Phong Trung Dạ Điệp
Chương 11: Thiên Hạ Vô Địch Thủ

Quần hùng ăn uống nghỉ ngơi đến giữa giờ mùi thì đại hội lại tiếp tục, Phạm Kiếm Nam bước lên Thiên đài nói lớn:

Các vị anh hùng, Đại hội sẽ được tiếp tục, bây giờ chúng ta sẽ chọn ra Thiên Hạ Vô địch thủ, bất kể ai cũng có quyền tham gia, nhưng nên nhớ, đã bước lên đài thì coi chừng mất mạng. Trước tiên có vị nào muốn lên tỷ đấu, dựa vào số người tại hạ mới nói thể lệ cuộc tỷ thí.

Phạm Kiếm Nam nhìn xung quanh một lượt, thực ra để chọn thiên hạ cô địch thủ lão chỉ ái ngại có hai người, thứ nhất là Thuần Vu Đồng Kỵ, thứ hai là Truy Hồn - Khuất Lăng Hồ. Hai người này trước đây từng giao đấu bất phân thắng bại với lão, còn Vô Thanh là người võ công kém nhất trong thất đại cao thủ lão không ái ngại. Dạ Quỷ - Cố Tịch là Bách Quỷ Chi Vương, hắn nổi tiếng với tuyệt kỹ Câu Hồn Lục Thập Tứ Chưởng nhưng chỉ vào buổi tối mới có thể thi triển hết võ nghệ, còn ban ngày, tuyệt đối không phải đối thủ của Phạm Kiếm Nam. Đúng như Phạm Kiếm Nam dự đoán, Khuất Lăng Hồ và Thuần Vu Đồng Kỵ đều đứng lên hô lớn:

Ta.

Ta nữa.

Vậy là có ba người, ta và hai vị Tam Tiêm, Truy Hồn. Bỗng dưng một người nữa đứng lên, đó chính là Tiểu Lăng Vương – Ôn Như Trường Cung.

Ta nữa.

Mọi người đều trầm trồ ngạc nhiên, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy cũng dám đứng lên so tài với các vị kia. Cô Yên nhìn Thanh Phong nói:

Sư huynh, huynh không lên sao.

Ta lượng sức mình không đánh lại họ nên thôi.

Phạm Kiếm Nam cũng khá ngạc nhiên:

Tiểu Lăng Vương vừa làm Tân Thất đại cao thủ vừa muốn làm Thiên hạ vô địch hay sao?

Đúng vậy, ta thấy Tân Thất đại cao thủ tầm thường quá, chỉ toàn là đồ bỏ đi.

Lúc này quần hùng sôi sục không ngờ lại có người ngạo mạn như vậy, Phạm Kiếm Nam ra hiệu cho mọi người trật tự rồi nói tiếp:

Được, tỷ đấu hôm nay bất phân lớn nhỏ, công tử muốn tham gia cũng không sao, nhưng tại hạ xin nhắc lại, đao kiếm vô tình, nếu công tử có mệnh hệ gì mong đừng trách tại hạ không báo trước.

Tiểu Lăng Vương lại nói:

Bắt đầu thì mau bắt đầu đi, dài dòng làm gì?

Phạm Kiếm Nam sai người mang giất bút ra, viết vào mỗi tờ giấy tên của bốn người rồi gấp lại để không ai nhìn thấy, xong xuôi ông lại mời Vô Thanh và Dạ Quỷ lên, mỗi người bốc lấy một tờ.

Vô Thanh đọc lớn:

Truy Hồn.

Dạ quỷ lại đọc:

Tam Tiêm.

Vậy là trận đầu Thuần Vu Đồng Kỵ đấu với Khuất Lăng Hồ.

Hai người nhảy vọt lên Thiên đài. Thuần Vu Đồng Kỵ chắp tay rồi nói:

Khuất huynh, xin chỉ giáo

Thuần Vu huynh, xin chỉ giáo.

Nói rồi hai người bước thành vòng tròn nhìn đối thủ, mấy nghìn người bên dưới im bặt, ai ai cũng hồi hộp quan sát, có lẽ cả đời người cũng khó mà thấy trận thư hùng này.

Thuần Vu Đồng Kỵ động thủ trước, ông xoay cây Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vun vút như vũ bão, cuồng phong nổi lên, rồi bất ngờ Tam Tiêm đâm một nhát thẳng tới chỗ Truy Hồn, Truy hồn nhảy lên đạp vào lưỡi đao một cái vọt lên đến bốn trượng, y xoay người giáng xuống một đòn. Tuyệt kỹ này gọi là Truy Hồn Đại Pháp, Tam Tiêm chống đây đao xuống, tay trái cũng chưởng lên một chưởng, hai luồng kình lực va vào nhau thì bắn tung ra tám hướng, sức như sóng dữ, mạnh tựa phong ba, quần hùng bạt hết sang ai nấy đều phải đưa tay che mặt. Thanh Phong ôm lấy Tiểu Huyên để nàng khỏi sợ hãi.

Trên lôi đài hằn lên hình bàn tay dài khoảng hơn trượng. Tam Tiêm lùi về sau mấy bước, Truy Hồn hạ mình xuống, hai người lại lao vào nhau. Đúng là một trận long tranh hổ đấu, kình lực phát ra thật là ghê gớm, khó ai có thể bì kịp. Tam Tiêm tay phải dùng đao, tay trái dùng chưởng, sức mạnh như tăng gấp hai, giống như hai người cùng đánh Truy Hồn vậy. Đao lướt đi vun vút, chưởng thì lúc cương lúc nhu, đao phóng đến tấn công, chưởng lui về thủ thế, chưởng vừa đẩy tới trước, đao lại rút về sau hai cái tương trợ nhau thật là kỳ diệu, không ngờ trên đợi này lại có người có thể mỗi tay dùng một loại võ công như vậy.

Truy hồn cũng không kém, hắn lao đi vun vút như sấm chớp, tuyệt kỹ Truy Hồn Đại Pháp chợt nhả chợt thu, ảo diệu vô cùng, Chưởng pháp này còn một điểm lợi hại nữa là khi đánh ra, kình lực đuổi theo đối thủ không ngừng dù xa đến mấy cũng không suy giảm chút nào. Đánh ra một chưởng thì một luồng kình phong truy đuổi, đánh ra hai chưởng thì hai luồng kình phong truy đuổi, cứ thế hắn đánh mấy chục chưởng tựa như có mấy chục con rắn đuổi theo Tam Tiêm chỉ chực cắn ông.

Hai bên giao quần bốn năm trăm hiệp vẫn không sao phân biệt thắng thua. Truy Hồn hét lớn:

Sao Thuần Vu huynh vẫn chưa dùng tuyệt kỹ, nếu không dùng chắc chắn phải thua ta.

Hahaha. Ta để trận cuối mới dùng có được không?

Vậy là huynh xem thường ta rồi, chắc gì đã vào được trận sau.

Hai người Nói chuyện mà m động khiến cho quần hùng phải nhắm mắt bịt tai, nếu vào hàng cao thủ cũng phải đứng ngoài bảy trượng, bằng không kình phong quật vào không chết cũng bị thương. Trên Thiên đài tựa như có một cơn phong ba ập tới, mấy cây cột xung quanh đều ngả ngả nghiên nghiêng, ai nấy đều đinh tai nhức óc, tức ngực khó thở.

Bất ngờ Tam Tiêm buông cây đao xuống, ông đập hai tay lại với nhau “ Rầm” một nhát mà như sấm động ngang trời làm cho Truy Hồn phải lùi ra sau mươi bước, chân trái chạm sát đến mép đài. Truy Hồn hét lên:

Huynh thực sự ra tay rồi à?

Tam Tiêm không nói nửa câu, mắt ông đang nhắm nghiền thì đột nhiên mở ra khí sắc như thần, ông la lên một tiếng như hổ gầm kình phong cuộn xoáy vào chính giữa, Tam Tiêm từ từ mở hai tay ra, thanh Đao dưới đất từ từ bay lên mũi đao hướng về phía Truy Hồn, kiếm trong vỏ của quần hùng ngồi dưỡi cũng rung lên tột độ, ai nấy đều phải giữ chặt lại. Truy Hồn đưa hai tay chéo nhau cũng gầm lên, hai người dùng cả mười thành công lực mà tung ra một chưởng.

Không thể diễn tả được tình thế lúc này, trên lôi đài nổ tung một tiếng, thanh đao của Tam Tiêm vụt qua bên trái Truy Hồn khứa lên mặt hắn một vệt dài, máu tuôn ra. Truy Hồn cúi đầu chắp tay mà nói:

Thuần Vu huynh hơn ta một bậc, ta xin nhận thua.

Phía dưới bàn ghế lăn lóc, người người ngã chổng trơ lúc này mới đứng dậy dựng bàn dựng ghế phẩy bụi trên người. Được chứng kiến trận đấu này đúng là có chết cũng không tiếc.

Phạm Kiếm Nam đứng phía dưới dũng trầm trồ mà nghĩ thầm “ Thuần Vu Đồng Kỵ này vẫn chưa dùng hết tuyệt kỹ mà đã ghê gớm đến vậy rồi, ban nãy nếu dùng toàn bộ tuyệt kỹ chắc chắn vạn kiếm đã hội tụ, có lẽ lão muốn để dành lát nữa đấu với ta đây mà”.

Thanh Phong cũng nghĩ thầm “ không ngờ Toàn Phong Vạn Kiếm lại ghê gớm như vậy, không biết tên Sử Thanh Long có lĩnh hội được bảy phần trong đó không, nếu lĩnh hội được trên năm phần thôi đã thuộc hàng tuyệt đại cao thủ rồi”. Chàng lại quay sang hỏi Tiểu Huyên:

Nàng có sao không?

Ta không sao, có chàng ôm ta rồi còn sợ gì nữa.

Nàng cũng biết nói đùa à, ta tưởng chỉ có ta thôi chứ.

Cô Yên khi nãy cũng ôm lấy Anh Vũ mà che chở cho nàng. Chỉ có Dương Dương là không ai để ý tới, trong lòng tủi thân vô cùng, nàng lại nhớ khi trước lúc xem Lang Nha và Tô Vân giao thủ, Thanh Phong cũng ôm lấy nàng mà che chở. Vậy mà nàng đã hại chàng ra nông nỗi này, Thanh Phong không trách nàng đã là may rồi, nàng cũng không dám đòi hỏi chàng phải đối xử tốt với mình như xưa. Tiểu Huyên cũng biết vậy bèn nói nhỏ với Thanh Phong:

Chàng quay lại hỏi han Dương Dương xem, muội ấy khi nãy đâu có ai bảo vệ đâu, chắc chắn kình phong tạt vào rất đau rát.

Nàng không ghen chứ?

Ta nói thật đấy, cùng là phận nữ nên ta nghĩ thương cho muội ấy, cho dù muội ấy có hại chàng nhưng chuyễn cũ cho qua rồi.

Thanh Phong quay lại phía sau nhìn Dương Dương:

Dương Dương muội có sao không?

Muội không sao, đa tạ huynh đã quan tâm.

Bỗng nhiên từ mũi Dương Dương một dòng máu chảy ra, rõ ràng kình phong đã làm nàng bị thương, Dương Dương thấy xung quanh tối dần rồi nàng gục xuống, Thanh Phong nhanh tay đỡ lấy rồi bế nàng vào trong, Cô Yên, Tiểu Vũ và Tiểu Huyên cũng chạy theo xem tình hình thế nào. Thanh Phong đặt nàng ngồi lên giường, chàng bảo Anh Vũ và Tiểu Huyên đỡ lấy Dương Dương, bản thân dùng nội công truyền vào huyệt Linh Đài sau lưng, phải một hồi sau Dương Dương mới tỉnh lại được. Nhìn nàng thật là nhợt nhạt, Tiểu Huyên lại hỏi:

Thanh Phong, Dương Dương có sao không vậy?

Không sao, muội ấy nghỉ một thời gian sẽ khoẻ lại, khi nãy bị kình phong tạt trúng nên khí huyết không thông, khi nãy ta đã truyền chân khí vào đả thông kinh mạch cho muội ấy rồi.

Tiểu Huyên nói:

Mọi người cứ ra ngoài xem tiếp, Dương Dương để cho ta lo là được rồi.

Đúng vậy, hai huynh ra ngoài xem đi, Huyên tỷ với muội ở đây lo cho Dương Dương là được rồi.

Vậy là Cô Yên và Thanh Phong lại ra ngoài theo dõi trận tỷ thí của Phạm Kiếm Nam và Ôn Như Trường Cung. Vừa mới đi ra đã thấy hai người đứng trên lôi đài. Mặt mày Phạm Kiếm Nam có vẻ rất bình thản, một tên tiểu tử cho dù võ công có cao đến mấy cũng không thể thắng được lão. Tiểu Lăng Vương thì vẫn kì bí như thường, hắn chẳng để lộ mặt nên chẳng rõ đang nghĩ gì, hai tay hắn chắp phía sau coi bộ cũng rất tự tin.

Phạm Kiếm Nam nói:

Công tử, xin đắc tội.

Nói rồi lão phí tới nhanh như cắt, tay phải đánh tới một chưởng, chưởng này đánh ra chỉ dùng ba phần công lực cốt là để thăm dò thực lực đối phương. Tiểu Lăng Vương lùi về phía sau, đột ngột tay trái từ sau lưng phóng ra đúng vào chưởng của Phạm Kiếm Nam làm lão bật lại mươi bước mà thốt lên:

Ghê gớm vậy.

Chưởng này của Tiểu Lăng Vương nhanh như chớp lại cương mãnh vô cùng, mặc dù Phạm Kiếm Nam chỉ dùng ba phần công lực nhưng bị đẩy lùi về sau thì người kia cũng chẳng thể coi thường được. Đã biết đối phương không phải dạng thường thì Phạm Kiếm Nam có vẻ cẩn trọng hơn. Lão xoè bàn tay trái ra trước mặt, tay phải nắm chặt xoay một vòng rồi đập mạnh xuống bàn tay trái, đây là chiêu Mãnh Long Quá Hải. Tay phải vừa đập xuống thì giỏ nổi lên vun vút, long hình uốn lượn quanh mình lão, nội lực từ hai bàn tay phát ra thành luồng kình phong dồn thẳng đến chỗ Tiểu Lăng Vương.

Đột nhiên Tiểu Lăng Vương cũng làm y như Phạm Kiếm Nam, y đặt bàn tay trái ra, tay phải nắm chặt xoay một vòng rồi đập xuống, Long hình cũng uốn lượn quanh y, nội kình phát ra mà đối ngược lại nội kình của Phạm Kiếm Nam. Quần hùng phía dưới không khỏi kinh ngạc mà đồng thanh ồ lên một tiếng. Hai luồng khí vừa chạm nhau thì như trời nong đất nở, gió bạt khắp nơi, đừng nói là bàn ghế ngay cả người nếu không vận kình mà đứng vững cũng bị thổi văng.

Phạm Kiếm Nam kinh ngạc mà nghĩ “Người này sao có thể dùng được Bách Long chưởng, lại nội lực thâm hậu như vậy”. Hai bên vẫn chưa phân hơn thua, người đối người, tay đối tay, nội lực đối nội lực, trong vòng hai ba trăm chiêu chẳng ai chiếm được thế thượng phong. Thanh Phong nghe nói người này còn nhỏ tuổi hơn mình, vốn dĩ chàng cứ tưởng mình đã có thể xưng bá trong lớp người trẻ, vậy mà Tiểu Lăng Vương này võ công không ngờ cao thâm tột độ có lẽ chàng phải nghĩ lại.

Phạm Kiếm Nam bỗng dưng bay lên không trung ba trượng, hai tay dùng hai nguồn nội lực mà giáng xuống đây chính là chiêu Song Long Giáng Phàm, tức thì long hình hoá thành hai con rồng mà phi thẳng xuống, kình lực tựa như bài sơn đảo hải, khó ai có thể tránh nổi chiêu đó. Tiểu Lăng Vương đưa hai bàn tay chặp lại làm một rồi từ từ tách nhau ra, mấy chục thanh kiếm của các quần hùng rung lên rồi bật ra khỏi vỏ tụ lại phía sau Tiểu Lăng Vương rồi hắn chỉ hai ngón tay bên phải ra phía trước lập tức mấy chục thanh kiếm theo luồng kình khí mà bay thẳng lên trên chặn đứng Song Long Giáng Phàm. Đó chính là Toàn Phong Vạn Kiếm mà.

Hai bên đều dồn nội kình vào giữa không ai chịu ai, Phạn Kiếm Nam kinh ngạc vô cùng không biết tên Tiểu Lăng Vương này làm sao có thể học được nhiều tuyệt kỹ như vậy. Gió lốc ào ạt, bụi bay mù mịt, mấy mươi thanh kiếm gãy vụn bắn ra tám hướng, Phạm Kiếm Nam thu nội kình lại rồi hạ xuống đất, lão đãng nghĩ thầm “Không biết người này do có tư chất nên nhìn qua đã biết hay là do hắn đã xem trộm được các bí kíp trong thiên hạ, nếu là xem trộm thì không đáng ngại nhưng nếu nhìn qua đã học được thì quả thực sau này là đại hoạ võ lâm”.

Thuần Vu Đồng Kỵ mở to mắt mà sửng sốt, đâu đó lại có tiếng người nói vọng ra:

Đây chẳng phải Toàn Phong Vạn Kiếm của Thuần Vu Đồng Kỵ hay sao, sao tên Tiểu Lăng Vương này lại biết.

Quần hùng xôn xao bàn tán. Thanh Phong cũng không ngờ người này có thể biết nhiều tuyệt kỹ như vậy, lại còn có thể đấu với Phạm Kiếm Nam mấy trăm chiêu, quả là vượt xa những gì chàng nghĩ.

Phạm Kiếm Nam nghĩ vậy bèn thử một chiêu mà lão chưa bao giờ sử dụng xem người kia do tư chất thiên bẩm hay do xem trộm được bí kíp. Lão dùng chiêu thứ bảy trong Bách Long chưởng, chiêu này là Bách Long Hội Tụ. Lão đưa hai tay xoay một vòng nghịch nhau lại tụ về giữa rồi dùng tám thành công lực mà phóng ra phía trước. Luồng kình khí quả thật là kinh thiên động địa, một luồng đã tiến lên phía trước, đằng sau lại có cả trăm luồng hậu kình nhỏ hỗ trợ, cho dù đối thủ có chặn được luồng đầu tiên thì trăm luồng hậu kình phía sau dồn đến chắc chắn không chết cũng nội thương nghiêm trọng.

Tiểu Lăng Vương chẳng lúng thế, y đạp chân lùi ra phía sau tay trái hướng xuống đất rồi từ từ dùng nội công hút mấy chục thanh kiếm phía dưới vụt lên, tay phải giơ lên trời lập tức long hình xuất hiện, hắn xoay một vòng tụ về trước ngực rồi chưởng một chưởng đối lại Bách Long Hội Tụ. Quần hùng trông thấy mà ai nấy đều khiếp đảm, tên Tiểu Lăng Vương này còn là người nữa không vậy, chưởng vừa nãy hắn mọt tay dùng Toàn Phong Vạn Kiếm, một tay dùng một nửa Song Long Giáng Phàm, hai tay tụ về thì lại dùng Bách Long Hội Tụ, hắn dùng tới ba chiêu trong hai tuyệt kỹ đệ nhất thiên hạ cho một chưởng. Kình phong va vào nhau tưởng chừng như trời đất rạn nứt, bầu trời tối sầm lại chỉ vang lên một tiếng ing tai nhức óc.

Phạm Kiếm Nam bị văng xuống lôi đài mà thổ huyết, người kia vẫn bình thản đứng phía trên. Mấy đệ tử của Phạm Kiếm Nam chạy ra đỡ lão đứng dậy, không ngờ, thật không ngờ Phạm Kiếm Nam đã bại trận dưới tay một thiếu niên trẻ tuổi. Quần hung chẳng lai thốt nổi lời nào, ai nấy im bặt, mấy nghìn người ngồi xung quanh mà chẳng phát ra một tiếng động.

Thanh Phong cũng sợ xanh cả mặt, may mà chàng không nghe lời Cô Yên lên tỷ đấu, không thì sau chưởng vừa rồi người sẽ nát như tương. Cô Yên cũng chẳng khác gì Thanh Phong, may mà Thanh Phong không lên chứ không hoá ra chàng đã hại Thanh Phong mất mạng.

Bốn vị Tam Tiêm, Truy Hồn, Dạ Quỷ, Vô Thanh đều đổ mồ hôi, Truy Hồn nói:

Hắn là thứ gì vậy, nghe nói hắn mới hai mươi thôi.

Tam Tiêm cũng buột miệng:

Người Thanh niên khi trước ta gặp cũng chẳng bằng một phần của hắn.

Thuần Vu huynh, trận sau huynh đấu với hắn đó, mong là huynh thắng hắn bằng không Cựu Thất đai cao thủ chúng ta thua một thằng nhóc miệng còn hôi sữa thật là mất mặt.

Họ Ôn Như ở đất Yên Phong nổi danh thiên hạ có ai là không biết, tuy nổi danh những họ Ôn Như cũng rất bí hiểm, chẳng ai biết họ dùng loại võ công gì, cũng như chẳng ai biết mặt mũi những người này ra sao. Hôm nay coi như quần hùng cũng có thể mở rộng tầm mắt mà nhớ rằng, trên giang hồ không chỉ có thất đại cao thủ mà còn có gia tộc Ôn Như nữa. Ôn Như Trường Cung đã như vậy, không biết cha hắn và những người khác trong gia tộc còn kinh khủng đến mức nào.

Chuyện hôm nay thật ngoài dự tính, lẽ ra quần hùng đã có thể thấy một trận long tranh hổ đấu giữa Nam Bách Long, Bắc Tam Tiêm nhưng bây giờ mọi người còn có thể thấy một trận đấu còn đáng mong chờ hơn. Tuy nhiên bây giờ đã là giữa giờ dậu, mặt trời đã sắp xuống núi rồi. Phạm Kiếm Nam tuy bị thương nhưng không nghiêm trọng, lão vẫn cố đứng lên mà nói:

Các vị anh hùng, bây giờ đã muộn, trận đấu giữa Tam Tiêm và Tiểu Lăng Vương có lẽ nên để sang ngày mai, các vị có đồng ý không?

Mọi người bên dưới đều nhìn nhau gật đầu rồi đồng thanh “Vậy thì để sáng mai đi”. Thế nhưng có một người không tán thành đó là Tiểu Lăng Vương, hắn bước ra hét lớn:

Mọi người im lặng, chuyện hôm nay sao lại để ngày mai, ngài mai ta còn có chuyện khác để làm không có rảnh, bây giờ giải quyết luôn đi.

Phạm Kiếm Nam lại nói:

Công tử, bây giờ đã muộn rồi, sợ đến lúc mặt trời tắt thì khó có thể nhìn rõ mà tỷ thí.

Có xá gì, ta sẽ kết thúc trận đấu khi mặt trời còn chưa lặn.

Quần hùng ồ lên một tiếng, Tam Tiêm giận lắm đập bàn:

Người kia còn nhỏ tuổi sao đã ngông cuồng như vậy?

Nếu lão sợ thì hãy nhận thua, bằng không thượng đài tỷ đấu, việc gì phải chờ ngày mai.

Được lão phu sẽ cho người thua một cách tâm phục.

Nói rồi Tam Tiem thượng đài, lão tuy nói vậy nhưng trong lòng có chút lo sợ, Phạm Kiếm Nam kia còn bại dưới tay Tiểu Lăng Vương thì không sợ sao được, hơn nữa tên Tiểu Lăng Vương đó sao có thể biết được tuyệt kỹ Toàn Phong Vạn Kiếm của lão, phải chăng hắn là kỳ tài, nhìn qua đã có thể nhớ được, nếu thế thì không biết làm sao có thể thắng nổi gã.

Tiểu Lăng Vương cũng bay tên Thiên Đài, chẳng nói chẳng giằng chỉ chắp tay phía sau đứng một cách bình thản. Tam Tiêm nói:

Tiếp chiêu.

Rồi Lão lao đến múa thanh đao vun vút như gió xoáy mà đâm mà chém, Tiểu Lăng Vương bước đi thanh thoát vừa chạm vừa nhanh né trái tránh phải, hai tay vẫn chắp phía sau. Tam Tiêm dù đâm dù chém như thế nào cũng không chạm vào được gã, rồi lão lại một tay dùng đao một tay dùng chưởng xả dọc chém ngang đánh trên chưởng dưới bốn phía đều thấy đao chưởng của lão. Ấy vậy mà Tiểu Lăng Vương chẳng bị dồn vào thế bí, y tay trái đỡ chưởng tay phải đỡ đao, hai người đánh nhau qua lại hai ba trăm chiêu cũng không ai hơn kém.

Tam Tiêm Tính nóng như lửa, thấy kẻ địch còn nhỏ tuổi mà võ công cao thâm như vậy, lại nhìn y có vẻ coi thường mình thì tức lắm, Lão đột nhiên lại dùng Toàn Phong Vạn Kiếm, lần này lão dùng thật chứ không giống lúc đánh với Truy Hồn. Hai tay lão dang rộng ra rồi ép lại, chiêu thức có khác một chút xo với lúc nãy, tức thì ngàn vạn thanh kiếm phía dưới vụt lên không trung xoay tròn quanh lão như một cơn lốc. Lão quơ tay thành vòng tròn rồi chưởng đến Tiểu Lăng Vương, Kình khí quả là ngút trời, vũ bão cũng không sao sánh nổi.

Ai nấy ở dưới đều nghĩ không biết tên này làm sao đỡ nổi Toàn Phong Vạn Kiếm đây. Tiểu Lăng Vương bỗng vụt một cái đã biến mất trước mắt quần hùng, kì thực y không biến mất mà do y quá nhanh, nhanh đến nỗi những người tầm thường không sao thấy được. Chỉ có các nhất đại cao thủ mới theo kịp chuyển động của y, Tiểu Lăngg Vương này chạy xung quanh Tam Tiêm nhanh như điện làm lão không biết đâu mà chưởng chỉ đành thu kình lực lại, vạn kiếm xoay vòng mà thủ thế. Trước mắt lão đâu đâu cũng là hình ảnh của Tiểu Lăng Vương.

Đột nhiên từ bốn phương tám hướng kình lực dồn về giữa, Tam Tiêm cảm thấy chưởng pháp này rất quen thuộc. Truy Hồn phía dưới đập bàn hét lên:

Thuần Vu huynh, hắn dùng Truy Hồn đại pháp của ta đó.

Ai nấy đều không khỏi giật mình, Tiểu Lăng Vương này còn dùng được cả Truy Hông đại pháp kết hợp với Di Hình Hoán Ảnh. Đồng Nhan đứng dưới cũng hổ thẹn mà nói rằng:

Ta cứ nghĩ cước pháp khinh công của mình vào hàng tuyệt đỉnh, nhưng mà ta phải luyện thêm mấy mươi năm nữa mới đạt được cảnh giới như vậy.

Xung quanh Tam Tiêm đâu đâu cũng là kình lực, vạn kiếm của lão khó mà chống đỡ. Truy Hồn đại pháp là dùng kình lực đuổi theo đối thủ liên miên không ngớt lại có xa đến mấy cũng không hề suy giảm, nay gặp phải luồng khí của Tam Tiêm xoay vòng như gió lốc thì Truy Hồn đại pháp cũng xoay vòng theo. Thế nhưng chính vì cái kình lực lại không ngớt như thế thành ra nếu Tam Tiêm dừng lại lập tức sẽ bị mấy trăm luồng kình phong dồn cả vào người. Tiểu Lăng Vương nghĩ ra được cách phá giải Toàn Phong Vạn kiếm thì không những hắn là kì tài võ học mà còn là tuyệt đại thông minh nữa.

Bây giờ Tam Tiêm đã không thể dừng lại nữa, lão phải tiếp tục vận kình bằng không chỉ cần lão thua thì sẽ chết ngay tức khắc. Tiểu Lăng Vương thì vẫn vừa bay nhảy xung quanh vừa nhả kình, hắn rõ ràng đang chiếm thể thượng phong, dù nội lực không cao bằng Tam Tiêm nhưng lại lợi dụng chính Toàn Phong Vạn Kiếm để đánh bại lão. Thanh Phong phía dưới vỗ đùi mà nghĩ ngay đến một triết lý võ học nữa “ Võ công dù có cao đến mấy, chỉ cần có chiêu thức ắt có cách phá giải, chi bằng không có chiêu thức thì không thể nào mà phá giải được”, chàng cũng đang nghĩ làm sao có thể giúp lão thoát được. Bỗng Thanh Phong đứng dậy hét lớn:

Thuần Vu Bá bá, dùng nội lực phía dưới mà thoát ra.

Nhưng muộn mất rồi, trước khi chàng kịp nói hết câu thì Tam Tiêm đã cạn sức, lão không còn nội lực mà thi triển tiếp Toàn Phong Vạn Kiếm nữa, lão phải dừng lại, mà khi lão vừa dừng lại, nguồn kình phong của Truy Hồn đại pháp đều tụ vào người lão chỉ nghe rầm một tiếng, cát bụi mù mịt, lúc sau mới thấy cả ngàn vạn mũi kiếm mà đâm xuyên qua người Tam Tiêm. Khoảnh khắc ấy tất cả đều xựng lại, không ai nghĩ rằng một nhất đại cao thủ đã gục xuống, vạn kiếm xuyên tâm.

Đồng Hoa hét lên, nàng chạy thẳng lên lôi đài mà rút từng thanh kiếm ra khỏi người Tam Tiêm. Truy Hồn, Vô Thanh, Bách Long, Dạ Quỷ, cả bốn người chẳng nói nổi một lời nào. Thanh Phong và Cô Yên cũng bay lên Thiên đài, Cô Yên đỡ lấy Đồng Hoa đang chết ngất, Thanh Phong thì thay nàng rút từng thanh kiếm ra. Đồng Hoa vẻ mặt căm phẫn vô cùng mà hét lên:

Ngươi, sao ngươi giết cha ta, sao ngươi giết cha ta.

Nàng khóc nấc lên định lao vào cầm kiếm đâm Tiểu Lăng Vương thì Phạm Kiếm Nam mới nói:

Quy định đại hội ngày hôm nay, ai chết do tỷ đấu thì người thân không được báo thù.

Đồng Hoa vật vã một lúc rồi ngất lịm đi, Cô Yên bế nàng tới chỗ Dương Dương vừa nghỉ. Anh Vũ Thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:

Có chuyện gì thế?

Cha của Đồng Hoa đã bị giết chết rồi.

Tiểu Huyên, Tiểu Vũ, Dương Dương đều không khỏi sửng sốt:

Ai…ai có thể giết được Thuần Vu bá bá?

Là Tiểu Lăng Vương đó. Thôi mọi người mau chăm sóc cho nàng ấy đi, đệ ra giúp sư huynh.

Tiểu Huyên giật mình:

Thanh Phong làm gì mà cần giúp, không lẽ huynh ấy trả thì cho Thuần Vu lão tiền bối.

Không phải đâu Huyên tỷ, huynh ấy đang… khó nói lắm, lát nữa xong chuyện rồi đệ sẽ nói sau, tỷ yên tâm, huynh ấy vẫn bình an vô sự.

Thanh Phong và Cô Yên sau khi rút hết từng thanh kiếm thì gom lại từng phần thi thể Tam Tiêm lại, Phạm Kiếm Nam cũng mau chóng cho người lấy quan tài về để đặt thi thể Thuần Vu Đồng Kỵ vào trong. Vậy là Thiên Hạ vô địch thủ thuộc về Tiểu Lăng Vương – Ôn Như Trường Cung.

Bữa tiệc buổi tối hôm đó thiết đãi quần hùng và mừng thiên hạ vô địch thủ Tiểu Lăng Vương, nó có thể vui với người khác nhưng với Đồng Hoa và những ai có người thân bị giết thì không. Nàng ngồi một góc ôm quan tài của cha mình mà gục đầu vào đó, nàng khóc rất nhiều, Tiểu Huyên, Dương Dương, Anh Vũ đều không dám tới dỗ dành, bởi vì ai cũng sẽ như vậy khi người thân của họ bị chết mà thôi.

Cả đêm hôm đó mọi người đều thức trông Đồng Hoa, sợ nàng tìm tên Tiểu Lăng Vương trả thù mà bị hắn giết thì rắc rối to. Sớm hôm sau, Đồng Hoa cùng các môn đệ đưa quan tài của Thuần Vu Đồng Kỵ về Vạn Kiếm Sơn, nhìn thật là tang thương. Cô Yên quay sang hỏi Thanh Phong:

Đại ca, huynh có nhìn ra tên Tiểu Lăng Vương đó làm sao có thể biết nhiều tuyệt kỹ như vậy không?

Theo ta thấy, hắn quả kỳ tài trong các kỳ tài, chắc chắn hắn vừa nhìn qua đã có thể nhớ ngay các chiêu thức, không những vậy tuy nội công hắn không bằng các vị kia nhưng hắn lại có một cái đầu vô cùng thông minh, hắn biết dùng chiêu thức nào để đối với địch thủ, hắn biết võ công nào khắc chế võ công nào. Như lúc đấu với Phạm Kiếm Nam, hắn lúc đầu đều bắt chước theo lão ta nhưng khi lão dùng chiêu cuối cùng, hắn đã nhìn ra chiêu đó có một luồng kình phong đi trước, phía sau lại có cả trăm luồng hậu kình tương trợ. Hắn biết nếu lúc đó mà bắt chước theo Phạm Kiếm Nam thì chỉ có thua nên hắn một tay dùng Toàn Phong Vạn Kiếm, chiêu này có thể dùng trăm thanh kiếm thay cho trăm luồng hậu kình, tay còn lại hắn dùng chiêu giống như Phạm Kiếm Nam, trăm luồng hậu kình với trăm tranh kiếm có thể thắng được trăm luồng kình phong của Phạm Kiếm Nam. Người này đúng là hết sức thông minh, lại trong khoảnh khắc có thể nghĩ ra nhanh như vậy.

Bỗng nhiên phía sau có tiếng nói phát ra:

Hahahaha, Ngươi cũng đâu có kém ta, khi đấu với Thuần Vu Đồng Kỵ chẳng phải ngươi đã tìm ra cách phá giải chiêu thức ta thi triển hay sao, nếu ngươi nghĩ ra sớm hơn một chút thì lão đã không chết.

Người này chính là Tiểu Lăng Vương, Mọi người quay lại ai lấy đều giật mình, không biết hắn đã đứng đó thừ bao giờ. Thanh Phong mới chắp tay nói:

Các hạ là thiên hạ vô địch thủ, ta sao sánh bằng.

Tiểu Lăng Vương lại cười mà nói:

Ngươi đừng khiêm tốn quá, theo ta thấy ngươi đã sớm đạt đến cảnh giới của mấy lão thất đại cao thủ rồi, ta chỉ thắc mắc sao ngươi không tham gia, nếu ngươi tham gia có phải đã có một trận tỷ thí đáng mong đợi hơn không?

Các hạ đã đề cao ta quá rồi, ta võ công non kém, lại là người tàn tật, sao có thể so với thất đại cao thủ được.

Ồ vậy sao, ta muốn thử ngươi vài chiêu.

Thanh Phong chưa kịp nói gì thì Tiểu Lăng Vương mới ngước lên trời, bỗng nhiên một bóng đen im xuống đất, Thanh Phong và mọi người nhìn lên thì thấy một người mặc áo trắng cầm kiếm lao vút xuống, chính là Dạ Chiếu Ngọc. Thanh Phong dang hai tay ra hiệu mọi người lùi lại, đúng lúc mũi kiếm ngay trước mặt cách mấy thốn, chàng nhanh như cắt vụt ra phía sau, tốc độ của chàng thật là khiến Cô Yên phát khiếp, Cô Yên cũng thuộc hàng cao thủ mà chẳng thấy rõ thần pháp của Thanh Phong. Vút một cái Thanh Phong đã ở phía sau Dạ Chiếu Ngọc, người này đúng như tên gọi, cơ thể trắng như tuyết lại như có ánh sáng phát ra, trên người toả ra một mùi hương nồng nàn.

Không chỉ có Cô Yên giật mình mà ngay cả Tiểu Lăng Vương cũng giật mình, hắn cũng không ngờ thân pháp Thanh Phong lại nhanh như thế. Dạ Chiêu Ngọc đâm hụt thì đã thấy phía sau đau nhói, thì ra nàng đã bị Thanh Phong điểm huyệt. Tiểu Huyên Vừa lùi ra sau thấy vậy trừng mắt nhìn Thanh Phong. Thanh Phong gãi đầu gãi tai:

Tiểu Huyên, ta có làm gì đâu.

Tiểu Lăng Vương cười lớn:

Khá lắm, ta đâu có nhìn nhầm, ngươi thực là rất khá đó. Dạ Chiếu Ngọc của ta so với Tân Thất đại cao thủ không có chênh lệch bao nhiêu vậy mà ngưoi chỉ một chiêu đã điểm huyệt được nàng ấy thì quả thật cao thâm khó lường.

Các hạ quá khen…

Thanh Phong chưa nói dứt câu thì Tiểu Lăng Vương lao tới, y dùng ngón tay trỏ phóng thẳng vào giữa huyệt ấn đường Thanh Phong, chàng né mình sang bên mà tránh được, chỉ đó nhanh đến mực không ai ngoài chàng nhìn thấy.Thanh Phong vừa né ra thì thấy chỉ đó vẫn bay thẳng tới chỗ Dạ Chiếu Ngọc mà không dừng. Thanh Phong lại lướt tới như chớp loé mà kéo Dạ Chiếu Ngọc tránh được một chiêu chí mạng. Chàng lại nói:

Ngươi thật độc ác, đến người thân của mình cũng không tha sao?

Hahahaha, ta thử người thôi, quả là có khí khái anh hùng, nàng ta vừa định đâm ngươi mà ngươi vẫn cứu.

Thanh Phong giải huyệt cho Dạ Chiếu Ngọc, nàng vừa được giải huyệt đã quay về đứng phía sau Tiểu Lăng Vương, một lời cũng không nói. Thanh Phong thấy hơi ngạc nhiên, Tiểu Lăng Vương vừa suýt giết ả mà ả không oán trách một lời sao.

Ngươi thú vị lắm, mong là một ngày ta và ngươi sẽ đấu với nhau, còn như bây giờ, không quá mười chiêu ngươi sẽ chết.

Anh Vũ nói lớn:

Ngươi đừng có mà phách lối quá, Yên ca của ta sẽ đánh bại ngươi.

Tiểu Lăng Vương quay đi mà cười:

Yên ca của cô chỉ hai chiêu thôi.

Anh Vũ định lao đến mắng thì cả Tiểu Huyên và Cô Yên đều kéo nàng lại. Tiểu Lăng Vương cùng Dạ Chiếu Ngọc bay lên kiệu rồi hạ lại rầm rộ kéo nhau đi mất. Thanh Phong đứng ngẩn người, Tiểu Huyên tiến lại nói bâng quơ:

Thấy người ta như tiên hạ phàm thì đã điêu đứng như vậy rồi sao?

Thanh Phong đưa tay ra ôm lấy Tiểu Huyên, một tay chàng đưa lên búng nhẹ vào mũi nàng:

Nàng đó, sao mà hay ghen thế không biết.

Còn ôm người ta làm gì, sao không đến ôm tiểu tiên nữ đó đi

Nàng cho phép ta à, vậy thì ta không từ chối đâu.

Tiểu Huyên Lườm một cái:

Chàng dám.

Ta không dám đâu, tim ta nhỏ lắm, một mình nàng đã đủ chật rồi.

Anh Vũ nhìn thấy thì rùng mình:

Hai người đâu cần công khai như vậy, làm ta thấy rùng mình quá.

Hahahaha, bà cô già không được sư đệ ta quan tâm thì ghen tỵ sao?

Ngươi…ngươi… Yên Ca hắn lại bắt nạt muội.

Đột nhiên Vân Du từ đâu lại chạy tới:

Mạc đại ca, huynh đây rồi, muội còn tưởng huynh đã lên đường mất rồi.

Muội có chuyện gì mà gấp vậy?

À không có gì, muội muốn mời huynh cùng các vị bằng hữu ở lại mấy hôm.

Thanh Phong biết lúc này Tiểu Huyên đang nhìn chằm chằm vào chàng bèn lắc đầu từ chối:

Thôi thôi, Vân muội lòng tốt của muội ta xin ghi nhận, có khi để dịp khác, bây giờ, ta với bằng hữu còn có việc.

Không sao, chúng ta cứ ở lại vài hôm cũng được, phải không Thanh Phong.

Tiểu Huyên vỗ vai Thanh Phong một cái, trong đấy có cả mấy phần nội công làm chàng đau buốt.

Anh Vũ, Cô Yên, Dương Dương đều bụm miệng cười.

Thôi thôi, đa tạ Vân muội có lòng hiếu khách nhưng thật sự bọn ta đang có việc gấp cần làm.

Vậy thì tiếc quá, sau này có dịp nhất định mọi người phải tới đây chơi mấy hôm nhé.

Được được, hẹn ngày tái ngộ.

Sau khi Vân Du quay về Thanh Phong mới dám đưa tay lên xoa vai:

Tiểu Huyên, sao nàng nỡ đối xử với ta như vậy?

Người ta muốn huynh ở lại để đối xử tốt với huynh kìa, sao không ở lại, ta không được dịu dàng như Vân muội của huynh.

Tiểu Huyên nàng giận rồi à. Thanh Phong kéo nhẹ tay áo Tiểu Huyên.

Ta nào có dám giận huynh, hết người này đến người khác, hết Dạ Chiếu Ngọc đến Vân muội.

Tiểu Huyên, sao ta đâu có làm gì sai.

Muội muội huynh huynh, nghe mà thật khó chịu, huynh ở lại với hảo muội muội của huynh đi, Dương Dương, Anh Vũ, Cô Yên chúng ta lên đường thôi, mặc kệ huynh ấy.

Nói rồi Tiểu Huyên đi lên trước, Anh Vũ đi qua thì châm chọc Thanh Phong:

Vân muội, Vân muội.

Cô…

Dương Dương cũng cười mà nói:

Huynh không sai, mà là quá sai.

Thanh Phong chạy theo, chàng lẽo đẽo theo sau mà dùng lời ngon ngọt dỗ dành Tiểu Huyên. Vây giờ năm người đi về hướng đông, nghe nói Hoa Sơn cảnh đẹp lạ thường nên muốn đến du ngoạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương