Phong Quá Vũ Lưu Vân
-
Quyển 2 - Chương 80: Tập kích
Giờ ngọ, trời nắng ấm, ánh sáng rực rỡ nhu hòa khiến người đến tắm rửa cũng lười biếng.
Lưu Vân cùng Lưu Tiêu lặng lẽ nằm ở bờ tường Kính vương phủ, âm thầm quan sát tình hình phòng giữ ở đây.
“Sao chúng ta không chờ tối rồi quay lại? Làm gì có người nào ban ngày ban mặt xông vào đại viện nhà người ta.” Lưu Tiêu xưa nay toàn làm việc quang minh chính đại không khỏi có chút khó khăn nói.
Lưu Vân quay đầu lại, mỉm cười: “Đúng rồi, người người đều nghĩ vậy, vì lẽ đó buổi tối sẽ canh phòng nghiêm ngặt nhất, đặc biệt mấy hôm nay, từ chiều đã tăng cường phòng bị, mà bây giờ – sau giờ cơm trưa – hẳn là thời gian canh phòng lỏng lẻo nhất.”
Lưu Tiêu gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
“Được rồi, xuống đi.”
Bỗng nhiên bóng người lóe lên, biến mất vào phía sau giả sơn.
Lưu Vân dựa vào ký ức hôm đó tìm tới lối vào mật đạo, may mà cơ quan vẫn còn ở đó. Mật đạo như cũ quanh co, đường nhỏ u ám lộ ra ánh sáng màu lam leo lét. Nhờ có vết xe đổ lần trước, hai người đi rất cẩn thận, tiếng bước chân cơ hồ nhẹ đến không nghe được.
Qua bảy tám ngã rẽ, không lâu sau liền đến “Bắc đẩu thất *** tiễn trận”.
Lưu Tiêu nhìn xung quanh mật đạo, nhíu mày hỏi: “Lần trước ngươi bị thương ở chỗ này?”
“Đúng, cẩn thận, đi theo ta, một bước cũng không thể giẫm mạnh, nếu không sẽ rất phiền phức.” Lưu Vân đưa tay nắm chặt tay y, dựa vào trí nhớ từng bước từng bước đi về phía trước. Phiến đá dưới chân vuông vắn ước chừng một trượng, gần đủ cho một người bước lên. Hai người bám sát nhau, hơi thở đều giao hòa. Lưu Vân tương đối căng thẳng, trái lại Lưu Tiêu lại có vẻ ung dung rất nhiều, y hơi hơi mỉm cười, dường như việc lần trước Lưu Vân bị trúng ám tiễn mà không ngừng kêu khổ thật chẳng đáng chút nào.
Hai người thuận lợi đi đến cuối cùng của phiến đá, Lưu Vân thở phào một hơi, lại thấy Lưu Tiêu trên mặt là ý cười không tên, khiêu mi hỏi: “Rất buồn cười sao?”
Lưu Tiêu cầm lấy tay hắn, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, quay đầu lại cười nói: “Chỉ là ít khi thấy ngươi sốt sắng như vậy thôi.”
Đến cuối đường, Lưu Vân chậm rãi khởi động cửa ngầm, quả nhiên thấy một tử y nhân đang tĩnh tọa trong đó. Nghe thấy tiếng vang, hắn quay đầu lại, nhìn thấy hai người Lưu Vân, không khỏi sửng sốt một chút.
Ánh mắt bình thản chăm chú nhìn Lưu Vân hồi lâu, Lăng Thương Tố chậm rãi đứng dậy, hướng Lưu Vân chắp tay nói: “Ngự công tử.”
Áo hắn mặc hơi nhăn nheo, vài hạt bụi rơi xuống, sắc mặt trầm tĩnh đến bất ngờ, nhìn thấy bọn họ lại hơi kinh ngạc một chút: “Hai vị các ngươi đây là…”
“Chúng ta đến đưa ngươi rời đi, trước tiên đừng nói chuyện này, ra ngoài rồi hãy nói.”
“Đợi đã,” Lăng Thương Tố nghiêm mặt, “Hoàng thượng bây giờ ở nơi nào?”
Lưu Vân cười nói: “Yên tâm, hắn không sao.”
Ba người lập tức theo đường cũ trở về.
Ai ngờ, trong lúc này, Kính vương lại hồi phủ. Hình như có khách quý đến, thị vệ nhất thời lại càng nhiều hơn.
Nếu chỉ có Lưu Vân Lưu Tiêu hai người, ngược lại vẫn có thể tới lui như thường, chỉ là Lăng Thương Tố một chút võ công cũng không có, dù ba người hết sức cẩn thận, cuối cùng cũng bị phát hiện. Lưu Vân chửi thầm một tiếng, tiện tay kéo một tấm vải xuống, che mặt lại.
May mà những thị vệ này võ nghệ tầm thường, nhất thời căn bản không tới gần được, nhưng người đông thế mạnh, trì hoãn càng lâu, ai cũng không thể đoán trước sẽ phát sinh cái gì. Lưu Vân lùi hai bước, đem Lăng Thương Tố đẩy qua phía Lưu Tiêu, thấp giọng: “Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.”
Lưu Tiêu ánh mắt trầm xuống, “Không được…”
“Tiêu...” Lưu Vân còn muốn tiếp tục khuyên, chợt thấy trước mắt bạch y phiêu dật, một thanh cổ kiếm mặc sắc chém vào khoảng không, doạ lui một loạt thị vệ, thanh âm đè thấp từ bên trong vải trắng che mặt truyền ra: “Đi theo ta.”
Lưu Vân cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mấy người phá vòng vây mà ra.
“Phát sinh chuyện gì sao?”
“Khởi bẩm Vương Gia, có thích khách... Đưa Lăng Thương Tố cướp đi rồi!”
“Cái gì?” Con ngươi Huyền Kính chợt co rút, trầm mặc một lát, nói: “Đem giấy bút đến đây.”
“Huyền Kính dặn dò như thế nào?” Liễm Hàn ngồi trong chủ trướng, trên ghế nguyên soái, híp nửa con mắt, căn bản không thèm nhìn tới Viên Nghĩa đang quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ.
“Hắn...”
“Câm miệng!” Phó tướng một bên cũng rất có cốt khí, chân bị đánh gãy mới quỳ xuống.
Hạng Du quét mắt nhìn hắn một chút, lại nhìn Liễm Hàn, người nọ mắt cũng không động, nhàn nhạt nói ra một chữ: “Giết.”
Lời còn chưa dứt, huyết quang đã văng đỏ quần áo Viên Nghĩa, hắn sợ đến kêu thảm một tiếng, cơ hồ ngất đi, làm sao còn dám che giấu, đem việc Huyền Kính âm mưu ba ngày sau ở Mộc Cẩn Linh Thai tế thiên rồi xưng đế không sót một chữ nói ra.
Hạng Du giận dữ đập bàn, mắng: “Khá lắm, Huyền Kính!”
Liễm Hàn mắt phượng híp lại, nói: “Ba ngày đã qua một ngày, hắn lại dời ngày tế thiên lại sớm hơn một ngày...”
Hạng Du đứng dậy chắp tay nói: “Chỉ còn một ngày.”
“Nhất định phải đến kịp, truyền lệnh xuống, tức khắc xuất phát.”
“Dạ…” Hạng Du do dự một chút, nói, “Hạ thần có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Vương Gia sau khi dẹp xong nội loạn, không biết có dự định gì?”
Liễm Hàn giương mắt liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ làm gì?”
Hạng Du trong lòng khẽ rùng mình, đã thấy Liễm Hàn chậm rãi đứng dậy, hướng ra ngoài trướng, bỗng quay đầu, lạnh nhạt nói: “Vị trí của người kia còn không lọt nổi vào mắt ta, chuyến này là vì có người nhờ cậy thôi.”
Hôm sau, Túy Ngọa Hồng Trần các.
Lăng Thương Tố chắp tay đứng ở cửa sổ, nhìn dưới lầu sĩ tốt chen chúc, nói: “Không ngờ Huyền Kính lại đem ngày tế thiên dời lên một ngày, hiện tại toàn thành đã giới nghiêm, hoàng hôn hôm nay chính là thời gian tế thiên rồi…”
Lưu Vân nhắm mắt, tựa vào ỷ thượng, đầu ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn trà, phát ra âm thanh “lộp cộp”.
Lưu Tiêu nói: “Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Lưu Vân hơi mở mắt phượng, nói: “Một tin tức.”
“Cái gì...”
Đúng lúc này, Phượng Dao đi tới, trong tay cầm một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, một mảnh lụa màu tím quấn vào chân chim bồ câu, chính là “tin tức” Lưu Vân đang chờ đợi.
Lưu Vân mở ra xem, khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Quá ngọ, mây mù dày đặc che nửa bầu trời.
Trên đường trong thành Huyền Diệu, binh lính nghiêm ngặt phân trạm hai bên, mệnh lệnh cho bách tính quỳ trên mặt đất, chờ đợi nhiếp chính vương cùng hoàng thượng đại giá.
Hai nam tử vẻ ngoài xấu xí lẫn trong đám người, mắt lạnh nhìn đoạn cuối đại đạo.
“Ngươi để Lưu Tiêu đại ca đưa lăng Thừa Tướng đi đâu rồi?” Mộ Dung Linh đem chiết phiến thu vào trong ngực, thấp giọng hỏi.
“Ta để bọn họ đi điều động Ngự Lâm quân, tiếp ứng Hàn cùng Hạng tướng quân, trước khi bọn họ đến cứu viện, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi... Đến rồi.”
Xa xa, long kiệu lộ ra một góc vàng sáng, tiếng hô “vạn tuế” liên tiếp truyền đến.
Lưu Vân thoáng ngẩng đầu, một đoàn dài thị vệ cầm cờ qua đi, trên long kiệu tôn quý nhất, Huyền Dục một thân long phượng hoàng bào, đang ngồi ngay ngắn, mang trên mặt ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén quanh quẩn trong đám người, một khắc ánh mắt y cùng Lưu Vân chạm nhau, bàn tay đặt tại tay cầm ghế bỗng nhiên nắm chặt, lập tức lại chậm rãi buông ra, ánh mắt thay đổi không để lại dấu vết.
Vương kiệu của Kính vương theo sát phía sau. Nam tử ngồi bên trong một thân huyền hắc ti bào tôn quý, ống tay áo thêu sợi vàng *** tế, bên hông thêu song long trục châu, độ *** xảo không kém hoàng bào. Hắn nhướng mày, nhếch méo cười nhìn Mộc Cận sơn đang từ từ gần lại, dường như thiên hạ đã ở trong tay.
Lưu Vân nhìn long kiệu đi xa, thấp giọng nói: “Đuổi theo.”
Đến chân núi Mộc cận, hai bên đường lớn, bách tính đã được ngăn lại ở xa xa. Thương sơn xa xa, tầng tầng sương mù quanh quẩn, sừng sững dường như nối thẳng đến chân trời.
Huyền Dục khẽ hít một hơi, ung dung xuống kiệu. Phía sau chợt truyền tới một tiếng cười khẽ: “Bệ hạ, lát nữa ngươi cần phải biểu hiện cho tốt.”
Huyền Dục cúi đầu, hơi gật đầu, giấu đi ý cười lạnh lùng trong ánh mắt.
Vượt qua từng bậc từng bậc thềm đá là một đài cao rộng rãi sáng sủa, cẩm thạch, bạch ngọc từng khối từng khối rải trên mặt đất, mỗi một khối đều điêu khắc hoa văn khác nhau, chính giữa là một cái cổ đạo phù điêu long đằng hổ diệu, trông rất sống động. Cổ đạo cao vút trong mây, phù vân như sương khói phủ mênh mông, rộng lớn mịt mù, cúi đầu nhìn xuống dưới, mặt đất bao la vô tận thu vào trong mắt.
Ngước nhìn lên cao, gió gào thét khiến người không mở mắt nổi, mê ảnh lay động, linh đài đặt ở nơi chí cao sương khói mơ hồ, tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng.
Đã từng, Huyền Dục ở chỗ này quang vinh lên ngôi Hoàng đế, cầu khẩn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, y âm thầm lập lời thề, phải bắt Huyền Kính trả lại gấp bội.
Hiện tại, Huyền Kính đứng phía sau y, cơ hồ đã khống chế tất cả, ép y truyền ngôi cho hắn.
Huyền Kính hai mắt híp lại, cười cười nhìn theo y.
Huyền Dục khẽ cắn răng, từng bước từng bước đi lên linh đài.
Gió lạnh phần phật thổi, cuồng loạn xông vào trường bào, tóc đen bay trong gió, trong đôi mắt y, rực cháy hỏa diễm trước nay chưa từng có.....
Lưu Vân cùng Lưu Tiêu lặng lẽ nằm ở bờ tường Kính vương phủ, âm thầm quan sát tình hình phòng giữ ở đây.
“Sao chúng ta không chờ tối rồi quay lại? Làm gì có người nào ban ngày ban mặt xông vào đại viện nhà người ta.” Lưu Tiêu xưa nay toàn làm việc quang minh chính đại không khỏi có chút khó khăn nói.
Lưu Vân quay đầu lại, mỉm cười: “Đúng rồi, người người đều nghĩ vậy, vì lẽ đó buổi tối sẽ canh phòng nghiêm ngặt nhất, đặc biệt mấy hôm nay, từ chiều đã tăng cường phòng bị, mà bây giờ – sau giờ cơm trưa – hẳn là thời gian canh phòng lỏng lẻo nhất.”
Lưu Tiêu gật đầu: “Hóa ra là vậy.”
“Được rồi, xuống đi.”
Bỗng nhiên bóng người lóe lên, biến mất vào phía sau giả sơn.
Lưu Vân dựa vào ký ức hôm đó tìm tới lối vào mật đạo, may mà cơ quan vẫn còn ở đó. Mật đạo như cũ quanh co, đường nhỏ u ám lộ ra ánh sáng màu lam leo lét. Nhờ có vết xe đổ lần trước, hai người đi rất cẩn thận, tiếng bước chân cơ hồ nhẹ đến không nghe được.
Qua bảy tám ngã rẽ, không lâu sau liền đến “Bắc đẩu thất *** tiễn trận”.
Lưu Tiêu nhìn xung quanh mật đạo, nhíu mày hỏi: “Lần trước ngươi bị thương ở chỗ này?”
“Đúng, cẩn thận, đi theo ta, một bước cũng không thể giẫm mạnh, nếu không sẽ rất phiền phức.” Lưu Vân đưa tay nắm chặt tay y, dựa vào trí nhớ từng bước từng bước đi về phía trước. Phiến đá dưới chân vuông vắn ước chừng một trượng, gần đủ cho một người bước lên. Hai người bám sát nhau, hơi thở đều giao hòa. Lưu Vân tương đối căng thẳng, trái lại Lưu Tiêu lại có vẻ ung dung rất nhiều, y hơi hơi mỉm cười, dường như việc lần trước Lưu Vân bị trúng ám tiễn mà không ngừng kêu khổ thật chẳng đáng chút nào.
Hai người thuận lợi đi đến cuối cùng của phiến đá, Lưu Vân thở phào một hơi, lại thấy Lưu Tiêu trên mặt là ý cười không tên, khiêu mi hỏi: “Rất buồn cười sao?”
Lưu Tiêu cầm lấy tay hắn, kéo hắn tiếp tục đi về phía trước, quay đầu lại cười nói: “Chỉ là ít khi thấy ngươi sốt sắng như vậy thôi.”
Đến cuối đường, Lưu Vân chậm rãi khởi động cửa ngầm, quả nhiên thấy một tử y nhân đang tĩnh tọa trong đó. Nghe thấy tiếng vang, hắn quay đầu lại, nhìn thấy hai người Lưu Vân, không khỏi sửng sốt một chút.
Ánh mắt bình thản chăm chú nhìn Lưu Vân hồi lâu, Lăng Thương Tố chậm rãi đứng dậy, hướng Lưu Vân chắp tay nói: “Ngự công tử.”
Áo hắn mặc hơi nhăn nheo, vài hạt bụi rơi xuống, sắc mặt trầm tĩnh đến bất ngờ, nhìn thấy bọn họ lại hơi kinh ngạc một chút: “Hai vị các ngươi đây là…”
“Chúng ta đến đưa ngươi rời đi, trước tiên đừng nói chuyện này, ra ngoài rồi hãy nói.”
“Đợi đã,” Lăng Thương Tố nghiêm mặt, “Hoàng thượng bây giờ ở nơi nào?”
Lưu Vân cười nói: “Yên tâm, hắn không sao.”
Ba người lập tức theo đường cũ trở về.
Ai ngờ, trong lúc này, Kính vương lại hồi phủ. Hình như có khách quý đến, thị vệ nhất thời lại càng nhiều hơn.
Nếu chỉ có Lưu Vân Lưu Tiêu hai người, ngược lại vẫn có thể tới lui như thường, chỉ là Lăng Thương Tố một chút võ công cũng không có, dù ba người hết sức cẩn thận, cuối cùng cũng bị phát hiện. Lưu Vân chửi thầm một tiếng, tiện tay kéo một tấm vải xuống, che mặt lại.
May mà những thị vệ này võ nghệ tầm thường, nhất thời căn bản không tới gần được, nhưng người đông thế mạnh, trì hoãn càng lâu, ai cũng không thể đoán trước sẽ phát sinh cái gì. Lưu Vân lùi hai bước, đem Lăng Thương Tố đẩy qua phía Lưu Tiêu, thấp giọng: “Các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.”
Lưu Tiêu ánh mắt trầm xuống, “Không được…”
“Tiêu...” Lưu Vân còn muốn tiếp tục khuyên, chợt thấy trước mắt bạch y phiêu dật, một thanh cổ kiếm mặc sắc chém vào khoảng không, doạ lui một loạt thị vệ, thanh âm đè thấp từ bên trong vải trắng che mặt truyền ra: “Đi theo ta.”
Lưu Vân cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mấy người phá vòng vây mà ra.
“Phát sinh chuyện gì sao?”
“Khởi bẩm Vương Gia, có thích khách... Đưa Lăng Thương Tố cướp đi rồi!”
“Cái gì?” Con ngươi Huyền Kính chợt co rút, trầm mặc một lát, nói: “Đem giấy bút đến đây.”
“Huyền Kính dặn dò như thế nào?” Liễm Hàn ngồi trong chủ trướng, trên ghế nguyên soái, híp nửa con mắt, căn bản không thèm nhìn tới Viên Nghĩa đang quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ.
“Hắn...”
“Câm miệng!” Phó tướng một bên cũng rất có cốt khí, chân bị đánh gãy mới quỳ xuống.
Hạng Du quét mắt nhìn hắn một chút, lại nhìn Liễm Hàn, người nọ mắt cũng không động, nhàn nhạt nói ra một chữ: “Giết.”
Lời còn chưa dứt, huyết quang đã văng đỏ quần áo Viên Nghĩa, hắn sợ đến kêu thảm một tiếng, cơ hồ ngất đi, làm sao còn dám che giấu, đem việc Huyền Kính âm mưu ba ngày sau ở Mộc Cẩn Linh Thai tế thiên rồi xưng đế không sót một chữ nói ra.
Hạng Du giận dữ đập bàn, mắng: “Khá lắm, Huyền Kính!”
Liễm Hàn mắt phượng híp lại, nói: “Ba ngày đã qua một ngày, hắn lại dời ngày tế thiên lại sớm hơn một ngày...”
Hạng Du đứng dậy chắp tay nói: “Chỉ còn một ngày.”
“Nhất định phải đến kịp, truyền lệnh xuống, tức khắc xuất phát.”
“Dạ…” Hạng Du do dự một chút, nói, “Hạ thần có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Vương Gia sau khi dẹp xong nội loạn, không biết có dự định gì?”
Liễm Hàn giương mắt liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ làm gì?”
Hạng Du trong lòng khẽ rùng mình, đã thấy Liễm Hàn chậm rãi đứng dậy, hướng ra ngoài trướng, bỗng quay đầu, lạnh nhạt nói: “Vị trí của người kia còn không lọt nổi vào mắt ta, chuyến này là vì có người nhờ cậy thôi.”
Hôm sau, Túy Ngọa Hồng Trần các.
Lăng Thương Tố chắp tay đứng ở cửa sổ, nhìn dưới lầu sĩ tốt chen chúc, nói: “Không ngờ Huyền Kính lại đem ngày tế thiên dời lên một ngày, hiện tại toàn thành đã giới nghiêm, hoàng hôn hôm nay chính là thời gian tế thiên rồi…”
Lưu Vân nhắm mắt, tựa vào ỷ thượng, đầu ngón tay khẽ gõ gõ lên bàn trà, phát ra âm thanh “lộp cộp”.
Lưu Tiêu nói: “Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Lưu Vân hơi mở mắt phượng, nói: “Một tin tức.”
“Cái gì...”
Đúng lúc này, Phượng Dao đi tới, trong tay cầm một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, một mảnh lụa màu tím quấn vào chân chim bồ câu, chính là “tin tức” Lưu Vân đang chờ đợi.
Lưu Vân mở ra xem, khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Quá ngọ, mây mù dày đặc che nửa bầu trời.
Trên đường trong thành Huyền Diệu, binh lính nghiêm ngặt phân trạm hai bên, mệnh lệnh cho bách tính quỳ trên mặt đất, chờ đợi nhiếp chính vương cùng hoàng thượng đại giá.
Hai nam tử vẻ ngoài xấu xí lẫn trong đám người, mắt lạnh nhìn đoạn cuối đại đạo.
“Ngươi để Lưu Tiêu đại ca đưa lăng Thừa Tướng đi đâu rồi?” Mộ Dung Linh đem chiết phiến thu vào trong ngực, thấp giọng hỏi.
“Ta để bọn họ đi điều động Ngự Lâm quân, tiếp ứng Hàn cùng Hạng tướng quân, trước khi bọn họ đến cứu viện, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi... Đến rồi.”
Xa xa, long kiệu lộ ra một góc vàng sáng, tiếng hô “vạn tuế” liên tiếp truyền đến.
Lưu Vân thoáng ngẩng đầu, một đoàn dài thị vệ cầm cờ qua đi, trên long kiệu tôn quý nhất, Huyền Dục một thân long phượng hoàng bào, đang ngồi ngay ngắn, mang trên mặt ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sắc bén quanh quẩn trong đám người, một khắc ánh mắt y cùng Lưu Vân chạm nhau, bàn tay đặt tại tay cầm ghế bỗng nhiên nắm chặt, lập tức lại chậm rãi buông ra, ánh mắt thay đổi không để lại dấu vết.
Vương kiệu của Kính vương theo sát phía sau. Nam tử ngồi bên trong một thân huyền hắc ti bào tôn quý, ống tay áo thêu sợi vàng *** tế, bên hông thêu song long trục châu, độ *** xảo không kém hoàng bào. Hắn nhướng mày, nhếch méo cười nhìn Mộc Cận sơn đang từ từ gần lại, dường như thiên hạ đã ở trong tay.
Lưu Vân nhìn long kiệu đi xa, thấp giọng nói: “Đuổi theo.”
Đến chân núi Mộc cận, hai bên đường lớn, bách tính đã được ngăn lại ở xa xa. Thương sơn xa xa, tầng tầng sương mù quanh quẩn, sừng sững dường như nối thẳng đến chân trời.
Huyền Dục khẽ hít một hơi, ung dung xuống kiệu. Phía sau chợt truyền tới một tiếng cười khẽ: “Bệ hạ, lát nữa ngươi cần phải biểu hiện cho tốt.”
Huyền Dục cúi đầu, hơi gật đầu, giấu đi ý cười lạnh lùng trong ánh mắt.
Vượt qua từng bậc từng bậc thềm đá là một đài cao rộng rãi sáng sủa, cẩm thạch, bạch ngọc từng khối từng khối rải trên mặt đất, mỗi một khối đều điêu khắc hoa văn khác nhau, chính giữa là một cái cổ đạo phù điêu long đằng hổ diệu, trông rất sống động. Cổ đạo cao vút trong mây, phù vân như sương khói phủ mênh mông, rộng lớn mịt mù, cúi đầu nhìn xuống dưới, mặt đất bao la vô tận thu vào trong mắt.
Ngước nhìn lên cao, gió gào thét khiến người không mở mắt nổi, mê ảnh lay động, linh đài đặt ở nơi chí cao sương khói mơ hồ, tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng.
Đã từng, Huyền Dục ở chỗ này quang vinh lên ngôi Hoàng đế, cầu khẩn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, y âm thầm lập lời thề, phải bắt Huyền Kính trả lại gấp bội.
Hiện tại, Huyền Kính đứng phía sau y, cơ hồ đã khống chế tất cả, ép y truyền ngôi cho hắn.
Huyền Kính hai mắt híp lại, cười cười nhìn theo y.
Huyền Dục khẽ cắn răng, từng bước từng bước đi lên linh đài.
Gió lạnh phần phật thổi, cuồng loạn xông vào trường bào, tóc đen bay trong gió, trong đôi mắt y, rực cháy hỏa diễm trước nay chưa từng có.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook