Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Chương 233: Quỷ sai ở nơi khác

Editor: Waveliterature Vietnam

"Cá muối đại điển", Quyển thứ nhất, chương 1, điều thứ nhất:

"Người phải biết thỏa mãn."

Được xem là một người đàn ông dốc lòng muốn làm cá muối vương,

Sau khi ông chủ Chu vui mừng phấn khởi vùng vẫy "móng vuốt mới" của mình vài cái như một đứa bé lấy được món đồ chơi mới,

Không bao lâu sau lại thu hồi móng vuốt, chạy xuống tầng dưới một lần nữa tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm lấy cô hầu gái họ Bạch ngủ ngon.

Loại hành vi "biển thủ" này thực sự rất nguy hiểm, không ngờ ý thức trong cơ thể lại có thể sinh ra phản cảm thậm chí bắt đầu phản kháng đúng lúc này, cũng may cuối cùng nó đã bị Chu Trạch trấn áp trở lại.

Nhưng từ một cái góc độ khác mà nói, loại cảm giác này thật sự đúng là rất kích thích.

Ông chủ Chu giống hệt như một kẻ "ăn trộm gà" thành công,

Ôm tâm tính dù sao cũng đã kiếm lời,

Giấc ngủ này phá lệ ngọt ngào.

Có lẽ tối hôm qua tiêu hao quá nhiều nên mãi cho đến buổi chiều hôm sau Chu Trạch mới tỉnh ngủ, sau khi rời giường lại phát hiện rất nhiều bộ phận trên thân thể mình đau nhức không thôi, giống hệt như một người bình thường không bao giờ vận động bỗng nhiên tâm huyết dâng trào hô to khẩu hiệu giảm béo mà cắn răng vận động một lần.

Với tư cách là một người đã từng là bác sĩ, đương nhiên Chu Trạch rõ ràng đây là do axit lactic đột nhiên phân bố quá nhiều gây ra, cũng không tính là chuyện to tát gì, vì thế vẫn thảnh thơi đi xuống tầng rửa mặt, sau đó ngồi xuống ghế sa lon.

Bạch Oanh Oanh lập tức đưa nước trà và báo hôm nay tới,

Báo chí là Bạch Oanh Oanh đã cố ý là phẳng lại trước đó.

Trong một đoạn thời gian rất dài, trước khi giới quý tộc xem báo chí người hầu thường sẽ là phẳng báo chí một lượt, đây là kỹ thuật in ấn trước đây không tốt, ủi qua một lượt để tránh mực in trên báo dính vào tay mỗi lúc lật trang, hiện tại thật ra vấn đề này đã không còn tồn tại nữa, nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn thích loại cảm giác nghi thức này.

Chu Trạch cũng cứ buông trôi bỏ mặc.

Hiện nay, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Bạch Oanh Oanh, ông chủ Chu rất giống Bất Kỳ lão gia thời trước Thanh, mỗi sáng sớm lại mang theo lồng chim ra cửa đi dạo ở nơi vắng người.

Lão đạo đang ngồi bên cạnh quầy bar xem tin tức, Hầu tử ngồi trong lồng ngực lão, Lão đạo vừa xem tin tức vào bắt rận cho Hầu Tử.

Thật ra Hầu tử rất thích sạch sẽ, nó cũng biết tự đi tắm rửa lông lá trên người mình, nhưng suy cho cùng Lão đạo đã quen loại cảm giác này, cho dù có bắt được hay không cũng chẳng sao, lông khỉ mềm mại, xúc cảm không tệ, xoa xoa bóp bóp cũng rất thoải mái.

Hầu tử cũng rất hưởng thụ, tựa cái đầu nhỏ trong lồng ngực Lão đạo, vẻ mặt mãn nguyện.

Một người một khỉ lâm vào trạng thái ăn không ngồi rồi, càng thêm chán chường lười biếng hơn cả những nhân viên nhà nước mỗi ngày uống trà đọc báo trong miệng người dân.

"Ha, ông chủ, minh tinh này đã tự sát rồi."

Lão đạo chỉ vào màn hình TV sau đó quay qua hô lên với Chu Trạch.

"Ai vậy?"

Chu Trạch không ngẩng đầu, đối với tin tức giới giải trí anh không có hứng thú lắm.

"Chính là nam ca sĩ hát "!$##%^*&##$^%" đó.

"Ah".

Bài hát thì anh biết, người thì anh không biết.

"Rạng sáng ngày hôm nay anh ta tự đăng Weibo lộ chuyện bản thân mình hít ma túy, mặc khác còn tự lộ chuyện bản thân mình đồng tính luyến ái, chậc chậc, con mẹ nó đây là ngộ hiểu thành Phật sao.

Bản thân mình tự lộ hết lịch sử đen tối của mình lên mạng xã hội không còn một mảnh, sau đó nhảy lầu tự sát ở khách sạn, chậc chậc, mấy bài hát của anh ta bần đạo thật sự rất thích đó."

Nói xong, Lão đạo còn đưa tay túm lấy bộ lông khỉ,

"Hầu đập cũng rất thích, thường xuyên dùng điện thoại di động của mình mở bài hát này."

"Ah.""

Ông chủ Chu còn đang tiếp tục hưởng thụ sự khoan khoái thoải mái mà báo chí mang đến cho anh, quả thực là anh chẳng có hứng thú gì đối với mấy tin tức như thế này.

Người chết,

Anh đã thấy rất nhiều.

Nam, nữ, cao, thấp, vòng mập yến gầy, vừa xinh đẹp lại thông minh, cặn bã nam hảo lão công các loại, 

Ở trong mắt ông chủ Chu gần như nó đã sắp thành dây chuyền sản xuất món vịt muối Nam Kinh.

Trần truồng qua đây, sau đó gài bẫy đóng gói, tiếp sau lại gửi cho địa ngục thu nhận.

Có người nói có pháp y thích ngủ ngay chỗ làm việc của mình, bởi vì như vậy có thể khiến anh ta cảm thấy ấm áp như có người đang làm bạn. Có thể loại người này thực sự không phải tâm lý có vấn đề, dù sao người cũng là một loại động vật có năng lực thói quen rất mạnh.

"A, đợi chút."

Lão đạo lấy điện thoại di động ra tiếp tục lướt web, khinh bỉ nói:

"Ông chủ, ngày hôm qua minh tinh ca nhạc này đã có một buổi thương diễn ở Thông Thành, anh ta đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của khách sạn lớn Thông Thành đó."

"Ah."

Trong một đoạn thời gian rất dài, khách sạn lớn của Thông Thành là kiến trúc mang tính tiêu chí trong lòng người dân Thông Thành, hơn mười năm trước người dân Thông Thành thích khoác lác thổi phồng rằng hôm qua mình đã tới khách sạn của Thông Thành để ăn cơm...

Lão đạo càng ngày càng kích động, căn bản không để mắt đến ông chủ nhà mình qua loa, tiếp tục nói:

"Ông chủ, ông chủ nói xem đêm nay anh ta có tới phòng đọc sách của chúng ta không?

Tôi phải đi chuẩn bị nước mắt trâu cẩn thận đã, nếu như anh ta tới, có lẽ chúng ta còn có thể nghe anh ta trực tiếp hát một bài."

Chu Trạch ngẩng đầu, liếc nhìn Lão đạo,

"Không phải tất cả người chết đều sẽ tới phòng đọc sách của chúng ta."

Chu Trạch nhắc nhở.

Nếu như người chết đều tới phòng đọc sách, GDP của phòng đọc sách thực sự sẽ rất khủng bố, ông chủ Chu sẽ bận rộn đến mức ngay cả thời gian uống cà phê cũng không có, đoán chừng muốn trở thành tuần kiểm trên bộ đầu cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng trên thực tế phần lớn vong hồn đều sẽ tự mình xuống địa ngục, chỉ có một số ít vong hồn không nghe lời mới phải bị đưa vào địa ngục thông qua con đường phòng đọc sách.

"Ông chủ, tôi cảm thấy anh ta chết rất oan khuất, cậu xem, trước khi chết anh ta còn tự lộ tất cả lịch sử đen tối của mình, sau đó lại tự sát, trong chuyện này chắc chắn có oan tình lớn bằng trời!

"Cho nên?"

"Cho nên rất có thể đêm nay anh ta thực sự sẽ tới tiệm sách của chúng ta!"

Lão đạo giống hệt như đám fans đang theo đuổi thần tượng.

Nói thật,

Từ một mức độ nào đó có thể nói loại phương thức theo đuổi thần tượng này của Lão đạo là thật sự đã đánh thắng "chị đại cầu vồng" nổi danh.

Ngươi chỉ có thể canh cửa phi trường, ta đây canh cửa địa ngục.

"Muốn theo đuổi minh tinh à? Ngược lại tôi cũng biết một chỗ có rất nhiều minh tinh, còn có minh tinh Trương Vinh Mai thôi mà thôi rất thích."

"Thực sự?" Lão đạo kinh hỉ nói.

"Ừm, tranh thủ thời gian tìm sợi dây treo mình lên đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa linh hồn lão vào địa ngục, nói không chừng còn có thể tham gia buổi hòa nhạc của bọn họ bên dưới."

"….." Lão đạo.

Buổi tối, Hứa Thanh Lãng lại chuẩn bị một bàn tiệc lớn, lần đầu tiên ông chủ Chu trịnh trọng lấy ra nước trái cây chiết xuất từ hoa bỉ ngạn, cẩn thận uống một hớp nhỏ, kế tiếp anh chỉ cảm thấy vô cùng có hứng thú, ăn tới bụng nó căng!

Những người khác trên bàn nhìn ông chủ Chu, cảm thấy ông chủ Chu lúc này chẳng khác gì bà già của cầu Nại Hà đã "lang thôn hổ yết" ngày hôm qua.

Quả nhiên,

Điều kiện cuộc sống của địa ngục quá kém,

Vì thế mới khiến những con quỷ này đói bụng đến mức như thế.

Cơm nước xong xuôi,

Ông chủ Chu no căng bụng dứt khoát xách một chiếc ghế ra ngồi trước cửa phòng sách, nương theo dư vị hoa bỉ ngạn còn chưa hoàn toàn trôi đi, Chu Trạch tiếp nhận mứt hoa quả Bạch Oanh Oanh bưng tới, tiếp tục ăn.

Hạnh phúc vô cùng mà ăn,

Cảm giác hưởng thụ thức ăn tuyệt vời,

Loại hạnh phúc này đã lâu không gặp,

Nếu không phải ông chủ Chu tận lực chịu nín nhịn, có lẽ đã bật khóc trên bàn cơm rồi cũng nên.

Hứa Thanh Lãng đi tới cửa tiệm châm một điếu thuốc, vẻ mặt hơi mất mát.

Bữa cơm ngày hôm nay giống như điềm báo, việc lấy nước ô mai chua làm át chủ bài cho series nước hoa quả Của Hứa Thanh Lãng đã gần rời khỏi thị trường.

Không nói chuyện, không giao lưu, hút thuốc xong Hứa Thanh Lãng lạ trở về phòng đọc sách bận việc của mình.

Ông chủ Chu rất an nhàn mà hưởng thụ cảm giác ồn ào của Phố Nam khi chạng vạng,

Đồng thời trong lòng anh cũng đang tính toán xem, hay là tối nay bớt chút thời gian để quen thuộc với bộ móng vuốt mình mới trộm được, sau đó lại tiếp tục đi trộm gà nữa?

Thế nhưng xung động phía sau rất nhanh đã bị Chu Trạch kiềm chế, quên đi, tham thì thâm, từ từ thì hơn.

Một chiếc xe con dừng lại ở cửa phòng sách, cửa sổ xe kéo xuống, Chu Trạch nhìn thấy bên trong có một...người đàn ông mặc quần áo màu lam đang ngồi!

Mứt hoa quả trong cổ họng lập tức khiến anh nghẹn họng, Chu Trạch ho khan.

Đối phương nghiêng mặt qua nhìn nhìn Chu Trạch, trên nét mặt có một chút xíu không hài lòng, nhưng cũng không nói gì.

Lấy điện thoại di động ra, giống hệt như đang định vị một lần nữa, cuối cùng, anh ta lại nhìn nhìn về phía bên cạnh Chu Trạch, lúc này mới đẩy cửa xe ra xuống xe.

Đợi khi đối phương xuống xe rồi, lúc này Chu Trạch mới phát hiện có lẽ lúc trước bản thân mình nhìn lầm rồi, đối phương mặc một bộ âu phục màu đen tinh xảo, mà ở phía trước có thể là một người phụ nữ đang lái xe.

Người còn chưa tới gần đã có một mùi hương tràn ngập tới, là mùi nước hoa, rất đậm đặc.

Dưới tình cảnh này, Chu Trạch rất muốn đem Hứa Thanh Lãng ra so tay một chút.

Cậu gặp phải đối thủ rồi!

Chẳng qua, rất nhanh Chu Trạch phát hiện ra điểm khác lạ, lão Hứa là nam thẳng, công năng và hứng thú trên phương diện kia đều không vấn đề gì, mà dung nhan thiên nữ của cậu ta là trời sinh, thế nhưng người trước mắt này lại tràn đầy hơi thở kệch cỡm, hơn nữa là một bác sĩ khoa ngoại có thâm niên, Chu Trạch có thể nhìn ra trên mặt đối phương hẳn đã từng động tới dao kéo không ít lần, đây là tươi sống tu sửa bản thân mình ra mùi vị của người phụ nữ.

"Đi tới quý địa chào hỏi, tôi tên là Lưu Sở Vũ, là tân tấn quỷ sai từ Thường Châu tới, đêm nay tôi muốn bắt một vong hồn trở về."

Đối phương vươn tay ra trước mặt Chu Trạch, định bắt tay, nhưng trước đó trên tay đối phương lại còn có đặt một chiếc khăn tay, ý tứ rất rõ ràng, anh ta ghét bỏ tay Chu Trạch bẩn.

Ông chủ Chu còn là người có bệnh thích sạch sẽ đấy, thấy tình huống như vậy, anh cười cười, cũng lười bắt tay với thằng này, trực tiếp hỏi:

"Lâm Khả có nói với tôi có một quỷ sai ở Thường Châu muốn đến nơi đây, thế nào, muốn dựa vào tôi để đưa quỷ đi, đoạn mối làm ăn của tôi à?"

"Tôi có thể bồi thường cho anh trên một phương diện khác, vong hồn này rất quan trọng đối với tôi, vì thế tôi muốn đích thân đưa tiễn hắn ta, hơn nữa có lẽ trên đường còn sẽ xuất hiện một số ngoài ý muốn."

Đối phương cúi người nhìn Chu Trạch:

"Nếu như thái độ và tư thái của tôi khiến anh cảm thấy khó chịu, tôi ở đây xin lỗi anh trước, tôi không muốn gây sự ở đây.

Không phải tôi cao ngạo, cũng không phải tôi thanh cao,

Mà là vì quán tính của thân thể này mạnh mẽ tới quá đáng,

Hiện tại rất nhiều hành vi chi tiết của tôi đều bị thói quen trước kia của thân thể này kéo theo, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, thật xấu hổ."

"Quán tính của thân thể?"

"Ah, nói ngắn gọn chính là thân thể này có bản năng bài xích đàn ông, nhưng lại quên mất việc chính anh ta là một người đàn ông."

Lưu Sở Vũ trưng ra bộ dạng bi thương với chết tâm,

"Rơi vào trên thân thể của ký chủ như vậy, tôi cũng rất tuyệt vọng."

Nói xong, Lưu Sở Vũ còn nhìn kỹ Chu Trạch một chút, cười cười, nói:

"Lão huynh, thân thể này của anh thật không tệ chút nào, còn rất đẹp trai, tôi thực sự ao ước có thế được như anh."

"Ha ha."

Chu Trạch vốn muốn nói rằng sống trong thân thể kẻ thù đã giết chính bản thân mình vốn không phải chuyện gì đáng ao ước,

Nhưng lại nhìn nhìn vị trước mặt này,

Anh đột nhiên cảm thấy Từ Nhạc vẫn có nhiều điểm đáng yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương