Phong Thần Châu
Chương 3736: Thâm Uyên Vương!

Thạch Cảm Đương thì thầm nói: “Nhiều năm như vậy mới đạt đến cảnh giới Thiên Vương, kích động như vậy làm gì chứ?”

Mộc Phong giật mình, ông ta nhìn về phía Thạch Cảm Đương cười ha ha nói: “Tiểu Thạch Đầu, Vương Giả nhị phẩm, đến đến, thử xem uy áp của Thiên Vương thế nào?”

Mộc Phong cười ha ha giữ lấy Thạch Cảm Đương nói.

Thạch Cảm Đương tỏ ra bất đắc dĩ.

Mẹ nó, hiện tại, ai cũng có thể bắt nạt được hắn ta.

Vương Giả nhị phẩm lại trở thành kẻ yếu nhất.

Tần Ninh nhìn xung quanh rồi mở miệng nói: “Trong Luyện Yêu Trì, tuy nói có công dụng diệu kỳ, nhưng mà cũng chỉ có cơ hội một lần mà thôi”.

Lý Nhàn Ngư không nhịn được nói: “Một lần tu luyện này bằng người bên ngoài tu luyện cả trăm năm, ngàn năm, như vậy là đủ rồi”.

Tần Ninh gật gật đầu.

Nói xong, Tần Ninh mang theo mấy người bọn họ rời khỏi Luyện Yêu Trì.

Đúng lúc này, vài bóng người bỗng nhiên xuất hiện.

Giờ phút này, Tiên Hạo đang chăm sóc Tiên Vô Tận, nhìn thấy Tần Ninh đi đến, hắn ta lập tức hành lễ.

“Tỉnh rồi?”

Ánh mắt Tần Ninh nhìn thẳng về phía Trấn Thiên Vương.

“Ừm!”

Tần Ninh buồn bực nói: “Vốn dĩ đang bị thương, còn muốn cứng đối cứng với đám người Thâm Uyên Vương kia làm gì?”

Sắc mặt Trấn Thiên Vương tái nhợt, hơi thở hổn hển gấp gáp, ông ta suy yếu nói: “Giận dữ không thể kìm nén”.

“Ngươi cũng đã sống cả một bó tuổi rồi, vậy mà còn tức giận không thể kìm nén…”

Tần Ninh ngồi xổm xuống, hắn ta nhìn về phía Trấn Thiên Vương, mỉm cười nói: “Bị người ta bao vây, cái gì mà tức giận không thể kìm nén chứ, ngươi tìm cho mình cái lý do này để làm gì?”

Trấn Thiên Vương khụ khụ hai tiếng, sau đó nói: “Còn có thể khôi phục được không?”

“Bây giờ không đùa giỡn nữa, trì hoãn trên dưới khoảng một trăm năm”.

Tần Ninh đứng dậy, khoát tay nói: “Coi như là ngươi gặp được phúc trong hoạ, biển linh thức vốn dĩ không có biện pháp tăng trưởng, mà lần này, biển linh thức gần như bị phá vỡ, sau đó, quả thật là sẽ xuất hiện một chút đường sống mới”.

Nghe được những lời này, ánh mắt Trấn Thiên Vương sáng ngời.

Tần Ninh nhìn về phía Tiên Hạo và mười hai Đại Hộ Sơn Vương, dặn dò: “Kế tiếp cứ chăm sóc Trấn lão nhân thật tốt đi!”

Tiên Hạo vội vàng đồng ý.

Lúc này, Mộc Phong mới tiến lên phía trước, vỗ vỗ vai Trấn Thiên Vương rồi cười ha ha nói: “Trấn lão đầu, nhiều năm không gặp, không ngờ hôm nay gặp lại, ta trở thành Thiên Vương, còn ngươi thì ngã xuống Thiên Vương, có khi tính mạng cũng…”

“Về sau, nếu như không có việc gì làm, ta sẽ ghé thăm Thiên Ngoại Tiên của các ngươi nhiều một chút, lần này, ngươi có cách nào khác để đánh ta không?”

Nhìn thấy Thiên Trận Vương Mộc Phong, Trấn Thiên Vương vô cùng sửng sốt.

Đúng thật là không biết xấu hổ!

Nhân lúc cháy nhà mà hôi của là thứ chó má gì không biết!

Thiên Ngoại Tiên vẫn còn vài vị Vương Giả, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không có dễ dàng như vậy.

Giờ phút này, Tần Ninh bỗng nhiên nâng mắt, nhìn về phía xa xa.

“Làm sao vậy?”

Mộc Phong không nhịn được hỏi.

Dường như Tần Ninh cảm giác được cái gì đó.

Nhưng mà ông ta vẫn chưa cảm nhận được điều gì.

“Có người đến đây!”

Tần Ninh vừa dứt lời, một bóng người chạy như bay đến, xuất hiện ở trước mặt mấy người.

“U Vương đại nhân!”

Bóng người kia vững vàng dừng lại ở trước người Tần Ninh, cung kính chắp tay.

“Kỳ Viễn!”

Thạch Cảm Đương mở miệng, nhìn về phía người nọ nói: “Không phải là ngươi đang ở cùng một chỗ với đám người Dương Thanh Vân sao?”

Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, giải thích nói: “Sư tôn, đây là một vị Đường chủ của Thanh Ninh các”.

“U Vương đại nhân, Vân Thiên Vương bị bao vây, mấy Thiên Nhân chúng ta không thể chống đỡ được, cho nên đã tách ra, hy vọng có thể tìm kiếm được sự giúp đỡ, cũng may gặp được U Vương đại nhân ở nơi này”.

“Vân Thiên Vương? Ai?”

Mộc Phong không nhịn được hỏi.


Từ khi nào lại nhiều thêm một cái Vân Thiên Vương!

“Dương Thanh Vân!”, Thạch Cảm Đương nhìn nhìn Mộc Phong rồi nói.

Người này bị tắc nghẽn tin tức!

Lúc này, Mộc Phong mới ngẩn người.

Dương Thanh Vân!

Vân Thiên Vương!

Tên nhóc này, trở thành Thiên Vương rồi?

Tần Ninh mỉm cười.

“Đúng là có chút thú vị”.

“Xem ra người của Thiên Đế các không nghĩ rằng ta đã sớm chạy đến Nhất Tuyến Sơn, Đế Lâm Thiên đang chờ đợi cái gì?”

“Chẳng lẽ là cảm thấy ta vẫn còn quá yếu, không đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn ta?”

Giờ phút này, trong lòng mấy người còn lại cũng tràn đầy khó hiểu.

Lần này, cả đại lục Vạn Thiên, các thế lực ở khắp nơi, cùng với các đại Vương Giả rồi Thiên Vương đều ra tay.

Thiên Đế các và các phương thế lực tất nhiên là muốn có một trận chiến.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ, Đế Lâm Thiên vẫn chưa hề xuất hiện.

Người này, còn đang chờ đợi.

Chờ đợi cái gì?

Tần Ninh cũng không hiểu rõ.

“Một khi đã như vậy thì đi nhìn xem thôi!”

Tần Ninh mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, quả thực là ta muốn xem thử một chút, người này…rốt cuộc là muốn làm cái gì…”

Yêu Tháp Sơn và Huyền Thiên Sơn chính là hai cấm địa lớn.

Ở giữa ngăn cách bằng một Nhất Tuyến Sơn.

Mà Nhất Tuyến Sơn kéo dài ít nhất nghìn dặm.


Nếu như thật sự muốn tìm, cũng không thể nào lập tức tìm ra được.

Lúc này, đám người Tần Ninh lập tức di chuyển…

Nếu như Đế Lâm Thiên muốn hắn đến Huyền Thiên Sơn trước, vậy thì hắn cứ đi thôi.

Người này vô cùng tâm cơ.

Nhất định là phải giết!



Huyền Thiên Sơn!

Xét về địa hình, Huyền Thiên Sơn và Yêu Tháp Sơn không có gì khác nhau.

Hai cấm địa lớn, đều là ở phía đông của đại lục Vạn Thiên, chiếm một vùng đất đai vô cùng rộng lớn, một chút cũng không thua kém đại lục Thiên Ngoại và đại lục Thương Lan cường đại nhất.

Ầm…

Lúc này, đất trời bỗng nhiên vang lên tiếng nổ vỡ.

Từng luồng linh khí đem núi non bốn phía san phẳng thành đất bằng.

Núi non, cây cối, đều bị nổ vỡ hoá thành bột mịn.

Một mảnh đất trống lập tức xuất hiện.

Bên trong vùng đất trống, một bóng người mặc áo xanh ngạo nghễ đứng đó, khí tức khuếch tán.

Đúng là Dương Thanh Vân!

Mà vây quanh Dương Thanh Vân là ba người khác, khí tức toàn thân được phóng ra cũng vô cùng kinh người.

Rõ ràng cũng là cảnh giới Thiên Vương.

Thân hình cao lớn, làn da mang theo sắc xám, chính là Thâm Uyên Ma tộc.

Xung quanh thân thể có ngọn lửa lượn lờ, chiếu lên da thịt phảng phất như là lửa ma dưới địa ngục, đó chính là Liệt Diệm Ma.

Cùng với Cực Địa Ma có làn da lộ ra ánh sáng xanh lạnh lẽo, khí lạnh toả ra xung quanh.

Ba dáng người cao lớn, tản ra khí tức cường đại, khiến cho kẻ khác không dám tới gần.

Giờ phút này, cho dù là ai cũng cảm giác được, ba người này đang ngưng tụ sát khí.

Cùng lúc đó, bốn phía đã biến thành một vùng hoang tàn lộn xộn.

Đám người Tiên Nhân phu nhân, Sở Mộng Lâm cùng Sở Thanh Phong, thêm cả hai huynh đệ Vương Thông, Vương Lãng và tứ đại phó các chủ, bị chư vị Vương Giả của tam đại tộc cuốn lấy.

Ba người Tiên Hàm, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt cũng đang chiến đấu với mấy vị Vương Giả.

Sức mạnh của Vương Giả, phá núi ngừng sông, vốn dĩ đã vô cùng cường đại.

Càng không nói đến, hơn mười vị Vương Giả, lúc này đang đánh nhau.

Khí thế kia, quả thật là vô cùng kinh người.

Nhưng mà, dù vậy, nhìn kỹ lại mới thấy, cuộc chiến của Dương Thanh Vân và tộc trưởng của tam đại Ma tộc vẫn là kịch liệt nhất.

Thiên Vương!

Đó là cấp bậc mạnh hơn Vương Giả hẳn một bậc.

Khi Thiên Vương hoàn toàn bùng nổ, có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.

“Thâm Uyên Ma tộc, Liệt Diệm Ma, Cực Địa Ma, xem ra, tộc Luyện Ngục Ma bị giết đã khiến cho các ngươi tức giận?”

Dương Thanh Vân lạnh lùng nói.

“Hừ, Dương Thanh Vân, hôm nay chính là ngày chết của ngươi”.

“Lần này, Vương Giả của tam tộc ra tay, ngươi chắc chắn là phải chết”.

“Phải không?”

Ánh mắt Dương Thanh Vân mang theo vài phần lạnh lùng khinh miệt.

Thâm Uyên Vương!


Điểm này, chắc chắn là có điều mờ ám.

Tám phần là thủ đoạn của Đế Lâm Thiên.

Nhưng mà, cho dù là lấy một địch ba, Dương Thanh Vân cũng không hề sợ hãi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương