Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 243: Anh mặc kệ người thân của anh?
Editor: Waveliterature Vietnam
"Ba người?"
Chu Trạch bất giác nhìn sang cô cháu gái đang đứng rụt rè ở phía sau mình.
Cô bé bị ánh mắt của Chu Trạch dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, ném ánh mắt giúp đỡ về phía ông nội của mình.
Cả thôn và Hứa Thanh Lãng đều đã nói,
Lão Thôi không có con cái,
Là một kẻ điên khùng,
Như vậy làm sao ông ta có một người cháu gái được?
Còn có, cho tới nay bé gái chỉ nói chuyện với Chu Trạch, cho dù là ở hồ nước hay tới khi về nhà, cô bé vẫn chưa hề giao lưu với người khác.
Trước đây Chu Trạch không hề để ý đến điểm này, bây giờ đột nhiên nhớ lại mới thấy chuyện này rất lạ.
"Này, anh bị làm sao vậy?"
Hứa Thanh Lãng vừa nhai cơm vừa hỏi.
Chu Trạch nhìn về phía lão Thôi, anh cần một lời giải thích từ ông ấy.
Ông lão buồn bực cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Dường như ông ấy không có dự định để ý đến Chu Trạch, đồng thời ông còn oán giận với Hứa Thanh Lãng tại sao không mua rượu về cho ông.
"Cho tôi một lời giải thích đi." Chu Trạch nói.
"Hả?" Hứa Thanh Lãng có chút nghi hoặc nhìn Chu Trạch.
"Chắc chắn là con heo này bị thiếu cân rồi, chắc chắn là Tứ đầu heo không nhận ra ngươi, nếu không đã không giết ngươi rồi." Lão Thôi thở dài: "Trong thế giới này, người tử tế không thế nào giàu có được."
Lão Thôi vẫn đang coi Chu Trạch như không khí.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi buông đũa xuống, anh có thể nhận thấy bầu không khí bây giờ không đúng cho lắm. Quan trọng hơn là, anh hiểu người bạn của mình, đừng nhìn vào Chu Trạch thường ngày nằm trên ghế sofa tắm nắng, từ trong xương tủy Chu Trạch là một người có ham muốn kiểm soát rất mạnh.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc đời trước Chu Trạch là chủ nhiệm của bệnh viện, thích nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Trong hiệu sách, có thể Chu Trạch là một người lười biếng nhưng ai biết rõ được Chu Trạch có ý nghĩ như thế nào?
Lão đạo?
Oanh Oanh?
Deadpool?
Nếu đặt vào thời cổ đại, đây chính là gia đinh, hầu gái, hộ vệ.
Hứa Thanh Lãng tự hài lòng với bản thân, không coi mình như một "nữ" đầu bếp.
Lão Thôi vừa ăn vừa chéo miệng, ăn tới mức miệng chảy đầy mỡ.
Sau đó,
Một bàn tay xuất hiện ở sau đầu ông lão,
"Bộp!"
"Ưm ưm ưm…"
Cả khuôn mặt lão Thôi bị dìm trong đống thức ăn, mọi sự giãy dụa và phải kháng của ông lão đều là vô ích.
"Ông cho rằng ông có đôi mắt Âm Dương.
Ông cho rằng mình lớn tuổi,
Là có thể coi bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện nào đều không cần để tâm?
Rầm!"
Chu Trạch một cước đá gãy chân bàn, cả người lão Thôi trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, ông định hét lên cái gì đó nhưng không thể nào hét được.
Cô bé kêu khóc, muốn xông tới đẩy Chu Trạch ra để cứu ông nội mình, thế nhưng móng tay của Chu Trạch đã nhanh chóng mọc dài ra, từng luồng khí đen quấn chặt lấy cô bé, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nhưng nhờ luồng khói đen này mà Hứa Thanh Lãng cuối cùng đã có thể nhìn thấy bóng dáng của cô bé.
"Cái này… cái này… làm sao ở đây lại có một đứa bé như thế này!"
Chu Trạch lùi về phía sau một bước, lão Thôi từ từ bò dậy, lấy tay gạt đi cơm và thức ăn bám trên mặt, trực tiếp "gào khóc" xông lên, đòi liều mạng với Chu Trạch.
Lần này, ông chủ Chu có chút đề phòng.
Cánh tay trực tiếp vung tới, cùi chỏ nặng nề đập mạnh vào ngực lão Thôi. Nói cho cùng lão Thôi cũng là người lớn tuổi, cho dù ông chủ Chu có lười biếng nhưng cũng đang ở trong giai đoạn tuổi trẻ nóng tính. Lần thứ hai lão Thôi bị hất văng ra đất.
Cháu gái bị khí đen vây nhốt, sốt ruột không ngừng than khóc.
"Ông không nói với tôi thì để tôi tự xem.
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến tôi không phân biệt được cô bé này không phải là người!"
Chu Trạch tiến lên một bước, móng tay chậm rãi dài ra.
Ngay cả Chu Trạch cũng không hề nhận thấy sự bất thường của cô bé này, đây chính là chuyện dị thường nhất. Ngay cả Hứa Thanh Lãng hay những người trong thôn đều không phát hiện ra cô.
Cô bé chỉ là hư ảo
Nhưng lại cũng rất chân thật!
Móng tay Chu Trạch chậm rãi tới gần cô bé,
Nếu như ngươi nguyện ý, ta từng chút, từng chút một sẽ làm ngươi kinh ngạc…
Hiện tại Chu Trạch định "mở lòng" cô bé ra, để xem bên trong cấu tạo từ cái gì.
"Đừng, đừng đụng tới cháu tôi. Tôi nói, tôi nói…con bé là thi thai mà tôi nhặt từ phần mộ tổ về."
Dường như lão Thôi không đĩnh giãy dụa nữa mà nguyện ý khai sạch.
Ông lão này có sự quật cường mà ở độ tuổi của ông thường có, từ thái độ của người dân trong thôn có thể nhìn ra, trên phương diện ứng nhân xử thế ông có thiếu sót rất lớn.
Ông ta ngu ngốc, thực sự rất ngu ngốc, dám bày vẻ mặt ngốc nghếch của mình ra trước mặt quỷ sai.
"Thi thai? Thi thai là cái gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi. Anh ta không hỏi lão thôi mà hỏi Chu Trạch.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Anh không biết sao?"
"Làm sao mà tôi biết được."
Lão Thôi thở dài: "Thi thai là hình thể do thi khí tạo thành, không phải thi thể mang thai sinh ra đứa bé, mà khi được chôn cất, người được chôn đó đã có bầu.
Nhưng khi người mẹ chết rồi, thai nhi trong bụng cũng sẽ chết theo, biến thành thai lưu.
Chẳng qua, nếu như phong thủy thích hợp hoặc với sự đóng góp của một số yếu tố nhất định, đứa bé đã chết trong bụng có thể thay đổi, mặc dù thân thể đã chết nhưng linh hồn lại có thể thoát ra và tái sinh một lần nữa.
Tiểu Sai đã tồn tại theo phương thức này vào ba năm trước. Ba năm trước khi tôi đi qua mộ phần đã thấy đứa bé này quỳ khóc ở đó.
Khi tôi thấy đứa bé lạ mặt, tôi đã đến gần hỏi cô bé ở thôn nào. Cô bé chỉ nói mẹ đang ở dưới đất, cô ham chơi nên từ dưới đất chạy lên, hiện tại không biết trở về thế nào.
Sau đó tôi đã đem đứa bé này về nuôi."
Hứa Thanh Lãng nghe xong lời lão Thôi kể lại, lập tức hỏi:
"Ông nuôi cô bé?"
"Mỗi ngày con bé chỉ cần uống một chút máu, máu gà hay máu dê gì cũng được, mà máu người cũng không sao. Con bé chỉ cần uống một bát nhỏ, rất dễ nuôi. Mà con bé cũng ngoan và rất hiểu lòng người, hơn nữa còn biết quan tâm và chăm sóc tôi. Con bé chính là cháu nội của tôi, thân thiết hơn cả ruột thịt."
Lão Thôi nhìn đứa cháu nhỏ của mình, nói.
"Lúc trước tôi có hỏi ông, vì sao cương thi lại đến gõ cửa nhà ông. Là vì cô bé này sao?"
Chu Trạch chỉ chỉ về phía bé gái.
"Đứa bé này là của tôi, là của tôi."
Lão Thôi lập tức ôm cô cháu gái nhỏ của mình vào lòng.
"Đứa bé này chính là cháu gái của tôi, cháu gái ruột của tôi! Không ai có thể cướp con bé từ tay tôi được! Cho dù có chết tôi cũng không để con bé rời khỏi tôi!"
"Cương thi đã ở trong thôn này và phá làng phá xóm, nếu một mực chỉ muốn giữ cháu gái lại cho mình, khiến cương thi tìm không thấy chỉ khiến hắn phát cuồng hơn thôi."
"Chỉ ăn trộm một chút gà vịt, tiết lộ một chút sát khí khiến người dân trong thôn đều mơ thấy ác mộng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng ông có biết rằng sau khi cương khi mất kiên nhẫn thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Ông là người có con mắt Âm Dương, những chuyện này chắc hẳn ông hiểu rõ hơn ai hết!"
Chu Trạch nhìn lão Thôi và nói.
"Bọn họ chết thì cứ để b9onj họ chết, chết đi cũng được, một đám quên nguồn quên gốc!
Chỉ vì một khoản tiền nhỏ mà phần mộ tổ tiên cũng không cần. Đám người này chết cũng không tiếc.
Đáng chết!
Đáng chết!
Cho dù bọn họ có chết hết nhưng cũng đừng mong đưa Tiểu Sai đi, không thể để con bé rời khỏi tôi được!"
"Ông nội, Tiểu Sai cũng không muốn xa ông nội, chỉ muốn đi theo ông nội thôi."
Cô bé cũng lão Thôi ôm nhau khóc lớn.
"Là vì nguyên nhân này sao?" Hứa Thanh Lãng đi đến bên Chu Trạch, nhỏ giọng hỏi.
Nếu như hết thảy những chuyện ở đây được tạo ra là do lão Thôi có con mắt Âm Dương trời sinh, nhưng nhân sinh lại cực kỳ thất bại, ông chỉ muốn giữ đứa cháu nhỏ này lại bên mình. Như vậy, chỉ cần giao đứa bé ra mọi chuyện sẽ được giải quyết, dường như đây là phương thức xử lý thích hợp nhất.
Dân làng có thể tránh khỏi một tai họa lớn, hơn nữa cô bé này là do thi thai biến thành, không thể coi là người sống được.
"Thời gian không chính xác." Chu Trạch lắc đầu. "Hẳn mục tiêu của cương thi chính là cô bé này, nhưng có thể hai bên không có quan hệ cha con hay mẹ con gì cả. Anh không nghe thấy ông cụ nói sao? Ba năm trước ông ấy đã nhận nuôi đứa bé này.
Nếu như cha mẹ của cô bé còn ở đây, đồng thời bọn họ còn biến thành cương thi thì thứ nhất, cô bé này rất khó để chạy ra ngoài, thứ hai, dù cô bé có chạy ra ngoài nhưng không thể ba năm sau cha mẹ cô bé mới tìm tới được."
"Vậy anh nghĩ sao?"
"Phần mộ tổ tiên đã bị phá bỏ rồi rời đi nơi khác, thậm chí có thể vì chuyện này nên dẫn đến tầng đất nào đó đã biến hóa, làm xuất hiện một cương thi.
Loại công trình lớn như thế này rất dễ tạo ra những chuyện kỳ quái, long trụ dưới đường cao tốc ở Thượng Hải cũng là một trong số đó.
Sau đó, cương thi này dựa vào bản năng mà ngửi thấy mùi của cô bé này, nên muốn dùng cô bé để bồi bổ."
"Vậy sao anh không có cảm giác với cô bé?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Thời viễn cổ, con người thường sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, chỉ cần có một ngụm cám đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Người hiện đại bây giờ không chỉ muốn ăn no, mà còn phải ăn ngon."
"Muốn nói mình có huyết thống cao còn phải vòng vo." Hứa Thanh Lãng khinh thường nói.
Chu Trạch không phản bác gì nữa,
Bởi vì anh biết,
Nguyên nhân thực tế của chuyện anh không nhận ra đứa bé không phải là người chính là anh chưa chính thức nhập vào trạng thái cương thi,
Nếu để ý thức kia trong bản thân anh thức tỉnh, đoán chừng việc đầu tiên anh làm chính là nhét bé gái này vào trong miệng. Dường như anh rất thích ăn linh hồn để nuôi dưỡng bản thân.
"Vậy thi thai này phải giải quyết thế nào? Có gửi cô bé đi đầu thai không?"
"Cũng có thể. Cô bé được hình thành từ vong hồn, chẳng qua linh hồn cô bé đã dính thi khí nên sinh ra biến hóa, nhưng thực chất cô vốn chỉ là một vong hồn, xử lý một chút có thể đưa xuống Địa ngục để đi đầu thai.
Hơn nữa, sau khi gửi cô bé xuống Địa ngục, chắc chắn có có tích điểm rất cao."
"Vậy hãy chờ thêm một thời gian nữa, giúp tôi xử lý xong chuyện cương thi đã?"
Chu Trạch không nói gì.
"Này, anh giúp tôi đi. Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Oanh Oanh không? Lần đó đúng thực sự kinh khủng, một mình tôi không thể tự giải quyết được đâu."
Chu Trạch vẫn không nói gì.
"Tốt xấu gì thì đây cũng là quê nhà tôi, tôi không muốn có chuyện không hay xảy ra ở đây."
Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, sau đó lại cúi xuống nhìn mũi giày của mình,
Anh cọ xát mũi giày trên mặt đất, nói:
"Ai đời vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền mua một căn nhà, đời này thậm chí một căn phòng nhỏ để ở cũng không có, thật là thất bại quá đi."
"....." Hứa Thanh Lãng.
"Anh em như vậy là không được, anh nhân lúc cháy nhà lợi dụng hôi của." Hứa Thanh Lãng nghẹn ngào nói sau một lúc đứng hình.
"Vậy anh có thể đưa ra một lý do hợp lý nào đó để thuyết phục tôi không?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Tôi dựa vào chuyện, đây không phải là do thân thích của anh gây ra sao?
Người nhà anh muốn kiếm chuyện,
Sao anh có thể ngồi nhìn như thế được?"
"...…." Chu Trạch.
"Ba người?"
Chu Trạch bất giác nhìn sang cô cháu gái đang đứng rụt rè ở phía sau mình.
Cô bé bị ánh mắt của Chu Trạch dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, ném ánh mắt giúp đỡ về phía ông nội của mình.
Cả thôn và Hứa Thanh Lãng đều đã nói,
Lão Thôi không có con cái,
Là một kẻ điên khùng,
Như vậy làm sao ông ta có một người cháu gái được?
Còn có, cho tới nay bé gái chỉ nói chuyện với Chu Trạch, cho dù là ở hồ nước hay tới khi về nhà, cô bé vẫn chưa hề giao lưu với người khác.
Trước đây Chu Trạch không hề để ý đến điểm này, bây giờ đột nhiên nhớ lại mới thấy chuyện này rất lạ.
"Này, anh bị làm sao vậy?"
Hứa Thanh Lãng vừa nhai cơm vừa hỏi.
Chu Trạch nhìn về phía lão Thôi, anh cần một lời giải thích từ ông ấy.
Ông lão buồn bực cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Dường như ông ấy không có dự định để ý đến Chu Trạch, đồng thời ông còn oán giận với Hứa Thanh Lãng tại sao không mua rượu về cho ông.
"Cho tôi một lời giải thích đi." Chu Trạch nói.
"Hả?" Hứa Thanh Lãng có chút nghi hoặc nhìn Chu Trạch.
"Chắc chắn là con heo này bị thiếu cân rồi, chắc chắn là Tứ đầu heo không nhận ra ngươi, nếu không đã không giết ngươi rồi." Lão Thôi thở dài: "Trong thế giới này, người tử tế không thế nào giàu có được."
Lão Thôi vẫn đang coi Chu Trạch như không khí.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi buông đũa xuống, anh có thể nhận thấy bầu không khí bây giờ không đúng cho lắm. Quan trọng hơn là, anh hiểu người bạn của mình, đừng nhìn vào Chu Trạch thường ngày nằm trên ghế sofa tắm nắng, từ trong xương tủy Chu Trạch là một người có ham muốn kiểm soát rất mạnh.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến việc đời trước Chu Trạch là chủ nhiệm của bệnh viện, thích nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay. Trong hiệu sách, có thể Chu Trạch là một người lười biếng nhưng ai biết rõ được Chu Trạch có ý nghĩ như thế nào?
Lão đạo?
Oanh Oanh?
Deadpool?
Nếu đặt vào thời cổ đại, đây chính là gia đinh, hầu gái, hộ vệ.
Hứa Thanh Lãng tự hài lòng với bản thân, không coi mình như một "nữ" đầu bếp.
Lão Thôi vừa ăn vừa chéo miệng, ăn tới mức miệng chảy đầy mỡ.
Sau đó,
Một bàn tay xuất hiện ở sau đầu ông lão,
"Bộp!"
"Ưm ưm ưm…"
Cả khuôn mặt lão Thôi bị dìm trong đống thức ăn, mọi sự giãy dụa và phải kháng của ông lão đều là vô ích.
"Ông cho rằng ông có đôi mắt Âm Dương.
Ông cho rằng mình lớn tuổi,
Là có thể coi bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện nào đều không cần để tâm?
Rầm!"
Chu Trạch một cước đá gãy chân bàn, cả người lão Thôi trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, ông định hét lên cái gì đó nhưng không thể nào hét được.
Cô bé kêu khóc, muốn xông tới đẩy Chu Trạch ra để cứu ông nội mình, thế nhưng móng tay của Chu Trạch đã nhanh chóng mọc dài ra, từng luồng khí đen quấn chặt lấy cô bé, cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nhưng nhờ luồng khói đen này mà Hứa Thanh Lãng cuối cùng đã có thể nhìn thấy bóng dáng của cô bé.
"Cái này… cái này… làm sao ở đây lại có một đứa bé như thế này!"
Chu Trạch lùi về phía sau một bước, lão Thôi từ từ bò dậy, lấy tay gạt đi cơm và thức ăn bám trên mặt, trực tiếp "gào khóc" xông lên, đòi liều mạng với Chu Trạch.
Lần này, ông chủ Chu có chút đề phòng.
Cánh tay trực tiếp vung tới, cùi chỏ nặng nề đập mạnh vào ngực lão Thôi. Nói cho cùng lão Thôi cũng là người lớn tuổi, cho dù ông chủ Chu có lười biếng nhưng cũng đang ở trong giai đoạn tuổi trẻ nóng tính. Lần thứ hai lão Thôi bị hất văng ra đất.
Cháu gái bị khí đen vây nhốt, sốt ruột không ngừng than khóc.
"Ông không nói với tôi thì để tôi tự xem.
Rốt cuộc là thứ gì đã khiến tôi không phân biệt được cô bé này không phải là người!"
Chu Trạch tiến lên một bước, móng tay chậm rãi dài ra.
Ngay cả Chu Trạch cũng không hề nhận thấy sự bất thường của cô bé này, đây chính là chuyện dị thường nhất. Ngay cả Hứa Thanh Lãng hay những người trong thôn đều không phát hiện ra cô.
Cô bé chỉ là hư ảo
Nhưng lại cũng rất chân thật!
Móng tay Chu Trạch chậm rãi tới gần cô bé,
Nếu như ngươi nguyện ý, ta từng chút, từng chút một sẽ làm ngươi kinh ngạc…
Hiện tại Chu Trạch định "mở lòng" cô bé ra, để xem bên trong cấu tạo từ cái gì.
"Đừng, đừng đụng tới cháu tôi. Tôi nói, tôi nói…con bé là thi thai mà tôi nhặt từ phần mộ tổ về."
Dường như lão Thôi không đĩnh giãy dụa nữa mà nguyện ý khai sạch.
Ông lão này có sự quật cường mà ở độ tuổi của ông thường có, từ thái độ của người dân trong thôn có thể nhìn ra, trên phương diện ứng nhân xử thế ông có thiếu sót rất lớn.
Ông ta ngu ngốc, thực sự rất ngu ngốc, dám bày vẻ mặt ngốc nghếch của mình ra trước mặt quỷ sai.
"Thi thai? Thi thai là cái gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi. Anh ta không hỏi lão thôi mà hỏi Chu Trạch.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Anh không biết sao?"
"Làm sao mà tôi biết được."
Lão Thôi thở dài: "Thi thai là hình thể do thi khí tạo thành, không phải thi thể mang thai sinh ra đứa bé, mà khi được chôn cất, người được chôn đó đã có bầu.
Nhưng khi người mẹ chết rồi, thai nhi trong bụng cũng sẽ chết theo, biến thành thai lưu.
Chẳng qua, nếu như phong thủy thích hợp hoặc với sự đóng góp của một số yếu tố nhất định, đứa bé đã chết trong bụng có thể thay đổi, mặc dù thân thể đã chết nhưng linh hồn lại có thể thoát ra và tái sinh một lần nữa.
Tiểu Sai đã tồn tại theo phương thức này vào ba năm trước. Ba năm trước khi tôi đi qua mộ phần đã thấy đứa bé này quỳ khóc ở đó.
Khi tôi thấy đứa bé lạ mặt, tôi đã đến gần hỏi cô bé ở thôn nào. Cô bé chỉ nói mẹ đang ở dưới đất, cô ham chơi nên từ dưới đất chạy lên, hiện tại không biết trở về thế nào.
Sau đó tôi đã đem đứa bé này về nuôi."
Hứa Thanh Lãng nghe xong lời lão Thôi kể lại, lập tức hỏi:
"Ông nuôi cô bé?"
"Mỗi ngày con bé chỉ cần uống một chút máu, máu gà hay máu dê gì cũng được, mà máu người cũng không sao. Con bé chỉ cần uống một bát nhỏ, rất dễ nuôi. Mà con bé cũng ngoan và rất hiểu lòng người, hơn nữa còn biết quan tâm và chăm sóc tôi. Con bé chính là cháu nội của tôi, thân thiết hơn cả ruột thịt."
Lão Thôi nhìn đứa cháu nhỏ của mình, nói.
"Lúc trước tôi có hỏi ông, vì sao cương thi lại đến gõ cửa nhà ông. Là vì cô bé này sao?"
Chu Trạch chỉ chỉ về phía bé gái.
"Đứa bé này là của tôi, là của tôi."
Lão Thôi lập tức ôm cô cháu gái nhỏ của mình vào lòng.
"Đứa bé này chính là cháu gái của tôi, cháu gái ruột của tôi! Không ai có thể cướp con bé từ tay tôi được! Cho dù có chết tôi cũng không để con bé rời khỏi tôi!"
"Cương thi đã ở trong thôn này và phá làng phá xóm, nếu một mực chỉ muốn giữ cháu gái lại cho mình, khiến cương thi tìm không thấy chỉ khiến hắn phát cuồng hơn thôi."
"Chỉ ăn trộm một chút gà vịt, tiết lộ một chút sát khí khiến người dân trong thôn đều mơ thấy ác mộng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng ông có biết rằng sau khi cương khi mất kiên nhẫn thì sẽ tạo thành hậu quả như thế nào không? Ông là người có con mắt Âm Dương, những chuyện này chắc hẳn ông hiểu rõ hơn ai hết!"
Chu Trạch nhìn lão Thôi và nói.
"Bọn họ chết thì cứ để b9onj họ chết, chết đi cũng được, một đám quên nguồn quên gốc!
Chỉ vì một khoản tiền nhỏ mà phần mộ tổ tiên cũng không cần. Đám người này chết cũng không tiếc.
Đáng chết!
Đáng chết!
Cho dù bọn họ có chết hết nhưng cũng đừng mong đưa Tiểu Sai đi, không thể để con bé rời khỏi tôi được!"
"Ông nội, Tiểu Sai cũng không muốn xa ông nội, chỉ muốn đi theo ông nội thôi."
Cô bé cũng lão Thôi ôm nhau khóc lớn.
"Là vì nguyên nhân này sao?" Hứa Thanh Lãng đi đến bên Chu Trạch, nhỏ giọng hỏi.
Nếu như hết thảy những chuyện ở đây được tạo ra là do lão Thôi có con mắt Âm Dương trời sinh, nhưng nhân sinh lại cực kỳ thất bại, ông chỉ muốn giữ đứa cháu nhỏ này lại bên mình. Như vậy, chỉ cần giao đứa bé ra mọi chuyện sẽ được giải quyết, dường như đây là phương thức xử lý thích hợp nhất.
Dân làng có thể tránh khỏi một tai họa lớn, hơn nữa cô bé này là do thi thai biến thành, không thể coi là người sống được.
"Thời gian không chính xác." Chu Trạch lắc đầu. "Hẳn mục tiêu của cương thi chính là cô bé này, nhưng có thể hai bên không có quan hệ cha con hay mẹ con gì cả. Anh không nghe thấy ông cụ nói sao? Ba năm trước ông ấy đã nhận nuôi đứa bé này.
Nếu như cha mẹ của cô bé còn ở đây, đồng thời bọn họ còn biến thành cương thi thì thứ nhất, cô bé này rất khó để chạy ra ngoài, thứ hai, dù cô bé có chạy ra ngoài nhưng không thể ba năm sau cha mẹ cô bé mới tìm tới được."
"Vậy anh nghĩ sao?"
"Phần mộ tổ tiên đã bị phá bỏ rồi rời đi nơi khác, thậm chí có thể vì chuyện này nên dẫn đến tầng đất nào đó đã biến hóa, làm xuất hiện một cương thi.
Loại công trình lớn như thế này rất dễ tạo ra những chuyện kỳ quái, long trụ dưới đường cao tốc ở Thượng Hải cũng là một trong số đó.
Sau đó, cương thi này dựa vào bản năng mà ngửi thấy mùi của cô bé này, nên muốn dùng cô bé để bồi bổ."
"Vậy sao anh không có cảm giác với cô bé?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Thời viễn cổ, con người thường sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, chỉ cần có một ngụm cám đã cảm tạ trời đất lắm rồi. Người hiện đại bây giờ không chỉ muốn ăn no, mà còn phải ăn ngon."
"Muốn nói mình có huyết thống cao còn phải vòng vo." Hứa Thanh Lãng khinh thường nói.
Chu Trạch không phản bác gì nữa,
Bởi vì anh biết,
Nguyên nhân thực tế của chuyện anh không nhận ra đứa bé không phải là người chính là anh chưa chính thức nhập vào trạng thái cương thi,
Nếu để ý thức kia trong bản thân anh thức tỉnh, đoán chừng việc đầu tiên anh làm chính là nhét bé gái này vào trong miệng. Dường như anh rất thích ăn linh hồn để nuôi dưỡng bản thân.
"Vậy thi thai này phải giải quyết thế nào? Có gửi cô bé đi đầu thai không?"
"Cũng có thể. Cô bé được hình thành từ vong hồn, chẳng qua linh hồn cô bé đã dính thi khí nên sinh ra biến hóa, nhưng thực chất cô vốn chỉ là một vong hồn, xử lý một chút có thể đưa xuống Địa ngục để đi đầu thai.
Hơn nữa, sau khi gửi cô bé xuống Địa ngục, chắc chắn có có tích điểm rất cao."
"Vậy hãy chờ thêm một thời gian nữa, giúp tôi xử lý xong chuyện cương thi đã?"
Chu Trạch không nói gì.
"Này, anh giúp tôi đi. Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Oanh Oanh không? Lần đó đúng thực sự kinh khủng, một mình tôi không thể tự giải quyết được đâu."
Chu Trạch vẫn không nói gì.
"Tốt xấu gì thì đây cũng là quê nhà tôi, tôi không muốn có chuyện không hay xảy ra ở đây."
Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, sau đó lại cúi xuống nhìn mũi giày của mình,
Anh cọ xát mũi giày trên mặt đất, nói:
"Ai đời vất vả lắm mới tiết kiệm được tiền mua một căn nhà, đời này thậm chí một căn phòng nhỏ để ở cũng không có, thật là thất bại quá đi."
"....." Hứa Thanh Lãng.
"Anh em như vậy là không được, anh nhân lúc cháy nhà lợi dụng hôi của." Hứa Thanh Lãng nghẹn ngào nói sau một lúc đứng hình.
"Vậy anh có thể đưa ra một lý do hợp lý nào đó để thuyết phục tôi không?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Tôi dựa vào chuyện, đây không phải là do thân thích của anh gây ra sao?
Người nhà anh muốn kiếm chuyện,
Sao anh có thể ngồi nhìn như thế được?"
"...…." Chu Trạch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook