Phong Miêu Chứng
-
Chương 9: Làm cho tớ chết? Cậu định làm thế nào?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Ý kích động đến lăn lộn. Đây là đoạn giọng nói đầu tiên Trì Tự gửi cho cô, nói rõ quan hệ của bọn họ đã có bước nhảy vọt.
Nói không chừng ngày mai có thể cùng anh nấu cháo điện thoại.
Ngày mốt liền có thể dắt tay nhỏ bé rồi.
Ngày kia liền…!
Đôi lời tâm tình của editor: Kể từ chương này trở đi, những lời thoại mình để trong dấu < > là những tin nhắn nha.
Trong giờ tự học buổi tối, Cố Ý gửi WeChat cho anh.
Hai tiếng trôi qua, đối phương cũng không hồi âm, Cố Ý suýt nữa đến lớp 3 chất vấn.
Cho đến chín giờ rưỡi, buổi tự học tối kết thúc, cô rốt cuộc cũng nhận được hồi âm cúa Trì Tự:
<?>
Ngắn gọn xúc tích, lãnh đạm hời hợt, vô cùng phù hợp với phong cách của anh.
<Cậu cuối cùng cũng hồi âm rồi, tớ chờ muốn chết>
<Chuyện gì?>
<Không có việc gì, chỉ muốn nói chuyện với cậu, hì hì>
Mười phút phút trôi qua.
Lần này Trì Tự trả lời:
<Hồi âm cái gì?>
Cố Ý: <…>
Cố Ý: <Cái gì cũng được, tớ không chọn!>
Phía dưới lại không có hồi âm.
Được rồi, Cố Ý nhận thua.
Anh không nói, dù sao cũng còn có cô mà, cô có thể nói rất nhiều rất nhiều, dìm chết anh!
Cố Ý: <Cậu trở về ký túc xá rồi à? Tớ đi xuống từ hành lang phía đông, sao lại không thấy cậu chứ?>
Cố Ý: <Cậu sao lại đổi tên rồi? Tớ cảm thấy tên Diêu Tử Tuấn đặt cho cậu rất hay, có bao nhiêu ý thơ.>
Cố Ý: <Cậu TM [1] thật sự không hồi âm?!>
[1] TM là từ chửi tục ở Trung Quốc, nó sẽ giống giống với dm bên Việt mình.
Tin nhắn gửi đi vỏn vẹn năm giây, liền muốn rút lại.
Không khéo chính là, Trì Tự vừa vặn kéo ghế ra ngồi xuống, mắt liếc điện thoại.
Nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, anh trả lời:
<Ừ.>
Cậu TM thật sự không hồi âm?!
Ừ.
Cố Ý hận không thể đập đầu lên tường tự tử.
”Đừng như thế mà, mọi người đều là bạn tốt~ có biết bao nhiêu người xếp hàng hỏi số WeChat tớ, tớ cũng không cho đâu>
<Cậu nếu không hồi âm, thì chính là đại diện cho việc cậu thẹn thùng!>
Trì Tự không thể nhịn được nữa: <Lại nói nhảm nữa, kéo vào blacklist đấy.>
<Đừng!!!>
Cố Ý gửi một chữ, ngắn gọn xúc tích, giọng khẩn thiết.
Trì Tự hiếm khi nhìn điện thoại chằm chằm chờ cô nói tiếp.
Đợi năm sáu phút, cô sống chết không nặn ra chữ.
Trong đầu Trì Tự nghĩ: Có phải anh nói nặng lời không?
Trì Tự: <Tớ nói giỡn.>
Lại qua năm phút, Trì Tự đánh răng rửa mặt xong trở lại, cô còn không có hồi âm.
Anh trấn an mình, không có gì lớn.
Leo lên giường, trong lòng có chút không thoải mái khó hiểu.
Điện thoại di động trong tay rung lên, anh cầm lên nhìn một cái.
Sự thật là, bà nội Cố Ý gọi điện thoại tới, lão nhân gia nói đông nói tây, Cố Ý mặc dù nóng lòng, cũng không muốn cự tuyệt bà nội.
Trì Tự nằm thẳng ở trên giường, nhìn chằm chằm hàng chữ, bật cười.
Bình thường Trì Tự rất ít khi cười, nên khi anh cười một tiếng, bạn cùng phòng cảm thấy có cái gì rất không đúng.
”Ơ, Trì ca nhin gì mà, cười vui vẻ như vậy?”
Trì Tự lập tức thu lại nụ cười: ”Cút sang một bên.”
Anh mặc dù mắng chửi người, nhưng giọng lại thoải mái, bạn cùng phòng liền nhìn ra được tâm tình anh dường như rất tốt, vì vậy càng làm càn:
”Có phải xem các thiếu nữ Nhật Bản không? Trì ca Trì ca, không nghĩ tới nha~”
Trì Tự lạnh lùng liếc cậu ta một cái, giễu cợt nói:
”Có tin bây giờ tớ làm cho cậu chết hay không?”
Số WeChat của Trì Tự vừa mới đăng ký tuần trước, trước kia anh chưa dùng qua WeChat, cũng rất người cùng nói chuyện phiếm, vì vậy đối với việc nói chuyện phiếm rất không quen thuộc.
Ví dụ như vào giờ phút này, anh cũng không biết, ngón tay mình đang đè ở phím ghi âm giọng nói.
Sau đó buông.
Cố Ý cũng lên giường, mới vừa nằm xuống, liền thấy Trì Tự gửi một đoạn giọng nói, ba giây.
Cố Ý kích động đến lăn lộn. Đây là đoạn giọng nói đầu tiên Trì Tự gửi cho cô, nói rõ quan hệ của bọn họ đã có bước nhảy vọt.
Nói không chừng ngày mai có thể cùng anh nấu cháo điện thoại.
Ngày mốt liền có thể dắt tay nhỏ bé rồi.
Ngày kia liền…!
Không sai!
Cô thành kính mở đoạn ghi âm giọng nói ra.
Có chút tiếng động tạp âm, như giọng nói hấp dẫn của Trì Tự vẫn rõ ràng như cũ:
”Có tin bây giờ tớ làm cho cậu chết hay không?”
Giọng hung dữ, nghe cực kỳ tà mị nóng nảy.
Cố Ý bối rối.
Làm?
Làm cho cậu chết?
Là ý mặt chữ, hay là…
Cố Ý châm chước câu chữ, trả lời:
<Cậu định làm như thế nào?>
Lúc này thật sự không có hồi âm bên dưới.
Xưa nay Trì Tự vẫn luôn tỉnh táo, lúc này lại vô cùng cáu kỉnh.
Anh muốn trực tiếp xóa bạn tốt, nhưng lại không tìm được chỗ để xóa.
Vì vậy anh lựa chọn tắt máy.
Sau đó xuống giường đánh tơi bời lũ bạn cùng phòng không ngừng.
Sau đó mấy ngày, Cố Ý gửi tin nhắn, anh cũng không hồi âm.
*****
Đầu tháng mười, đại hội thể dục thể thao một năm một lần được tổ chức định kỳ.
Cố Ý không có tế bào vận động nào, vì thế không đăng ký bất kỳ hạng mục.
Nhưng tất cả mọi người đều không được nhàn rỗi, những bạn học không có hạng mục nào, ủy viên thể dục sẽ phân phối cho họ nhiều nhiệm vụ hậu cần hơn một chút.
Cố Ý phụ trách toàn là nam sinh, nghe nói những nam sinh này mời ủy viên thể dục ăn cơm một tuần lễ, mới mong được Cố thiên kim làm hậu cần.
Nhưng mà bọn họ nghĩ cũng thật tốt.
Cố Ý nhìn danh sách bố trí hậu cần, vui vẻ:
”Đều là nam sinh à, quá tốt, nam sinh da dày thịt béo, chạy không chết.”
Vì vậy Cố thiên kim đầu tư một trăm đồng, mua cho lớp hai thùng nước, nhiệm vụ hoàn thành.
Trước tuần cuối cùng, Cố Ý tìm ủy viên thể dục lớp 3 nghe ngóng được Trì Tự thi đấu tất cả các hạng mục.
Buổi sáng ngày thứ nhất, đu xà (hạng mục đoàn đội); buổi chiều ngày thứ nhất, nam sinh hạng A 3000 mét (trận chung kết).
Buổi chiều ngày hôm sau, nam sinh năm thứ nhất 4*100 mét tiếp sức.
Mấy giờ bắt đầu mỗi hạng mục, Cố Ý đều nhớ kỹ.
Đại hội thể thao ngày đầu tiên, bởi vì có nhiệm vụ trao giải, Cố Ý với tư cách là đội viên đội nghi lễ, không thể không thay bộ đồng phục dỏm kia.
Mặc lâu còn được. Cô an ủi chính mình.
Rời ký túc trước, Cố Ý đi tìm Hạ Vũ Tâm.
Hạ Vũ Tâm mặc áo sơ mi quần short, phối một đôi giày thể thao, đang ép chân ở ký túc.
”Cậu sao không mặc quần áo đội nghi lễ?”
”Quên nói cậu, sáng nay tớ có một hạng mục đoàn thể, tạm thời bị kêu lên.”
”Mấy giờ vậy?”
”Chín giờ rưỡi.”
”Chín giờ rưỡi?” Cố Ý không ngừng lắc đầu, ”Hạng mục của Trì Tự cũng chín giờ rưỡi.”
Hạ Vũ Tâm cười nói: ”Gập bụng sit-up [2] mà thôi, chẳng lẽ đại ca tớ đây lại sợ?”
[2] Đây là gập bụng sit-up.
Khi hai người trao đổi âm thầm, Hạ Vũ Tâm há miệng ngậm miệng đều ”Đại ca tớ”, Cố Ý nghe thành quen, nên so với tên cũng không có gì khác biệt.
”Được, Hạ đại ca cố gắng lên.”
”Ha ha ah!”
Cố Ý thầm nghĩ: Cái bệnh tâm thần phân liệt của cô ấy lại nghiêm trọng hơn một chút.
****
Chín giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời thoáng chói mắt, bầu trời ngời ngợi lại màu xanh nước biển, là thời tiết hoàn mỹ để vận động.
Khi Cố Ý đến khu xà đơn, đội xà đu lớp 11 mới bắt đầu thi đấu với 4 lớp.
Nam sinh lớp mười 11 đứng lộn xộn ở chỗ điểm danh phía sau, Cố Ý không tìm được Trì Tự ở đâu.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định rời khu xà đơn, đi đến khu thao trường nhỏ bên kia xem tình hình Hạ Vũ Tâm một chút.
Tiến độ thi đấu của nữ sinh gập bụng sit-up nhanh hơn nam sinh, lúc Cố Ý đến bãi tập, Hạ Vũ Tâm mới vừa thi đấu xong.
Cố Ý chen đến bên người Hạ Vũ Tâm. hỏi cô:
”Như thế nào như thế nào?”
”Bốn mươi, eo lão tử cũng sắp gãy!”
Cố Ý thấp giọng nhắc nhở cô: ”Hạ nữ thần, chú ý hình tượng.”
Hạ nữ thần nằm trên đệm không ngồi dậy nổi: ”Mạng cũng không còn, còn hình tượng gì.”
Cô quá lâu không rèn luyện, trong vòng một phút không ngừng làm bốn mươi cái gập bụng, làm muối ói đồ ăn sáng ra.
Cố Ý đỡ cô ngồi dậy, đưa tới một cái khăn giấy: ”Lau mồ hôi đi.”
Hạ Vũ Tâm đột nhiên cười cô: ”Khi ở bên tớ, cậu lại tỏ ra dịu dàng như vậy.”
Cố Ý đưa tay đánh bụng cô: ”Cậu cút đi.”
Cùng Hạ Vũ Tâm trở thành khuê mật, là chuyện Cố Ý không hề nghĩ tới.
Cố Ý có bạn không ít, nhưng có thể bên nhau tự tại chọt chọt uy hiếp, Hạ Vũ Tâm là duy nhất.
Mà khi thích một người, cô nguyện ý hết sức đối tốt với cô ấy.
Hạ Vũ Tâm cũng phát hiện ra điểm này.
Vì thế khi Cố Ý buông thả dáng vẻ thiên kim thất thường, ở trong mắt cô lại đặc biệt đáng yêu.
Vì vậy, trong đời của Hạ Vũ Tâm nhân cách phân liệt xuất hiện một nhiệm vụ có tính khiêu chiến rất cao, đó chính là:
Gíup Cố Ý nắm được bông hoa Cao Lĩnh [3] kia.
[3] Bông hoa Cao Lãnh [高岭之花]: mặt chữ ý chỉ bông hoa cao cao trên đỉnh núi, nếu là hoa trên núi cao, vậy rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng nghĩa là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận được, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi với hiện thực cuộc sống không có cách nào chạm tới. (theo Baidu)
”Phải phải phải, cậu đừng đỡ tớ,”
Cố Ý: ”Tớ càng muốn đỡ.”
Hạ Vũ Tâm: ”Vậy cậu đỡ đi, đỡ tới khi cuộc thi đấu đu xà kết thúc.”
Cố Ý: ”…Tớ đi qua rồi, lớp 11/3 còn chưa thi đấu xong đâu.”
Hạ Vũ Tâm: ”Lớp 11/3? Cậu ngốc à, hạng mục đoàn thể ngẫu nhiên phân tổ thi đấu, lớp 11/3 nói không chừng chính là tổ cuối cùng.”
Cố Ý sợ hết hồi: ”Không thể nào?”
”Lúc cậu đi, chỗ điểm danh bên kia có ai không?”
Cố Ý ra sức hồi tưởng.
”A a a, tất cả mọi người đều ở chỗ điểm danh, thi đấu chắc chắn bắt đầu rồi!”
”Cậu còn không mau đi?”
”Vậy cậu…”
Hạ Vũ Tâm chỉ chỉ mấy nam sinh phía sau: ”Nhìn thấy không, đại ca tớ đây có đội ngũ hậu cần hùng hậu.”
Cố Ý liếc nhìn đám fans hâm mộ của Hạ Vũ Tâm, khóc không ra nước mắt, nhấc chân hướng về phía khu xà đơn chạy.
Đển khu xà đơn, cô níu lấy một bạn học đang vây xem: ”Lớp 10/3 đâu, lớp 3 thi xong chưa?”
Vị bạn học vừa vặn là nhân viên công tác: ”Mới vừa thi đấu xong.”
Dựa vào gì.
Đu xà là môn thể thao vận động hấp dẫn, Trì Tự nhà cô làm cho nhiều người như vậy nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác cô không được nhìn!
Muốn khóc!
Cố Ý hít sâu một hơi.
Bỏ qua thì bỏ qua đi, xem thành tích của Trì Tự trước rồi nói sau.
Cô chạy đến khu chấm điểm, một thầy thể dục đang ghi thành tích của một tổ.
Cố Ý rướn cổ lên, nhìn thấy ô ”Lớp 10/3”.
Bên cạnh tên Trì Tự, một con số không nhỏ dùng bút viết màu đen ghi ——”3”.
3?
3???!!!
Buồn cười!
Cố Ý muốn xác minh thêm chút nữa, có thể thầy đã chấm điểm tổng cộng tỷ số đơn, cũng nói với cô:
”Bạn học, đừng đứng ở chỗ này làm ảnh hưởng thầy chấm điểm.”
Khi rời khu xà đơn, Cố Ý hy vọng mình mù.
Thị lực mắt cô là 5.1, mắt so với người khác rất tốt, khả năng nhìn lầm dường như là số không.
Trì Tự mới làm 3 cái?
Không thể nào!
Mặc dù vóc dáng anh tương đối cao, nhưng tỷ lệ dáng người cực tốt, nhìn xem ra rất cường tráng.
Cố Ý lảo đảo đi tới cửa phòng ăn, ngồi trên ghế dài ôm cây đợi thỏ.
Mấy phút sau, quả nhiên thấy Trì Tự đi thừ trong siêu thị thong thả đi ra, cầm chai thức uống thể thao trong tay.
Cố Ý lập tức nhảy dựng lên, tiến tới bên người anh:
”Buổi sáng thi đấu như thế nào vậy?”
Trì Tự mở nắp thức uống uống nước, không đáp.
Cố Ý hỏi tiếp: ”Đu xà được mấy cái vậy?”
Cố Ý vốn định muốn nghe chính miệng anh trả lời, nhưng lại thay đổi suy nghĩ một chút, 3 cái cũng quá mất mặt, tuyệt đối không thể để cho Trì Tự cảm thấy tự ti.
”Được rồi, cho dù làm mấy cái, sao cậu có thể không chờ tớ mà bắt đầu thi đấu chứ.”
Trì Tự buông đồ uống xuống, ánh mắt không giải thích được, dường như nói: Tại sao phải chờ cậu.
Ánh mắt Cố Ý rơi vào cánh tay Trì Tự.
Nam sinh mười mấy tuổi, có mấy người giống như anh, đường cong bắp tay trổ mã tốt như vậy?
Cố Ý không nhịn được duỗi đầu ngón tay chọc chọc, thấp giọng nhắc tới:
”Nhìn thế nào cũng không giống chỉ có thể làm 3 cái thôi…”
”Cậu nói gì?”
Cố Ý vội vàng thu tay về: ”Không có!”
Trì Tự chẳng muốn tốn thời gian cùng cô, xoay người đi về phía ký túc xá.
Thiếu niên anh tuấn kiên cường, bóng lưng xuất chúng như cây tùng bách, ở trong mắt Cố Ý lại lộ ra vẻ hết sức cô đơn.
Anh nhất định rất khó chịu.
Với tư cách là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, người đứng đầu lớp 10, lại chỉ làm 3 cái đu xà trước mặt mọi người vây xem, chuyện này tạo thành đả kích lớn dường nào, tổn thương lớn dường nào!
Cố Ý nhất thời bộc phát mẫu tính, đến bên cạnh anh.
”Cậu còn khát không? Hay là, có cái gì muốn ăn không?”
Trì Tự: ”Không có.”
Cố Ý lòng dạ rối bời ra hiến kế: ”A, vậy tớ gửi WeChat tiền lì xì nha.”
Trì Tự dừng bước lại.
Lúc đó anh còn không biết WeChat gửi tiền lì xì sau hai mươi tư giờ người nhận không lấy sẽ tự động hoàn trả.
Anh không nhịn được cau mày: ”Cậu có nhiều tiền lắm à?”
Trì Tự lấy điện thoại ra, mở bao lì xì sau đó gửi toàn bộ lại cho cô.
Anh không nhận tiền lì xì của cô, cho nên phát phát hiện ra Cố Ý đã đổi một cái nick name kỳ quái.
”Mèo chủ tử?”
Cái quỷ gì.
Cố Ý gật đầu, mặt mày hớn hở: ”Tớ đột nhiên phát hiện mèo thật sự đáng yêu, siêu thích, cho nên rất hợp với tớ.”
Mặt Trì Tự không có biểu tình.
Anh thật ra không nghĩ quá nhiều, dù sao Cố Ý thích đổi tên gì thì đổi, cùng với anh không có nửa xu quan hệ.
Nhưng Cố Ý liều chết nói thêm một câu:
”Tớ chỉ ưa thích mèo mà thôi, không có nửa xu quan hệ với việc ăn cá.”
Trì Tự:…
Cố Ý kích động đến lăn lộn. Đây là đoạn giọng nói đầu tiên Trì Tự gửi cho cô, nói rõ quan hệ của bọn họ đã có bước nhảy vọt.
Nói không chừng ngày mai có thể cùng anh nấu cháo điện thoại.
Ngày mốt liền có thể dắt tay nhỏ bé rồi.
Ngày kia liền…!
Đôi lời tâm tình của editor: Kể từ chương này trở đi, những lời thoại mình để trong dấu < > là những tin nhắn nha.
Trong giờ tự học buổi tối, Cố Ý gửi WeChat cho anh.
Hai tiếng trôi qua, đối phương cũng không hồi âm, Cố Ý suýt nữa đến lớp 3 chất vấn.
Cho đến chín giờ rưỡi, buổi tự học tối kết thúc, cô rốt cuộc cũng nhận được hồi âm cúa Trì Tự:
<?>
Ngắn gọn xúc tích, lãnh đạm hời hợt, vô cùng phù hợp với phong cách của anh.
<Cậu cuối cùng cũng hồi âm rồi, tớ chờ muốn chết>
<Chuyện gì?>
<Không có việc gì, chỉ muốn nói chuyện với cậu, hì hì>
Mười phút phút trôi qua.
Lần này Trì Tự trả lời:
<Hồi âm cái gì?>
Cố Ý: <…>
Cố Ý: <Cái gì cũng được, tớ không chọn!>
Phía dưới lại không có hồi âm.
Được rồi, Cố Ý nhận thua.
Anh không nói, dù sao cũng còn có cô mà, cô có thể nói rất nhiều rất nhiều, dìm chết anh!
Cố Ý: <Cậu trở về ký túc xá rồi à? Tớ đi xuống từ hành lang phía đông, sao lại không thấy cậu chứ?>
Cố Ý: <Cậu sao lại đổi tên rồi? Tớ cảm thấy tên Diêu Tử Tuấn đặt cho cậu rất hay, có bao nhiêu ý thơ.>
Cố Ý: <Cậu TM [1] thật sự không hồi âm?!>
[1] TM là từ chửi tục ở Trung Quốc, nó sẽ giống giống với dm bên Việt mình.
Tin nhắn gửi đi vỏn vẹn năm giây, liền muốn rút lại.
Không khéo chính là, Trì Tự vừa vặn kéo ghế ra ngồi xuống, mắt liếc điện thoại.
Nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, anh trả lời:
<Ừ.>
Cậu TM thật sự không hồi âm?!
Ừ.
Cố Ý hận không thể đập đầu lên tường tự tử.
”Đừng như thế mà, mọi người đều là bạn tốt~ có biết bao nhiêu người xếp hàng hỏi số WeChat tớ, tớ cũng không cho đâu>
<Cậu nếu không hồi âm, thì chính là đại diện cho việc cậu thẹn thùng!>
Trì Tự không thể nhịn được nữa: <Lại nói nhảm nữa, kéo vào blacklist đấy.>
<Đừng!!!>
Cố Ý gửi một chữ, ngắn gọn xúc tích, giọng khẩn thiết.
Trì Tự hiếm khi nhìn điện thoại chằm chằm chờ cô nói tiếp.
Đợi năm sáu phút, cô sống chết không nặn ra chữ.
Trong đầu Trì Tự nghĩ: Có phải anh nói nặng lời không?
Trì Tự: <Tớ nói giỡn.>
Lại qua năm phút, Trì Tự đánh răng rửa mặt xong trở lại, cô còn không có hồi âm.
Anh trấn an mình, không có gì lớn.
Leo lên giường, trong lòng có chút không thoải mái khó hiểu.
Điện thoại di động trong tay rung lên, anh cầm lên nhìn một cái.
Sự thật là, bà nội Cố Ý gọi điện thoại tới, lão nhân gia nói đông nói tây, Cố Ý mặc dù nóng lòng, cũng không muốn cự tuyệt bà nội.
Trì Tự nằm thẳng ở trên giường, nhìn chằm chằm hàng chữ, bật cười.
Bình thường Trì Tự rất ít khi cười, nên khi anh cười một tiếng, bạn cùng phòng cảm thấy có cái gì rất không đúng.
”Ơ, Trì ca nhin gì mà, cười vui vẻ như vậy?”
Trì Tự lập tức thu lại nụ cười: ”Cút sang một bên.”
Anh mặc dù mắng chửi người, nhưng giọng lại thoải mái, bạn cùng phòng liền nhìn ra được tâm tình anh dường như rất tốt, vì vậy càng làm càn:
”Có phải xem các thiếu nữ Nhật Bản không? Trì ca Trì ca, không nghĩ tới nha~”
Trì Tự lạnh lùng liếc cậu ta một cái, giễu cợt nói:
”Có tin bây giờ tớ làm cho cậu chết hay không?”
Số WeChat của Trì Tự vừa mới đăng ký tuần trước, trước kia anh chưa dùng qua WeChat, cũng rất người cùng nói chuyện phiếm, vì vậy đối với việc nói chuyện phiếm rất không quen thuộc.
Ví dụ như vào giờ phút này, anh cũng không biết, ngón tay mình đang đè ở phím ghi âm giọng nói.
Sau đó buông.
Cố Ý cũng lên giường, mới vừa nằm xuống, liền thấy Trì Tự gửi một đoạn giọng nói, ba giây.
Cố Ý kích động đến lăn lộn. Đây là đoạn giọng nói đầu tiên Trì Tự gửi cho cô, nói rõ quan hệ của bọn họ đã có bước nhảy vọt.
Nói không chừng ngày mai có thể cùng anh nấu cháo điện thoại.
Ngày mốt liền có thể dắt tay nhỏ bé rồi.
Ngày kia liền…!
Không sai!
Cô thành kính mở đoạn ghi âm giọng nói ra.
Có chút tiếng động tạp âm, như giọng nói hấp dẫn của Trì Tự vẫn rõ ràng như cũ:
”Có tin bây giờ tớ làm cho cậu chết hay không?”
Giọng hung dữ, nghe cực kỳ tà mị nóng nảy.
Cố Ý bối rối.
Làm?
Làm cho cậu chết?
Là ý mặt chữ, hay là…
Cố Ý châm chước câu chữ, trả lời:
<Cậu định làm như thế nào?>
Lúc này thật sự không có hồi âm bên dưới.
Xưa nay Trì Tự vẫn luôn tỉnh táo, lúc này lại vô cùng cáu kỉnh.
Anh muốn trực tiếp xóa bạn tốt, nhưng lại không tìm được chỗ để xóa.
Vì vậy anh lựa chọn tắt máy.
Sau đó xuống giường đánh tơi bời lũ bạn cùng phòng không ngừng.
Sau đó mấy ngày, Cố Ý gửi tin nhắn, anh cũng không hồi âm.
*****
Đầu tháng mười, đại hội thể dục thể thao một năm một lần được tổ chức định kỳ.
Cố Ý không có tế bào vận động nào, vì thế không đăng ký bất kỳ hạng mục.
Nhưng tất cả mọi người đều không được nhàn rỗi, những bạn học không có hạng mục nào, ủy viên thể dục sẽ phân phối cho họ nhiều nhiệm vụ hậu cần hơn một chút.
Cố Ý phụ trách toàn là nam sinh, nghe nói những nam sinh này mời ủy viên thể dục ăn cơm một tuần lễ, mới mong được Cố thiên kim làm hậu cần.
Nhưng mà bọn họ nghĩ cũng thật tốt.
Cố Ý nhìn danh sách bố trí hậu cần, vui vẻ:
”Đều là nam sinh à, quá tốt, nam sinh da dày thịt béo, chạy không chết.”
Vì vậy Cố thiên kim đầu tư một trăm đồng, mua cho lớp hai thùng nước, nhiệm vụ hoàn thành.
Trước tuần cuối cùng, Cố Ý tìm ủy viên thể dục lớp 3 nghe ngóng được Trì Tự thi đấu tất cả các hạng mục.
Buổi sáng ngày thứ nhất, đu xà (hạng mục đoàn đội); buổi chiều ngày thứ nhất, nam sinh hạng A 3000 mét (trận chung kết).
Buổi chiều ngày hôm sau, nam sinh năm thứ nhất 4*100 mét tiếp sức.
Mấy giờ bắt đầu mỗi hạng mục, Cố Ý đều nhớ kỹ.
Đại hội thể thao ngày đầu tiên, bởi vì có nhiệm vụ trao giải, Cố Ý với tư cách là đội viên đội nghi lễ, không thể không thay bộ đồng phục dỏm kia.
Mặc lâu còn được. Cô an ủi chính mình.
Rời ký túc trước, Cố Ý đi tìm Hạ Vũ Tâm.
Hạ Vũ Tâm mặc áo sơ mi quần short, phối một đôi giày thể thao, đang ép chân ở ký túc.
”Cậu sao không mặc quần áo đội nghi lễ?”
”Quên nói cậu, sáng nay tớ có một hạng mục đoàn thể, tạm thời bị kêu lên.”
”Mấy giờ vậy?”
”Chín giờ rưỡi.”
”Chín giờ rưỡi?” Cố Ý không ngừng lắc đầu, ”Hạng mục của Trì Tự cũng chín giờ rưỡi.”
Hạ Vũ Tâm cười nói: ”Gập bụng sit-up [2] mà thôi, chẳng lẽ đại ca tớ đây lại sợ?”
[2] Đây là gập bụng sit-up.
Khi hai người trao đổi âm thầm, Hạ Vũ Tâm há miệng ngậm miệng đều ”Đại ca tớ”, Cố Ý nghe thành quen, nên so với tên cũng không có gì khác biệt.
”Được, Hạ đại ca cố gắng lên.”
”Ha ha ah!”
Cố Ý thầm nghĩ: Cái bệnh tâm thần phân liệt của cô ấy lại nghiêm trọng hơn một chút.
****
Chín giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời thoáng chói mắt, bầu trời ngời ngợi lại màu xanh nước biển, là thời tiết hoàn mỹ để vận động.
Khi Cố Ý đến khu xà đơn, đội xà đu lớp 11 mới bắt đầu thi đấu với 4 lớp.
Nam sinh lớp mười 11 đứng lộn xộn ở chỗ điểm danh phía sau, Cố Ý không tìm được Trì Tự ở đâu.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định rời khu xà đơn, đi đến khu thao trường nhỏ bên kia xem tình hình Hạ Vũ Tâm một chút.
Tiến độ thi đấu của nữ sinh gập bụng sit-up nhanh hơn nam sinh, lúc Cố Ý đến bãi tập, Hạ Vũ Tâm mới vừa thi đấu xong.
Cố Ý chen đến bên người Hạ Vũ Tâm. hỏi cô:
”Như thế nào như thế nào?”
”Bốn mươi, eo lão tử cũng sắp gãy!”
Cố Ý thấp giọng nhắc nhở cô: ”Hạ nữ thần, chú ý hình tượng.”
Hạ nữ thần nằm trên đệm không ngồi dậy nổi: ”Mạng cũng không còn, còn hình tượng gì.”
Cô quá lâu không rèn luyện, trong vòng một phút không ngừng làm bốn mươi cái gập bụng, làm muối ói đồ ăn sáng ra.
Cố Ý đỡ cô ngồi dậy, đưa tới một cái khăn giấy: ”Lau mồ hôi đi.”
Hạ Vũ Tâm đột nhiên cười cô: ”Khi ở bên tớ, cậu lại tỏ ra dịu dàng như vậy.”
Cố Ý đưa tay đánh bụng cô: ”Cậu cút đi.”
Cùng Hạ Vũ Tâm trở thành khuê mật, là chuyện Cố Ý không hề nghĩ tới.
Cố Ý có bạn không ít, nhưng có thể bên nhau tự tại chọt chọt uy hiếp, Hạ Vũ Tâm là duy nhất.
Mà khi thích một người, cô nguyện ý hết sức đối tốt với cô ấy.
Hạ Vũ Tâm cũng phát hiện ra điểm này.
Vì thế khi Cố Ý buông thả dáng vẻ thiên kim thất thường, ở trong mắt cô lại đặc biệt đáng yêu.
Vì vậy, trong đời của Hạ Vũ Tâm nhân cách phân liệt xuất hiện một nhiệm vụ có tính khiêu chiến rất cao, đó chính là:
Gíup Cố Ý nắm được bông hoa Cao Lĩnh [3] kia.
[3] Bông hoa Cao Lãnh [高岭之花]: mặt chữ ý chỉ bông hoa cao cao trên đỉnh núi, nếu là hoa trên núi cao, vậy rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng nghĩa là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận được, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi với hiện thực cuộc sống không có cách nào chạm tới. (theo Baidu)
”Phải phải phải, cậu đừng đỡ tớ,”
Cố Ý: ”Tớ càng muốn đỡ.”
Hạ Vũ Tâm: ”Vậy cậu đỡ đi, đỡ tới khi cuộc thi đấu đu xà kết thúc.”
Cố Ý: ”…Tớ đi qua rồi, lớp 11/3 còn chưa thi đấu xong đâu.”
Hạ Vũ Tâm: ”Lớp 11/3? Cậu ngốc à, hạng mục đoàn thể ngẫu nhiên phân tổ thi đấu, lớp 11/3 nói không chừng chính là tổ cuối cùng.”
Cố Ý sợ hết hồi: ”Không thể nào?”
”Lúc cậu đi, chỗ điểm danh bên kia có ai không?”
Cố Ý ra sức hồi tưởng.
”A a a, tất cả mọi người đều ở chỗ điểm danh, thi đấu chắc chắn bắt đầu rồi!”
”Cậu còn không mau đi?”
”Vậy cậu…”
Hạ Vũ Tâm chỉ chỉ mấy nam sinh phía sau: ”Nhìn thấy không, đại ca tớ đây có đội ngũ hậu cần hùng hậu.”
Cố Ý liếc nhìn đám fans hâm mộ của Hạ Vũ Tâm, khóc không ra nước mắt, nhấc chân hướng về phía khu xà đơn chạy.
Đển khu xà đơn, cô níu lấy một bạn học đang vây xem: ”Lớp 10/3 đâu, lớp 3 thi xong chưa?”
Vị bạn học vừa vặn là nhân viên công tác: ”Mới vừa thi đấu xong.”
Dựa vào gì.
Đu xà là môn thể thao vận động hấp dẫn, Trì Tự nhà cô làm cho nhiều người như vậy nhìn, nhưng hết lần này tới lần khác cô không được nhìn!
Muốn khóc!
Cố Ý hít sâu một hơi.
Bỏ qua thì bỏ qua đi, xem thành tích của Trì Tự trước rồi nói sau.
Cô chạy đến khu chấm điểm, một thầy thể dục đang ghi thành tích của một tổ.
Cố Ý rướn cổ lên, nhìn thấy ô ”Lớp 10/3”.
Bên cạnh tên Trì Tự, một con số không nhỏ dùng bút viết màu đen ghi ——”3”.
3?
3???!!!
Buồn cười!
Cố Ý muốn xác minh thêm chút nữa, có thể thầy đã chấm điểm tổng cộng tỷ số đơn, cũng nói với cô:
”Bạn học, đừng đứng ở chỗ này làm ảnh hưởng thầy chấm điểm.”
Khi rời khu xà đơn, Cố Ý hy vọng mình mù.
Thị lực mắt cô là 5.1, mắt so với người khác rất tốt, khả năng nhìn lầm dường như là số không.
Trì Tự mới làm 3 cái?
Không thể nào!
Mặc dù vóc dáng anh tương đối cao, nhưng tỷ lệ dáng người cực tốt, nhìn xem ra rất cường tráng.
Cố Ý lảo đảo đi tới cửa phòng ăn, ngồi trên ghế dài ôm cây đợi thỏ.
Mấy phút sau, quả nhiên thấy Trì Tự đi thừ trong siêu thị thong thả đi ra, cầm chai thức uống thể thao trong tay.
Cố Ý lập tức nhảy dựng lên, tiến tới bên người anh:
”Buổi sáng thi đấu như thế nào vậy?”
Trì Tự mở nắp thức uống uống nước, không đáp.
Cố Ý hỏi tiếp: ”Đu xà được mấy cái vậy?”
Cố Ý vốn định muốn nghe chính miệng anh trả lời, nhưng lại thay đổi suy nghĩ một chút, 3 cái cũng quá mất mặt, tuyệt đối không thể để cho Trì Tự cảm thấy tự ti.
”Được rồi, cho dù làm mấy cái, sao cậu có thể không chờ tớ mà bắt đầu thi đấu chứ.”
Trì Tự buông đồ uống xuống, ánh mắt không giải thích được, dường như nói: Tại sao phải chờ cậu.
Ánh mắt Cố Ý rơi vào cánh tay Trì Tự.
Nam sinh mười mấy tuổi, có mấy người giống như anh, đường cong bắp tay trổ mã tốt như vậy?
Cố Ý không nhịn được duỗi đầu ngón tay chọc chọc, thấp giọng nhắc tới:
”Nhìn thế nào cũng không giống chỉ có thể làm 3 cái thôi…”
”Cậu nói gì?”
Cố Ý vội vàng thu tay về: ”Không có!”
Trì Tự chẳng muốn tốn thời gian cùng cô, xoay người đi về phía ký túc xá.
Thiếu niên anh tuấn kiên cường, bóng lưng xuất chúng như cây tùng bách, ở trong mắt Cố Ý lại lộ ra vẻ hết sức cô đơn.
Anh nhất định rất khó chịu.
Với tư cách là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, người đứng đầu lớp 10, lại chỉ làm 3 cái đu xà trước mặt mọi người vây xem, chuyện này tạo thành đả kích lớn dường nào, tổn thương lớn dường nào!
Cố Ý nhất thời bộc phát mẫu tính, đến bên cạnh anh.
”Cậu còn khát không? Hay là, có cái gì muốn ăn không?”
Trì Tự: ”Không có.”
Cố Ý lòng dạ rối bời ra hiến kế: ”A, vậy tớ gửi WeChat tiền lì xì nha.”
Trì Tự dừng bước lại.
Lúc đó anh còn không biết WeChat gửi tiền lì xì sau hai mươi tư giờ người nhận không lấy sẽ tự động hoàn trả.
Anh không nhịn được cau mày: ”Cậu có nhiều tiền lắm à?”
Trì Tự lấy điện thoại ra, mở bao lì xì sau đó gửi toàn bộ lại cho cô.
Anh không nhận tiền lì xì của cô, cho nên phát phát hiện ra Cố Ý đã đổi một cái nick name kỳ quái.
”Mèo chủ tử?”
Cái quỷ gì.
Cố Ý gật đầu, mặt mày hớn hở: ”Tớ đột nhiên phát hiện mèo thật sự đáng yêu, siêu thích, cho nên rất hợp với tớ.”
Mặt Trì Tự không có biểu tình.
Anh thật ra không nghĩ quá nhiều, dù sao Cố Ý thích đổi tên gì thì đổi, cùng với anh không có nửa xu quan hệ.
Nhưng Cố Ý liều chết nói thêm một câu:
”Tớ chỉ ưa thích mèo mà thôi, không có nửa xu quan hệ với việc ăn cá.”
Trì Tự:…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook