Phong Quá Vũ Lưu Vân
-
Quyển 2 - Chương 85: Pn4: Dạ vị ương
Rừng phong nhuộm sắc thu, gió thổi mạnh, cỏ lau đang mùa nở rộ. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống thành cung sơn đỏ, óng ánh nhảy nhót trên mái ngói lưu ly. Ngày mộc dục () tại Đại Huyền vương triều thanh thế đang như mặt trời ban trưa, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, hoàn toàn thể hiện sự phồn thịnh của Huyền quốc.
Huyền Diệu, thành cũng như tên, huyền diệu. Bên trong cung thành huy hoàng, vô số lần xuân thu đi rồi lại đến.
() Mộc dục: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Giữa ngự hoa viên là một hồ nước tĩnh lặng như gương. Hành lang quanh co uốn lượn quanh hồ, nối thẳng đến một tòa đình có thanh sa vờn quanh, “Liễm Dực đình”.
(Sa: Tự hỏi chả biết cái tên Liễm Dực đình này có phải là hint phụ tử giữa Dực đế với Liễm Hàn không nữa =)))))))))))))))))))))))))))))
Nam tử huyền hắc long bào nghiêng người tựa vào trên tháp thượng, vạt áo trải trên thảm lông thêu long đằng phượng vũ rất *** xảo.
Hương rượu như tơ lượn lờ trong đình, mờ nhạt bay trên mặt hồ, cá chép tựa như say, ngơ ngẩn dưới làn nước trong vắt, hồi lâu không bơi đi.
Trên tháp thượng, nam tử khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt nhiễm hồng, đôi mắt hẹp dài bán mị, mỉm cười nhìn hài tử đang chơi đùa một bên.
Đột nhiên vang lên một tiếng rơi vỡ chói tai kinh động chim muông, vật bằng ngọc quý bất ngờ rơi xuống, lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Nô tì đáng chết! Thỉnh hoàng thượng thứ tội!” Cung nữ hoảng loạn nhìn chén ngọc vỡ nát dưới đất, sợ hãi dập đầu xin tha. Đó là chén ngọc Dục đế thích nhất, nàng có mấy cái đầu cũng không đền nổi.
“Hừ!” Nam tử trên tháp thượng sầm mặt lại, cung nữ trong lòng sợ hãi, run lên.
“Có cái chén cũng không cầm được, trẫm lưu ngươi lại làm gì?” Nam tử chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm đảo qua cung nữ thở cũng không dám thở mạnh.
“Xin hoàng thượng thứ tội! Xin hoàng thượng thứ tội!” Nàng cuống quýt dập đầu lạy, chỉ lo nam nhân tôn quý kia phật lòng, chính mình chỉ sợ không nhìn thấy mặt trời sáng mai rồi.
Nam tử nhìn nàng dập đầu, không lên tiếng, thái độ trầm mặc lại càng làm cho người ta ngột ngạt.
Bỗng nhiên, hài tử đang chơi đùa say sưa đột nhiên chú ý. Cậu bé ước chừng bốn, năm tuổi, thân thể nho nhỏ mặc hoa phục cẩm y, khuôn mặt trắng nõn đã hiện ra mấy phần tuấn khí của phụ thân.
“Phụ hoàng, sao nàng phải dập đầu vậy?”
Giọng trẻ con bi bô khiến tâm tình nam tử tốt hơn một chút, ánh mắt y dịu lại, nhẹ vuốt tóc trên trán hài tử, nói: “Nàng phạm lỗi, phụ hoàng muốn trừng phạt nàng.”
Cung nữ lại càng sợ sệt, run run cầu xin.
Cậu nhóc không đành lòng, nói với nam tử: “Nàng đã biết sai rồi, phụ hoàng tạm tha nàng đi… Nếu không liền phạt nàng uống thuốc đắng vậy?” Cậu chàng trời sinh sợ đắng thích ngọt, cho rằng thuốc đắng là loại “hình phạt” nghiêm khắc nhất, không gì bằng rồi.
“Ha ha…” Nam tử khẽ mỉm cười, lại nhìn cung nữ, nghiêm giọng, “Nếu thái tử đã thay ngươi cầu xin, trẫm liền miễn ngươi tội chết…”
“Đa tạ hoàng thượng khai ân!” Cung nữ suýt chút nữa mừng đến phát khóc.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ba tháng không lương bổng, ngoài ra...” Nam tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sờ sờ tóc nhi tử, nói, “Đi uống ba bình thuốc đắng nhất, không được ít hơn.”
“… Dạ, dạ! Tạ chủ long ân!” Đừng nói ba bình, một trăm bình cũng uống!
Nam tử cười nhìn nhi tử, ôn nhu nói: “Phụ hoàng làm như vậy, Dạ nhi hài lòng chứ?”
Vân Dạ gật gật đầu, cười nói: “Phụ hoàng tốt nhất!”
“Ha ha,” nam tử ôm cậu nhóc vào trong ngực, lạnh nhạt nói: “Dạ nhi, chuyện hôm nay, phụ hoàng muốn con nhớ kỹ, lúc quyết định phải hiểu được ân uy tịnh thi, không thể quá mức hà khắc, cũng không thể quá mức nhân từ. Dạ nhi hiểu chưa?”
Vân Dạ suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật gật đầu.
“Dạ nhi nhỏ như vậy, làm sao hiểu được ngươi nói cái gì?”
Nghe thấy thanh âm trêu chọc từ ngoài đình truyền vào, khuôn mặt nam tử hiện lên vẻ kinh hỉ khó nén.
“Lưu Vân, ngươi đến rồi?”
Bỗng nhiên bóng dáng tử sắc bay vào, bóng người thon dài cao ráo gần ngay trước mắt.
“Vân ca ca!” Vân Dạ nhảy xuống tháp, chầm chậm bước qua, kéo kéo vạt áo Lưu Vân, vui vẻ nói, “Vân ca ca sẽ dạy Dạ nhi kiếm pháp gì đây?”
(Sa: Ca ca cái đầu mày, phải gọi là bố dượng mới đúng =)))))))))
“Ách…” Lưu Vân vỗ trán. Lúc trước thật không nên nhất thời nhẹ dạ nghe theo lời người nào đó.
“Được rồi, Dạ nhi, Vân ca ca cùng phụ hoàng có việc muốn nói, hôm sau sẽ dạy con, con đi chơi đi.” Huyền Dục cười nói.
“…Dạ, phụ hoàng…” Vân Dạ con ngươi đảo một cái, cười nói, “Có điều, Vân ca ca lần sau phải dạy Dạ nhi hai chiêu.”
..... Tiểu quỷ này!
Lưu Vân nhíu mày, nhìn người nào đó hơi cong khóe miệng, đành phải nói: “Được, được.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Vân Dạ lúc này mới chịu theo tì nữ rời đi.
Lưu Vân lắc đầu, ngồi xuống tháp thượng, bất đắc dĩ cười nói: “Khá lắm, Huyền Vân Dạ, thật không hổ là con trai ngươi…”
“Ha ha,” Huyền Dục đưa tay ôm lấy eo Lưu Vân, đầu đặt lên vai hắn, khẽ cười, “Đó là tất nhiên…”
“Vậy cũng khổ cho ta… Biết rõ ta ghét nhất dạy con nít…”
“Sao vậy?” Huyền Dục nheo mắt, cắn cắn vành tai phải của hắn, mát mẻ nói, “A Thất thì ngươi đồng ý dạy, hoàng nhi của ta ngươi không nguyện dạy, hả?”
“A Thất? Ha… Nó không phải đứa nhỏ bình thường…” Lưu Vân nghiêng mặt sang bên, khẽ cười, “Loại giấm này ngươi cũng ăn?”
Huyền Dục khiêu mi, không nói lời nào.
Đưa tay cầm lấy ly rượu khẽ nhấp một cái, giọt rượu đỏ thẫm theo khóe miệng rơi xuống, lướt qua xương quai xanh quyến rũ, tiến vào trong vạt áo.
Lưu Vân mỉm cười nhìn y, chờ người kia giở thủ đoạn kế tiếp.
Huyền Dục bỏ chén rượu xuống, liền ôm lấy cổ Lưu Vân mà hôn. Hương vị say lòng người hòa vào trong miệng, chiếc lưỡi nóng rực giống như cuồng phong bạo vũ mà công thành đoạt đất.
“Lần này lại là cái gì?” Bàn tay Lưu Vân tiến vào trong vạt áo y, trêu đùa nói, “Không phải lại là mị dược chứ? Thật không có gì mới mẻ…”
“Đương nhiên là không rồi…” Huyền Dục kéo tay hắn đặt tại tháp thượng, hôn hôn cổ hắn, cười nói, “Có thêm chút ít nhuyễn cốt tán…”
“Bệ hạ của ta, ngươi sao còn chưa hết mơ tưởng vậy…” Người dưới thân bỗng nhiên vươn mình, đầu gối trong nháy mắt đỉnh vào giữa hai chân y, nhìn Huyền Dục ánh mắt kinh ngạc xen lẫn không cam lòng, cười nói, “Ngươi đã uống thuốc giải trước đó, chẳng lẽ ta không thể chuẩn bị trước sao? Ngần ấy năm, đều sắp được ngươi luyện thành bách độc bất xâm rồi...”
Gió mát khẽ vén rèm, khơi lên tiếng thở dốc nhỏ vụn…
“Khụ…” Lúc này, ngoài đình vang lên một tiếng ho lúng túng.
Lưu Vân y phục chỉnh tề ngồi một bên, hứng thú nhìn người nào đó vẻ mặt âm trầm sửa sang ngoại bào đã mở ra phân nửa, hướng ra ngoài đình nói: “Lăng thừa tướng tới thật đúng lúc.”
Huyền Dục đang nổi nóng, không tuyên hắn vào, lát sau mới cất giọng hỏi: “Ái khanh có chuyện gì quan trọng?”
Lăng Thương Tố nói: Khởi bẩm hoàng thượng, sứ giả Hồi Mạc ở Bắc cương đã tới ngoại thành Huyền Diệu, kính đợi bệ hạ triệu kiến.”
“Hửm? Đến rồi sao?” Huyền Dục đã hơi nguôi giận, long mục hiện lên một mạt ý cười.
“Hồi Mạc tộc? Là thuộc địa sao?”
Huyền Dục gật đầu cười: “Không sai, năm ngoái Hồi Mạc đại bại, hiện đã thuộc về Huyền quốc ta, lần này chính thức triều cống.” Lại quay đầu hướng về Lăng Thương Tố, nói, “Truyền lệnh xuống, tối nay thiết yến long trọng khoản đãi, thể hiện thịnh uy của Huyền quốc ta.”
“Thần tuân chỉ.”
Tường Long điện, chính là nơi xưa nay hoàng cung dùng để tiếp đón khách quý, không chỉ là một cung điện hào nhoáng bình thường, mà to lớn khí thế đến mức không một cung điện nào sánh nổi.
Màn đêm buông xuống, bên trong Tường Long điện vẫn như cũ đèn đuốc huy hoàng, ca múa mừng cảnh thái bình, không chỗ nào không xa hoa.
Trong lúc yến tiệc linh đình, một nhóm nữ tử trẻ tuổi lả lướt lên điện. Thanh sa che mặt, xinh đẹp thướt tha, chắc chắn là nữ tử Hồi Mạc.
Một nữ tử bạch bào tao nhã tiến lên, chưa từng ngẩng đầu, tóc xoăn phiêu tán trông như hắc mẫu đơn nổi bật trên nền tuyết trắng. Bạch bào hơi mở ra, quần lụa thướt tha như ẩn như hiện, cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài, hai chuỗi bạc ở mắt cá chân “leng keng” vang vọng theo từng bước chân nổi bật biến ảo.
Tường Long điện đang náo động nháy mắt yên tĩnh, những ánh mắt hoặc kinh diễm, hoặc khen ngợi, hoặc thèm muốn, hoặc tình sắc chăm chú nhìn nàng, vậy mà nàng vẫn nhắm mắt làm ngơ.
“Hồi Mạc sứ, Khinh Tô tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đảo qua đại thần quan lại trên điện, cuối cùng dừng lại trước người trên long tọa, không khỏi sững sờ một chút, thiên hạ lại có thần vận chi nhân như vậy…
Huyền Dục lạnh lùng nhìn nàng một chút, gật đầu mỉm cười, bãi lễ, chào hỏi vài câu, nhưng lại không một chút gần gũi.
Khinh Tô hít sâu một hơi, một lần nữa khởi vũ, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời người nọ. Sự chú ý của toàn bộ người trên điện đều tập trung vào nàng, chỉ trừ y. Ánh mắt y luôn chăm chú nhìn người còn lại, tử y nam tử tuấn mỹ phi phàm kia.
Bọn họ ngồi tại long tọa cao cao, thân thiết trò chuyện, y tựa hồ rất vui vẻ, khóe miệng cong lên một khắc cũng không hạ xuống.
“Qua đêm nay… sẽ khiến y nhớ kỹ chính mình…” Khinh Tô thầm nghĩ. Vừa nghĩ tới trước khi đi Tộc trưởng nói như đinh đóng cột, rằng phải cố gắng mê hoặc nam nhân thao túng toàn bộ sinh tử của người trong tộc này, trên mặt của nàng không khỏi một trận ửng đỏ.
Huyền Dục hơi tựa vào long ỷ nạm vàng khảm ngọc, lưu kim y bào rủ xuống đất, ngón tay thon dài cầm chén ngọc phỉ thúy, quỳnh tương đỏ thẫm mơ hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Vân thấy y ám muội mỉm cười, không khỏi khiêu mi hỏi.
“Nghĩ tới ngươi.” Huyền Dục kề sát vào, con ngươi đen thẫm có chút say rượu mơ màng, “Ta đang nghĩ… Nếu ngươi cũng mặc xiêm y như vậy mà khiêu vũ…”
“Khụ khụ…” Lưu Vân “phụt”, một ngụm rượu toàn bộ phun ra bàn, may mà trên điện vô cùng huyên náo, không ai chú ý đến chỗ này.
Lưu Vân vỗ trán nói: “Ta đối với nhân yêu không có hứng thú.”
“Ha ha…”
Lưu Vân liếc y một chút, đứng dậy, trêu chọc nói: “Xin thứ cho thảo dân được cáo lui trước.”
“Không chuẩn!” Huyền Dục vội vàng kéo hắn lại, “Ngươi phải bồi ta!”
Lưu Vân khẽ mỉm cười, “Ta nói, ta về tẩm cung trước.”
Vị Ương cung cách xa tiền điện ồn ào, cung đình yên tĩnh, ánh trăng non mờ nhạt chiếu xuống một tầng thanh sa mỏng manh. Đêm khuya như nước, hương hoa quanh quẩn, cung điện lạnh lẽo tựa hồ nhờ đó mà dịu dàng hơn.
Lưu Vân phất tay bảo người hầu lui xuống, yên lặng tiến vào trong điện, chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt kì lạ.
“Ha ha…” Lưu Vân cười khẽ lắc đầu, loại tình dược này không phải hắn đã sớm không cần đến sao?
Vòng qua bình phong tử đàn trang trí thùy hoa phượng vũ, phía sau rèm ngọc, dường như có một bóng đen nằm trên long sàn.
Lưu Vân mắt phượng khẽ chớp, tay áo hơi động, bức rèm nhẹ nhàng cuốn lên. Lặng yên đến gần, đã thấy trên ghế nhỏ là một đôi giày thêu *** xảo.
Liên tưởng đến mùi hương vừa ngửi thấy, trong lòng liền sáng tỏ.
Hắn nâng mày, đột nhiên tằng hắng một tiếng, chăn trên giường khẽ động, đột nhiên nâng lên, hướng Lưu Vân nhào tới.
Không ngờ, người nọ căn bản không thèm thương hương tiếc ngọc, dứt khoát nghiêng người một chút, “cái chăn” kia vồ hụt, “a” một tiếng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Vừa lúc đó, Huyền Dục phía sau nối gót đi tới, Vị Ương cung chỉ chốc lát liền sáng đèn.
Lúc này mới thấy được rõ ràng, bên trong lộ ra một đôi chân trắng nõn, áo mỏng khẽ tuột lộ ra nửa vai trần, thân thể đầy đặn như ẩn như hiện bên trong chăn, chính là vũ nữ Hồi Mạc, Khinh Tô!
Nàng nhìn chằm chằm Lưu Vân, lại quay đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Huyền Dục, mặt đột nhiên đỏ chót, kinh hô một tiếng càng xấu hổ hôn mê bất tỉnh… Chỉ khổ cho Lưu Vân rơi vào thế khó, không thể giải thích…
Huyền Dục liếc nàng một chút, cảm thấy quen mắt lại không nhớ ra, lạnh lùng nói: “Nàng là người phương nào?”
Thuận Tử, đã được thăng làm tổng quản, vội vàng nói: “Nàng là Hồi Mạc hiến cho bệ hạ, tên là Khinh Tô.”
Huyền Dục trừng hắn một cái, khoát tay: “Dẫn nàng xuống! Không được quay lại!”
“Dạ dạ.”
Trong chốc lát, Vị Ương cung to lớn chỉ còn lại hai người.
Lưu Vân ngồi ở mép giường, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Nàng lầm tưởng ta là ngươi mới nhào tới, không liên quan tới ta…”
Huyền Dục hừ nhẹ một tiếng, đèn đuốc chiếu rọi gò má, hơi hơi ửng hồng.
Lưu Vân cười khẽ, vòng tới phía sau y, dịu dàng nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi còn muốn đứng ở chỗ này bao lâu?”
Huyền Dục hô hấp dần dần có chút dồn dập, nhìn Lưu Vân nhíu mày hỏi: “Hương thơm này… Là do nữ nhân kia?”
Thấy Lưu Vân gật đầu, y dứt khoát đem người kéo tới long sàng…
Người còn lại không thể không lần thứ nhì cảm thán tốc độ trở mặt của y, thật là không ai bằng mà…
Phía xa xa, trời đang trở gió. Đêm thu, ánh trăng mờ nhạt rọi xuống bóng dáng mơ hồ.
Vị Ương cung, Dạ Vị Ương, ứng lương thần, tích lưu quang…
—–
Huyền Diệu, thành cũng như tên, huyền diệu. Bên trong cung thành huy hoàng, vô số lần xuân thu đi rồi lại đến.
() Mộc dục: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.
Giữa ngự hoa viên là một hồ nước tĩnh lặng như gương. Hành lang quanh co uốn lượn quanh hồ, nối thẳng đến một tòa đình có thanh sa vờn quanh, “Liễm Dực đình”.
(Sa: Tự hỏi chả biết cái tên Liễm Dực đình này có phải là hint phụ tử giữa Dực đế với Liễm Hàn không nữa =)))))))))))))))))))))))))))))
Nam tử huyền hắc long bào nghiêng người tựa vào trên tháp thượng, vạt áo trải trên thảm lông thêu long đằng phượng vũ rất *** xảo.
Hương rượu như tơ lượn lờ trong đình, mờ nhạt bay trên mặt hồ, cá chép tựa như say, ngơ ngẩn dưới làn nước trong vắt, hồi lâu không bơi đi.
Trên tháp thượng, nam tử khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt nhiễm hồng, đôi mắt hẹp dài bán mị, mỉm cười nhìn hài tử đang chơi đùa một bên.
Đột nhiên vang lên một tiếng rơi vỡ chói tai kinh động chim muông, vật bằng ngọc quý bất ngờ rơi xuống, lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Nô tì đáng chết! Thỉnh hoàng thượng thứ tội!” Cung nữ hoảng loạn nhìn chén ngọc vỡ nát dưới đất, sợ hãi dập đầu xin tha. Đó là chén ngọc Dục đế thích nhất, nàng có mấy cái đầu cũng không đền nổi.
“Hừ!” Nam tử trên tháp thượng sầm mặt lại, cung nữ trong lòng sợ hãi, run lên.
“Có cái chén cũng không cầm được, trẫm lưu ngươi lại làm gì?” Nam tử chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm đảo qua cung nữ thở cũng không dám thở mạnh.
“Xin hoàng thượng thứ tội! Xin hoàng thượng thứ tội!” Nàng cuống quýt dập đầu lạy, chỉ lo nam nhân tôn quý kia phật lòng, chính mình chỉ sợ không nhìn thấy mặt trời sáng mai rồi.
Nam tử nhìn nàng dập đầu, không lên tiếng, thái độ trầm mặc lại càng làm cho người ta ngột ngạt.
Bỗng nhiên, hài tử đang chơi đùa say sưa đột nhiên chú ý. Cậu bé ước chừng bốn, năm tuổi, thân thể nho nhỏ mặc hoa phục cẩm y, khuôn mặt trắng nõn đã hiện ra mấy phần tuấn khí của phụ thân.
“Phụ hoàng, sao nàng phải dập đầu vậy?”
Giọng trẻ con bi bô khiến tâm tình nam tử tốt hơn một chút, ánh mắt y dịu lại, nhẹ vuốt tóc trên trán hài tử, nói: “Nàng phạm lỗi, phụ hoàng muốn trừng phạt nàng.”
Cung nữ lại càng sợ sệt, run run cầu xin.
Cậu nhóc không đành lòng, nói với nam tử: “Nàng đã biết sai rồi, phụ hoàng tạm tha nàng đi… Nếu không liền phạt nàng uống thuốc đắng vậy?” Cậu chàng trời sinh sợ đắng thích ngọt, cho rằng thuốc đắng là loại “hình phạt” nghiêm khắc nhất, không gì bằng rồi.
“Ha ha…” Nam tử khẽ mỉm cười, lại nhìn cung nữ, nghiêm giọng, “Nếu thái tử đã thay ngươi cầu xin, trẫm liền miễn ngươi tội chết…”
“Đa tạ hoàng thượng khai ân!” Cung nữ suýt chút nữa mừng đến phát khóc.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ba tháng không lương bổng, ngoài ra...” Nam tử nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sờ sờ tóc nhi tử, nói, “Đi uống ba bình thuốc đắng nhất, không được ít hơn.”
“… Dạ, dạ! Tạ chủ long ân!” Đừng nói ba bình, một trăm bình cũng uống!
Nam tử cười nhìn nhi tử, ôn nhu nói: “Phụ hoàng làm như vậy, Dạ nhi hài lòng chứ?”
Vân Dạ gật gật đầu, cười nói: “Phụ hoàng tốt nhất!”
“Ha ha,” nam tử ôm cậu nhóc vào trong ngực, lạnh nhạt nói: “Dạ nhi, chuyện hôm nay, phụ hoàng muốn con nhớ kỹ, lúc quyết định phải hiểu được ân uy tịnh thi, không thể quá mức hà khắc, cũng không thể quá mức nhân từ. Dạ nhi hiểu chưa?”
Vân Dạ suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật gật đầu.
“Dạ nhi nhỏ như vậy, làm sao hiểu được ngươi nói cái gì?”
Nghe thấy thanh âm trêu chọc từ ngoài đình truyền vào, khuôn mặt nam tử hiện lên vẻ kinh hỉ khó nén.
“Lưu Vân, ngươi đến rồi?”
Bỗng nhiên bóng dáng tử sắc bay vào, bóng người thon dài cao ráo gần ngay trước mắt.
“Vân ca ca!” Vân Dạ nhảy xuống tháp, chầm chậm bước qua, kéo kéo vạt áo Lưu Vân, vui vẻ nói, “Vân ca ca sẽ dạy Dạ nhi kiếm pháp gì đây?”
(Sa: Ca ca cái đầu mày, phải gọi là bố dượng mới đúng =)))))))))
“Ách…” Lưu Vân vỗ trán. Lúc trước thật không nên nhất thời nhẹ dạ nghe theo lời người nào đó.
“Được rồi, Dạ nhi, Vân ca ca cùng phụ hoàng có việc muốn nói, hôm sau sẽ dạy con, con đi chơi đi.” Huyền Dục cười nói.
“…Dạ, phụ hoàng…” Vân Dạ con ngươi đảo một cái, cười nói, “Có điều, Vân ca ca lần sau phải dạy Dạ nhi hai chiêu.”
..... Tiểu quỷ này!
Lưu Vân nhíu mày, nhìn người nào đó hơi cong khóe miệng, đành phải nói: “Được, được.”
Nhận được câu trả lời vừa ý, Vân Dạ lúc này mới chịu theo tì nữ rời đi.
Lưu Vân lắc đầu, ngồi xuống tháp thượng, bất đắc dĩ cười nói: “Khá lắm, Huyền Vân Dạ, thật không hổ là con trai ngươi…”
“Ha ha,” Huyền Dục đưa tay ôm lấy eo Lưu Vân, đầu đặt lên vai hắn, khẽ cười, “Đó là tất nhiên…”
“Vậy cũng khổ cho ta… Biết rõ ta ghét nhất dạy con nít…”
“Sao vậy?” Huyền Dục nheo mắt, cắn cắn vành tai phải của hắn, mát mẻ nói, “A Thất thì ngươi đồng ý dạy, hoàng nhi của ta ngươi không nguyện dạy, hả?”
“A Thất? Ha… Nó không phải đứa nhỏ bình thường…” Lưu Vân nghiêng mặt sang bên, khẽ cười, “Loại giấm này ngươi cũng ăn?”
Huyền Dục khiêu mi, không nói lời nào.
Đưa tay cầm lấy ly rượu khẽ nhấp một cái, giọt rượu đỏ thẫm theo khóe miệng rơi xuống, lướt qua xương quai xanh quyến rũ, tiến vào trong vạt áo.
Lưu Vân mỉm cười nhìn y, chờ người kia giở thủ đoạn kế tiếp.
Huyền Dục bỏ chén rượu xuống, liền ôm lấy cổ Lưu Vân mà hôn. Hương vị say lòng người hòa vào trong miệng, chiếc lưỡi nóng rực giống như cuồng phong bạo vũ mà công thành đoạt đất.
“Lần này lại là cái gì?” Bàn tay Lưu Vân tiến vào trong vạt áo y, trêu đùa nói, “Không phải lại là mị dược chứ? Thật không có gì mới mẻ…”
“Đương nhiên là không rồi…” Huyền Dục kéo tay hắn đặt tại tháp thượng, hôn hôn cổ hắn, cười nói, “Có thêm chút ít nhuyễn cốt tán…”
“Bệ hạ của ta, ngươi sao còn chưa hết mơ tưởng vậy…” Người dưới thân bỗng nhiên vươn mình, đầu gối trong nháy mắt đỉnh vào giữa hai chân y, nhìn Huyền Dục ánh mắt kinh ngạc xen lẫn không cam lòng, cười nói, “Ngươi đã uống thuốc giải trước đó, chẳng lẽ ta không thể chuẩn bị trước sao? Ngần ấy năm, đều sắp được ngươi luyện thành bách độc bất xâm rồi...”
Gió mát khẽ vén rèm, khơi lên tiếng thở dốc nhỏ vụn…
“Khụ…” Lúc này, ngoài đình vang lên một tiếng ho lúng túng.
Lưu Vân y phục chỉnh tề ngồi một bên, hứng thú nhìn người nào đó vẻ mặt âm trầm sửa sang ngoại bào đã mở ra phân nửa, hướng ra ngoài đình nói: “Lăng thừa tướng tới thật đúng lúc.”
Huyền Dục đang nổi nóng, không tuyên hắn vào, lát sau mới cất giọng hỏi: “Ái khanh có chuyện gì quan trọng?”
Lăng Thương Tố nói: Khởi bẩm hoàng thượng, sứ giả Hồi Mạc ở Bắc cương đã tới ngoại thành Huyền Diệu, kính đợi bệ hạ triệu kiến.”
“Hửm? Đến rồi sao?” Huyền Dục đã hơi nguôi giận, long mục hiện lên một mạt ý cười.
“Hồi Mạc tộc? Là thuộc địa sao?”
Huyền Dục gật đầu cười: “Không sai, năm ngoái Hồi Mạc đại bại, hiện đã thuộc về Huyền quốc ta, lần này chính thức triều cống.” Lại quay đầu hướng về Lăng Thương Tố, nói, “Truyền lệnh xuống, tối nay thiết yến long trọng khoản đãi, thể hiện thịnh uy của Huyền quốc ta.”
“Thần tuân chỉ.”
Tường Long điện, chính là nơi xưa nay hoàng cung dùng để tiếp đón khách quý, không chỉ là một cung điện hào nhoáng bình thường, mà to lớn khí thế đến mức không một cung điện nào sánh nổi.
Màn đêm buông xuống, bên trong Tường Long điện vẫn như cũ đèn đuốc huy hoàng, ca múa mừng cảnh thái bình, không chỗ nào không xa hoa.
Trong lúc yến tiệc linh đình, một nhóm nữ tử trẻ tuổi lả lướt lên điện. Thanh sa che mặt, xinh đẹp thướt tha, chắc chắn là nữ tử Hồi Mạc.
Một nữ tử bạch bào tao nhã tiến lên, chưa từng ngẩng đầu, tóc xoăn phiêu tán trông như hắc mẫu đơn nổi bật trên nền tuyết trắng. Bạch bào hơi mở ra, quần lụa thướt tha như ẩn như hiện, cẳng chân trắng nõn lộ ra ngoài, hai chuỗi bạc ở mắt cá chân “leng keng” vang vọng theo từng bước chân nổi bật biến ảo.
Tường Long điện đang náo động nháy mắt yên tĩnh, những ánh mắt hoặc kinh diễm, hoặc khen ngợi, hoặc thèm muốn, hoặc tình sắc chăm chú nhìn nàng, vậy mà nàng vẫn nhắm mắt làm ngơ.
“Hồi Mạc sứ, Khinh Tô tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đảo qua đại thần quan lại trên điện, cuối cùng dừng lại trước người trên long tọa, không khỏi sững sờ một chút, thiên hạ lại có thần vận chi nhân như vậy…
Huyền Dục lạnh lùng nhìn nàng một chút, gật đầu mỉm cười, bãi lễ, chào hỏi vài câu, nhưng lại không một chút gần gũi.
Khinh Tô hít sâu một hơi, một lần nữa khởi vũ, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời người nọ. Sự chú ý của toàn bộ người trên điện đều tập trung vào nàng, chỉ trừ y. Ánh mắt y luôn chăm chú nhìn người còn lại, tử y nam tử tuấn mỹ phi phàm kia.
Bọn họ ngồi tại long tọa cao cao, thân thiết trò chuyện, y tựa hồ rất vui vẻ, khóe miệng cong lên một khắc cũng không hạ xuống.
“Qua đêm nay… sẽ khiến y nhớ kỹ chính mình…” Khinh Tô thầm nghĩ. Vừa nghĩ tới trước khi đi Tộc trưởng nói như đinh đóng cột, rằng phải cố gắng mê hoặc nam nhân thao túng toàn bộ sinh tử của người trong tộc này, trên mặt của nàng không khỏi một trận ửng đỏ.
Huyền Dục hơi tựa vào long ỷ nạm vàng khảm ngọc, lưu kim y bào rủ xuống đất, ngón tay thon dài cầm chén ngọc phỉ thúy, quỳnh tương đỏ thẫm mơ hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Vân thấy y ám muội mỉm cười, không khỏi khiêu mi hỏi.
“Nghĩ tới ngươi.” Huyền Dục kề sát vào, con ngươi đen thẫm có chút say rượu mơ màng, “Ta đang nghĩ… Nếu ngươi cũng mặc xiêm y như vậy mà khiêu vũ…”
“Khụ khụ…” Lưu Vân “phụt”, một ngụm rượu toàn bộ phun ra bàn, may mà trên điện vô cùng huyên náo, không ai chú ý đến chỗ này.
Lưu Vân vỗ trán nói: “Ta đối với nhân yêu không có hứng thú.”
“Ha ha…”
Lưu Vân liếc y một chút, đứng dậy, trêu chọc nói: “Xin thứ cho thảo dân được cáo lui trước.”
“Không chuẩn!” Huyền Dục vội vàng kéo hắn lại, “Ngươi phải bồi ta!”
Lưu Vân khẽ mỉm cười, “Ta nói, ta về tẩm cung trước.”
Vị Ương cung cách xa tiền điện ồn ào, cung đình yên tĩnh, ánh trăng non mờ nhạt chiếu xuống một tầng thanh sa mỏng manh. Đêm khuya như nước, hương hoa quanh quẩn, cung điện lạnh lẽo tựa hồ nhờ đó mà dịu dàng hơn.
Lưu Vân phất tay bảo người hầu lui xuống, yên lặng tiến vào trong điện, chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt kì lạ.
“Ha ha…” Lưu Vân cười khẽ lắc đầu, loại tình dược này không phải hắn đã sớm không cần đến sao?
Vòng qua bình phong tử đàn trang trí thùy hoa phượng vũ, phía sau rèm ngọc, dường như có một bóng đen nằm trên long sàn.
Lưu Vân mắt phượng khẽ chớp, tay áo hơi động, bức rèm nhẹ nhàng cuốn lên. Lặng yên đến gần, đã thấy trên ghế nhỏ là một đôi giày thêu *** xảo.
Liên tưởng đến mùi hương vừa ngửi thấy, trong lòng liền sáng tỏ.
Hắn nâng mày, đột nhiên tằng hắng một tiếng, chăn trên giường khẽ động, đột nhiên nâng lên, hướng Lưu Vân nhào tới.
Không ngờ, người nọ căn bản không thèm thương hương tiếc ngọc, dứt khoát nghiêng người một chút, “cái chăn” kia vồ hụt, “a” một tiếng ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Vừa lúc đó, Huyền Dục phía sau nối gót đi tới, Vị Ương cung chỉ chốc lát liền sáng đèn.
Lúc này mới thấy được rõ ràng, bên trong lộ ra một đôi chân trắng nõn, áo mỏng khẽ tuột lộ ra nửa vai trần, thân thể đầy đặn như ẩn như hiện bên trong chăn, chính là vũ nữ Hồi Mạc, Khinh Tô!
Nàng nhìn chằm chằm Lưu Vân, lại quay đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Huyền Dục, mặt đột nhiên đỏ chót, kinh hô một tiếng càng xấu hổ hôn mê bất tỉnh… Chỉ khổ cho Lưu Vân rơi vào thế khó, không thể giải thích…
Huyền Dục liếc nàng một chút, cảm thấy quen mắt lại không nhớ ra, lạnh lùng nói: “Nàng là người phương nào?”
Thuận Tử, đã được thăng làm tổng quản, vội vàng nói: “Nàng là Hồi Mạc hiến cho bệ hạ, tên là Khinh Tô.”
Huyền Dục trừng hắn một cái, khoát tay: “Dẫn nàng xuống! Không được quay lại!”
“Dạ dạ.”
Trong chốc lát, Vị Ương cung to lớn chỉ còn lại hai người.
Lưu Vân ngồi ở mép giường, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Nàng lầm tưởng ta là ngươi mới nhào tới, không liên quan tới ta…”
Huyền Dục hừ nhẹ một tiếng, đèn đuốc chiếu rọi gò má, hơi hơi ửng hồng.
Lưu Vân cười khẽ, vòng tới phía sau y, dịu dàng nói: “Thời gian không còn sớm, ngươi còn muốn đứng ở chỗ này bao lâu?”
Huyền Dục hô hấp dần dần có chút dồn dập, nhìn Lưu Vân nhíu mày hỏi: “Hương thơm này… Là do nữ nhân kia?”
Thấy Lưu Vân gật đầu, y dứt khoát đem người kéo tới long sàng…
Người còn lại không thể không lần thứ nhì cảm thán tốc độ trở mặt của y, thật là không ai bằng mà…
Phía xa xa, trời đang trở gió. Đêm thu, ánh trăng mờ nhạt rọi xuống bóng dáng mơ hồ.
Vị Ương cung, Dạ Vị Ương, ứng lương thần, tích lưu quang…
—–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook