Phong Quá Vũ Lưu Vân
-
Quyển 1 - Chương 25: Môi khí – Mùi mốc
Sách, sách. Thấy đãi ngộ trước mắt, Lưu Vân thật không thể không cảm thán cổ nhân hám lợi. Tại hoàng cung cư nhiên cũng có thể tìm được loại phòng y chang “Sài phòng”, quả thật thần kỳ. Khác biệt duy nhất chính là, bên cạnh “Sài phòng” là chuồng ngựa, cho nên còn tặng kèm một đám “Mùi hương thiên nhiên”. Làm người ta dở khóc dở cười nhất chính là, trên cánh cửa gỗ mục ở hiên nhà còn treo một tấm biển lớn lung lay sắp rớt — “Ngự Mã Ti”.
Liễm Hàn trái lại không nói hai lời thử mở cửa, một cước còn chưa bước vào đã bất thình lình che tay áo lùi ra, không quên cảnh cáo Lưu Vân: “Có độc.”
“Độc?” Lưu Vân trong lòng kinh ngạc, hơi nhíu mày, cũng che mũi miệng, từ từ đến gần căn nhà, qua nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì. Lưu Vân đập mạnh cửa, quả có một luồng khí tức khác thường xộc vào mũi, đến khi nhận ra đây là loại “độc” nào, không khỏi cười khanh khách. Nhìn sang Liễm Hàn đứng ngoài cửa tay ấn chuôi kiếm, vẻ mặt ngưng trọng, vận sức chờ phát động, Lưu Vân gợi lên một mạt cười tà khó dấu.
Lưu Vân ngừng cười đi ra khỏi phòng, trịnh trọng nói với Liễm Hàn: “Loại ‘độc’ này gọi là ‘môi khí’ (mùi mốc =))), người trúng độc nội trong bảy ngày không được vận công, bằng không lập tức thất khiếu lưu huyết () mà chết, ngươi vừa rồi có ngửi thấy một mùi lạ không?”
() 7 lỗ (tai, mắt, mũi, miệng) chảy máu
Liễm Hàn thần sắc khẽ biến, hơi gật gật đầu.
“Vậy nguy rồi, ngươi ta đều bị trúng độc.” Lưu Vân hơi lộ vẻ sầu lo, “Giải pháp cũng không phải không có, nhưng mà….”
“Mà cái gì?” Liễm Hàn khẽ nhíu mi, Lưu Vân xưa nay khi mình hạ sát thủ cũng mặt không đổi sắc tâm không loạn, chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ chút vẻ sầu lo, có thể tưởng tượng được độc này lợi hại cỡ nào.
Nhưng Liễm Hàn lúc này còn chưa biết, công phu diễn trò của Lưu Vân so với kiếm thuật của hắn còn xuất thần nhập hóa hơn.
“…. Bởi vì môi khí từ mũi mà vào, trước tiên khuếch tán ra xung quanh da thịt, muốn bài trừ cũng phải làm ngay, người trúng độc mỗi ngày phải dùng sương sớm rửa mặt, dưỡng lấy *** hoa thiên địa, phối hợp với hoạt động trên mặt, tiện cho việc bài xuất độc khí. Bảy ngày là được.”
“Hừ, vậy có khó gì.” Vùng lân cận đều là đồng cỏ, muốn có sương sớm dễ như trở bàn tay, ban đêm trăng sáng lên cao, lại không có vật che thiên chắn nhật, hấp thụ thiên chi linh khí cũng đơn giản.
Lưu Vân mỉm cười, nói: “Nếu là tại hạ đương nhiên không thấy khó khăn, dù gì thì ngươi cũng trúng độc rồi.” Thấy Liễm Hàn lộ vẻ nghi hoặc không kiên nhẫn, Lưu Vân liền không dám thừa nước đục thả câu nữa, “Ta không phải đã nói sao, phải phối hợp với hoạt động trên mặt, cũng chính là ‘cười’, biểu cảm khác là tuyệt đối không được, tại hạ vốn thích cười, đương nhiên không có vấn đề gì, bất quá Liễm huynh thì…” Dứt lời, lại thở vắn than dài một phen. Nhưng trong bụng cười thầm, nếu đổi lại là người khác, vố lừa này tức khắc bị vạch trần, nhưng Liễm Hàn từ nhỏ đã là Thiên Tuyệt chí tôn, ngay cả món dân dã như thịt thú rừng cũng chưa từng nếm qua, làm sao biết cái gì là môi vị, giác quan được huấn luyện minh mẫn từ nhỏ, khiến y vô thức tưởng là độc cũng bình thường. Sao không thừa dịp này, chơi y một vố, bằng không qua thôn này lại không có *** (ko có cơ hội). Thuận tiện dạy dỗ y cho ra dáng người một chút, chứ không, thật thành một tên mặt đơ, chẳng phải đáng tiếc khuôn mặt tuấn tú này?
Liễm Hàn vừa muốn nhíu mi, đã thấy trước mắt nhoáng lên, là ngón trỏ thon dài của Lưu Vân điểm lên mi tâm mình, nhẹ nhàng ma sát, xúc cảm ôn nhuận từ đầu ngón tay truyền đến, khiến mi gian Liễm Hàn run lên, cũng quên đẩy ra.
“Chẳng phải mới nói sao, chỉ được cười.” Lưu Vân gợi lên một nụ cười yếu ớt, nhưng thấy tuấn nhan đối diện lộ vẻ thất thần, mới ý thức được hành động của mình thật quá ái muội, hơi mang ý xin lỗi thu tay. Lưu Vân xấu hổ cười cười, nói: “Không còn sớm, vào nhà đi. Dù sao cũng trúng độc rồi, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Liễm Hàn chẳng mấy chốc khôi phục trạng thái diện vô biểu tình như cũ, tựa như ngốc lăng vừa rồi chỉ là ảo giác. Sau đó đi vào nhà.
Lưu Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một hồi, hai chiếc ghế dựa vô cùng đơn giản, một chiếc bàn tròn, dưới cửa sổ dán giấy có vài ngăn tủ mục nát, tất cả đều phủ lớp bụi dày, một chiếc giường nhỏ sát góc tường, trải chiếu và chăn vải thô, đều cũ nát không thể tả. Đợi đã…. Một chiếc giường? Vụ này thiệt đau đầu nha….
Lưu Vân giương mắt, thấy Liễm Hàn chỉ nhìn lướt qua rồi đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại. Lưu Vân nhìn thân ảnh cao ngất của y khẽ lắc lắc đầu, bảo người có tính khiết phích như y ở loại phòng này, trừ phi mặt trời mọc phía tây. Hắn quay đầu nhìn sang chiếc giường nhỏ hẹp kia, chợt cười mình nghĩ nhiều.
“Vị công tử này…. Chính là ngự sư mới tới?” Ngoài phòng bỗng vang lên một thanh âm lanh lảnh.
Lưu Vân lập tức xuất môn, thấy một tiểu thái giám đang run lẩy bẩy đứng bên ngoài, tay bưng cái mâm đặt vài món ăn. Liễm Hàn ở một bên lạnh lùng nhìn, chả có chút ý muốn đáp lời.
“Đúng vậy. Chẳng hay công công có việc gì sao?” Lưu Vân thu hồi thái độ đùa cợt khi nãy, lễ độ hỏi. Trong cung đình này tuyệt không thể so với giang hồ, chả biết có bao nhiêu ánh mắt dán vào ấy chứ.
Tiểu thái giám vừa thấy Lưu Vân tựa cửa lộ vẻ thân thiết và mỉm cười, như được đại xá đáp lại: “Nô tài Tiểu Tương Tử, là tiểu tư chuyên quản ngự mã, đưa vãn thiện tới cho hai vị sư phụ.”
Liễm Hàn nhìn lướt qua, không nói gì. Lưu Vân cười nói: “Làm phiền công công. Tại hạ Vân Tiêu, vị băng… Nga, không, vị sư phụ kia là Liễm Hàn, y là sư đệ ta.” Lưu Vân bất chấp ánh mắt đao Liễm Hàn lia qua, cười gượng hai tiếng, chuyển đề tài nói, “Chỉ là… Vị trí ‘ngự sư’ này vẫn bỏ không sao?” Lưu Vân ngó ngó căn nhà trống trơn phía sau.
“Nga… Này…” Tiểu Tương Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu nói, “Quả thật là như vậy, Hoàng Thượng vốn thích cưỡi ngựa, nhưng mấy năm gần đây, long thể vi dạng (bệnh nhẹ), cho nên, nơi này cũng hoang phế.” Tiểu Tương Tử có chút đáng tiếc thở dài, lại như chợt nhớ tới cái gì vội nói, “Phi, phi! Hoàng Thượng sắp đại thọ, cư nhiên còn nói lời đại nghịch bất đạo này! Nên đánh! Nhị vị sư phụ chớ trách, lần ‘Săn bắn Mộc Cận sơn’ này, nhị vị nhất định có thể thi triển kĩ nghệ.”
Lưu Vân phì cười, tiểu thái giám này cũng thật ngây thơ đáng yêu: “Công công còn nói nữa, đồ ăn sẽ lạnh mất.”
“Coi cái đầu ta này…” Cười cười áy náy, vừa vào nhà, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, mâm trên tay thoáng chốc đã tới tay Lưu Vân. Còn chưa hoàn hồn, đã nghe Lưu Vân nói: “Trong nhà còn chưa kịp quét dọn, chớ để công công chê cười, ăn ở ngoài cũng không hề gì.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa quên “Môi khí” kia, hắn tiến vào chẳng phải bị lật tẩy mất.
“Sao có thể để hai vị sư phụ quét dọn nhà chứ!” Ba người nghe từ xa xa truyền đến một giọng nói thanh nhã, người tới một thân huyền thanh quan phục, trên phát quan xen ngang một cây ngọc trâm thanh trúc vẻ thư sinh đạm nhã.
“Đường đại nhân.” Tiểu tương tử vội vàng quỳ xuống hành lễ. Lưu Vân cũng chắp tay thi lễ, Liễm Hàn hướng về phía y khẽ gật đầu, coi như hành lễ. Đường Vũ Trúc mỉm cười, cũng không để ý, chỉ cảm thấy hai người họ tuyệt không giống đám quan lại a dua nịnh hót khác, trái lại thấy thoải mái, càng sinh ý thân thiết.
“Nhị vị sư phụ không cần đa lễ.” Đường Vũ Trúc đưa mắt qua hướng gian nhà, nhíu mi nói, “Cư nhiên cả sửa sang cũng không có, sao có thể để hai vị chủ tử ở nơi này!”
“Nô tài đáng chết…. Vốn đã phân phó bảo người tới quét tước, chẳng biết sao…. Vậy nô tài đi dọn dẹp ngay.” Tiểu Tương Tử trông vẻ sợ hãi, đang muốn đi vào sửa soạn, lại nghe Đường Vũ Trúc nói: “Không cần, nơi này quả thật đã chậm trễ nhị vị sư phụ, Đường mỗ thỉnh nhị vị chọn nơi khác.”
“Không cần.” Liễm Hàn luôn bảo trì trầm mặc, đột nhiên nói. Nghe vậy, ba người đều ngốc lăng, chuyện này, cả Lưu Vân cũng không hiểu, đề nghị của y hẳn là hợp ý mới phải. Hắn mới không tin tên này biết nói chuyện khách sáo.
“Nga, đại nhân chớ trách, sư đệ này của ta luôn luôn như thế. Hơn nữa nơi này gần mã tràng, thuận tiện, hoàn cảnh cũng tĩnh nhã. Không nên làm phiền đại nhân nữa.” Lưu Vân bộ dạng phục tùng, dư quang nghía Liễm Hàn, lại không đọc ra ý tưởng trong đôi đồng tử băng phách kia.
“Nếu đã vậy, ta cũng không miễn cưỡng.” Đường Vũ Trúc khẽ gật đầu, thầm nghĩ hai người họ là người luyện võ, thích yên tĩnh cũng là bình thường.” Nhị vị mới tới, sắc trời không còn sớm, cũng không gấp gáp, ta sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, nhấm nháp một phen thế nào?”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Lưu Vân cười nói. Bất ngờ thoáng thấy thần sắc Liễm Hàn biến đổi.
Lễ lạc (rượu chè) thanh đạm qua yết hầu mà vào, Đường Vũ Trúc đã phủ kín vài phần men say. “….Trùng thiên hương trận thấu trường an, mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp… Không ngờ Vân huynh còn có bậc tài văn chương này.”
Lưu Vân ngốc lăng, này… Truyền cũng nhanh thật.
“Đường mỗ bất tài, nhất giới văn nhân… Bậc khí khái này, đời này sợ là khó có thể thực hiện.” Đường Vũ Trúc thở dài lắc lắc đầu.
“Đường đại nhân quá khiêm tốn rồi, đại nhân tại triều đình dốc sức vì nước cũng giống nhau.” Lưu Vân khẽ nhấp một ngụm rượu, sâu sắc cảm giác được một ánh mắt, ngẩng đầu đã thấy Liễm Hàn đang nhìn mình, mới nhớ tới hình như y một ngụm rượu cũng không uống, chẳng lẽ là không biết? Vậy y theo tới làm gì?
“A… Chuyện tranh danh đoạt lợi trên triều đình những năm gần đây ngày càng nghiêm trọng…. Loạn trong giặc ngoài… Khi nào mới có ngày đồng tâm hiệp lực?” Đường Vũ Trúc ánh mắt mê mang, tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
“Khụ, đại nhân say rồi.” Lưu Vân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở. Trong lòng cười khẽ, y có vẻ là một vị quan tốt lo cho dân cho nước. Kính vương này năng lực dùng người cũng không tệ a.
Đường Vũ Trúc thoáng kinh hãi, mặt hơi đỏ lên, ho khan vài tiếng, đổi đề tài. Lại tán gẫu vài câu, chào từ biệt Lưu Vân.
Lúc đi, Lưu Vân nhẹ nhàng cười nói: “Nếu không thể khiến hoàn cảnh thay đổi, vậy đi thích ứng với nó…. Chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được…”
Gió lạnh hiu hiu, lá thu xào xạc, trăng đã lên qua đầu. Dưới ánh trăng bình tĩnh như nước, trong đình một thân ảnh huyền thanh tự châm tự chước, có chút đăm chiêu.
“Ngươi không biết uống rượu?” Lưu Vân cười trêu chọc nhìn Liễm Hàn đi bên cạnh, nói.
“…..” Liễm Hàn liếc xéo hắn, coi như ngầm thừa nhận.
“Không phải chứ, ngươi đường đường…. Không biết uống rượu?” Lưu Vân làm bộ khoa trương nói, phượng mâu lưu chuyển lộ ra ý cười khó giấu. Mãi đến rất lâu sau, khi Lưu Vân biết “Tửu lượng” kinh người của y, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Liễm Hàn trái lại không nói hai lời thử mở cửa, một cước còn chưa bước vào đã bất thình lình che tay áo lùi ra, không quên cảnh cáo Lưu Vân: “Có độc.”
“Độc?” Lưu Vân trong lòng kinh ngạc, hơi nhíu mày, cũng che mũi miệng, từ từ đến gần căn nhà, qua nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì. Lưu Vân đập mạnh cửa, quả có một luồng khí tức khác thường xộc vào mũi, đến khi nhận ra đây là loại “độc” nào, không khỏi cười khanh khách. Nhìn sang Liễm Hàn đứng ngoài cửa tay ấn chuôi kiếm, vẻ mặt ngưng trọng, vận sức chờ phát động, Lưu Vân gợi lên một mạt cười tà khó dấu.
Lưu Vân ngừng cười đi ra khỏi phòng, trịnh trọng nói với Liễm Hàn: “Loại ‘độc’ này gọi là ‘môi khí’ (mùi mốc =))), người trúng độc nội trong bảy ngày không được vận công, bằng không lập tức thất khiếu lưu huyết () mà chết, ngươi vừa rồi có ngửi thấy một mùi lạ không?”
() 7 lỗ (tai, mắt, mũi, miệng) chảy máu
Liễm Hàn thần sắc khẽ biến, hơi gật gật đầu.
“Vậy nguy rồi, ngươi ta đều bị trúng độc.” Lưu Vân hơi lộ vẻ sầu lo, “Giải pháp cũng không phải không có, nhưng mà….”
“Mà cái gì?” Liễm Hàn khẽ nhíu mi, Lưu Vân xưa nay khi mình hạ sát thủ cũng mặt không đổi sắc tâm không loạn, chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ chút vẻ sầu lo, có thể tưởng tượng được độc này lợi hại cỡ nào.
Nhưng Liễm Hàn lúc này còn chưa biết, công phu diễn trò của Lưu Vân so với kiếm thuật của hắn còn xuất thần nhập hóa hơn.
“…. Bởi vì môi khí từ mũi mà vào, trước tiên khuếch tán ra xung quanh da thịt, muốn bài trừ cũng phải làm ngay, người trúng độc mỗi ngày phải dùng sương sớm rửa mặt, dưỡng lấy *** hoa thiên địa, phối hợp với hoạt động trên mặt, tiện cho việc bài xuất độc khí. Bảy ngày là được.”
“Hừ, vậy có khó gì.” Vùng lân cận đều là đồng cỏ, muốn có sương sớm dễ như trở bàn tay, ban đêm trăng sáng lên cao, lại không có vật che thiên chắn nhật, hấp thụ thiên chi linh khí cũng đơn giản.
Lưu Vân mỉm cười, nói: “Nếu là tại hạ đương nhiên không thấy khó khăn, dù gì thì ngươi cũng trúng độc rồi.” Thấy Liễm Hàn lộ vẻ nghi hoặc không kiên nhẫn, Lưu Vân liền không dám thừa nước đục thả câu nữa, “Ta không phải đã nói sao, phải phối hợp với hoạt động trên mặt, cũng chính là ‘cười’, biểu cảm khác là tuyệt đối không được, tại hạ vốn thích cười, đương nhiên không có vấn đề gì, bất quá Liễm huynh thì…” Dứt lời, lại thở vắn than dài một phen. Nhưng trong bụng cười thầm, nếu đổi lại là người khác, vố lừa này tức khắc bị vạch trần, nhưng Liễm Hàn từ nhỏ đã là Thiên Tuyệt chí tôn, ngay cả món dân dã như thịt thú rừng cũng chưa từng nếm qua, làm sao biết cái gì là môi vị, giác quan được huấn luyện minh mẫn từ nhỏ, khiến y vô thức tưởng là độc cũng bình thường. Sao không thừa dịp này, chơi y một vố, bằng không qua thôn này lại không có *** (ko có cơ hội). Thuận tiện dạy dỗ y cho ra dáng người một chút, chứ không, thật thành một tên mặt đơ, chẳng phải đáng tiếc khuôn mặt tuấn tú này?
Liễm Hàn vừa muốn nhíu mi, đã thấy trước mắt nhoáng lên, là ngón trỏ thon dài của Lưu Vân điểm lên mi tâm mình, nhẹ nhàng ma sát, xúc cảm ôn nhuận từ đầu ngón tay truyền đến, khiến mi gian Liễm Hàn run lên, cũng quên đẩy ra.
“Chẳng phải mới nói sao, chỉ được cười.” Lưu Vân gợi lên một nụ cười yếu ớt, nhưng thấy tuấn nhan đối diện lộ vẻ thất thần, mới ý thức được hành động của mình thật quá ái muội, hơi mang ý xin lỗi thu tay. Lưu Vân xấu hổ cười cười, nói: “Không còn sớm, vào nhà đi. Dù sao cũng trúng độc rồi, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Liễm Hàn chẳng mấy chốc khôi phục trạng thái diện vô biểu tình như cũ, tựa như ngốc lăng vừa rồi chỉ là ảo giác. Sau đó đi vào nhà.
Lưu Vân nhàn nhạt quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một hồi, hai chiếc ghế dựa vô cùng đơn giản, một chiếc bàn tròn, dưới cửa sổ dán giấy có vài ngăn tủ mục nát, tất cả đều phủ lớp bụi dày, một chiếc giường nhỏ sát góc tường, trải chiếu và chăn vải thô, đều cũ nát không thể tả. Đợi đã…. Một chiếc giường? Vụ này thiệt đau đầu nha….
Lưu Vân giương mắt, thấy Liễm Hàn chỉ nhìn lướt qua rồi đi ra ngoài không ngoảnh đầu lại. Lưu Vân nhìn thân ảnh cao ngất của y khẽ lắc lắc đầu, bảo người có tính khiết phích như y ở loại phòng này, trừ phi mặt trời mọc phía tây. Hắn quay đầu nhìn sang chiếc giường nhỏ hẹp kia, chợt cười mình nghĩ nhiều.
“Vị công tử này…. Chính là ngự sư mới tới?” Ngoài phòng bỗng vang lên một thanh âm lanh lảnh.
Lưu Vân lập tức xuất môn, thấy một tiểu thái giám đang run lẩy bẩy đứng bên ngoài, tay bưng cái mâm đặt vài món ăn. Liễm Hàn ở một bên lạnh lùng nhìn, chả có chút ý muốn đáp lời.
“Đúng vậy. Chẳng hay công công có việc gì sao?” Lưu Vân thu hồi thái độ đùa cợt khi nãy, lễ độ hỏi. Trong cung đình này tuyệt không thể so với giang hồ, chả biết có bao nhiêu ánh mắt dán vào ấy chứ.
Tiểu thái giám vừa thấy Lưu Vân tựa cửa lộ vẻ thân thiết và mỉm cười, như được đại xá đáp lại: “Nô tài Tiểu Tương Tử, là tiểu tư chuyên quản ngự mã, đưa vãn thiện tới cho hai vị sư phụ.”
Liễm Hàn nhìn lướt qua, không nói gì. Lưu Vân cười nói: “Làm phiền công công. Tại hạ Vân Tiêu, vị băng… Nga, không, vị sư phụ kia là Liễm Hàn, y là sư đệ ta.” Lưu Vân bất chấp ánh mắt đao Liễm Hàn lia qua, cười gượng hai tiếng, chuyển đề tài nói, “Chỉ là… Vị trí ‘ngự sư’ này vẫn bỏ không sao?” Lưu Vân ngó ngó căn nhà trống trơn phía sau.
“Nga… Này…” Tiểu Tương Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu nói, “Quả thật là như vậy, Hoàng Thượng vốn thích cưỡi ngựa, nhưng mấy năm gần đây, long thể vi dạng (bệnh nhẹ), cho nên, nơi này cũng hoang phế.” Tiểu Tương Tử có chút đáng tiếc thở dài, lại như chợt nhớ tới cái gì vội nói, “Phi, phi! Hoàng Thượng sắp đại thọ, cư nhiên còn nói lời đại nghịch bất đạo này! Nên đánh! Nhị vị sư phụ chớ trách, lần ‘Săn bắn Mộc Cận sơn’ này, nhị vị nhất định có thể thi triển kĩ nghệ.”
Lưu Vân phì cười, tiểu thái giám này cũng thật ngây thơ đáng yêu: “Công công còn nói nữa, đồ ăn sẽ lạnh mất.”
“Coi cái đầu ta này…” Cười cười áy náy, vừa vào nhà, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, mâm trên tay thoáng chốc đã tới tay Lưu Vân. Còn chưa hoàn hồn, đã nghe Lưu Vân nói: “Trong nhà còn chưa kịp quét dọn, chớ để công công chê cười, ăn ở ngoài cũng không hề gì.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa quên “Môi khí” kia, hắn tiến vào chẳng phải bị lật tẩy mất.
“Sao có thể để hai vị sư phụ quét dọn nhà chứ!” Ba người nghe từ xa xa truyền đến một giọng nói thanh nhã, người tới một thân huyền thanh quan phục, trên phát quan xen ngang một cây ngọc trâm thanh trúc vẻ thư sinh đạm nhã.
“Đường đại nhân.” Tiểu tương tử vội vàng quỳ xuống hành lễ. Lưu Vân cũng chắp tay thi lễ, Liễm Hàn hướng về phía y khẽ gật đầu, coi như hành lễ. Đường Vũ Trúc mỉm cười, cũng không để ý, chỉ cảm thấy hai người họ tuyệt không giống đám quan lại a dua nịnh hót khác, trái lại thấy thoải mái, càng sinh ý thân thiết.
“Nhị vị sư phụ không cần đa lễ.” Đường Vũ Trúc đưa mắt qua hướng gian nhà, nhíu mi nói, “Cư nhiên cả sửa sang cũng không có, sao có thể để hai vị chủ tử ở nơi này!”
“Nô tài đáng chết…. Vốn đã phân phó bảo người tới quét tước, chẳng biết sao…. Vậy nô tài đi dọn dẹp ngay.” Tiểu Tương Tử trông vẻ sợ hãi, đang muốn đi vào sửa soạn, lại nghe Đường Vũ Trúc nói: “Không cần, nơi này quả thật đã chậm trễ nhị vị sư phụ, Đường mỗ thỉnh nhị vị chọn nơi khác.”
“Không cần.” Liễm Hàn luôn bảo trì trầm mặc, đột nhiên nói. Nghe vậy, ba người đều ngốc lăng, chuyện này, cả Lưu Vân cũng không hiểu, đề nghị của y hẳn là hợp ý mới phải. Hắn mới không tin tên này biết nói chuyện khách sáo.
“Nga, đại nhân chớ trách, sư đệ này của ta luôn luôn như thế. Hơn nữa nơi này gần mã tràng, thuận tiện, hoàn cảnh cũng tĩnh nhã. Không nên làm phiền đại nhân nữa.” Lưu Vân bộ dạng phục tùng, dư quang nghía Liễm Hàn, lại không đọc ra ý tưởng trong đôi đồng tử băng phách kia.
“Nếu đã vậy, ta cũng không miễn cưỡng.” Đường Vũ Trúc khẽ gật đầu, thầm nghĩ hai người họ là người luyện võ, thích yên tĩnh cũng là bình thường.” Nhị vị mới tới, sắc trời không còn sớm, cũng không gấp gáp, ta sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, nhấm nháp một phen thế nào?”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” Lưu Vân cười nói. Bất ngờ thoáng thấy thần sắc Liễm Hàn biến đổi.
Lễ lạc (rượu chè) thanh đạm qua yết hầu mà vào, Đường Vũ Trúc đã phủ kín vài phần men say. “….Trùng thiên hương trận thấu trường an, mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp… Không ngờ Vân huynh còn có bậc tài văn chương này.”
Lưu Vân ngốc lăng, này… Truyền cũng nhanh thật.
“Đường mỗ bất tài, nhất giới văn nhân… Bậc khí khái này, đời này sợ là khó có thể thực hiện.” Đường Vũ Trúc thở dài lắc lắc đầu.
“Đường đại nhân quá khiêm tốn rồi, đại nhân tại triều đình dốc sức vì nước cũng giống nhau.” Lưu Vân khẽ nhấp một ngụm rượu, sâu sắc cảm giác được một ánh mắt, ngẩng đầu đã thấy Liễm Hàn đang nhìn mình, mới nhớ tới hình như y một ngụm rượu cũng không uống, chẳng lẽ là không biết? Vậy y theo tới làm gì?
“A… Chuyện tranh danh đoạt lợi trên triều đình những năm gần đây ngày càng nghiêm trọng…. Loạn trong giặc ngoài… Khi nào mới có ngày đồng tâm hiệp lực?” Đường Vũ Trúc ánh mắt mê mang, tự chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
“Khụ, đại nhân say rồi.” Lưu Vân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở. Trong lòng cười khẽ, y có vẻ là một vị quan tốt lo cho dân cho nước. Kính vương này năng lực dùng người cũng không tệ a.
Đường Vũ Trúc thoáng kinh hãi, mặt hơi đỏ lên, ho khan vài tiếng, đổi đề tài. Lại tán gẫu vài câu, chào từ biệt Lưu Vân.
Lúc đi, Lưu Vân nhẹ nhàng cười nói: “Nếu không thể khiến hoàn cảnh thay đổi, vậy đi thích ứng với nó…. Chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được…”
Gió lạnh hiu hiu, lá thu xào xạc, trăng đã lên qua đầu. Dưới ánh trăng bình tĩnh như nước, trong đình một thân ảnh huyền thanh tự châm tự chước, có chút đăm chiêu.
“Ngươi không biết uống rượu?” Lưu Vân cười trêu chọc nhìn Liễm Hàn đi bên cạnh, nói.
“…..” Liễm Hàn liếc xéo hắn, coi như ngầm thừa nhận.
“Không phải chứ, ngươi đường đường…. Không biết uống rượu?” Lưu Vân làm bộ khoa trương nói, phượng mâu lưu chuyển lộ ra ý cười khó giấu. Mãi đến rất lâu sau, khi Lưu Vân biết “Tửu lượng” kinh người của y, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook