Phong Nguyệt
Chương 2


Chu Yên cãi: “Mới nãy đông như kiến cỏ nhưng anh chẳng chọn trúng tôi còn gì.”“Tôi đưa tiền trước cho má mì của các cô, bà ta mới cho tôi biết cô là gái trinh.”“Thảo nào.

Anh vừa đẹp trai vừa lắm tiền, xem chừng cũng chẳng ngốc, vẫn biết đường chọn tôi.” Chu Yên lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng cao giọng: “Nhưng mụ Hồng tồi lắm, chưa chắc đã chia cho tôi một nửa đâu.”Tư Văn lấy chiếc ví da màu đen trong xe ra, đếm đủ hai xấp rồi lẳng lặng đưa cô.Chu Yên không nhận ngay, cô chưa bao giờ thấy hai mươi ngàn tiền mặt, tuy chưa tới mức nhũn chân nhưng cũng không dám cầm bừa khi chưa hỏi rõ: “Anh không phải tội phạm truy nã đang trốn đông trốn tây đấy chứ? Muốn mượn tay tôi để phi tang à? Tôi không giúp được đâu nhé.”Tư Văn không đáp, dập thuốc của cả hai rồi khiêng luôn cô lên lầu.Căn phòng Tư Văn thuê nằm ở bên tay trái, xập xệ và chật hẹp, ngai ngái mùi ẩm mốc của năm tháng.Tư Văn ném Chu Yên xuống giường rồi đè lên cô, thành thạo dùng một tay giải thoát cho phong cảnh trước ngực cô.

Chu Yên không có tí kinh nghiệm nào, mặc cho hắn nắm quyền chủ động.Gió thổi rèm lay, trăng tròn soi tỏ vòng eo đong đưa điên cuồng.Sau cuộc mây mưa, Tư Văn trần truồng ngồi hút thuốc.


Làm tình với trinh nữ chẳng sung sướng gì, kỹ thuật của cô rõ kém, lúc thổi kèn còn cắn phải hắn.

Tự bản thân cô cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như nai con, thế là hắn lại nhịn.Chính hắn là người không tiếc ra gấp năm lần giá đòi gái trinh cho bằng được, không nhịn thì chẳng lẽ trả hàng?Chu Yên nén đau, mò mẫm trên ga giường, mặt càng lúc càng nhăn nhó.Tư Văn nghe thấy tiếng động thì quay đầu: “Tìm gì?”Chu Yên hoang mang: “Sao không có máu nhỉ?”Tư Văn cúi đầu nhìn tơ máu dính trên vật nam tính của mình, cố ý giấu nhẹm đi: “Thế thì cô chẳng đáng giá hai mươi ngàn.”Chu Yên giơ hai tay, lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi… tôi thật sự chưa lên giường với ai bao giờ.”Thái độ của cô cẩn thận mà dè dặt, mái tóc dài xoăn tự nhiên vắt sang bên mướt mát mồ hôi, bờ môi bị cắn hãy còn đỏ thắm.

Vai cô gầy guộc, hai cánh tay mảnh khảnh, ngực đẹp và bắt mắt.Tư Văn ưng dáng vẻ này lắm, kéo cô lật mình, lại chồm vào trong.Sau đó Chu Yên thiếp đi, không đau, không sướng, không sầu.


Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ láng máng nhớ Tư Văn nhận vài cuộc điện thoại, rít mấy điếu thuốc cạnh cô, cô bị sặc khói, ho khan liên tục.Lúc Chu Yên tỉnh giấc thì đã là nửa đêm, ngoài cửa sổ không còn bóng trăng treo, trong phòng tối mịt, yên tĩnh đến đáng sợ.Tư Văn đã rời đi tự bao giờ.

Hắn để lại ba mươi ngàn và một tờ giấy ở trên bàn, chữ hắn không đẹp, nhưng ý tứ rất rõ: “Thêm mười ngàn tiền cọc, lần sau gọi nhớ đến.”Khi ấy Chu Yên còn chưa biết rằng, người đàn ông tên Tư Văn này sẽ là khởi nguồn cho cái kiếp sống không bằng chết của cô.Cô hút hết điếu thuốc cuối cùng, trông về chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch đặt trên thùng rác, ở đó đựng đầy đầu lọc.

Di động bỗng reo chuông, cô nhìn đồng hồ rồi mới nhận cuộc gọi: “Tôi tưởng là tám giờ chứ?”Dường như người ở đầu bên kia vừa tỉnh chưa lâu: “Tám giờ rồi.”Chu Yên nhíu mày, xem lại giờ giấc, rõ ràng mới có sáu rưỡi: “Ừm, tôi qua ngay đây.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương