Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 244: Ảnh đen trắng
Editor: Waveliterature Vietnam
Đêm xuống, cảnh cửa của ngôi nhà đất được khép hờ.
Chu Trạch cố ý để cô bé ngồi gần ngưỡng cửa. Về phần lão Thôi, Chu Trạch để Hứa Thanh Lãng dùng dây thừng trói ông ta lại, còn dùng giẻ để bịt miệng ông ta, để lão Thôi ngồi trên cái ghế ở trong phòng khách.
Cũng giống như lời lão Thôi đã nói lúc trước, ông tình nguyện để cho người dân bị cương thi giết, còn hơn là để cháu gái nhỏ của ông phải rời đi.
Đây chính là chuyện thường ở đời.
Người có lựa chọn như vậy, nếu nói ra những lời này cũng không có gì để chỉ trích, bởi nó rất bình thường.
Cũng bởi vậy,
Hứa Thanh Lãng vì bảo vệ những người dân ở trong thôn mà lấy cô bé ra làm mồi nhử dụ cương thi cũng không thể chỉ trích, vì chuyện đó cũng rất bình thường.
Chu Trạch dự định sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa cô bé xuống Địa ngục để có thể được luân hồi chuyển sang kiếp khác, chuyện này cũng không sai. Dù sao sinh lão bệnh tử cũng là quy luật của tự nhiên, cô bé đã chết, vì thế đưa cô bé xuống Địa ngục để đi đầu thai mới là con đường đúng đắn nhất, để cô bé ở lại Dương gian sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Lão Thôi không quan tâm đến sự sống chết của người dân trong thôn, Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng còn phải quan tâm ông ta làm gì nữa?
Quan trọng nhất chính là,
Tính tình của ông lão này khiến người ta cảm thấy chán ghét. Dù sao ông chủ Chu cũng không có chút rung động nào để giúp ông lão này, mọi người ai cũng tự giải quyết việc của mình là được rồi, không cần phải lo chuyện ân tình vãng lai làm gì, quá tốn sức.
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng đứng ở phía sau cửa và dựa người vào khung cửa,
"Nó sẽ đến chứ?"
"Còn phải xem lão già này còn che giấu điều gì nữa không đã?" Chu Trạch lướt nhìn qua lão Thôi đang bị trói thành chiếc "bánh chưng".
"Ông ta còn giấu diếm gì được?"
"Một người có con mắt Âm Dương trời cho, có thể sống được đến nay, đời này của ông ta sóng yên biển lặng như thế sao?"
"Cũng đúng."
Chờ đến lúc về khuya, Hứa Thanh Lãng đã thấm mệt, trực tiếp ngồi xuống nền đất và dựa chân vào tường. Chu Trạch còn ổn, anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không cần mấy thứ như cà phê hay trà để ngăn cơn buồn ngủ. Dù sao thì không có tủ đông hay Oanh Oanh, anh cũng không ngủ được.
Chẳng qua, cứ chờ đợi như vậy rất nhàm chán.
Lão Thôi lăn qua lăn lại mệt mỏi, không ngờ lúc này ông ta đã ngủ thiếp đi, cô bé thì tiếp tục ngoan ngoãn ngồi bên ngưỡng cửa, không ngừng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang ông nội của mình.
Có thể hạ quyết tâm lấy cô bé làm mồi nhử, trong lòng Chu Trạch cũng có chút tội lỗi. Nhưng nếu không làm như vậy thì không thể nào bẫy "sói" được, hơn nữa, đứa bé này chỉ là một thi thai, không cần đối xử với nó như một đưa trẻ bình thường làm gì.
"Răng rắc… Răng rắc…"
Tiếng động vọng lại từ cánh đồng rau ở phía xa.
Chu Trạch lập tức đứng thẳng người lên, Hứa Thanh Lãng cũng ngáy ngủ đứng lên theo.
Cô bé dang hai tay ôm lấy bờ vai của mình, cô cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy rất lạnh lẽo.
"Răng rắc… Răng rắc…"
Âm thanh càng lúc càng gần hơn.
Chu Trạch nhìn qua khe cửa để quan sát tình hình bên ngoài. Hiện tại chỉ nghe thấy tiếng động vọng lại, ngoài ra Chu Trạch không thấy gì khác.
Đợi thêm khoảng mười phút nữa, âm thanh vẫn vang vọng, nhưng nó lại ẩn mình ở trong màn đêm, chậm chạp, không lộ diện.
"Cương thi cũng có trí thông minh à?"
Hứa Thanh Lãng sợ hãi nói.
"...." Chu Trạch.
Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc để cãi nhau, có thể cương thi đã nhận ra vấn đề gì đó nên tạm thời không dám tới gần.
Cô bé quay đầu lại, cảm giác sợ hãi của cô bé càng lúc càng tăng lên. Cô bé muốn gọi ông nội theo bản năng, thế nhưng Chu Trạch lại đang đứng sau lưng ra hiệu cho cô bé im lặng. Cô cố nín nhịn nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.
Lúc này, Chu Trạch xòe bàn tay ra, móng tay đã mọc dài, từng tầng khói đen vờn quanh. Chu Trạch ngồi xổm, đâm móng tay xuống mặt đất.
Khói đen bắt đầu lan ra và chạy về một hướng!
"Ở chỗ này!"
Ngay sau đó,
Chu Trạch vọt thẳng ra khỏi ngưỡng cửa.
Nếu vật kia đã chậm chạp không đến, vậy mình sẽ chủ động xuất kích. Chỉ là đối phó với một cương thi, ông chủ Chu thấy không có gì phải sợ hãi.
Trước đây, khi mới gặp Oanh Oanh lần đầu tiên,
Khí tràng của cô ấy giống hệt như khi Võ Tắc Thiên lâm triều, thế nhưng cuối cùng không phải bị mình cắm móng tay đến phát khóc sao?
Phía trước là vườn rau, bao quanh bên ngoài là một hàng rào bằng tre đơn giản. Khi Chu Trạch tiến lên cũng là lúc có một "bóng người" nhảy qua đây.
Đó đích thật là một cú nhảy. Đối phương mặc áo phông màu đen và quần soóc. Khi đối phương nhảy ra, toàn bộ hàng rào đã bị đụng gãy.
"Rầm!"
Thân thể của Chu Trạch va chạm với cơ thể của đối phương. Từ trên người của đối phương truyền đến một cảm giác cứng như sắt thép, hơn nữa đà lao vào Chu Trạch cung không bị giảm xút, chứng tỏ đối phương có một loại quyết tuyệt đáng sợ.
Móng tay của Chu Trạch vì thế cũng không thuận để đâm vào lồng ngực đối phương.
Ở trước móng tay,
Dù lồng ngực có cứng rắn như thế nào cũng hóa thành mềm.
"Bẹp!"
Cảm giác giống như đâm móng tay vào phần thịt của quả dưa hấu, mềm mềm, xốp xốp, hơn nữa còn mang theo một cảm giác đậm đặc.
Thân thể đối phương không ngừng run lên sau đó trực tiếp vặn vẹo và vật lộn trên mặt đất, giống hệt như một con đỉa bị rắc muối lên.
"Thế nào?"
Hứa Thanh Lãng cũng chạy tới.
"Đã giải quyết xong."
Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, người này không ngừng co quắp, trên người bắt đầu có làn sương mù màu đen bao phủ.
Lấy điện thoại di động ra soi gương mặt của đối phương, Chu Trạch phát hiện ra ngày này anh đã gặp lúc sáng, là một trong những người trong thôn đã cứu người phụ nữ rơi xuống mương kia.
Tại sao lại là anh ta?
Lúc này, người đàn ông không còn hơi thở, cơ thể anh ta bắt đầu mềm ra và mủ đen bắt đầu tràn ra từ miệng và mũi của anh ta.
Bị móng tay Chu Trạch trực tiếp đâm vào, chẳng khác gì là tra tấn. Bạch Oanh Oanh trước kia bị móng tay Chu Trạch sượt qua đã khó có thể mà chịu nổi, huống hồ người này làm sao có thể so sánh với Oanh Oanh.
"Người này tôi biết." Hứa Thanh Lãng cũng lấy điện thoại ra soi: "Là con trai thứ ba của nhà thím Từ, tên là…"
"Người này tôi cũng biết."
Chu Trạch ngắt lời Hứa Thanh Lãng, xoay cổ của người đàn ông qua một bên.
Trên cổ của đối phương có hai dấu răng rất rõ ràng.
Ngón tay Chu Trạch vuốt ve trên dấu răng,sau đó ánh mắt đột ngột ngưng lại:
"Không đúng, anh ta mới bị cương thi cắn không lâu nên thân thể đã biến thành cương thi!"
Ngay sau đó,
Chu Trạch lập tức xông về phía ngôi nhà của lão Thôi, bé gái vốn đang ngồi ở ngưỡng cửa đã không thấy đâu nữa.
Đợi đến khi Chu Trạch vào nhà, lão Thôi bị Hứa Thanh Lãng trói lại như chiếc bánh chưng cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một sợi dây và một băng ghế trống không.
Trúng kế,
Không ngờ anh lại trúng kế.
Khi Hứa Thanh Lãng trở lại chỉ thấy ngôi nhà trống không cũng khẽ nhíu mày.
"Cái này…làm sao có thể?"
Hứa Thanh Lãng có chút khó tin.
Cương thi kia không phải là Chu Trạch, cũng không phải là Oanh Oanh đã tu luyện trong hơn hai trăm năm.
Nhưng tại sao lại có thể chơi kế "điệu hổ ly sơn"?
"Ông lão kia cũng bị cương thi ăn rồi sao?" Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm.
"Không đúng."
Chu Trạch ngồi xổm xuống và nhặt những sợi dây thừng rải rác trên mặt đất lên.
"Nhìn những vị trí bị đứt của sợi dây thừng này có thể thấy rằng dây thừng phải ma sát rất nhiều lần mới đứt, không phải do móng tay cương thi làm đứt, chắc hẳn là ông lão đã tự mình thoát ra."
Nói xong, Chu Trạch đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước nhà.
"Vừa rồi khi chúng ta tới vườn rau, nếu ông lão chạy ngay ra ngoài thì không thể tránh khỏi tầm mắt của chúng ta. Hơn nữa rõ ràng ông ta biết có một cương thi đang theo dõi mình, hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ trốn ra ngoài, chí ít ông ta ở trong phòng chúng ta còn có thể bảo đảm sự an toàn cho ông ta và cháu gái ông ta."
Hứa Thanh Lãng nghe vậy lập tức đến phòng bếp nhìn một chút, sau đó lại đi tới phòng ngủ, cuối cùng Hứa Thanh Lãng chỉ xuống phía gầm giường, nói:
"Phía dưới này có đường ngầm!"
Chu Trạch đứng dậy đi tới, quả nhiên giường đã bị xốc lên, phía dưới thực sự có đường ngầm.
Một ông lão sống cô đơn một mình, chỉ có một cháu gái không phải là người để bầu bạn, vậy ông ta đào đường ngầm này để làm gì?
Chẳng lẽ lão Thôi hồi còn trẻ đã xem "Địa đạo chiến" tới mức bị tẩu hỏa nhập ma, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đào đường hầm này?
"Anh đi xử lý thi thể kia đi, mang vào trong phòng giấu kỹ, tôi đuổi theo ông ta trước, nhớ chú ý an toàn."
Chu Trạch quay qua dặn dò Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, người kia vừa bị Chu Trạch giết, nếu cứ để bên ngoài như vậy, chờ hừng đông có người đi ngang qua chắc chắn sẽ có một phen náo loạn. Đúng là hiện giờ rất cần một người xử lý cái xác này.
Chờ khi Hứa Thanh Lãng đi rồi, Chu Trạch nhảy vào trong đường ngầm. Con đường ngầm này không rộng lắm, lúc đi phần lớn đều phải khom người, thậm chí bò sát xuống đất mới có thể đi qua được.
Hơn nữa, đường ngầm này thực sự không phải là ngắn.
Trong lòng Chu Trạch cũng thầm ngưỡng mộ ông cụ này. Người khác thì khổ cực trồng cây, ông lại ở trong nhà đào con đường bí mật này.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút, con đường ngầm bắt đầu dẫn lên trên, Chu Trạch cũng phát hiện dấu hiệu ma sát khi con người đi qua chỗ này. Ván phía trên cũng đang mở, Chu Trạch cũng dễ dàng đi qua.
Sau khi đi vào,
Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, nơi đây là một căn nhà ngói đã cũ, thực sự đã rất cũ kỹ, hơn nữa ở đây hẳn là không có người lui tới thường xuyên.
Ở nông thôn nhà kiểu này có rất nhiều. Trước đây họ sẽ sẽ trong căn nhà này, nhưng một thời gian sau, khi kinh tế khá hơn, người lớn tuổi cũng đã mất, người ta sẽ dùng căn nhà này làm phòng bếp hoặc kho để chứa đồ linh tinh.
Quả nhiên, sau khi Chu Trạch đi vào phòng khách, lập tức anh nhìn thấy một linh đài, phía trên linh đài có hai ngọn đèn không được châm lửa, bên ngoài còn có mạng nhện, giữa hai ngọn đèn có một bát hương và di ảnh của một bà cụ.
Bà lão cười rất vui vẻ, cười lộ hết cả hàm răng.
Con đường ngầm của lão Thôi dẫn đến đây, có lẽ nào người này khi còn sống là nhân tình của ông ta?
Khả năng bà cụ này sớm đã góa chồng, nhưng vì có con cái nên không tiện ở chung cùng lão Thôi.
Ở những vùng nông thôn như thế này, người góa chồng muốn tìm một người khác vẫn là việc rất khó khăn, quan trọng là con trai con gái sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Lão Thôi bỏ công sức đào đường ngầm đến đây, thực sự khiến người ta thấy cảm động.
Nhưng cảnh còn người mất,
Bà cụ đã đi trước một bước,
Đoán chừng rất lâu rồi lão Thôi không dùng tới con đường ngầm này, lần này ông ta dùng thuần túy cũng là để chạy chết mà thôi.
"Haha."
Chu Trạch lắc đầu, đi xuyên qua phòng khách. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng tìm được lão Thôi, bởi vì anh biết rõ, cương thi kia cũng đang gắt gao tìm hai ông cháu lão Thôi.
Hơn nữa,
Ngay từ đầu cương thi kia cũng chỉ trộm vặt,
Nhưng hiện tại nó đã bắt đầu giết người!
Điều mà Chu Trạch không phát hiện ra chính là,
Sau khi anh đi ngang qua phòng khách,
Trên linh đài bị che kín bởi mạng nhện,
Cụ già bên trong tấm ảnh đen trắng đang cười tươi,
Miệng cười,
Một lúc một tăng lên.
Đêm xuống, cảnh cửa của ngôi nhà đất được khép hờ.
Chu Trạch cố ý để cô bé ngồi gần ngưỡng cửa. Về phần lão Thôi, Chu Trạch để Hứa Thanh Lãng dùng dây thừng trói ông ta lại, còn dùng giẻ để bịt miệng ông ta, để lão Thôi ngồi trên cái ghế ở trong phòng khách.
Cũng giống như lời lão Thôi đã nói lúc trước, ông tình nguyện để cho người dân bị cương thi giết, còn hơn là để cháu gái nhỏ của ông phải rời đi.
Đây chính là chuyện thường ở đời.
Người có lựa chọn như vậy, nếu nói ra những lời này cũng không có gì để chỉ trích, bởi nó rất bình thường.
Cũng bởi vậy,
Hứa Thanh Lãng vì bảo vệ những người dân ở trong thôn mà lấy cô bé ra làm mồi nhử dụ cương thi cũng không thể chỉ trích, vì chuyện đó cũng rất bình thường.
Chu Trạch dự định sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa cô bé xuống Địa ngục để có thể được luân hồi chuyển sang kiếp khác, chuyện này cũng không sai. Dù sao sinh lão bệnh tử cũng là quy luật của tự nhiên, cô bé đã chết, vì thế đưa cô bé xuống Địa ngục để đi đầu thai mới là con đường đúng đắn nhất, để cô bé ở lại Dương gian sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Lão Thôi không quan tâm đến sự sống chết của người dân trong thôn, Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng còn phải quan tâm ông ta làm gì nữa?
Quan trọng nhất chính là,
Tính tình của ông lão này khiến người ta cảm thấy chán ghét. Dù sao ông chủ Chu cũng không có chút rung động nào để giúp ông lão này, mọi người ai cũng tự giải quyết việc của mình là được rồi, không cần phải lo chuyện ân tình vãng lai làm gì, quá tốn sức.
Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng đứng ở phía sau cửa và dựa người vào khung cửa,
"Nó sẽ đến chứ?"
"Còn phải xem lão già này còn che giấu điều gì nữa không đã?" Chu Trạch lướt nhìn qua lão Thôi đang bị trói thành chiếc "bánh chưng".
"Ông ta còn giấu diếm gì được?"
"Một người có con mắt Âm Dương trời cho, có thể sống được đến nay, đời này của ông ta sóng yên biển lặng như thế sao?"
"Cũng đúng."
Chờ đến lúc về khuya, Hứa Thanh Lãng đã thấm mệt, trực tiếp ngồi xuống nền đất và dựa chân vào tường. Chu Trạch còn ổn, anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, không cần mấy thứ như cà phê hay trà để ngăn cơn buồn ngủ. Dù sao thì không có tủ đông hay Oanh Oanh, anh cũng không ngủ được.
Chẳng qua, cứ chờ đợi như vậy rất nhàm chán.
Lão Thôi lăn qua lăn lại mệt mỏi, không ngờ lúc này ông ta đã ngủ thiếp đi, cô bé thì tiếp tục ngoan ngoãn ngồi bên ngưỡng cửa, không ngừng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang ông nội của mình.
Có thể hạ quyết tâm lấy cô bé làm mồi nhử, trong lòng Chu Trạch cũng có chút tội lỗi. Nhưng nếu không làm như vậy thì không thể nào bẫy "sói" được, hơn nữa, đứa bé này chỉ là một thi thai, không cần đối xử với nó như một đưa trẻ bình thường làm gì.
"Răng rắc… Răng rắc…"
Tiếng động vọng lại từ cánh đồng rau ở phía xa.
Chu Trạch lập tức đứng thẳng người lên, Hứa Thanh Lãng cũng ngáy ngủ đứng lên theo.
Cô bé dang hai tay ôm lấy bờ vai của mình, cô cảm thấy sợ hãi, cũng cảm thấy rất lạnh lẽo.
"Răng rắc… Răng rắc…"
Âm thanh càng lúc càng gần hơn.
Chu Trạch nhìn qua khe cửa để quan sát tình hình bên ngoài. Hiện tại chỉ nghe thấy tiếng động vọng lại, ngoài ra Chu Trạch không thấy gì khác.
Đợi thêm khoảng mười phút nữa, âm thanh vẫn vang vọng, nhưng nó lại ẩn mình ở trong màn đêm, chậm chạp, không lộ diện.
"Cương thi cũng có trí thông minh à?"
Hứa Thanh Lãng sợ hãi nói.
"...." Chu Trạch.
Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc để cãi nhau, có thể cương thi đã nhận ra vấn đề gì đó nên tạm thời không dám tới gần.
Cô bé quay đầu lại, cảm giác sợ hãi của cô bé càng lúc càng tăng lên. Cô bé muốn gọi ông nội theo bản năng, thế nhưng Chu Trạch lại đang đứng sau lưng ra hiệu cho cô bé im lặng. Cô cố nín nhịn nhưng đôi mắt đã đỏ hoe.
Lúc này, Chu Trạch xòe bàn tay ra, móng tay đã mọc dài, từng tầng khói đen vờn quanh. Chu Trạch ngồi xổm, đâm móng tay xuống mặt đất.
Khói đen bắt đầu lan ra và chạy về một hướng!
"Ở chỗ này!"
Ngay sau đó,
Chu Trạch vọt thẳng ra khỏi ngưỡng cửa.
Nếu vật kia đã chậm chạp không đến, vậy mình sẽ chủ động xuất kích. Chỉ là đối phó với một cương thi, ông chủ Chu thấy không có gì phải sợ hãi.
Trước đây, khi mới gặp Oanh Oanh lần đầu tiên,
Khí tràng của cô ấy giống hệt như khi Võ Tắc Thiên lâm triều, thế nhưng cuối cùng không phải bị mình cắm móng tay đến phát khóc sao?
Phía trước là vườn rau, bao quanh bên ngoài là một hàng rào bằng tre đơn giản. Khi Chu Trạch tiến lên cũng là lúc có một "bóng người" nhảy qua đây.
Đó đích thật là một cú nhảy. Đối phương mặc áo phông màu đen và quần soóc. Khi đối phương nhảy ra, toàn bộ hàng rào đã bị đụng gãy.
"Rầm!"
Thân thể của Chu Trạch va chạm với cơ thể của đối phương. Từ trên người của đối phương truyền đến một cảm giác cứng như sắt thép, hơn nữa đà lao vào Chu Trạch cung không bị giảm xút, chứng tỏ đối phương có một loại quyết tuyệt đáng sợ.
Móng tay của Chu Trạch vì thế cũng không thuận để đâm vào lồng ngực đối phương.
Ở trước móng tay,
Dù lồng ngực có cứng rắn như thế nào cũng hóa thành mềm.
"Bẹp!"
Cảm giác giống như đâm móng tay vào phần thịt của quả dưa hấu, mềm mềm, xốp xốp, hơn nữa còn mang theo một cảm giác đậm đặc.
Thân thể đối phương không ngừng run lên sau đó trực tiếp vặn vẹo và vật lộn trên mặt đất, giống hệt như một con đỉa bị rắc muối lên.
"Thế nào?"
Hứa Thanh Lãng cũng chạy tới.
"Đã giải quyết xong."
Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, người này không ngừng co quắp, trên người bắt đầu có làn sương mù màu đen bao phủ.
Lấy điện thoại di động ra soi gương mặt của đối phương, Chu Trạch phát hiện ra ngày này anh đã gặp lúc sáng, là một trong những người trong thôn đã cứu người phụ nữ rơi xuống mương kia.
Tại sao lại là anh ta?
Lúc này, người đàn ông không còn hơi thở, cơ thể anh ta bắt đầu mềm ra và mủ đen bắt đầu tràn ra từ miệng và mũi của anh ta.
Bị móng tay Chu Trạch trực tiếp đâm vào, chẳng khác gì là tra tấn. Bạch Oanh Oanh trước kia bị móng tay Chu Trạch sượt qua đã khó có thể mà chịu nổi, huống hồ người này làm sao có thể so sánh với Oanh Oanh.
"Người này tôi biết." Hứa Thanh Lãng cũng lấy điện thoại ra soi: "Là con trai thứ ba của nhà thím Từ, tên là…"
"Người này tôi cũng biết."
Chu Trạch ngắt lời Hứa Thanh Lãng, xoay cổ của người đàn ông qua một bên.
Trên cổ của đối phương có hai dấu răng rất rõ ràng.
Ngón tay Chu Trạch vuốt ve trên dấu răng,sau đó ánh mắt đột ngột ngưng lại:
"Không đúng, anh ta mới bị cương thi cắn không lâu nên thân thể đã biến thành cương thi!"
Ngay sau đó,
Chu Trạch lập tức xông về phía ngôi nhà của lão Thôi, bé gái vốn đang ngồi ở ngưỡng cửa đã không thấy đâu nữa.
Đợi đến khi Chu Trạch vào nhà, lão Thôi bị Hứa Thanh Lãng trói lại như chiếc bánh chưng cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một sợi dây và một băng ghế trống không.
Trúng kế,
Không ngờ anh lại trúng kế.
Khi Hứa Thanh Lãng trở lại chỉ thấy ngôi nhà trống không cũng khẽ nhíu mày.
"Cái này…làm sao có thể?"
Hứa Thanh Lãng có chút khó tin.
Cương thi kia không phải là Chu Trạch, cũng không phải là Oanh Oanh đã tu luyện trong hơn hai trăm năm.
Nhưng tại sao lại có thể chơi kế "điệu hổ ly sơn"?
"Ông lão kia cũng bị cương thi ăn rồi sao?" Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm.
"Không đúng."
Chu Trạch ngồi xổm xuống và nhặt những sợi dây thừng rải rác trên mặt đất lên.
"Nhìn những vị trí bị đứt của sợi dây thừng này có thể thấy rằng dây thừng phải ma sát rất nhiều lần mới đứt, không phải do móng tay cương thi làm đứt, chắc hẳn là ông lão đã tự mình thoát ra."
Nói xong, Chu Trạch đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước nhà.
"Vừa rồi khi chúng ta tới vườn rau, nếu ông lão chạy ngay ra ngoài thì không thể tránh khỏi tầm mắt của chúng ta. Hơn nữa rõ ràng ông ta biết có một cương thi đang theo dõi mình, hẳn là sẽ không ngu ngốc đến mức bỏ trốn ra ngoài, chí ít ông ta ở trong phòng chúng ta còn có thể bảo đảm sự an toàn cho ông ta và cháu gái ông ta."
Hứa Thanh Lãng nghe vậy lập tức đến phòng bếp nhìn một chút, sau đó lại đi tới phòng ngủ, cuối cùng Hứa Thanh Lãng chỉ xuống phía gầm giường, nói:
"Phía dưới này có đường ngầm!"
Chu Trạch đứng dậy đi tới, quả nhiên giường đã bị xốc lên, phía dưới thực sự có đường ngầm.
Một ông lão sống cô đơn một mình, chỉ có một cháu gái không phải là người để bầu bạn, vậy ông ta đào đường ngầm này để làm gì?
Chẳng lẽ lão Thôi hồi còn trẻ đã xem "Địa đạo chiến" tới mức bị tẩu hỏa nhập ma, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đào đường hầm này?
"Anh đi xử lý thi thể kia đi, mang vào trong phòng giấu kỹ, tôi đuổi theo ông ta trước, nhớ chú ý an toàn."
Chu Trạch quay qua dặn dò Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, người kia vừa bị Chu Trạch giết, nếu cứ để bên ngoài như vậy, chờ hừng đông có người đi ngang qua chắc chắn sẽ có một phen náo loạn. Đúng là hiện giờ rất cần một người xử lý cái xác này.
Chờ khi Hứa Thanh Lãng đi rồi, Chu Trạch nhảy vào trong đường ngầm. Con đường ngầm này không rộng lắm, lúc đi phần lớn đều phải khom người, thậm chí bò sát xuống đất mới có thể đi qua được.
Hơn nữa, đường ngầm này thực sự không phải là ngắn.
Trong lòng Chu Trạch cũng thầm ngưỡng mộ ông cụ này. Người khác thì khổ cực trồng cây, ông lại ở trong nhà đào con đường bí mật này.
Sau khoảng hơn bốn mươi phút, con đường ngầm bắt đầu dẫn lên trên, Chu Trạch cũng phát hiện dấu hiệu ma sát khi con người đi qua chỗ này. Ván phía trên cũng đang mở, Chu Trạch cũng dễ dàng đi qua.
Sau khi đi vào,
Chu Trạch có chút ngoài ý muốn, nơi đây là một căn nhà ngói đã cũ, thực sự đã rất cũ kỹ, hơn nữa ở đây hẳn là không có người lui tới thường xuyên.
Ở nông thôn nhà kiểu này có rất nhiều. Trước đây họ sẽ sẽ trong căn nhà này, nhưng một thời gian sau, khi kinh tế khá hơn, người lớn tuổi cũng đã mất, người ta sẽ dùng căn nhà này làm phòng bếp hoặc kho để chứa đồ linh tinh.
Quả nhiên, sau khi Chu Trạch đi vào phòng khách, lập tức anh nhìn thấy một linh đài, phía trên linh đài có hai ngọn đèn không được châm lửa, bên ngoài còn có mạng nhện, giữa hai ngọn đèn có một bát hương và di ảnh của một bà cụ.
Bà lão cười rất vui vẻ, cười lộ hết cả hàm răng.
Con đường ngầm của lão Thôi dẫn đến đây, có lẽ nào người này khi còn sống là nhân tình của ông ta?
Khả năng bà cụ này sớm đã góa chồng, nhưng vì có con cái nên không tiện ở chung cùng lão Thôi.
Ở những vùng nông thôn như thế này, người góa chồng muốn tìm một người khác vẫn là việc rất khó khăn, quan trọng là con trai con gái sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Lão Thôi bỏ công sức đào đường ngầm đến đây, thực sự khiến người ta thấy cảm động.
Nhưng cảnh còn người mất,
Bà cụ đã đi trước một bước,
Đoán chừng rất lâu rồi lão Thôi không dùng tới con đường ngầm này, lần này ông ta dùng thuần túy cũng là để chạy chết mà thôi.
"Haha."
Chu Trạch lắc đầu, đi xuyên qua phòng khách. Hiện tại anh chỉ muốn mau chóng tìm được lão Thôi, bởi vì anh biết rõ, cương thi kia cũng đang gắt gao tìm hai ông cháu lão Thôi.
Hơn nữa,
Ngay từ đầu cương thi kia cũng chỉ trộm vặt,
Nhưng hiện tại nó đã bắt đầu giết người!
Điều mà Chu Trạch không phát hiện ra chính là,
Sau khi anh đi ngang qua phòng khách,
Trên linh đài bị che kín bởi mạng nhện,
Cụ già bên trong tấm ảnh đen trắng đang cười tươi,
Miệng cười,
Một lúc một tăng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook