Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 239: Anh em thâm tình
Editor: Waveliterature Vietnam
Ông chủ nhã nhặn nhìn thoáng qua nhân viên của mình, lắc đầu, sau đó lại làm ra thủ thế "mời" với Chu Trạch, ra hiệu cho Chu Trạch có thể đi vào trò chuyện.
Nữ nhân viên ở bên cạnh khẩn trương tới mức hai tay nắm chặt góc áo của mình, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, hiển nhiên cô ta sợ lắm rồi, không phải cô ta sợ Chu Trạch, mà cô ta sợ ông chủ của mình.
Chu Trạch đi vào bên trong phòng kế.
Có rất ít quán cà phê internet cố ý mở thêm một phòng làm việc như thế này, phần lớn quán đều ước gì có thể ép khô tới chút không gian cuối cùng, có thể sắp xếp nhiều thêm một máy tính thì sắp thêm một máy tính, có thể thêm một ghế lô thì cứ thêm một ghế lô, về phần nhân viên của tiệm sẽ nghỉ ngơi ở đâu, có thể qua loa thì cứ qua loa.
Hơn nữa, phòng làm việc lại còn rất rộng rãi, bên trong còn có một gian phòng, hẳn là phòng ngủ, phòng khách có sô pha còn có bàn công tác, thảm có dạng tranh thủy mạc, bức tranh có bố cục theo kiểu nước đang chảy từ trên cao xuống, khi mình giẫm lên trên có vẻ như bản thân đã bước chân vào núi Trương Bạch và Hắc Long Giang.
Trên vách tường có treo tranh chữ, bên trong còn có đề chữ của mấy danh gia mà ngay cả một người không hiểu biết nhiều về tranh chữ như Chu Trạch cũng có chút ấn tượng, không biết đây là tranh thật hay giả nữa.
Nhưng...….hẳn là thật, dù sao thì nếu đối phương đã có đủ sức mở tiệm cà phê internet ở nơi như phố Nam này, hơn nữa lại còn có thể xây dựng một không gian làm nơi nghỉ ngơi rộng lớn xa xỉ như vậy.
Hiện tại ánh mắt của Chu Trạch nhìn vị này, đã có thêm phần giống với ánh mắt của đám người lúc nãy.
Trong khu phố thương nghiệp hoàng kim nhất thành thị lại mở một phòng đọc sách nhất định sẽ lỗ vốn,
Ừm,
Khẳng định ông chủ này "thâm bất khả trắc", chí ít cũng là người rất có tiền.
Đối phương rót trà chủ động bưng tới.
"Mời ngồi."
Chu Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha, có thể nói lần đầu tiên anh tới để hưng sư vấn tội, nhưng trên thực tế xu hướng lại không nặng như vậy.
Bất kỳ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi mang theo một số tình cảm chủ quan, tỷ như Chu Trạch không vừa mắt với người phụ nữ kia lắm, tuy rằng anh ra tay giúp bà ta lấy con trung kia ra, nhưng nếu muốn anh ta tới hò hét đòi công bằng, đòi một lời giải thích hay báo thù.....thật không đến mức đó.
"Chuyện này lại là lỗi của tôi, tôi không thể quản giáo tốt người của tôi, cũng cám ơn người anh em đã ra tay giúp đỡ, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Nói xong,
Người đàn ông nhã nhặn trực tiếp bóp nát chén trà trong tay,
Sau đó tay phải của anh ta cầm lấy mảnh sứ vỡ, trực tiếp vạch xuống cánh tay trái của mình!
Trong lúc nhất thời,
Cánh tay trái từ vị trí bả vai đi xuống,
Xuất hiện một vết thương đáng sợ,
Máu me đầm đìa.
Chu Trạch cúi đầu xuống, uống ngụm trà, mùi thơm của trà lan tỏa khắp nơi, thấm vào ruột gan.
Giọt máu trên tay đối phương rơi xuống mặt thảm, hội tụ thành một bãi, nhưng đối phương lại giống như không có chuyện gì xảy ra, dùng tay phải nâng gọng kính lên, tay trái rũ xuống, anh ta đi tới trước mặt Chu Trạch, hỏi:
"Người anh em, lời giải thích này anh thấy thế nào?"
Chu Trạch gật đầu, ra hiệu vậy là đủ rồi.
Thật ra, dựa theo quan điểm thiện ác của ông chủ Chu, anh không hề có giác ngộ gì mà gặp phải "nhân sĩ đặc thù" làm hại nhân gian nhất định phải"thay trời hành đạo", Chu Trạch cũng không rõ rốt cuộc thế giới này có" đạo sĩ Long Hổ Sơn", "đạo sĩ Lao Sơn"...hay không, nhưng anh lại hiểu rõ một điều, cho dù sắp xếp thế nào, trách nhiệm trừng ác dương thiện, giữ gìn trật tự chính đạo của nhân gian rất khó có khả năng rơi xuống người quỷ sai là anh.
Nhiều nhất,
Nguyên nhân chính Chu Trạch khiến tới đây đơn giản là vì trong lúc vô ý, anh phát hiện ra người hàng xóm ngụ ở con phố đối diện có chút không tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc kiêng kỵ, cho nên mới dò xét một chút.
"Người anh em, xin hỏi nguồn gốc của anh?"
Đầu tiên là khiển trách mình một phen,
Sau đó bắt đầu hiểu rõ nội tình,
Đây chính là phương pháp gài bẫy thường gặp trên giang hồ.
Chu Trạch đưa tay chỉ xuống đất,
Ý là tôi chính là nhân viên của địa phủ.
"Ah, thì ra chính là người anh em trộm mộ, không biết sư thừa của người anh em là môn phái trộm mộ nào?"
"...….."Chu Trạch.
"Là tôi đường đột, tôi tên Cừ Minh Minh, quê ở Hà Nam, tổ tiên từ xưa đến nay đều theo nghề thuốc;
Chẳng qua đến đời của tôi, haha, tôi thích chơi game, từ khi còn bé tôi đã thường xuyên trốn học, không thích học y thuật lại thích tới tiệm internet, cho nên hiện tại tôi rời khỏi nhà ra ngoài mở tiệm net, tiệm của tôi đã mở được nửa năm rồi.
Mặc dù vậy đây cũng là sơ sẩy của tôi, không ngờ gần đây lại có người tàng long ngọa hổ như người anh em đây.
Tôi còn tưởng rằng anh tới từ Miêu Cương.
Là vì con sâu trùng kia sao? Thật ra từ xưa đến nay, y cổ không phân biệt, thậm chí ở thời kì càng xa xưa hơn, bác sĩ còn kiêm chức xem bói…nhiều ngành nghề khác, trong bộ lạc được gọi là Vu Sư.
Hiện tại, con người bị một số bộ phim điện ảnh và truyền hình, bị các tác phẩm văn học ảnh hưởng nên mới cho rằng chỉ có Miêu Cương mới có cổ thuật, đó chỉ có thể nói là do đa số người nhầm lẫn mà thôi.
Con sâu trùng kia được tôi nuôi nấng từ dược thiện đông y, sau khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ thả ra độc mãn tính, khiến công năng của tim gan người bắt đầu rơi vào chu kỳ suy kiệt.
Tôi cũng không nghĩ tới em gái nhà ta ra tay là ra tay nặng như vậy, đây là sơ sẩy của tôi, hiện tại nghĩ lại không khỏi cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, cũng may có người anh em ra tay mới không gây họa lớn."
Trên thế giới này thực sự có không ít kỳ nhân dị sĩ, bọn họ không nhất định thông huyền, nhưng thủ đoạn của bọn họ lại không thể khinh thường được.
Nếu đối phương đã cho rằng mình là người trộm mộ, vậy đã nói rõ anh ta không có "mắt âm dương", không thể nhìn thấu thân phận chân thật của mình.
Hơn nữa, cho dù là từ thái độ hay từ góc độ khiển trách của mình, đối phương đều biểu hiện rất hoàn mỹ, có tiến có thôi, rất là thành khẩn, quả thật là không có còn gì để chỉ trích.
Về phần cô gái đang ngồi bên quầy bar quán nét kia, người đàn ông này đã tự mình hại mình ngay trước mắt mình, cũng có thể coi là đã chịu phạt thay, Chu Trạch sẽ không truy cứu tiếp nữa,
Chẳng lẽ anh lại gọi điện thoại báo cảnh sát, nói với các chú cảnh sát rằng nơi này có người dùng
"Miêu Cương cổ thuật" muốn giết người?
Đoán chừng nếu chú cảnh sát nghe thấy chuyện này, chú ấy sẽ cười một tiếng rồi đáp lại mình:"Được, vậy mời cậu thay mặt ánh trăng tiêu diệt cô ta đi!"
"nếu đã là hàng xóm, vậy người anh em ở lại ăn bữa cơm đi, tiểu đệ bất tài nhưng trù nghệ cũng khá tốt."
Ăn cơm?
Quên đi.
Chu Trạch không quen ăn cơm bên ngoài.
Chu Trạch đang chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờ Cừ Minh Minh lại bỏ thêm một câu:
"Tôi am hiểu dược thiện, có khả năng chế biến dược thiện ngon miệng lại còn điều trị khí huyết quang thân, hoạt nhiệt kinh mạch."
"Nhìn khí sắc, tôi phát hiện hẳn là người anh em thường xuyên bị thương?
Cho nên trên người mới tích lũy nhiều khí tụ không tan, nói cho chùng mấy thứ này vẫn có điểm hại với thân thể.
Điều trị một chút có thể tạo thành hiệu dụng kéo dài tuổi thọ.
Người dựa bào khí mà sống, khí hoạt thì người thịnh, quỷ sai cũng không dám xâm nhập.
"...…"Chu Trạch.
Không cần.
Chu Trạch đứng lên, chuẩn bị rời đi, thân thể mình thế nào mình rõ nhất, chẳng lẽ sau này cứ mỗi lần vô song lại tới đây "điều trị" một lần?
Đến lúc đó sợ rằng ông chủ tiệm cà phê internet này sẽ nghĩ mình thật sự chuyên nghiệp, mỗi lần đi trộm mộ lại như lao vào chỗ chết, phải vật lộn kịch liệt mới được.
Không đúng,
Lao vào chỗ chết,
Nghe có vẻ hơi chói tai.
Chu Trạch đi tới cổng,
Cừ Minh Minh lại mở miệng nói:
"Dược thiện của tôi còn có hiệu quả rất lớn đối với những bệnh lý không tiện nói ra."
Bệnh không tiện nói ra?
Chu Trạch dừng bước,
Đưa tay xoa xoa cổ tay mình, cảm thán nói:
"Hình như cổ của tôi hơi nhức mỏi thật, trước đây đúng là tôi đã bị thương, vậy thì cứ điều trị một chút đi.""
....
Phòng bếp ở tầng hai,
Đúng vậy,
Cừ Minh Minh đã bao cả hai tầng, tầng một mở tiệm cà phê internet và phòng làm việc, phòng ngủ,
Tầng thứ hai này,
Lại có các loại dược liệu được phân loại chất đống, còn có vài bếp lò cùng với nồi niêu xoong chảo, thật sự là thiên đường của kẻ tham ăn.
Sau khi Chu Trạch đi lên tham quan một lần lại đi xuống, có một khu vực bị màn che che khuất Cừ Minh minh không xốc lên để anh đi vào, nên Chu Trạch cũng rất thức thời mà không đi.
Thật ra,
Chu Trạch đã nghe được rồi, trong này có tiếng "vụn vỡ" rậm rạp chằng chịt, trong đó có cất thứ gì, không cần nói anh cũng biết.
Đối với những cổ trùng này, ông chủ Chu cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Cừ Minh Minh có trách nhiệm làm dược thiện, anh ta nói sau khi làm xong sẽ bưng xuống.
Chu Trạch cũng chỉ còn cách ngồi một mình trong phòng làm việc thưởng thức những bức tranh, em gái ngồi bên quầy bar mắt ngân ngấn nước đi tới, quỳ trên mặt đất dùng khăn lau vết máu trên thảm đi.
Cô ta rất đau lòng, cũng rất khó chịu, khi nhìn thấy cô ta, Chu Trạch cảm thấy như vừa nhìn thấy Bạch Oanh Oanh.
Nếu bản thân mình bị thương chảy nhiều máu như vậy, Bạch Oanh Oanh cũng sẽ rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Trạch lại lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Oanh Oanh, nói mình đang lên mạng ở tiệm cà phê đối diện, sẽ không về ăn cơm.
Bạch Oanh Oanh hét to nói chờ sau khi phòng sách hết bận cô sẽ tới nhất khởi song…phi cùng Chu Trạch…
Không đúng, là cùng chơi LOL.
Cô ấy cho rằng Chu Trạch chạy đến tiệm cà phê internet để chơi game.
Đặt điện thoại xuống, Chu Trạch phát hiện cô bé kia đang đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình.
Chu Trạch đưa tay chỉ mặt mình:
"Trách tôi?"
Cô gái nhỏ không phản ứng, đưa tay lau nước mắt, bĩu môi đi ra khỏi phòng làm việc, một bộ dạng như cô ta rất ủy khuất.
Chu Trạch nhún nhún vai, đầu năm nay mấy cô gái mê muội là khó xử lý nhất, chỉ hy vọng Cừ Minh Minh có thể trông giữ cô ta cẩn thận, chỉ có điều Chu Trạch cũng không quá đặt nặng chuyện này trong lòng, loại tồn tại không phải quỷ giết người hay làm người ta bị thương dường như không thuộc về phạm vi quản lý của anh, trên thế giới này mỗi ngày phát sinh không biết bao nhiêu vụ mưu sát và án mạng còn ác liệt hơn nhiều.
...
Cô gái nhỏ lau vết máu xong lại đi rửa tay, rồi đi thẳng lên tầng hai.
Cừ Minh Minh đang ngồi xổm trước bếp lò nhìn mức lửa, trong nồi mùi dược thiện nồng đậm, thế nhưng lại không ngán, trái lại nó còn tản mát ra mùi thơm ngát hệt như bạc hà.
"Anh, anh không cần phải làm vậy."
Cô gái nhỏ đi tới bên cạnh ông chủ của cô ta, có chút đau lòng mà nắm lấy tay trái của ông chủ.
"Không sao, em gái không hiểu chuyện, gây họa, đương nhiên phải do người anh trai này gánh trách nhiệm, người phía dưới kia cũng là người biết lý lẽ, cũng không làm khó chúng ta quá mức.
Chẳng qua chỉ là một con chuột mà thôi, một vai phụ mà cứ coi mình là nhân vật gì lớn lắm không bằng.
Cừ Chân Chân, làm sai chính là làm sai, nếu không có anh ta ra tay, sợ rằng tay em đã nhiễm phải một món nợ máu, cổ trùng có linh, em muốn có ngày bị cổ trùng chính em nuôi phản phệ sao?"
"Được rồi được rồi, em thực sự sai rồi."
Cừ Chân Chân duỗi tay vuốt ve cánh tay của anh trai mình, chôn mặt xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương.
"Anh, anh yêu em nhất."
"Nói nhảm, em là em gái của anh, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?"
"Ừm, anh yêu em nhất."
"HA HA."
Cừ Minh Minh đưa tay sờ sờ mặt em gái mình.
Cừ Chân Chân ngẩng đầu, vẻ mặt mến mộ mà nhìn anh trai mình, nói:
"Anh, em gái sẽ luôn làm lô đỉnh của anh."
"Ngoan" Cừ Minh Minh xốc màn che lên nhìn một chút, sau đó nói:"Anh phải làm dược thiện, anh ta dương khí hư, âm khí trọng, có thể là vì dừng lại ở nơi mộ địa một thời gian quá dài.
Chẳng qua cũng hay thật,
Cho dù anh ta có đi trộm mộ nhiều cũng không thể nào khiến dương khí hư nhanh như vậy, anh ta khiến anh cảm thấy dường như mỗi ngày anh ta đều làm việc ấy.
Quên đi,
Lấy Cửu Biều Trùng ba tiền, Ngân Tuyến Trùng một tiền, Ám Hỏa Trùng một tiền, như vậy đã có thể chữa trị khỏi tật dương hư trong cơ thể anh ta."
Sau khi Cừ Minh Minh nói xong lại đặt tay vào vị trí hàm dưới của em gái mình.
"Ừm, được rồi."
Cô gái gật đầu,
Sau đó hé miệng,
Ngay sau đó
Có 3 con côn trùng nhỏ trên cánh có hoa văn bay ra từ trong miệng cô ta,
Có một con côn trùng màu vàng đen to chừng viên bi tươi sống từ vị trí khóe mắt cô ta lòi ra,
Có một con côn trùng nhỏ bạc từ trong tay trái cô ta chậm rãi nhúc nhích bò ra,
Những con trùng này đều rất ngoan rơi xuống trên tay của Cử Minh Minh,
Cử Minh Minh lật tay,
Ném hết chúng vào trong nồi,
Trong lúc nhất thời,
Mùi vị của dược thiện càng thêm thơm ngát.
Ông chủ nhã nhặn nhìn thoáng qua nhân viên của mình, lắc đầu, sau đó lại làm ra thủ thế "mời" với Chu Trạch, ra hiệu cho Chu Trạch có thể đi vào trò chuyện.
Nữ nhân viên ở bên cạnh khẩn trương tới mức hai tay nắm chặt góc áo của mình, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, hiển nhiên cô ta sợ lắm rồi, không phải cô ta sợ Chu Trạch, mà cô ta sợ ông chủ của mình.
Chu Trạch đi vào bên trong phòng kế.
Có rất ít quán cà phê internet cố ý mở thêm một phòng làm việc như thế này, phần lớn quán đều ước gì có thể ép khô tới chút không gian cuối cùng, có thể sắp xếp nhiều thêm một máy tính thì sắp thêm một máy tính, có thể thêm một ghế lô thì cứ thêm một ghế lô, về phần nhân viên của tiệm sẽ nghỉ ngơi ở đâu, có thể qua loa thì cứ qua loa.
Hơn nữa, phòng làm việc lại còn rất rộng rãi, bên trong còn có một gian phòng, hẳn là phòng ngủ, phòng khách có sô pha còn có bàn công tác, thảm có dạng tranh thủy mạc, bức tranh có bố cục theo kiểu nước đang chảy từ trên cao xuống, khi mình giẫm lên trên có vẻ như bản thân đã bước chân vào núi Trương Bạch và Hắc Long Giang.
Trên vách tường có treo tranh chữ, bên trong còn có đề chữ của mấy danh gia mà ngay cả một người không hiểu biết nhiều về tranh chữ như Chu Trạch cũng có chút ấn tượng, không biết đây là tranh thật hay giả nữa.
Nhưng...….hẳn là thật, dù sao thì nếu đối phương đã có đủ sức mở tiệm cà phê internet ở nơi như phố Nam này, hơn nữa lại còn có thể xây dựng một không gian làm nơi nghỉ ngơi rộng lớn xa xỉ như vậy.
Hiện tại ánh mắt của Chu Trạch nhìn vị này, đã có thêm phần giống với ánh mắt của đám người lúc nãy.
Trong khu phố thương nghiệp hoàng kim nhất thành thị lại mở một phòng đọc sách nhất định sẽ lỗ vốn,
Ừm,
Khẳng định ông chủ này "thâm bất khả trắc", chí ít cũng là người rất có tiền.
Đối phương rót trà chủ động bưng tới.
"Mời ngồi."
Chu Trạch ngồi xuống trên ghế sô pha, có thể nói lần đầu tiên anh tới để hưng sư vấn tội, nhưng trên thực tế xu hướng lại không nặng như vậy.
Bất kỳ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi mang theo một số tình cảm chủ quan, tỷ như Chu Trạch không vừa mắt với người phụ nữ kia lắm, tuy rằng anh ra tay giúp bà ta lấy con trung kia ra, nhưng nếu muốn anh ta tới hò hét đòi công bằng, đòi một lời giải thích hay báo thù.....thật không đến mức đó.
"Chuyện này lại là lỗi của tôi, tôi không thể quản giáo tốt người của tôi, cũng cám ơn người anh em đã ra tay giúp đỡ, nếu không hậu quả khó mà lường được."
Nói xong,
Người đàn ông nhã nhặn trực tiếp bóp nát chén trà trong tay,
Sau đó tay phải của anh ta cầm lấy mảnh sứ vỡ, trực tiếp vạch xuống cánh tay trái của mình!
Trong lúc nhất thời,
Cánh tay trái từ vị trí bả vai đi xuống,
Xuất hiện một vết thương đáng sợ,
Máu me đầm đìa.
Chu Trạch cúi đầu xuống, uống ngụm trà, mùi thơm của trà lan tỏa khắp nơi, thấm vào ruột gan.
Giọt máu trên tay đối phương rơi xuống mặt thảm, hội tụ thành một bãi, nhưng đối phương lại giống như không có chuyện gì xảy ra, dùng tay phải nâng gọng kính lên, tay trái rũ xuống, anh ta đi tới trước mặt Chu Trạch, hỏi:
"Người anh em, lời giải thích này anh thấy thế nào?"
Chu Trạch gật đầu, ra hiệu vậy là đủ rồi.
Thật ra, dựa theo quan điểm thiện ác của ông chủ Chu, anh không hề có giác ngộ gì mà gặp phải "nhân sĩ đặc thù" làm hại nhân gian nhất định phải"thay trời hành đạo", Chu Trạch cũng không rõ rốt cuộc thế giới này có" đạo sĩ Long Hổ Sơn", "đạo sĩ Lao Sơn"...hay không, nhưng anh lại hiểu rõ một điều, cho dù sắp xếp thế nào, trách nhiệm trừng ác dương thiện, giữ gìn trật tự chính đạo của nhân gian rất khó có khả năng rơi xuống người quỷ sai là anh.
Nhiều nhất,
Nguyên nhân chính Chu Trạch khiến tới đây đơn giản là vì trong lúc vô ý, anh phát hiện ra người hàng xóm ngụ ở con phố đối diện có chút không tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc kiêng kỵ, cho nên mới dò xét một chút.
"Người anh em, xin hỏi nguồn gốc của anh?"
Đầu tiên là khiển trách mình một phen,
Sau đó bắt đầu hiểu rõ nội tình,
Đây chính là phương pháp gài bẫy thường gặp trên giang hồ.
Chu Trạch đưa tay chỉ xuống đất,
Ý là tôi chính là nhân viên của địa phủ.
"Ah, thì ra chính là người anh em trộm mộ, không biết sư thừa của người anh em là môn phái trộm mộ nào?"
"...….."Chu Trạch.
"Là tôi đường đột, tôi tên Cừ Minh Minh, quê ở Hà Nam, tổ tiên từ xưa đến nay đều theo nghề thuốc;
Chẳng qua đến đời của tôi, haha, tôi thích chơi game, từ khi còn bé tôi đã thường xuyên trốn học, không thích học y thuật lại thích tới tiệm internet, cho nên hiện tại tôi rời khỏi nhà ra ngoài mở tiệm net, tiệm của tôi đã mở được nửa năm rồi.
Mặc dù vậy đây cũng là sơ sẩy của tôi, không ngờ gần đây lại có người tàng long ngọa hổ như người anh em đây.
Tôi còn tưởng rằng anh tới từ Miêu Cương.
Là vì con sâu trùng kia sao? Thật ra từ xưa đến nay, y cổ không phân biệt, thậm chí ở thời kì càng xa xưa hơn, bác sĩ còn kiêm chức xem bói…nhiều ngành nghề khác, trong bộ lạc được gọi là Vu Sư.
Hiện tại, con người bị một số bộ phim điện ảnh và truyền hình, bị các tác phẩm văn học ảnh hưởng nên mới cho rằng chỉ có Miêu Cương mới có cổ thuật, đó chỉ có thể nói là do đa số người nhầm lẫn mà thôi.
Con sâu trùng kia được tôi nuôi nấng từ dược thiện đông y, sau khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ thả ra độc mãn tính, khiến công năng của tim gan người bắt đầu rơi vào chu kỳ suy kiệt.
Tôi cũng không nghĩ tới em gái nhà ta ra tay là ra tay nặng như vậy, đây là sơ sẩy của tôi, hiện tại nghĩ lại không khỏi cảm thấy có chút nghĩ mà sợ, cũng may có người anh em ra tay mới không gây họa lớn."
Trên thế giới này thực sự có không ít kỳ nhân dị sĩ, bọn họ không nhất định thông huyền, nhưng thủ đoạn của bọn họ lại không thể khinh thường được.
Nếu đối phương đã cho rằng mình là người trộm mộ, vậy đã nói rõ anh ta không có "mắt âm dương", không thể nhìn thấu thân phận chân thật của mình.
Hơn nữa, cho dù là từ thái độ hay từ góc độ khiển trách của mình, đối phương đều biểu hiện rất hoàn mỹ, có tiến có thôi, rất là thành khẩn, quả thật là không có còn gì để chỉ trích.
Về phần cô gái đang ngồi bên quầy bar quán nét kia, người đàn ông này đã tự mình hại mình ngay trước mắt mình, cũng có thể coi là đã chịu phạt thay, Chu Trạch sẽ không truy cứu tiếp nữa,
Chẳng lẽ anh lại gọi điện thoại báo cảnh sát, nói với các chú cảnh sát rằng nơi này có người dùng
"Miêu Cương cổ thuật" muốn giết người?
Đoán chừng nếu chú cảnh sát nghe thấy chuyện này, chú ấy sẽ cười một tiếng rồi đáp lại mình:"Được, vậy mời cậu thay mặt ánh trăng tiêu diệt cô ta đi!"
"nếu đã là hàng xóm, vậy người anh em ở lại ăn bữa cơm đi, tiểu đệ bất tài nhưng trù nghệ cũng khá tốt."
Ăn cơm?
Quên đi.
Chu Trạch không quen ăn cơm bên ngoài.
Chu Trạch đang chuẩn bị cự tuyệt, ai ngờ Cừ Minh Minh lại bỏ thêm một câu:
"Tôi am hiểu dược thiện, có khả năng chế biến dược thiện ngon miệng lại còn điều trị khí huyết quang thân, hoạt nhiệt kinh mạch."
"Nhìn khí sắc, tôi phát hiện hẳn là người anh em thường xuyên bị thương?
Cho nên trên người mới tích lũy nhiều khí tụ không tan, nói cho chùng mấy thứ này vẫn có điểm hại với thân thể.
Điều trị một chút có thể tạo thành hiệu dụng kéo dài tuổi thọ.
Người dựa bào khí mà sống, khí hoạt thì người thịnh, quỷ sai cũng không dám xâm nhập.
"...…"Chu Trạch.
Không cần.
Chu Trạch đứng lên, chuẩn bị rời đi, thân thể mình thế nào mình rõ nhất, chẳng lẽ sau này cứ mỗi lần vô song lại tới đây "điều trị" một lần?
Đến lúc đó sợ rằng ông chủ tiệm cà phê internet này sẽ nghĩ mình thật sự chuyên nghiệp, mỗi lần đi trộm mộ lại như lao vào chỗ chết, phải vật lộn kịch liệt mới được.
Không đúng,
Lao vào chỗ chết,
Nghe có vẻ hơi chói tai.
Chu Trạch đi tới cổng,
Cừ Minh Minh lại mở miệng nói:
"Dược thiện của tôi còn có hiệu quả rất lớn đối với những bệnh lý không tiện nói ra."
Bệnh không tiện nói ra?
Chu Trạch dừng bước,
Đưa tay xoa xoa cổ tay mình, cảm thán nói:
"Hình như cổ của tôi hơi nhức mỏi thật, trước đây đúng là tôi đã bị thương, vậy thì cứ điều trị một chút đi.""
....
Phòng bếp ở tầng hai,
Đúng vậy,
Cừ Minh Minh đã bao cả hai tầng, tầng một mở tiệm cà phê internet và phòng làm việc, phòng ngủ,
Tầng thứ hai này,
Lại có các loại dược liệu được phân loại chất đống, còn có vài bếp lò cùng với nồi niêu xoong chảo, thật sự là thiên đường của kẻ tham ăn.
Sau khi Chu Trạch đi lên tham quan một lần lại đi xuống, có một khu vực bị màn che che khuất Cừ Minh minh không xốc lên để anh đi vào, nên Chu Trạch cũng rất thức thời mà không đi.
Thật ra,
Chu Trạch đã nghe được rồi, trong này có tiếng "vụn vỡ" rậm rạp chằng chịt, trong đó có cất thứ gì, không cần nói anh cũng biết.
Đối với những cổ trùng này, ông chủ Chu cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Cừ Minh Minh có trách nhiệm làm dược thiện, anh ta nói sau khi làm xong sẽ bưng xuống.
Chu Trạch cũng chỉ còn cách ngồi một mình trong phòng làm việc thưởng thức những bức tranh, em gái ngồi bên quầy bar mắt ngân ngấn nước đi tới, quỳ trên mặt đất dùng khăn lau vết máu trên thảm đi.
Cô ta rất đau lòng, cũng rất khó chịu, khi nhìn thấy cô ta, Chu Trạch cảm thấy như vừa nhìn thấy Bạch Oanh Oanh.
Nếu bản thân mình bị thương chảy nhiều máu như vậy, Bạch Oanh Oanh cũng sẽ rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến đây, Chu Trạch lại lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Oanh Oanh, nói mình đang lên mạng ở tiệm cà phê đối diện, sẽ không về ăn cơm.
Bạch Oanh Oanh hét to nói chờ sau khi phòng sách hết bận cô sẽ tới nhất khởi song…phi cùng Chu Trạch…
Không đúng, là cùng chơi LOL.
Cô ấy cho rằng Chu Trạch chạy đến tiệm cà phê internet để chơi game.
Đặt điện thoại xuống, Chu Trạch phát hiện cô bé kia đang đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình.
Chu Trạch đưa tay chỉ mặt mình:
"Trách tôi?"
Cô gái nhỏ không phản ứng, đưa tay lau nước mắt, bĩu môi đi ra khỏi phòng làm việc, một bộ dạng như cô ta rất ủy khuất.
Chu Trạch nhún nhún vai, đầu năm nay mấy cô gái mê muội là khó xử lý nhất, chỉ hy vọng Cừ Minh Minh có thể trông giữ cô ta cẩn thận, chỉ có điều Chu Trạch cũng không quá đặt nặng chuyện này trong lòng, loại tồn tại không phải quỷ giết người hay làm người ta bị thương dường như không thuộc về phạm vi quản lý của anh, trên thế giới này mỗi ngày phát sinh không biết bao nhiêu vụ mưu sát và án mạng còn ác liệt hơn nhiều.
...
Cô gái nhỏ lau vết máu xong lại đi rửa tay, rồi đi thẳng lên tầng hai.
Cừ Minh Minh đang ngồi xổm trước bếp lò nhìn mức lửa, trong nồi mùi dược thiện nồng đậm, thế nhưng lại không ngán, trái lại nó còn tản mát ra mùi thơm ngát hệt như bạc hà.
"Anh, anh không cần phải làm vậy."
Cô gái nhỏ đi tới bên cạnh ông chủ của cô ta, có chút đau lòng mà nắm lấy tay trái của ông chủ.
"Không sao, em gái không hiểu chuyện, gây họa, đương nhiên phải do người anh trai này gánh trách nhiệm, người phía dưới kia cũng là người biết lý lẽ, cũng không làm khó chúng ta quá mức.
Chẳng qua chỉ là một con chuột mà thôi, một vai phụ mà cứ coi mình là nhân vật gì lớn lắm không bằng.
Cừ Chân Chân, làm sai chính là làm sai, nếu không có anh ta ra tay, sợ rằng tay em đã nhiễm phải một món nợ máu, cổ trùng có linh, em muốn có ngày bị cổ trùng chính em nuôi phản phệ sao?"
"Được rồi được rồi, em thực sự sai rồi."
Cừ Chân Chân duỗi tay vuốt ve cánh tay của anh trai mình, chôn mặt xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương.
"Anh, anh yêu em nhất."
"Nói nhảm, em là em gái của anh, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?"
"Ừm, anh yêu em nhất."
"HA HA."
Cừ Minh Minh đưa tay sờ sờ mặt em gái mình.
Cừ Chân Chân ngẩng đầu, vẻ mặt mến mộ mà nhìn anh trai mình, nói:
"Anh, em gái sẽ luôn làm lô đỉnh của anh."
"Ngoan" Cừ Minh Minh xốc màn che lên nhìn một chút, sau đó nói:"Anh phải làm dược thiện, anh ta dương khí hư, âm khí trọng, có thể là vì dừng lại ở nơi mộ địa một thời gian quá dài.
Chẳng qua cũng hay thật,
Cho dù anh ta có đi trộm mộ nhiều cũng không thể nào khiến dương khí hư nhanh như vậy, anh ta khiến anh cảm thấy dường như mỗi ngày anh ta đều làm việc ấy.
Quên đi,
Lấy Cửu Biều Trùng ba tiền, Ngân Tuyến Trùng một tiền, Ám Hỏa Trùng một tiền, như vậy đã có thể chữa trị khỏi tật dương hư trong cơ thể anh ta."
Sau khi Cừ Minh Minh nói xong lại đặt tay vào vị trí hàm dưới của em gái mình.
"Ừm, được rồi."
Cô gái gật đầu,
Sau đó hé miệng,
Ngay sau đó
Có 3 con côn trùng nhỏ trên cánh có hoa văn bay ra từ trong miệng cô ta,
Có một con côn trùng màu vàng đen to chừng viên bi tươi sống từ vị trí khóe mắt cô ta lòi ra,
Có một con côn trùng nhỏ bạc từ trong tay trái cô ta chậm rãi nhúc nhích bò ra,
Những con trùng này đều rất ngoan rơi xuống trên tay của Cử Minh Minh,
Cử Minh Minh lật tay,
Ném hết chúng vào trong nồi,
Trong lúc nhất thời,
Mùi vị của dược thiện càng thêm thơm ngát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook