Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 37: Nhân sinh như mộng

"Tôi chỉ muốn trêu chọc thượng sai một chút, hà cớ chi thượng sai lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Anh đúng là nam nhân bạc bẽo, sờ người ta, lại còn khinh bạc;

Còn dùng thái độ hung dữ để đối xử với người ta,

Đến bây giờ vẫn còn rất đau,

Cả làn da đã bị phá;

Kết quả xoay người không nhận thức sổ sách, mà còn vì vợ cả giận mà giận cá chém thớt."

Nữ thi thể vừa nói vừa rơi lệ, nhìn rất thê thảm, kèm theo tấm vải trắng trên người, càng nhìn càng yên thương.

Mọi người thường nói người sống đến bảy tám mươi tuổi sẽ biến thành hồ ly, mà trước mắt là nữ tử thi này, nhưng mà là hai trăm năm, trải qua bể dâu mà thay đổi.

Chu Trạch không để ý đến những lời tử thi "Khóc lóc kể lể", quay đầu nhìn sang Hứa Thanh Lãng,

"Có giết cô ấy sao?" Chu Trạch hỏi.

"......"nữ tử thi.

Hứa Thanh Lãng gật đầu, lại gật gật.

"Có ý gì?" Chu Trạch hỏi.

"trong cơ thể của cô ấy có sát khí, nếu như cuối cùng cô tự mình giải thoát sắc khí ra bên ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng đến những vùng phụ cận vô tội." Hứa Thanh Lãng giải thích, "Bộ dạng như vậy sẽ rất phiền phức."

"Ừ nha."

Nữ tử thi phụ họa thêm, thể hiện sự cảm tình đối với Chu Trạch, vô tình không thương tiếc là phụ tâm lang, hiển nhiên, Chu Trạch thấy trong lòng cô hiện lên những trang sách đen.

"Nhưng nàng cũng không dám chơi chiêu thức đó, nếu không sẽ bị đẩy vào địa ngục, nhưng nếu ở dương gian sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lí gì, còn về Địa Ngục thì nhất định sẽ bị trừng phạt.

Cho nên, chỉ có thể giết."

Hứa Thanh Lãng trong miệng ngậm điếu thuốc, lúc trước anh ta rất sợ, nhưng bây giờ có Chu Trạch bên cạnh nên anh ta cũng thảnh thơi ngồi bên cạnh xem náo nhiệt một chút.

"Đừng giết ta, đừng giết ta, ta là ta, đã cùng hai người."

Nữ thi thể vội vàng hô, cô có thể nhìn ram trước mắt là hai người đàn ông, đang tìm cách để giải quyết cô.

Bất kể là ai đi nữ, đều muốn được sống, nữ thi này cũng vậy.

Chìm thuyền bên cạnh bờ ngàn buồm qua, bệnh trước cây đầu vạn mộc xuân;

Kỳ thật nữ thi này không phải là Bạch phu nhân, nhận thức mà nói, chính là một cá thể độc lập, thân thể Bạch phu nhân đã qua đời hai trăm năm đản sinh "Linh trí", nhưng mà Bạch phu nhân và thi thể này còn có nhiều mối liên hệ.

Hứa Thanh Lãng nói không sai, cô ấy sẽ không làm chuyện gì vượt quá phận khi ở dương gian, dù là chết, cũng không tùy ý làm chuyện bậy khiến cho Bạch phu nhân ở dưới địa ngục bị trừng phạt.

Chu Trạch ngồi chồm hổm trước mặt tử thi nói, "Vậy ngươi nói vậy là ý gì, chỉ là đùa giỡn?"

Nữ thi gật đầu.

"ha ha." Chu Trạch cười hai tiếng, nghĩ lại, thì mình có một chút hơi quá "tuổi trẻ", mới làm quỷ sai nên chưa có kinh nghiệm, nên mới chấp nhận thỉnh cầu của Bạch phu nhân.

"Liệu có biện pháp nào để chế ngự cô?"Chu Trạch hỏi.

"Lấy ra từ trên người cô một luồng máu cương thi, thì có thể chế ngự được cô, nhưng cái này phải do cô tự động đưa cho." Hứa Thanh Lãng bên cạnh đề nghị.

Nữ thi ngẩng đầu, trong mắt thể hiện sự giận dữu, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh Lãng, lúc này, Hứa Thanh Lãng chính là kẻ thù lớn nhất của cô.

"Hoặc là chết, hoặc giao ra hồn huyết, tôi cho cô lựa chọn." Hứa Thanh Lãng nhoẻn miệng cười.

"Chính ngươi...tuyển chọn." Chu Trạch nhìn về nữ thi, hiển nhiên, anh ta đồng ý với đề nghị của Hứa Thanh Lãng.

Chu Trạch có thích sạch sẽ, cũng không hi vọng cô gái này dùng đầu lưỡi để làm sạch mặt đất này.

"được, tôi cho ngươi." Nữ thi hít thở một hơi, lòng không cam chịu phẫn nộ bị chôn cất, cô nhắm mắt lại, sau đó, một luồng màu hồng giống như con giun thò đầu ra.

Chu Trạch đưa tay nhéo vào đồ vật này, đặt ở lòng bàn tay mình, có chút ẩm ướt, ấm áp, trơn trượt không cầm được.

Nữ thi giao ra hồn huyết, tinh thần bị giảm sút, cả người gần như hôn mê, không chống gượng được ngã quỵ xuống.

"đi vào buồng vệ sinh dọn dẹp một chút sau đó đi lên, từ hôm nay trở đi nếu không có sự cho phép của ta, không được phép bước ra tiệm một bước." Chu Trạch cảnh cáo nói.

"Vâng, thượng sai." Nữ thi gục đầu, hạ dáng xuống rất thấp, hồn huyết đưa cho đối phương, cô chỉ có thể cúi đầu.

......

"Đau......đau.. hãy nhẹ tay...ơ a a ah....nhẹ tay...

Như thế thì lực mạnh quá...đau...thật sự rất đau.......

Chậm một chút...chậm một chút nữa... một chút nữa... được rồi... giờ thì hãy dùng sức..."

"Ba."

Chu Trạch để chia rượu thuốc vứt trên bàn, thoa rượu thuốc cho Hứa Thanh Lãng, nhưng khi nghe mùi thì thật sự rất buồn nôn.

"tự bôi đi."

"ngươi không có bị thương nhưng tôi do bị đâm trúng tường, trên người có chút máu bầm, ngươi không có lòng thương xót sao?" Hứa Thanh Lãng kích động, tiếp tục nói: "Chu Trạch, anh có phát hiện, từ sau khi tôi biết anh tôi toàn gặp những điều không may mắn?"

"Đây là số mệnh." Chu Trạch tỏ ý không quan tâm chuyện này, "đúng rồi, anh vừa mới nói khẩu quyết, tôi cũng đã quen tai."

Thiên Địa vô Cực, Huyền Tâm hành quyết.

"Một bộ kịch truyền hình bên trong, tôi cảm thấy nghe không sai, liền lấy tới dùng, kỳ thật làm phép nửa điểm tương trợ cũng không có." Hứa Thanh Lãng ngược lại thành thật.

"tương đương cho mình thêm một cái BgM?"

"A..."Hứa Thanh Lãng nhìn liếc một cái, tự mình bôi rượu thuốc, " Trong bếp còn chút nước ô mai, anh lấy về đi, buổi sáng mai tôi không mở cửa, nghỉ ngơi chút."

"Tôi cũng về nghỉ ngơi." Chu Trạch đứng dậy cầm bình nước ô mai trở về, trực tiếp đi lên lầu hai.

Nữ thi nghe lời ngoan ngoãn nằm trong tủ lạnh, mặc quần áo của Chu Trạch.

Chiếc áo sơ mi trắng có vẻ lớn với cô, phủ xuống bàn tay, đằng sau nhếch lên độ cong, cô không có mặc quần dài, lộ ra hai chân, đôi mắt quyến rũ như tơ.

Chu Trạch đưa tay gõ tủ lạnh, nói: "tôi có nghe Bạch phu nhân nói qua, cô trước khi kết hôn như chết rồi."

Cũng bởi vậy, Bạch phu nhân vẫn còn tri giác được, nhưng trước mắt nữ thi, hình như có chút hứng thú.

"Đó là vì cô không đi tố giác cô trước kia đã kết hôn cùng với một người cổ hủ không học thức, gian, bị cha phát hiện nghĩ rằng làm nhục cửa nhà, nên bị dìm chết."

"A, cho nên nói, vẫn còn kinh nghiệm lái xe?"

"Đúng thế, ngươi biết cô ta chết như vậy còn hao tổn rất nhiều tâm tư sao?"

"Nữ nhân, cuối cùng là vẫn chưa có kinh nghiệm." Chu Trạch lắc đầu, "Ngủ đi."

Nói xong, Chu Trạch lấy cái gối đặt ở bên cạnh tủ lạnh, nằm xuống.

Cơ thể nữ thi nằm bên cạnh, phát ra hàn khí nên cảm thấy rất thoải mái, so với việc nằm trong tu lạnh thì thật sự rất mãn nguyện.

Ngủ một giấc, rất an tâm, đến hôm sau tỉnh dậy, Chu Trạch mở mắt ra, đã nhìn thấy một đôi chân dài đung đưa, thậm chí cả mũi chân độ cong đều vừa đúng.

Nếu như mặc vào tất hoặc dép lê...

"Ngươi đá." Nữ thi nhạy bén nhìn lên đỉnh đầu phấn chấn phồn vinh mạnh mẽ.

"hiện tượng sinh lí bình thường." Chu Trạch không để ý chút nào, đối mặt với bác sĩ Lâm có lẽ anh sẽ thẹn thùng, câu nệ, vì đây là loại quan hệ nam nữ đơn thuần;

Nhưng đối mặt với thi thể, Chu Trạch ngược lại càng thêm khai mở.

Dù sao cũng không phải người, cũng chẳng cần giả thần giả quỷ, ngược lại rất bình thường.

"Nhịn không được có thể nằm xuống, có thể dùng ta, ta biết, anh thật sự muốn được làm tình.

Nếu nhìn quá lâu, cũng không hay, nhất là thân thể của anh còn nguyên trạng, bằng không có thể xảy ra vấn đề lớn."

Nữ thi hào phóng nói cười, nói: "Yên tâm, tuy ta không có thượng Hoàn, nhưng sẽ không mang thai."

"Nhưng bên trong chỉ là lạnh."

Chu Trạch đi xuống cầu thang rửa mặt, sau đó nấu mì tôm, chuẩn bị sẵn sàng, lấy nước ô mai để ăn sáng.

"Trong có vẻ khổ, giống như ăn thức ăn." Nữ nhi ngồi ở bậc thang, nghiêng mặt, nhìn Chu Trạch.

"không liên quan đến ngươi."

"Rõ ràng đã chết, tại sao vẫn kiên trì sống như người bình thường, không mệt mỏi sao?"

"ngươi hơi nói nhiều." Chu Trạch khẽ nhíu mày.

"Ngươi hôm qua nói không cho phép tôi đi ra khỏi tiệm, nếu không tìm ngươi nói chuyện, thì còn có thể làm được gì?"

Chu Trạch cầm chổi lau nhà, nhìn một chút về nữ thi.

"Làm vệ sinh."

.........

Nay Thiên Dương quang rất tốt, nữ thi quỳ sát đất dùng khăn lau chùi, Chu Trạch di chuyển những chiếc ghế nhựa ra ngoài, để phơi nắng.

Đến tận trưa, Hứa Thanh Lãng mới mở cửa tiệm, liếc nhìn qua tiệm thấy tình cảnh, cười nói:

"dạy dỗ cũng không tệ lắm."

Chu Trạch tiếp tục híp mắt, hưởng thụ ánh nắng.

Hứa Thanh Lãng phun ra vài vòng thuốc, hình như nghĩ đến điều gì đó, nói:

Ngươi đặt bảng hiệu này không sai, rất đúng, khiến cho ta bên cạnh cũng cảm thấy thua kém, ta cũng có ý định đặt một cái mới."

"Nước lệ thuộc Phong Nhã?" Chu Trạch cười cười nói.

"không được sao?" Hứa Thanh Lãng lông mày nhảy lên, "Tôi đem hai mươi mấy phòng bày ra, ai nói tôi không Phong Nhã?"

Chu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.

"đến nha, giúp tôi tham mưu một chút, ngươi "nói như vậy tôi có thể nghe thấy được ý không tệ, ý định đổi câu đối là "Nhân sinh như mộng" thế nào,

Nhưng đối với ta thì như vậy là phù hợp, hợp với cửa tiệm nhà hàng đúng không?

Ta một thì nghĩ như thế là tốt, ngươi có cái gì tốt hơn không?"

Chu Trạch trầm ngâm một chút, nói: "Thật sự muốn nghe?"

"Nói nha." Hứa Thanh Lãng thúc giục.

Chu Trạch nhìn nhìn vào phòng nữ thi, nói:

"ngươi bén đất cả đời,

Đất ăn thịt ngươi suốt đời.

Bức hoành,

Nhân sinh như mộng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương