Phong Miêu Chứng
-
Chương 46: Thật kích thích
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
”Ồ…Ờ.” Cô há hốc miệng, nhà ra hai âm tiết đơn, tim đập nhanh muốn nhảy ra lồng ngực.
Lòng bàn chân trong đôi giày trắng đã ướt đẫm, cảm giác mát lạnh theo máu truyền lên cơ thể, cùng với nhiệt độ cuồn cuộn của phủ tạng, ngổn ngang mà trộn lẫn.
Ánh mắt cô còn mônh lung hơn màn mưa, nhưng cô có thể thấy sâu đáy lòng Trì Tự.
Tại một thời điểm nhất định, anh cảm thấy không có chỗ nào lánh thân.
Trì Tự dời mắt đi, giọng nói cứng rắn:
”Cậu biết thì tốt.”
Cố Ý nắm chặt nắm đấm, trong đầu thoáng qua vô số đoạn phim tình cảm.
Trong đó kinh điển nhất, không gì bằng cảnh bạn học Giang ném cây dù lên, nâng mặt bạn học Viên lên hôn [1].
[1] Ban đầu khi nghe tên bạn học Giang và bạn học Viên thì đứa mọt phim Đài – Trung như mình đã thấy ngờ ngợ, đi mò thì mới phát hiện đúng thật. Và bạn học Giang ở đây chính là Giang Trực Thụ, bạn học Viên là Viên Tương Cầm trong bộ phim đình đám Thơ ngây. Có bạn nào còn nhớ cảnh phim kinh điển này không??? Mình xin trích ảnh của Kites Quote.
Mưa to giống nhau, nam chính bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong giấu tư tưởng, nội hàm giống nhau.
”Cười ngây dại cái gì?”
”Hả? Không có gì, chính là…A a a!”
”…”
Tiểu cô nương bỗng nhiên đâm đầu tới, Trì Tự bị hù dọa thiếu chút nữa ném cây dù.
Cố Ý thề với trời, cô tuyệt đối không cố ý giở trò cơ mưu bổ nhào lên người người ta.
”Tớ tớ tớ, trên chân tớ, a a a, thứ gì đó a a a!”
Hai chân cô ngâm trong nước đọng, có một thứ gì đó lành lạnh trơn bóng cạ vào mắt cá chân, dính ở phía trên vẫy vẫy cũng không ra.
Thứ kia còn chuyển động, Cố Ý cứ thế không dám cúi đầu nhìn.
”A a a…”
”Đừng kêu.” Trì Tự đưa cây dù cho cô, bất đắc dĩ nói, ”Cầm chắc.”
Dứt lời, anh khom người ngồi xuống, hai tay anh đưa sâu xuống chỗ nước đọng, lấy túi nylon quấn ở mắt cá chân cô ra.
Đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua da thịt bắp chân, cả người Cố Ý run rẩy, loại xúc cảm này so với vật thể không rõ nguồn gốc bám vào càng làm cô sợ hết hồn hết vía.
Động tác của Trì Tự rất nhanh, nhưng khi anh ngồi xuống, hạt mưa bay xéo không chút lưu tình làm ướt áo khoác đồng phục học sinh, để lại dấu vết thấm sâu.
Sau khi anh đứng lên lần nữa, sắc mặt lại kém di rất nhiều.
Trước đây luôn không chú ý, cho đến vừa rồi, anh mói phát hiện cách ăn mặc của Cố Ý không đúng lắm. Phần trên là áo khóa đồng phục mùa thu, phần dưới lại mặc váy ngắn kẻ sọc màu đỏ của đội lễ nghi, hai chân nhỏ trắng bóc lộ ra bên ngoài, chỉ nhìn anh cũng thấy ngại.
”Sao không thay quần áo rồi mới đi ra?”
”Hả?”
Trì Tự hơi rũ mắt, rất nhanh lại nâng lên: ”Váy.”
Cố Ý nói thẳng:
”Ồ, tớ nhìn bên ngoài mưa lớn, dứt khoác không đổi quần, dù sao trở về cũng phải tắm.”
”Mau mau trở về ký túc xá đi.” Trì Tự không dừng lại nữa, kéo cánh tay cô đi về hướng ký túc xá.
Cố Ý còn không muốn trở về: ”Nước chảy thôi mà, tớ không lạnh, trước kia mùa đông tớ cũng dám để hở chân…”
”Bắt đầu từ năm nay, không được.” Trì Tự nhíu mày một cái, ”Cậu cũng lớp mười một rồi, rút khỏi đội lễ nghi sớm một chút đi.”
Cái váy ngắn kẻ sọc đỏ này, anh lại không muốn thấy cô mặc.
Cố Ý không những không phản bác, ngược lại kéo anh tới, hỏi anh:
”Cậu quản rộng như vậy làm gì?”
Mưa rơi càng lúc càng yếu, tiếng vang ở bên tai đến cuối cùng là tiếng tim đập hay tiếng mưa rơi, bọn họ cũng không phân biệt rõ lắm.
Trì Tự cầm cán dù, giơ dù cao chút.
Tóc mái tiểu cô nương nửa khô nửa ướt, giống như mấy sợi mì dính lên trán. Dưới chân mày mảnh, đôi mắt trong veo tự nhiên, nhưng lại hiện ra vẻ ngượng ngùng e sợ.
Trì Tự không trả lời, nhưng lại đưa tay vén tóc mái xấu đáng yêu của cô sang một bên, lộ ra cái trán sáng bóng trắng nõn.
Cố Ý đột nhiên đưa tay che trán.
Cô thấy mình từ trong mắt Trì Tự, dường như đã biến thành một đề bài toán học.
Cố Ý cảm thấy, anh thật sự giống như tính ra khoảng cách giữa bọn họ.
Vì vậy cô không chút do dự dứt khoát che kín trán, ngửa mặt lên, trong lòng lẩm bẩm:
Muốn hôn thì hôn môi đi, hôn trán tính là hảo hán gì!
Mà giờ phút này, bên tai không có một chút âm thanh.
Trong mắt chỉ có cô, gió gì mưa gì, đều bị anh theo bản năng ngăn cách bên ngoài.
Hình dáng môi của cô đặc biệt đẹp.
Giống như anh đào vậy, đỏ phơn phớt lại xinh xắn.
Hình như còn vểnh lên…
Anh buồn cười, nhưng môi không chuyển động, lúm đồng tiền lại hiện ra.
Mỗi một cái biểu cảm của anh, chỉ cần không phải mặt than, thì ở trong mắt Cố Ý đều đẹp trai rung động lòng người.
Trong lòng cô đếm ngược ba hai một, nếu anh không cúi đầu, cô sẽ nhào tới.
Ba.
Hai.
Một.
”Các cậu không đi vào sao?”
Cmn.
Cố Ý cũng đã kiễng chân lên rồi, nửa đường phanh lại thiếu chút nữa phanh trẹo chân.
Gặp người nào không có thị lực vậy!
Cô nghiêng đầu hung hăng liếc nhìn, trên mặt đỏ ửng không tan.
Lâm Mông, lại là cậu ta.
Thù oán gì, lại cứ liều chết tranh giành đàn ông với cô!
Trì Tự tỏ ra tỉnh táo hơn, nhàn nhạt đáp lời:
”Đang muốn vào.”
Vừa nói, anh một tay nắm bả vai Cố Ý, gần như là ôm cô đi vào mái hiên trước ký túc xá.
Tiến vào bên trong cửa, Trì Tự buông tay ra, lẳng lặng thu dù.
Trên mặt anh không có chút gợn sóng nào, nhưng ngực vẫn đập mãnh liệt không ngừng.
Nếu không có khách không mời đến kia kêu một tiếng, anh có thể thật sự sẽ hôn cô.
Gương mặt Lâm Mông trắng bệch, hàm trên hàm dưới cắn cùng một chỗ, trong lòng lại càng không dễ chịu.
Cô quả thực không nhịn được, cho dù bị Trì Tự cảnh cáo, thì cô vẫn không kiểm soát được mình.
Công khai hôn môi nữ sinh dưới ký túc xá nữ, lấy tính cách Trì Tự, tuyệt đối không thể nào làm như vậy.
Nhất định là Cố Ý, chính mình học không giỏi, còn làm hư người khác, Trì Tự tuyệt đối không thể cùng loại nữ sinh phóng đãng này cùng một chỗ.
Cố Ý một mặt xấu hổ, một mặt căm tức.
Cô không dám nhìn thẳng mắt Trì Tự, chỉ hướng phía anh nói thật nhanh câu tạm biệt, sau đó nhấc chân đi về phía cửa ký túc xá.
Một con đường rộng lớn mênh mông, cô đi thẳng tới chỗ Lâm Mông, hung ác đụng cậu ta một phát.
”Ôi, thật là xin lỗi nha.”
Cô quái gỡ nói ”Xin lỗi”, nhưng mà chán ghét vỗ vỗ bả vai, diễn kịch đủ, lúc này mới hài lòng rời đi.
Trì Tự ở yên tại chỗ, một mực nhìn bóng lưng của cô.
Thật là bệnh thần kinh, anh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng anh không tìm ra chỗ nào không tốt, dường như mỗi một điểm tốt và điểm xấu, đều hợp với tâm ý của anh.
Bên cạnh Lâm Mông còn có bạn học, vì vậy Trì Tự chỉ nghiêng đầu truyền đi một ánh mắt.
Ánh mắt lạnh thấu tim, giống như nhìn một người xa lạ.
Hoặc là ngay cả người xa lạ cũng không tính.
Sau khi Trì Tự đi, bạn học của Lâm Mông bắt đầu bát quái:
”Tớ không có mù đi, bọn họ mới vừa rồi muốn hôn môi sao?”
Lâm Mông: ”Làm sao có thể.”
”Tớ cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.”
”Hứ.”
Lâm Mông đáp lại, căng dù tự ý đi vàn màn mưa.
Bạn học của cậu ta ngẩn người, vô cùng im lặng:
Không phải nói là cùng đi căn tin sao, cậu ta sao lại cầm cái dù duy nhất đi?
Tật xấu gì chứ.
***
Lúc Cố Ý bước vào ký túc, Hạ Vũ Tâm mới vừa tắm xong.
”Cậu dầm mưa trở về? Trì thủ khoa không đi đón cậu?”
Cố Ý đi tới ghế ngồi xuống, cởi đôi giày ướt:
”Cậu ấy tới rồi, chúng tớ đi tương đối chậm mà thôi.”
”Chậc chậc, lần đầu tiên gặp trong màn mưa như thác đổ mà còn bước chậm đấy.” Hạ Vũ Tâm vừa lau tóc vừa hỏi, ”Cơ hội rất tốt, cậu sao lại không nhân tiện ôm ôm hôn hôn một chút?”
”Thiếu chút nữa…”
Cố Ý nhắm mắt lại, cả giận nói, ”Tớ vừa muốn ăn cá, thì bị người khác quấy nhiễu!”
Cô đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Hạ Vũ Tâm, Hạ nữ thần xúc động:
”Thật kích thích. Cậu mau mau đi, kích thích cậu ấy một chút!”
”Kích thích cái gì?”
”Chính cậu nghĩ đi, ít nhất phải làm cho cậu ấy không trốn thoát khỏi lòng bàn tay cậu.”
Thật ra thì Hạ nữ thần cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng mà Cố Ý lại đem những lời này bỏ trong lòng.
Phải kích thích thế nào?
Cô đã siêng năng không biết mỏi mệt kích thích một năm, còn kém một bước chân vào cửa.
Cố thiên kim gần như xài hết tất cả tế bào não, mới nghĩ ra chiêu ”Phát sóng trực tiếp ăn cá” này.
Mịt mờ tỏ tình, nhân tiện tuyên thệ chủ quyền, chính cô cũng bội phục mình.
Duy nhất không ngờ tới, là đầu cá chết này căn bản không nhìn cô phát sóng trực tiếp.
Cuối tuần cô về nhà phát sóng trực tiếp, chiều chủ nhật đi tới trường học, mà trước mặt xã hội của cái đầu cá chết này lại lặng như tờ.
”Người tiền sử!” Cô chọt điện thoại mãnh liệt, ”Còn không tìm tớ, quả thực là người tiền sử!”
Hạ Vũ Tâm ngồi ở giường trên lắc chân, thỉnh thoảng cùng Cố Ý tán gẫu nói đôi câu, trong lòng rõ tựa như kính.
”Căn bản không biết cậu đang lo lắng cái gì.” Hạ Vũ Tâm nói, ”Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu cậu ấy không care cậu, đầu tớ chặt đi.”
Cố Ý ngước mắt nhìn cô, chậm rãi thở ra một hơi:
”Cậu không hiểu tâm tình tớ, tớ dính cậu ấy cả một năm, thật sự rất nôn nóng.”
Anh thích cô chứ?
Đối tốt với cô như vậy, lúc ánh mắt ôn như có thể vặn ra nước.
Có lẽ nguyên nhân là vì tính cách, anh tương đối thích như gần như xa.
Nhưng cô không thích mà!
Cố Ý tự nhủ: ”Trái tim tớ quá mệt mỏi cậu để cho tớ mệt mỏi…”
Hạ Vũ Tâm chơi điện thoại di động, tùy ý mở WeChat, kỳ quái nói:
”Ồ, Lưu Lăng Phong ngày hôm qua gửi cho tớ nhiều tin vậy?”
Cố Ý liếc cô ấy một cái: ”Nữ thần, cậu không thể thường xuyên kiểm tra điện thoại di động sao? Ngày hôm qua tớ cũng gửi cho cậu, cậu cũng không đáp lại.”
…
”Cố Ý.”
”Ừ?”
Hạ nữ thần chẳng biết đứng lên lúc nào. Chân cô ấy đạp lên bậc thang giường thứ hai, đỉnh đầu phía trần nhà, vẻ mặt phức tạp lại kỳ quái.
Cô do dự nhìn chằm chằm Cố Ý, cắn môi một cái.
”Làm gì vậy?” Cố Ý đứng lên, đi tới chỗ cô.
Trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Hạ Vũ Tâm nhảy xuống thang giường, một tiếng bịch vang lên. Khóe miệng cô kéo ra một tia cười, rất nhanh chôn vùi không thấy nữa.
Hạ nữ thần nổi danh là tính tình chân thật, đây là lần đầu tiên Cố Ý thấy cô ấy cười gượng, hoặc nở nụ cười giả tạo.
Cô khó hiểu luống cuống một chút.
Hạ Vũ Tâm đấu tranh một hồi lâu, mới đưa điện thoại cho cô:
”Cậu kiềm chế chút.”
Cố Ý nhận lấy, cúi đầu kiểm tra giao diện trò chuyện trên màn hình điện thoại di động.
Bây giờ đổi lại là Hạ Vũ Tâm lầm bầm lầu bầu:
”Cậu cũng không cần quá để ý, nam sinh mà, tụ tập thành một đám không phải làm ra vẻ thì chính là nói đùa, sẽ không nói lời trong lòng đâu.”
”Ờ.”
”Có lẽ bọn họ ngủ chung phòng nhìn không quen bạn cùng phòng thoát kiếp FA, cho nên cố tình nghĩ ra thủ đoạn này để ly gián hai người đấy.”
”Ờ.”
”Cậu…Có khỏe không?”
Cố Ý ngẩng đầu lên: ”Khá tốt mà.”
Cô đặt nhẹ nhàng điện thoại di động của Hạ Vũ Tâm trên bàn sách, xoay người đi về vị trí mình, ngồi xuống.
Cô thoạt nhìn bình tĩnh lại điềm đạm, dường như không có chuyện gì.
Hạ nữ thần cọ sát hàm răng.
Khá tốt cái rắm.
Bình tĩnh lại điềm đạm, loại hình dung từ chó má này có thể sử dụng trên người Cố thiên kim bình thường sao?
Có thể cô quả thực bình tĩnh lại điềm đạm, giống như con nhím nhỏ thu gai lại, ngoan ngoãn rúc trong góc.
Một phút đồng hồ trước, cô còn nôn nóng đắc ý xoay quanh, hận không thể bắt con cá nào đó ăn sạch rồi bỏ trong đêm động phòng hoa chúc.
Một phút đồng hồ sau, cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hất cằm lên:
”Dù sao…Dù sao cũng quấn cậu ấy lâu như vậy, cái gì mà xúi quẩy không nếm qua, không quan tâm nữa.”
Hạ Vũ Tâm đứng không nhúc nhích, hé miệng không nói lời nào.
Cô biết, khuê mật thân ái của cô Cố thiên kim bây giờ khổ sở sắp chết.
Điện thoại của Hạ Vũ Tâm vẫn yên lặng nằm trên mặt bàn, màn hình sáng, giao diện dừng lại ở cửa sổ xem một tấm hình chụp màn hình trò chuyện.
Lưu Lăng Phong:
Trì Tự: <Tôi nhìn não tàn như vậy sao>
Lưu Lăng Phong: <[đổ mồ hôi] [đổ mồ hôi]>
”Ồ…Ờ.” Cô há hốc miệng, nhà ra hai âm tiết đơn, tim đập nhanh muốn nhảy ra lồng ngực.
Lòng bàn chân trong đôi giày trắng đã ướt đẫm, cảm giác mát lạnh theo máu truyền lên cơ thể, cùng với nhiệt độ cuồn cuộn của phủ tạng, ngổn ngang mà trộn lẫn.
Ánh mắt cô còn mônh lung hơn màn mưa, nhưng cô có thể thấy sâu đáy lòng Trì Tự.
Tại một thời điểm nhất định, anh cảm thấy không có chỗ nào lánh thân.
Trì Tự dời mắt đi, giọng nói cứng rắn:
”Cậu biết thì tốt.”
Cố Ý nắm chặt nắm đấm, trong đầu thoáng qua vô số đoạn phim tình cảm.
Trong đó kinh điển nhất, không gì bằng cảnh bạn học Giang ném cây dù lên, nâng mặt bạn học Viên lên hôn [1].
[1] Ban đầu khi nghe tên bạn học Giang và bạn học Viên thì đứa mọt phim Đài – Trung như mình đã thấy ngờ ngợ, đi mò thì mới phát hiện đúng thật. Và bạn học Giang ở đây chính là Giang Trực Thụ, bạn học Viên là Viên Tương Cầm trong bộ phim đình đám Thơ ngây. Có bạn nào còn nhớ cảnh phim kinh điển này không??? Mình xin trích ảnh của Kites Quote.
Mưa to giống nhau, nam chính bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong giấu tư tưởng, nội hàm giống nhau.
”Cười ngây dại cái gì?”
”Hả? Không có gì, chính là…A a a!”
”…”
Tiểu cô nương bỗng nhiên đâm đầu tới, Trì Tự bị hù dọa thiếu chút nữa ném cây dù.
Cố Ý thề với trời, cô tuyệt đối không cố ý giở trò cơ mưu bổ nhào lên người người ta.
”Tớ tớ tớ, trên chân tớ, a a a, thứ gì đó a a a!”
Hai chân cô ngâm trong nước đọng, có một thứ gì đó lành lạnh trơn bóng cạ vào mắt cá chân, dính ở phía trên vẫy vẫy cũng không ra.
Thứ kia còn chuyển động, Cố Ý cứ thế không dám cúi đầu nhìn.
”A a a…”
”Đừng kêu.” Trì Tự đưa cây dù cho cô, bất đắc dĩ nói, ”Cầm chắc.”
Dứt lời, anh khom người ngồi xuống, hai tay anh đưa sâu xuống chỗ nước đọng, lấy túi nylon quấn ở mắt cá chân cô ra.
Đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua da thịt bắp chân, cả người Cố Ý run rẩy, loại xúc cảm này so với vật thể không rõ nguồn gốc bám vào càng làm cô sợ hết hồn hết vía.
Động tác của Trì Tự rất nhanh, nhưng khi anh ngồi xuống, hạt mưa bay xéo không chút lưu tình làm ướt áo khoác đồng phục học sinh, để lại dấu vết thấm sâu.
Sau khi anh đứng lên lần nữa, sắc mặt lại kém di rất nhiều.
Trước đây luôn không chú ý, cho đến vừa rồi, anh mói phát hiện cách ăn mặc của Cố Ý không đúng lắm. Phần trên là áo khóa đồng phục mùa thu, phần dưới lại mặc váy ngắn kẻ sọc màu đỏ của đội lễ nghi, hai chân nhỏ trắng bóc lộ ra bên ngoài, chỉ nhìn anh cũng thấy ngại.
”Sao không thay quần áo rồi mới đi ra?”
”Hả?”
Trì Tự hơi rũ mắt, rất nhanh lại nâng lên: ”Váy.”
Cố Ý nói thẳng:
”Ồ, tớ nhìn bên ngoài mưa lớn, dứt khoác không đổi quần, dù sao trở về cũng phải tắm.”
”Mau mau trở về ký túc xá đi.” Trì Tự không dừng lại nữa, kéo cánh tay cô đi về hướng ký túc xá.
Cố Ý còn không muốn trở về: ”Nước chảy thôi mà, tớ không lạnh, trước kia mùa đông tớ cũng dám để hở chân…”
”Bắt đầu từ năm nay, không được.” Trì Tự nhíu mày một cái, ”Cậu cũng lớp mười một rồi, rút khỏi đội lễ nghi sớm một chút đi.”
Cái váy ngắn kẻ sọc đỏ này, anh lại không muốn thấy cô mặc.
Cố Ý không những không phản bác, ngược lại kéo anh tới, hỏi anh:
”Cậu quản rộng như vậy làm gì?”
Mưa rơi càng lúc càng yếu, tiếng vang ở bên tai đến cuối cùng là tiếng tim đập hay tiếng mưa rơi, bọn họ cũng không phân biệt rõ lắm.
Trì Tự cầm cán dù, giơ dù cao chút.
Tóc mái tiểu cô nương nửa khô nửa ướt, giống như mấy sợi mì dính lên trán. Dưới chân mày mảnh, đôi mắt trong veo tự nhiên, nhưng lại hiện ra vẻ ngượng ngùng e sợ.
Trì Tự không trả lời, nhưng lại đưa tay vén tóc mái xấu đáng yêu của cô sang một bên, lộ ra cái trán sáng bóng trắng nõn.
Cố Ý đột nhiên đưa tay che trán.
Cô thấy mình từ trong mắt Trì Tự, dường như đã biến thành một đề bài toán học.
Cố Ý cảm thấy, anh thật sự giống như tính ra khoảng cách giữa bọn họ.
Vì vậy cô không chút do dự dứt khoát che kín trán, ngửa mặt lên, trong lòng lẩm bẩm:
Muốn hôn thì hôn môi đi, hôn trán tính là hảo hán gì!
Mà giờ phút này, bên tai không có một chút âm thanh.
Trong mắt chỉ có cô, gió gì mưa gì, đều bị anh theo bản năng ngăn cách bên ngoài.
Hình dáng môi của cô đặc biệt đẹp.
Giống như anh đào vậy, đỏ phơn phớt lại xinh xắn.
Hình như còn vểnh lên…
Anh buồn cười, nhưng môi không chuyển động, lúm đồng tiền lại hiện ra.
Mỗi một cái biểu cảm của anh, chỉ cần không phải mặt than, thì ở trong mắt Cố Ý đều đẹp trai rung động lòng người.
Trong lòng cô đếm ngược ba hai một, nếu anh không cúi đầu, cô sẽ nhào tới.
Ba.
Hai.
Một.
”Các cậu không đi vào sao?”
Cmn.
Cố Ý cũng đã kiễng chân lên rồi, nửa đường phanh lại thiếu chút nữa phanh trẹo chân.
Gặp người nào không có thị lực vậy!
Cô nghiêng đầu hung hăng liếc nhìn, trên mặt đỏ ửng không tan.
Lâm Mông, lại là cậu ta.
Thù oán gì, lại cứ liều chết tranh giành đàn ông với cô!
Trì Tự tỏ ra tỉnh táo hơn, nhàn nhạt đáp lời:
”Đang muốn vào.”
Vừa nói, anh một tay nắm bả vai Cố Ý, gần như là ôm cô đi vào mái hiên trước ký túc xá.
Tiến vào bên trong cửa, Trì Tự buông tay ra, lẳng lặng thu dù.
Trên mặt anh không có chút gợn sóng nào, nhưng ngực vẫn đập mãnh liệt không ngừng.
Nếu không có khách không mời đến kia kêu một tiếng, anh có thể thật sự sẽ hôn cô.
Gương mặt Lâm Mông trắng bệch, hàm trên hàm dưới cắn cùng một chỗ, trong lòng lại càng không dễ chịu.
Cô quả thực không nhịn được, cho dù bị Trì Tự cảnh cáo, thì cô vẫn không kiểm soát được mình.
Công khai hôn môi nữ sinh dưới ký túc xá nữ, lấy tính cách Trì Tự, tuyệt đối không thể nào làm như vậy.
Nhất định là Cố Ý, chính mình học không giỏi, còn làm hư người khác, Trì Tự tuyệt đối không thể cùng loại nữ sinh phóng đãng này cùng một chỗ.
Cố Ý một mặt xấu hổ, một mặt căm tức.
Cô không dám nhìn thẳng mắt Trì Tự, chỉ hướng phía anh nói thật nhanh câu tạm biệt, sau đó nhấc chân đi về phía cửa ký túc xá.
Một con đường rộng lớn mênh mông, cô đi thẳng tới chỗ Lâm Mông, hung ác đụng cậu ta một phát.
”Ôi, thật là xin lỗi nha.”
Cô quái gỡ nói ”Xin lỗi”, nhưng mà chán ghét vỗ vỗ bả vai, diễn kịch đủ, lúc này mới hài lòng rời đi.
Trì Tự ở yên tại chỗ, một mực nhìn bóng lưng của cô.
Thật là bệnh thần kinh, anh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng anh không tìm ra chỗ nào không tốt, dường như mỗi một điểm tốt và điểm xấu, đều hợp với tâm ý của anh.
Bên cạnh Lâm Mông còn có bạn học, vì vậy Trì Tự chỉ nghiêng đầu truyền đi một ánh mắt.
Ánh mắt lạnh thấu tim, giống như nhìn một người xa lạ.
Hoặc là ngay cả người xa lạ cũng không tính.
Sau khi Trì Tự đi, bạn học của Lâm Mông bắt đầu bát quái:
”Tớ không có mù đi, bọn họ mới vừa rồi muốn hôn môi sao?”
Lâm Mông: ”Làm sao có thể.”
”Tớ cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.”
”Hứ.”
Lâm Mông đáp lại, căng dù tự ý đi vàn màn mưa.
Bạn học của cậu ta ngẩn người, vô cùng im lặng:
Không phải nói là cùng đi căn tin sao, cậu ta sao lại cầm cái dù duy nhất đi?
Tật xấu gì chứ.
***
Lúc Cố Ý bước vào ký túc, Hạ Vũ Tâm mới vừa tắm xong.
”Cậu dầm mưa trở về? Trì thủ khoa không đi đón cậu?”
Cố Ý đi tới ghế ngồi xuống, cởi đôi giày ướt:
”Cậu ấy tới rồi, chúng tớ đi tương đối chậm mà thôi.”
”Chậc chậc, lần đầu tiên gặp trong màn mưa như thác đổ mà còn bước chậm đấy.” Hạ Vũ Tâm vừa lau tóc vừa hỏi, ”Cơ hội rất tốt, cậu sao lại không nhân tiện ôm ôm hôn hôn một chút?”
”Thiếu chút nữa…”
Cố Ý nhắm mắt lại, cả giận nói, ”Tớ vừa muốn ăn cá, thì bị người khác quấy nhiễu!”
Cô đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Hạ Vũ Tâm, Hạ nữ thần xúc động:
”Thật kích thích. Cậu mau mau đi, kích thích cậu ấy một chút!”
”Kích thích cái gì?”
”Chính cậu nghĩ đi, ít nhất phải làm cho cậu ấy không trốn thoát khỏi lòng bàn tay cậu.”
Thật ra thì Hạ nữ thần cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng mà Cố Ý lại đem những lời này bỏ trong lòng.
Phải kích thích thế nào?
Cô đã siêng năng không biết mỏi mệt kích thích một năm, còn kém một bước chân vào cửa.
Cố thiên kim gần như xài hết tất cả tế bào não, mới nghĩ ra chiêu ”Phát sóng trực tiếp ăn cá” này.
Mịt mờ tỏ tình, nhân tiện tuyên thệ chủ quyền, chính cô cũng bội phục mình.
Duy nhất không ngờ tới, là đầu cá chết này căn bản không nhìn cô phát sóng trực tiếp.
Cuối tuần cô về nhà phát sóng trực tiếp, chiều chủ nhật đi tới trường học, mà trước mặt xã hội của cái đầu cá chết này lại lặng như tờ.
”Người tiền sử!” Cô chọt điện thoại mãnh liệt, ”Còn không tìm tớ, quả thực là người tiền sử!”
Hạ Vũ Tâm ngồi ở giường trên lắc chân, thỉnh thoảng cùng Cố Ý tán gẫu nói đôi câu, trong lòng rõ tựa như kính.
”Căn bản không biết cậu đang lo lắng cái gì.” Hạ Vũ Tâm nói, ”Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu cậu ấy không care cậu, đầu tớ chặt đi.”
Cố Ý ngước mắt nhìn cô, chậm rãi thở ra một hơi:
”Cậu không hiểu tâm tình tớ, tớ dính cậu ấy cả một năm, thật sự rất nôn nóng.”
Anh thích cô chứ?
Đối tốt với cô như vậy, lúc ánh mắt ôn như có thể vặn ra nước.
Có lẽ nguyên nhân là vì tính cách, anh tương đối thích như gần như xa.
Nhưng cô không thích mà!
Cố Ý tự nhủ: ”Trái tim tớ quá mệt mỏi cậu để cho tớ mệt mỏi…”
Hạ Vũ Tâm chơi điện thoại di động, tùy ý mở WeChat, kỳ quái nói:
”Ồ, Lưu Lăng Phong ngày hôm qua gửi cho tớ nhiều tin vậy?”
Cố Ý liếc cô ấy một cái: ”Nữ thần, cậu không thể thường xuyên kiểm tra điện thoại di động sao? Ngày hôm qua tớ cũng gửi cho cậu, cậu cũng không đáp lại.”
…
”Cố Ý.”
”Ừ?”
Hạ nữ thần chẳng biết đứng lên lúc nào. Chân cô ấy đạp lên bậc thang giường thứ hai, đỉnh đầu phía trần nhà, vẻ mặt phức tạp lại kỳ quái.
Cô do dự nhìn chằm chằm Cố Ý, cắn môi một cái.
”Làm gì vậy?” Cố Ý đứng lên, đi tới chỗ cô.
Trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm xấu.
Hạ Vũ Tâm nhảy xuống thang giường, một tiếng bịch vang lên. Khóe miệng cô kéo ra một tia cười, rất nhanh chôn vùi không thấy nữa.
Hạ nữ thần nổi danh là tính tình chân thật, đây là lần đầu tiên Cố Ý thấy cô ấy cười gượng, hoặc nở nụ cười giả tạo.
Cô khó hiểu luống cuống một chút.
Hạ Vũ Tâm đấu tranh một hồi lâu, mới đưa điện thoại cho cô:
”Cậu kiềm chế chút.”
Cố Ý nhận lấy, cúi đầu kiểm tra giao diện trò chuyện trên màn hình điện thoại di động.
Bây giờ đổi lại là Hạ Vũ Tâm lầm bầm lầu bầu:
”Cậu cũng không cần quá để ý, nam sinh mà, tụ tập thành một đám không phải làm ra vẻ thì chính là nói đùa, sẽ không nói lời trong lòng đâu.”
”Ờ.”
”Có lẽ bọn họ ngủ chung phòng nhìn không quen bạn cùng phòng thoát kiếp FA, cho nên cố tình nghĩ ra thủ đoạn này để ly gián hai người đấy.”
”Ờ.”
”Cậu…Có khỏe không?”
Cố Ý ngẩng đầu lên: ”Khá tốt mà.”
Cô đặt nhẹ nhàng điện thoại di động của Hạ Vũ Tâm trên bàn sách, xoay người đi về vị trí mình, ngồi xuống.
Cô thoạt nhìn bình tĩnh lại điềm đạm, dường như không có chuyện gì.
Hạ nữ thần cọ sát hàm răng.
Khá tốt cái rắm.
Bình tĩnh lại điềm đạm, loại hình dung từ chó má này có thể sử dụng trên người Cố thiên kim bình thường sao?
Có thể cô quả thực bình tĩnh lại điềm đạm, giống như con nhím nhỏ thu gai lại, ngoan ngoãn rúc trong góc.
Một phút đồng hồ trước, cô còn nôn nóng đắc ý xoay quanh, hận không thể bắt con cá nào đó ăn sạch rồi bỏ trong đêm động phòng hoa chúc.
Một phút đồng hồ sau, cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, hất cằm lên:
”Dù sao…Dù sao cũng quấn cậu ấy lâu như vậy, cái gì mà xúi quẩy không nếm qua, không quan tâm nữa.”
Hạ Vũ Tâm đứng không nhúc nhích, hé miệng không nói lời nào.
Cô biết, khuê mật thân ái của cô Cố thiên kim bây giờ khổ sở sắp chết.
Điện thoại của Hạ Vũ Tâm vẫn yên lặng nằm trên mặt bàn, màn hình sáng, giao diện dừng lại ở cửa sổ xem một tấm hình chụp màn hình trò chuyện.
Lưu Lăng Phong:
Trì Tự: <Tôi nhìn não tàn như vậy sao>
Lưu Lăng Phong: <[đổ mồ hôi] [đổ mồ hôi]>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook