Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Đối với việc Bạch Thủy Giáo hạ thiếp, sáng sớm hôm nay Quý Phong mới nghe nói từ chỗ Viêm Kỳ. Trong số rất nhiều thư tín hắn đốt hôm qua, những bức nhắc tới chuyện này không ít, chỉ là hắn một lá cũng không coi.

Còn lúc này, nghe thấy tin tức đó, phản ức đầu tiên của hắn không phải đại họa lâm đầu, mà là bảy năm rồi, cuối cùng cũng sắp được gặp lại cái người hắn ngày nhớ đêm mong rồi sao?

Viêm Kỳ đứng bên cạnh hắn. Trong mắt Quý Phong lóe lên sáng ngời, đây là thứ ánh sáng lóng lánh đã bao lâu chưa xuất hiện? Viêm Kỳ biết ý nghĩ của hắn, ảm đạm cúi đầu, lại nhanh chóng ngước lên, chỉ cảm thấy vừa rồi chẳng qua là ảo giác, hắn vẫn chưa từng nhúc nhích. “Chuyện đã đến nước này, ngươi còn định trốn tránh sao? Ngươi nếu không phải thực sự muốn phái Nghiêu Sơn bị hủy trong chốc lát, thì nên có quyết định.”

Quý Phong hãy còn đắm chìm trong niềm vui sướng của việc tái ngộ, hết nửa buổi mới kịp phản ứng với lời Viêm Kỳ vừa nói, mặt mũi sa sầm, “Ta vừa muốn bảo toàn phái Nghiêu Sơn, vừa không muốn làm y bị thương tổn.”

“Thế nhưng sự thực không thể lưỡng toàn, không phải đệ muốn thì thực sự như vậy.” Viêm Kỳ không may mảy cho Quý Phong chút cơ hội để thở, ép bức hắn đối mặt với cái vấn đề mà hôm nay đã vô pháp trốn tránh nữa rồi.

Quý Phong nhìn các vị sư huynh đệ đang chỉnh trang chờ phân phó ở bên ngoài, có vài lời hắn muốn nói nhưng lại vô pháp nói ra miệng. Nên kiên trì hay từ bỏ, cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa quyết định chắc chắn. Sự do dự không quyết thế này hắn chưa từng có qua. Hắn ném ánh mắt về phía Viêm Kỳ, hy vọng có thể tìm thấy phương pháp giải quyết tốt nhất.

Nhận được ánh mắt Quý Phong ném qua, trong lòng Viêm Kỳ vừa vui mừng vừa buồn bã. Hắn coi y như người có thể dựa dẫm, có thể tin tưởng, nhưng lại để y giải quyết chuyện tàn nhẫn thế này, để y đối mặt với tình yêu của bọn họ.

Viêm Kỳ quay đầu đi, không muốn quan tâm, nhưng lại không kìm được mà quay đầu lại, thở dài một tiếng, “Trước tiên ra ngoài xem xem đã, có lẽ cũng không tệ như tưởng tượng.”

Quý Phong gật gật đầu. Quý Phong không sợ trời không sợ đất trước kia giờ chỉ là tên quỷ nhát gan trốn phía sau Viêm Kỳ, không biết phải làm thế nào.

Người của Bạch Thủy Giáo theo đúng hẹn ước mà đến. Quý Phong không thể chờ được mà nhìn ngó xung quanh. Người đến không ít nhưng sau khi xem hết tất cả mọi người, Quý Phong trước sau cũng không tìm thấy hình bóng quen thuộc đó. Mấy năm nay biến mất không xuất hiện, chẳng lẽ thực sự không có ở Bạch Thủy Giáo? Vậy tại sao Thiên Lăng cũng không có ở đây?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Quý Phong liền lập tức bác bỏ. Sở Sở Tử Phàm, hắn đã hiểu quá rõ, không thể nào bỏ mặc Bạch Thủy Giáo không lo, chỉ là y vì sao không đến? Tuy rằng giáo chủ hiện nhiệm vẫn là Thiên Lăng, nhưng hắn biết người thực sự ở phía sau nắm giữ tất cả là Sở Sở Tử Phàm. Việc lớn như đối phó với phái Nghiêu Sơn, y không thể nào không đến. Hơn nữa, đây là cơ hội tốt nhất để báo thù Quý Phong hắn, Sở Sở Tử Phàm làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, nhất định là xảy ra vấn đề gì rồi.

Viêm Kỳ cũng sớm phát hiện vấn đề này. Lẽ nào là Quý Ngôn ám sát thành công rồi, cho nên mới không thấy Sở Sở Tử Phàm? Nếu như thực sự như vậy thì tốt nhất, nhưng nhìn thấy Bạch Thủy Giáo hôm nay còn có thể đến nơi hẹn, vậy Sở Sở Tử Phàm khẳng định vẫn chưa chết, có lẽ chỉ bị thương một chút thôi.

Viêm Kỳ nhìn thấy Quý Ngôn đứng cách đó không xa, song Quý Ngôn lại không nhìn qua bên này, hàng mày khóa rất chặt. Xem ra tình trạng thực tế thế nào, hắn cũng không rõ lắm.

Trong lòng Viêm Kỳ đã có một chút cơ sở, liền nói: “Giáo chủ của Bạch Thủy Giáo đang ở đâu?”

“Hừ, giải quyết đám người các ngươi, cần gì phải giáo chủ tự thân xuất mã, bọn này cũng có thể làm được.” Tiếng thô khí lớn, không phải A Hữu thì có thể là ai?

Trong lòng Quý Phong có chút sốt ruột, hắn biết nhất định là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi, “A Hữu, Sở Sở Tử Phàm đâu?”

A Hữu chăm chú nhìn một lát, đúng là Quý Phong, tức thời mặt liền xanh mét, “Quý Phong, uổng cho ngươi còn là chưởng môn, lại làm ra loại chuyện hạ đẳng hạ lưu. Cái gì mà võ lâm chính phái, thuần túy là đánh rắm, ta xem ngay cả giáo của ta cũng không sánh bằng.”

Quý Phong nghe y nói như vậy, trong lòng cả kinh, phi thân nhảy một cái liền đến bên cạnh A Hữu, “Y sao rồi? Mau nói.”

Khí thế khiếp người khiến A Hữu nhất thời chưa kịp phản ứng, lú lú lẫn lẫn nói: “Trúng ám khí rồi,” Nói xong câu này, lại đột nhiên phản ứng, “Hừ, có phải là rất thất vọng không? Chút thương đó đối với giáo chủ mà nói căn bản chẳng là cái gì. Quý Phong, ta nói cho ngươi biết, hôm nay có chết ta cũng phải vì giáo chủ báo thù.”

Tất cả những người liên quan của phái Nghiêu Sơn đều như lọt vào sương mù, nghe mà hồ đồ, Vãn Châu hỏi: “Thỉnh các hạ nói cho rõ ràng một chút, giáo chủ các ngươi gặp phải ám sát thì liên quan gì đến phái của chúng tôi?”

A Tả ném ám khí ám sát Sở Sở Tử Phàm xuống mặt đất, “Những thứ này hẳn là các ngươi nhận ra chứ?” Mọi người tiến lên thoáng nhìn, những phi tiêu này không phải nơi khác sử dụng, nhưng cũng chẳng phải vật của phái Nghiêu Sơn. Bọn họ đều nhìn ra đấy là thứ mà Quý gia trang mới sử dụng.

Lại nghe A Tả nói: “Những ám khí này tuy không phải Quý Phong sử dụng, hắn muốn giết giáo chủ, những thứ này căn bản không cần thiết, nhưng không thể bỏ qua hiềm nghi của những người khác. Quan hệ của Quý gia trang và phái Nghiêu Sơn các ngươi, ai ai cũng biết rõ. Không phải các ngươi sai khiến thì là ai?”

Lúc này, Quý Ngôn đã đứng ra, vừa định nói chuyện đã bị Quý Phong cướp lời, “Ta chỉ hỏi huynh, người ám sát y có phải là huynh không?”

“Phải.” Quý Ngôn nói thẳng không kiêng kị, “Hắn là giáo chủ của Bạch Thủy Giáo, người trên giang hồ ai ai cũng muốn giết cho bằng được. Quý gia trang ta tuy không phải tà môn ngoại đạo, nhưng cũng chẳng phải võ lâm chính phái. Phong Nhi, những thứ này hẳn là đệ biết, chỉ cần có đủ tiền tài và năng lực, ám sát ai chúng ta đều tiếp nhận. Về phần phi tiêu, e rằng càng không ai không biết, vốn làm thành như thế chính là nhằm để cho người khác biết, người ám sát không phải nơi khác, chính là Quý gia trang.”

Nhìn thẳng vào đôi mắt Quý Phong, lại nói: “Phong nhi, nếu như đệ cảm thấy đại ca làm không đúng, muốn giết chết ta sao? Vậy thì cứ việc động thủ là được.” Nói xong, Quý Ngôn liền nhắm mắt lại, chờ đợi Quý Phong nhúc nhích.

Người thân duy nhất trên thế giới đã tổn hại người mà hắn yêu nhất, Quý Phong nắm chặt nắm đấm, cuối cùng vẫn không đánh qua, “Là ai? Người đó là ai?” Quý Phong đang nói chuyện thật giống như tu la đến từ địa ngục, khiến người khác khiếp đảm.

“Quy củ của Quý gia trang chính là sống chết không khể tiết lộ tin tức của người mua, nếu như muốn biết, trừ phi giết ta, nhưng e rằng dù có như thế cũng chưa chắc được ý muốn.”

Viêm Kỳ nghe thấy lời này, trong lòng liền an tâm một chút. Y không sợ Quý Phong biết, nhưng y không muốn để người khác nói với Quý Phong, có nói thì phải chính miệng bản thân y nói.

“Đại ca, huynh đừng ép đệ.” Quý Phong nắm chặt cánh tay Quý Ngôn, xương cốt như muốn đứt đoạn đó nói cho Quý Ngôn biết lúc này Quý Phong rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, nhưng y là đại ca của Quý Phong, là người thân duy nhất của hắn trên thế gian này.

Y dịu giọng lại, “Ta là đại ca của đệ thì làm sao có thể hại đệ? Chuyện làm ăn mà Quý gia trang nhận, đệ chẳng phải không biết. Không có mười phần chắc chắn thì tuyệt đối không tùy tiện động thủ. Nhưng giết chết Sở Sở Tử Phàm lại là ngoại lệ, cho dù thất thủ, ta vẫn phải đi giết hắn, bởi vì ta biết, hắn mà còn sống thì đệ không thể trở lại làm Quý Phong ban đầu, không thể làm tốt chưởng môn của phái Nghiêu Sơn, Phong Nhi, ta là người như thế nào, đệ còn không rõ hay sao?”

Quý Phong buông cánh tay của Quý Ngôn ra. Phải a, đại ca là người thế nào, Quý Phong hiểu rõ nhất. Vì mình, đại ca việc gì cũng bằng lòng làm. Lúc nhỏ, vì hắn mà trộm đồ, vì hắn mà chịu đủ đánh mắng, chịu đủ vũ nhục, nhưng Quý Ngôn chưa từng có câu nào oán than. Huynh ấy nói, Phong Nhi là đệ đệ ta, bảo vệ nó là nhiệm vụ cả đời của kẻ làm đại ca như ta. Những lời này, Quý Phong cả đời cũng không thể nào quên.

Hơn nữa trí thông minh của đại ca, cho dù là Sở Sở Tử Phàm cũng phải chịu thua bái phục. Lần ám sát này rõ ràng không vẹn toàn, nhưng Quý Ngôn vẫn làm là vì mình. Kỳ thực ám sát Sở Sở Tử Phàm đâu phải là đại ca, rõ ràng chính là bản thân hắn.

Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết, tất cả vẫn là bởi vì hắn.

Hắn xoay người đi, nói với A Hữu: “Đưa ta đi gặp y.”

A Hữu đặt đao ngang trước ngực, đơn giản nói hai chữ, “Đừng hòng.”

Ánh mắt Quý Phong chợt lạnh đi. Đoàn người của Bạch Thủy Giáo lập tức chuẩn bị chém giết. Chỉ thấy một tiếng gió quét qua, trừ A Hữu A Tả có thể chống đỡ vài chiêu, những người khác căn bản không kịp đánh trả, đã toàn bộ ngã trên mặt đất.

Tất cả mọi người nhìn mà trợn mắt há miệng, Quý Phong còn là người sao? Bậc võ công này nào phải loài người có thể có được. Xả đám người phái Nghiêu Sơn nhất loạt trầm trồ, những người đến xem náo nhiệt thì một bên kinh ngạc kêu than một bên thầm hạ quyết tâm, một ngày còn có Quý Phong, tuyệt không thể động đến phái Nghiêu Sơn.

Quý Phong nhìn A Hữu, A Tả vẫn đang gắt gao chống đối. Hai người này Quý Phong tuy không để ở trong lòng, nhưng bọn họ dù sao cũng là tâm phúc của Sở Sở Tử Phàm, nếu như bị thương quá lợi hại, Quý Phong sợ Sở Sở Tử Phàm thực sự sẽ hận mình đến tận xương tủy, mặc dù hiện tại cũng đã như vậy.

“Đưa ta đi gặp y, ta tuyệt không tổn hại đến y.”

Dưới nội lực hùng hậu của Quý Phong, A Hữu đang liều mạng phản kháng, từ trong kẽ răng liền rít lên mấy chữ, “Bớt nói nhảm đi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng muốn gặp giáo chủ, không thể nào.”

A Tả ở kế bên cũng chen vào, “Quý Phong, ngươi đối với giáo chủ ta nếu đã vô tình thì cần gì phải làm bộ làm tịch. Giáo chủ đã nói, gặp ngươi tất giết, mà người tuyệt đối không muốn gặp ngươi.”

Trong lòng Quý Phong dấy lên một trận đau nhói. Tuy biết Sở Sở Tử Phàm hẳn là như vậy, nhưng chính tai nghe thấy vẫn không thể chấp nhận. Hắn muốn tìm một lí do, tìm một cái cớ để có thể nói cho qua, thế nhưng không có. Nỗi hận của Sở Sở Tử Phàm đối với hắn là lẽ đương nhiên, cũng là hắn tự mình chuốc lấy, không thể trách người khác được.

Quý Phong dùng nội lực chấn hai người ra ngoài năm thước, “Y không đến, hai người ai cũng không thể đi, phái một người thỉnh y đến.”

Nếu mình đã không cách nào đi được, vậy thì khiến y đến là xong. Xử trí thế nào, chết như thế nào, chỉ cần Sở Sở Tử Phàm nói ra được thì Quý Phong hắn nhất định làm được. Lần này sẽ không nuốt lời nữa, mạng cũng không cần nữa. Cần mạng để làm gì? Mấy năm nay, hắn sống còn không bằng chết?

Chết có khi lại tốt.

“Bọn ta không đi đâu.” Tất cả người của Bạch Thủy Giáo đồng thanh nói.

Quý Phong lại sắp phát tác, Viêm Kỳ tiến lên ấn lên tay hắn, “Đừng như thế, để cho ta.”

Y nói với tất cả người của Bạch Thủy Giáo: “Ta biết Sở Sở Tử Phàm ở ngay gần đây. Ngươi nếu như còn không đi ra thì những người này thực sự có thể đi chết được rồi. Đừng trách ta thủ hạ vô tình.”

Quý Phong giật mình nhìn y. Sở Sở Tử Phàm không hề ở trong đám người của Bạch Thủy Giáo. Hắn có thể tin chắc rằng cho dù đã dịch dung rồi, Quý Phong cũng có thể nhận ra y ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Viêm Kỳ nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, hắn ở ngay đây thôi.”

Lại lớn tiếng nói: “Yên lặng theo dõi cũng phải có chừng có mực, nếu như thái quá, e rằng sẽ bị người khác cười nhạo. Hơn nữa, mục đích của ngươi rõ ràng thế này thì cần gì phải giấu đầu lòi đuôi?”

Có hai người từ trong đám người quan sát đi ra, thân mặc áo thô vải bố, nhìn thoáng qua, giống như người của phường trộm cướp.

Quý Phong phi thân đến bên cạnh người ở bên trái, “Sở Sở.”

Chỉ hai chữ này liền là tất cả nhung nhớ trong suốt bảy năm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương