Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
-
Chương 212: Mộng tỉnh mộng diệt
Editor: Waveliterature Vietnam
Tiệm sách đóng kín cửa, bên trong sáng đèn;
Có thể nói rằng, việc hoạt động của phòng đọc sách là ban ngày thỉnh thoảng đóng cửa, buổi tối khẳng định phải mở cửa, thế nhưng vì sao đêm nay ông chủ lại đi ngủ sớm như vậy?
Ông chủ tiêu cực lười nhác, đương nhiên nhân viên thuộc hạ cũng mừng rỡ mà lười nhác theo, quan trọng nhất là không có ông chủ ra tay, cho dù có khách hàng tới cửa bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đóng gói khách hàng lại sau đó gửi đi bưu kiện, vì thế còn không bằng cứ để yên mặc kệ.
Hai người Lão đạo Hứa Thanh Lãng cùng nhau ngồi xuống trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh hai người lại để hai ly rượu vang.
Rượu vang là thứ sẵn có trong menu của phòng đọc sách, giá cả xa xỉ, hiện tại toàn bộ phòng sách đã ngập tràn khí tức hủ bại cá muối, đây chính là phong khí trên hư dưới cũng hư.
Kỳ thực,
Ngay từ đầu chi phí ăn mặc mọi người chấp nhận bỏ ra để hưởng thụ là có giới hạn, thế nhưng sau khi cà phê và lá trà của ông chủ Chu càng ngày càng cao cấp, đương nhiên người phía dưới cũng liền noi theo cấp trên.
Dù sao đi nữa,
Toàn bộ phòng đọc sách này người không có tiền nhất đã biết hưởng thụ tới mức như vậy,
Mấy người giàu có như bọn họ mà keo kiệt có vẻ không thích hợp lắm, đúng không?
Tiểu thân ngồi chồm hổm phía trên quầy bar, trước mặt nó là một đĩa đậu phộng, một mình vẫn vui vẻ, nó không đáng ghét, cũng không quấy rầy, nếu có ai chơi đùa cùng, nó nhất định sẽ chơi đùa, không có ai tìm nó, nó sẽ tự chơi một mình, ngược lại còn rất khéo léo.
Lão đạo còn mua cho nó một cái áo cà sa, tiện thể còn chế một cái vòng Kim cô cho nó, đây chỉ là Lão đạo vì muốn thỏa mãn thú vui của mình mà thôi.
Ngẫm lại xem, Tôn đại thánh bị bản thân mình dưỡng thành, thật là tràn đầy cảm giác tự hào và thỏa mãn.
Ông chủ còn nói với anh, trước đây khi anh đại chiến ba trăm hiệp với hầu tử, "gậy sắt" của con khỉ này thật sự rất dọa người.
Lão đạo tin,
Nhưng anh không ngờ tới "gậy sắt" ông chủ nói không phải là gậy sắt mà mình nghĩ tới.
Hầu tử không thích món đồ chơi như vòng kim cô kia, cũng không thích kim cô bồng, ngược lại nó lại rất thích áo cà sa, có thể nói là yêu thích không buông tay, khi nó không có chuyện gì làm sẽ khoác áo cà sa lên người như khoác áo gió, ngược lạ không ngờ có thể lộ ra chút phật tính.
Lão đạo từng đi qua núi Nga Mi, khi ở đó không sợ người, thậm chí còn chủ động tìm đến du khách đòi ăn, nếu như vận khí không tốt gặp phải con khỉ " táo bạo lão ca".
Không cho chúng nó ăn chúng nó còn biết cướp đoạt.
Nhưng những hành động đó lại khiến mấy con khỉ trên núi Nga Mi được xưng là có "Phật tính".
Nhưng so sánh với hầu tử nhà mình, thật sự là kém xa, biết chơi di động lại còn biết tự bắt xe, lần trước hâu tử đã tự bắt xe đi tới núi Giang Quân xem bệnh cho ông chủ đấy.
Chậc chậc chậc,
Dù sao thì ở trong mắt Lão đạo, cho dù con của người ta có ưu tú tới mức nào cũng không đáng yêu bằng con nhà mình.
Lão đạo đã nói không chỉ một lần, đời này anh không có con gái, tuy rằng anh tài trợ không ít học sinh nghèo khó thế nhưng chẳng có mấy người gọi điện thoại thăm dò anh vào ngày lễ, ngược lại có đôi khi bản thân mình lăn lộn không khá lắm, còn bị chúng gọi điện thoại tới thúc tiền học phí, tiền sinh hoạt, nói khó nghe một chút, giống hệt như mình thiếu tiền của bọn chúng, khiến bọn chúng không thể ra khỏi núi lớn là tội của mình vậy.
Con khỉ này Lão đạo đã nuôi nấng như cháu trai mình, nói cho cùng, ở một số thời khắc, súc sinh càng hiểu rõ đạo lý phải biết ơn hơn con người.
"Thời gian này thực sự quá chán chường."
Lão đạo uống một ngụm rượu vang, híp mắt, anh không biết thưởng thức rượu vang, cho nên cái anh thưởng thức thực ra là một hớp rượu vang này đáng giá bao nhiêu nhân dân tệ.
Vừa ngẫm lại giá tiền, tư vị của rượu vang cũng lập tức xuất hiện.
Nuốt rượu vang,
Lão đạo lại ưỡn cái lưng già của mình, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, lại nói:
"Anh nói xe, hiện tại bên ngoài phòng đọc sách còn có cảnh sát đang theo dõi không?"
"Không biết nữa."
"Không phải cậu biết thuật pháp sao?"
"Trình độ của tôi là thế nào anh không rõ sao? Nửa vời mà thôi." Hứa Thanh Lãng ngược lại rất thành thật: " Ngược lại anh ấy, tổ tiên anh đã từng giỏi như vậy, chẳng lẽ anh không muốn thử luyện một chút sao?"
"Đã sớm thất truyền rồi, còn cậu? Chẳng lẽ cậu không muốn luyện nữa sao?"
"Luyện làm gì, hiện tại được ăn uống miễn phí rất tốt, vừa nhìn xem phong cách vừa giả bộ đánh đấm cho có khí thế, thật ra, sống cuộc sống như vậy mới là thoải mái nhất, nếu thật sự sống như ông chủ ở Dung Thành của anh lúc trước, không phải chúng ta phải cơ cực qua ngày sao.
Kích thích thì đúng là kích thích đấy,
Nhưng ngẫm lại hiện tại xem, vẫn là hiện tại thoải mái hơn"
"Mà thôi mà thôi, lên tầng đi ngủ thôi."
Lão đạo uống một cạn sạch hết số rượu vang trong ly, sau đó lên tiếng chào hỏi Hứa Thanh Lãng: "
Cậu không đi ngủ à?"
"Có người nó ánh trăng mới có lợi cho da, tôi đang phơi ánh trăng."
Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ chỉ mặt nạ dưỡng da trên mặt mình.
Phảng phất như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
"Cắt, bệnh thần kinh."
Lão đạo ngáp một cái, gọi tiểu thân một tiếng sau đó đi lên bậc thang, mới vừa đi tới tầng hai, lão đạo cùng hầu tử cùng nhau sợ run cả người.
"Hí….."
Mẹ ôi,
Con mẹ nó khí lạnh này dường như hơi quá mức thì phải,
Lạnh như thế sao?
Lão đạo theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mình đi vào, lão đi tới cửa phòng ngủ của ông chủ trước, bởi vì trong khe hở phía dưới cửa còn đang không ngừng có hơi lạnh tỏa ra.
Rất hiển nhiên,
Ở đây mới là đầu nguồn.
"Cốc cốc cốc...."
Lão đạo gõ cửa,
"Ông chủ, điều hòa bị hỏng rồi sao, công suất mạnh mẽ quá."
Bên trong không có phản ứng gì,
Lão đạo lúc này mặc kệ tất cả chỉ còn cách tự mở cửa, nếu không anh thật sự lo lắng không biết tối nay khi mình ngủ rồi có bất tri bất giác bị đông lạnh luôn không.
Cửa bị đẩy ra, Lão đạo thò đầu mình vào bên trong ngó ngó, sau đó anh ngẩn người ra.
Trên giường,
Có một nam một nữ,
Đương nhiên,
Thỉnh thoảng Lão đạo cũng thầm tưởng tượng xem vào buổi tối ông chủ Chu cùng Bạch Oanh Oanh lên giường ngủ sẽ xảy ra chuyện gì, tuy anh cũng biết Bạch Oanh Oanh là cương thi, "thông đạo nước" đã kết thành băng, nhưng là một tài xế kỳ cựu, Lão đạo cũng rất rõ phương thức "rèn luyện" có rất nhiều loại, đây mới thật sự là tình thú.
Tư thế trên giường,
Rất hài hòa,
Còn hài hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của Lão đạo.
Ông chủ nằm trên đùi của Bạch Oanh Oanh,
Bạch Oanh Oanh ngồi ở trên giường, hai tay đặt trên mặt ông chủ.
Hai người cho dù là Lão đạo đang tiến đến cũng không hề nhúc nhích, giống như là đang ngủ say như chết, thực sự không thể cảm nhận được sự tiến đến của bất kì một ai.
Ông chủ trên thân thỉnh thoảng có khí lạnh bốc lên,
Mà loại khí này phần lớn đều được Bạch Oanh Oanh hít vào thông qua lỗ mũi,
Một chút thì tiêu tán ra ngoài, trở thành một loại phụ cận nhiệt độ kiến nó giảm xuống.
Tình huống này,
Trông có vẻ giống với hình ảnh yêu hồ hấp thu dương khí của người đàn ông trong mấy bộ phim của Hương Cảng thời trước.
Lão đạo do dự một lúc,
Anh không biết bản thân mình có nên lớn tiếng:"Oanh, nữ cương thi kia, mau buông ông chủ ra!"
Hay nên hô lên:"Ha, Oanh Oanh hút thoải mái không? Đừng hút khô ông chủ đấy."
Lão đạo không tin Bạch Oanh Oanh sẽ chủ động hấp thu đồ vật gì đó trên người ông chủ, anh đã sinh hoạt dưới một mái hiên với nữ thây ma này từ lâu rồi, nếu nữ thây ma này thực sự có hài lòng với ông chủ, sợ rằng khi ở núi Giang Quân cô ấy đã không phải liều mạng cứu giúp.
Lão đạo tới gần thêm vài bước, lại có thể càng thêm cẩn thận hơn.
Lão đạo phát hiện Oanh Oanh vốn là đầu tóc bạc trắng, nay đã có phân nửa biến thành đen,
Chậc chậc,
Đây là đang chữa thương sao?
Ông chủ đang giúp Oanh Oanh bổ sung nguyên khí?
Lão đạo nghĩ tới " ngọc nữ tâm kinh", anh nghĩ công pháp này cũng thật là kỳ quái, còn phải nằm trên giường mới có thể luyện công.
Sau đó nhìn lại ông chủ,
Lão đạo chợt phát hiện biểu cảm của ông chủ vô cùng thống khổ,
Dường như đang gặp ác mộng gì đó, dáng vẻ rất là khó chịu.
Mẹ ôi,
Đây là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Lão đạo cắn răng, mặc kệ, lập tức cầm lấy một quyển sách bên cạnh thọt ngực ông chủ, nhưng ông chủ vẫn không phản ứng gì.
Lão đạo dứt khoát cầm sách đập mạnh xuống lồng ngực của ông chủ.
"Rầm!"
Tiếng động rất lớn.
Ông chủ vẫn không tỉnh, thế nhưng Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong mắt nữ cương thi là một cảnh tượng lạnh lẽo, trong nháy mắt bản tính của cô hiện rõ, cô vốn là cương thi, Thiên Địa Nhân thần đều bỏ qua, ngày thường ngây thơ rực rỡ cũng chỉ là thái độ đối với một mình Chu Trạch mà thôi.
Lúc này cô ấy hệt như đang tức giận khi ngủ chưa đủ đã bị gọi dậy, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua Lão đạo.
Lão đạo hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng lạnh hơn.
"Oanh Oanh, là tôi đây, là bần đạo...…."
Lão đạo vừa run vừa nói.
Gương mặt Bạch Oanh Oanh không chút biểu cảm,
Vẫn nhìn chằm chằm Lão đạo như trước,
Sau đó cô ấy cúi đầu nhìn Chu Trạch trong ngực mình,
Sau đó,
Dường như cô ấy cũng chú ý tới màu tóc của cô ấy phát hiện ra có ít nhiều thay đổi, lúc này dường như cô ấy đã ý thức được cái gì đó, lập thức bước xuống giường, sau đó trực tiếp quỳ xuống bên giường.
"Ông chủ, không phải Oanh Oanh cố ý, Oanh Oanh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ngủ mất.
Oanh Oanh thật sự không cố ý hấp thu sát khí của ông chủ, thực sự không phải cố ý.
Oanh Oanh quỳ xuống trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn và thấp thỏm, giống hệt như một đứa trẻ làm chuyện gì sai lầm, đang chờ đợi sự nghiêm phạt.
Ách...….
Lão đạo suy nghĩ,
Mình có nên quỳ theo không?
Nhưng hình như chuyện này chẳng phải lỗi của mình.
Đúng lúc này,
Bởi vì Bạch Oanh Oanh xuống giường dẫn đến trạng thái "giấc ngủ" của Chu Trạch không cách nào tiếp tục.
Thân thể anh khẽ run lên,
Sau đó,
Chậm rãi mở mắt ra,
Lúc này trong tròng mắt của anh mang theo một loại huyết sắc điên cuồng, đỏ bừng khiến người ta lạnh run.
"Con mẹ nó!"
Lão đạo sợ đến mức run run chân quỳ xuống,
Ông chủ trưng ra bộ dạng như vậy thật là đáng sợ.
Chu Trạch chậm rãi ngồi dậy,
Dường như hình ảnh trong mộng còn chưa hoàn toàn bị xua tan,
Còn phần giống với " khi trong mộng là kiếp phù du, khi tỉnh lại vẫn tưởng như đang trong mộng."
Ngay từ đầu Chu Trạch còn không thấy Lão đạo và Bạch Oanh Oanh đang quỳ dưới chân.
Mà là hai mắt anh nhắm nghiền,
Chờ qua một hồi, một lần nữa mở mắt ra,
Chu Trạch trong mắt huyết sắc chậm rãi rút đi, hóa thành thanh minh.
Giấc mộng kia,
Đã kết thúc ngay thời khắc mấu chốt nhất, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Chu Trạch hơi mất mát, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Anh nghiêng mặt qua, bình Bạch Oanh Oanh còn quỳ dưới đất, chú ý tới biến hóa trên tóc cô, hỏi:
"Tôi nhớ tôi đã nói, chờ thân thể của tôi khôi phục tốt rồi tôi sẽ giúp cô khôi phục như cũ."
"Ông chủ...…"
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch hiểu nhầm bản thân mình chủ động cố ý hấp thụ sát khí trên người anh, lúc này lạ càng cúi đầu xuống thấp, giải thích nói:
"Ông chủ, khi Oanh Oanh đang xoa bóp giúp ông chủ,
Đột nhiên sát khí trên người ông chủ tán ra ngoài,
Oanh Oanh hút vài hơi sau đó lập tức say, sau đó còn lâm vào tình trạng vong ngã, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì."
Lão đạo lúc này mở miệng giúp Oanh Oanh giải thích, nói:
"Đúng đó ông chủ, chuyện này anh không thể không trách Oanh Oanh được."
"Là bản thân anh tinh mãn tự tràn."
"Mộng tinh....."
Nói đến đây,
Lão đạo cắn cắn bờ môi của mình,
Cúi đầu xuống,
Tự tát cho bản thân mình một bạt tai.
Mình đây,
Miệng thúi...
Tiệm sách đóng kín cửa, bên trong sáng đèn;
Có thể nói rằng, việc hoạt động của phòng đọc sách là ban ngày thỉnh thoảng đóng cửa, buổi tối khẳng định phải mở cửa, thế nhưng vì sao đêm nay ông chủ lại đi ngủ sớm như vậy?
Ông chủ tiêu cực lười nhác, đương nhiên nhân viên thuộc hạ cũng mừng rỡ mà lười nhác theo, quan trọng nhất là không có ông chủ ra tay, cho dù có khách hàng tới cửa bọn họ cũng chẳng có biện pháp nào đóng gói khách hàng lại sau đó gửi đi bưu kiện, vì thế còn không bằng cứ để yên mặc kệ.
Hai người Lão đạo Hứa Thanh Lãng cùng nhau ngồi xuống trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh hai người lại để hai ly rượu vang.
Rượu vang là thứ sẵn có trong menu của phòng đọc sách, giá cả xa xỉ, hiện tại toàn bộ phòng sách đã ngập tràn khí tức hủ bại cá muối, đây chính là phong khí trên hư dưới cũng hư.
Kỳ thực,
Ngay từ đầu chi phí ăn mặc mọi người chấp nhận bỏ ra để hưởng thụ là có giới hạn, thế nhưng sau khi cà phê và lá trà của ông chủ Chu càng ngày càng cao cấp, đương nhiên người phía dưới cũng liền noi theo cấp trên.
Dù sao đi nữa,
Toàn bộ phòng đọc sách này người không có tiền nhất đã biết hưởng thụ tới mức như vậy,
Mấy người giàu có như bọn họ mà keo kiệt có vẻ không thích hợp lắm, đúng không?
Tiểu thân ngồi chồm hổm phía trên quầy bar, trước mặt nó là một đĩa đậu phộng, một mình vẫn vui vẻ, nó không đáng ghét, cũng không quấy rầy, nếu có ai chơi đùa cùng, nó nhất định sẽ chơi đùa, không có ai tìm nó, nó sẽ tự chơi một mình, ngược lại còn rất khéo léo.
Lão đạo còn mua cho nó một cái áo cà sa, tiện thể còn chế một cái vòng Kim cô cho nó, đây chỉ là Lão đạo vì muốn thỏa mãn thú vui của mình mà thôi.
Ngẫm lại xem, Tôn đại thánh bị bản thân mình dưỡng thành, thật là tràn đầy cảm giác tự hào và thỏa mãn.
Ông chủ còn nói với anh, trước đây khi anh đại chiến ba trăm hiệp với hầu tử, "gậy sắt" của con khỉ này thật sự rất dọa người.
Lão đạo tin,
Nhưng anh không ngờ tới "gậy sắt" ông chủ nói không phải là gậy sắt mà mình nghĩ tới.
Hầu tử không thích món đồ chơi như vòng kim cô kia, cũng không thích kim cô bồng, ngược lại nó lại rất thích áo cà sa, có thể nói là yêu thích không buông tay, khi nó không có chuyện gì làm sẽ khoác áo cà sa lên người như khoác áo gió, ngược lạ không ngờ có thể lộ ra chút phật tính.
Lão đạo từng đi qua núi Nga Mi, khi ở đó không sợ người, thậm chí còn chủ động tìm đến du khách đòi ăn, nếu như vận khí không tốt gặp phải con khỉ " táo bạo lão ca".
Không cho chúng nó ăn chúng nó còn biết cướp đoạt.
Nhưng những hành động đó lại khiến mấy con khỉ trên núi Nga Mi được xưng là có "Phật tính".
Nhưng so sánh với hầu tử nhà mình, thật sự là kém xa, biết chơi di động lại còn biết tự bắt xe, lần trước hâu tử đã tự bắt xe đi tới núi Giang Quân xem bệnh cho ông chủ đấy.
Chậc chậc chậc,
Dù sao thì ở trong mắt Lão đạo, cho dù con của người ta có ưu tú tới mức nào cũng không đáng yêu bằng con nhà mình.
Lão đạo đã nói không chỉ một lần, đời này anh không có con gái, tuy rằng anh tài trợ không ít học sinh nghèo khó thế nhưng chẳng có mấy người gọi điện thoại thăm dò anh vào ngày lễ, ngược lại có đôi khi bản thân mình lăn lộn không khá lắm, còn bị chúng gọi điện thoại tới thúc tiền học phí, tiền sinh hoạt, nói khó nghe một chút, giống hệt như mình thiếu tiền của bọn chúng, khiến bọn chúng không thể ra khỏi núi lớn là tội của mình vậy.
Con khỉ này Lão đạo đã nuôi nấng như cháu trai mình, nói cho cùng, ở một số thời khắc, súc sinh càng hiểu rõ đạo lý phải biết ơn hơn con người.
"Thời gian này thực sự quá chán chường."
Lão đạo uống một ngụm rượu vang, híp mắt, anh không biết thưởng thức rượu vang, cho nên cái anh thưởng thức thực ra là một hớp rượu vang này đáng giá bao nhiêu nhân dân tệ.
Vừa ngẫm lại giá tiền, tư vị của rượu vang cũng lập tức xuất hiện.
Nuốt rượu vang,
Lão đạo lại ưỡn cái lưng già của mình, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ, lại nói:
"Anh nói xe, hiện tại bên ngoài phòng đọc sách còn có cảnh sát đang theo dõi không?"
"Không biết nữa."
"Không phải cậu biết thuật pháp sao?"
"Trình độ của tôi là thế nào anh không rõ sao? Nửa vời mà thôi." Hứa Thanh Lãng ngược lại rất thành thật: " Ngược lại anh ấy, tổ tiên anh đã từng giỏi như vậy, chẳng lẽ anh không muốn thử luyện một chút sao?"
"Đã sớm thất truyền rồi, còn cậu? Chẳng lẽ cậu không muốn luyện nữa sao?"
"Luyện làm gì, hiện tại được ăn uống miễn phí rất tốt, vừa nhìn xem phong cách vừa giả bộ đánh đấm cho có khí thế, thật ra, sống cuộc sống như vậy mới là thoải mái nhất, nếu thật sự sống như ông chủ ở Dung Thành của anh lúc trước, không phải chúng ta phải cơ cực qua ngày sao.
Kích thích thì đúng là kích thích đấy,
Nhưng ngẫm lại hiện tại xem, vẫn là hiện tại thoải mái hơn"
"Mà thôi mà thôi, lên tầng đi ngủ thôi."
Lão đạo uống một cạn sạch hết số rượu vang trong ly, sau đó lên tiếng chào hỏi Hứa Thanh Lãng: "
Cậu không đi ngủ à?"
"Có người nó ánh trăng mới có lợi cho da, tôi đang phơi ánh trăng."
Hứa Thanh Lãng đưa tay chỉ chỉ mặt nạ dưỡng da trên mặt mình.
Phảng phất như đang hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
"Cắt, bệnh thần kinh."
Lão đạo ngáp một cái, gọi tiểu thân một tiếng sau đó đi lên bậc thang, mới vừa đi tới tầng hai, lão đạo cùng hầu tử cùng nhau sợ run cả người.
"Hí….."
Mẹ ôi,
Con mẹ nó khí lạnh này dường như hơi quá mức thì phải,
Lạnh như thế sao?
Lão đạo theo bản năng dùng hai tay ôm lấy cánh tay của mình đi vào, lão đi tới cửa phòng ngủ của ông chủ trước, bởi vì trong khe hở phía dưới cửa còn đang không ngừng có hơi lạnh tỏa ra.
Rất hiển nhiên,
Ở đây mới là đầu nguồn.
"Cốc cốc cốc...."
Lão đạo gõ cửa,
"Ông chủ, điều hòa bị hỏng rồi sao, công suất mạnh mẽ quá."
Bên trong không có phản ứng gì,
Lão đạo lúc này mặc kệ tất cả chỉ còn cách tự mở cửa, nếu không anh thật sự lo lắng không biết tối nay khi mình ngủ rồi có bất tri bất giác bị đông lạnh luôn không.
Cửa bị đẩy ra, Lão đạo thò đầu mình vào bên trong ngó ngó, sau đó anh ngẩn người ra.
Trên giường,
Có một nam một nữ,
Đương nhiên,
Thỉnh thoảng Lão đạo cũng thầm tưởng tượng xem vào buổi tối ông chủ Chu cùng Bạch Oanh Oanh lên giường ngủ sẽ xảy ra chuyện gì, tuy anh cũng biết Bạch Oanh Oanh là cương thi, "thông đạo nước" đã kết thành băng, nhưng là một tài xế kỳ cựu, Lão đạo cũng rất rõ phương thức "rèn luyện" có rất nhiều loại, đây mới thật sự là tình thú.
Tư thế trên giường,
Rất hài hòa,
Còn hài hòa hơn nhiều so với tưởng tượng của Lão đạo.
Ông chủ nằm trên đùi của Bạch Oanh Oanh,
Bạch Oanh Oanh ngồi ở trên giường, hai tay đặt trên mặt ông chủ.
Hai người cho dù là Lão đạo đang tiến đến cũng không hề nhúc nhích, giống như là đang ngủ say như chết, thực sự không thể cảm nhận được sự tiến đến của bất kì một ai.
Ông chủ trên thân thỉnh thoảng có khí lạnh bốc lên,
Mà loại khí này phần lớn đều được Bạch Oanh Oanh hít vào thông qua lỗ mũi,
Một chút thì tiêu tán ra ngoài, trở thành một loại phụ cận nhiệt độ kiến nó giảm xuống.
Tình huống này,
Trông có vẻ giống với hình ảnh yêu hồ hấp thu dương khí của người đàn ông trong mấy bộ phim của Hương Cảng thời trước.
Lão đạo do dự một lúc,
Anh không biết bản thân mình có nên lớn tiếng:"Oanh, nữ cương thi kia, mau buông ông chủ ra!"
Hay nên hô lên:"Ha, Oanh Oanh hút thoải mái không? Đừng hút khô ông chủ đấy."
Lão đạo không tin Bạch Oanh Oanh sẽ chủ động hấp thu đồ vật gì đó trên người ông chủ, anh đã sinh hoạt dưới một mái hiên với nữ thây ma này từ lâu rồi, nếu nữ thây ma này thực sự có hài lòng với ông chủ, sợ rằng khi ở núi Giang Quân cô ấy đã không phải liều mạng cứu giúp.
Lão đạo tới gần thêm vài bước, lại có thể càng thêm cẩn thận hơn.
Lão đạo phát hiện Oanh Oanh vốn là đầu tóc bạc trắng, nay đã có phân nửa biến thành đen,
Chậc chậc,
Đây là đang chữa thương sao?
Ông chủ đang giúp Oanh Oanh bổ sung nguyên khí?
Lão đạo nghĩ tới " ngọc nữ tâm kinh", anh nghĩ công pháp này cũng thật là kỳ quái, còn phải nằm trên giường mới có thể luyện công.
Sau đó nhìn lại ông chủ,
Lão đạo chợt phát hiện biểu cảm của ông chủ vô cùng thống khổ,
Dường như đang gặp ác mộng gì đó, dáng vẻ rất là khó chịu.
Mẹ ôi,
Đây là luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Lão đạo cắn răng, mặc kệ, lập tức cầm lấy một quyển sách bên cạnh thọt ngực ông chủ, nhưng ông chủ vẫn không phản ứng gì.
Lão đạo dứt khoát cầm sách đập mạnh xuống lồng ngực của ông chủ.
"Rầm!"
Tiếng động rất lớn.
Ông chủ vẫn không tỉnh, thế nhưng Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong mắt nữ cương thi là một cảnh tượng lạnh lẽo, trong nháy mắt bản tính của cô hiện rõ, cô vốn là cương thi, Thiên Địa Nhân thần đều bỏ qua, ngày thường ngây thơ rực rỡ cũng chỉ là thái độ đối với một mình Chu Trạch mà thôi.
Lúc này cô ấy hệt như đang tức giận khi ngủ chưa đủ đã bị gọi dậy, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua Lão đạo.
Lão đạo hít sâu một hơi.
Chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng lạnh hơn.
"Oanh Oanh, là tôi đây, là bần đạo...…."
Lão đạo vừa run vừa nói.
Gương mặt Bạch Oanh Oanh không chút biểu cảm,
Vẫn nhìn chằm chằm Lão đạo như trước,
Sau đó cô ấy cúi đầu nhìn Chu Trạch trong ngực mình,
Sau đó,
Dường như cô ấy cũng chú ý tới màu tóc của cô ấy phát hiện ra có ít nhiều thay đổi, lúc này dường như cô ấy đã ý thức được cái gì đó, lập thức bước xuống giường, sau đó trực tiếp quỳ xuống bên giường.
"Ông chủ, không phải Oanh Oanh cố ý, Oanh Oanh cũng không biết là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ngủ mất.
Oanh Oanh thật sự không cố ý hấp thu sát khí của ông chủ, thực sự không phải cố ý.
Oanh Oanh quỳ xuống trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn và thấp thỏm, giống hệt như một đứa trẻ làm chuyện gì sai lầm, đang chờ đợi sự nghiêm phạt.
Ách...….
Lão đạo suy nghĩ,
Mình có nên quỳ theo không?
Nhưng hình như chuyện này chẳng phải lỗi của mình.
Đúng lúc này,
Bởi vì Bạch Oanh Oanh xuống giường dẫn đến trạng thái "giấc ngủ" của Chu Trạch không cách nào tiếp tục.
Thân thể anh khẽ run lên,
Sau đó,
Chậm rãi mở mắt ra,
Lúc này trong tròng mắt của anh mang theo một loại huyết sắc điên cuồng, đỏ bừng khiến người ta lạnh run.
"Con mẹ nó!"
Lão đạo sợ đến mức run run chân quỳ xuống,
Ông chủ trưng ra bộ dạng như vậy thật là đáng sợ.
Chu Trạch chậm rãi ngồi dậy,
Dường như hình ảnh trong mộng còn chưa hoàn toàn bị xua tan,
Còn phần giống với " khi trong mộng là kiếp phù du, khi tỉnh lại vẫn tưởng như đang trong mộng."
Ngay từ đầu Chu Trạch còn không thấy Lão đạo và Bạch Oanh Oanh đang quỳ dưới chân.
Mà là hai mắt anh nhắm nghiền,
Chờ qua một hồi, một lần nữa mở mắt ra,
Chu Trạch trong mắt huyết sắc chậm rãi rút đi, hóa thành thanh minh.
Giấc mộng kia,
Đã kết thúc ngay thời khắc mấu chốt nhất, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Chu Trạch hơi mất mát, cũng khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Anh nghiêng mặt qua, bình Bạch Oanh Oanh còn quỳ dưới đất, chú ý tới biến hóa trên tóc cô, hỏi:
"Tôi nhớ tôi đã nói, chờ thân thể của tôi khôi phục tốt rồi tôi sẽ giúp cô khôi phục như cũ."
"Ông chủ...…"
Bạch Oanh Oanh thấy Chu Trạch hiểu nhầm bản thân mình chủ động cố ý hấp thụ sát khí trên người anh, lúc này lạ càng cúi đầu xuống thấp, giải thích nói:
"Ông chủ, khi Oanh Oanh đang xoa bóp giúp ông chủ,
Đột nhiên sát khí trên người ông chủ tán ra ngoài,
Oanh Oanh hút vài hơi sau đó lập tức say, sau đó còn lâm vào tình trạng vong ngã, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì."
Lão đạo lúc này mở miệng giúp Oanh Oanh giải thích, nói:
"Đúng đó ông chủ, chuyện này anh không thể không trách Oanh Oanh được."
"Là bản thân anh tinh mãn tự tràn."
"Mộng tinh....."
Nói đến đây,
Lão đạo cắn cắn bờ môi của mình,
Cúi đầu xuống,
Tự tát cho bản thân mình một bạt tai.
Mình đây,
Miệng thúi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook