Phong Vân Ngạo Thiên
-
Chương 1: Huyền thoại - Kết thúc và bắt đầu (1)
Sống ở thế kỉ 21, nếu bạn không biết đến danh xưng ''Độc tiên tử'' thì bạn chắc chắn sẽ bị người ta khinh bỉ. Bởi vì nàng chính là huyền thoại trong cả 2 giơí hắc bạch lưỡng đạo.Chưa ai thấy qua khuôn mặt thật của nàng chỉ nghe nói đó là một dung mạo nhân thần cộng phẫn vì những ai nhìn thấy đều đã đi gặp Hắc Bạch Vô Thường. Bạn sẽ chẳng biết nàng sẽ xuất hiện lúc nào trong cuộc sống của bạn đâu. Có thể sẽ là một vị chủ tịch phong thái uy nghi, cũng có thể là một minh tinh điện ảnh vạn người mê hay hơn nữa là một vị Tà y hay sát thủ đệ nhất cứu người, giết người trong chớp mắt...
Bầu trời hôm nay âm u hơn mọi ngày, người đi đường đều cảm nhận được từng đợt gió quất mạnh vào mặt, vào người vừa đau rát vừa tê tái. Cái lạnh lẽo, cái âm u này cho người ta cảm giác sự ớn lạnh lạ thường cùng một dự cảm không mấy tốt đẹp. Mặc dù vậy cuộc sống vẫn tiếp tục, dòng người vẫn đẩy đưa, chẳng một ai quan tâm đến điềm báo bất hảo ấy.
Cũng trong lúc đó tại một khách sạn cao cấp, trong căn phòng tổng thống xa hoa, có một người con gái đang nhận một cuộc điện thoại. Nàng ngoảnh mặt về phía cửa sổ bằng thủy tinh nhìn xuống phía dươí làn xe cộ tấp nập, chen chúc phía dưới. Nàng cất tiếng nói:
- Ông muốn gì vậy ngài bộ trưởng "yêu quý"?
Đầu dây bên kia một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên:
- Độc tiên tử, chúng tôi muốn thuê cô ám sát David Award.
Nhưng ông ta chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh và một câu nói ngả ngớn:
- Trùm ma túy Trung Đông, cũng không tệ lắm. Nhưng các người nghĩ định nhờ vả tôi bằng cái giọng điệu đó, hửm?- Nàng ghét nhất là ai nói với nàng với cái giọng ra lệnh này, tưởng mình là ai.
- Ông đừng tưởng tôi không biết các ông chẳng làm được gì hắn ta. Qúa vô dụng rồi đấy!
- Cô...Cô...- Đầu dây bên kia tức giận đến sôi gan nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại bình tĩnh, ít nhất ngồi lên được chức vị này chẳng có ai mà không phải là cáo già.Haizzz, nhưng thật không may người mà ông ta nói chuyện lại không phải là người mà ông ta có thể nắm bắt được.
- Vậy cô muốn thế nào mới chấp nhận thi hành nhiệm vụ?
- Ai nha, sao giọng nói chẳng cảm thấy chút thành ý nào vậy ta. Hay là các người không muốn khử tên đó nữa hả? - Nàng nói lại với giọng châm chọc.
- Thế rốt cục thế nào cô mới làm giùm tôi đây hảaaaaaa?- Tiếng ông bộ trưởng gần như là rít gào ở đầu dây bên kia.
- 5 tỉ đôla.- Giọng nói cụt lủn của nàng vang lên.
- Cái gì? Ừ. Hả? 5 tỉ? Cô định ăn cướp sao? - Ông ta gần như muốn ngất xỉu đến nơi.
- Okay, không tiền không làm tôi cúp đây.
- Ấy...khoan, khoan. 4 tỉ được không?
- Tôi cúp máy đây.
- Đừng, 5 tỉ thì 5 tỉ.- Tiếng thở hồng hộc vì tức giận ở đầu dây bên kia truyền sang.
- Ui, nếu biết thế từ đầu sao ngài không đồng ý đi, thiệt là mất công. 5 tỉ một mạng ông trùm quá rẻ. Mà này tim yếu như vậy thì phải luôn chuẩn bị thuốc sẵn sàng đó. bye.- '' Mình thật thiện tâm'' cô nàng nào đó vẫn đang tự kỉ thì đầu dây bên kia vị nào đó đã hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Bầu trời hôm nay âm u hơn mọi ngày, người đi đường đều cảm nhận được từng đợt gió quất mạnh vào mặt, vào người vừa đau rát vừa tê tái. Cái lạnh lẽo, cái âm u này cho người ta cảm giác sự ớn lạnh lạ thường cùng một dự cảm không mấy tốt đẹp. Mặc dù vậy cuộc sống vẫn tiếp tục, dòng người vẫn đẩy đưa, chẳng một ai quan tâm đến điềm báo bất hảo ấy.
Cũng trong lúc đó tại một khách sạn cao cấp, trong căn phòng tổng thống xa hoa, có một người con gái đang nhận một cuộc điện thoại. Nàng ngoảnh mặt về phía cửa sổ bằng thủy tinh nhìn xuống phía dươí làn xe cộ tấp nập, chen chúc phía dưới. Nàng cất tiếng nói:
- Ông muốn gì vậy ngài bộ trưởng "yêu quý"?
Đầu dây bên kia một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên:
- Độc tiên tử, chúng tôi muốn thuê cô ám sát David Award.
Nhưng ông ta chỉ nhận được một tiếng hừ lạnh và một câu nói ngả ngớn:
- Trùm ma túy Trung Đông, cũng không tệ lắm. Nhưng các người nghĩ định nhờ vả tôi bằng cái giọng điệu đó, hửm?- Nàng ghét nhất là ai nói với nàng với cái giọng ra lệnh này, tưởng mình là ai.
- Ông đừng tưởng tôi không biết các ông chẳng làm được gì hắn ta. Qúa vô dụng rồi đấy!
- Cô...Cô...- Đầu dây bên kia tức giận đến sôi gan nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại bình tĩnh, ít nhất ngồi lên được chức vị này chẳng có ai mà không phải là cáo già.Haizzz, nhưng thật không may người mà ông ta nói chuyện lại không phải là người mà ông ta có thể nắm bắt được.
- Vậy cô muốn thế nào mới chấp nhận thi hành nhiệm vụ?
- Ai nha, sao giọng nói chẳng cảm thấy chút thành ý nào vậy ta. Hay là các người không muốn khử tên đó nữa hả? - Nàng nói lại với giọng châm chọc.
- Thế rốt cục thế nào cô mới làm giùm tôi đây hảaaaaaa?- Tiếng ông bộ trưởng gần như là rít gào ở đầu dây bên kia.
- 5 tỉ đôla.- Giọng nói cụt lủn của nàng vang lên.
- Cái gì? Ừ. Hả? 5 tỉ? Cô định ăn cướp sao? - Ông ta gần như muốn ngất xỉu đến nơi.
- Okay, không tiền không làm tôi cúp đây.
- Ấy...khoan, khoan. 4 tỉ được không?
- Tôi cúp máy đây.
- Đừng, 5 tỉ thì 5 tỉ.- Tiếng thở hồng hộc vì tức giận ở đầu dây bên kia truyền sang.
- Ui, nếu biết thế từ đầu sao ngài không đồng ý đi, thiệt là mất công. 5 tỉ một mạng ông trùm quá rẻ. Mà này tim yếu như vậy thì phải luôn chuẩn bị thuốc sẵn sàng đó. bye.- '' Mình thật thiện tâm'' cô nàng nào đó vẫn đang tự kỉ thì đầu dây bên kia vị nào đó đã hoa hoa lệ lệ ngất xỉu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook