"Chủ tử nói gì vậy." Linh Thù bĩu môi: "Nô tỳ được ngài cứu, cũng là ngài một tay mang theo ba năm, chờ khi nào ngài không muốn làm nghề này nữa, nô tỳ chắc chắn nuôi ngài!"

Nha đầu nhỏ này khuôn mặt chân thành, eo lưng thẳng thớm, có chút khí khái. Phong Nguyệt cười, vỗ bả vai nàng, tiếp tục đi về phía trước "Vậy về sau ta có thể dựa vào ngươi rồi!"

Linh Thù chạy theo phía sau, tay nắm chặt thầm thề nhất định kiếm thật nhiều bạc!

......

Phủ Tướng quân có kẻ trộm đột nhập.

Dịch Chưởng Châu sáng sớm đã tiến cung cầu kiến Thái Tử, nàng ta như bị dọa không nhẹ làm Thái Tử phải lùi lại, nghiêm túc nói: "Vậy mà có kẻ dám xông vào phủ tướng quân! Điện hạ, việc này nhất định phải nghiêm túc tra xét!"

Diệp Ngự Khanh ngồi ở chủ vị thượng, cười nhẹ nói: "Phủ Tướng quân trước giờ nước không chảy vào được, đạo tặc đột nhập nào có kẻ nào sống sót, Châu Nhi cho rằng vấn đề ở chỗ nào?"

Dịch Chưởng Châu chắc chắn sẽ không cho rằng vấn đề nằm ở chính bản thân mình, dù cho nàng là người dẫn Diệp Ngự Khanh và Phong Nguyệt cô nương vào phủ, nhưng một người là Thái Tử đương triều, một người là kỹ nữ đê tiện, hai người này chẳng có ý nghĩ gì với phủ Tướng quân cả, vậy thì chỉ có thể là giặc bên trong phủ rồi.

"Phụ soái không ở đây, Châu Nhi chắc hẳn không áp chế được người trong phủ." Nàng nhìn Diệp Ngự Khanh, cắn môi nói nói: "Nếu thật sự có người phản bội phủ tướng quân, vậy Châu Nhi cũng chỉ có thể thỉnh tội với phụ soái thôi."

"Ồ?" Diệp Ngự Khanh nhướng mày: "Nàng nửa điểm cũng không nghi ngờ nữ tử thanh lâu kia, hay là bổn cung sơ sẩy sao?"

"Chưởng Châu sao có thể hoài nghi điện hạ." Dịch Chưởng Châu hờn dỗi liếc hắn một cái, lại nghĩ đến Phong Nguyệt, lắc đầu: "Còn vị cô nương kia, nhìn ngu đần chưa hiểu việc đời, cũng không có bối cảnh gì, chẳng có lý nào làm chuyện như vậy?

Ngu đần?

Diệp Ngự Khanh cười nhẹ, mở quạt che khuôn mặt mình, ánh mắt sâu thẳm.

Cái người gọi Phong Nguyệt cô nương kia, nếu khờ thật thì đã chẳng sống sót được bên cạnh Ân Qua Chỉ. Nếu giờ vẫn còn sống yên ổn, lại thêm tư thái tiêu sái ngồi cạnh cửa sổ uống rượu, vậy chỉ có thể nói nàng ta nửa điểm cũng chẳng ngốc.


Nói đến cũng vừa khéo, hôm qua vốn tính đi một chuyến tới phủ thị lang, từ ngõ nhỏ phía sau Mộng Hồi Lâu đi tắt hồi cung, chỉ thoáng không cẩn thận ngẩng đầu, hắn đã nhìn thấy một cảnh lả lơi ong bướm như vậy.

Nói lả lơi ong bướm cũng có chút không thích hợp, nhưng hắn chưa từng thấy nữ nhân uống rượu như vậy, không kể việc không lấy chén rượu, lại còn đi chân trần mặc áo choàng, tay cầm bình rượu, có thấy được vẻ ngoài nhìn không phóng túng mà ngược lại thấy rất thong dong.

Sau khi trở về, hắn suy nghĩ thật lâu, thật sự không nghĩ ra bản thân sao lại nhìn thấy trên người một nữ tử không ra điểm phóng túng mà chỉ thấy thong dong không kiềm chế được, chỉ là đêm đến, cảnh tượng kia lại tràn vào trong giấc mộng. Hắn còn chưa kịp phản ứng, tự mình đã lại gần, ôm người đó vào trong lòng.

Muốn nàng.

Không biết là bởi vì Ân Qua Chỉ hay vì chính bản thân Phong Nguyệt đã rất thú vị, hắn với nữ nhân này như có chấp niệm, giống như ngày càng sâu.

Còn về phủ tướng quân...

Lúc tỉnh táo lại, Diệp Ngự Khanh lại cười dịu dàng vô hại: "Bổn cung sẽ để Hứa Đình úy phái người đi tra xét, nàng yên tâm đi."

Chỉ là nếu giao trong tay hắn, vụ án này mặc định sẽ không có kết quả.

Dịch Chưởng Châu không hề phát hiện ra, ngược lại còn vui vẻ hành lễ: "Đa tạ điện hạ!"

"Bổn cung đưa nàng xuất cung." Diệp Ngự Khanh ân cần dắt nàng ra ra cửa, giọng điệu trách cứ: "Là nữ nhi đừng có chạy loạn khắp nơi như vậy, có chuyện gì cứ nói với bổn cung."

Dịch Chưởng Châu thẹn đỏ mặt, gật đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn xuất cung,

"Tôn Lực bên cạnh nàng đâu?" Lúc ngồi ở trên xe ngựa, Diệp Ngự Khanh đột nhiên hỏi một câu.

Không nghĩ hắn để ý mình như vậy, đến người bên cạnh cũng quan sát tỉ mỉ, Dịch Chưởng Châu thở dài, oan ức nói: "Bị Ân ca ca đánh gãy tay rồi, đã cho về quê dưỡng thương."

Ân Qua Chỉ? Diệp Ngự Khanh sắc mặt khẽ thay đổi, chỉ nghĩ cũng biết nguyên nhân, không khỏi mà nhẹ nhàng hít một hơi.


Thật đúng là...... khó có lúc để tâm một nữ tử như vậy, mới có mấy ngày mà đã vì người ta xuất đầu lộ diện? Người hay lui tới đưa mỹ nhân cho hắn cũng đâu ít, kết quả chưa một ai được hắn giữ lại trong phủ, hắn kể ra số cũng may, ở thanh lâu lại nhặt được một bảo bối như vậy, cứ thế che chở?

Diệp Ngự Khanh cười khẽ lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Châu Nhi, bổn cung đột nhiên có một số việc, nàng về phủ trước đi, lát nữa bổn cung sai người đưa cho nàng ít đồ."

Dịch Chưởng Châu sửng sốt, khó hiểu: "Ngài muốn làm gì vậy?"

Hành tung của Thái Tử là thứ có thể tùy tiện hỏi sao? May mà Diệp Ngự Khanh cũng không trách tội, chỉ cười không trả lời,sau liền xuống xe, mang theo thị vệ cưỡi ngựa, đi theo hướng khác.

An Thế Hướng cùng Từ Hoài Tổ đúng giờ tới Mộng Hồi Lâu dùng bữa —— tuy rụt rè đi vào bằng cửa sau, nhưng đối với việc Ân Qua Chỉ phân phó thì rất nghiêm khắc vâng theo, vừa nhìn thấy Phong Nguyệt, cả hai thậm chí còn hơi hơi gật đầu định chào hỏi.

Phong Nguyệt vội vàng đáp lễ hai vị công tử, cười nói: "Cơm trưa đã xong, mời hai vị dùng thư thả."

An Thế Hướng tò mò nhìn thoáng qua phòng trống, hỏi một câu: "Sư phụ đâu rồi?"

Phong Nguyệt còn chưa kịp trả lời, Từ Hoài Tổ bên cạnh đã cười hì hì vỗ vào đầu An Thế Hướng: "Ngươi đúng là đi đường không có mắt, vừa rồi lúc lên lầu không thấy à? Sư phụ ở trong sương phòng lầu hai, hình như đang nhìn múa."

An Thế Hướng ôm đầu khó chịu, nhìn Từ Hoài Tổ liếc mắt một cái, vẫn không hé răng, lặng lặng dùng bữa.

Này, vị con cháu thế gia này có phong độ thật, thoạt nhìn đã hiểu, dù rất muốn biết vì sao Ân Qua Chỉ không trong phòng nàng nhưng cũng không có hỏi. Phong Nguyệt mỉm cười, duỗi tay chia thức ăn cho bọn họ, vải bố bọc trên tay còn chưa bỏ đi, hai người kia mắt càng tò mò.

An Thế Hướng thoạt nhìn còn tương đối thủ quy củ, nhưng Từ Hoài Tổ vốn hoạt bát hơn, không nhịn xuống được đành hỏi: "Tay cô nương, nghe nói là nứt xương, còn có thể dùng được không vậy?"

Phong Nguyệt chớp mắt, nói: "Nô gia trước đây ở nông thôn làm việc nhà nông, bị thương nhiều nên giờ chịu đau cũng giỏi hơn chút."

Từ Hoài Tổ lập tức nhìn nàng có vẻ cung kính: "Nói ra thật xấu hổ, đổi là tại hạ, tại hạ có khi không thể cứng cỏi giống cô nương như vậy, trách không được sư phụ muốn chúng ta dùng bữa ở chỗ này, nhất định muốn chúng ta lĩnh ngộ chút đạo lý từ cô nương. Nữ tử còn kiên cường, chúng ta là nam nhi, sao có thể sợ đổ mồ hôi sôi giọt máu?"

An Thế Hướng dừng lại, buông chiếc đũa xuống, ánh mắt nhìn Phong Nguyệt cũng mang theo vẻ kính trọng, dường như tán đồng với cách nói của Từ Hoài Tổ.


Phong Nguyệt: "......"

Trẻ nhỏ bây giờ thật thà như vậy hết sao? Ân Qua Chỉ rõ ràng chỉ muốn nàng nấu cơm thôi mà, sao còn có thể cho bọn họ lĩnh ngộ đạo lý?

Lại nói tiếp, hai đồ nhi một thân chính khí như vậy, đối chọi với một sư phụ ngày nào cũng ngâm mình ở nhà thổ, có hợp lý không?

"Phong Nguyệt!" Giọng nói lớn của Kim mama đột nhiên vang lên bên cửa, sợ tới mức hai vị thiếu gia ngồi bàn suýt sặc.

Phong Nguyệt cười xin lỗi hai tiếng, xoay người đi mở cửa, liền thấy Kim mama làm mặt quỷ nhét cây trâm vào tay nàng: "Vừa xong có vị công tử tuấn tú dịu dàng mang tới cho con đó, nói con mang đến chắc chắn chắn đẹp! Nhìn xem, ngọc thượng đẳng hòa điền, loại này, chỉ có nhà quan gia mới có thôi!"

Phong Nguyệt dừng lại, cầm trâm cầm lên xem.

Là cây trâm mà Dịch Chưởng Châu đưa cho Thái Tử, hôm nay lại đưa tới cho nàng?

Phủ Tướng quân bị trộm, xem ra Thái Tử điện hạ đã biết tin tức, tất nhiên hắn sẽ không biết việc này liên quan tới mình, thế đưa cây trâm là có ý gì?

Suy nghĩ trong chốc lát, cứ việc không cần phân định rõ không cần nguyên tắc, Phong Nguyệt rút hai cây trâm vàng trên đầu xuống, thay bằng chiếc trâm ngọc kia, trang nhã cao quý.

Ân Qua Chỉ xem xong ca múa trở về, thấy hai đồ nhi đã ăn xong, mắt đang hướng trên đầu Phong Nguyệt.

"Cây trâm này đẹp quá, tay nghề cũng tinh xảo." An Thế Hướng nói.

Từ Hoài Tổ gật đầu: "Vừa thấy đã biết rất quý."

Dõi theo ánh mắt trên đầu Phong Nguyệt, Ân Qua Chỉ mở miệng: "Trâm ngọc xứng với danh môn khuê tú, thế mới toát vẻ đoan trang tao nhã. Ở trên đầu ngươi, nhìn chẳng ra cái gì cả."

Vừa nghe thấy giọng nói của hắn, hai thiếu gia nháy mắt đứng dậy, lưng thẳng tắp, đồng thời hành lễ: "Sư phụ!"

Phong Nguyệt khóe miệng giật giật, làm bộ không nghe thấy lời đánh giá kia, đi theo hành lễ.

Bước vào cửa, Ân Qua Chỉ sắc mặt không quá tốt, quét mắt liếc nàng một cái, lại nhìn chiếc trâm cài tóc vàng ở phía sau bàn trang điểm, ác ý nói: "Ngươi mang cái kia là đủ rồi, cây trâm cống phẩm của quan gia này, không thích hợp với ngươi."


Người này đầu lưỡi tẩm độc à? Phong Nguyệt giận đến mức trợn trắng mắt, chưa thấy ai nói chuyện tàn nhẫn như vậy, quả thực không cho người đường sống.

May nàng không tham sắc, cũng chẳng có lòng tự tôn, chứ nếu đổi sang người khác, chẳng lẽ bị hắn nói đã nhảy lầu tự sát?

"Nô gia thích cây trâm này." Phong Nguyệt hít một hơi, cười nói: "Cho dù không thích hợp, nô gia cũng muốn cài."

"Chủ tử." Quan Chỉ đi lên, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Đây là Thái Tử mới vừa rồi tự mình tới đưa, chỉ là lúc đó người không lên lầu, chỉ ở dưới tặng liền đi."

Ân Qua Chỉ vẻ mặt vẫn không thay đổi, rũ mắt nhìn nàng, giọng nói bình tĩnh: "Ngươi thích cây trâm này, hay là người đưa cây trâm này?"

Bị hắn nhìn chằm chằm có chút sởn tóc gáy, Phong Nguyệt phản ứng nhanh hơn bình thường, ôm đầu trốn: "Nô gia thích hết! Khách nhân đưa lễ, nào có chuyện không thích? Vị công tử này, nô gia quả thật được ngài bao mấy ngày, nhưng đồ của nô gia, ngài cũng không thể lấy!"

Ai lạ gì cái cây trâm ngọc nát của nàng? Ân Qua Chỉ có chút bực, nhìn bộ dáng đầy phòng bị của nàng, trong lòng khó hiểu sinh ra một cỗ bực bội.

"Quan Chỉ, thu lại hai cây trâm vàng kia. Thế Hướng, Hoài Tổ, đi ra sân luyện binh với ta."

Ân Qua Chỉ phất tay áo rời đi, trên mặt không lộ ra vẻ mặt gì, hai đồ nhi cũng chưa phát hiện sư phụ nhà mình tức giận, chỉ có Quan Chỉ lau mồ hôi đầy trán, đi lên thu trâm cài trên bàn trang điểm.

"Làm gì vậy?" Phong Nguyệt trừng hắn: "Cây trâm này là Kim mama cho ta mà."

Ha? Quan Chỉ sửng sốt, không hiểu, nói: "Đây là chủ tử nhà ta hôm qua mùa cho ngài mà, Linh Thù chưa nói sao?"

Trong lòng nhảy dựng, Phong Nguyệt quay đầu nhìn Linh Thù ở trong góc.

Linh Thù mím môi, chột dạ ngẩng đầu nhìn xà nhà.

Thế mà lại là Ân Qua Chỉ đưa? Phong Nguyệt có chút sững sờ, nhìn cây trâm trong tay Quan Chỉ, đoạt lại.

"Sao......"

"Đồ đã tặng người, làm gì có đạo lý đòi lại." Phong Nguyệt nắm chặt cây trâm, không biết xấu hổ nói: "Nếu đã cho ta thì là của ta, ngươi không thể lấy đi được!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương