Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

“Phong Nhi, yêu một người thế nào không phải bản thân ta có thể khống chế được. Chẳng phải tất cả mọi người đều cho rằng, con sẽ không yêu bất kì người nào sao? Nhưng con chẳng những đã yêu, mà còn yêu một người không thể yêu nhất trên thế giới này.” Nói đến đây, Thiên Thần mỉm cười một cái, “Yêu loại người như thế có phải rất vất vả không?”

Vào lúc nhất định, phải phòng y hạ độc ngươi, ném ám khí tới ngươi. Lại vào lúc nhất định, phải bảo vệ sự an toàn của y, phòng ngừa người khác gây bất lợi cho y. Những thứ này khi làm quả thực rất vất vả nhưng mà lại là một loại ngọt ngào khác.

“Người sư công yêu là người thế nào? Là người lòng dạ nhẫn tâm, độc ác, bất chấp thủ đoạn như Sở Sở Tử Phàm sao?” Kỳ thực, trong lòng Quý Phong đã nắm chắc chín phần người Thiên Thần sư công yêu chẳng như vậy mà còn là một nam nhân.

“Phải, chỉ có hơn chứ chứ không kém. Một người như vậy không có nửa phần tốt. Lúc trước cảm thấy thế, bây giờ cũng vẫn cảm thấy thế. Chỉ là đã yêu y thì phải khoan dung nhẫn nhịn y.” Thiên Thần sư công dường như nghĩ đến chỗ nào buồn cười, hai mắt cong lên, “Y a, thứ y thích nhất chính là hạ độc. Có một lần không cẩn thận trúng độc, nằm trên giường bảy tám ngày không thể cử động, tức đến xém chút ói máu. Vẫn là ta chăm sóc y đấy chứ! Sau đó, cho đến bây giờ, ta vẫn cảm thấy bảy tám ngày ấy là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cả cuộc đời ta, đã tác thành cho cả cuộc đời ta.”

Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: “Y là vì ta mà trúng độc. Từ lúc đó, ta đã biết, người đó đối với ta mà nói thực sự rất quan trọng.”

“Người đó đâu rồi?”

“Y đi rồi. Cho dù y không đi, ta cũng phải đi. Hai người bọn ta ai cũng chưa từng nói yêu, bởi vì sớm đã biết trời định không thể ở bên nhau.” Ánh mắt thoắt cái trở nên ảm đạm. Loại tuyệt vọng đó, trong lòng Quý Phong không ngớt chấn động.

“Tại sao không thể ở bên nhau? Muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, chẳng phải rất đơn giản sao?” Quý Phong nghi hoặc nói ra ý nghĩ trong lòng.

Thiên Thần ngước mắt lên nhìn Quý Phong, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, “Nếu như hồi đó ta cũng quyết đoán, cố chấp như con thì sẽ không vào lúc vui mừng mà mất đi y – người ta yêu nhất. Y là vì ta mà chết nhưng lại không cho ta chết theo y, khiến một mình ta sống lâu như vậy trên đời này. Thế nhưng, ta lại không muốn làm trái di nguyện của cuối cùng của y. Người khác đều nói ta là anh hùng cái thế. Chỉ có ta biết ta chẳng qua là con kiến cố sống tạm qua ngày.”

Đầu vốn đang cúi thấp, đột nhiên người ngước lên, hỏi Quý Phong: “Con có biết người đó tên gì không?”

“Người đó tên gì?”

“Y tên Sở Tiêu Dao, con có từng nghe nói qua?”

Quý Phong lắc lắc đầu. Người lợi hại trên giang hồ không ít, người không lợi hại nhưng nổi danh cũng không ít. Thế nhưng, người tên Sở Tiêu Dao đó, hắn quả thực chưa từng nghe nói qua. Song, hắn vẫn nghi hoặc hỏi một câu: “Có liên quan đến Sở Sở Tử Phàm sao?”

Thiên Thần gật gật đầu, “Không hổ là Quý Phong lợi hại nhất phái Nghiêu Sơn, cho dù không quen biết, cũng có thể đoán ra đại khái. Người này chính là phụ thân của Sở Sở Tử Phàm.”

Quý Phong mở to mắt. Không thể tin được, nhưng cũng chỉ sửng sốt một hồi, Quý Phong liền khôi phục trạng thái bình thường. Nếu như hắn đã yêu Sở Sở Tử Phàm, sư công tại sao lại không thể yêu Sở Tiêu Dao chứ? “Ông ấy chết như thế nào?”

Lúc đó, Quý Phong mới ý thức được, đối với Sở Sở Tử Phàm và cuộc sống đã qua của y, hắn lại hoàn toàn không biết gì. Quý Phong chưa từng hỏi, Sở Sở Tử Phàm cũng chưa từng nói. Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thời thiếu niên của Sở Sở Tử Phàm hẳn là cũng không mấy vui vẻ.

“Y bị giáo chủ tiền nhiệm của Bạch Thủy Giáo – Tam Thiên hại chết. Nhưng mà, hung thủ cuối cùng thực ra chính là ta. Nếu như không phải ta cứ luôn bức y, ta cứ một mực không cho y đáp án, cho y hứa hẹn, có lẽ y đã có thể chống đỡ lâu một chút, đã không phải chết.”

Quý Phong ngồi bên cạnh giường, im lặng lắng nghe người nói.

“Ta và y gặp nhau lúc hơn hai mươi tuổi. Lúc ấy, bọn ta mặc dù không còn nhỏ, nhưng đều tuổi trẻ khí thịnh, lại tự cho mình là bất phàm, cho nên đều chưa lập gia thất. Lúc mới đầu quen biết y là ở một kỹ viện. Rất buồn cười nhỉ, ta cũng sẽ đi loại chỗ như vậy. Ha ha, người không phong lưu uổng thiếu niên. Ai cũng từng có lúc phong hoa tuyết nguyệt. Hai người bọn ta vì một cô nương mà đánh nhau một trận linh đình. Sau này, mới cảm thấy rất ấu trĩ. Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, nếu không có lần không đánh không quen biết đó thì kiếp này quả thật là đã sống uổng phí một đời.”

Một thân bạch y trắng tinh tựa tuyết. Khuôn trăng càng là xinh xắn đáng yêu. Vốn tưởng rằng là cô nương nhà ai nữ giả nam trang, sau khi nhìn thấy hầu kết cùng với khí thế toát ra khắp người, chúng nhân mới thực sự tin rằng cái vị tuấn mĩ phi phàm trước mắt là một nam nhân hàng thật giá thật. Thế nhưng mặc dù rất xinh đẹp, song lại không có một người dám tiến lên trêu chọc, bởi vì mọi người lúc đó đã biết thân phận thực sự của người này, Bạch Thủy Giáo tả sứ – Sở Tiêu Dao.

Người trong giang hồ đều biết Sở Tiêu Dao trên trán có một đóa hồng liên. Vừa rồi phần tóc phía trước che mất trán, chúng nhân vẫn chưa nhìn thấy. Thế nhưng sau một trận gió nhẹ, đóa hồng liên kia liền nở ra trên khuôn mặt trắng sáng tựa trăng, lộ ra nét quyến rũ khó nói nhưng lại hài hòa lạ thường.

Cảm nhận được những ánh mắt chăm chú dò la từ bốn phía, Sở Tiêu Dao khẽ cau mày. Mỗi một nơi y đến đều sẽ xảy ra loại tình trạng này. Đáng lẽ sớm đã nên quen, nhưng mà một nam nhân bị bất kể là nam hay nữ đánh giá như vậy, e rằng thời gian có lâu thêm nữa cũng không tài nào thích ứng được.

Sở Tiêu Dao hừ lạnh một tiếng, tay trái vừa nhấc, liền thấy mấy tên nam nhân bàn kế bên ngã gục trên bàn. Những người còn lại có một số tức tối nhưng không dám can thiệp vào. Ai cũng biết vị tả sứ này là thủ hạ được sủng ái nhất của Bạch Thủy Giáo giáo chủ Tam Thiên. Tuy nói Bạch Thủy Giáo là dị giáo mà người người đều muốn tiêu diệt, nhưng do thế lực lớn mạnh, chưa có mười phần chắc chắn, trên giang hồ có rất ít người muốn xảy ra xung đột với họ.

Cho đến khi Sở Tiêu Dao ra khỏi khách ***, cũng không có một ai dám theo ra nói một chữ “không”.

Sở Tiêu Dao chậm rãi đi dọc theo con đường Trường An. Lần này ra ngoài là lén lút không từ mà biệt. Tam Thiên đối với y quả thực quá tốt. Rõ ràng là chuyện nên vui mừng, dẫu sao có được sự sủng ái của ác ma kia cũng khiến người bên ngoài ganh tị không ngớt. Thế nhưng, Sở Tiêu Dao làm sao cũng không vui nổi. Không biết vì sao ánh mắt Tam Thiên nhìn y thường hay khiến y như ngồi trên chông, giống như mình là con cá mặc người làm thịt. Thứ cuộc sống đó y không thể nhẫn nhịn thêm một phút một giây nào nữa. Cho nên, y đã chuồn ra khỏi Bạch Thủy Giáo.

Sở Tiêu Dao cũng biết dựa vào thế lực của Bạch Thủy Giáo thì sẽ rất nhanh tìm thấy mình, nhất là mình lại có một đặc trưng nổi bật như vậy. Song, y chẳng hề lo lắng, y để lại một phong thư trên bàn, nói rõ mình chỉ là muốn đi loanh quanh thăm thú, không hề có mục đích nào khác. Sở Tiêu Dao tin Tam Thiên sẽ cho y sự tự do tạm thời. Điểm tự tin này y vẫn có.

Quả nhiên y ra ngoài đã hơn nửa tháng. Trong khoảng thời gian đó, chỉ nhận được một phong thư mà Tam Thiên đích thân dặn y bảo trọng, ngoài ra thì không có người nào khác đi theo nữa.

Ở Trường An cũng đã nửa tháng rồi. Thế nhưng, hôm nay là lần đầu tiên y đến trên phố xá phồn hoa, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người bình thường như vậy. Y tuy là tả sứ của Bạch Thủy Giáo nhưng vẫn chưa từng thực sự làm qua bất kì chuyện lớn lao gì. Bởi vì giáo chủ Tam Thiên của y nói, ngươi chỉ cần ở lại bên cạnh ta là được. Cho đến tận nay, hơn hai mươi năm, y chưa từng đặt chân ra khỏi chu hồng đại môn của Bạch Thủy Giáo.

Lần này mới biết hóa ra thế giới này lại náo nhiệt như vậy, huyên náo như vậy, không còn là bóng tối vô biên vô hạn, nhìn không rõ mặt. Đột nhiên bị cuốn hút, Sở Tiêu Dao bất ngờ mỉm cười một cái. Loại nụ cười đơn thuần, tự tại, phát ra từ đáy lòng ấy khiến người trên cả con đường dài đều chấn động vì nó. Bọn họ đều nói cả đời này từng được nhìn thấy người đẹp như thế, cũng coi như sống không uổng phí.

Sở Tiêu Dao võ công cao cường, công phu hạ độc cũng là nhất đẳng. Chẳng qua không phải người đặc biệt chán ghét, y tuyệt đối sẽ không dùng độc. Nói cách khác, kỳ thực nội tâm của y cũng không phải người xấu hoàn toàn. Chỉ cần có người có thể chỉ dẫn chính xác, cũng có thể trở thành người của chính nghĩa.

Bất tri bất giác đã là chạng vạng, Sở Tiêu Dao bị một tràng âm thanh vui vẻ náo nhiệt thu hút. Nhìn qua đó, là một tốp cô nương trang điểm lộng lẫy, các nàng ai ai cũng hở ngực lộ nhũ. Ăn mặc hở hang như thế, cho dù là Sở Tiêu Dao không rành thế sự cũng biết đây là chốn nào. Trong lòng hiếu kỳ, chân cũng không tự chủ được mà bước vào phía trong. Trong Bạch Thủy Giáo, y chưa từng tiếp xúc với bất kì nữ nhân nào. Thị hầu thường ngày cũng đều là những thiếu niên tướng mạo tuấn tú. Trái tim của thiếu niên bao giờ cũng đa tình. Sở Tiêu Dao cũng vậy. Những cô nương kia trong nháy mắt đã thu hút toàn bộ sự chú ý của y.

Nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú nhanh nhẹn như vậy, lại thấy y ăn vận hoa lệ, cô nương kia  làm sao không phương tâm thầm động, đem hết tất cả vốn liếng ra để khiến cho Sở Tiêu Dao lấy mình, cho dù chỉ là một đêm, cũng coi như đã thỏa mãn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương