Phong Mang
Chương 311: Hạ du (1a)

Từ lúc Hạ Dương Trác xuất ngoại, Du Minh chuyển sang tiếp nhận công việc của Vương Trung Đỉnh, trở thành nửa người đại diện của Hàn Đông, cùng hắn chạy đông chạy tây, còn phải lo lắng công việc quản lý ở công ty, cả ngày không có phút nào nhàn rỗi.

Việc này khiến cho Hạ Hoằng Uy phi thường bất mãn.

Lúc trước hai người không ở chung, thỉnh thoảng gặp gỡ một buổi ở khách sạn thì không sao. Hiện tại cùng ăn cùng ở, ánh mắt Hạ Hoằng Uy hai mươi bốn giờ không rời người Du Minh, những vấn đề lúc trước chưa từng gặp giờ đều toát ra đây.

Mâu thuẫn rõ ràng nhất là phương thức sinh hoạt.

Hạ Hoằng Uy xuất thân quý tộc, tuy nói là người có lăn lộn, nhưng trên phương diện sinh hoạt vẫn là rất chú trọng, mỗi ngày làm việc, nghỉ ngơi, giải trí, rèn luyện thân thể, một cái cũng không thiếu. Du Minh thì không như vậy, sinh hoạt hàng ngày cực độ hỗn loạn, ăn cơm không đúng bữa, ngủ không đúng giờ, trước kia vô luận bận rộn đến bao nhiêu cũng phải kiên trì luyện tập vũ đạo, hiện tại về nhà liền giống như bùn nhão chất đống trên giường.

Nhớ ngày đó Hạ Hoằng Uy coi trọng Du Minh chính là ở vũ đạo của cậu, hiện nay nhìn thấy Du Minh "sa đọa" như thế, Hạ Hoằng Uy có thể nào không lo lắng?

Vì thế, để điều động tinh thần tích cực của Du Minh, Hạ Hoằng Uy mỗi ngày luyện tập đều sẽ kéo cậu theo.

Lúc đầu còn ở phòng tập thể hình, sau đó ngại phòng tập thể hình quá xa, lại chuyển sang tiến hành trong phòng ngủ. Lại sau đó biến thành Hạ Hoằng Uy một mình tập luyện, Du Minh không tự nguyện nằm sấp trên giường nhìn hắn.

"Dậy, cùng tôi tập hít đất." Hạ Hoằng Uy ra lệnh.

Diễn cảm Du Minh không chút thay đổi nói, "Buồn ngủ."

"Mới tám giờ, ngủ cái gì mà ngủ?" Hạ Hoằng Uy đen mặt quát lớn.

Du Minh không hề có phản ứng.

Hạ Hoằng Uy ngoan cố nói, "Em còn như vậy, người nằm trên giường này sẽ thay đổi."

Nghe nói như thế, ánh mắt Du Minh mới có một tia biến hóa, cậu bước đến bên cạnh Hạ Hoằng Uy, yên lặng nhìn hắn một trận, tiếp theo chậm rãi...... nằm sấp trên người hắn.

(Du Minh thay đổi thật rồi T___T ngày xưa mà nghe nói thế thề là sập cửa đi thẳng luôn. Giờ phảng phất có mùi tiện của Hàn Đông =)))

Trên lưng Hạ Hoằng Uy trĩu xuống, giận đến hơi kém lật người nhảy lên, hung hăng đè Du Minh xuống đất dạy dỗ một trận.

"Tôi bảo em cùng tôi tập hít đất!"

"Đây không phải cùng nhau sao?"

"Em như vậy có khác gì với nằm trên giường? Không phải là cần chuyển động sao?"

"Đúng vậy, đây không phải là đang chuyển động sao?"

Thế nhưng Hạ Hoằng Uy chỉ ồn ào thêm hai câu liền thôi, mang theo cả Du Minh ở trên lưng, tiếp tục luyện tập, coi như là phụ trách huấn luyện đi. Làm đến cuối cùng, Hạ Hoằng Uy cảm giác sắp chống đỡ không nổi nữa, liền hướng Du Minh nói, "Xuống đi."

Người trên lưng một chút động tĩnh cũng không có.

Hạ Hoằng Uy quay đầu nhìn lại, hai mắt vị phía sau kia đã khép lại rồi.

"Ta sát, phục em rồi."

Hạ Hoằng Uy đầu tiên là chậm rãi nằm sấp xuống đất, lại dùng một cánh tay siết chặt eo Du Minh, từ từ trở mình lại. Thấy không đánh thức cậu, liền buông động tác, ôm người đi đến nhà tắm.

(có phải đôi này ít xuất hiện cho nên mỗi lần sủng là tôi lại không thể kiềm chế được không ಥ_ಥ)

Kết quả, Hạ Hoằng Uy vừa mới xả đầy nước, tính toán thư thư phục phục ngâm mình một lát, lại bị người nào đó giữ cổ ấn xuống nước, sặc liền mấy ngụm.

Bên tai vang lên tiếng cười vui vẻ hiếm có.

Đây không phải lần đầu tiên Du Minh giở trò xấu, Hạ Hoằng Uy phát hiện Du Minh người này càng ở chung lâu, càng sẽ phát hiện các loại tiểu kỳ ba cùng tiểu phúc hắc của cậu.

Vì thế, Hạ Hoằng Uy liền cứ ở trong nước không nhúc nhích, yên lặng một lúc lâu.

Mặt Du Minh biến sắc, thò đầu qua xem xét tình hình, kết quả gương mặt đẹp trai kia của Hạ Hoằng Uy bất chợt từ trong vùng lên, dọa Du Minh sợ tới mức lảo đảo về phía sau, bị văng đầy một mặt nước.

Ngay khi Du Minh kinh hồn chưa định, Hạ Hoằng Uy nhanh chóng phản công, áp Du Minh xuống dưới thân, một bên đánh mông một bên răn dạy, "Tiểu kỹ nữ, cũng dám đánh lén lão công? Trả lại cho em!"

Du Minh giãy dụa cầu xin một hồi lâu.

Hạ Hoằng Uy rốt cuộc dừng tay, đem động tác đánh sửa thành xoa nắn, ánh mắt sắc bén cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Tôi thích em thân mật với tôi."

Biểu tình Du Minh tuy rằng đã khôi phục vẻ lạnh nhạt cố hữu, nhưng từ quang mang trong ánh mắt có thể nhìn ra được, cậu cũng rất hưởng thụ quá trình này.

"Có từng làm qua như vậy với người khác không?" Hạ Hoằng Uy cắn Du Minh tai hỏi.

Du Minh thản nhiên trả lời, "Chưa từng."

Hạ Hoằng Uy tương đối vừa lòng với đáp án này của Du Minh, nhưng lại vẫn xấu miệng hỏi, "Có từng nghĩ tới để cho người khác làm em không?"

Du Minh vốn xem thường trả lời vấn đề này, nhưng ngón tay Hạ Hoằng Uy phủ trên mông cậu đang muốn thò vào bên trong, bức bách Du Minh đành phải đè lại cổ tay người kia, hô hấp đứt quãng trả lờ, "Không nghĩ tới."

"Cũng không nghĩ tới Hàn Đông sao?" Hạ Hoằng Uy bám riết không tha.

Du Minh các loại không chịu nổi, muốn nói cậu từng thích qua Hàn Đông là thật, thế nhưng bảo cậu tưởng tượng ra quan hệ nhục thể cùng Hàn Đông, vẫn là có chút không chấp nhận nổi.

"Không có." Lại là hai chữ khẳng định.

Máu Hạ Hoằng Uy dần dần nóng lên, đem cả người Du Minh khóa vào trong lòng, hai cái chân tách sang hai bên thân thể, dương v*t cương cứng xâm nhập vào mật đạo ướt át kia."Chỉ để cho mình tôi làm sao?" Ân một tiếng không biết là rên rỉ hay là trả lời.

Hạ Hoằng Uy cố tình không thuận theo không buông tha:"Nói ra."

"Nói cái gì?" Du Minh cố ý giả ngu.

"Nói em chỉ cho một mình tôi làm."

Nhãn cầu Du Minh trợn ngược, u u trả lời, "Có ý nghĩa sao?"

Hạ Hoằng Uy dùng đầu lưỡi ướt át đâm chọc vị trí nếp uốn mẫn cảm, Du Minh ngứa đến liều mạng kháng cự, lại bị Hạ Hoằng Uy bóp chặt hai tay, tiếp tục có từng chút từng chút đâm chọc.

"Nói hay không? Em có nói không?"

Du Minh rốt cuộc đầu hàng phát ra âm thanh nức nở, "Chỉ cho anh một mình làm."

Hạ Hoằng Uy nháy như tiêm máu gà cắn loạn một trận lên mặt Du Minh:"Lão công làm em như vậy...... làm như thế này......"

Xin ngẫm lại gương mặt đáng yêu ẩn nhẫn không phát của Du Minh.

......

Một trận "Phiên vân phúc vũ" qua đi, trong mắt Du Minh đã nhiễm lên một tầng mệt mỏi.

Hạ Hoằng Uy vừa hút thuốc vừa nói:"Tôi gặp Đại Vương xin cho em vài ngày nghỉ, chúng ta về nhà một chuyến."

"Về nhà?"

"Về nhà em, Thượng Hải." Hạ Hoằng Uy nói.

Du Minh trầm mặc, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vài phần lo lắng.

"Em không về nhà cũng được, mời cha mẹ đến Bắc Kinh." Hạ Hoằng Uy nói.

"Không được." Du Minh trực tiếp cự tuyệt,"Ba mẹ em không quen sinh hoạt bên này, huống hồ em cũng không muốn để bọn họ tiếp xúc với hoàn cảnh cuộc sống này."

"Vậy em còn không cùng tôi về Thượng Hải?"

Du Minh vẫn là do dự không quyết:"Anh xác định có thể thuyết phục Vương tổng sao? Hiện tại chính là thời điểm sự nghiệp Hàn Đông như mặt trời ban trưa, bên cạnh không thể không có người."

"Còn Vương Trung Đỉnh thì để làm gì? Lại nói, em cho rằng cậu ta nguyện ý cho em cả ngày cùng Hàn Đông?"

Được rồi...... Du Minh trầm mặc một lát, vẫn là hỏi:"Vậy...... Anh cũng về cùng?"

"Bằng không thì sao? Em cho là lần này tôi bảo em về là làm gì?"

Du Minh không nói.

Hạ Hoằng Uy nhìn ra sắc mặt đầy ưu tư của Du Minh, cố ý hừ nói, "Như thế nào? Hiện tại biết đau lòng cho cha mẹ? Nhớ ngày đó mẹ tôi nằm viện, tôi không phải cũng đành cứng rắn sao?"

"Không phải......" Du Minh hơn nửa ngày mới mở miệng,"Em là sợ bọn họ tỏ thái độ với anh."

Bị cha mẹ đối phương ghét bỏ, cái loại tư vị này, Du Minh đến nay còn khắc cốt ghi tâm, cậu không muốn Hạ Hoằng Uy lại nếm phải. Huống hồ cậu không muốn nhìn thấy Hạ Hoằng Uy một nam nhân tâm cao khí ngạo như vậy, vì lấy lòng cha mẹ cậu mà ăn nói khép nép.

Bàn tay to rộng khớp xương nổi thành đoàn của Hạ Hoằng Uy kéo Du Minh ấn lại trong ngực mình, ngữ khí nói chuyện lại mềm xuống."Em cho rằng cha mẹ em ngốc a, tin đồn truyền nhiều năm như vậy, bọn họ một chút cũng không nhận ra sao?"

Du Minh thở dài:"Anh không biết phụ mẫu em, cho dù em có làm rõ cùng bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tỏ vẻ gì, thế nhưng sẽ tạo ra một không khí gia đình đặc biệt áp lực, phương thức này ngược lại mới là khó đối phó nhất."

"Tôi không phải thành công đối phó em rồi sao?" Hạ Hoằng Uy cười nói.

Du Minh thầm mắng chửi mấy câu, cuối cùng vẫn là không lay chuyển được quyết tâm của Hạ Hoằng Uy, gật đầu đáp ứng.

Ba ngày sau, hai người lên đường "Về nhà mẹ đẻ".

Tới sân bay đón là mấy bằng hữu của Du Minh.

Mấy bằng hữu này hầu như đều là bạn học của Du Minh, có nam có nữ, tuy rằng quan hệ với Du Minh đều không tồi, nhưng rất ít hỏi thăm Du Minh chuyện trong giới, đối với Hạ Hoằng Uy lại càng hoàn toàn không biết gì cả. Lần này nghe nói Du Minh muốn dẫn "Vị kia" đến, những bằng hữu này cũng kiềm chế không nổi kích động, lén bát quái.

"Đại kim chủ rốt cuộc muốn hiện thân rồi, nhiều năm như vậy tôi cố nhịn không hỏi dễ dàng sao?"

"Cậu nói người kia là bộ dạng gì?"

"Đại kim chủ có thể là cái dạng gì? Không phải đều chỉ một bộ dáng sao?"

"Cũng đúng vậy, vạn nhất bộ dạng đặc biệt khó nhìn, ta cũng không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt Du Minh."

"......"

Đang trò chuyện, đột nhiên một thân ảnh quen thuộc lặng lẽ tiến vào tầm mắt.

"Hush...... Đừng nói nữa, đến rồi đến rồi."

Du Minh cũng đã nhìn thấy những bằng hữu này, vừa chào hỏi vừa bước lại đây, Hạ Hoằng Uy đi theo phía sau cậu.

"Kháo...... soái ca kia là ai a?"

"Chẳng lẽ là nghệ sĩ cậu ấy mới mang?"

"Không thể nào? Người này nếu là bưng lên thì phải hỏa thành cái dạng gì?"

"Du Minh làm sao lại nhặt được bảo vật như vậy?"

"......"

Du Minh sớm đã thích ứng với việc Hạ Hoằng Uy khiến người khác chú ý, một chút cũng không kinh ngạc đối với một đống ánh mắt tụ lại đây của đám bằng hữu. Hạ Hoằng Uy lại càng là thói quen, một mình đơn độc hiên ngang đứng cách đó không xa, trên mặt không có biểu tình gì.

"Ai nha, cậu béo." Du Minh triều một nữ hài nói.

Cô gái kia dương tay đập một quyền lên ngực Du Minh:"Cậu đáng ghét, đáng ghét......"

Vừa nháo xong, lập tức cảm giác ở bên cạnh phóng tới hai ánh mắt có vẻ không thiện ý.

Da đầu cô gái run lên một trận, rốt cuộc đem lời đã nghẹn hồi lâu hỏi ra:"Vị kia là ai a?"

Du Minh hơn nửa ngày mới mở miệng:"Chính là...... người tôi đã nhắc với các cậu."

Mấy bằng hữu trong nháy mắt tất cả đều hóa đá, ánh mắt cương ngạnh định trụ trên người Hạ Hoằng Uy một lúc lâu, mới chậm rãi di chuyển đến mặt Du Minh."Chính là...... vị kia của cậu?"

Tuy rằng đã tiếp nhận mối quan hệ này, nhưng khi Du Minh thừa nhận lại vẫn là không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng những bằng hữu này của cậu thì không nghĩ như vậy, con mẹ cậu nó cái gì không được tự nhiên? Lão tử nếu có đối tượng thế này, quản gì hắn là nam là nữ, sớm đã chiêu cáo thiên hạ rồi.

"Nào, mọi người còn chưa ăn cơm đi?" Một bằng hữu mở miệng đánh vỡ không khí xấu hổ này.

Du Minh gật gật đầu, lại hỏi Hạ Hoằng Uy:"Anh đói không?"

"Tôi vẫn ổn." Hạ Hoằng Uy nói.

Mấy bằng hữu nghe xong lại châu đầu ghé tai.

"Giọng nói cư nhiên lại dễ nghe như vậy."

"Đúng vậy, nhìn rất lạnh lùng, mở miệng với Du Minh lại nói đến đặc biệt ôn nhu."

"Emma...... Tôi đều nổi da gà rồi."

"......"

Sau đó, một đám người vây quanh một bàn ăn, trong lúc đó rất ít trao đổi, nhưng ai cũng không cảm giác thời gian chậm chạp. Bởi vì tất cả mọi người đều đang trộm ngắm Hạ Hoằng Uy, vội vàng quan sát tương tác giữa Hạ Hoằng Uy cùng Du Minh.

Hạ Hoằng Uy cũng rất ít nói chuyện, không hỏi cơ hồ không chủ động mở miệng nói chuyện phiếm. Hơn nữa thời điểm người khác nói chuyện, hắn cũng rất ít tham dự. Chỉ có đề tài nào có đề cập đến Du Minh, ánh mắt mới có thể tụ lại trên mặt người kia một lúc. Dần dà, mọi người đều nắm được tính tình Hạ Hoằng Uy, nội dung tán gẫu hoàn toàn xuay quanh Du Minh.

"Du Minh lên lớp toàn là trộm ngủ, lớp chúng tôi đều gọi cậu ấy Thần Ngủ."

"Người khác nghe nhạc đều là an thần, Du Minh vừa nghe nhạc liền ngồi không yên, cho nên chúng ta thường thừa dịp cậu ấy ngủ mà bật nhạc."

"Du Minh chưa từng đề cập qua với chúng tôi về bằng hữu ở Bắc Kinh, chỉ từng nhắc đến một mình anh. Nói anh tay nghề thủ công mỹ nghệ rất lợi hại, còn dùng đầu gỗ làm thành kiện cầm tay tặng cậu ấy."

Đồ cầm tay là vật nhỏ như móc treo chìa khóa hay móc điện thoại linh tinh kiểu như thế này =>

"......"

Hạ Hoằng Uy thật vất vả mới dấy lên mộ tia hứng trí, lại bị một câu cuối cùng dập tắt rồi.

Không khí nhanh chóng đông kết thành băng.

Người mới vừa vuốt mông ngựa tựa hồ cũng ý thức được mình không chụp không đúng chỗ, vội vàng im miệng, cắm đầu bới cơm.

Hạ Hoằng Uy đứng dậy, "Mấy người ăn trước, tôi đi hút điếu thuốc." Dứt lời liền xoay người vào buồng vệ sinh.

Chưa đầy một lúc, Du Minh cũng theo vào.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị a?"

Hạ Hoằng Uy quay lưng lại với Du Minh hút thuốc, nghe nói như thế, lập tức dụi tắt tàn thuốc, xoay người đẩy cậu đến góc tường, trong ánh mắt đều là hung hãn.

"Nhắc đến hắn lại không hề nhắc đến tôi? Ân?"

Du Minh thản nhiên trả lời, "Chút tiểu dấm chua ấy anh cũng ăn?"

Hạ Hoằng Uy nghe nói như thế càng giận, trực tiếp thò tay vào trong quần Du Minh, trừng phạt mà nhéo một phen trên khối thịt mông mềm kia.

"Về sau còn tiếp tục nhớ thương hắn, tôi sẽ ăn em."

Du Minh ăn đau, cáu giận đến một quyền trên bụng Hạ Hoằng Uy.

Hạ Hoằng Uy kéo lấy cánh tay muốn rút lui của cậu, trêu tức nói, "Tiểu nắm đấm còn rất cứng rắn."

"Buông tay." Du Minh nói.

Hạ Hoằng Uy cố tình kéo.

"Em phải trở về ăn cơm."

"Tôi cũng trở về ăn cơm, kéo em không phải vừa đúng sao?"

Du Minh một bộ biểu tình bất lực:"Nhiều người nhìn đó?"

"Nhìn thì làm sao? Em không phải sớm đã làm rõ?"

"Nhưng......"

Hạ Hoằng Uy không đợi Du Minh nói xong, trực tiếp quyết đoán kéo người ra ngoài.

Trong phòng ăn đầu tiên là một trận tĩnh mịch, tiếp theo liền phát ra một trận ồn ào.

Hạ Hoằng Uy rốt cuộc lộra nụ cười đầu tiên trước mặt mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương