Phong Miêu Chứng
-
Chương 21: Không thích Cố Ý, thì Chính là Gay
Trì Tự hít sâu một hơi: ”Lăn xuống đây.”
”Không đâu.” Diêu Tử Tuấn quấn chăn kín, ”Nếu cậu không thích Cố thiên kim, thì chính là gay…”
Trì Tự: ”…”
Khi buổi tự học tối kết thúc, không khí ngoài trở ẩm ướt lạnh lẽo, ánh sáng trên hành lang dồi dào, dẫn đến côn trùng đầu xuân vỗ cánh bay lượn.
Cố Ý và Hạ Vũ Tâm đến căn tin cùng nhau, vừa đi vừa giẫm lên bóng của đối phương chơi đùa.
”Trong trận đấu bán kết Nghiêm Hằng vẫn giữ vững hạng nhất, cậu ta dịnh cảm ơn cậu sao?”
”Cậu ta chưa nói.” Cố Ý suy nghĩ một chút, ”Nhất định phải bắt bí cậu ta một chút.”
Hạ Vũ Tâm nheo mắt lại: ”Hôm nay trên sân khấu, hai người xứng đôi cực kỳ, cậu không cân nhắc gì sao?”
”Cân nhắc em gái cậu!”
Cố Ý đưa tay muốn bóp mặt Hạ Vũ Tâm, Hạ Vũ Tâm vội vàng né tránh, chạy một hơi vào căn tin.
Cố Ý đi theo sau lưng cô:
”Cậu dám không cho tớ bóp mặt cậu, cậu trở lại cho tớ!”
Cô lướt nhanh qua cửa căn tin, lại đụng phải Hạ Vũ Tâm chạy trở về.
Hạ nữ thần nháy nháy mắt:
”Đừng nói nhao nhao nữa, Trì Tự nhà cậu đang ăn khuya ở căn tin đây này.”
Cố Ý lập tức hiểu ý.
Hai cô gái nhỏ tùy tiện mua chút đồ, bưng đĩa thức ăn, lén lén lút lút ngồi ở phía sau Trì Tự.
Diêu Tử Tuấn ngồi đối diện Trì Tự, đối diện với các cô.
Thấy Hạ Vũ Tâm, mặt anh đỏ lên, vội vàng chào hỏi:
”Hạ nữ thần, chào buổi tối.”
Hạ Vũ Tâm hướng cậu ta cười một tiếng, Cố Ý cũng quay đầu vẫy tay một cái.
Trì Tự đưa lưng về phía các cô, trên bàn còn lại nửa dĩa cá viên, anh lại không có khẩu vị.
Diêu Tử Tuấn hết lần này tới lần khác nói đến chuyện không nên nói:
”Cố thiên kim, hôm nay cậu hát cực hay, bị cậu giữ lại đến nhũn ra.”
”Bình thường thôi.” Cố Ý dừng một chút, sắc mặt thay đổi, ”Hôm nay các cậu đi xem thi đấu à?”
”Chúng tôi đều đi, bắt đầu xem từ cậu đó.”
Cố Ý nhất thời bối rối.
Thời điểm cô bắt đầu hát, hoàn toàn không chú ý đến người xem phía dưới.
Nếu cô biết Trì Tự đến, cô có chết cũng không lên sân khấu.
Trì Tự bỏ muỗng xuống, thúc gịuc Diêu Tử Tuấn:
”Ăn nhanh lên.”
Có lẽ nguyên do là chân quá dài, thời điểm điều chỉnh tư thế ngồi, Trì Tự vô tình đá bắp chân Diêu Tử Tuấn.
Diêu Tử Tuấn trừng mắt, ở dưới bàn đạp Trì Tự một cước, còn cố ý trêu chọc anh:
”Cố thiên kim, Trì ca thấy cậu trên sân khấu hát, giận đến xanh mặt luôn, ha ha ha…”
Trì Tự: ”…Con mẹ nó cậu muốn chết?”
Cmn.
Cố Ý vội vàng nhét vào miệng một viên cá viên.
Lần đầu tiên nghe Trì Tự chửi người, thật là đẹp trai, tụt máu cũng không sao.
Cô xoay người, kéo kéo ống tay áo Trì Tự:
”Cậu không nên tức giận nha.”
Trì Tự: ”…”
Trì Tự: ”Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Cố Ý muốn giải thích: ”Tớ vốn là không muốn đi, nhưng mà tớ đã đánh cược với Nghiêm Hằng, nói nếu như cậu nói không để cho tớ đi, thì tớ nhất định phải giúp cậu ta hát.”
Trì Tự: ”Cái gì?”
Anh nghe không hiểu một chút gì.
”Chính là…Tớ tưởng rằng cậu chắc chắn chẳng muốn để ý đến tớ, cho nên đồng ý cùng cậu ta đánh cược, như vậy thì không cần giúp cậu ta hát, không nghĩ tới…”
”Khụ khụ.” Trì Tự đã rõ, ”Tôi chẳng qua là đề nghị cậu không nên đi.”
Diêu Tử Tuấn nói đùa tinh ranh: ”Thật ra thì Trì ca muốn nói là vải kaki, sóng cọ xát…”
Trì Tự ném một chiếc đũa tới, ngay chính giữa trán cậu ta.
Cố Ý xì bật cười.
Diêu Tử Tuấn thật là một người thân yêu, nhất định phải gửi cho cậu ta một bao lì xì.
Cô chợt nghĩ tới một chuyện:
”Trì Tự, người nữ sinh mà cậu đệm nhạc cho là ai vậy? Các người quen thuộc lắm sao?”
Trì Tự vẫn còn không mở miệng, Diêu Tử Tuấn lập tức tiếp lời:
”Không quen thuộc chút nào, là thân thích của bà nội Trì ca, bà nội cậu ấy bắt cậu ấy phải đệm nhạc cho người ta, Trì ca cũng ưu sầu chết. Cố thiên kim, cậu đừng có hiểu lầm, Trì ca rất là một lòng.”
Huyệt thái dương của Trì Tự đập bịch bịch, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua khuôn mặt người đối diện.
Anh nhanh chóng thu dọn dĩa thức ăn, đeo cặp đứng lên:
”Hạ Vũ Tâm.”
Đột nhiên bị chỉ đích danh khiến Hạ Vũ Tâm sững sờ: ”Hà?”
”Cái dù cậu bị mất tuần trước, là cậu ta cầm đi.” Trì Tự chỉ chỉ Diêu Tử Tuấn.
Nói xong, Trì Tự nhanh chóng rút lui.
Cả khuôn mặt Diêu Tử Tuấn trong nháy mắt có chút đỏ, đĩa thức ăn cũng không cầm, vừa chạy trốn vừa mắng:
”Này! Trì Tự đại gia!”
Hai cô gái nhỏ vẫn ở lại, cười sắp tắt thở.
Lúc Trì Tự rời đi, Cố Ý nhìn khóe miệng anh cong cong, rất ít.
Hiếm khi thấy sự bướng bỉnh cùng với sự tự đắc, đồng thời cũng bất tri bất giác mà kéo gần khoảng cách của anh với người khác.
Cố Ý biết, anh từ trước đến nay chưa thích ai.
Nếu không cô cũng sẽ không thích anh như vậy.
*
Thời điểm chuông tắt đèn vang lên, Trì Tự vừa mới lên giường, thì lại phát hiện không ai tắt đèn.
Bình thường người cuối cùng đều là Diêu Tử Tuấn, hôm nay cậu ta lăn vào chăn sớm, ác thanh ác khí nói:
”Người cuối cùng, đi xuống tắt đèn!”
Trì Tự đành phải xuống giường tắt đèn.
Tắt đèn, ký túc xa đen như mực.
Anh nhặt dưới bàn học một quả bóng rổ, nâng tay lên, dồn sức đập lên giường Diêu Tử Tuấn.
Mùng muỗi bị quả bóng đập lật ngược, Diêu Tử Tuấn bị dọa sợ hồn phi phách tán.
Trì Tự: ”Sau này ít nói bậy một chút.”
Diêu Tử Tuấn từ trên giường ngồi xoa ngực chỗ bị quả bóng đập trúng.
”Trì ca, tôi sai rồi.”
”Hừ.”
Diêu Tử Tuấn còn chưa nói hết lời:
”Nếu tôi sai, thì con mẹ nói cậu chính là gay.”
Trì Tự hít sâu một hơi: ”Lăn xuống đây.”
”Không đâu.” Diêu Tử Tuấn quấn chăn kín, ”Nếu cậu không thích Cố thiên kim, thì chính là gay…”
Trì Tự: ”…”
Một vật đen như mực bay thẳng tới ót cậu ta, Trì Tự vung mạnh tay một nắm đấm.
Bóng rổ thùng thùng trên đất mấy tiếng.
Cuối hành lang vang lên giọng oang oang của dì quản lý ký túc:
”Ký túc xá nào, ký túc xá nào nửa đêm lại chơi bóng rổ!”
Trì Tự không sợ ai, chỉ sợ mẫu dạ xoa quản lý ký túc tầng bọn anh.
Anh giấu bóng rổ vào sau bàn, nhanh chóng bò lên giường.
Tiếng đế giày lộc cộc lộc cộc của mẫu dạ xoa đi qua cửa phòng ký túc bọn anh, sáu người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Tử Tuấn yếu ớt nhả ra mấy chữ:
”Trì ca, cậu sẽ không thật sự là gay chứ?”
Trì Tự dường như nghe được âm thanh quấn kín chăn của cậu ta.
Mẹ.
Ngày hôm nay anh chửi mẹ, thậm chí còn nhiều hơn so với mười năm trước.
Sau khi nằm thẳng, Trì Tự mở điện thoại di động lên.
Trước khi đi ngủ anh có thói quen học thuộc từ đơn để gây buồn ngủ.
Kết quả là đã qua 10 phút, anh cũng không hề mở phần mềm từ đơn ra, ngược lại không hiểu sao lại lướt đến đề tài trên Zhihu—-
”Đánh giá học sinh Nhất trung Dung Châu năm 2015 Cố Ý?”
Từ lầu 1 đến 100, dường như đều nói Cố Ý não tàn.
Kéo tới lầu 120, anh thấy điều kia ”Cố thiên kim hư hư thực thực danh hoa có chủ”, cùng với mấy tấm hình mà tầng chủ bổ sung.
Xuống chút nữa, còn có hình chụp chung mà Cố Ý với Nghiêm Hằng cùng tham gia top mười cuộc thi ca sĩ.
Hai người bọn họ mỉm cười phơi phới hướng về phía ống kính, nam cao gầy tuấn tú, nữ khuôn mặt đẹp xinh xắn, đứng chung một chỗ rất hoà hợp.
Hòa hợp?
Khóe miệng Trì Tự giật một cái, tiếp tục kéo xuống.
Một điều cuối cùng là lúc xế chiều hôm nay mới xuất hiện, tầng chủ tên là ”Nghiêm Hằng”.
Phía dưới ”Nghiêm Hằng” là phúc đáp:
”Kéo xem các lầu, cơn sóng lòng của chính mình dâng trào, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Đầu tiên, lần nữa cảm ơn Cố thiên kim đại ân đại đức, dưới sự giúp đỡ của Cố thiên kim, tôi từ tên tiểu sinh vô sinh năm nhất, nhảy lên thành đệ nhất phú thiếu Dung Châu nổi tiếng ngang với Cố thiên kim đệ nhất, tự mình cảm thấy vô cùng vui mừng, không gì có thể báo đáp.
Hôm nay mục tiêu trở thành người được toàn trường trọng vọng đã đạt được, vì vậy cần phải ở đây làm sáng tỏ một chút:
Mối quan hệ giữa tôi với Cố thiên kim thật tế chỉ là quan tâm bảo ban nhau, bạn bè tâm sự, nói tôi thích cậu ấy, mọi người cho rằng mắt tôi mù sao?”
…
Qủy gì vậy.
Trì Tự trở mình, đem đoạn thoại không có chút logic này nhìn lại một lần.
Cho nên cậu ta không thích Cố Ý sao?
Nếu như không thích…
Thì là gay rồi.
Cmn.
Trì Tự bị chính mấy chữ trong đầu bay ra dọa sợ hết hồn.
”Không thích Cố Ý, thì chính là gay.”
”Không thích Cố Ý, thì chính là gay.”
Những lời này giống như linh hồn quỷ bay tới bay lui trong đầu anh.
Một hộp thông báo đột nhiên nhảy ra một tin trên điện thoại di động.
Cố Ý: <Ăn cá ăn cá~ đã ngủ chưa?>
Thấy tên Cố Ý, Trì Tự lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Bên ký túc xá nữ bên này, Cố thiên kim thế nhưng lại cười ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trì Tự: <Chưa>
Ký túc xá đen kịt, Cố Ý dựa gối tựa tường, cặp mắt đào hoa nhìn chăm chú, cười như cảnh xuân.
<Làm gì?
<Tớ phải đi thư viện sắp xếp kệ sách, nhưng mà xe đẩy của thư viện siêu khó đẩy, tớ đẩy nó không di chuyển.>
<Vậy lần trước cậu đẩy làm sao>
Gửi xong tin này, Trì Tự mới nhớ lại, lần trước hẳn là Nghiêm Hằng giúp cô.
Cố Ý: <Tớ mặc kệ, tớ muốn cậu giúp tớ>
Trì Tự: <…>
Cố Ý: <Có được hay không>
Cố Ý: <Meow meow ~>
Cố Ý: <Meow ô meow ô meow ô>
Cố Ý: <Cậu không đồng ý, tớ sẽ gào thét cả đêm đó>
Cố Ý: <Còn có thể leo vào ký túc xá các cậu đem cậu ăn tươi>
Ánh đèn màn hình mờ mờ chiếu sáng lên gương mặt Trì Tự, soi ra ngay tại khóe miệng của anh có một lúm đồng tiền thật nhỏ.
Trì Tự: <Được rồi>
”Yeah!”
Cố Ý hưng phấn lăn lộn trên giường.
Ở tận đáy lòng pháo hoa nổ đùng đùng, không gian đen sì trước tầm mắt lúc này cũng vô hình trung được pháo hoa chiếu sáng thành màu sắc rực rỡ.
Cố Ý: <Cậu đừng cho tớ leo cây nữa đấy>
Cố Ý: <Đương nhiên, cậu cũng có thể cho tớ leo cây>
Trì Tự: <?>
Cố Ý dùng chăn che kín đầu, hạ thấp giọng rồi gửi cho anh ấy một đoạn thoại:
”Lừa dối tớ thì phải lấy thân báo đáp, kư kư kư…”
Trì Tự ấn mở đoạn thoại:
”#*%&#%*, kư kư kư…”
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, giống như đang bực bội nói trong chăn, anh chỉ nghe được âm thanh cuối cùng kia là một đoạn cười đè nén quái dị.
Có chút rạo rực, còn có chút đắc ý.
Trì Tự tiện tay trả lời một câu:
<Được>
”Ha ha ha…”
Nếu cô lại lăn lộn như vậy một lần nữa, thì ván giường sẽ sụp mất đi.
Nhưng mà cô không nhịn được.
Trì Tự không phải là một người lạnh lùng, cũng không phải là người nổi hứng đáng yêu, mà là thiên sứ nhỏ!
”Cố Ý.” Xá Trường có ý tốt hỏi, ”Cậu không sao chứ?”
Xá Trường nhát gan, trong lòng có chút sợ hãi.
Hơn nửa đêm rồi, bạn cùng phòng đột nhiên quằn quại mãnh liệt ở trên giường, quả thực có chút dọa người.
Chẳng lẽ là trúng tà sao?
Cố Ý: ”Tớ trúng tà, kư kư kư…”
Xá Trường: ”…”
Thật là đáng sợ, cô hay là cứ ngủ đi.
*****
Ngày hôm sau, vừa vặn là tiết trồng cây.
Ngày xuân tươi đẹp, đám mây trôi được vẽ lên chân trời xanh thẳm sáng sủa, mặt trời treo trên cao, nhiệt độ lại không cao, chỉ có phơi nắng lâu, mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
Trì Tự phơi nắng vài phút, phần gáy hơi hơi hơi ấm, rất thoải mái.
Anh đứng dưới bóng râm bên ngoài cửa thư viện, chắp tay sau lưng, nếu không phải anh thân cao chân dài lưng thẳng tắp, thì thật đúng là rất giống như một ông cụ non phơi nắng.
Ở một bên thư viện, con đường bên cạnh hồ Phượng Hoàng truyền đến tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng vui vẻ.
Một cô gái nhỏ mặc áo khoác đồng phục của trường, tóc ngắn đen nhánh chạy tới.
Bên trong bộ đồng phục học sinh mùa đông màu trắng của cô là một cái áo lông dê màu hồng ấm áp, màu hồng rất nhạt, nhưng bởi vì da cô trắng, nên màu sắc của quần áo lại càng hiện ra ấm áp hơn.
Vào ban ngày ánh sáng mặt trời lên cực đỉnh, nhưng khi nhìn vào cặp mắt của Cố Ý lại giống như có ma pháp, so với ánh sáng mặt trời còn chói mắt hơn.
Cô đứng trước mặt Trì Tự, thở hổn hển, gò má trắng như tuyết có chút hồng.
Đôi mắt có hình dáng cánh hoa đào, khuôn mặt có màu sắc của hoa đào.
Trì Tự nghĩ, đời trước cô nhất định là cây đào trong khóm hoa của yêu tinh.
Nhưng mà tiểu yêu tinh mở miệng tự cho mình là Mèo chủ tử:
”Miêu đại gia tới rồi, cậu không chờ lâu chứ?”
Trì Tự lắc đầu: ”Vừa mới tới.”
”Đừng phơi nắng nữa, nướng cậu ăn không ngon đâu.”
Trì Tự không hiểu.
Cố Ý chạm vào ống tay áo của anh, rất nhanh liền rụt tay về, mắt ti hí tham lam lướt tới lướt qua, còn có chút chột dạ:
”Mèo chủ tử không thích ăn đồ nướng.”
Trì Tự nhẹ nhàng ”Xùy” một tiếng, không để ý tới cô, đi thẳng về thư viện.
”Này, cậu chờ tớ chút đã.”
Cố Ý vung chân đi theo sau, nhưng mới đi hai bước, suýt nữa đã đụng vào anh.
Trì Tự vậy mà lại dừng lại.
Cố Ý dè dặt sờ gương mặt mình.
Hơi nóng.
Cô từng nói ”Chờ tớ một chút” với anh một trăm lần, nhưng chỉ có lần này, anh dừng lại đợi cô.
Từ nơi này mùa xuân đã bắt đầu, có vẻ như có điều gì đó khác.
”Không đâu.” Diêu Tử Tuấn quấn chăn kín, ”Nếu cậu không thích Cố thiên kim, thì chính là gay…”
Trì Tự: ”…”
Khi buổi tự học tối kết thúc, không khí ngoài trở ẩm ướt lạnh lẽo, ánh sáng trên hành lang dồi dào, dẫn đến côn trùng đầu xuân vỗ cánh bay lượn.
Cố Ý và Hạ Vũ Tâm đến căn tin cùng nhau, vừa đi vừa giẫm lên bóng của đối phương chơi đùa.
”Trong trận đấu bán kết Nghiêm Hằng vẫn giữ vững hạng nhất, cậu ta dịnh cảm ơn cậu sao?”
”Cậu ta chưa nói.” Cố Ý suy nghĩ một chút, ”Nhất định phải bắt bí cậu ta một chút.”
Hạ Vũ Tâm nheo mắt lại: ”Hôm nay trên sân khấu, hai người xứng đôi cực kỳ, cậu không cân nhắc gì sao?”
”Cân nhắc em gái cậu!”
Cố Ý đưa tay muốn bóp mặt Hạ Vũ Tâm, Hạ Vũ Tâm vội vàng né tránh, chạy một hơi vào căn tin.
Cố Ý đi theo sau lưng cô:
”Cậu dám không cho tớ bóp mặt cậu, cậu trở lại cho tớ!”
Cô lướt nhanh qua cửa căn tin, lại đụng phải Hạ Vũ Tâm chạy trở về.
Hạ nữ thần nháy nháy mắt:
”Đừng nói nhao nhao nữa, Trì Tự nhà cậu đang ăn khuya ở căn tin đây này.”
Cố Ý lập tức hiểu ý.
Hai cô gái nhỏ tùy tiện mua chút đồ, bưng đĩa thức ăn, lén lén lút lút ngồi ở phía sau Trì Tự.
Diêu Tử Tuấn ngồi đối diện Trì Tự, đối diện với các cô.
Thấy Hạ Vũ Tâm, mặt anh đỏ lên, vội vàng chào hỏi:
”Hạ nữ thần, chào buổi tối.”
Hạ Vũ Tâm hướng cậu ta cười một tiếng, Cố Ý cũng quay đầu vẫy tay một cái.
Trì Tự đưa lưng về phía các cô, trên bàn còn lại nửa dĩa cá viên, anh lại không có khẩu vị.
Diêu Tử Tuấn hết lần này tới lần khác nói đến chuyện không nên nói:
”Cố thiên kim, hôm nay cậu hát cực hay, bị cậu giữ lại đến nhũn ra.”
”Bình thường thôi.” Cố Ý dừng một chút, sắc mặt thay đổi, ”Hôm nay các cậu đi xem thi đấu à?”
”Chúng tôi đều đi, bắt đầu xem từ cậu đó.”
Cố Ý nhất thời bối rối.
Thời điểm cô bắt đầu hát, hoàn toàn không chú ý đến người xem phía dưới.
Nếu cô biết Trì Tự đến, cô có chết cũng không lên sân khấu.
Trì Tự bỏ muỗng xuống, thúc gịuc Diêu Tử Tuấn:
”Ăn nhanh lên.”
Có lẽ nguyên do là chân quá dài, thời điểm điều chỉnh tư thế ngồi, Trì Tự vô tình đá bắp chân Diêu Tử Tuấn.
Diêu Tử Tuấn trừng mắt, ở dưới bàn đạp Trì Tự một cước, còn cố ý trêu chọc anh:
”Cố thiên kim, Trì ca thấy cậu trên sân khấu hát, giận đến xanh mặt luôn, ha ha ha…”
Trì Tự: ”…Con mẹ nó cậu muốn chết?”
Cmn.
Cố Ý vội vàng nhét vào miệng một viên cá viên.
Lần đầu tiên nghe Trì Tự chửi người, thật là đẹp trai, tụt máu cũng không sao.
Cô xoay người, kéo kéo ống tay áo Trì Tự:
”Cậu không nên tức giận nha.”
Trì Tự: ”…”
Trì Tự: ”Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Cố Ý muốn giải thích: ”Tớ vốn là không muốn đi, nhưng mà tớ đã đánh cược với Nghiêm Hằng, nói nếu như cậu nói không để cho tớ đi, thì tớ nhất định phải giúp cậu ta hát.”
Trì Tự: ”Cái gì?”
Anh nghe không hiểu một chút gì.
”Chính là…Tớ tưởng rằng cậu chắc chắn chẳng muốn để ý đến tớ, cho nên đồng ý cùng cậu ta đánh cược, như vậy thì không cần giúp cậu ta hát, không nghĩ tới…”
”Khụ khụ.” Trì Tự đã rõ, ”Tôi chẳng qua là đề nghị cậu không nên đi.”
Diêu Tử Tuấn nói đùa tinh ranh: ”Thật ra thì Trì ca muốn nói là vải kaki, sóng cọ xát…”
Trì Tự ném một chiếc đũa tới, ngay chính giữa trán cậu ta.
Cố Ý xì bật cười.
Diêu Tử Tuấn thật là một người thân yêu, nhất định phải gửi cho cậu ta một bao lì xì.
Cô chợt nghĩ tới một chuyện:
”Trì Tự, người nữ sinh mà cậu đệm nhạc cho là ai vậy? Các người quen thuộc lắm sao?”
Trì Tự vẫn còn không mở miệng, Diêu Tử Tuấn lập tức tiếp lời:
”Không quen thuộc chút nào, là thân thích của bà nội Trì ca, bà nội cậu ấy bắt cậu ấy phải đệm nhạc cho người ta, Trì ca cũng ưu sầu chết. Cố thiên kim, cậu đừng có hiểu lầm, Trì ca rất là một lòng.”
Huyệt thái dương của Trì Tự đập bịch bịch, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua khuôn mặt người đối diện.
Anh nhanh chóng thu dọn dĩa thức ăn, đeo cặp đứng lên:
”Hạ Vũ Tâm.”
Đột nhiên bị chỉ đích danh khiến Hạ Vũ Tâm sững sờ: ”Hà?”
”Cái dù cậu bị mất tuần trước, là cậu ta cầm đi.” Trì Tự chỉ chỉ Diêu Tử Tuấn.
Nói xong, Trì Tự nhanh chóng rút lui.
Cả khuôn mặt Diêu Tử Tuấn trong nháy mắt có chút đỏ, đĩa thức ăn cũng không cầm, vừa chạy trốn vừa mắng:
”Này! Trì Tự đại gia!”
Hai cô gái nhỏ vẫn ở lại, cười sắp tắt thở.
Lúc Trì Tự rời đi, Cố Ý nhìn khóe miệng anh cong cong, rất ít.
Hiếm khi thấy sự bướng bỉnh cùng với sự tự đắc, đồng thời cũng bất tri bất giác mà kéo gần khoảng cách của anh với người khác.
Cố Ý biết, anh từ trước đến nay chưa thích ai.
Nếu không cô cũng sẽ không thích anh như vậy.
*
Thời điểm chuông tắt đèn vang lên, Trì Tự vừa mới lên giường, thì lại phát hiện không ai tắt đèn.
Bình thường người cuối cùng đều là Diêu Tử Tuấn, hôm nay cậu ta lăn vào chăn sớm, ác thanh ác khí nói:
”Người cuối cùng, đi xuống tắt đèn!”
Trì Tự đành phải xuống giường tắt đèn.
Tắt đèn, ký túc xa đen như mực.
Anh nhặt dưới bàn học một quả bóng rổ, nâng tay lên, dồn sức đập lên giường Diêu Tử Tuấn.
Mùng muỗi bị quả bóng đập lật ngược, Diêu Tử Tuấn bị dọa sợ hồn phi phách tán.
Trì Tự: ”Sau này ít nói bậy một chút.”
Diêu Tử Tuấn từ trên giường ngồi xoa ngực chỗ bị quả bóng đập trúng.
”Trì ca, tôi sai rồi.”
”Hừ.”
Diêu Tử Tuấn còn chưa nói hết lời:
”Nếu tôi sai, thì con mẹ nói cậu chính là gay.”
Trì Tự hít sâu một hơi: ”Lăn xuống đây.”
”Không đâu.” Diêu Tử Tuấn quấn chăn kín, ”Nếu cậu không thích Cố thiên kim, thì chính là gay…”
Trì Tự: ”…”
Một vật đen như mực bay thẳng tới ót cậu ta, Trì Tự vung mạnh tay một nắm đấm.
Bóng rổ thùng thùng trên đất mấy tiếng.
Cuối hành lang vang lên giọng oang oang của dì quản lý ký túc:
”Ký túc xá nào, ký túc xá nào nửa đêm lại chơi bóng rổ!”
Trì Tự không sợ ai, chỉ sợ mẫu dạ xoa quản lý ký túc tầng bọn anh.
Anh giấu bóng rổ vào sau bàn, nhanh chóng bò lên giường.
Tiếng đế giày lộc cộc lộc cộc của mẫu dạ xoa đi qua cửa phòng ký túc bọn anh, sáu người cùng thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Tử Tuấn yếu ớt nhả ra mấy chữ:
”Trì ca, cậu sẽ không thật sự là gay chứ?”
Trì Tự dường như nghe được âm thanh quấn kín chăn của cậu ta.
Mẹ.
Ngày hôm nay anh chửi mẹ, thậm chí còn nhiều hơn so với mười năm trước.
Sau khi nằm thẳng, Trì Tự mở điện thoại di động lên.
Trước khi đi ngủ anh có thói quen học thuộc từ đơn để gây buồn ngủ.
Kết quả là đã qua 10 phút, anh cũng không hề mở phần mềm từ đơn ra, ngược lại không hiểu sao lại lướt đến đề tài trên Zhihu—-
”Đánh giá học sinh Nhất trung Dung Châu năm 2015 Cố Ý?”
Từ lầu 1 đến 100, dường như đều nói Cố Ý não tàn.
Kéo tới lầu 120, anh thấy điều kia ”Cố thiên kim hư hư thực thực danh hoa có chủ”, cùng với mấy tấm hình mà tầng chủ bổ sung.
Xuống chút nữa, còn có hình chụp chung mà Cố Ý với Nghiêm Hằng cùng tham gia top mười cuộc thi ca sĩ.
Hai người bọn họ mỉm cười phơi phới hướng về phía ống kính, nam cao gầy tuấn tú, nữ khuôn mặt đẹp xinh xắn, đứng chung một chỗ rất hoà hợp.
Hòa hợp?
Khóe miệng Trì Tự giật một cái, tiếp tục kéo xuống.
Một điều cuối cùng là lúc xế chiều hôm nay mới xuất hiện, tầng chủ tên là ”Nghiêm Hằng”.
Phía dưới ”Nghiêm Hằng” là phúc đáp:
”Kéo xem các lầu, cơn sóng lòng của chính mình dâng trào, trăm cảm xúc lẫn lộn.
Đầu tiên, lần nữa cảm ơn Cố thiên kim đại ân đại đức, dưới sự giúp đỡ của Cố thiên kim, tôi từ tên tiểu sinh vô sinh năm nhất, nhảy lên thành đệ nhất phú thiếu Dung Châu nổi tiếng ngang với Cố thiên kim đệ nhất, tự mình cảm thấy vô cùng vui mừng, không gì có thể báo đáp.
Hôm nay mục tiêu trở thành người được toàn trường trọng vọng đã đạt được, vì vậy cần phải ở đây làm sáng tỏ một chút:
Mối quan hệ giữa tôi với Cố thiên kim thật tế chỉ là quan tâm bảo ban nhau, bạn bè tâm sự, nói tôi thích cậu ấy, mọi người cho rằng mắt tôi mù sao?”
…
Qủy gì vậy.
Trì Tự trở mình, đem đoạn thoại không có chút logic này nhìn lại một lần.
Cho nên cậu ta không thích Cố Ý sao?
Nếu như không thích…
Thì là gay rồi.
Cmn.
Trì Tự bị chính mấy chữ trong đầu bay ra dọa sợ hết hồn.
”Không thích Cố Ý, thì chính là gay.”
”Không thích Cố Ý, thì chính là gay.”
Những lời này giống như linh hồn quỷ bay tới bay lui trong đầu anh.
Một hộp thông báo đột nhiên nhảy ra một tin trên điện thoại di động.
Cố Ý: <Ăn cá ăn cá~ đã ngủ chưa?>
Thấy tên Cố Ý, Trì Tự lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Bên ký túc xá nữ bên này, Cố thiên kim thế nhưng lại cười ngớ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trì Tự: <Chưa>
Ký túc xá đen kịt, Cố Ý dựa gối tựa tường, cặp mắt đào hoa nhìn chăm chú, cười như cảnh xuân.
<Làm gì?
<Tớ phải đi thư viện sắp xếp kệ sách, nhưng mà xe đẩy của thư viện siêu khó đẩy, tớ đẩy nó không di chuyển.>
<Vậy lần trước cậu đẩy làm sao>
Gửi xong tin này, Trì Tự mới nhớ lại, lần trước hẳn là Nghiêm Hằng giúp cô.
Cố Ý: <Tớ mặc kệ, tớ muốn cậu giúp tớ>
Trì Tự: <…>
Cố Ý: <Có được hay không>
Cố Ý: <Meow meow ~>
Cố Ý: <Meow ô meow ô meow ô>
Cố Ý: <Cậu không đồng ý, tớ sẽ gào thét cả đêm đó>
Cố Ý: <Còn có thể leo vào ký túc xá các cậu đem cậu ăn tươi>
Ánh đèn màn hình mờ mờ chiếu sáng lên gương mặt Trì Tự, soi ra ngay tại khóe miệng của anh có một lúm đồng tiền thật nhỏ.
Trì Tự: <Được rồi>
”Yeah!”
Cố Ý hưng phấn lăn lộn trên giường.
Ở tận đáy lòng pháo hoa nổ đùng đùng, không gian đen sì trước tầm mắt lúc này cũng vô hình trung được pháo hoa chiếu sáng thành màu sắc rực rỡ.
Cố Ý: <Cậu đừng cho tớ leo cây nữa đấy>
Cố Ý: <Đương nhiên, cậu cũng có thể cho tớ leo cây>
Trì Tự: <?>
Cố Ý dùng chăn che kín đầu, hạ thấp giọng rồi gửi cho anh ấy một đoạn thoại:
”Lừa dối tớ thì phải lấy thân báo đáp, kư kư kư…”
Trì Tự ấn mở đoạn thoại:
”#*%&#%*, kư kư kư…”
Thanh âm mơ mơ hồ hồ, giống như đang bực bội nói trong chăn, anh chỉ nghe được âm thanh cuối cùng kia là một đoạn cười đè nén quái dị.
Có chút rạo rực, còn có chút đắc ý.
Trì Tự tiện tay trả lời một câu:
<Được>
”Ha ha ha…”
Nếu cô lại lăn lộn như vậy một lần nữa, thì ván giường sẽ sụp mất đi.
Nhưng mà cô không nhịn được.
Trì Tự không phải là một người lạnh lùng, cũng không phải là người nổi hứng đáng yêu, mà là thiên sứ nhỏ!
”Cố Ý.” Xá Trường có ý tốt hỏi, ”Cậu không sao chứ?”
Xá Trường nhát gan, trong lòng có chút sợ hãi.
Hơn nửa đêm rồi, bạn cùng phòng đột nhiên quằn quại mãnh liệt ở trên giường, quả thực có chút dọa người.
Chẳng lẽ là trúng tà sao?
Cố Ý: ”Tớ trúng tà, kư kư kư…”
Xá Trường: ”…”
Thật là đáng sợ, cô hay là cứ ngủ đi.
*****
Ngày hôm sau, vừa vặn là tiết trồng cây.
Ngày xuân tươi đẹp, đám mây trôi được vẽ lên chân trời xanh thẳm sáng sủa, mặt trời treo trên cao, nhiệt độ lại không cao, chỉ có phơi nắng lâu, mới có thể cảm nhận được một chút ấm áp.
Trì Tự phơi nắng vài phút, phần gáy hơi hơi hơi ấm, rất thoải mái.
Anh đứng dưới bóng râm bên ngoài cửa thư viện, chắp tay sau lưng, nếu không phải anh thân cao chân dài lưng thẳng tắp, thì thật đúng là rất giống như một ông cụ non phơi nắng.
Ở một bên thư viện, con đường bên cạnh hồ Phượng Hoàng truyền đến tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng vui vẻ.
Một cô gái nhỏ mặc áo khoác đồng phục của trường, tóc ngắn đen nhánh chạy tới.
Bên trong bộ đồng phục học sinh mùa đông màu trắng của cô là một cái áo lông dê màu hồng ấm áp, màu hồng rất nhạt, nhưng bởi vì da cô trắng, nên màu sắc của quần áo lại càng hiện ra ấm áp hơn.
Vào ban ngày ánh sáng mặt trời lên cực đỉnh, nhưng khi nhìn vào cặp mắt của Cố Ý lại giống như có ma pháp, so với ánh sáng mặt trời còn chói mắt hơn.
Cô đứng trước mặt Trì Tự, thở hổn hển, gò má trắng như tuyết có chút hồng.
Đôi mắt có hình dáng cánh hoa đào, khuôn mặt có màu sắc của hoa đào.
Trì Tự nghĩ, đời trước cô nhất định là cây đào trong khóm hoa của yêu tinh.
Nhưng mà tiểu yêu tinh mở miệng tự cho mình là Mèo chủ tử:
”Miêu đại gia tới rồi, cậu không chờ lâu chứ?”
Trì Tự lắc đầu: ”Vừa mới tới.”
”Đừng phơi nắng nữa, nướng cậu ăn không ngon đâu.”
Trì Tự không hiểu.
Cố Ý chạm vào ống tay áo của anh, rất nhanh liền rụt tay về, mắt ti hí tham lam lướt tới lướt qua, còn có chút chột dạ:
”Mèo chủ tử không thích ăn đồ nướng.”
Trì Tự nhẹ nhàng ”Xùy” một tiếng, không để ý tới cô, đi thẳng về thư viện.
”Này, cậu chờ tớ chút đã.”
Cố Ý vung chân đi theo sau, nhưng mới đi hai bước, suýt nữa đã đụng vào anh.
Trì Tự vậy mà lại dừng lại.
Cố Ý dè dặt sờ gương mặt mình.
Hơi nóng.
Cô từng nói ”Chờ tớ một chút” với anh một trăm lần, nhưng chỉ có lần này, anh dừng lại đợi cô.
Từ nơi này mùa xuân đã bắt đầu, có vẻ như có điều gì đó khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook