm tay chàng lôi mạnh.
- Chúng ta cũng nên đến giúp sư phụ của đệ một tay – Hiểu Lạc nói.
Thiếu nữ áo hồng dẫn Hiểu Lạc đi đến cuối đường hầm. Nàng giơ cây đuốc lên khỏi đầu huơ qua huơ lại để tìm kiếm cơ quan của cánh cửa hầm mật.
- A, đây rồi! – Hiểu Lạc kêu khẽ khi nhìn thấy thanh chốt nhỏ nằm khiêm tốn trên bức tường phía bên phải.
Và nó nhanh tay nắm lấy thanh chốt kéo nhẹ xuống một cái. Từ trên cao, cánh cửa hầm mở ra. Thiếu nữ áo hồng bước lên bậc cấp đi ra khỏi căn hầm. Rồi nàng chìa tay xuống cho Hiểu Lạc nắm lấy nhưng nó xua tay bảo nàng tránh xa. Hiểu Lạc bước lui một bước lấy đà và phóng một bước là lên tới.
Mới thoát khỏi đường hầm tối thui, chưa kịp định thần thì Hiểu Lạc đã phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng rộng. Nơi này có nhiều đôi liễn treo xen kẽ những bức họa thiên nhai. Ở chung quanh căn phòng sắp xếp nhiều hàng bàn ghế ngay ngắn, đều tăm tắp. Trên bàn có bút, mực đen và giấy trắng. Nơi bốn góc phòng, Hiểu Lạc còn thấy thêm bốn chiếc kệ đồ sộ chứa đầy những sách và sách. Đây quả là Tâm Thiền thư viện của chốn học đường ưu tú nhất Giang Nam.
- Hay quá! Chúng ta đã đến phòng tranh thơ của Hắc Viện - Hiểu Lạc hớn hở nói, suýt tí nữa đã reo ầm.
Cũng bởi vì vui mừng hết lớn nên Hiểu Lạc đâu có tâm tình để ý nét mặt của sư phụ nó. Thiếu nữ áo hồng khẽ nao lòng. Nàng thầm nghĩ “đã mấy năm rồi ta không đến nơi đây, không đi thăm Tây Hồ của thị trấn này…”
Trong khi nàng bồi hồi tưởng nhớ những kỉ niệm thuở thiếu thời thì Hiểu Lạc cắt đứt dòng vương vấn. Nó vỗ tay bôm bốp:
- Lần này gặp thất đương gia Cửu Dương thì đệ nhất định nhờ huynh ấy chỉ cho đệ ngón đòn đá bay “phi tiêu cước.”
Và xem chừng như nói ra miệng còn chưa đã, nó hăm hở thực hành động tác đá bay. Hiểu Lạc lúc này đang đứng phía sau lưng thiếu nữ áo hồng. Để diễn tả cú đá cho nàng coi, nó liền phi thân tới trước một bước, rồi xoay người lên không, dang đôi chân và tung hai cú song phi cước. Xui xẻo thế nào mà hất gót trúng cây đuốc đang tưng bừng cháy làm cây đuốc đó vụt ra khỏi lòng bàn tay của thiếu nữ áo hồng, bay đến bức tường có treo tấm tranh Hằng Nga giáng trần. Ngọn lửa đâm sầm vào ngay chính giữa tấm tranh. Chỉ trong nháy mắt, phân nửa phần thân thể của Hằng Nga tiên nữ bốc cháy.
Hiểu Lạc còn đang luýnh quýnh chưa biết làm sao thì thiếu nữ áo hồng lao đến tháo tấm tranh, ném bức họa xuống đất rồi dùng chân đạp lên ngọn lửa. Khi ngọn lửa được chế ngự thì Hiểu Lạc mới bừng tỉnh. Nó vọt tới lụm cây đuốc lên, dập tắt, và ném đại lên bàn. Khói từ bó đuốc bay bổng, lượn lờ tìm đến những khe hở của cánh cửa thư viện rồi thoát ra ngoài. Trận hỏa hoạn chấm hết. Hú hồn hú vía!
Thiếu nữ áo hồng áp đôi bàn tay thon thả lên ngực, thở phào một hơi. Cũng hên là Hiểu Lạc tài hèn sức mọn, cú đá không được mạnh mẽ cho lắm. Nếu như là Cửu Dương tung song phi cước thì chắc bó đuốc bay đến tận chỗ chiếc kệ chứa sách ở cuối góc phòng, và điều gì xảy ra thì khỏi phải bàn tán, có khi còn thiêu hủy hết cả thư viện cũng nên.
Lần này may mắn lắm thay, chỉ có phân nửa bức tranh bị cháy. Nhưng bấy nhiêu đó cũng làm thiếu nữ áo hồng điếng hồn. Nàng hiểu đấy là một tác phẩm để đời của vị tú tài nào đó, người họa sĩ phải dùng nhiều thời giờ mới vẽ nên chân dung của người chủ nhân cung điện Quảng Hằng. Nàng định nhặt bức tranh lên thì Hiểu Lạc đã nhanh nhẹn túm lấy. Nó dùng bàn tay phủi phủi gương mặt lem luốc của Hằng Nga. Quan sát vị tiên tử cung trăng một hồi, Hiểu Lạc nheo nheo mắt và bĩu môi nói:
- Lâm Tố Đình tỉ tỉ còn xinh hơn cả Hằng Nga tiên nữ.
- Nhưng lại có người xinh hơn Lâm Tố Đình tỉ tỉ của ngươi!
Tiếng trầm ấm thình lình vang lên làm thiếu nữ áo hồng giật nẩy. Hiểu Lạc cũng nhảy chồm chồm. Khi hai sư đồ quay phắt lại hướng mới vừa phát xuất âm thanh thì thấy Cửu Dương. Chàng đứng sau lưng họ tự bao giờ, trong bàn tay trái đang xoay xoay chiếc quạt trắng quen thuộc.
- Lâu lắm rồi mới gặp lại đệ - Cửu Dương dùng bàn tay phải nắn bóp đôi vai Hiểu Lạc - Xem chừng sắp trở thành đấng trượng phu?
Cửu Dương khen xong thì vỗ vai Hiểu Lạc một cái. Nó vội vòng hai tay ra phía trước mặt, cúi đầu cung kính chào:
- Tham kiến thất đương gia.
- Không cần đa lễ - Cửu Dương xòe cây quạt ra phe phẩy - Đệ cứ gọi huynh là thất ca.
Hiểu Lạc nghe nói thế thì e dè nhìn sư phụ của nó. Thiếu nữ áo hồng bắt gặp ánh mắt dò hỏi liền gật đầu:
- Nếu như Thiên Văn đã bảo vậy thì cung kính bất như tuân mệnh, đệ cứ gọi huynh ấy là thất ca.
Hiểu Lạc chỉ khoái học khinh công và cước pháp của Cửu Dương, còn kêu chàng bằng cái danh hiệu nào thì sao cũng được, cho nên chẳng hề phản đối lằng nhằng, nó gật đầu cái cụp. Thấy tên đệ tử ngoan ngoãn vâng lời, đôi mắt của thiếu nữ áo hồng ánh tia sáng long lanh. Rồi chợt nhớ ra điều trọng đại, nàng tặc lưỡi nói thêm:
- Còn nữa, ở Giang Nam, khi chúng ta ra ngoài gặp người lạ thì đệ không nên kêu ta là sư phụ, nhớ chưa?
- Nhớ! - Hiểu Lạc hét một tiếng, giọng quả quyết làm Cửu Dương giật nẩy.
Chàng vỗ đầu nó một cái rồi quay sang thiếu nữ áo hồng để trở chứng ba mươi lăm với nàng:
- Nữ Thần Y – Cửu Dương gọi người đẹp - Huynh đợi muội đến sắp sửa cháy lòng. Huynh biết thế nào đêm nay muội cũng tới…tìm huynh, nên đã cho người đến Ưng Song hắc điếm đón muội.
Cái này là chàng nói tận đáy lòng, giọng thành thật nhưng Nữ Thần Y chẳng để lọt lỗ tai. Chắc đã nghe mấy câu tán tỉnh lăng nhăng quen rồi. Bởi vậy mà khi nghe lời lẽ ba hoa chích chòe thốt từ cửa miệng của anh chàng hào hoa phong nhã, Nữ Thần Y phớt lờ. Nàng chuyển đề tài hỏi thăm bệnh nhân:
- Tam ca Quốc Khải tình trạng ra sao?
Cửu Dương biết sự tình nguy ngập nên không đùa cợt nữa. Chàng nhét chiếc quạt vào tay áo, thở dài bảo:
- Chất độc rất kỳ lạ, bản tính không rõ, huynh không biết làm sao bèn dùng công lực đè nén cố không cho độc vào tim…
Giải thích tới đây, Cửu Dương vẫn chứng nào tật nấy. Chàng nháy mắt với Nữ Thần Y:
- Nhưng có muội trở về là tốt rồi, nhìn thấy muội thì trái tim của huynh ấy liền ấm lại. Còn hiệu quả hơn uống phải nhân sâm ngàn năm.
Ngặt nỗi Nữ Thần Y không phải loại nữ nhân thích bỡn cợt như kiểu của Lâm Tố Đình. Cửu Dương vừa dứt lời nịnh nọt, chưa kịp trêu ghẹo thêm thì Nữ Thần Y quay mình rảo bước.
- Muội quên chưa hỏi thăm sức khỏe của huynh! - Cửu Dương nói với theo hình bóng yêu kiều duyên dáng.
Nhưng Nữ Thần Y lúc này đã bước ra khỏi thư viện để đi tìm Trương Quốc Khải. Nàng đúng là mau mắn thật, chỉ trong phút chốc mà mất hình mất dạng. Cửu Dương quê độ đành quay sang Hiểu Lạc cười trừ. Nó cũng nhe răng. Cười xong, nó nắm tay chàng lôi mạnh.
- Chúng ta cũng nên đến giúp sư phụ của đệ một tay – Hiểu Lạc nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook