Phóng Thủy Thì Sao Hử
-
Chương 20
Editor + Beta-er: ToruD
Khúc lễ Misa trang nghiêm và trang trọng, bằng giọng ca trầm lặng và xa xăm của dàn hợp xướng nhi đồng, khiến người ta có cảm giác như mình đang ở trong nhà chính của một tòa công giáo khổng lồ. Trên tường vẽ những bức tranh thiên sứ đẹp đẽ nhiều màu sắc, Chúa nhân từ đang dang tay đứng dưới cây thánh giá ở cuối tòa nhà, dịu dàng nhìn bạn cười, nghênh đón bạn sà vào cái ôm ấm áp của Người.
Chúa ơi, hãy để cho bọn họ vĩnh viễn ngủ yên nhé.
Không gian khổ, không còn bóng tối, sao Mai vĩnh viễn sẽ soi sáng bọn họ, cùng với lời cầu nguyện của con, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Đường Tinh Nhi chậm rãi mở mắt, buông hai bàn tay đang đan chặt vào nhau ra, từ trên mặt đất đứng lên.
Hành vi của cô cổ quái nhưng ba người kia vẫn ngủ trên giường tựa như hoàn toàn không có cảm giác gì cả, nặng nề ngủ, ngay cả lông mi cũng không hề động đậy.
Gương mặt Đường Tinh Nhi lạnh như băng, khác xa một trời một vực so với hình tượng ngượng ngùng đáng yêu của ngày xưa. Cô từ trên bàn cầm lấy một cái ống tiêm và một cái ống dẫn, gọn gàng gắn chúng vào nhau, từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ chất lỏng, lấy ống dẫn cắm vào, từ từ rút chất lỏng đậm đặc gay mũi màu xanh biếc từ bên trong lọ ra.
Đối tượng đầu tiên cô chọn là Diệp Tinh. Cầm trang bị bò lên giường, cô ngồi chồm hỗm bên người Diệp Tinh, bình tĩnh mở miệng cô ta ra, lấy ống dẫn đút vào khoang miệng, theo yết hầu, chất lỏng màu xanh biếc không rõ nguồn gốc từng chút từng chút một được đẩy vào trong cơ thể của cô ta.
Xong việc, cô thậm chí còn lau miệng cho Diệp Tinh, lau sạch chất lỏng bị dính trên khóe môi cô ta. Cô dùng cách tương tự đẩy chất lỏng vào trong dạ dày của Thi Nhã và Lam Văn Kì, không hề do dự, cũng không chút hối hận.
Bốn giờ sáng, không một âm thanh, ngay cả những chú chim chăm chỉ cũng đang còn ngủ say.
Đường Tinh Nhi bắt đầu thu dọn phòng, cái gì đổ vào bồn cầu được thì đổ, cái gì nên ném vào thùng rác thì ném. Dọn nửa tiếng, cuối cùng cũng dọn xong phòng ngủ.
Trong khoảng thời gian này, ba người kia vẫn nằm trên giường như cũ không nhúc nhích, như rơi vào hôn mê sâu không thể tỉnh lại.
Năm giờ mười lăm phút, Đường Tinh Nhi mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm tinh xảo, ấn nút tạm ngừng của radio, cuối cùng liếc mắt nhìn ký túc xá càng lúc càng u ám giữa ánh nắng ban mai. Nhẹ nhàng mở cửa, rời đi.
Sáu giờ rưỡi, cảm giác ghê tởm mãnh liệt khiến Diệp Tinh đột nhiên bừng tỉnh. Cô ta vừa tỉnh đã cảm thấy yết hầu nóng rát đau đớn, trong dạ dày như bị bỏng.
Cô ta cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn, dép lê cũng chưa kịp mang, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, nôn vào bồn cầu. Mà cái làm cho cô ta cảm thấy khiếp sợ chính là, thứ cô ta nôn ra có màu xanh biếc, có mùi giống như thuốc thử hóa học.
Chuyện gì đây?
Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ mình vừa nôn, trong lòng nổi lên một tầng nghi hoặc, thân thể không ổn định ngã ngồi trên nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Lúc này, khung giường khẽ vang lên, Thi Nhã và Lam Văn Kì cũng lần lượt tỉnh lại.
Thi Nhã đập cửa nhà vệ sinh, hơi sốt ruột: “Diệp Tinh, cậu có khỏe không, tớ đau bụng quá!”
Cô ấn bụng, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.
“Tớ cũng thế. Lúc tỉnh dậy, dạ dày khó chịu lắm, tớ nghĩ tớ bị viêm dạ dày đường ruột rồi.” Lam Văn Kì nói xong nôn một trận vào bồn rửa tay.
Lúc này Thi Nhã cảm thấy có gì đó sai sai: “Sao chúng ta lại cùng bị bệnh thế? Chẳng lẽ ma lạt thang tối qua có vấn đề, chúng ta bị ngộ độc thực phẩm à?”
Diệp Tinh đột nhiên định thần, đại não nhanh chóng hoạt động, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, suýt chút nữa đụng luôn vào người Thi Nhã.
“Đường Tinh Nhi đâu?” Diệp Tinh đầu tóc tán loạn, vì thân thể không khỏe mà sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt lại tàn nhẫn hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Thi Nhã bị nụ cười của cô ta làm cho giật mình, xoay người nhìn giường của Đường Tinh Nhi, “Ơ” một tiếng: “Không thấy trên giường, không biết đi đâu rồi.”
Diệp Tinh thở hổn hà hổn hển, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an. Cô ta dùng sức đẩy Thi Nhã ra, vọt tới giường của Đường Tinh Nhi, định kéo ngăn tủ của cô ra nhưng không ngờ nó lại bị khóa.
Mặt bàn của Đường Tinh Nhi đã được dọn dẹp, Diệp Tinh trong lúc vô ý liếc mắt nhìn sang thùng rác của kí túc, phát hiện bên trong cũng sạch sẽ.
Cô ta chống đầu mê man: “Không đúng, không đúng…”
Đột nhiên, cô ta phát hiện trên giá sách của Đường Tinh Nhi có một thiết bị điện tử gì đó rất lạ. Kích thước lớn bằng lòng bàn tay, toàn thân màu trắng, trên đầu là cái nắp chứa khí, trên thân máy có một cái nút mở.
Cô ta ấn vào cái nút hình tròn, khí bên trong cái nắp đột nhiên được phụt ra, sợ tới mức tay run hết cả lên, ném nó ra xa.
Bảy giờ rưỡi, Lâm Xuân Chu chở hai anh em Hàn Chương và Hàn Sơn, từ nhà xuất phát, chuẩn bị theo thứ tự đưa bọn họ tới trường học và đơn vị.
Hàn Sơn say rượu còn chưa tỉnh, còn Hàn Chương lại do thiếu ngủ, hai người sắc mặt đều khó coi. Hàn Sơn ngã ra ghế ngồi, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác như mình sắp chết mất.
Cậu nhóc rên rỉ nâng cánh tay lên, giống như đang giãy giụa: “Em đau đầu quá, em muốn nôn. Anh, cho em một phát súng đi.”
Hàn Chương ngồi ở dãy trước, dùng tay vịn trán, lạnh lùng nói rõ từng chữ:”Tự mở cửa nhảy xuống đi.”
Y vừa dứt lời, Lâm Xuân Chu đã ấn vào nút bên hông, khóa cả bốn cánh cửa lại.
“Uống chút sữa đậu nành cho ấm dạ dày, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Hai ly sữa đậu nành tươi được đặt trên giá đồ uống, là Lâm Xuân Chu mua riêng cho hai người họ.
Hàn Sơn hấp hối nói: “Em muốn xuống xe rồi uống, giờ mà uống lại nôn trên xe anh mất.”
Hàn Chương đưa tay cầm lấy ly sữa đậu nành, nhấp sơ một ngụm, ngay sau đó đã bị mùi đậu nành nồng nặc đánh bại. Vì để tốt cho sức khỏe, Lâm Xuân Chu còn cố tình không bỏ đường nên hương vị nhạt nhẽo giống như y bị mất vị giác vậy.
Y đem ly sữa đậu nành nóng ôm trong tay, thở dài nói: “Tôi cần nicotine và cà phê cơ, mấy thứ lành mạnh như này không hợp với tôi.”
“Anh, anh hút ít lại đi, trên chăn cũng có mùi luôn rồi đó!” Cho dù thân thể không thoải mái nhưng Hàn Sơn vẫn muốn trêu cọp, không biết nên khen cậu nhóc dũng cảm hay là no zou no die* nữa.
* Là một câu meme rất nổi tiếng của Trung Quốc, nghĩa là: nếu bạn không trêu chọc người ta thì người ta sẽ không quay sang cắn bạn. Nó kiểu cũng tương tự câu: “Gieo nhân nào gặp quả nấy ý”.
Hàn Chương quay đầu lại tặng cho Tiểu Hàn Sơn một cái cười nhe răng: “Nhóc còn có mặt mũi nói câu đấy à? Anh đây còn chưa hỏi nhóc chuyện hôm qua đâu nhé, lại còn ghét bỏ anh đây hả?”
Hàn Sơn rụt cổ, dáng vẻ bệ vệ mới nãy toàn bộ tiêu tan, hướng sau lưng Lâm Xuân Chu nói: “Anh Lâm, anh xem anh em hung dữ quá trời. Anh nói với anh ấy đi, để cho tính tình anh ấy bớt nóng nảy lại, đối với thân thể không tốt chút nào đâu.”
Lâm Xuân Chu bị ngữ khí đáng thương của cậu nhóc làm cho cười thành tiếng, ngũ quan sáng sủa dưới ánh nắng ban mai từ từ rực rỡ, làn da trắng trẻo như phát sáng.
Vừa nhìn vào đã biết người này không dính tới rượu bia thuốc lá, ăn uống đúng bữa lại không thức khuya, là một đứa trẻ ngoan.
Đuôi mắt Hàn Chương liếc nhìn anh, giả bộ nâng ly sữa đậu nành hớp một ngụm: “Nhóc bớt quậy đi rồi tính tình anh tự nhiên sẽ tốt thôi.”
Sáng sớm ở làng Đại học đã dần dần lộ rõ vẻ náo nhiệt, xe bán hàng di động ở trước cổng trường có không ít người vây quanh mua đồ ăn sáng, sinh viên không ngừng vội vàng tới lui để đuổi kịp giờ tự học.
Lâm Xuân Chu đậu xe ở ven đường, Hàn Sơn nói lời tạm biệt với hai người rồi xuống xe. Chỉ là cậu nhóc vừa mở cửa đã thấy một đoàn người từ phía bên trong cổng trường ồn ào tuông ra, Diệp Tinh hướng mặt lên trời, mặc đại một cái áo khoác sắc mặt tái nhợt đi ra đường cái, dáng vẻ giống như muốn bắt xe.
Bên cạnh có ba người khác đang cẩn thận dìu các cô, một người là dì quản lí kí túc xá nữ, còn có lão Trương người phụ đạo cho bọn Hàn Sơn.
“Lão Trương, sao thế?” Hàn Sơn thấy bọn họ vội vội vàng vàng, xuất phát từ sự quan tâm với bạn cùng lớp nên mới hỏi thăm.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu nhóc, thần sắc của ba cô gái trông rất uể oải, môi trắng bệch, trông có vẻ như là bị bệnh nặng lắm.
Lão Trương nói: “Ngã bệnh, tôi đang muốn đưa bọn họ đi bệnh viện.”
Diệp Tinh vừa vặn cũng thấy Hàn Chương đang trong xe, không biết làm sao lại giãy khỏi lão Trương, bổ nhào tới, đập cửa kính xe kích động nói: “Hàn đại ca, cứu tụi em với! Đường Tinh Nhi muốn giết tụi em, cậu ta muốn giết chết tụi em!”
Hàn Chương bị gương mặt phóng đại của cô ta làm cho vô thức lui người lại, gương mặt dữ tợn của cô ta dọa y giật cả mình.
Lâm Xuân Chu đặt bàn tay ấm áp ở giữa lưng Hàn Chương, đỡ lấy y, ấm áp nói: “Nghe con bé nói một chút đi.”
Y hạ cửa kính xe xuống, âm thanh của Diệp Tinh truyền vào càng rõ hơn.
“Ngày hôm qua Đường Tinh Nhi bỏ thuốc vào trong đồ ăn khuya của tụi em, cậu ta muốn hạ độc tụi em!” Âm thanh của cô ta rất lớn, không chỉ có bọn họ nghe được mà những người khác ở cổng trường cũng nghe được.
Người cố vấn muốn che miệng cô ta lại: “Này này tổ tông ơi, em nói nhỏ một chút, chuyện này không có căn cứ thì đừng có nói lung tung!”
Nếu truyền tới tai lãnh đạo trường, công việc phụ đạo nho nhỏ của hắn sẽ không giữ được đâu.
“Em không nói lung tung. Hôm qua ba người tụi em đều ăn đồ ăn khuya cậu ta mang về, hôm nay tất cả đều như vậy. Cậu ta mới sáng sớm đã biến mất, không phải chạy trốn thì là gì?” Trong mắt Diệp Tinh toàn là tơ máu, “Đúng rồi, trên bàn của cậu ta em còn phát hiện một cái máy phun sương!”
Mi tâm Hàn Chương cau lại, nghiêng mặt đối diện Lâm Xuân Chu nói: “Anh đưa bọn họ tới bệnh viện, tôi ở đây xem tình hình một chút.”
Lâm Xuân Chu liếc mắt nhìn Diệp Tinh sắp sụp đổ, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Hàn Chương, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tôi biết rồi, có chuyện gì sẽ liên lạc với cậu.”
Người cố vấn đưa ba cô gái lên xe Lâm Xuân Chu, chạy tới bệnh viện gần làng Đại học nhất.
Ba người còn lại đứng giữa gió lạnh nhìn theo bọn họ biến mất ở chỗ rẽ.
Hàn Sơn đột nhiên rùng mình một cái, đầu óc thanh tỉnh không ít, không còn say rượu nữa: “Bọn họ vừa nói gì vậy? Tinh Nhi muốn giết các cậu ấy? Chuyện này rất nực cười đó…” Nói xong cậu nhóc còn kéo kéo khóe môi, “A” một tiếng, “Rất buồn cười.”
Hàn Chương lại không cười, y xoay người đi tới chỗ dì quản lí kí túc xá, lấy thẻ công tác ra đưa dì xem, nói: “Phiền dì dẫn tôi tới phòng kí túc của Đường Tinh Nhi một lát.”
Dì quản lí kí túc tiếp nhận thẻ công tác xem một lúc, không yên lòng nói: “Ừm… Phòng của nữ sinh, tôi không thể để người khác vào xem lung tung được, các cô bé cũng cần sự riêng tư, tôi không quản được…”
“Dì có thể đứng ở cửa nhìn tôi.”
Y đã nói như vậy, dì quản lí kí túc cũng không làm khó y nữa, miễn cưỡng gật gật đầu nói: “Đi đi, tôi dẫn cậu đi.”
Ba người đi vào phòng của các cô gái, Hàn Sơn cũng muốn đi theo nhưng bị Hàn Chương đẩy trở ra.
“Về đi học, ở đây không có chuyện của em!”
Hàn Sơn thở ra, muốn nói gì đó nhưng tới bên miệng lại thấy không sai. Anh trai nói đúng, cậu nhóc chỉ là một sinh viên bình thường, không có quyền gì, không có lí do gì có thể đi theo cả.
Nhưng cậu nhóc thực sự muốn biết có chuyện gì đã xảy ra, cũng rất lo cho Đường Tinh Nhi.
Hàn Chương đã biến mất ở đầu cầu thang. Lúc này Hàn Sơn mới chợt nhớ có thể gọi điện thoại cho Tinh Nhi, cậu nhóc vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu nhấn số điện thoại nhưng mà di động Đường Tinh Nhi lại tắt.
Hàn Chương theo chân dì quản lí kí túc, đi tới trước cửa phòng 311 nằm ở cuối hành lang.
Từ trong chùm chìa khóa dì tìm thấy chìa khóa phòng 311, cửa phòng trước mặt Hàn Chương được đẩy ra, bĩu môi tức giận nói: “Đây, đồng chí cảnh sát, cậu xem đi.”
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ bị đóng chặt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương gay mũi.
Hàn Chương vừa định nhấc chân đi vào thì điện thoại bỗng vang lên.
“Ôi ôi, làm tôi sợ muốn chết.” Dì quản lí kí túc vỗ vỗ ngực.
Hàn Chương nhắm mắt, lấy điện thoại ra thì thấy là cuộc gọi từ sở.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu??” Giọng điệu của Mã Hiểu Hiểu vô cùng khẩn trương.
“Ở Đại học A.”
“A? Chẳng lẽ anh nhận được tin tức nhanh vậy hả?”
“Có ý gì?” Hàn Chương đi tới góc phòng, rút tờ khăn giấy trên bàn để nhặt máy phun sương đang nằm trên mặt đất lên.
Y nhẹ nhàng đưa đầu phun sương lên mũi ngửi thử, không có mùi gay mũi, ngược lại lại nghe thấy mùi thơm.
“Trung tâm cảnh sát vừa mới nhận được cuộc gọi báo án, có người tự xưng là sinh viên nữ của Đại học A tên là Đường Tinh Nhi, báo cảnh sát nói mình giết người, giết ba người, là bạn cùng phòng của cô ấy. Còn nói đây tuyệt đối không phải là trò đùa, hy vọng cảnh sát có thể mau chóng tìm được cô ấy.”
Hàn Chương đứng lên, hỏi: “Cô ta có nói giết như nào không?”
Mã Hiểu Hiểu nói: “Cô ấy nói ba người kia sẽ chết theo cách đau đớn nhất, từng chút từng chút một, chầm chậm tuyệt vọng mà chết đi.”
Hàn Chương mím môi: “… Gọi cho Lương Bình bảo anh ta tới đây ngay.”
***
Lương Bình nhanh chóng tới, lôi còi cảnh sát ra chạy thẳng tới dưới lầu ký túc xá, ép buộc một đám nữ sinh đang ngủ tỉnh lại hết.
Không ít người hiếu kỳ, mặc đồ ngủ đi dép lê mở cửa nhìn tình hình.
Hàn Chương khoanh tay đứng trước cửa phòng 311, thấy Lương Bình đi tới, y nâng cằm ý bảo bọn họ qua đây.
“Tôi đã tìm hiểu qua tình hình rồi.” Lương Bình đi tới trước mặt Hàn Chương, chống nạnh nhếch miệng, “Tôi cảm thấy đây chỉ là trò đùa của một cô bé mà thôi. Mấy đứa nhỏ thời này rất thích hù dọa người khác, dùng thuốc xổ độc chết các cô các kiểu, cũng không phải không thể xảy ra.”
Cũng không quá quái lạ nếu như Lương Bình suy đoán như thế. Hằng năm có từ 60 – 70% trên tổng số vụ báo án mà trung tâm cảnh sát nhận được là những vụ kiểu như này, mỗi ngày Giang thị nhận được khoảng 3000 cuộc gọi. Viên cảnh sát tiếp nhận báo án có khi cũng không thể thẩm định được tất cả các thông tin. Một khi trung tâm chỉ huy đã hạ chỉ thị thì cảnh sát trực thuộc khu vực nhất định phải hành động. Theo một nghĩa nào đó, báo động không hợp lệ chẳng những chiếm dụng tài nguyên công cộng mà còn lãng phí nguồn nhân lực cảnh sát.
Hàn Chương đã ở đồn cảnh sát của làng Đại học này ba năm rồi, cũng đã thấy rất nhiều loại trò đùa quái đản kiểu như này. Có người bởi vì nhất thời tò mò, có người lại nói vì muốn thử tốc độ phản ứng của cảnh sát, cũng có người chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc cảnh sát nên mới báo án giả.
Gặp phải những tên ngu xuẩn như thế, Hàn Chương đương nhiên sẽ tức muốn chết. Nhưng lần sau nếu vẫn nhận được chỉ thị tương tự, y vẫn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.
Bởi vì đây là tránh nhiệm của y, y phải xứng đáng với bộ cảnh phục mà y đang mặc trên người.
Hàn Chương: “Không nên xem nhẹ. Mấy cô bé này là bạn cùng lớp em trai tôi, tôi đều biết, Đường Tinh Nhi… chính là người báo án, cũng không phải là cô gái sẽ tùy tiện đùa giỡn với cảnh sát.”
Giang Bạch Lộ mang trùm giầy một lần vào, tay cầm theo vali khám nghiệm, định tiến vào phòng 311 bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Thoạt nhìn cô cũng bị cái máy phun sương nằm trên bàn hấp dẫn nhưng cô vẫn cẩn thận hơn Hàn Chương, không đưa sát lên mũi ngửi mà cầm trên tay phẩy phẩy.
Lúc này Hàn Chương và Lương Bình cũng đã mặc xong trang bị đi vào, nhìn thấy trong tay cô là cái máy phun sương, Hàn Chương nói: “Lúc mới vừa mở cửa tôi nghe được một mùi gay mũi nhàn nhạt, hơi giống mùi thuốc diệt côn trùng. Sau đó tôi phát hiện cái này nằm trên mặt đất, tôi còn tưởng nó là mùi hương của chất lỏng bên trong tỏa ra, nhưng mà không phải, nó có mùi rất thơm.”
Giang Bạch Lộ cẩn thận nghe mùi của chất lỏng bên trong, mi tâm nhíu lại nói: “Đây là một loại máy phun sương cầm tay, bên trong chứa chất lỏng có hương vị rất ngọt ngào, nếu nó là loại đó, tôi chỉ nghĩ đến được một loại.”
Lương Bình từ vẻ mặt của cô nhìn ra được vẻ khác thường: “Sẽ không phải là thuốc độc chứ?”
Giang Bạch Lộ lắc đầu: “Không phải, là một loại thuốc tê, là sevoflurane. Thường được dùng như là thuốc dẫn gây mê hoặc duy trì gây mê trong y học lâm sàng, nếu tôi nhớ không nhầm thì chính là hương vị này.”
Ban đầu Lương Bình chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai nhưng bây giờ Giang Bạch Lộ lại đột nhiên nói phát hiện thuốc mê trong ký túc xá nữ, nếu chỉ là một trò đùa thì cái này có hơi quá rồi thì phải.
Cậu nghiêm mặt đứng lên: “Mang cái này về kiểm tra đi.”
Giang Bạch Lộ gật gật đầu, bỏ cái máy phun sương vào trong túi vật chứng, niêm phong lại cất vào vali.
Trong phòng có tổng cộng bốn cái bàn ở trên là giường, có ba cái dù là trên giường hay trên bàn đều rất bừa bộn, chỉ có một cái lại rất gọn gàng sạch sẽ, giống như tối qua vốn không có ai về đó ngủ cả.
Hàn Chương đoán đây nhất định là giường của Đường Tinh Nhi, vừa tới gần đã thấy trên bàn có sách giáo khoa và vở ghi chép có viết tên Đường Tinh Nhi ở trên.
Hàn Chương chỉ vào một cái máy radio trong có vẻ đã lâu đời nói: “Lương Bình, cậu lại đây xem này, hình như trong này có cuốn băng đấy.”
Sau khi y nhận được điện thoại của Mã Hiểu Hiểu, sợ mình sẽ làm hỏng hiện trường, sẽ không đứng đợi trong phòng cho nên tới bây giờ mới có thể phát hiện ra sự tồn tại của radio.
Nút tạm ngừng của radio được ấn xuống, Lương Bình lấy băng ra xem xét thì phát hiện giấy dán ở bên trên đã bị xé bỏ, không thể nhìn ra được cuốn băng là băng gì.
“Nghe thử xem.” Lương Bình ấn nút phát.
Trong nháy mắt từ trong radio truyền ra âm thanh dọa hai người sửng sốt, Lương Bình suýt chút nữa vì run tay mà ném cái radio đi luôn.
Bản giao hưởng hoàn chỉnh của dàn hợp xướng, trang nghiêm mà cũng an lành, tạo cho người nghe cảm giác tâm hồn yên tĩnh rất quỷ dị.
Lương Bình hoảng hốt khi nghe được: “Cái quỷ gì thế?”
Hàn Chương lấy điện thoại ra bắt đầu sử dụng công nghệ hiện đại để trợ giúp phá án, y mở APP, đưa tới gần âm thanh, rất nhanh phần mềm đã nhận diện được bài hát.
Y đưa kết quả cho Lương Bình xem: “Là requiem*.”
* Tác phẩm Requiem được Wolfgang Amadeus Mozart sáng tác ở cung Re thứ (K. 626) trong năm 1791. Nó là tác phẩm cuối cùng và có thể được xem là một trong những tác phẩm mạnh mẽ và tiêu biểu nhất của ông.
Tháng Mười, ông bắt đầu than phiền về tình trạng sức khỏe, vào ngày 20 tháng 11, một cơn bệnh khốc liệt đã bắt đầu, gây ra chứng sốt cao, nôn mửa và thân thể phù nề. Bị quấy rầy bởi những chuyến viếng thăm của người lạ mặt đốc thúc việc biên soạn “Requiem”, Mozart trở nên bị ám ảnh rằng ông đang viết cho bộ lễ cầu hồn cho chính mình. Hai tuần lễ trước ngày qua đời, Mozart bỏ dang dở công việc mà ông đang thực hiện với người trợ lý, Sussmayr. Một ngày trước khi ông chết, ông được nghe người ta đọc bản văn “Requiem” với thân nhân và bạn hữu. Tác phẩm chưa viết xong, nhưng bản dự thảo đã được hoàn thành. Bài ca nhập lễ và Kinh thương xót đã được viết đầy đủ, và hầu hết phần khác mới chỉ là dàn ý, ngoại trừ đoạn quan trọng “Lacrimosa”, Mozart mới viết được duy nhất tám ô nhịp đầu tiên.
Giả thuyết chơi khăm của Lương Bình lại lung lay sắp đổ. Cậu nhìn cửa tủ khóa chặt của Đường Tinh Nhi, gọi một cậu cảnh sát đang rảnh rỗi qua đây, bắt đầu nghiên cứu xem làm như thế nào mở cửa tủ.
Hàn Chương lại đi vòng trong phòng ngủ kiểm tra qua một lượt rồi lại đi vào trong toilet.
Trên mặt đất trước bồn rửa tay có đặt một cái chậu nhựa, trong chậu có rất nhiều quần áo của con gái, tất cả đều chưa được giặt. Thùng rác bên cạnh bồn cầu cũng rất sạch sẽ, tương tự như cái thùng rác ở ngoài kia, giống như là có người cố ý dọn sạch vậy.
Hàn Chương không nhìn ra được vấn đề nào cả, lại trở vào trong ký túc xá.
Lúc này đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi, những người ở trong ký túc xá bắt đầu lục tục trở về phòng, các cô tò mò chen chúc ở cửa, thử dò hỏi dì quản lý kí túc.
“Đường Tinh Nhi xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chắc không phải là cậu ấy tự sát đâu ạ?”
Dì quản lí bảo các cô đừng có đoán mò, đồng thời bắt đầu đuổi người.
Các cô gái bĩu môi không vui rời đi, Hàn Chương lại gọi các cô lại.
“Vì sao các em lại cho rằng Đường Tinh Nhi sẽ xảy ra chuyện?”
Các cô gái hai mặt nhìn nhau, có lẽ là để ý đến thân phận của Hàn Chương nên nói chuyện rất cẩn thận, không dám buôn chuyện linh tinh.
“Vì… Hôm qua trên BBS của làng Đại học bất ngờ có một bài post bóc phốt cậu ấy, nói cậu ấy là viện giao mại dâm, còn nói cậu ấy gian lận để nhận được học bổng, là một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ.”
Một cô gái nói: “Hôm qua em thấy cậu ấy tới phòng y tế, cậu ấy hỏi bác sĩ làm sao để được yên tĩnh, nói gần đây cậu ấy không ngủ ngon. Lúc trở về em có kể với người khác, tụi em đều đoán có phải cậu ấy định tự sát hay không.”
“Đường Tinh Nhi ở ký túc xá rất đáng thương. Bọn Diệp Tinh vốn khinh thường cậu ấy, không chỉ bắt cậu ấy giặt toàn bộ quần áo trong phòng, còn bắt cậu ấy một dọn dẹp phòng ốc. Cậu ấy giống như bảo mẫu của bọn họ vậy, tụi em ở phòng bên cạnh thường xuyên nghe thấy bọn Diệp Tinh quát nạt cậu ấy.”
“Ngày hôm qua trong tiết Tâm lý học tôn giáo, em còn nhìn thấy Lam Văn Kì dùng nhựa cao su bôi bừa lên ghế ngồi của Đường Tinh Nhi, rất quá đáng.”
“Bọn họ thật sự rất ghét cậu ấy.”
Mấy cô gái dùng ngữ khí vừa đồng cảm vừa thương hại kể lể để phát họa nên tình hình chung của một màn bạo lực học đường.
Hàn Chương hỏi: “Các em có phản ánh vấn đề này với cố vấn học tập không? Hay là cô ấy tự nói?”
Các cô gái sửng sốt, rồi kỳ quái nhìn nhau, giống như lời nói của Hàn Chương rất buồn cười.
“Sẽ chẳng ai nói chuyện này cả. Mọi người cũng không còn là học sinh tiểu học, chuyện của mình thì tự mình xử lí, thời nào rồi mà còn đi méc cha méc mẹ báo thầy giáo nữa chứ?”
Hàn Chương nghe vậy lại trầm lặng, bọn họ đồng cảm với cô, thương cảm với cô nhưng vào lúc cô bị ức hiếp lại không có ý định giúp đỡ cô. Vậy đồng cảm thương xót thì có ích gì? Để tỏ vẻ mình có lòng tốt hả?
Họ không nhận ra, hoặc có thể nói họ chẳng thèm quan tâm, đúng vậy, chính cái thói quen thờ ơ lạnh nhạt của các cô đã góp phần rất quan trọng tạo nên sự kiện bạo lực học đường.
Vẻ mặt Hàn Chương rất nghiêm túc, trong ánh mắt lộ vẻ không đồng tình rất rõ, trong đó có một cô gái chà xát cánh tay, tự mình biện giải nói: “Nếu như Đường Tinh Nhi thực sự làm gái thì cậu ấy là gái điếm đó, tụi em sao có thể nói giúp cho một đứa con gái làm cái nghề đấy chứ. Em lại đồng cảm với bọn Diệp Tinh hơn, ở cùng một phòng ký túc với loại người đó, cũng không biết bản thân có bị nhiễm bệnh hay không nữa.”
Những người còn lại cũng phụ họa theo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lương Bình đang ở trong phòng lại kêu lên một tiếng sợ hãi, Hàn Chương vội vàng cảm ơn các cô xong xoay người trở lại phòng 311. Kết quả thấy Lương Bình từ trong ngăn tủ của Đường Tinh Nhi lấy ra một cái mặt nạ với vẻ mặt hoảng hốt chưa thể bình tĩnh.
Mặt trắng bệch, sừng thẳng đứng, miệng có màu đỏ tươi.
Là mặt nạ Bàn Nhược.
Trong ngăn tủ của Đường Tinh Nhi treo hai mươi bốn cái mặt nạ Bàn Nhược rất ngay ngắn, ngoại trừ ba mặt tủ, ngay cả mặt sau của cửa tủ cũng treo đầy. Lương Bình và cậu cảnh sát vừa mở cửa tủ ra đã thấy cảnh này, nhất định là bị dọa tới mức da đầu tê rần. Lương Bình trực tiếp chửi tục một câu trời **, cậu cảnh sát lại không khống chế được kêu ra tiếng.
Hàn Chương thấy mặt nạ trong tay Lương Bình nói: “Cái này gọi là mặt nạ Bàn Nhược, em tôi và Đường Tinh Nhi trước đó có tham gia phiên chợ bán sổ tay, là cùng nhau bán cái này đây.”
Lương Bình lần đầu tiên nghe tới cụm từ này: “Mặt nạ dứa* là cái gì?”
* Bàn Nhược (般若) đọc là bōrě nhưng mà anh Bình nghe không rõ, tưởng là dứa – bōluó.
Hàn Chương lười giải thích với cậu, trực tiếp lên mạng tra cứu đưa cho cậu xem.
“Bàn Nhược ở trong truyền thuyết dân gian ở Nhật Bản là loại phụ nữ vì ghen tị mà hóa thành lệ quỷ. Cô ta vốn là người sống, nhưng vì quá ghen tị, cho nên hồn lìa khỏi xác, hóa thành lệ quỷ hại người…”
Trong tủ ngoại trừ mặt nạ thì còn có một cái bình thủy tinh màu nâu bị xé nhãn, cứ như vậy lẳng lặng đứng dưới đáy ngăn tủ, chung quanh đều là mặt quỷ Bàn Nhược nhìn chằm chằm, có vẻ bất ngờ lại quỷ dị.
Lương Bình bỏ qua mấy cái mặt nạ, cầm cái chai lên: “Đây là cái chai gì đây? Ai, mùi hơi hắc, chắc chắn có độc!” Cậu gọi Giang Bạch Lộ qua, hỏi, “Bạch Lộ, cô có thể ngửi thử rồi đoán cái này là gì không?”
Giang Bạch Lộ nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc: “Anh tưởng tôi là chó nghiệp vụ ngửi cái gì cũng biết hả?”
“Ai bảo cô giỏi như vậy chứ, tôi đây là đang tin tưởng vào năng lực làm việc của cô đó không phải à?”
Hàn Chương nhìn chằm chằm vào cái tủ treo toàn mặt quỷ, đột nhiên mở miệng: “Vì sao cô ta mang đồ đạc theo nhưng lại để cái chai này lại? Diệp Tinh nói tối hôm qua bọn họ ăn khuya, hôm nay cả 3 đều có vấn đề, cô bé nghi ngờ mình bị Đường Tinh Nhi đầu độc. Nhưng nếu là anh, anh sẽ ăn cái này với đồ ăn không?” Ngón tay y gõ gõ lên mặt ngoài của bình thủy tinh màu nâu.
Lương Bình tưởng tượng thử mùi vị, mặt nhíu lại: “Sẽ không!”
Giang Bạch Lộ từ trong tay y nhận lấy cái chai, đưa ra chỗ sáng sủa xem xét thử bên trong chai nói: “Còn sót lại một ít chất lỏng, tôi sẽ trở về giao cho bên bộ phận xét nghiệm chất độc để tiến hành xét nghiệm chất độc ngay, chỉ có điều là ngày mai mới có kết quả.”
Giang Bạch Lộ dẫn người tiếp tục khám nghiệm hiện trường. Lương Bình trao đổi với Hàn Chương quyết định cùng nhau xuống lầu xem qua thùng rác ở dưới, xem có thể tìm được bao rác mà Đường Tinh Nhi vứt đi hay không.
“Cô ta có động cơ gây án rõ ràng, bạo lực học đường.” Hàn Chương vừa đi vừa thuật lại lời của các cô bé ban nãy với Lương Bình, “Bài post kia tôi chưa xem qua nhưng mà Đường Tinh Nhi từng bị tôi bắt được trong một vụ bê bối. Trước đó vì không có tiền án, tôi thấy đáng tiếc nên chỉ cảnh cáo rồi thả đi. Bài post kia anh tra xem ai là người tung lên, tôi nghi ngờ chính chuyện này kích thích Đường Tinh Nhi khiến cô ta quyết định thông qua phương thức cực đoan này trả thù những người đã tổn thương cô ta.”
“Bài post được tung lên vào ngày hôm qua, thuốc ngủ cũng được dùng vào ngày hôm qua, không thể trong một ngày có thể đặt mua hết mọi thứ được.” Lương Bình nói, “Cô ta đã có ý định từ lâu, không phải bị xúc động. Theo như lời cậu thì cô ta tự mình báo án, làm giấy báo tử, để lại chai thuốc chính là muốn chúng ta tin cô ta không phải nói đùa. Đồng thời, cô ta còn muốn chúng ta tìm được cô ta sớm một chút. Vì sao lại muốn chúng ta tìm thấy cô ta sớm, cậu có nghĩ thử chứ?”
Hàn Chương tuy rằng không có thiên phú trong nghệ thuật nhưng lại là sinh viên đứng đầu của học viện cảnh sát, đối với các loại vụ án chấn động trong và ngoài nước có thể nắm trong lòng bàn tay. Trong đó có một vụ án giết người hàng loạt mà y có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì hung thủ để lại lời nhắn bằng son trên gương soi tại hiện trường gây án.
— For heaven’s Sake, catch me before i kill more. I cannot control myself.
Vì Chúa, hãy bắt được tôi trước khi tôi giết nhiều người hơn. Tôi không thể kiểm soát được chính mình nữa.
Bởi vì hành vi cổ quái của gã, lúc ấy truyền thông gọi gã là “Sát nhân son môi”*.
* Là một vụ án có thật, vụ án xảy ra ở Chicago vào năm 1945 do William Heirens thực hiện. Ông ta được mệnh danh là “The Lipstick Killer” vì sau khi giết các nạn nhân đều sẽ để lại một dòng chữ “For heaven’s Sake, catch me before i kill more. I cannot control myself.” bằng son môi (2 vụ án đầu). Trong vòng 2 năm ông ta đã giết ba người, Josephine Ross (1945), Frances Brown (1945) và cô bé 6 tuổi Suzanne Degnan (1946). Nửa năm sau, hung thủ bị bắt khi chưa đủ 18 tuổi. Ngày 4 tháng 9 năm 1946, hung thủ bị kết án 3 tù chung thân. Tuy nhiên câu chuyện chưa được dừng lại ở, còn rất nhiều tình tiết nếu các bạn có hứng thú có thể search Google. Tuy nhiên thông tin chi tiết vụ án chỉ có bản tiếng Anh.
Có người cho rằng đây là lời khiêu khích của hung thủ dành cho cảnh sát, cũng có người cho rằng gã bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, đối với hành vi phạm tội của mình rất hối hận nhưng lại không thể khống chế được sự hưng phấn muốn phạm tội của mình.
Giấy báo tử vong của Đường Tinh Nhi, hơn nữa rõ ràng cô có thể không lưu lại bất kì vết tích nào nhưng lại cố ý để lại chứng cứ. Rốt cuộc là một lời khiêu khích hay là cô thực sự hi vọng ai đó có thể “ngăn cản” cô lại?
“Có lẽ nào là vì, chỉ có tìm được cô ta… chúng ta mới có thể biết được bọn Diệp Tinh bị trúng độc gì không? Mới có thể ngăn cản được cô ta giết người? Từ đây có thể suy đoán, nếu không tìm được cô ta, cho dù chúng ta có cầm được bản báo cáo xét nghiệm chất độc, biết được là loại chất độc gì thì đã muộn.” Thốt xong chữ cuối cùng, sống lưng Hàn Chương lạnh toát, giống như một luồng gió lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân hướng thẳng lên đỉnh đầu, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Bước chân Lương Bình vô thức bước nhanh hơn, trong ánh mắt lộ vẻ phiền phức: “Mấy cô bé kia đang ở đâu?”
“Lâm Xuân Chu đưa tới bệnh viện rửa ruột rồi.”
Lương Bình nhướng mày, còn định hỏi thử trong vụ này Lâm Xuân Chu đóng vai trò gì thì hai người đã đi tới dưới lầu, vừa định ra khỏi cửa đã chạm mặt vài người trung niên sắc mặt căng thẳng.
Hàn Chương nhận ra bọn họ đều là lãnh đạo của Đại học A, nghiêng đầu nói một câu: “Tôi đi gọi điện thoại cho Lâm Xuân Chu.” Y để Lương Bình một mình ứng phó với mấy người lãnh đạo.
Bên kia, Lâm Xuân Chu đưa bọn Diệp Tinh tới cơ sở bệnh viện cách làng Đại học gần nhất, cùng người cố vấn đưa ba cô gái đi đăng kí đi xét nghiệm máu và rửa ruột, thậm chí còn trả hộ một phần tiền thuốc men.
Tuy Hàn Sơn gọi người cố vấn là lão Trương nhưng thật ra đối phương cũng chỉ hơn ba mươi một chút, họ Trương tên Húc, dáng người mập mạp. Lúc này không biết là vì khẩn trương hay là mệt mà giữa mùa đông lạnh giá, phía sau gáy lại xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kết quả xét nghiệm của ba cô gái đều cho thấy lượng bạch cầu tăng cao, sau khi xem bác sĩ suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng với Trương Húc và Lâm Xuân Chu: “Toi đề nghị các anh nên chuyển viện, nếu nghi ngờ bị ngộ độc thì tốt nhất nên đưa lên bệnh viện thành phố để phát hiện chất độc. Bệnh viện chúng tôi chỉ là bệnh viện tuyến cơ sở không đủ năng lực để nhận loại bệnh nhân này.”
Bọn Diệp Tinh đang rửa ruột ở bên trong, Lâm Xuân Chu chỉ là người ngoài, quyết định đi hay không phải giờ chỉ có thể phụ thuộc vào Trương Húc.
Trương Húc lau mồ hôi trên đầu, cố ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi bác sĩ: “Có khi nào chỉ là bệnh viêm dạ dày đường ruột thông thường không? Con gái mà, lúc nào cũng làm quá, có thể là do ăn đồ vớ vẩn thôi.”
Đối phương đâu dám tuỳ tiện cam đoan, nhíu mày nói: “Tôi khuyên các anh nên nhanh chuyển viện đi.” rồi không thèm để ý tới Trương Húc nữa.
Trương Húc không có biện pháp, đáng thương nhìn Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu vừa định mở miệng thì Hàn Chương đã gọi điện thoại tới. Anh đành phải chạy ra khỏi phòng khám nghe điện thoại.
Hàn Chương: “Bên anh sao rồi?”
Lâm Xuân Chu nói đơn giản tình huống bên này, nói xong lại hỏi: “Tìm được Tinh Nhi chưa?”
“Lương Bình tới rồi.”
Lương Bình đã tham gia có nghĩa là có thể là vụ án hình sự, Hàn Chương dù không nói rõ nhưng với kiểu người thông minh như Lâm Xuân Chu thì trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ được lời y chưa nói hết.
“… Thật sự là cô bé đầu độc à?”
Hàn Chương im lặng một lúc, lát sau mới nói: “Tôi hy vọng không phải, nhưng nếu cô ta làm, tôi nhất định sẽ bắt được cô ta.”
“Tiểu Sơn sao rồi?” Lâm Xuân Chu hơi lo lắng Hàn Sơn sẽ không chống đỡ nổi.
Hàn Chương lại không hoàn toàn đặt em trai vào trong lòng: “Ai rảnh đi quan tâm thằng nhóc đấy nữa chứ! Bây giờ anh mau đưa bọn Diệp Tinh đi bệnh viện thành phố đi, sau khi lục soát thùng rác tôi sẽ tới gặp anh.” Y nghĩ nghĩ, lại dặn một câu, “Nhớ ổn định cảm xúc của ba cô bé trước.”
“Được.”
Hoàn chương 20.
Khúc lễ Misa trang nghiêm và trang trọng, bằng giọng ca trầm lặng và xa xăm của dàn hợp xướng nhi đồng, khiến người ta có cảm giác như mình đang ở trong nhà chính của một tòa công giáo khổng lồ. Trên tường vẽ những bức tranh thiên sứ đẹp đẽ nhiều màu sắc, Chúa nhân từ đang dang tay đứng dưới cây thánh giá ở cuối tòa nhà, dịu dàng nhìn bạn cười, nghênh đón bạn sà vào cái ôm ấm áp của Người.
Chúa ơi, hãy để cho bọn họ vĩnh viễn ngủ yên nhé.
Không gian khổ, không còn bóng tối, sao Mai vĩnh viễn sẽ soi sáng bọn họ, cùng với lời cầu nguyện của con, kết thúc tất cả mọi chuyện.
Đường Tinh Nhi chậm rãi mở mắt, buông hai bàn tay đang đan chặt vào nhau ra, từ trên mặt đất đứng lên.
Hành vi của cô cổ quái nhưng ba người kia vẫn ngủ trên giường tựa như hoàn toàn không có cảm giác gì cả, nặng nề ngủ, ngay cả lông mi cũng không hề động đậy.
Gương mặt Đường Tinh Nhi lạnh như băng, khác xa một trời một vực so với hình tượng ngượng ngùng đáng yêu của ngày xưa. Cô từ trên bàn cầm lấy một cái ống tiêm và một cái ống dẫn, gọn gàng gắn chúng vào nhau, từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ chất lỏng, lấy ống dẫn cắm vào, từ từ rút chất lỏng đậm đặc gay mũi màu xanh biếc từ bên trong lọ ra.
Đối tượng đầu tiên cô chọn là Diệp Tinh. Cầm trang bị bò lên giường, cô ngồi chồm hỗm bên người Diệp Tinh, bình tĩnh mở miệng cô ta ra, lấy ống dẫn đút vào khoang miệng, theo yết hầu, chất lỏng màu xanh biếc không rõ nguồn gốc từng chút từng chút một được đẩy vào trong cơ thể của cô ta.
Xong việc, cô thậm chí còn lau miệng cho Diệp Tinh, lau sạch chất lỏng bị dính trên khóe môi cô ta. Cô dùng cách tương tự đẩy chất lỏng vào trong dạ dày của Thi Nhã và Lam Văn Kì, không hề do dự, cũng không chút hối hận.
Bốn giờ sáng, không một âm thanh, ngay cả những chú chim chăm chỉ cũng đang còn ngủ say.
Đường Tinh Nhi bắt đầu thu dọn phòng, cái gì đổ vào bồn cầu được thì đổ, cái gì nên ném vào thùng rác thì ném. Dọn nửa tiếng, cuối cùng cũng dọn xong phòng ngủ.
Trong khoảng thời gian này, ba người kia vẫn nằm trên giường như cũ không nhúc nhích, như rơi vào hôn mê sâu không thể tỉnh lại.
Năm giờ mười lăm phút, Đường Tinh Nhi mặc bộ váy đẹp nhất, trang điểm tinh xảo, ấn nút tạm ngừng của radio, cuối cùng liếc mắt nhìn ký túc xá càng lúc càng u ám giữa ánh nắng ban mai. Nhẹ nhàng mở cửa, rời đi.
Sáu giờ rưỡi, cảm giác ghê tởm mãnh liệt khiến Diệp Tinh đột nhiên bừng tỉnh. Cô ta vừa tỉnh đã cảm thấy yết hầu nóng rát đau đớn, trong dạ dày như bị bỏng.
Cô ta cố gắng chịu đựng cảm giác muốn nôn, dép lê cũng chưa kịp mang, che miệng chạy vào phòng vệ sinh, nôn vào bồn cầu. Mà cái làm cho cô ta cảm thấy khiếp sợ chính là, thứ cô ta nôn ra có màu xanh biếc, có mùi giống như thuốc thử hóa học.
Chuyện gì đây?
Cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thứ mình vừa nôn, trong lòng nổi lên một tầng nghi hoặc, thân thể không ổn định ngã ngồi trên nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Lúc này, khung giường khẽ vang lên, Thi Nhã và Lam Văn Kì cũng lần lượt tỉnh lại.
Thi Nhã đập cửa nhà vệ sinh, hơi sốt ruột: “Diệp Tinh, cậu có khỏe không, tớ đau bụng quá!”
Cô ấn bụng, mặt mày nhăn nhó vì đau đớn.
“Tớ cũng thế. Lúc tỉnh dậy, dạ dày khó chịu lắm, tớ nghĩ tớ bị viêm dạ dày đường ruột rồi.” Lam Văn Kì nói xong nôn một trận vào bồn rửa tay.
Lúc này Thi Nhã cảm thấy có gì đó sai sai: “Sao chúng ta lại cùng bị bệnh thế? Chẳng lẽ ma lạt thang tối qua có vấn đề, chúng ta bị ngộ độc thực phẩm à?”
Diệp Tinh đột nhiên định thần, đại não nhanh chóng hoạt động, đẩy cửa nhà vệ sinh ra, suýt chút nữa đụng luôn vào người Thi Nhã.
“Đường Tinh Nhi đâu?” Diệp Tinh đầu tóc tán loạn, vì thân thể không khỏe mà sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt lại tàn nhẫn hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Thi Nhã bị nụ cười của cô ta làm cho giật mình, xoay người nhìn giường của Đường Tinh Nhi, “Ơ” một tiếng: “Không thấy trên giường, không biết đi đâu rồi.”
Diệp Tinh thở hổn hà hổn hển, trong lòng càng lúc càng cảm thấy bất an. Cô ta dùng sức đẩy Thi Nhã ra, vọt tới giường của Đường Tinh Nhi, định kéo ngăn tủ của cô ra nhưng không ngờ nó lại bị khóa.
Mặt bàn của Đường Tinh Nhi đã được dọn dẹp, Diệp Tinh trong lúc vô ý liếc mắt nhìn sang thùng rác của kí túc, phát hiện bên trong cũng sạch sẽ.
Cô ta chống đầu mê man: “Không đúng, không đúng…”
Đột nhiên, cô ta phát hiện trên giá sách của Đường Tinh Nhi có một thiết bị điện tử gì đó rất lạ. Kích thước lớn bằng lòng bàn tay, toàn thân màu trắng, trên đầu là cái nắp chứa khí, trên thân máy có một cái nút mở.
Cô ta ấn vào cái nút hình tròn, khí bên trong cái nắp đột nhiên được phụt ra, sợ tới mức tay run hết cả lên, ném nó ra xa.
Bảy giờ rưỡi, Lâm Xuân Chu chở hai anh em Hàn Chương và Hàn Sơn, từ nhà xuất phát, chuẩn bị theo thứ tự đưa bọn họ tới trường học và đơn vị.
Hàn Sơn say rượu còn chưa tỉnh, còn Hàn Chương lại do thiếu ngủ, hai người sắc mặt đều khó coi. Hàn Sơn ngã ra ghế ngồi, đầu đau như muốn nứt ra, cảm giác như mình sắp chết mất.
Cậu nhóc rên rỉ nâng cánh tay lên, giống như đang giãy giụa: “Em đau đầu quá, em muốn nôn. Anh, cho em một phát súng đi.”
Hàn Chương ngồi ở dãy trước, dùng tay vịn trán, lạnh lùng nói rõ từng chữ:”Tự mở cửa nhảy xuống đi.”
Y vừa dứt lời, Lâm Xuân Chu đã ấn vào nút bên hông, khóa cả bốn cánh cửa lại.
“Uống chút sữa đậu nành cho ấm dạ dày, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Hai ly sữa đậu nành tươi được đặt trên giá đồ uống, là Lâm Xuân Chu mua riêng cho hai người họ.
Hàn Sơn hấp hối nói: “Em muốn xuống xe rồi uống, giờ mà uống lại nôn trên xe anh mất.”
Hàn Chương đưa tay cầm lấy ly sữa đậu nành, nhấp sơ một ngụm, ngay sau đó đã bị mùi đậu nành nồng nặc đánh bại. Vì để tốt cho sức khỏe, Lâm Xuân Chu còn cố tình không bỏ đường nên hương vị nhạt nhẽo giống như y bị mất vị giác vậy.
Y đem ly sữa đậu nành nóng ôm trong tay, thở dài nói: “Tôi cần nicotine và cà phê cơ, mấy thứ lành mạnh như này không hợp với tôi.”
“Anh, anh hút ít lại đi, trên chăn cũng có mùi luôn rồi đó!” Cho dù thân thể không thoải mái nhưng Hàn Sơn vẫn muốn trêu cọp, không biết nên khen cậu nhóc dũng cảm hay là no zou no die* nữa.
* Là một câu meme rất nổi tiếng của Trung Quốc, nghĩa là: nếu bạn không trêu chọc người ta thì người ta sẽ không quay sang cắn bạn. Nó kiểu cũng tương tự câu: “Gieo nhân nào gặp quả nấy ý”.
Hàn Chương quay đầu lại tặng cho Tiểu Hàn Sơn một cái cười nhe răng: “Nhóc còn có mặt mũi nói câu đấy à? Anh đây còn chưa hỏi nhóc chuyện hôm qua đâu nhé, lại còn ghét bỏ anh đây hả?”
Hàn Sơn rụt cổ, dáng vẻ bệ vệ mới nãy toàn bộ tiêu tan, hướng sau lưng Lâm Xuân Chu nói: “Anh Lâm, anh xem anh em hung dữ quá trời. Anh nói với anh ấy đi, để cho tính tình anh ấy bớt nóng nảy lại, đối với thân thể không tốt chút nào đâu.”
Lâm Xuân Chu bị ngữ khí đáng thương của cậu nhóc làm cho cười thành tiếng, ngũ quan sáng sủa dưới ánh nắng ban mai từ từ rực rỡ, làn da trắng trẻo như phát sáng.
Vừa nhìn vào đã biết người này không dính tới rượu bia thuốc lá, ăn uống đúng bữa lại không thức khuya, là một đứa trẻ ngoan.
Đuôi mắt Hàn Chương liếc nhìn anh, giả bộ nâng ly sữa đậu nành hớp một ngụm: “Nhóc bớt quậy đi rồi tính tình anh tự nhiên sẽ tốt thôi.”
Sáng sớm ở làng Đại học đã dần dần lộ rõ vẻ náo nhiệt, xe bán hàng di động ở trước cổng trường có không ít người vây quanh mua đồ ăn sáng, sinh viên không ngừng vội vàng tới lui để đuổi kịp giờ tự học.
Lâm Xuân Chu đậu xe ở ven đường, Hàn Sơn nói lời tạm biệt với hai người rồi xuống xe. Chỉ là cậu nhóc vừa mở cửa đã thấy một đoàn người từ phía bên trong cổng trường ồn ào tuông ra, Diệp Tinh hướng mặt lên trời, mặc đại một cái áo khoác sắc mặt tái nhợt đi ra đường cái, dáng vẻ giống như muốn bắt xe.
Bên cạnh có ba người khác đang cẩn thận dìu các cô, một người là dì quản lí kí túc xá nữ, còn có lão Trương người phụ đạo cho bọn Hàn Sơn.
“Lão Trương, sao thế?” Hàn Sơn thấy bọn họ vội vội vàng vàng, xuất phát từ sự quan tâm với bạn cùng lớp nên mới hỏi thăm.
Mấy người đồng loạt nhìn về phía cậu nhóc, thần sắc của ba cô gái trông rất uể oải, môi trắng bệch, trông có vẻ như là bị bệnh nặng lắm.
Lão Trương nói: “Ngã bệnh, tôi đang muốn đưa bọn họ đi bệnh viện.”
Diệp Tinh vừa vặn cũng thấy Hàn Chương đang trong xe, không biết làm sao lại giãy khỏi lão Trương, bổ nhào tới, đập cửa kính xe kích động nói: “Hàn đại ca, cứu tụi em với! Đường Tinh Nhi muốn giết tụi em, cậu ta muốn giết chết tụi em!”
Hàn Chương bị gương mặt phóng đại của cô ta làm cho vô thức lui người lại, gương mặt dữ tợn của cô ta dọa y giật cả mình.
Lâm Xuân Chu đặt bàn tay ấm áp ở giữa lưng Hàn Chương, đỡ lấy y, ấm áp nói: “Nghe con bé nói một chút đi.”
Y hạ cửa kính xe xuống, âm thanh của Diệp Tinh truyền vào càng rõ hơn.
“Ngày hôm qua Đường Tinh Nhi bỏ thuốc vào trong đồ ăn khuya của tụi em, cậu ta muốn hạ độc tụi em!” Âm thanh của cô ta rất lớn, không chỉ có bọn họ nghe được mà những người khác ở cổng trường cũng nghe được.
Người cố vấn muốn che miệng cô ta lại: “Này này tổ tông ơi, em nói nhỏ một chút, chuyện này không có căn cứ thì đừng có nói lung tung!”
Nếu truyền tới tai lãnh đạo trường, công việc phụ đạo nho nhỏ của hắn sẽ không giữ được đâu.
“Em không nói lung tung. Hôm qua ba người tụi em đều ăn đồ ăn khuya cậu ta mang về, hôm nay tất cả đều như vậy. Cậu ta mới sáng sớm đã biến mất, không phải chạy trốn thì là gì?” Trong mắt Diệp Tinh toàn là tơ máu, “Đúng rồi, trên bàn của cậu ta em còn phát hiện một cái máy phun sương!”
Mi tâm Hàn Chương cau lại, nghiêng mặt đối diện Lâm Xuân Chu nói: “Anh đưa bọn họ tới bệnh viện, tôi ở đây xem tình hình một chút.”
Lâm Xuân Chu liếc mắt nhìn Diệp Tinh sắp sụp đổ, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của Hàn Chương, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tôi biết rồi, có chuyện gì sẽ liên lạc với cậu.”
Người cố vấn đưa ba cô gái lên xe Lâm Xuân Chu, chạy tới bệnh viện gần làng Đại học nhất.
Ba người còn lại đứng giữa gió lạnh nhìn theo bọn họ biến mất ở chỗ rẽ.
Hàn Sơn đột nhiên rùng mình một cái, đầu óc thanh tỉnh không ít, không còn say rượu nữa: “Bọn họ vừa nói gì vậy? Tinh Nhi muốn giết các cậu ấy? Chuyện này rất nực cười đó…” Nói xong cậu nhóc còn kéo kéo khóe môi, “A” một tiếng, “Rất buồn cười.”
Hàn Chương lại không cười, y xoay người đi tới chỗ dì quản lí kí túc xá, lấy thẻ công tác ra đưa dì xem, nói: “Phiền dì dẫn tôi tới phòng kí túc của Đường Tinh Nhi một lát.”
Dì quản lí kí túc tiếp nhận thẻ công tác xem một lúc, không yên lòng nói: “Ừm… Phòng của nữ sinh, tôi không thể để người khác vào xem lung tung được, các cô bé cũng cần sự riêng tư, tôi không quản được…”
“Dì có thể đứng ở cửa nhìn tôi.”
Y đã nói như vậy, dì quản lí kí túc cũng không làm khó y nữa, miễn cưỡng gật gật đầu nói: “Đi đi, tôi dẫn cậu đi.”
Ba người đi vào phòng của các cô gái, Hàn Sơn cũng muốn đi theo nhưng bị Hàn Chương đẩy trở ra.
“Về đi học, ở đây không có chuyện của em!”
Hàn Sơn thở ra, muốn nói gì đó nhưng tới bên miệng lại thấy không sai. Anh trai nói đúng, cậu nhóc chỉ là một sinh viên bình thường, không có quyền gì, không có lí do gì có thể đi theo cả.
Nhưng cậu nhóc thực sự muốn biết có chuyện gì đã xảy ra, cũng rất lo cho Đường Tinh Nhi.
Hàn Chương đã biến mất ở đầu cầu thang. Lúc này Hàn Sơn mới chợt nhớ có thể gọi điện thoại cho Tinh Nhi, cậu nhóc vội vàng lấy điện thoại ra bắt đầu nhấn số điện thoại nhưng mà di động Đường Tinh Nhi lại tắt.
Hàn Chương theo chân dì quản lí kí túc, đi tới trước cửa phòng 311 nằm ở cuối hành lang.
Từ trong chùm chìa khóa dì tìm thấy chìa khóa phòng 311, cửa phòng trước mặt Hàn Chương được đẩy ra, bĩu môi tức giận nói: “Đây, đồng chí cảnh sát, cậu xem đi.”
Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ bị đóng chặt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương gay mũi.
Hàn Chương vừa định nhấc chân đi vào thì điện thoại bỗng vang lên.
“Ôi ôi, làm tôi sợ muốn chết.” Dì quản lí kí túc vỗ vỗ ngực.
Hàn Chương nhắm mắt, lấy điện thoại ra thì thấy là cuộc gọi từ sở.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu??” Giọng điệu của Mã Hiểu Hiểu vô cùng khẩn trương.
“Ở Đại học A.”
“A? Chẳng lẽ anh nhận được tin tức nhanh vậy hả?”
“Có ý gì?” Hàn Chương đi tới góc phòng, rút tờ khăn giấy trên bàn để nhặt máy phun sương đang nằm trên mặt đất lên.
Y nhẹ nhàng đưa đầu phun sương lên mũi ngửi thử, không có mùi gay mũi, ngược lại lại nghe thấy mùi thơm.
“Trung tâm cảnh sát vừa mới nhận được cuộc gọi báo án, có người tự xưng là sinh viên nữ của Đại học A tên là Đường Tinh Nhi, báo cảnh sát nói mình giết người, giết ba người, là bạn cùng phòng của cô ấy. Còn nói đây tuyệt đối không phải là trò đùa, hy vọng cảnh sát có thể mau chóng tìm được cô ấy.”
Hàn Chương đứng lên, hỏi: “Cô ta có nói giết như nào không?”
Mã Hiểu Hiểu nói: “Cô ấy nói ba người kia sẽ chết theo cách đau đớn nhất, từng chút từng chút một, chầm chậm tuyệt vọng mà chết đi.”
Hàn Chương mím môi: “… Gọi cho Lương Bình bảo anh ta tới đây ngay.”
***
Lương Bình nhanh chóng tới, lôi còi cảnh sát ra chạy thẳng tới dưới lầu ký túc xá, ép buộc một đám nữ sinh đang ngủ tỉnh lại hết.
Không ít người hiếu kỳ, mặc đồ ngủ đi dép lê mở cửa nhìn tình hình.
Hàn Chương khoanh tay đứng trước cửa phòng 311, thấy Lương Bình đi tới, y nâng cằm ý bảo bọn họ qua đây.
“Tôi đã tìm hiểu qua tình hình rồi.” Lương Bình đi tới trước mặt Hàn Chương, chống nạnh nhếch miệng, “Tôi cảm thấy đây chỉ là trò đùa của một cô bé mà thôi. Mấy đứa nhỏ thời này rất thích hù dọa người khác, dùng thuốc xổ độc chết các cô các kiểu, cũng không phải không thể xảy ra.”
Cũng không quá quái lạ nếu như Lương Bình suy đoán như thế. Hằng năm có từ 60 – 70% trên tổng số vụ báo án mà trung tâm cảnh sát nhận được là những vụ kiểu như này, mỗi ngày Giang thị nhận được khoảng 3000 cuộc gọi. Viên cảnh sát tiếp nhận báo án có khi cũng không thể thẩm định được tất cả các thông tin. Một khi trung tâm chỉ huy đã hạ chỉ thị thì cảnh sát trực thuộc khu vực nhất định phải hành động. Theo một nghĩa nào đó, báo động không hợp lệ chẳng những chiếm dụng tài nguyên công cộng mà còn lãng phí nguồn nhân lực cảnh sát.
Hàn Chương đã ở đồn cảnh sát của làng Đại học này ba năm rồi, cũng đã thấy rất nhiều loại trò đùa quái đản kiểu như này. Có người bởi vì nhất thời tò mò, có người lại nói vì muốn thử tốc độ phản ứng của cảnh sát, cũng có người chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc cảnh sát nên mới báo án giả.
Gặp phải những tên ngu xuẩn như thế, Hàn Chương đương nhiên sẽ tức muốn chết. Nhưng lần sau nếu vẫn nhận được chỉ thị tương tự, y vẫn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới hiện trường.
Bởi vì đây là tránh nhiệm của y, y phải xứng đáng với bộ cảnh phục mà y đang mặc trên người.
Hàn Chương: “Không nên xem nhẹ. Mấy cô bé này là bạn cùng lớp em trai tôi, tôi đều biết, Đường Tinh Nhi… chính là người báo án, cũng không phải là cô gái sẽ tùy tiện đùa giỡn với cảnh sát.”
Giang Bạch Lộ mang trùm giầy một lần vào, tay cầm theo vali khám nghiệm, định tiến vào phòng 311 bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Thoạt nhìn cô cũng bị cái máy phun sương nằm trên bàn hấp dẫn nhưng cô vẫn cẩn thận hơn Hàn Chương, không đưa sát lên mũi ngửi mà cầm trên tay phẩy phẩy.
Lúc này Hàn Chương và Lương Bình cũng đã mặc xong trang bị đi vào, nhìn thấy trong tay cô là cái máy phun sương, Hàn Chương nói: “Lúc mới vừa mở cửa tôi nghe được một mùi gay mũi nhàn nhạt, hơi giống mùi thuốc diệt côn trùng. Sau đó tôi phát hiện cái này nằm trên mặt đất, tôi còn tưởng nó là mùi hương của chất lỏng bên trong tỏa ra, nhưng mà không phải, nó có mùi rất thơm.”
Giang Bạch Lộ cẩn thận nghe mùi của chất lỏng bên trong, mi tâm nhíu lại nói: “Đây là một loại máy phun sương cầm tay, bên trong chứa chất lỏng có hương vị rất ngọt ngào, nếu nó là loại đó, tôi chỉ nghĩ đến được một loại.”
Lương Bình từ vẻ mặt của cô nhìn ra được vẻ khác thường: “Sẽ không phải là thuốc độc chứ?”
Giang Bạch Lộ lắc đầu: “Không phải, là một loại thuốc tê, là sevoflurane. Thường được dùng như là thuốc dẫn gây mê hoặc duy trì gây mê trong y học lâm sàng, nếu tôi nhớ không nhầm thì chính là hương vị này.”
Ban đầu Lương Bình chỉ nghĩ đây là một trò đùa dai nhưng bây giờ Giang Bạch Lộ lại đột nhiên nói phát hiện thuốc mê trong ký túc xá nữ, nếu chỉ là một trò đùa thì cái này có hơi quá rồi thì phải.
Cậu nghiêm mặt đứng lên: “Mang cái này về kiểm tra đi.”
Giang Bạch Lộ gật gật đầu, bỏ cái máy phun sương vào trong túi vật chứng, niêm phong lại cất vào vali.
Trong phòng có tổng cộng bốn cái bàn ở trên là giường, có ba cái dù là trên giường hay trên bàn đều rất bừa bộn, chỉ có một cái lại rất gọn gàng sạch sẽ, giống như tối qua vốn không có ai về đó ngủ cả.
Hàn Chương đoán đây nhất định là giường của Đường Tinh Nhi, vừa tới gần đã thấy trên bàn có sách giáo khoa và vở ghi chép có viết tên Đường Tinh Nhi ở trên.
Hàn Chương chỉ vào một cái máy radio trong có vẻ đã lâu đời nói: “Lương Bình, cậu lại đây xem này, hình như trong này có cuốn băng đấy.”
Sau khi y nhận được điện thoại của Mã Hiểu Hiểu, sợ mình sẽ làm hỏng hiện trường, sẽ không đứng đợi trong phòng cho nên tới bây giờ mới có thể phát hiện ra sự tồn tại của radio.
Nút tạm ngừng của radio được ấn xuống, Lương Bình lấy băng ra xem xét thì phát hiện giấy dán ở bên trên đã bị xé bỏ, không thể nhìn ra được cuốn băng là băng gì.
“Nghe thử xem.” Lương Bình ấn nút phát.
Trong nháy mắt từ trong radio truyền ra âm thanh dọa hai người sửng sốt, Lương Bình suýt chút nữa vì run tay mà ném cái radio đi luôn.
Bản giao hưởng hoàn chỉnh của dàn hợp xướng, trang nghiêm mà cũng an lành, tạo cho người nghe cảm giác tâm hồn yên tĩnh rất quỷ dị.
Lương Bình hoảng hốt khi nghe được: “Cái quỷ gì thế?”
Hàn Chương lấy điện thoại ra bắt đầu sử dụng công nghệ hiện đại để trợ giúp phá án, y mở APP, đưa tới gần âm thanh, rất nhanh phần mềm đã nhận diện được bài hát.
Y đưa kết quả cho Lương Bình xem: “Là requiem*.”
* Tác phẩm Requiem được Wolfgang Amadeus Mozart sáng tác ở cung Re thứ (K. 626) trong năm 1791. Nó là tác phẩm cuối cùng và có thể được xem là một trong những tác phẩm mạnh mẽ và tiêu biểu nhất của ông.
Tháng Mười, ông bắt đầu than phiền về tình trạng sức khỏe, vào ngày 20 tháng 11, một cơn bệnh khốc liệt đã bắt đầu, gây ra chứng sốt cao, nôn mửa và thân thể phù nề. Bị quấy rầy bởi những chuyến viếng thăm của người lạ mặt đốc thúc việc biên soạn “Requiem”, Mozart trở nên bị ám ảnh rằng ông đang viết cho bộ lễ cầu hồn cho chính mình. Hai tuần lễ trước ngày qua đời, Mozart bỏ dang dở công việc mà ông đang thực hiện với người trợ lý, Sussmayr. Một ngày trước khi ông chết, ông được nghe người ta đọc bản văn “Requiem” với thân nhân và bạn hữu. Tác phẩm chưa viết xong, nhưng bản dự thảo đã được hoàn thành. Bài ca nhập lễ và Kinh thương xót đã được viết đầy đủ, và hầu hết phần khác mới chỉ là dàn ý, ngoại trừ đoạn quan trọng “Lacrimosa”, Mozart mới viết được duy nhất tám ô nhịp đầu tiên.
Giả thuyết chơi khăm của Lương Bình lại lung lay sắp đổ. Cậu nhìn cửa tủ khóa chặt của Đường Tinh Nhi, gọi một cậu cảnh sát đang rảnh rỗi qua đây, bắt đầu nghiên cứu xem làm như thế nào mở cửa tủ.
Hàn Chương lại đi vòng trong phòng ngủ kiểm tra qua một lượt rồi lại đi vào trong toilet.
Trên mặt đất trước bồn rửa tay có đặt một cái chậu nhựa, trong chậu có rất nhiều quần áo của con gái, tất cả đều chưa được giặt. Thùng rác bên cạnh bồn cầu cũng rất sạch sẽ, tương tự như cái thùng rác ở ngoài kia, giống như là có người cố ý dọn sạch vậy.
Hàn Chương không nhìn ra được vấn đề nào cả, lại trở vào trong ký túc xá.
Lúc này đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi, những người ở trong ký túc xá bắt đầu lục tục trở về phòng, các cô tò mò chen chúc ở cửa, thử dò hỏi dì quản lý kí túc.
“Đường Tinh Nhi xảy ra chuyện gì ạ?”
“Chắc không phải là cậu ấy tự sát đâu ạ?”
Dì quản lí bảo các cô đừng có đoán mò, đồng thời bắt đầu đuổi người.
Các cô gái bĩu môi không vui rời đi, Hàn Chương lại gọi các cô lại.
“Vì sao các em lại cho rằng Đường Tinh Nhi sẽ xảy ra chuyện?”
Các cô gái hai mặt nhìn nhau, có lẽ là để ý đến thân phận của Hàn Chương nên nói chuyện rất cẩn thận, không dám buôn chuyện linh tinh.
“Vì… Hôm qua trên BBS của làng Đại học bất ngờ có một bài post bóc phốt cậu ấy, nói cậu ấy là viện giao mại dâm, còn nói cậu ấy gian lận để nhận được học bổng, là một kẻ lừa đảo không biết xấu hổ.”
Một cô gái nói: “Hôm qua em thấy cậu ấy tới phòng y tế, cậu ấy hỏi bác sĩ làm sao để được yên tĩnh, nói gần đây cậu ấy không ngủ ngon. Lúc trở về em có kể với người khác, tụi em đều đoán có phải cậu ấy định tự sát hay không.”
“Đường Tinh Nhi ở ký túc xá rất đáng thương. Bọn Diệp Tinh vốn khinh thường cậu ấy, không chỉ bắt cậu ấy giặt toàn bộ quần áo trong phòng, còn bắt cậu ấy một dọn dẹp phòng ốc. Cậu ấy giống như bảo mẫu của bọn họ vậy, tụi em ở phòng bên cạnh thường xuyên nghe thấy bọn Diệp Tinh quát nạt cậu ấy.”
“Ngày hôm qua trong tiết Tâm lý học tôn giáo, em còn nhìn thấy Lam Văn Kì dùng nhựa cao su bôi bừa lên ghế ngồi của Đường Tinh Nhi, rất quá đáng.”
“Bọn họ thật sự rất ghét cậu ấy.”
Mấy cô gái dùng ngữ khí vừa đồng cảm vừa thương hại kể lể để phát họa nên tình hình chung của một màn bạo lực học đường.
Hàn Chương hỏi: “Các em có phản ánh vấn đề này với cố vấn học tập không? Hay là cô ấy tự nói?”
Các cô gái sửng sốt, rồi kỳ quái nhìn nhau, giống như lời nói của Hàn Chương rất buồn cười.
“Sẽ chẳng ai nói chuyện này cả. Mọi người cũng không còn là học sinh tiểu học, chuyện của mình thì tự mình xử lí, thời nào rồi mà còn đi méc cha méc mẹ báo thầy giáo nữa chứ?”
Hàn Chương nghe vậy lại trầm lặng, bọn họ đồng cảm với cô, thương cảm với cô nhưng vào lúc cô bị ức hiếp lại không có ý định giúp đỡ cô. Vậy đồng cảm thương xót thì có ích gì? Để tỏ vẻ mình có lòng tốt hả?
Họ không nhận ra, hoặc có thể nói họ chẳng thèm quan tâm, đúng vậy, chính cái thói quen thờ ơ lạnh nhạt của các cô đã góp phần rất quan trọng tạo nên sự kiện bạo lực học đường.
Vẻ mặt Hàn Chương rất nghiêm túc, trong ánh mắt lộ vẻ không đồng tình rất rõ, trong đó có một cô gái chà xát cánh tay, tự mình biện giải nói: “Nếu như Đường Tinh Nhi thực sự làm gái thì cậu ấy là gái điếm đó, tụi em sao có thể nói giúp cho một đứa con gái làm cái nghề đấy chứ. Em lại đồng cảm với bọn Diệp Tinh hơn, ở cùng một phòng ký túc với loại người đó, cũng không biết bản thân có bị nhiễm bệnh hay không nữa.”
Những người còn lại cũng phụ họa theo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lương Bình đang ở trong phòng lại kêu lên một tiếng sợ hãi, Hàn Chương vội vàng cảm ơn các cô xong xoay người trở lại phòng 311. Kết quả thấy Lương Bình từ trong ngăn tủ của Đường Tinh Nhi lấy ra một cái mặt nạ với vẻ mặt hoảng hốt chưa thể bình tĩnh.
Mặt trắng bệch, sừng thẳng đứng, miệng có màu đỏ tươi.
Là mặt nạ Bàn Nhược.
Trong ngăn tủ của Đường Tinh Nhi treo hai mươi bốn cái mặt nạ Bàn Nhược rất ngay ngắn, ngoại trừ ba mặt tủ, ngay cả mặt sau của cửa tủ cũng treo đầy. Lương Bình và cậu cảnh sát vừa mở cửa tủ ra đã thấy cảnh này, nhất định là bị dọa tới mức da đầu tê rần. Lương Bình trực tiếp chửi tục một câu trời **, cậu cảnh sát lại không khống chế được kêu ra tiếng.
Hàn Chương thấy mặt nạ trong tay Lương Bình nói: “Cái này gọi là mặt nạ Bàn Nhược, em tôi và Đường Tinh Nhi trước đó có tham gia phiên chợ bán sổ tay, là cùng nhau bán cái này đây.”
Lương Bình lần đầu tiên nghe tới cụm từ này: “Mặt nạ dứa* là cái gì?”
* Bàn Nhược (般若) đọc là bōrě nhưng mà anh Bình nghe không rõ, tưởng là dứa – bōluó.
Hàn Chương lười giải thích với cậu, trực tiếp lên mạng tra cứu đưa cho cậu xem.
“Bàn Nhược ở trong truyền thuyết dân gian ở Nhật Bản là loại phụ nữ vì ghen tị mà hóa thành lệ quỷ. Cô ta vốn là người sống, nhưng vì quá ghen tị, cho nên hồn lìa khỏi xác, hóa thành lệ quỷ hại người…”
Trong tủ ngoại trừ mặt nạ thì còn có một cái bình thủy tinh màu nâu bị xé nhãn, cứ như vậy lẳng lặng đứng dưới đáy ngăn tủ, chung quanh đều là mặt quỷ Bàn Nhược nhìn chằm chằm, có vẻ bất ngờ lại quỷ dị.
Lương Bình bỏ qua mấy cái mặt nạ, cầm cái chai lên: “Đây là cái chai gì đây? Ai, mùi hơi hắc, chắc chắn có độc!” Cậu gọi Giang Bạch Lộ qua, hỏi, “Bạch Lộ, cô có thể ngửi thử rồi đoán cái này là gì không?”
Giang Bạch Lộ nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc: “Anh tưởng tôi là chó nghiệp vụ ngửi cái gì cũng biết hả?”
“Ai bảo cô giỏi như vậy chứ, tôi đây là đang tin tưởng vào năng lực làm việc của cô đó không phải à?”
Hàn Chương nhìn chằm chằm vào cái tủ treo toàn mặt quỷ, đột nhiên mở miệng: “Vì sao cô ta mang đồ đạc theo nhưng lại để cái chai này lại? Diệp Tinh nói tối hôm qua bọn họ ăn khuya, hôm nay cả 3 đều có vấn đề, cô bé nghi ngờ mình bị Đường Tinh Nhi đầu độc. Nhưng nếu là anh, anh sẽ ăn cái này với đồ ăn không?” Ngón tay y gõ gõ lên mặt ngoài của bình thủy tinh màu nâu.
Lương Bình tưởng tượng thử mùi vị, mặt nhíu lại: “Sẽ không!”
Giang Bạch Lộ từ trong tay y nhận lấy cái chai, đưa ra chỗ sáng sủa xem xét thử bên trong chai nói: “Còn sót lại một ít chất lỏng, tôi sẽ trở về giao cho bên bộ phận xét nghiệm chất độc để tiến hành xét nghiệm chất độc ngay, chỉ có điều là ngày mai mới có kết quả.”
Giang Bạch Lộ dẫn người tiếp tục khám nghiệm hiện trường. Lương Bình trao đổi với Hàn Chương quyết định cùng nhau xuống lầu xem qua thùng rác ở dưới, xem có thể tìm được bao rác mà Đường Tinh Nhi vứt đi hay không.
“Cô ta có động cơ gây án rõ ràng, bạo lực học đường.” Hàn Chương vừa đi vừa thuật lại lời của các cô bé ban nãy với Lương Bình, “Bài post kia tôi chưa xem qua nhưng mà Đường Tinh Nhi từng bị tôi bắt được trong một vụ bê bối. Trước đó vì không có tiền án, tôi thấy đáng tiếc nên chỉ cảnh cáo rồi thả đi. Bài post kia anh tra xem ai là người tung lên, tôi nghi ngờ chính chuyện này kích thích Đường Tinh Nhi khiến cô ta quyết định thông qua phương thức cực đoan này trả thù những người đã tổn thương cô ta.”
“Bài post được tung lên vào ngày hôm qua, thuốc ngủ cũng được dùng vào ngày hôm qua, không thể trong một ngày có thể đặt mua hết mọi thứ được.” Lương Bình nói, “Cô ta đã có ý định từ lâu, không phải bị xúc động. Theo như lời cậu thì cô ta tự mình báo án, làm giấy báo tử, để lại chai thuốc chính là muốn chúng ta tin cô ta không phải nói đùa. Đồng thời, cô ta còn muốn chúng ta tìm được cô ta sớm một chút. Vì sao lại muốn chúng ta tìm thấy cô ta sớm, cậu có nghĩ thử chứ?”
Hàn Chương tuy rằng không có thiên phú trong nghệ thuật nhưng lại là sinh viên đứng đầu của học viện cảnh sát, đối với các loại vụ án chấn động trong và ngoài nước có thể nắm trong lòng bàn tay. Trong đó có một vụ án giết người hàng loạt mà y có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì hung thủ để lại lời nhắn bằng son trên gương soi tại hiện trường gây án.
— For heaven’s Sake, catch me before i kill more. I cannot control myself.
Vì Chúa, hãy bắt được tôi trước khi tôi giết nhiều người hơn. Tôi không thể kiểm soát được chính mình nữa.
Bởi vì hành vi cổ quái của gã, lúc ấy truyền thông gọi gã là “Sát nhân son môi”*.
* Là một vụ án có thật, vụ án xảy ra ở Chicago vào năm 1945 do William Heirens thực hiện. Ông ta được mệnh danh là “The Lipstick Killer” vì sau khi giết các nạn nhân đều sẽ để lại một dòng chữ “For heaven’s Sake, catch me before i kill more. I cannot control myself.” bằng son môi (2 vụ án đầu). Trong vòng 2 năm ông ta đã giết ba người, Josephine Ross (1945), Frances Brown (1945) và cô bé 6 tuổi Suzanne Degnan (1946). Nửa năm sau, hung thủ bị bắt khi chưa đủ 18 tuổi. Ngày 4 tháng 9 năm 1946, hung thủ bị kết án 3 tù chung thân. Tuy nhiên câu chuyện chưa được dừng lại ở, còn rất nhiều tình tiết nếu các bạn có hứng thú có thể search Google. Tuy nhiên thông tin chi tiết vụ án chỉ có bản tiếng Anh.
Có người cho rằng đây là lời khiêu khích của hung thủ dành cho cảnh sát, cũng có người cho rằng gã bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, đối với hành vi phạm tội của mình rất hối hận nhưng lại không thể khống chế được sự hưng phấn muốn phạm tội của mình.
Giấy báo tử vong của Đường Tinh Nhi, hơn nữa rõ ràng cô có thể không lưu lại bất kì vết tích nào nhưng lại cố ý để lại chứng cứ. Rốt cuộc là một lời khiêu khích hay là cô thực sự hi vọng ai đó có thể “ngăn cản” cô lại?
“Có lẽ nào là vì, chỉ có tìm được cô ta… chúng ta mới có thể biết được bọn Diệp Tinh bị trúng độc gì không? Mới có thể ngăn cản được cô ta giết người? Từ đây có thể suy đoán, nếu không tìm được cô ta, cho dù chúng ta có cầm được bản báo cáo xét nghiệm chất độc, biết được là loại chất độc gì thì đã muộn.” Thốt xong chữ cuối cùng, sống lưng Hàn Chương lạnh toát, giống như một luồng gió lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân hướng thẳng lên đỉnh đầu, tóc gáy dựng đứng hết cả lên.
Bước chân Lương Bình vô thức bước nhanh hơn, trong ánh mắt lộ vẻ phiền phức: “Mấy cô bé kia đang ở đâu?”
“Lâm Xuân Chu đưa tới bệnh viện rửa ruột rồi.”
Lương Bình nhướng mày, còn định hỏi thử trong vụ này Lâm Xuân Chu đóng vai trò gì thì hai người đã đi tới dưới lầu, vừa định ra khỏi cửa đã chạm mặt vài người trung niên sắc mặt căng thẳng.
Hàn Chương nhận ra bọn họ đều là lãnh đạo của Đại học A, nghiêng đầu nói một câu: “Tôi đi gọi điện thoại cho Lâm Xuân Chu.” Y để Lương Bình một mình ứng phó với mấy người lãnh đạo.
Bên kia, Lâm Xuân Chu đưa bọn Diệp Tinh tới cơ sở bệnh viện cách làng Đại học gần nhất, cùng người cố vấn đưa ba cô gái đi đăng kí đi xét nghiệm máu và rửa ruột, thậm chí còn trả hộ một phần tiền thuốc men.
Tuy Hàn Sơn gọi người cố vấn là lão Trương nhưng thật ra đối phương cũng chỉ hơn ba mươi một chút, họ Trương tên Húc, dáng người mập mạp. Lúc này không biết là vì khẩn trương hay là mệt mà giữa mùa đông lạnh giá, phía sau gáy lại xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kết quả xét nghiệm của ba cô gái đều cho thấy lượng bạch cầu tăng cao, sau khi xem bác sĩ suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn nói thẳng với Trương Húc và Lâm Xuân Chu: “Toi đề nghị các anh nên chuyển viện, nếu nghi ngờ bị ngộ độc thì tốt nhất nên đưa lên bệnh viện thành phố để phát hiện chất độc. Bệnh viện chúng tôi chỉ là bệnh viện tuyến cơ sở không đủ năng lực để nhận loại bệnh nhân này.”
Bọn Diệp Tinh đang rửa ruột ở bên trong, Lâm Xuân Chu chỉ là người ngoài, quyết định đi hay không phải giờ chỉ có thể phụ thuộc vào Trương Húc.
Trương Húc lau mồ hôi trên đầu, cố ôm tia hi vọng cuối cùng hỏi bác sĩ: “Có khi nào chỉ là bệnh viêm dạ dày đường ruột thông thường không? Con gái mà, lúc nào cũng làm quá, có thể là do ăn đồ vớ vẩn thôi.”
Đối phương đâu dám tuỳ tiện cam đoan, nhíu mày nói: “Tôi khuyên các anh nên nhanh chuyển viện đi.” rồi không thèm để ý tới Trương Húc nữa.
Trương Húc không có biện pháp, đáng thương nhìn Lâm Xuân Chu.
Lâm Xuân Chu vừa định mở miệng thì Hàn Chương đã gọi điện thoại tới. Anh đành phải chạy ra khỏi phòng khám nghe điện thoại.
Hàn Chương: “Bên anh sao rồi?”
Lâm Xuân Chu nói đơn giản tình huống bên này, nói xong lại hỏi: “Tìm được Tinh Nhi chưa?”
“Lương Bình tới rồi.”
Lương Bình đã tham gia có nghĩa là có thể là vụ án hình sự, Hàn Chương dù không nói rõ nhưng với kiểu người thông minh như Lâm Xuân Chu thì trong nháy mắt đã có thể hiểu rõ được lời y chưa nói hết.
“… Thật sự là cô bé đầu độc à?”
Hàn Chương im lặng một lúc, lát sau mới nói: “Tôi hy vọng không phải, nhưng nếu cô ta làm, tôi nhất định sẽ bắt được cô ta.”
“Tiểu Sơn sao rồi?” Lâm Xuân Chu hơi lo lắng Hàn Sơn sẽ không chống đỡ nổi.
Hàn Chương lại không hoàn toàn đặt em trai vào trong lòng: “Ai rảnh đi quan tâm thằng nhóc đấy nữa chứ! Bây giờ anh mau đưa bọn Diệp Tinh đi bệnh viện thành phố đi, sau khi lục soát thùng rác tôi sẽ tới gặp anh.” Y nghĩ nghĩ, lại dặn một câu, “Nhớ ổn định cảm xúc của ba cô bé trước.”
“Được.”
Hoàn chương 20.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook