Ngày hôm sau, khi bà dì đưa tôi quay lại, cả căn nhà cứ như vừa trải qua nạn châu chấu vậy, cổng bị đổ vỡ tan tành trên đất, đến cả cửa nhà và cửa sổ cũng bị tổn hại.

Tất cả những gì đáng tiền đều bị người ta dọn sạch, thậm chí mấy con động vật hoang dã vốn để dành cho bố tôi cũng bị gặm tới xương không còn.

Có người không quan tâm đến cảnh cáo của bà dì mà lại chạy tới đây.

Nghĩ lại, những người đó đều là những người ít ở trong làng, không biết những biển cảnh báo đẫm máu đó đã tắm qua máu của bao nhiêu mạng người.

Bố của tôi mặt mày xanh lét ngồi trên một tảng đá cách căn nhà không xa, lúc có lúc không hút điếu thuốc, dường như đang phục hồi lại tinh thần kích động. Khi thấy bà dì đã quay lại, ông ấy há miệng muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết nói từ đâu thế nào.

“Trong mệnh mà có thì sẽ có, trong mệnh không có đừng cưỡng cầu. Một đám ngu si ngốc nghếch, con người rồi cũng sẽ vì sự tham lam của mình mà trả giá. Ngươi và người nhà tránh đi đâu đấy vài ngày đi, đến chỗ nào cũng được, đợi bảy ngày sau hãy quay lại.” Lời của bà dì với bố tôi mà nói còn quý hơn lời vàng ý ngọc.

Ông không quan tâm thương tích trên người, vội vã xuống núi, tuyên bố với người ngoài ông nội tôi lâm trọng bệnh cần đến nhà người thân ở xa để chữa trị. Trong ngày họ liền ngồi xe, cả nhà đều rời đi.

Dù là được cho thêm nhưng trong nhà vẫn cảnh bần hàn, thu thập vài bộ quần áo nồi niêu chén bát rồi cứ thế lên đường, cực kì nhanh gọn. Ông nội tôi là diễn viên, ông nằm ngủ mơ mơ màng màng trên xe ba gác, trên người còn đắp một cái chăn dày, khiến người khác có cảm giác thật ốm yếu, gần đất xa trời.

Khi cả nhà tôi đi đến cổng thôn, có vài người trong thôn tức cảnh sinh tình, còn thương cảm mà chảy nước mắt, cứ thế chạy theo phía sau xe, nói ra những câu có thể khiến người ta tức chết.

“Lão Hoàng, ông nhất định phải quay lại đất, ít nhiều gì cũng phải nhìn mặt nhau lần cuối, không được chết ở bên ngoài ddaua1”

“Ông bạn già, ông nhất định phải kiên trì, phải sống mà quay về đấy, nếu không....bọn tôi sau này biết đi đâu tìm ông uống rượu đây!”

“.....”

Pi Pi Pi

Ông nội nghe vậy không nhịn được mà mắt trợn trắng, mấy ông lão kia nhất định muốn trù ông chết đây mà. Ông âm thầm sờ một thân gân cốt, vẫn còn cứng rắn lắm, còn sống được hai mươi năm nữa. Nếu không phải bà nội tôi chết sớm, không chừng bố tôi lại có thêm em trai em gái.

Phía sau xe ba gác của gia đình tôi, ngoài ý muốn còn có một đứa nhỏ ngốc. Toàn thân nó lôi thôi, tóc tai rối bù, nhìn không rõ gương mặt thận của nó, không biết từ chỗ nào lưu lạc tới. Bình thường nó làm tổ ở một đống rơm rạ rất lớn, sống nhờ việc được mọi người cho ăn.

Lần này nó đột nhiên lại rời đi cùng với người nhà tôi, nó đi ở phía sau, những chuyện ăn uống ngủ nghỉ cũng là cả vấn đề. Bố của tôi tháo một chiếc giày ra ném về phía nó.

“Thằng ngốc, mau đi đi, chúng ta không phải đang đùa đâu.”

Tay chân của thằng ngốc trông vậy mà rất linh hoạt, một tay tóm được chiếc giày của bố tôi. Bố tôi ngjac nhiên không đến ba giây liền thấy đứa nhỏ nhét chiếc giày vào trong miệng, cứ như chân gà mỹ vị mà nhai, gặm đến chăm chỉ.

Mẹ của tôi có chút hoảng hốt, véo một miếng thịt của bố tôi.

“Bố nó, mau lấy giày lại đi, đừng để đứa ngốc kia làm bẩn.”

Trên giày toàn là nước dãi, bố tôi nhìn cũng có chút ghê người, nhặt một cành gỗ mục lên “bộp” một tiếng đánh vào tay đứa ngốc.

“Bỏ ra!”

Đứa ngốc chịu đau, giày cũng theo đó mà rơi xuống. Bố tôi hoảng loạn nhặt chiếc giày đi lại vào chân, sau đó nói với nó.

“Mau về đi, nhà lão Hứa thôn Tây hôm nay ăn gà, nếu mà đến sớm một chút thì còn xin được một hai miếng.”

Bố tôi làm sao biết rõ chuyện này như vậy?

Ông ấy không phải người nói đâu chuẩn đó gì, chỉ là bởi vì kẻ hôm qua đột nhập vào nhà bà dì, chính là Lão Từ làm quan tài. Ông ta từng đó tuổi rồi, lại cùng với một đám người nhỏ tuổi đi trộm đồ ăn, đấy là nhóm leo núi sức khỏe hơn người, lại có chút tàn nhẫn, dựa vào sức mạnh của họ mà cướp một con gà rừng rời đi.

“Gàaa, tôi muốn ăn gàaaa.”

Thằng ngốc nghe thấy có thịt gà ăn, nước miếng chảy ròng ròng, quả nhiên quay mông chạy về trong làng.

Nhìn dáng vẻ thông minh ấy, kho mà tin rằng đây lại là một thằng ngốc.

Bố của tôi ở phái sau, cạn lời lắc lắc đầu, sau đó cũng xoay người leo lên xe ba gác đi về phía trước. Mà mẹ tôi cả người túi lớn túi nhỏ, nằm trên xe.

Lúc này đã cách đám người kia một đoạn xa, ông nội tôi sớm đã nhảy xuống xe, đổi cho mẹ tôi nằm, dù sao thì bà ấy cũng là phụ nữ, không chịu nổi gió, không chịu được mưa.

Đêm đến, trong làng đột nhiên truyền đến tiếng gà bay chó sủa, trai trai gái gái khóc lóc không ngừng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến tận quá nửa đêm mới ngừng lại.

Ngày thứ hai, nghe nói có người phát điên rồi, làm loạn đả thương người trong thôn.

Không ai chết, nhưng mà máu chảy khắp nơi khiến người người hoảng sợ, không dễ gì mới chế trụ được kẻ điên ấy.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, những ngày sau đó, liên tụcó vài người đột nhiên lên cơn mà đả thương người.

Những người này giống nhau, lục thân không nhận, ăn sống uống máu, mấy con gia súc bị cắn chết còn đỡ, cả thôn tốn chín trâu hai hổ mới khống chế được mấy người họ.

Từ đó, ở sân trường ngay giữa trung tâm làng, dựng lên 7 cây trúc, mỗi cây buộc một người. Những người này thần thức không rõ, không cảm nhận được đâu đớn, người trong làng làm gì họ cũng ngơ ngơ không biết, miệng há ra hung giữ, gào loạn không ngừng, vừa nhìn là biết bị trúng tà.

Người thân nước mắt hai hàng, sớm đã kêu khóc ở đấy, không ngừng hét cứu bọn họ.

Vấn đề là Giả bán tiên đã qua đời rồi, chuyện này tìm ai làm đây?

Già làng trong thôn cũng đã chết, hiện giờ do lớp trẻ làm chủ.

Người này là Nạp Mông, mình hổ eo gấu, cả người cường tráng. Không hề nề hà gì mấy chuyện này, cũng không biết từ đâu nghe được người ta nói là phải dùng máu tế tổ, cầu xin tổ tiên phù hộ, như vậy bọn họ mới có thể khôi phục thần trí.

Thế nên, trước mặt bảy người này bày một bàn thờ thần, mời tất cả tiên tổ của các gia đình tới. Sau đó cắt tay của bọn họ, dùng một cái chậu gỗ lớn để hứng máu. Người làm pháp là một người già trong làng, ông lão năm nay 89 tuổi, người trong làng đồn người già như vậy coi như bước một bước vào trong quan tài, có thể nhìn thấu âm dương, nói chuyện với tiền nhân.

Nói cũng kì lạ, vốn là chuyện không căn cứ gì, một lúc sau thần sắc dần dần thay đổi. Khôi phục thần trí đầu tiên là một người trẻ tuổi cơ thể có vẻ khỏe khoắn, cứ vậy mà khóc nức nở lên.

“Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Thả tôi ra đi!”

Những người khác, cũng cứ ào ào theo đó, đều tự sám hối, hiện trường quái dị không nói lên lời.

Không ai nhìn thấy, có một thằng ngốc đang đứng trong góc, say sưa hứng thú nhìn cảnh này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương