Phong Ngự
Quyển 2 - Chương 142: Dung hợp

Trở lại bên trong tòa động phủ đã thuộc sở hữu về mình, Phong Nhược trước tiên khôi phục toàn bộ pháp lực bản thân , sau đó mới trầm tư mà hồi tưởng lại mọi việc.

Hôm nay hắn cơ hồ có thể xác định, có một con Thi Vương đang ở trong quặng mỏ Ngũ Hành Thạch kia, thực lực của nó có thể so với Kim Đan Kỳ tu đạo giả. Tuy không biết nó như thế nào lại xuất hiện ở đó, nhưng có một điều chắc chắn rằng: nếu như hắn muốn quay lại đó một lần nữa tất phải đem con Thi Vương này tiêu diệt hoàn toàn. Bởi lẽ Phong Nhược cũng không nghĩ rằng có thể từ đường khác mà xông vào quặng mỏ. Loại chuyện này tốn hao quá nhiều tinh lực, hơn nữa cũng không an toàn. Dù sao thân là Thi Vương, năng lực cảm ứng của nó hơn lũ thi quỷ thú bình thường nhiều, vạn nhất đến lúc đó bị phát hiện ngược lại còn bết bát hơn.

Cho nên, cứ đem con Thi Vương này diệt sát thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.

“ Thôi được! Ở trong động phủ này tu luyện một đoạn thời gian thì cũng chẳng sao, dù gì nơi này linh khí cũng sung túc dồi dào!” Phong Nhược cuối cùng vẫn làm ra một cái quyết định, hôm hay bọn Thú Ma Doanh của Chu Vũ kia hẳn đa số là dữ nhiều lành ít, coi như bọn hắn có may mắn trốn ra được, thì mình cũng chẳng có cách nào liên lạc với bọn họ, chẳng bằng lúc này chuyên tâm tu luyện đem thực lực của mình nâng cao lên một ít.

Mà trọng điểm lần này Phong Nhược muốn tu luyện, tất nhiên là Huyền Hỏa Phân Thân. Hiện tại hắn cũng rất chờ mong, nếu như Huyền Hỏa Phân Thân có thể hấp thu toàn bộ Tử Sắc Hỏa Diễm bên trong Tru Ma Kiếm thì sẽ có biến hóa gì?

Trừ phân thân ra, bản thể của Phong Nhược cũng cần phải tu luyện, bởi vì bên trong cơ thể hắn vẫn còn ẩn chứa một cỗ lực lượng Thanh Mộc Thần Tinh vô cùng mạnh mẽ, hắn phải nghĩ biện pháp đem tất cả lực lượng này nắm giữ mới được! Phong Nhược rất tin tưởng, chỉ cần hắn thực hiện tốt hai việc này, đánh chết con Thi Vương kia chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.

Lôi thanh Tru Ma Kiếm ra, Phong Nhược khoanh chân ngồi xuống, đem ý thức chuyển dời đến Huyền Huyền Hỏa Phân Thân bên trong Tru Ma Kiếm. Bỗng dưng hắn phát hiện, Tru Ma Kiếm hôm nay không có bài xích Huyền Hỏa Phân Thân của hắn chút nào, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được đã cùng Tru Ma Kiếm sinh ra một tia liên hệ như có như không.

Cục diện này làm cho Phong Nhược rất là hưng phấn, phải biết là, Tru Ma Kiếm chính là bổn mạng pháp bảo của Khuynh Vân, đệ nhất cao thủ Cửu Thần Cung hơn ngàn năm trước, đồng thời cũng là một trong cửu đại linh binh của giới tu tiên. Mặc dù hôm nay có chút ít hư hao, nhưng như trước vẫn cực kỳ cường đại. Điểm này lúc trước khi Phong Nhược đối kháng cùng Ma Hỏa và Huyết Hống đã thể nghiệm vô cùng sâu sắc. Hiện tại hắn phải tiêu hao tất cả pháp lực thì mới có thể miễn cưỡng kích hoạt thanh Tru Ma Kiếm này, điều này chỉ ra muốn sử dụng thanh kiếm này phải trả một cái giá to lớn đến mức nào.

Mà nếu như Huyền Hỏa Phân Thân có thể sinh ra một tia liên hệ với Tru Ma Kiếm, Phong Nhược có thể thông qua đó để điều khiển nó mà không cần phải tiêu hao toàn bộ pháp lực, quả thực đã trợ giúp Phong Nhược rất nhiều.

Lúc này Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược hiện ra trên thân Tru Ma Kiếm, lập tức Tử Sắc Hỏa Diễm cũng theo đó mà hiện ra. Bất quá điều làm cho Phong Nhược cảm thấy kỳ quái chính là: lúc này tử sắc hỏa diễm đã hình thành nên ý thức tự chủ của mình. Nó không phải là bị động bị hấp thu, mà là chủ động tiến hành dung hợp.

Mà trong quá trình dung hợp này, Phong Nhược cũng cảm nhân được rất rõ ràng một cái ý thức độc lập tựa hồ đến từ rất xa. Phong Nhược lập tức lo lắng thứ này sẽ thôn thệ lại chính mình. Nhưng sau đó hắn lại phát giác vật này đối với hắn không có gì ác ý, thậm chí còn làm cho hắn cảm thấy vô cùng thân mật.

Loại quá trình dung hợp này rất là ngắn ngủi, cho nên Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược rất nhanh lại trở về trạng thái ngủ say, không thể đánh động nó nổi nên hắn đành phải một lần nữa đem Huyền Hỏa Phân Thân một lần nữa phong ấn trong Tru Ma Kiếm. Sau đó lại đem ý thức chuyển dời về bản thể, nói cho cùng hiện tại những việc hắn cần làm còn rất nhiều.

Cất kỹ Tru Ma Kiếm, Phong Nhược suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nhớ ra một thứ. Hắn xoay người đến của hai tầng tiểu lâu. Tiểu lâu này này có nhiều thứ rất cổ quái, bên trong chất đầy các pho tượng dường như được đúc bằng ngọc, tất cả những pho tượng này đều miêu tả một vị mỹ nhân tuyệt sắc, hơn nữa thần thái của mỗi pho tượng hoàn toàn không giống nhau, hoặc giận hoặc cười, hoặc mừng hoặc lo, trông vô cùng sống động! Bất quá có một điểm rất kỳ quái, đó chính là những pho tượng này không có một pho nào được hoàn thành, hoặc nhiều hoặc ít đều bị sẽ bỏ sót một ít, nhưng càng như thế, Phong Nhược ngược lại càng cảm thấy chân thật, càng cảm thấy rung động, không nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần.

Mà vị mỹ nhân kia, cùng với những pho tượng này, trong ngọc giản của vị tu đạo vô danh kia lại không nhắc tới một chữ. Cho nên, Phong Nhược cũng chỉ có thể suy đoán, người nọ có lẽ đã thầm mến một vị mỹ nhân này, nên mới dựa theo hình dáng của nàng mà điêu khắc thành các pho tượng. Nhưng sau đó Phong Nhược lại cảm thấy không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra có lý do nào hợp lý hơn.

Leo lên hai tầng tiểu lâu, Phong Nhược định bụng sẽ không bỏ sót bất kì thứ gì mà tìm tòi hết một lần, nhưng vẫn y nguyên không có phát hiện gì mới. Về sau, hắn mới dời ánh mắt vè phía những pho tượng trông rất sống động này, cũng không phỉa là hắn bị mê hoặc bởi vị mỹ nữ ấy, mà là trực giác hắn đang mách bảo tựa hồ những pho tượng này đang biểu thị điều gì đó.

Hơn nữa, số lượng các pho tượng lại không nhiều không ít, đúng tám mươi mốt tòa. Nếu như phân tích các động tác, thần thái của những pho tượng này, làm cho người ta cảm thấy thần bí.

“ Ai! Được rồi, có lẽ thứ này chỉ có nữ nhân mới có thể hiểu!” Hơn nửa ngày trời sau, Phong Nhược chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn từng hoài nghi có khi nào đây là một loại trận pháp, nhưng hắn thực sự không thể tìm thấy được một điểm dấu vết để lại.

Ly khai tòa tiểu lâu này về sau , Phong Nhược lại đi về Dược Viên phía sau xem một chút. Mặc dù trình độ hiên tại của hắn so với các luyện đan cao thủ còn kém rất xa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy hứng thú với các loại linh thảo quý hiếm.

Dựa theo tâm đắc vị tu đạo vô danh kia để lại, cùng với những kiến thức ít đến thảm thương của hắn, Phong Nhược rất kiên nhẫn sửa chữa Dược Viên này một phen, bởi vì linh dược càng quý hiếm, điều kiện sinh trưởng lại càng khắt khe. Nếu không được chăm sóc kỹ, nói không chừng lúc nào đó sẽ chết mất. Giống như lúc trước, Dược Viên này vì không có ai chăm sóc mà chết héo đi trên trăm gốc linh dược, khiến cho Phong Nhược trong lòng rỉ máu không thôi.

Sửa sang lại toàn bộ Dược Viên, Phong Nhược mới bắt đầu tu luyện bình thường. Bất quá điều làm cho hắn cảm thấy phiền muộn chính là cỗ lực lượng khổng lồ trong cơ thể hắn phảng phất như một tầng bích chướng cực kỳ chắc chắn, căn bản là không có cách nào huy động được.

Nhưng khi Phong Nhược suy tư một phen về sau, liền có điểm hiểu được. Bởi lúc trước do hắn đã thu được quá nhiều chỗ tốt, cho nên hiện tại lại hấp thu nữa sẽ không tránh khỏi có chút bão hòa. Hơn nữa tu vi của hắn hiện giờ chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, cảnh giới quá thấp, nếu như đem cỗ lực lượng này toàn bộ hấp thu, ngược lại sẽ dẫn đến hậu quả không tốt.

Cho nên Phong Nhược dứt khoát đem toàn bộ tinh lực tập trung tại Huyền Hỏa Phân Thân cùng tu tập Thanh Mộc Lưu Vân Trảm.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, thời gian dần trôi qua, Phong Nhược đến thời gian cũng không còn nhớ rõ, chỉ ẩn nấp trong động phủ mà chuyên tâm tu luyện.

“Hô!”

Trong một khe núi tối om, một đạo hỏa quang bất ngờ hiện ra, trông như Quỷ Hỏa ở trong đêm tối, càng làm cho người ta cảm thấy khó có thể nắm bắt.

Nhưng nếu có vị tu đạo giả nào đó pháp lực cao cường trông thấy, tất nhiên sẽ chấn động không thôi, bởi vì ánh lửa bay vút trong đêm này thực chất là một thanh phi kiếm, bên ngoài được bao trùm tử sắc hỏa quang.

Không sai! Chính là phi kiếm, chỉ có Kim Đan kỳ cao thủ mới có phi kiếm.

Bất quá chỉ sợ ai cũng không nghĩ ra, chủ nhân của phi kiếm này, thực chất chỉ là một tên tu đạo giả chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Không nghi ngờ gì nữa, đoàn hỏa quang này tự nhiên chính là Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược, là phi kiếm ẩn trong ngọn lửa kia dĩ nhiên là thanh Tru Ma Kiếm uy lực cực đại kia.

Lại nói tiếp, đến Phong Nhược cũng không ngờ mọi chuyện sẽ biến chuyển thành cái loại tình hình quỷ dị như vậy. Ban đầu hắn chỉ muốn đem Tử Hỏa trong Tru Ma Kiếm hấp thu tới thôi, để cho Huyền Hỏa Phân Thân của mình tiến hóa thêm một bước.

Nhưng hắn tuyệt không ngờ, tại thời điểm Tru Ma Kiếm tiêu diệt Huyết Hống, liền đem Tử Sắc nội đan của nó hoàn toàn thôn phệ.

Cho nên nói một cách khác, Tử Hỏa kia đã hoàn toàn thuộc về Tru Ma Kiếm. Thành ra đối tượng mà Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược dung hợp, chẳng còn là Tử Hỏa ban đầu nữa, mà là một bộ phận của Tru Ma Kiếm.
Loại tình hình này Phong Nhược vốn chẳng thể tưởng tượng ra được. Coi như là chủ nhân chính thức của Tru Ma Kiếm, Khuynh Vân cũng chẳng thể tưởng tượng ra nổi. Bởi vì Tru Ma Kiếm này đã đạt đẳng cấp Linh Binh, tự bản thân đã có ý thức độc lập, cho nên yêu cầu trình độ đối với chủ nhân là phi thường cao. Nếu đổi lại là bản thể của Phong Nhược mà không phải là Huyền Hỏa Phân Thân , chỉ sợ mất hơn ngàn năm nữa cũng chưa chắc có thể chính thức thu phục thanh Tru Ma Kiếm này.

Nhưng Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược lại bất đồng, nó được tạo thành từ loại huyền hỏa tinh thuần nhất. Bởi vậy, thanh Tru Ma Kiếm kia mới không có chút nào bài xích nó, lại để cho Huyền Hỏa Phân Thân cùng bản thân dung hợp.

Thế nhưng nó thật sự không biết là, bên trong cái Huyền Hỏa Phân Thân này ẩn chứa ý thức của Phong Nhược. Vì vậy khi Huyền Hỏa Phân Thân cùng Tru Ma Kiếm dung hợp về sau, Phong Nhược có thể gián tiếp mà khống chế thanh Tru Ma Kiếm này.

Đương nhiên, chỉ là khống chế đơn giản mà thôi, lực lượng của Huyền Hỏa Phân Thân còn chưa đủ để toàn bộ thúc dục toàn bộ thần thông của Tru Ma Kiếm, điều hắn có thể làm được bây giờ chỉ là miễn cưỡng ngự kiếm phi hành, cùng với công kích một cách đơn giản. Nếu như chính thức gặp phải Kim Đan Kỳ cao thù, chỉ cần đối mặt là sẽ lộ ra chỗ kém ngay.

Bất quá thu hoạch của Phong Nhược cũng không chỉ là như thế, trải qua lần dung hợp kéo dài này, thần hồn của hắn tựa hồ đã cường đại hơn một chút. Hiện tại, hắn cơ bản có thể phân tâm nhị dụng ( làm hai việc khác nhau cùng một lúc)

Nói ví dụ như hiện tại, hắn vừa có thể điều khiển Huyền Hỏa Phân Thân để ngự kiếm phi hành, vừa có thể tại bản thể đi tới đi lui, vừa có thể phát ra một điểm công kích yếu ớt vô cùng.

Mặc dù hiện nay loại phân tâm nhị dụng này vẫn chưa thể áp dụng trong chiến đấu, nhưng sẽ đem lại cho Phong Nhược nhiều sự mới là và thuận tiện khó có thể tưởng tượng.

Mà lần này, Phong Nhược xuất động Huyền Hỏa Phân Thân chính là vì điều ra động tĩnh của Thi Vương bên trong quặng mỏ.Sở dĩ sử dụng Huyền Hỏa Phân Thân này, chủ yếu là vì Huyền Hỏa Phân Thân sẽ không làm kinh động những con thi quỷ thú. Coi như xui xẻo gặp phải Thi Vương kia, đồng dạng cũng không có nguy hiểm gì.

Bởi vì nếu gặp phải phiền toái, chỉ cần dùng phi hành bằng Tru Ma Kiếm với tốc độ siêu đẳng, gấp ba lần Mi Ảnh Kiếm thì cũng đã dư sức trốn thoát.

Rất nhanh, Huyền Hỏa Phân Thân của Phong Nhược đã xuất hiện bên trong Ngũ Hành thạch mỏ. Bất quá làm cho hắn thấy bất ngờ chính là, vốn là những hào quang nhiều màu lượn lờ quanh quặng mỏ giờ đây trở thành một mảnh đen kịt. Những viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp được khảm nạm trên nham bích hoàn bộ đã không còn. May mắn Huyền Hỏa Phân Thân của hắn không cần ánh sáng cũng có thể nhìn rõ mọi thứ chung quanh, nếu không đúng là phiền toái không nhỏ.

“ Kỳ quái? Chẳng lẽ Ngũ Hành thạch mỏ này lại bị người tu đạo đoạt lại hay sao?”

Phong Nhược trong lòng thầm suy nghĩ mà đưa ra cái kết luận như vậy, bởi vì ngoại trừ nguyên nhân này, hắn không còn nghĩ ra được vì lý do gì mà Ngũ Hành Thạch ở nơi đây đã toàn bộ biến mất?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương