Phong Thần
-
Chương 28: Hang động dưới đáy hồ
Long Thắng Thiên trong lòng mắng 18 đời nữ nhân nhà Hắc Dịch, hắn lên ga hết cỡ mở tốc độ bàn thờ phóng về phía cái hố, phía sao gần 100 con độc giác tê truy đuổi, khi cách cái hố nữa dặm hắn lấy ra mấy trái boom khói quăn về phía trước sao đó lái xe tiến vào trong làng khói.
- ĐÙNG… ẦM… ẦM…
Gần 100 con độc giác tê lao xuống hố, sao đó là liên tục mấy tiến nổ từ mấy chục trái lựu đạn vang lên làm yêu thú xung quanh chạy tán loạn, Long Thắng Thiên đứng trên một cái cây tay cầm rocket 1h hắn đang tìm độc giác vương, sao khi khói tan đi bên trong hố vẫn còn vài con đứng vững đều là yêu thú cấp 2 đỉnh phong.
- Khà khà, lần này xem như lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Long Thắng Thiên nạp thanh linh tử vào rocket 1h sao đó liên tục khai pháo, hắn tính sơ qua mỗi chiếc sừng là 100 thanh linh tử ở đây có gần 100 chiếc bắn cỡ nào cũng thấy lời, sao khi hắn thu thập hết sừng tê liền hướng đoàn người Đỗ Cương đuổi theo.
- Không biết lần này có thể làm ngư ông đắc lợi không?
Phía trước đoàn người Đỗ Cương đang đụng phải một đoàn người khác cũng là đến giành linh chi ngàn năm.
- Đỗ Cương thật trùng hợp không ngờ lại gặp người sớm như vậy.
Ngô Phong một thân lục y, trên tay bạch phiến khí thế xuất trần bước đến, bên cạnh hắn còn có Trần Tiểu Phương theo sao.
- Ngô Phong muốn chiến một trận không?
Đỗ Cương nói xong liền vận linh lực bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.
- Đỗ huynh lần này ta đến không phải tìm người chiến đấu hay là để lần sao đi.
Ngô Phong thầm hô xui xẻ hắn không sợ Đỗ Cương hai người giao tranh mấy lần đều bất phân thắng bại nếu bây giờ đánh với hắn thì còn làm ăn gì nữa.
- Người không chiến sao? vậy ta đi trước.
Nhìn Đỗ Cương lạnh lùng rời đi Ngô Phong cười nhạc.
- Đợi các người đánh đuổi yêu thú ta đến hái vẫn chưa muộn.
Hắn quay sang nhìn Trần Tiểu Phương nói.
- Tiểu Phương đến đây hầu hạ thiếu gia.
Trần Tiểu Phương tiến đến, từ khi Trần gia diệt môn nàng chỉ có thể lệ thuộc vào người đàn ông này, trên đại lục này nữ tu phải có chỗ dự mới có thể phát triển nếu là tán tu một khi bị bắt được nhất định sống không được tốt, nàng cũng như vậy nếu không có hắn nàng sẽ bị Nam Cung hoàng tộc truy sát.
Long Thắng Thiên một đường mò tới hắn chỉ lấy bản đồ ngoại khu nên không có địa điểm linh chi chỉ có thể ném đá dò đường lúc này hắn đi đến bên cạnh một bờ suối phía trên thác nước chảy xuống cuồng cuộn bên dưới đầy bọt trắng xóa, hắn định đi xuống tắm một chút, lúc này Hắc Dịch tiên vương liền nhắc nhỡ.
- Đừng xuống, phía dưới có người.
- Có sao? đâu, sao ta không thấy?
- Mau lui lại.
Long Thắng Thiên không nói hai lời lập tức chui vào bụi cây, hắn nhìn về cái hồ hai bóng người hiện lên, không đúng phải nói là một người một thú, hắn nhìn về phía nữ tử, nàng đeo trên người một chiếc khăng che mặt nhưng chỉ dáng người thôi cũng đủ để xưng mỹ nhân.
- Khà Khà xem ra lần này nhân phẩm của ta lại bạo phát.
Hắn nhớ đến lần trước trong hắc ám sâm lâm Tử Yên đại chiến yêu thú đến cuối cùng để hắn ngư ông đắc lợi lần này hắn lại gặp hoàn cảnh tương tự trong lòng hưng phấn, tiểu đệ đệ hắn cũng hưởng ứng.
Bạch y nữ tử vừa bay ra khỏi hồ, nàng nũng nịu quát lên một tiếng thanh kiếm trong tay mang hàn khí kinh người chém ra ngây lập tức nhiệt độ xung quanh giảm vài độ con thủy quái bị chẻ ra làm đôi.
Long Thắng Thiên nhìn trân trối con yêu thú biết bay kia dù gì cũng là linh vương liền bị một kiếm chém chết, hắn nuốt một ngụm nước bọt hưng phấn trong lòng mất sạch, tiểu đệ đệ cũng không hùa theo.
- Người nào? mau bước ra.
Long Thắng Thiên thấy bạch y nữ tử nhìn về phía mình trong lòng tim đập thình thịt cố gắn trấn tĩnh cười hì hì bước ra.
- Tỷ tỷ khoang hãy động thủ, tiểu đệ chỉ là bị lạc đường không phải cố ý rình coi người… à không đúng tiểu đệ chưa thấy gì hết.
Bạch y nữ tử liếc nhìn hắn một cái liền phát hiện cảnh giới của hắn chỉ có linh úy cấp thấp liếc qua một cái liền lăng không bay đi.
Long Thắng Thiên buồn bực dù sao hắn cũng là mỹ nam lại không chào hỏi hắn một tiếng nhưng sao đó tâm tình lại vui vẽ nàng không mang con yêu thú đi bây giờ là của hắn.
- Lão Dịch người biết đây là con gì không?
- Đây là một con sư ngư, ít nhất là một con yêu thú cấp 5 trung cấp.
Long Thắng Thiên nhìn con cá có cái đầu giống sư tử, trên đầu còn có một cái sừng nữa vàng nữa đen.
- Lão Dịch tại sao cái sừng nó lại có hai màu?
- Loài sư ngư này có một khả năng đặc biệt có thể tìm mỏ linh tử, trên sừng con này có màu vàng chứng tổ mỏ linh tử kia chính là kim linh tử.
Nghe Hắc Dịch tiên vương nói hắn mới hiểu ra vấn đề không phải người ta bỏ qua con xác yêu thú cấp 5 mà là vốn dĩ không cần.
- Lão Dịch người nói nàng là lấy đi kim linh tử sao? vậy bên dưới chắc là vẫn còn bạch linh tử, thanh linh tử đúng không?
Hắc Dịch nhìn hai mắt hắn phát sáng liền trong đầu nảy sinh một chủ ý, gật đầu nói.
- Cũng có khả năng là như vậy.
Lão tuy bên ngoài tán thành trên thực tế Hắc Dịch tiên vương biết bạch linh tử, thanh linh tử không biết đã bị ăn từ mấy đời, lần này phải cho hắn một bài học để hắn bớt tham tài cũng tốt.
Long Thắng Thiên thu xác sư ngư vào giới chỉ liền phóng vào trong hồ, nơi này là chỗ của yêu thú cấp 5 ở chắc chắn sẽ không có yêu thú khác, hắn đi xuống hơn 70 trượng liền thấy một hang động.
- Đừng vào, tiếp tục đi xuống.
Long Thắng Thiên tiếp tục đi xuống hơn 100 trượng lại thấy một hang động khác kích cỡ lớn hơn hang động bên trên gấp đôi, hắn liền bơi vào trong, phía trước xuất hiện một màng nước Long Thắng Thiên đưa tay chạm vào liền cảm thấy mất đi điểm tựa sao đó rơi xuống.
- AAA… các lão bà, phu quân có lỗi với mọi người, bịch.
- Tiểu tử ta biết người sợ chết nhưng không ngờ lại sợ đến như vậy a.
Long Thắng Thiên nằm trên mặt đất cảm nhận từng cơn đau truyền đến làm cả người ê ẩm.
- Ta thật sự chưa chết sao? ha ha lão tử đúng là con ông trời té như vậy cũng không chết.
- Người bớt sàm ngôn lại đi, đi xung quanh tìm xem có gì đáng giá không?
Hắn đang tự kỉ nghe Hắc Dịch tiên vương nói liền bừng tỉnh lúc này mới thận trọng quan sát xung quanh, nơi đây là một không gian rộng gần 5 dặm cao khoảng 10 trượng bên trên chính là nước còn đang phản chiếu vài tia nắng.
- Thật không thể tin được trên đời lại có một nơi như thế này.
Long Thắng Thiên nhìn thấy một viên châu đang lơ lững trên bầu trời nó là nguyên nhân không để nước rơi xuống.
- Lão Dịch, kia là thứ gì?
- Định thủy châu.
- Đây là bảo vật cấp bật gì?
- Không phân chia cấp bật, thứ này được gọi là kì bảo, này người định làm gì?
- Đương nhiên là lấy xuống a, không lẽ thấy bảo vật đưa đến tận cửa mà không nhận.
- Tên tiểu tử nhà người không phải tham tài sao? người không muốn tìm xem còn bảo vật khác không sao?
Nghe lão Hắc Dịch nói hắn bừng tỉnh, đúng vậy không phải mấy tên yy thường viết bảo vật lúc nào cũng được giấu kĩ sao?
- Đúng vậy ta thật sự là hồ đồ cũng may còn lão Dịch đại ca nhắc nhỡ nếu không thật phạm sai lầm.
Long Thắng Thiên nhìn xung quanh nơi đây quá hiu quạnh không một cây cỏ nào còn sống cũng không có một con yêu thú, làm cho người khác cảm giác lạnh người.
- Kỳ lạ nơi này ngay cả một tàn tích cũng không có.
- Đây là tuyệt sinh đại trận.
- Tuyệt sinh đại trận tên hổ báo như vậy? Lão Dịch người phá được không?
Hắn đỗ mồ hôi trận pháp này nghe tên cũng đủ thấy lợi hại, nếu không phá được thật sự là bỏ mạng.
- Tuyệt sinh đại trận này không dùng để giết người mà dùng để hút lấy sức sống của thiên địa linh vật để nuôi lấy người tạo ra trận, còn có thể dùng để che mắt ngoại nhân.
- Nói như vậy là ta tạm thời không sao?
- Đúng vậy nếu như người ở đây một thời gian ngắn không sao, nhưng nếu ở lâu dài cho dù là chúa tể sinh cơ cũng sẽ tận diệt, muốn phá trận này chỉ cần lấy một ít máu tạc vào mắt trận là được.
Long Thắng Thiên nghe được liền thở phào.
- Một ít máu là bao nhiêu?
- Vài lít là đủ.
- Ta kháo, người là muốn lấy mạng ta sao?
- Người tưởng máu người nào cũng được sao? dù cho lấy hết máu một trăm tên linh úy như người cũng không đủ, mau lấy xác con yêu thú ra đi.
Hắn lấy xác sư ngư ra sao đó bắt đầu lấy máu, da thịt yêu thú cấp 5 không phải dầy bình thường phải mất nữa canh giờ hắn mới lấy ra vài lít, hắn theo sự chỉ dẫn của Hắc Dịch tìm ra được mắt trận sao đó tạc máu vào, không gian xung quanh liền bắt đầu biến động một lúc sao liền hiện ra một căn nhà đá kế bên nhà còn một cái ao đã cạn khô.
Long Thắng Thiên tiến đến căn nhà đá liền cảm nhận được một luồn sinh lực tràn đến, hắn cố hít một hơi liền cảm thấy thân thể mất hết mệt mỏi tinh thần hưng phấn, hắn nhìn vào cái hố kia luồn linh lực là từ đó truyền đến, hắn chắc chắn nơi này đã tùng chứa đựng bảo vật bây giờ thì cạn khô.
- Thật đáng tiếc.
Long thở dài một tiếng sao đó tiếng vào trong ngôi nhà đá, bên trong chỉ có một người à không, một bộ xương khô đang ngồi như luyện công bên cạnh còn có một thanh kiếm.
- Đây hẳn là một tên kiếm đạo.
Hắn đi một vòng quanh nhà trên tường viết đầy chữ nhưng đáng tiếc hắn không hiểu, Long Thắng Thiên chợt nhớ đến Tử Yên nếu có nàng ở đây thì tốt biết mấy, hắn tiến đến cầm lấy thanh kiếm, hàn khí bên trong tỏa ra làm cho máu trong người hắn như đóng băng, Long Thắng Thiên vận linh lực chống cự nhưng không có hiệu quả, hắc đỉnh bên trong lại rung lên hàn khí lập tức biến mất.
- Hù, thật nguy hiểm chút xíu nữa là hại chết ta.
- ĐÙNG… ẦM… ẦM…
Gần 100 con độc giác tê lao xuống hố, sao đó là liên tục mấy tiến nổ từ mấy chục trái lựu đạn vang lên làm yêu thú xung quanh chạy tán loạn, Long Thắng Thiên đứng trên một cái cây tay cầm rocket 1h hắn đang tìm độc giác vương, sao khi khói tan đi bên trong hố vẫn còn vài con đứng vững đều là yêu thú cấp 2 đỉnh phong.
- Khà khà, lần này xem như lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Long Thắng Thiên nạp thanh linh tử vào rocket 1h sao đó liên tục khai pháo, hắn tính sơ qua mỗi chiếc sừng là 100 thanh linh tử ở đây có gần 100 chiếc bắn cỡ nào cũng thấy lời, sao khi hắn thu thập hết sừng tê liền hướng đoàn người Đỗ Cương đuổi theo.
- Không biết lần này có thể làm ngư ông đắc lợi không?
Phía trước đoàn người Đỗ Cương đang đụng phải một đoàn người khác cũng là đến giành linh chi ngàn năm.
- Đỗ Cương thật trùng hợp không ngờ lại gặp người sớm như vậy.
Ngô Phong một thân lục y, trên tay bạch phiến khí thế xuất trần bước đến, bên cạnh hắn còn có Trần Tiểu Phương theo sao.
- Ngô Phong muốn chiến một trận không?
Đỗ Cương nói xong liền vận linh lực bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.
- Đỗ huynh lần này ta đến không phải tìm người chiến đấu hay là để lần sao đi.
Ngô Phong thầm hô xui xẻ hắn không sợ Đỗ Cương hai người giao tranh mấy lần đều bất phân thắng bại nếu bây giờ đánh với hắn thì còn làm ăn gì nữa.
- Người không chiến sao? vậy ta đi trước.
Nhìn Đỗ Cương lạnh lùng rời đi Ngô Phong cười nhạc.
- Đợi các người đánh đuổi yêu thú ta đến hái vẫn chưa muộn.
Hắn quay sang nhìn Trần Tiểu Phương nói.
- Tiểu Phương đến đây hầu hạ thiếu gia.
Trần Tiểu Phương tiến đến, từ khi Trần gia diệt môn nàng chỉ có thể lệ thuộc vào người đàn ông này, trên đại lục này nữ tu phải có chỗ dự mới có thể phát triển nếu là tán tu một khi bị bắt được nhất định sống không được tốt, nàng cũng như vậy nếu không có hắn nàng sẽ bị Nam Cung hoàng tộc truy sát.
Long Thắng Thiên một đường mò tới hắn chỉ lấy bản đồ ngoại khu nên không có địa điểm linh chi chỉ có thể ném đá dò đường lúc này hắn đi đến bên cạnh một bờ suối phía trên thác nước chảy xuống cuồng cuộn bên dưới đầy bọt trắng xóa, hắn định đi xuống tắm một chút, lúc này Hắc Dịch tiên vương liền nhắc nhỡ.
- Đừng xuống, phía dưới có người.
- Có sao? đâu, sao ta không thấy?
- Mau lui lại.
Long Thắng Thiên không nói hai lời lập tức chui vào bụi cây, hắn nhìn về cái hồ hai bóng người hiện lên, không đúng phải nói là một người một thú, hắn nhìn về phía nữ tử, nàng đeo trên người một chiếc khăng che mặt nhưng chỉ dáng người thôi cũng đủ để xưng mỹ nhân.
- Khà Khà xem ra lần này nhân phẩm của ta lại bạo phát.
Hắn nhớ đến lần trước trong hắc ám sâm lâm Tử Yên đại chiến yêu thú đến cuối cùng để hắn ngư ông đắc lợi lần này hắn lại gặp hoàn cảnh tương tự trong lòng hưng phấn, tiểu đệ đệ hắn cũng hưởng ứng.
Bạch y nữ tử vừa bay ra khỏi hồ, nàng nũng nịu quát lên một tiếng thanh kiếm trong tay mang hàn khí kinh người chém ra ngây lập tức nhiệt độ xung quanh giảm vài độ con thủy quái bị chẻ ra làm đôi.
Long Thắng Thiên nhìn trân trối con yêu thú biết bay kia dù gì cũng là linh vương liền bị một kiếm chém chết, hắn nuốt một ngụm nước bọt hưng phấn trong lòng mất sạch, tiểu đệ đệ cũng không hùa theo.
- Người nào? mau bước ra.
Long Thắng Thiên thấy bạch y nữ tử nhìn về phía mình trong lòng tim đập thình thịt cố gắn trấn tĩnh cười hì hì bước ra.
- Tỷ tỷ khoang hãy động thủ, tiểu đệ chỉ là bị lạc đường không phải cố ý rình coi người… à không đúng tiểu đệ chưa thấy gì hết.
Bạch y nữ tử liếc nhìn hắn một cái liền phát hiện cảnh giới của hắn chỉ có linh úy cấp thấp liếc qua một cái liền lăng không bay đi.
Long Thắng Thiên buồn bực dù sao hắn cũng là mỹ nam lại không chào hỏi hắn một tiếng nhưng sao đó tâm tình lại vui vẽ nàng không mang con yêu thú đi bây giờ là của hắn.
- Lão Dịch người biết đây là con gì không?
- Đây là một con sư ngư, ít nhất là một con yêu thú cấp 5 trung cấp.
Long Thắng Thiên nhìn con cá có cái đầu giống sư tử, trên đầu còn có một cái sừng nữa vàng nữa đen.
- Lão Dịch tại sao cái sừng nó lại có hai màu?
- Loài sư ngư này có một khả năng đặc biệt có thể tìm mỏ linh tử, trên sừng con này có màu vàng chứng tổ mỏ linh tử kia chính là kim linh tử.
Nghe Hắc Dịch tiên vương nói hắn mới hiểu ra vấn đề không phải người ta bỏ qua con xác yêu thú cấp 5 mà là vốn dĩ không cần.
- Lão Dịch người nói nàng là lấy đi kim linh tử sao? vậy bên dưới chắc là vẫn còn bạch linh tử, thanh linh tử đúng không?
Hắc Dịch nhìn hai mắt hắn phát sáng liền trong đầu nảy sinh một chủ ý, gật đầu nói.
- Cũng có khả năng là như vậy.
Lão tuy bên ngoài tán thành trên thực tế Hắc Dịch tiên vương biết bạch linh tử, thanh linh tử không biết đã bị ăn từ mấy đời, lần này phải cho hắn một bài học để hắn bớt tham tài cũng tốt.
Long Thắng Thiên thu xác sư ngư vào giới chỉ liền phóng vào trong hồ, nơi này là chỗ của yêu thú cấp 5 ở chắc chắn sẽ không có yêu thú khác, hắn đi xuống hơn 70 trượng liền thấy một hang động.
- Đừng vào, tiếp tục đi xuống.
Long Thắng Thiên tiếp tục đi xuống hơn 100 trượng lại thấy một hang động khác kích cỡ lớn hơn hang động bên trên gấp đôi, hắn liền bơi vào trong, phía trước xuất hiện một màng nước Long Thắng Thiên đưa tay chạm vào liền cảm thấy mất đi điểm tựa sao đó rơi xuống.
- AAA… các lão bà, phu quân có lỗi với mọi người, bịch.
- Tiểu tử ta biết người sợ chết nhưng không ngờ lại sợ đến như vậy a.
Long Thắng Thiên nằm trên mặt đất cảm nhận từng cơn đau truyền đến làm cả người ê ẩm.
- Ta thật sự chưa chết sao? ha ha lão tử đúng là con ông trời té như vậy cũng không chết.
- Người bớt sàm ngôn lại đi, đi xung quanh tìm xem có gì đáng giá không?
Hắn đang tự kỉ nghe Hắc Dịch tiên vương nói liền bừng tỉnh lúc này mới thận trọng quan sát xung quanh, nơi đây là một không gian rộng gần 5 dặm cao khoảng 10 trượng bên trên chính là nước còn đang phản chiếu vài tia nắng.
- Thật không thể tin được trên đời lại có một nơi như thế này.
Long Thắng Thiên nhìn thấy một viên châu đang lơ lững trên bầu trời nó là nguyên nhân không để nước rơi xuống.
- Lão Dịch, kia là thứ gì?
- Định thủy châu.
- Đây là bảo vật cấp bật gì?
- Không phân chia cấp bật, thứ này được gọi là kì bảo, này người định làm gì?
- Đương nhiên là lấy xuống a, không lẽ thấy bảo vật đưa đến tận cửa mà không nhận.
- Tên tiểu tử nhà người không phải tham tài sao? người không muốn tìm xem còn bảo vật khác không sao?
Nghe lão Hắc Dịch nói hắn bừng tỉnh, đúng vậy không phải mấy tên yy thường viết bảo vật lúc nào cũng được giấu kĩ sao?
- Đúng vậy ta thật sự là hồ đồ cũng may còn lão Dịch đại ca nhắc nhỡ nếu không thật phạm sai lầm.
Long Thắng Thiên nhìn xung quanh nơi đây quá hiu quạnh không một cây cỏ nào còn sống cũng không có một con yêu thú, làm cho người khác cảm giác lạnh người.
- Kỳ lạ nơi này ngay cả một tàn tích cũng không có.
- Đây là tuyệt sinh đại trận.
- Tuyệt sinh đại trận tên hổ báo như vậy? Lão Dịch người phá được không?
Hắn đỗ mồ hôi trận pháp này nghe tên cũng đủ thấy lợi hại, nếu không phá được thật sự là bỏ mạng.
- Tuyệt sinh đại trận này không dùng để giết người mà dùng để hút lấy sức sống của thiên địa linh vật để nuôi lấy người tạo ra trận, còn có thể dùng để che mắt ngoại nhân.
- Nói như vậy là ta tạm thời không sao?
- Đúng vậy nếu như người ở đây một thời gian ngắn không sao, nhưng nếu ở lâu dài cho dù là chúa tể sinh cơ cũng sẽ tận diệt, muốn phá trận này chỉ cần lấy một ít máu tạc vào mắt trận là được.
Long Thắng Thiên nghe được liền thở phào.
- Một ít máu là bao nhiêu?
- Vài lít là đủ.
- Ta kháo, người là muốn lấy mạng ta sao?
- Người tưởng máu người nào cũng được sao? dù cho lấy hết máu một trăm tên linh úy như người cũng không đủ, mau lấy xác con yêu thú ra đi.
Hắn lấy xác sư ngư ra sao đó bắt đầu lấy máu, da thịt yêu thú cấp 5 không phải dầy bình thường phải mất nữa canh giờ hắn mới lấy ra vài lít, hắn theo sự chỉ dẫn của Hắc Dịch tìm ra được mắt trận sao đó tạc máu vào, không gian xung quanh liền bắt đầu biến động một lúc sao liền hiện ra một căn nhà đá kế bên nhà còn một cái ao đã cạn khô.
Long Thắng Thiên tiến đến căn nhà đá liền cảm nhận được một luồn sinh lực tràn đến, hắn cố hít một hơi liền cảm thấy thân thể mất hết mệt mỏi tinh thần hưng phấn, hắn nhìn vào cái hố kia luồn linh lực là từ đó truyền đến, hắn chắc chắn nơi này đã tùng chứa đựng bảo vật bây giờ thì cạn khô.
- Thật đáng tiếc.
Long thở dài một tiếng sao đó tiếng vào trong ngôi nhà đá, bên trong chỉ có một người à không, một bộ xương khô đang ngồi như luyện công bên cạnh còn có một thanh kiếm.
- Đây hẳn là một tên kiếm đạo.
Hắn đi một vòng quanh nhà trên tường viết đầy chữ nhưng đáng tiếc hắn không hiểu, Long Thắng Thiên chợt nhớ đến Tử Yên nếu có nàng ở đây thì tốt biết mấy, hắn tiến đến cầm lấy thanh kiếm, hàn khí bên trong tỏa ra làm cho máu trong người hắn như đóng băng, Long Thắng Thiên vận linh lực chống cự nhưng không có hiệu quả, hắc đỉnh bên trong lại rung lên hàn khí lập tức biến mất.
- Hù, thật nguy hiểm chút xíu nữa là hại chết ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook