Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 222: Lại vào sở nghiên cứu
Editor: Waveliterature Vietnam
Đêm xuống,
Trên ghế dài đằng sau sở cảnh sát, có hai người đang ngồi ở đó,
Một bên ghế là đàn ông,
Bên kia cũng là đàn ông.
Trương Yến Phong lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc rồi cũng tự lấy một điếu ngậm vào miệng.
Họ đã ngồi như thế này rất lâu.
Cách đó không xa là Đường Thơ và lão đạo.
Lằng nhà lằng nhằng.
Hiển nhiên Đường Thơ không hài lòng với cách làm việc rườm rà của Chu Trạch. Theo cách cô ấy hay làm, không phải chỉ cần đánh ngất tên cảnh sát kia là xong sao?
"Lão Trương, anh hãy tin tôi đi. Cách tốt nhất trong chuyện này là để tôi xuống dưới xem tình hình thế nào trước. Cho dù ngày mai đội ngũ chuyên gia có đến, tôi tin chắc họ cũng sẽ không làm việc hiệu quả bằng tôi được."
Trương Yến Phong im lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
"Tôi không biết rõ anh nói thật hay nói đùa."
"Phía dưới là phòng nghiên cứu vi khuẩn của người Nhật trước kia, anh có thể chắc chắn được sau khi anh xuống sẽ không khiến khí độc bay ra ngoài sao?" Trương Yến Phong trầm giọng nói "Anh có biết được trong khu này có bao nhiêu dân cư không?"
"Tôi có thể nói rõ cho anh biết rằng, nếu chuyện này không giải quyết đúng hướng và kịp thời, vụ nổ do nó gây ra sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều lần."
Ngẫm lại cái thân thể bị tàn phá kia, ngay cả bản thân mình anh ta cũng không thể nào khống chế được, nếu như đến khi anh ta tự mình thoát ra ngoài được thì thực sự vô cùng đáng sợ.
"Anh có thể đánh ngất tôi."
Trương Yến Phong ném điếu thuốc lên mặt đất rồi dẫm lên.
"Cái gì?" Chu Trạch có chút sửng sốt.
"Tôi vẫn một mực chờ anh đánh tôi ngất xỉu, đương nhiên là tôi sẽ phản kháng lại, đó là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi tin tưởng người như anh…có đủ khả năng đánh tôi ngất xỉu trước khi tôi kịp phản kháng, lúc đó anh muốn làm gì tôi cũng không thể nào ngăn cản được."
"Sao anh lại cứ cố chấp như vậy?" Chu Trạch bất đắc dĩ nói.
"Người cố chấp là anh không phải tôi."
Trương Yến Phong đưa tay chỉ sang chỗ lão đạo và Đường Thơ đang đứng, nói:
"Cô gái kia đã từng giết người, đúng không?"
Chu Trạch im lặng, không trả lời.
"Vừa nhìn vào cô ấy, tôi đã có thể đoán được chuyện này. Haha, hồi trước tôi đã từng đi lính, sau đó lại làm cảnh sát hình sự, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, kẻ hung ác cũng gặp qua không ít.
Qua ánh mắt của cô gái đó, tôi đã biết cô ấy từng giết người, hơn nữa còn là loại không coi tính mạng người khác ra gì.
Nếu như tôi không tin anh, lúc ở sở cảnh sát tôi đã hô người bắt cô ấy lại rồi tiến hành điều tra thân phận của cô ấy."
Chu Trạch cười cười: "Anh không thể nào điều tra ra được đâu."
Trương Yến Phong có chút ngạc nhiên nhìn Chu Trạch.
"Trên thế giới này có rất nhiều thứ bí ẩn khiến anh dù muốn cũng không thể điều tra ra được. Thực sự, tại sao khi anh bắt tôi anh không điều tra tôi đi?
Nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, trong một năm nay, tôi đã đưa không biết bao nhiều người xuống Địa ngục."
"Vậy vì sao anh nguyện ý ngồi với tôi lâu đến vậy? Trương Yến Phong có chút hiếu kỳ, hỏi.
Mối quan hệ giữa hai người luôn thay đổi. Ngay từ đầu, Chu Trạch là một người bị tình nghi, Trương Yến Phong là cảnh sát. Sau đó, cả hai người lại là "bạn trong tù", bây giờ, hai người lại giống những người trong nghề đang nói chuyện với nhau, tôn trọng nhau.
"Thứ nhất, hiện tại mới là nửa đêm, trời còn chưa sáng.
Thứ hai, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một cảnh sát tốt, tôi sẵn sàng lãng phí thời gian với anh."
"Tôi có nên lấy điều này làm vinh hạnh không?"
Chu Trạch đứng thẳng dậy, Trương Yến Phong bị kéo nên cũng cùng đứng lên,
"Tôi tin trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, trước đây tôi cũng đã gặp những cảnh sát tốt, chính là những người vẫn luôn làm đúng phận sự và nghĩa vụ của mình. Tôi kính trọng họ, cũng kính trọng anh.
Cho nên, hy vọng anh lần này đừng quá cổ hủ, anh có thể xuống bên dưới đó cùng tôi, tay tôi cũng đã được còng lại với tay anh, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất có khả năng tổ tiên của anh cũng đang ở dưới này."
"Tôi đã từng điều tra, tôi có một người ông chú, thời kháng chiến ông đã nhập ngũ nhưng mãi không thấy có tin tức gì. Người trong nhà đã gắng sức đi tìm nhưng không tìn được."
"Cùng tôi đi xuống đó."
Chu Trạch mời.
Trương Yến Phong móc ra một khẩu súng lục,
Chỉ vào phía sau lưng Chu Trạch:
"Mặc dù tôi không biết rõ thân phận của tôi là gì, nói thật, tôi cũng sợ bản thân mình phải biết điều đó. Anh có thể cảm thấy tôi cổ hủ, cố chấp, nhưng xin lỗi, những chuyện mà tôi đã gặp phải trước đây cho tôi biết được, có nhiều việc chúng ta nên cổ hủ và cố chấp sẽ tốt hơn."
"Ừm, tôi kính trọng anh…"
"Đùng!"
Không phải âm thanh vang lên từ chiếc súng,
Mà là một tảng đá đã rơi xuống, đập trúng phần cổ của Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong té xỉu, nằm trên ghế dài.
Sắc mặt Đường Thơ mang theo vẻ mất kiên nhẫn rất rõ ràng,
"Anh ta đã kêu anh đánh ngất anh ta, anh còn nhiều lời để làm cái gì?
Liệu tôi có nên đi chuẩn bị thêm cho anh ít nước trà, sau đó quay phim lại để cho hai người tiếp tục đối thoại, truyền đạt năng lượng chính nghĩa của hai người không?"
Chu Trạch vươn móng tay ra để cắt đứt còng tay, thở dài nói: "Có nói thì cô cũng không hiểu, trong đầu cô ngoại trừ kẹo sữa đường còn có thể chứa thứ gì khác không?"
Ánh mắt Đường Thơ ngưng lại, dường như sẵn sàng để tấn công nhưng cuối cùng lại kiềm chế và trực tiếp quay người đi về phía công trường.
Lão đạo ở bên cạnh cười haha, nghĩ thầm, từ sau khi ông chủ nhà mình có thể mở ra vô song, vừa gặp Đường Thơ anh đã đứng thẳng hơn hẳn, khi gặp tiểu Luoli cũng vậy.
Quả nhiên, nếu người đàn ông có tiền mà không đồi bại thì heo mẹ cũng có thể biết trèo cây và biến thành yêu quái.
Ba người bọn họ cùng nhau đi tới công trường, mặc dù nơi này bị cấm nhưng hiển nhiên điều này không cản họ lại được.
"Vị trí này sao?" Đường Thơ nói với giọng lạnh như băng.
"Có lẽ là ở ngay đây, cứ đào thẳng xuống là được, đừng gây tiếng động quá lớn." Chu Trạch chỉ xuống dưới chân.
Ngay sau đó,
Dưới chân họ đã lộ ra những vật liệu bằng gỗ và đá chất ở một bên, bởi vì chỗ này lúc trước đã được đội công nhân đào lên một nửa, thực ra chuyện kế tiếp cũng rất dễ dàng. Hơn nữa, "hiệu suất làm việc" của Đường Thơ cũng không kém máy móc là bao.
Trước đây ông chủ Chu cũng đã từng những tới chuyện thành lập một đội thi công, chắc chắn sẽ thu về được rất nhiều lợi nhuận. Có những nhân viên như Oanh Oanh, lại có thêm Đường Thơ làm việc không thua kém gì máy móc, một người không cần ăn cơm, một người làm việc không tốn điện hay xăng dầu, căn bản không phải bỏ vốn, chỉ có lời và lời.
Một lát sau, Đường Thơ đã đào được một đường đủ để đi xuống. Người đi xuống đầu tiên là Chu Trạch, sau đó là Đường Thơ, cuối cùng là lão đạo.
Phía dưới không có mùi của khí độc, chỉ có mùi của ẩm mốc xộc lên mũi.
Thuận theo bậc thang đi xuống dưới,
Lấy đèn flash của di động ra làm đèn pin,
Dựa vào ánh sáng của điện thoại có thể nhìn rõ ràng phía trước.
Lão đạo đi sau cùng, chỉ cảm thấy đế giày mình có chút dinh dính, nói: "Trên nền đất có cái quái gì vậy?"
"Vết máu." Đường Thơ trả lời.
"Hả???"
Lão đạo không còn dám nói nhiều nữa mà đi theo sát hai người phía trước.
Đẩy mạnh cánh cửa sắt bị ăn mòn đến mức không còn nguyên vẹn nữa, đập vào mắt họ là hành lang nhà tù rất quen thuộc, hai bên chính là các lồng giam.
Chu Trạch còn nhớ rõ những cảnh mình thấy trong giấc mơ, khi anh bị còng chân đi qua nơi đây, đám người trong phòng giam đều nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Khi mình đi qua nơi này, cầm đèn điện thoại rọi vào bên trong, anh thấy trong phòng giam có vô số những cái xác đã chết khô.
Sau khi người Nhật đã cho nổ hỏng cửa ra vào, có lẽ bọn họ không hề có ý định mở lại cánh cửa này. Sau đó có thể là vì cuộc chiến hoặc vì những nguyên nhân khác, ngay cả sau khi người Nhật bại trận, nơi này đã bị quên lãng.
Mà những người phạm nhân trong phòng giam đã bị bỏ quên ở nơi này, cứ như vậy mà chết đi.
"Không phải họ bị chết đói."
Lúc này Đường Thơ đã dùng niệm lực để bẻ gẫy hai song sắt, hơn nữa còn ngồi xổm xuống một cái xác, nói:
"Khi cho nổ chặn hết lối vào, chắc hẳn đã tạo ra rất nhiều khói bụi, những người này đều vì không hít được mà chết, không phải là tại anh không cứu họ."
"Cảm ơn."
Chu Trạch hít một hơi thật sâu,
"Tôi rút lại lời tôi nói cô chỉ có kẹo đường sữa trong đầu lúc trước."
"Còn anh, anh ở đâu?" Đường Thơ hỏi: "Ý tôi là thân thể của anh lúc trước ở đâu?"
Chu Trạch chỉ về phía trước.
"Không nên chậm trễ nữa, muốn làm lễ tế cho họ thì đợi đến ngày mai."
Nói xong, Đường Thơ chủ động đi về phía trước,
Sau khi đi qua hành lang, phía trước trở nên rộng rãi và sáng hơn, bởi họ đã tiến vào khu vực phòng thí nghiệm.
Đường Thơ dừng bước, lão đạo đang đi theo sau thấy vậy cũng dừng lại. Sau đó, lão đạo lập tức che miệng, thân thể không ngừng co quắp, hiển nhiên ông đang kiềm chế để không nôn ra.
Cuối cùng Chu Trạch cũng đi đến, tình cảnh trước mặt không khỏi khiến anh giật mình dù trong mơ anh đã thấy trước được những cảnh này.
Trước mắt họ,
Bên trong phòng thí nghiệm có đủ người với đủ loại chết thẩm, đủ loại thi thể mang trên người dấu vết của việc tra tấn vô nhân đạo, tất cả những hình ảnh này như những phóng đại ở trong tác phẩm nghệ thuật về chiến tranh chúng ta hay thấy. Cũng bởi vì đã qua tám mươi năm, nơi này bị vấy bẩn bởi thời gian nên không còn sự sống, không khỏi khiến người ta giật mình.
Đương nhiên,
Đối với những người lần đầu thấy cảnh này,
Có thể nói rằng, tình cảnh này,
Đủ để gọi là Địa ngục trần gian.
"Về cơ bản những xác chết ở đây là của những người lính Nhật cùng các nhà nghiên cứu. Nhưng bọn chúng chết cũng chưa hết tội." Chu Trạch giải thích.
"Nói thì nói là như thế, nhưng ông chủ, cảnh tượng này đúng thực hơn cả 18+, lão đạo ta thực không chịu được."
Lão đạo lau miệng, mặt tái nhợt.
"Ông tự đi mà xử lý bãi nôn trên đất của mình đi, đợi đến mai đội chuyên gia đến đây họ lại lấy bãi nôn này về làm tiêu bản nghiên cứu thì chết dở." Chu Trạch nhắc nhở.
Nói xong, Chu Trạch nhìn về phía Đường Thơ, hỏi:
"Cô vẫn ổn chứ?"
Đường Thơ lắc đầu.
Chu Trạch có chút buồn bực. Theo lý thuyết mà nói, Đường Thơ phải có sức chịu đựng cao hơn lão đạo chứ.
Đợi khi Chu Trạch đi lên phía trước hai bước, anh nhìn thấy trên mặt của Đường Thơ nở ra một nụ cười, bên cạnh đó còn lộ rõ vẻ kích động và thưởng thức.
"Sao lại…?"
Đường Thơ nhìn Chu Trạch một chút, nói:
"Khó có thể tưởng tượng nổi, trước kia sự thưởng thức và phong cách của anh có thể cao như vậy, cảnh tượng ở nơi này, những xác chết ở đây, máu bao quanh khắp nơi,
Thực sự,
Rất đẹp."
"...…" Lão đạo.
"...…." Chu Trạch.
"Răng rắc…"
Một âm thanh giòn vang từ phòng thí nghiệm truyền đến,
Chu Trạch nhanh chóng đưa mắt nhìn về vị trí phát ra tiếng động,
Phòng thí nghiệm kia,
Nếu anh nhớ không nhầm,
Là khu vực đặt tủ sắt!
Đường Thơ liếm môi, cô có vẻ hơi khẩn trương nhưng khó nén được sự kích động, chậm rãi nói:
"Anh nhìn xem,
Anh ta cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi."
Đêm xuống,
Trên ghế dài đằng sau sở cảnh sát, có hai người đang ngồi ở đó,
Một bên ghế là đàn ông,
Bên kia cũng là đàn ông.
Trương Yến Phong lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc rồi cũng tự lấy một điếu ngậm vào miệng.
Họ đã ngồi như thế này rất lâu.
Cách đó không xa là Đường Thơ và lão đạo.
Lằng nhà lằng nhằng.
Hiển nhiên Đường Thơ không hài lòng với cách làm việc rườm rà của Chu Trạch. Theo cách cô ấy hay làm, không phải chỉ cần đánh ngất tên cảnh sát kia là xong sao?
"Lão Trương, anh hãy tin tôi đi. Cách tốt nhất trong chuyện này là để tôi xuống dưới xem tình hình thế nào trước. Cho dù ngày mai đội ngũ chuyên gia có đến, tôi tin chắc họ cũng sẽ không làm việc hiệu quả bằng tôi được."
Trương Yến Phong im lặng, không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
"Tôi không biết rõ anh nói thật hay nói đùa."
"Phía dưới là phòng nghiên cứu vi khuẩn của người Nhật trước kia, anh có thể chắc chắn được sau khi anh xuống sẽ không khiến khí độc bay ra ngoài sao?" Trương Yến Phong trầm giọng nói "Anh có biết được trong khu này có bao nhiêu dân cư không?"
"Tôi có thể nói rõ cho anh biết rằng, nếu chuyện này không giải quyết đúng hướng và kịp thời, vụ nổ do nó gây ra sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều lần."
Ngẫm lại cái thân thể bị tàn phá kia, ngay cả bản thân mình anh ta cũng không thể nào khống chế được, nếu như đến khi anh ta tự mình thoát ra ngoài được thì thực sự vô cùng đáng sợ.
"Anh có thể đánh ngất tôi."
Trương Yến Phong ném điếu thuốc lên mặt đất rồi dẫm lên.
"Cái gì?" Chu Trạch có chút sửng sốt.
"Tôi vẫn một mực chờ anh đánh tôi ngất xỉu, đương nhiên là tôi sẽ phản kháng lại, đó là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi tin tưởng người như anh…có đủ khả năng đánh tôi ngất xỉu trước khi tôi kịp phản kháng, lúc đó anh muốn làm gì tôi cũng không thể nào ngăn cản được."
"Sao anh lại cứ cố chấp như vậy?" Chu Trạch bất đắc dĩ nói.
"Người cố chấp là anh không phải tôi."
Trương Yến Phong đưa tay chỉ sang chỗ lão đạo và Đường Thơ đang đứng, nói:
"Cô gái kia đã từng giết người, đúng không?"
Chu Trạch im lặng, không trả lời.
"Vừa nhìn vào cô ấy, tôi đã có thể đoán được chuyện này. Haha, hồi trước tôi đã từng đi lính, sau đó lại làm cảnh sát hình sự, chuyện gì cũng đã từng gặp qua, kẻ hung ác cũng gặp qua không ít.
Qua ánh mắt của cô gái đó, tôi đã biết cô ấy từng giết người, hơn nữa còn là loại không coi tính mạng người khác ra gì.
Nếu như tôi không tin anh, lúc ở sở cảnh sát tôi đã hô người bắt cô ấy lại rồi tiến hành điều tra thân phận của cô ấy."
Chu Trạch cười cười: "Anh không thể nào điều tra ra được đâu."
Trương Yến Phong có chút ngạc nhiên nhìn Chu Trạch.
"Trên thế giới này có rất nhiều thứ bí ẩn khiến anh dù muốn cũng không thể điều tra ra được. Thực sự, tại sao khi anh bắt tôi anh không điều tra tôi đi?
Nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, trong một năm nay, tôi đã đưa không biết bao nhiều người xuống Địa ngục."
"Vậy vì sao anh nguyện ý ngồi với tôi lâu đến vậy? Trương Yến Phong có chút hiếu kỳ, hỏi.
Mối quan hệ giữa hai người luôn thay đổi. Ngay từ đầu, Chu Trạch là một người bị tình nghi, Trương Yến Phong là cảnh sát. Sau đó, cả hai người lại là "bạn trong tù", bây giờ, hai người lại giống những người trong nghề đang nói chuyện với nhau, tôn trọng nhau.
"Thứ nhất, hiện tại mới là nửa đêm, trời còn chưa sáng.
Thứ hai, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một cảnh sát tốt, tôi sẵn sàng lãng phí thời gian với anh."
"Tôi có nên lấy điều này làm vinh hạnh không?"
Chu Trạch đứng thẳng dậy, Trương Yến Phong bị kéo nên cũng cùng đứng lên,
"Tôi tin trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, trước đây tôi cũng đã gặp những cảnh sát tốt, chính là những người vẫn luôn làm đúng phận sự và nghĩa vụ của mình. Tôi kính trọng họ, cũng kính trọng anh.
Cho nên, hy vọng anh lần này đừng quá cổ hủ, anh có thể xuống bên dưới đó cùng tôi, tay tôi cũng đã được còng lại với tay anh, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất có khả năng tổ tiên của anh cũng đang ở dưới này."
"Tôi đã từng điều tra, tôi có một người ông chú, thời kháng chiến ông đã nhập ngũ nhưng mãi không thấy có tin tức gì. Người trong nhà đã gắng sức đi tìm nhưng không tìn được."
"Cùng tôi đi xuống đó."
Chu Trạch mời.
Trương Yến Phong móc ra một khẩu súng lục,
Chỉ vào phía sau lưng Chu Trạch:
"Mặc dù tôi không biết rõ thân phận của tôi là gì, nói thật, tôi cũng sợ bản thân mình phải biết điều đó. Anh có thể cảm thấy tôi cổ hủ, cố chấp, nhưng xin lỗi, những chuyện mà tôi đã gặp phải trước đây cho tôi biết được, có nhiều việc chúng ta nên cổ hủ và cố chấp sẽ tốt hơn."
"Ừm, tôi kính trọng anh…"
"Đùng!"
Không phải âm thanh vang lên từ chiếc súng,
Mà là một tảng đá đã rơi xuống, đập trúng phần cổ của Trương Yến Phong.
Trương Yến Phong té xỉu, nằm trên ghế dài.
Sắc mặt Đường Thơ mang theo vẻ mất kiên nhẫn rất rõ ràng,
"Anh ta đã kêu anh đánh ngất anh ta, anh còn nhiều lời để làm cái gì?
Liệu tôi có nên đi chuẩn bị thêm cho anh ít nước trà, sau đó quay phim lại để cho hai người tiếp tục đối thoại, truyền đạt năng lượng chính nghĩa của hai người không?"
Chu Trạch vươn móng tay ra để cắt đứt còng tay, thở dài nói: "Có nói thì cô cũng không hiểu, trong đầu cô ngoại trừ kẹo sữa đường còn có thể chứa thứ gì khác không?"
Ánh mắt Đường Thơ ngưng lại, dường như sẵn sàng để tấn công nhưng cuối cùng lại kiềm chế và trực tiếp quay người đi về phía công trường.
Lão đạo ở bên cạnh cười haha, nghĩ thầm, từ sau khi ông chủ nhà mình có thể mở ra vô song, vừa gặp Đường Thơ anh đã đứng thẳng hơn hẳn, khi gặp tiểu Luoli cũng vậy.
Quả nhiên, nếu người đàn ông có tiền mà không đồi bại thì heo mẹ cũng có thể biết trèo cây và biến thành yêu quái.
Ba người bọn họ cùng nhau đi tới công trường, mặc dù nơi này bị cấm nhưng hiển nhiên điều này không cản họ lại được.
"Vị trí này sao?" Đường Thơ nói với giọng lạnh như băng.
"Có lẽ là ở ngay đây, cứ đào thẳng xuống là được, đừng gây tiếng động quá lớn." Chu Trạch chỉ xuống dưới chân.
Ngay sau đó,
Dưới chân họ đã lộ ra những vật liệu bằng gỗ và đá chất ở một bên, bởi vì chỗ này lúc trước đã được đội công nhân đào lên một nửa, thực ra chuyện kế tiếp cũng rất dễ dàng. Hơn nữa, "hiệu suất làm việc" của Đường Thơ cũng không kém máy móc là bao.
Trước đây ông chủ Chu cũng đã từng những tới chuyện thành lập một đội thi công, chắc chắn sẽ thu về được rất nhiều lợi nhuận. Có những nhân viên như Oanh Oanh, lại có thêm Đường Thơ làm việc không thua kém gì máy móc, một người không cần ăn cơm, một người làm việc không tốn điện hay xăng dầu, căn bản không phải bỏ vốn, chỉ có lời và lời.
Một lát sau, Đường Thơ đã đào được một đường đủ để đi xuống. Người đi xuống đầu tiên là Chu Trạch, sau đó là Đường Thơ, cuối cùng là lão đạo.
Phía dưới không có mùi của khí độc, chỉ có mùi của ẩm mốc xộc lên mũi.
Thuận theo bậc thang đi xuống dưới,
Lấy đèn flash của di động ra làm đèn pin,
Dựa vào ánh sáng của điện thoại có thể nhìn rõ ràng phía trước.
Lão đạo đi sau cùng, chỉ cảm thấy đế giày mình có chút dinh dính, nói: "Trên nền đất có cái quái gì vậy?"
"Vết máu." Đường Thơ trả lời.
"Hả???"
Lão đạo không còn dám nói nhiều nữa mà đi theo sát hai người phía trước.
Đẩy mạnh cánh cửa sắt bị ăn mòn đến mức không còn nguyên vẹn nữa, đập vào mắt họ là hành lang nhà tù rất quen thuộc, hai bên chính là các lồng giam.
Chu Trạch còn nhớ rõ những cảnh mình thấy trong giấc mơ, khi anh bị còng chân đi qua nơi đây, đám người trong phòng giam đều nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Khi mình đi qua nơi này, cầm đèn điện thoại rọi vào bên trong, anh thấy trong phòng giam có vô số những cái xác đã chết khô.
Sau khi người Nhật đã cho nổ hỏng cửa ra vào, có lẽ bọn họ không hề có ý định mở lại cánh cửa này. Sau đó có thể là vì cuộc chiến hoặc vì những nguyên nhân khác, ngay cả sau khi người Nhật bại trận, nơi này đã bị quên lãng.
Mà những người phạm nhân trong phòng giam đã bị bỏ quên ở nơi này, cứ như vậy mà chết đi.
"Không phải họ bị chết đói."
Lúc này Đường Thơ đã dùng niệm lực để bẻ gẫy hai song sắt, hơn nữa còn ngồi xổm xuống một cái xác, nói:
"Khi cho nổ chặn hết lối vào, chắc hẳn đã tạo ra rất nhiều khói bụi, những người này đều vì không hít được mà chết, không phải là tại anh không cứu họ."
"Cảm ơn."
Chu Trạch hít một hơi thật sâu,
"Tôi rút lại lời tôi nói cô chỉ có kẹo đường sữa trong đầu lúc trước."
"Còn anh, anh ở đâu?" Đường Thơ hỏi: "Ý tôi là thân thể của anh lúc trước ở đâu?"
Chu Trạch chỉ về phía trước.
"Không nên chậm trễ nữa, muốn làm lễ tế cho họ thì đợi đến ngày mai."
Nói xong, Đường Thơ chủ động đi về phía trước,
Sau khi đi qua hành lang, phía trước trở nên rộng rãi và sáng hơn, bởi họ đã tiến vào khu vực phòng thí nghiệm.
Đường Thơ dừng bước, lão đạo đang đi theo sau thấy vậy cũng dừng lại. Sau đó, lão đạo lập tức che miệng, thân thể không ngừng co quắp, hiển nhiên ông đang kiềm chế để không nôn ra.
Cuối cùng Chu Trạch cũng đi đến, tình cảnh trước mặt không khỏi khiến anh giật mình dù trong mơ anh đã thấy trước được những cảnh này.
Trước mắt họ,
Bên trong phòng thí nghiệm có đủ người với đủ loại chết thẩm, đủ loại thi thể mang trên người dấu vết của việc tra tấn vô nhân đạo, tất cả những hình ảnh này như những phóng đại ở trong tác phẩm nghệ thuật về chiến tranh chúng ta hay thấy. Cũng bởi vì đã qua tám mươi năm, nơi này bị vấy bẩn bởi thời gian nên không còn sự sống, không khỏi khiến người ta giật mình.
Đương nhiên,
Đối với những người lần đầu thấy cảnh này,
Có thể nói rằng, tình cảnh này,
Đủ để gọi là Địa ngục trần gian.
"Về cơ bản những xác chết ở đây là của những người lính Nhật cùng các nhà nghiên cứu. Nhưng bọn chúng chết cũng chưa hết tội." Chu Trạch giải thích.
"Nói thì nói là như thế, nhưng ông chủ, cảnh tượng này đúng thực hơn cả 18+, lão đạo ta thực không chịu được."
Lão đạo lau miệng, mặt tái nhợt.
"Ông tự đi mà xử lý bãi nôn trên đất của mình đi, đợi đến mai đội chuyên gia đến đây họ lại lấy bãi nôn này về làm tiêu bản nghiên cứu thì chết dở." Chu Trạch nhắc nhở.
Nói xong, Chu Trạch nhìn về phía Đường Thơ, hỏi:
"Cô vẫn ổn chứ?"
Đường Thơ lắc đầu.
Chu Trạch có chút buồn bực. Theo lý thuyết mà nói, Đường Thơ phải có sức chịu đựng cao hơn lão đạo chứ.
Đợi khi Chu Trạch đi lên phía trước hai bước, anh nhìn thấy trên mặt của Đường Thơ nở ra một nụ cười, bên cạnh đó còn lộ rõ vẻ kích động và thưởng thức.
"Sao lại…?"
Đường Thơ nhìn Chu Trạch một chút, nói:
"Khó có thể tưởng tượng nổi, trước kia sự thưởng thức và phong cách của anh có thể cao như vậy, cảnh tượng ở nơi này, những xác chết ở đây, máu bao quanh khắp nơi,
Thực sự,
Rất đẹp."
"...…" Lão đạo.
"...…." Chu Trạch.
"Răng rắc…"
Một âm thanh giòn vang từ phòng thí nghiệm truyền đến,
Chu Trạch nhanh chóng đưa mắt nhìn về vị trí phát ra tiếng động,
Phòng thí nghiệm kia,
Nếu anh nhớ không nhầm,
Là khu vực đặt tủ sắt!
Đường Thơ liếm môi, cô có vẻ hơi khẩn trương nhưng khó nén được sự kích động, chậm rãi nói:
"Anh nhìn xem,
Anh ta cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook