Phong Thần Châu
Chương 3746: Có lúc chính là như vậy.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía ba người, không nhịn được nói: “Đang chờ cái gì?”

“Hả?”

Dương Thanh Vân sửng sốt.

“Phái người vào xem chút đi”.

Tần Ninh nói thẳng.

“Ơ ơ, dạ!”

Nhất thời, bàn tay Dương Thanh Vân vung lên, mấy vị Thiên Nhân đi vào bên trong cung điện.

Mọi người từ từ tản ra, chỉ là quả thực không biết chỗ này, từng người một cẩn trọng, rất sợ có mưu kế gì.

Dù sao thì nơi đây cũng là chỗ của Thiên Đế các, ai biết đây có phải vị trí ở của Thiên Đế các hay không.

Ngộ nhỡ bị gài bẫy.

Một nhóm người bọn họ chết rồi, Vương Giả trên đại lục Vạn Thiên gần như cũng diệt tuyệt.

Các đại Ma tộc có thể dễ như trở bàn tay đánh vỡ thông đạo, xông ra giết hàng tỷ tỷ loài người trên đại lục Vạn Thiên.

Vậy sẽ là một trận tàn sát đáng sợ.

Sống chết của bọn họ không chỉ là liên quan đến bản thân bọn họ, mà còn liên quan đến sinh mạng của toàn bộ đại lục Vạn Thiên.

Lúc này mọi người dần tản ra, từng thân ảnh đều thi triển linh khí cẩn trọng.

Mấy người bên cạnh Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Tiên Hàm, Diệp Viên Viên, Giang Bạch, Thạch Cảm Đương, cùng với Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, U Tiêu Tiêu đều đứng chung một chỗ.

Tuyết Thiên Vương mang một nhóm người.

Trấn Thiên Vương mang một nhóm người.

Ở xung quanh cung điện bắt đầu điều tra.

“U Vương!”

Một tiếng kêu lên, đến từ Trấn Thiên Vương bên kia.

“Mau nhìn bên này”.

Nói xong, mấy người đi về phía Trấn Thiên Vương bên kia.

Chỉ nhìn thấy trong cung điện chỗ Trấn Thiên Vương đang đứng có một pho tượng lẳng lặng vươn cao.

Pho tượng kia là một thanh niên, dáng người sáng rực, vóc dáng khỏe khoắn, mặt mũi tuấn tú càng không nói ra được.

Đám người không ai không bị pho tượng thanh niên hấp dẫn.

Giống như chỉ là nhìn xem có một loại mị lực đặc biệt ở đây.

Đây vẫn chỉ là pho tượng.

Nếu như là người thật.

E rằng sẽ đẹp hơn.

Đám người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương cũng lần lượt tập trung đến trước pho tượng đại điện.

Mà cùng lúc đó, mấy người Tần Ninh chạy tới.

Trong đại điện cực trống rỗng.

Chỉ có pho tượng này giống như người thật, lẳng lặng đứng sừng sững.

Tần Ninh cất bước đi tới, thần tình lạnh nhạt.

Chỉ là lúc hai mắt nhìn thấy pho tượng, cơ thể hơi chậm lại.

“Sư phụ...”

“Sư phụ...”

Dương Thanh Vân và Thạch Cảm Đương lúc này đều mở miệng, muốn nói lại thôi.

Tần Ninh đứng tại chỗ, nhưng không nói một lời.

Lúc này trong đại điện cực kỳ yên tĩnh.


Tất cả mọi người bây giờ hết sức không hiểu.

Tần Ninh từng bước đi ra.

Chỉ là mỗi bước chân bước ra lại giống như sức mạnh vạn quân đè ép lên chân hắn, rất chậm chạp.

“U Vương, đây là...”

Dương Thanh Vân nhìn Trấn Thiên Vương.

Trấn Thiên Vương nói một nửa liền dừng lại.

Hình như… có vấn đề.

Lúc này, Tần Ninh đứng yên trước pho tượng mười mét, cơ thể mặc dù đang di chuyển nhưng quá mức chậm chạp, khiến cho người ta cảm giác giống như không đi nổi một bước.

Cuối cùng Tần Ninh vẫn đi tới trước pho tượng.

Mà cho tới lúc này, mọi người mới phát hiện.

Tần Ninh trước mắt lối ăn mặt, kiểu tóc trang sức lại giống tương tự pho tượng kia.

Một bộ quần áo trắng, hông thắt một dây đai lưng màu trắng, treo một khối mỹ ngọc điểm xuyết, mái tóc dài buộc lên, búi đỉnh đầu, sợi tóc chải sau gáy.

Ngay cả sợi tóc hất sang một bên trước trán kia đều đặc biệt có một không hai.

Đám người Trấn Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương, Mộc Thiên Vương giống như nghĩ tới điều gì, mặt lần lượt biến sắc.

Lúc này Tần Ninh đi tới trước pho tượng, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra, chậm rãi phất qua khuôn mặt pho tượng.

Khuôn mặt quen thuộc biết bao.

Nhưng lại lạnh băng như vậy.

Dần dần Tần Ninh nhắm hai mắt lại, lẳng lặng không nói.

Lúc này không ai mở miệng.

Cốc Tân Nguyệt hình như nghĩ tới điều gì, hơi biến sắc mặt.

“Ninh ca ca, huynh biết hắn sao?”

Giọng nói đơn thuẩn của U Tiêu Tiêu phá vỡ im lặng.

Những lời này người ở đây biết cũng không dám nói.

Người không biết càng không dám hỏi.

Không phải Thiên Vương, không phải Vương Giả cửu phẩm, lúc này ai có tư cách mở miệng?

U Tiêu Tiêu phá vỡ yên lặng, nhưng không ai có thể nói gì.

Dù sao U Tiêu Tiêu khá có sức lặng với Tần Ninh.

Tần Ninh hơi mở mắt, trong mắt kéo ra màu đỏ phơn phớt, hắn hít một hơi, cười nói: “Biết”.

“Ai vậy?”

Tần Ninh lúc này vẫy vẫy tay.

U Tiêu Tiêu đi lên phía trước, mặt đơn thuần.

Tần Ninh lại một lần nữa thở một hơi, cười nói: “Người rất quen thuộc”.

“Năm đó, có một đứa trẻ lang thang không nơi nương tựa, bị người ta bắt nạt, tình cờ có một ngày đứa trẻ lang thang này gặp một người khác, cũng là một thanh niên từ nhỏ đến lớn bị ức hiếp, người thanh niên kia liền dẫn đứa bé lang thang cùng tu hành, tình như anh em, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều năm rất vui vẻ”.

“Cho đến có một ngày, người thanh niên kia vì cứu đứa nhỏ lang thang mà chết…”

“Đứa trẻ lang thang nổi điên, đột nhiên thức tỉnh thực lực cường đại của bản thân, giết những người xấu hại chết thanh niên kia, sau đó luôn trở nên thật mạnh mẽ tìm cách tìm kiếm thiên tài địa bảo, chính là để cứu sống thanh niên đó”.

“Đứa trẻ lang thang tìm kiếm gần vạn năm, cuối cùng đã tìm được, chỉ là đứa trẻ lang thang có số mệnh của mình, không thể không rời đi, hắn quá tự tin, tự tin cho rằng không ai biết chuyện này”.

“Nhưng chuyện này vẫn bị người khác biết, bị người ta phá hư, thanh niên sống lại thất bại. Đứa trẻ lang thang hận, hận số mệnh của mình đã hại chết huynh trưởng, cuối cùng là không làm nên chuyện gì”.

“Trời đất này cho dù người ta là chúa tể cũng không phải có thể nghịch thiên, cũng không phải không chỗ nào không bì kịp”.

U Tiêu Tiêu nghe đến lời này, lẩm bẩm nói: “Đứa trẻ lang thang kia nhất định rất đau khổ, người chết không biết rằng người còn sống có lúc còn buồn hơn người đã chết rồi”.

Tần Ninh nghe vậy, hắn hơi kinh ngạc.

Đúng vậy!

Người chết không còn cảm giác!

Còn người sống có lúc còn đau khổ hơn so với người đã chết.

“Thanh niên đó tên là Tần Kinh Mặc, đứa trẻ lang thang kia là Tần Tiểu Mặc, Tần Tiểu Mặc cũng chính là ta bây giờ - Tần Ninh”.

Tần Ninh nói đến đây, vẻ mặt tang thương, một vẻ tang thương hoàn toàn không giống với bề ngoài.

Loại tang thương đó giống như nhìn hết thế gian vạn vật, nhìn hết thiên địa biến ảo.

Không có mài giũa của tháng năm thì không thể nào sinh ra loại tang thương này.

U Tiêu Tiêu nghe vậy, cô bé nắm tay Tần Ninh nói: “Ninh ca ca, huynh đừng bi thương nữa, Tiêu Tiêu nhất định sống khỏe mạnh, sẽ không chết, sẽ không để cho huynh bi thương nữa”.

“Ừ!”

Tần Ninh vào giờ phút này gật đầu.

Đám người Trấn Thiên Vương, Mộc Thiên Vương, Tuyết Thiên Vương và Mộc Phong lúc này cuối cùng đã hiểu.

Vì sao năm đó U Vương quật khởi Cửu U đại lục, cướp bóc giống như một tên cường đạo, dã man vô lý.

Tần Kinh Mặc!

Tần Tiểu Mặc!

Dương Thanh Vân lúc này không nói nhiều, trong lòng thương cảm.

Kiếp trước sư phụ đã trải qua rất nhiều.


Mà Tần Ninh chẳng phải đã nối liền với cả đời ông ta.

Thân là đồ nhi, ông ta có thể lĩnh hội tâm tình của Tần Ninh lúc này.

Nếu Tần Ninh của hôm nay đã chết, hoặc là kiếp trước Tần Ninh chưa từng trở về, ông ta sẽ phát điên, sẽ ngu ngốc, sẽ hoàn toàn không phải là ông ta.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương