Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 273: Ăn kẹo!
Editor: Waveliterature Vietnam
Ông chủ Chu tâm tình đêm nay như rất lạc lõng, anh ta không phải là kiểu người dễ sa đà vào một loại cảm xúc nào đó, là một cá muối, bản phải có một cách đề kháng cảm xúc của riêng bản thân mình.
Để khi những hạt muối ăn kia không ngừng ập vào người, làm cho bạn khô héo, liền không sợ hãi, càng không quan tâm.
Điều này là bình thường, vậy nên hãy thoải mái đi.
Một người không tim không phổi, dù sao thỉnh thoảng trêu Lâm muội muội tức giận đến phun cả máu ra thì vui vẻ hơn nhiều.
Chu Trạch cảm thấy mình nên đánh một giấc thật chất lượng,
Dù đó là chuyện gì, ngày hôm sau, liền có thể lật lại.
Khi sáng hôm sau, khi Chu Trạch nằm trên giường, anh mở mắt,
Anh tin rằng,
Khoảnh khắc khi tâm trạng của anh đi vào ngõ cụt, đó là một bước ngoặt.
Bởi vì anh phát hiện ra đôi mắt ngấn nước của mình,
Khoảng cách giữa các bên chỉ vẻn vẹn vài phần mười milimet.
Lông mi cô ấy dường như đang điều khiển lời nói và hành động của chính mình;
"Dậy chưa?"
Chu Trạch mở miệng nói, hai chữ này, có thanh âm rung động, là kích động, và cuối cùng Oanh Oanh tỉnh dậy.
"Ừm." Bạch Oanh Oanh đáp lại một tiếng.
Chu Trạch bỗng nhiên cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng, giống như một tuần trước liền trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc càng thêm sự đàn áp của tối hôm qua,
Vào lúc này mọi thứ đã đều bị cuốn đi!
Muốn ôm cô ấy vào lòng,
Nhưng thấy cô ấy đang ngây thơ nhìn mình,
Chu Trạch bỗng nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ, luôn cảm thấy vào những thời điểm như thế này, động tác gì cũng đều là dư thừa.
Thực sự, đối vl Tiểu Luoli mà nói, ông chủ Chu có thể chửi liền chửi bới, không sợ hãi, nhưng đối với khuôn mặt ngây thơ mà Bạch Oanh Oanh nhìn mình lúc này, Chu Trạch ngược lại cảm thấy có chút bó chân bó tay.
"Đói không?"
Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ, sao anh lại hỏi thế,
Mọi người không cần ăn cơm."
Chu Trạch gật đầu, anh ta quên.
Ngồi dậy khỏi giường, Chu Trạch châm một điếu thuốc, ánh nắng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu tới, mang đến tinh thần buổi sáng đầy phấn chấn và ấm áp.
Bạch Oanh Oanh cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương thể xác của cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn chưa kịp dược chữa trị.
Cô muốn ngồi dậy và lấy quần áo cho Chu Trạch, giống như điều mà cô vẫn làm hằng ngày.
Nhưng cô sau khi đứng dậy, liền loạng choạng ngã xuống.
Cô có chút tức giận nắm tay lại, bĩu môi.
"Có chuyện gì vậy?"
Chu Trạch đem quần áo treo ở đầu giường tới mặc vào.
"Thật vô dụng, không thể hầu hạ được ông chủ."
"An tâm tĩnh dưỡng đi."
Chu Trạch đưa tay lên mũi cô vuốt nhẹ,
Sau đó mình lại sửng sốt một chút,
Hành động này,
Làm sao có thể dựa trên một sự quen thuộc mà giải thích?
"Không." Bạch Oanh Oanh bĩu môi, rất không hài lòng." Ông chủ quá lười biếng."
"...….." Chu Trạch.
"Oanh Oanh không thể hầu hạ ông chủ, ông chủ không thể chịu đựng được, liền sẽ tìm một cô hầu gái khác;
Sau đó, ông chủ chắc chắn sẽ còn tiếp tục không chịu nổi,
Cảm thấy cô ấy nhiệt huyết hơn,
Liền thay thế hoàn toàn Oanh Oanh.""
Chu Trạch nghe những lời này, có chút không nhịn được mà bật cười, anh ta đời trước làm thầy thuốc ngược lại đã gặp qua không ít phụ nữ mang thai hậu sản bị bệnh trầm cảm, nhưng chưa từng thấy qua một loại hậm hực tổn thương như thế này.
Nha đầu này, hẳn là xem quá nhiều "Hầu gái tự tu" nên hơi choáng ngợp.
Lập tực, Chu Trạch đặt lên bờ vai Bạch Oanh Oanh, rất nghiêm túc nói:
"Ngươi phải tin ông chủ của ngươi."
"Chà, ông chủ, tôi hiểu anh!
Anh Anh Anh!"
Chu Trạch nói xong câu đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong lời nói nghe mới thật kỳ lạ làm sao?
"Muốn đi ra ngoài một chút không?"Chu Trạch hỏi,"giải sầu một chút."
"Được...…."
"Tôi dẫn cô đi."
"Được, ông chủ."
Vươn tay, nắm lấy tay Bạch Oanh Oanh, Chu Trạch đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Điều khiến Chu Trạch có chút ngạc nhiên đó là, cửa tiệm đã mở ra, Lão đạo đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh đặt một cây gậy, hiển nhiên, lão đạo sau khi hôm qua gặp sự cố "Little buttercup" đã dành thời gian để chọn một chiếc nạng, kiên quyết không cho Chu Trạch chút cơ hội nào để
"dududu".
"Sớm vậy, ông chủ."
Lão đạo đang ngồi ở trên ghế sô pha và ăn bánh quẩy, hầu tử ở bên cạnh thì anh ta cho nó uống sữa đậu nành, Lão đạo vẫn tỏ rất bất tiện, nhưng vẫn có thể thực hiện chức trách của mình sau khi đã cử động được, đã sớm mở cửa tiệm.
"Này, Oanh Oanh cũng tỉnh rồi à, tỉnh táo, tỉnh táo, tất cả mọi người đều đã tốt, tiệm sách lại không còn cô đơn, đúng rồi, ông chủ, anh có định đi không?"
"Ra ngoài một chút."
"Vậy là tốt rồi, bần đạo lo chiếc xe lăn kia không vừa vặn....."
"Không cần, tôi cõng cô ấy đi ra ngoài một chút."
"...…."Lão đạo.
Tại sao?
Vì cái gì!
...
Bạch Oanh Oanh kỳ thực không nặng, chí ít Chu Trạch cũng có thể cõng lên mà không cảm giác quá nhiều mệt mỏi, vừa sáng sớm con người kỳ thực đi lại cũng không nhiều, dầu có thì cũng là vội vã đi làm, vì vậy mà đối với những người này không có quá nhiều bận tâm.
Ngay cả những người chú ý nhất, thì cũng chỉ nghĩ là anh trai cõng em gái mà thôi.
Hai người đi không quá xa, gần đến công viên thì ngừng lại, Bạch Oanh Oanh được Chu Trạch đặt trên ghế dài, Chu Trạch ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Không nói qua nhiều, hai người cứ vậy ngồi yên lặng.
Quan hệ giữa họ là quan hệ chủ tớ, cũng đã rất hiểu nhau, cho dù có ngồi như vậy mà không nói gì thì cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Không gian công viên là một khoảng đất trống, có một huấn luyện viên đúng tôi đang tuýt còi cho bảy tám tiểu hài đá bóng, vừa sáng sớm, ngược lại tăng thêm không ít sinh khí cho nơi này.
"Không khí thật tốt." Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên thở dài nói.
"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch nhìn cô hỏi.
" Ông chủ, người phụ nữ cũng bị đau chân, được thiếu niên kia cõng đi, nói qua nói lại, tiếp xúc với nam nhân ấy, gục trên lưng anh ta, cảm giác quả thực rất yên tâm.
Oanh Oanh lúc này cũng có cảm giác như vậy."
"Ha ha" Chu Trạch cười cười.
"Và, lúc ấy người phụ nữ và học giả đó, ngồi trên sườn đồi và nhìn đám người chơi đá bóng."
Bạch Oanh Oanh một tay chống cằm, có chút thần thương nói:
"Cũng không biết phu nhân bây giờ ở địa ngục đã như thế nào, cũng không hiểu về sau có cơ hội nào gặp lại phu nhân không."
Chu Trạch không nói chuyện,
Anh rất rõ ràng,
Bạch Oanh Oanh biết Bạch phu nhân là có chút an bài, Bạch phu nhân để cho bà ấy một cái áo ấm sau lại đưa cây trúc cho Bạch Oanh Oanh làm nhiên liệu cho mùa đông tiếp theo, Bạch Oanh Oanh về sau còn tự thiết kế được những chiếc giường trúc hỏa táng.
Có đôi khi, cô ấy thực sự lạnh lùng, nhất là khi lần đầu tiên thấy cô ấy tỉnh lại, nếu không phải là móng tay mình khắc chế cô ấy, khả năng cô ấy cũng sẽ cắn mình giống như Hứa Thanh Lãng thì mọi chuyện thực sự đã tiêu xong.
Nhưng sau khi ở chung, lại phát hiện cô là một một người rất đơn thuần, rất đỗi đơn thuần.
Chu Trạch ngẩng đầu, ngả người ra sau, hoàn toàn dựa vào trên ghế dài, ánh nắng chiếu lên người, thật có một cảm giác ấm áp hài lòng.
"Oanh Oanh à, cô nói xem tôi vốn là người hoang phế như vậy, có phải không?"
"Không có, mỗi lần ngồi nhìn ông chủ đọc sách dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
"Nhưng lần đó, cô cùng Lão đạo, xém chút nữa thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nếu tôi không mặn mà....."
"Ông chủ!"Oanh Oanh bỗng nhiên trầm giọng nói.
"Hừm?"
"Oanh Oanh sẽ cố gắng tu luyện!"
"À?"
"Oanh Oanh về sau sẽ bảo vệ tốt ông chủ, để ông chủ có thể mỗi ngày phơi nắng xem báo uống trà, không có gì phải phiền não nữa."
Oanh Oanh sẽ cung cấp cho ông chủ một môi trường thật hoàn hảo và thoải mái nhất, làm ông chủ mãi mãi hạnh phúc."
"Lời này có vẻ nên dành cho nam nhân."
Chu Trạch đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
"Ngẫm lại xem,
Một cô hầu gái lớn lên và bị đầu độc bởi tàn tích phong kiến "người vợ cụ",
Ồ,
Thật là dễ thương làm sao!
Đối diện công viên có một tiệm tạp hóa, đã mở cửa vào lúc này, nhưng đó không phải là những chiếc bánh hấp, mà là bán kem.
Oanh Oanh thỉnh thoảng nhìn sang phía bên đó.
"Muốn ăn không?" Chu Trạch hỏi.
Thực ra mà nói, cô gái nhỏ dường như chưa được mua bất cứ thứ gì từ khi cô ấy đi theo mình, cô ấy luôn tự mình nói dối, bao gồm cả mở một hiệu sách, tất cả đều được thế chấp bằng tiền bán các vật liệu tang lễ của cô ấy.
Nếu không có khoản tiền đó, sự kiện hải thần lấy lại một trăm vạn tiền đặt cọc, Chu Trạch liền không thể trả được.
Oanh Oanh rơi vào trầm tư,
Cô là kiểu không cần ăn uống cũng có thể tồn tại,
Nhưng thỉnh thoảng ăn một chút gì đó cũng chẳng có vấn đề gì.
"Thế nào?" Chu Trạch hỏi.
"Lão đạo thường nói với Oanh Oanh, con gái ăn quá nhiều đá thì không tốt cho thân thể."
"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng chẳng có vấn đề gì/" Chu Trạch nói.
"Nếu như càng lúc càng băng giá thì sao?"
"....."Chu Trạch.
"Quên đi, vẫn ăn đi!" Bạch Oanh Oanh quyết định.
"Được, tôi sẽ đi mua."
Chu Trạch đi qua, muôn một ly kem, bởi vì nó vừa mới mở cửa, vì vậy nên phải chờ rất lâu.
Bạch Oanh Oanh ngồi ở ghế dài bên kia, một mực nhìn Chu Trạch đang đứng bên cửa tiệm chờ ly kem, thế mà thỉnh thoảng có chút cười ngây ngô.
Mặc dù bị thương,
Nhưng cảm giác này thật không tệ chút nào.
Cuối cùng, kem cũng đã làm xong, và Chu Trạch cầm nó trở về.
"Này!"
Một trái bóng bất ngờ lao tới, trực tiếp đập vào tay Chu Trạch, kem rơi xuống đất.
Một đám trẻ ở xa cũng sững sờ.
Chu Trạch không để ý đến lũ trẻ, mà là trước mặt Bạch Oanh Oanh cảm thấy có lỗi vô cùng, một bên rút giấy ra lau lau ống tay áo và nói:
"Không có gì, tôi sẽ mua lại cây khác."
Nói xong, Chu Trạch liền quay người lại đi về phía cửa hàng kem.
Khi Chu Trạch quay lại,
Vừa nãy, một Bạch Oanh Oanh oanh oanh suy yếu cơ thể mềm nhũn bây giờ đã có thể nhảy xuống từ ghế dài,
Quả thực linh hoạt không gì sánh bằng,
Ngay sau đó, sút mạnh quả bóng trước mặt.
"Bạch!"
Bóng bay lên không trung,
Bay thẳng về phía công viên, thậm chí có tiếp tục bay tới quảng trường tiếp theo.
Một đám trẻ xung quanh huấn luyện viên đứng ngây ra.
Bạch Oanh Oanh nắm chặt nắm đấm của mình, giơ lên, toát ra sự phẫn nộ tột đỉnh của mình!
Đáng ghét,
Ông chủ là lần đầu tiên mua kem cho mình,
Thế mà đám tiểu tử các ngươi dám phá hỏng!
Ta liền đấm chết các ngươi bây giờ!
Ông chủ Chu tâm tình đêm nay như rất lạc lõng, anh ta không phải là kiểu người dễ sa đà vào một loại cảm xúc nào đó, là một cá muối, bản phải có một cách đề kháng cảm xúc của riêng bản thân mình.
Để khi những hạt muối ăn kia không ngừng ập vào người, làm cho bạn khô héo, liền không sợ hãi, càng không quan tâm.
Điều này là bình thường, vậy nên hãy thoải mái đi.
Một người không tim không phổi, dù sao thỉnh thoảng trêu Lâm muội muội tức giận đến phun cả máu ra thì vui vẻ hơn nhiều.
Chu Trạch cảm thấy mình nên đánh một giấc thật chất lượng,
Dù đó là chuyện gì, ngày hôm sau, liền có thể lật lại.
Khi sáng hôm sau, khi Chu Trạch nằm trên giường, anh mở mắt,
Anh tin rằng,
Khoảnh khắc khi tâm trạng của anh đi vào ngõ cụt, đó là một bước ngoặt.
Bởi vì anh phát hiện ra đôi mắt ngấn nước của mình,
Khoảng cách giữa các bên chỉ vẻn vẹn vài phần mười milimet.
Lông mi cô ấy dường như đang điều khiển lời nói và hành động của chính mình;
"Dậy chưa?"
Chu Trạch mở miệng nói, hai chữ này, có thanh âm rung động, là kích động, và cuối cùng Oanh Oanh tỉnh dậy.
"Ừm." Bạch Oanh Oanh đáp lại một tiếng.
Chu Trạch bỗng nhiên cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng, giống như một tuần trước liền trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc càng thêm sự đàn áp của tối hôm qua,
Vào lúc này mọi thứ đã đều bị cuốn đi!
Muốn ôm cô ấy vào lòng,
Nhưng thấy cô ấy đang ngây thơ nhìn mình,
Chu Trạch bỗng nhiên lại cảm thấy có chút xấu hổ, luôn cảm thấy vào những thời điểm như thế này, động tác gì cũng đều là dư thừa.
Thực sự, đối vl Tiểu Luoli mà nói, ông chủ Chu có thể chửi liền chửi bới, không sợ hãi, nhưng đối với khuôn mặt ngây thơ mà Bạch Oanh Oanh nhìn mình lúc này, Chu Trạch ngược lại cảm thấy có chút bó chân bó tay.
"Đói không?"
Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ, sao anh lại hỏi thế,
Mọi người không cần ăn cơm."
Chu Trạch gật đầu, anh ta quên.
Ngồi dậy khỏi giường, Chu Trạch châm một điếu thuốc, ánh nắng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu tới, mang đến tinh thần buổi sáng đầy phấn chấn và ấm áp.
Bạch Oanh Oanh cố gắng đứng dậy, nhưng vết thương thể xác của cô ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn chưa kịp dược chữa trị.
Cô muốn ngồi dậy và lấy quần áo cho Chu Trạch, giống như điều mà cô vẫn làm hằng ngày.
Nhưng cô sau khi đứng dậy, liền loạng choạng ngã xuống.
Cô có chút tức giận nắm tay lại, bĩu môi.
"Có chuyện gì vậy?"
Chu Trạch đem quần áo treo ở đầu giường tới mặc vào.
"Thật vô dụng, không thể hầu hạ được ông chủ."
"An tâm tĩnh dưỡng đi."
Chu Trạch đưa tay lên mũi cô vuốt nhẹ,
Sau đó mình lại sửng sốt một chút,
Hành động này,
Làm sao có thể dựa trên một sự quen thuộc mà giải thích?
"Không." Bạch Oanh Oanh bĩu môi, rất không hài lòng." Ông chủ quá lười biếng."
"...….." Chu Trạch.
"Oanh Oanh không thể hầu hạ ông chủ, ông chủ không thể chịu đựng được, liền sẽ tìm một cô hầu gái khác;
Sau đó, ông chủ chắc chắn sẽ còn tiếp tục không chịu nổi,
Cảm thấy cô ấy nhiệt huyết hơn,
Liền thay thế hoàn toàn Oanh Oanh.""
Chu Trạch nghe những lời này, có chút không nhịn được mà bật cười, anh ta đời trước làm thầy thuốc ngược lại đã gặp qua không ít phụ nữ mang thai hậu sản bị bệnh trầm cảm, nhưng chưa từng thấy qua một loại hậm hực tổn thương như thế này.
Nha đầu này, hẳn là xem quá nhiều "Hầu gái tự tu" nên hơi choáng ngợp.
Lập tực, Chu Trạch đặt lên bờ vai Bạch Oanh Oanh, rất nghiêm túc nói:
"Ngươi phải tin ông chủ của ngươi."
"Chà, ông chủ, tôi hiểu anh!
Anh Anh Anh!"
Chu Trạch nói xong câu đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, trong lời nói nghe mới thật kỳ lạ làm sao?
"Muốn đi ra ngoài một chút không?"Chu Trạch hỏi,"giải sầu một chút."
"Được...…."
"Tôi dẫn cô đi."
"Được, ông chủ."
Vươn tay, nắm lấy tay Bạch Oanh Oanh, Chu Trạch đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu.
Điều khiến Chu Trạch có chút ngạc nhiên đó là, cửa tiệm đã mở ra, Lão đạo đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh đặt một cây gậy, hiển nhiên, lão đạo sau khi hôm qua gặp sự cố "Little buttercup" đã dành thời gian để chọn một chiếc nạng, kiên quyết không cho Chu Trạch chút cơ hội nào để
"dududu".
"Sớm vậy, ông chủ."
Lão đạo đang ngồi ở trên ghế sô pha và ăn bánh quẩy, hầu tử ở bên cạnh thì anh ta cho nó uống sữa đậu nành, Lão đạo vẫn tỏ rất bất tiện, nhưng vẫn có thể thực hiện chức trách của mình sau khi đã cử động được, đã sớm mở cửa tiệm.
"Này, Oanh Oanh cũng tỉnh rồi à, tỉnh táo, tỉnh táo, tất cả mọi người đều đã tốt, tiệm sách lại không còn cô đơn, đúng rồi, ông chủ, anh có định đi không?"
"Ra ngoài một chút."
"Vậy là tốt rồi, bần đạo lo chiếc xe lăn kia không vừa vặn....."
"Không cần, tôi cõng cô ấy đi ra ngoài một chút."
"...…."Lão đạo.
Tại sao?
Vì cái gì!
...
Bạch Oanh Oanh kỳ thực không nặng, chí ít Chu Trạch cũng có thể cõng lên mà không cảm giác quá nhiều mệt mỏi, vừa sáng sớm con người kỳ thực đi lại cũng không nhiều, dầu có thì cũng là vội vã đi làm, vì vậy mà đối với những người này không có quá nhiều bận tâm.
Ngay cả những người chú ý nhất, thì cũng chỉ nghĩ là anh trai cõng em gái mà thôi.
Hai người đi không quá xa, gần đến công viên thì ngừng lại, Bạch Oanh Oanh được Chu Trạch đặt trên ghế dài, Chu Trạch ngồi bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Không nói qua nhiều, hai người cứ vậy ngồi yên lặng.
Quan hệ giữa họ là quan hệ chủ tớ, cũng đã rất hiểu nhau, cho dù có ngồi như vậy mà không nói gì thì cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Không gian công viên là một khoảng đất trống, có một huấn luyện viên đúng tôi đang tuýt còi cho bảy tám tiểu hài đá bóng, vừa sáng sớm, ngược lại tăng thêm không ít sinh khí cho nơi này.
"Không khí thật tốt." Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên thở dài nói.
"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch nhìn cô hỏi.
" Ông chủ, người phụ nữ cũng bị đau chân, được thiếu niên kia cõng đi, nói qua nói lại, tiếp xúc với nam nhân ấy, gục trên lưng anh ta, cảm giác quả thực rất yên tâm.
Oanh Oanh lúc này cũng có cảm giác như vậy."
"Ha ha" Chu Trạch cười cười.
"Và, lúc ấy người phụ nữ và học giả đó, ngồi trên sườn đồi và nhìn đám người chơi đá bóng."
Bạch Oanh Oanh một tay chống cằm, có chút thần thương nói:
"Cũng không biết phu nhân bây giờ ở địa ngục đã như thế nào, cũng không hiểu về sau có cơ hội nào gặp lại phu nhân không."
Chu Trạch không nói chuyện,
Anh rất rõ ràng,
Bạch Oanh Oanh biết Bạch phu nhân là có chút an bài, Bạch phu nhân để cho bà ấy một cái áo ấm sau lại đưa cây trúc cho Bạch Oanh Oanh làm nhiên liệu cho mùa đông tiếp theo, Bạch Oanh Oanh về sau còn tự thiết kế được những chiếc giường trúc hỏa táng.
Có đôi khi, cô ấy thực sự lạnh lùng, nhất là khi lần đầu tiên thấy cô ấy tỉnh lại, nếu không phải là móng tay mình khắc chế cô ấy, khả năng cô ấy cũng sẽ cắn mình giống như Hứa Thanh Lãng thì mọi chuyện thực sự đã tiêu xong.
Nhưng sau khi ở chung, lại phát hiện cô là một một người rất đơn thuần, rất đỗi đơn thuần.
Chu Trạch ngẩng đầu, ngả người ra sau, hoàn toàn dựa vào trên ghế dài, ánh nắng chiếu lên người, thật có một cảm giác ấm áp hài lòng.
"Oanh Oanh à, cô nói xem tôi vốn là người hoang phế như vậy, có phải không?"
"Không có, mỗi lần ngồi nhìn ông chủ đọc sách dưới ánh mặt trời, tôi cảm thấy rất hạnh phúc."
"Nhưng lần đó, cô cùng Lão đạo, xém chút nữa thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, nếu tôi không mặn mà....."
"Ông chủ!"Oanh Oanh bỗng nhiên trầm giọng nói.
"Hừm?"
"Oanh Oanh sẽ cố gắng tu luyện!"
"À?"
"Oanh Oanh về sau sẽ bảo vệ tốt ông chủ, để ông chủ có thể mỗi ngày phơi nắng xem báo uống trà, không có gì phải phiền não nữa."
Oanh Oanh sẽ cung cấp cho ông chủ một môi trường thật hoàn hảo và thoải mái nhất, làm ông chủ mãi mãi hạnh phúc."
"Lời này có vẻ nên dành cho nam nhân."
Chu Trạch đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
"Ngẫm lại xem,
Một cô hầu gái lớn lên và bị đầu độc bởi tàn tích phong kiến "người vợ cụ",
Ồ,
Thật là dễ thương làm sao!
Đối diện công viên có một tiệm tạp hóa, đã mở cửa vào lúc này, nhưng đó không phải là những chiếc bánh hấp, mà là bán kem.
Oanh Oanh thỉnh thoảng nhìn sang phía bên đó.
"Muốn ăn không?" Chu Trạch hỏi.
Thực ra mà nói, cô gái nhỏ dường như chưa được mua bất cứ thứ gì từ khi cô ấy đi theo mình, cô ấy luôn tự mình nói dối, bao gồm cả mở một hiệu sách, tất cả đều được thế chấp bằng tiền bán các vật liệu tang lễ của cô ấy.
Nếu không có khoản tiền đó, sự kiện hải thần lấy lại một trăm vạn tiền đặt cọc, Chu Trạch liền không thể trả được.
Oanh Oanh rơi vào trầm tư,
Cô là kiểu không cần ăn uống cũng có thể tồn tại,
Nhưng thỉnh thoảng ăn một chút gì đó cũng chẳng có vấn đề gì.
"Thế nào?" Chu Trạch hỏi.
"Lão đạo thường nói với Oanh Oanh, con gái ăn quá nhiều đá thì không tốt cho thân thể."
"Thỉnh thoảng ăn một chút cũng chẳng có vấn đề gì/" Chu Trạch nói.
"Nếu như càng lúc càng băng giá thì sao?"
"....."Chu Trạch.
"Quên đi, vẫn ăn đi!" Bạch Oanh Oanh quyết định.
"Được, tôi sẽ đi mua."
Chu Trạch đi qua, muôn một ly kem, bởi vì nó vừa mới mở cửa, vì vậy nên phải chờ rất lâu.
Bạch Oanh Oanh ngồi ở ghế dài bên kia, một mực nhìn Chu Trạch đang đứng bên cửa tiệm chờ ly kem, thế mà thỉnh thoảng có chút cười ngây ngô.
Mặc dù bị thương,
Nhưng cảm giác này thật không tệ chút nào.
Cuối cùng, kem cũng đã làm xong, và Chu Trạch cầm nó trở về.
"Này!"
Một trái bóng bất ngờ lao tới, trực tiếp đập vào tay Chu Trạch, kem rơi xuống đất.
Một đám trẻ ở xa cũng sững sờ.
Chu Trạch không để ý đến lũ trẻ, mà là trước mặt Bạch Oanh Oanh cảm thấy có lỗi vô cùng, một bên rút giấy ra lau lau ống tay áo và nói:
"Không có gì, tôi sẽ mua lại cây khác."
Nói xong, Chu Trạch liền quay người lại đi về phía cửa hàng kem.
Khi Chu Trạch quay lại,
Vừa nãy, một Bạch Oanh Oanh oanh oanh suy yếu cơ thể mềm nhũn bây giờ đã có thể nhảy xuống từ ghế dài,
Quả thực linh hoạt không gì sánh bằng,
Ngay sau đó, sút mạnh quả bóng trước mặt.
"Bạch!"
Bóng bay lên không trung,
Bay thẳng về phía công viên, thậm chí có tiếp tục bay tới quảng trường tiếp theo.
Một đám trẻ xung quanh huấn luyện viên đứng ngây ra.
Bạch Oanh Oanh nắm chặt nắm đấm của mình, giơ lên, toát ra sự phẫn nộ tột đỉnh của mình!
Đáng ghét,
Ông chủ là lần đầu tiên mua kem cho mình,
Thế mà đám tiểu tử các ngươi dám phá hỏng!
Ta liền đấm chết các ngươi bây giờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook