Qua một hồi thoả hiệp, Bạch Phượng sắc mặt thoải mái đứng ở đầu Tiểu Bạch bay trên trời, dưới đất Đạo Chích co chân chạy như bay để chỉ đường cho y. Bạch Phượng cúi đầu nhìn dáng người chạy sắp thành một đường lửa dưới mặt đất, không khỏi mỉm cười:

” Đã nhiều tuổi vậy rồi... sao mà vẫn cứ như hài tử.”

” Phong hàn điểu ngươi mới giống hài tử!”- Đạo Chích bỗng nhiên dừng lại, hai tay chống hông vênh váo tự đắc nhìn y.

” Thính lực tốt vậy sao?”

” Không thì sao có thể gọi là đạo chích? Hừ hừ.”- Hàng mi mảnh dài nheo lại, Đạo Chích hừ một tiếng xoay người đổi hướng...

“ Rồi... Qua khỏi vách vúi kia là có thể rời đi. Ngươi đi mau.”

” Tiểu Bạch không thể bay cao như vậy...”

” Ta kháo!”

Đạo Chích tiểu bằng hữu của chúng ta tuy rằng chân rất nhanh, nhưng mà cái đầu thì lại chẳng được nhanh như thế...

Thường xuyên qua lại, Bạch Phượng tìm hiểu tính tình của hắn, cũng có thể đem hắn đùa giỡn quay tới quay lui, Đạo Chích cứ như vậy nhặt củi bắt gà, ngoan ngoãn ngồi nổi lửa nướng gà rừng.

Phong hàn điểu chết tiệt tuy là tính tình xấu, được cái nhìn rất vừa mắt nha... Thế nhưng Đạo Chích không biết, rất nhiều năm về sau có một vị lão gia gia tên Mã Khắc Tư* sẽ nói một câu thế này, nếu hắn nghe được nhất định sẽ giơ cả hai tay hai chân lên mà tán thưởng, Mã Khắc Tư gia gia nói: vật chất luôn vận động, mâu thuẫn tồn tại vĩnh hằng.

Phải, trọng điểm ở chỗ: ” Mâu thuẫn tồn tại vĩnh hằng”

Nếu không phải Bạch Phượng nhất thời nổi hứng đưa tay sờ sờ cái cằm nhỏ của Đạo Chích một chút, Đạo Chích sẽ không cần phải nửa đêm ở giữa rừng cây tối tăm mù mịt mà mắng hắn đến khản cả giọng.

” Ngươi theo Vệ Trang hẳn là bán thân cho hắn không cần tiền chuộc, phong hàn điểu không đứng đắn chết tiệt kia?”

” A? Vậy ta ở trên hay Vệ Trang đại nhân ở trên đây?”

” Ngươi ngươi ngươi ——!!!”- Đạo Chích còn muốn nói tiếp, Bạch Phượng dường như chợt nhớ tới cái gì lại một cước nhảy lên đầu Tiểu Bạch.

” Sau này gặp lại.”

” Ông nội ngươi, biến đi, hẹn không gặp lại!”

Đợi đến khi người đi điểu biến đã nửa canh giờ, Đạo Chích mới tay cầm gà nướng nhảy dựng lên: ” Con điểu chết tiệt của ngươi kia không phải vẫn bay đi được đó sao a a a ——”- Sự thực đã chứng minh, chân của Đạo Chích rất nhanh, thế nhưng cái đầu vĩnh viễn không nhanh như chân được.

Cái gọi là ” họa vô đơn chí”, thực ra chính là lúc Đạo Chích trở về phát hiện Đoan Mộc Dung đã tỉnh, đang cùng Cái Niếp ngồi ở một vị trí thoải mái bên cầu bưng đèn nói chuyện phiếm.

” Trong tài liệu về triều đình có nói Cái Niếp yêu mến Vệ Trang nha ——”- Đạo Chích vừa giở bộ mặt thành thật vừa lầu bầu.

... Kỳ thật tài liệu về triều đình còn nói, Bạch Phượng với Đao Chích là cùng một nhà nữa.Vì vậy, Đạo Chích tiểu bằng hữu của chúng ta không cẩn thận đem những lời này nói ra, lúc Cái Niếp và Đoan Mộc Dung quay đầu lại nhìn hắn, hai ánh mắt đều ẩn ẩn xuất hiện lam quang.

” Tư thông với địch nhân?”- Đoan Mộc Dung kêu to.

” Ta không có! Ta hận chết hắn!”- Đạo Chích giậm chân.

” Nếu có kiếp sau, không, cả đời này... Ta không bao giờ... muốn gặp tên hỗn đản đó nữa!”

Trên thực tế, ngay ngày thứ hai sau khi hắn nói xong lời này, lúc thấy Bạch Phương an nhàn tắm rửa trong mộc dũng ** của mình, hai mắt trợn ngược thiếu chút nữa trực tiếp rớt ra mất.

” Ta nào có đắc tội gì với ngươi đâu”

” Hôm qua ta bị rớt mất cúc áo trên y phục. Hôm nay quay lại tìm, tìm đi tìm lại vã mồ hội, mượn thùng tắm của ngươi có được không?”

” Được, ta đi, ta đi ——”

” Chờ một chút, ta không có y phục để thay a.”

Nói xong “ Soạt” một tiếng từ trong mộc dũng bước ra, toàn thân trên dưới thịt mềm da mịn nhìn không sót một cái gì.

... Không được chảy máu mũi, không được chảy máu mũi, Đạo Chích kiên trì cố giữ cho máu mũi không chảy ra!

” Phác ——”

Đạo Chích một bên cơ thể căng cứng thành thế trung bình tấn, lấy tay che mũi, nhắm mắt lại đưa y phục tới.

” Không được, ta là nam nhân, không mặc váy.”

” Ta mặc kệ ——!!! Vậy ngươi cũng đừng có chạy tới đây nữa được không, nếu có tới, ngươi cũng phải đem cái... cái nơi cần che lại che đi chứ!”

“.... Đố kị của ta lớn hơn ngươi?”

Bạch Phương nghiêng người đi đến trước mặt hắn, mái tóc ướt sũng ôm lấy mặt, Đạo Chích cảm nhận rất rõ ràng lồng ngực mình cùng da thịt hắn dán cùng một chỗ, trái tim lập tức đập cứ như thể muốn nhảy ra ngoài, không dám thở mạnh.

” Giết...Người... a...”

Đạo Chích co cẳng chạy thẳng ra ngoài, quăng lung tung mớ y phục của Tuyết Nữ hắn lôi trên từ trên giá phơi xuống.

” Sách sách, ta ghét nhất là màu tím.”

TBC…

…………………………………

* Là cụ Mác nhà ta đấy ạ. Kia là một câu trong triết học Mac- Lenin

** Bồn tắm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương