Phong Mang
-
Chương 22: Khác biệt
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Ở nhà trọ sa hoa, mặc áo choàng tắm trắng tinh, ngồi trên ghế sa lon bằng da nhập khẩu, tìm tin tức của Lương Cảnh, Lý Thượng vẫn có cảm giác không thực.
Bạn học từ hồi đại học gọi điện tới hỏi: “Tìm được công việc chính thức nào chưa?”
Lý Thượng cười đùa: “Diễn viên có tính không?”
“Đi chết đi, mày học ngành máy móc công trình mà có thể làm ngôi sao, ông đây ăn một thùng phân người!” [poor em =))]
Lý Thượng cười ha ha, đang muốn nói tiếp, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Có người tới, không thèm nói chuyện với mày nữa.”
Lý Thượng mở cửa, người tới là Lương Cảnh, trong lòng không tự chủ mà khẩn trương.
“Ngủ không được à, tới đây kiểm tra lại thân thể.” Lương Cảnh lập tức đi vào.
Lý Thượng kinh ngạc, “Kiểm tra thân thể?”
Tiểu Văn đi sát theo sau, đem thước dây, thước đo góc, compa đủ loại vào nhà.
“Từ lần trước mình gặp tới giờ cũng chừng mười ngày rồi, dạo gần đây nếu cậu không chú ý ăn uống có thể khiến các số đo bị thay đổi. Nếu chênh lệch không quá lớn mình có thể thừa dịp hai ngày này bù lại một chút.”
Lý Thượng không hiểu, “Chúng ta… đã từng gặp sao?”
Lương Cảnh không giải thích, chỉ gọi Tiểu Văn hất cằm ý bảo cậu bắt đầu.
Lý Thượng từ trên xuống dưới bị lột sạch sẽ.
Tiểu Văn cẩn thận đo đo đếm đếm trên người Lý Thượng, ngoại trừ chiều cao mà Lương Cảnh đã từng nói, vòng mông, dài chân, còn tính cả vòng chân, vòng đùi và đường cong chân cũng phải đo. Toàn bộ quá trình tốn mất nửa tiếng, mãi tới lúc Tiểu Văn khẳng định không đo nhầm, mới đưa cho Lương Cảnh.
Lương Cảnh quét bảng số liệu từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt nặng nề thêm mấy lần.
Lý Thượng đứng cạnh nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Lương Cảnh mặt bình tĩnh thì thào, “Lúc đó mình nhìn rất chính xác mà, cho dù có chênh lệch cũng không thể lớn như vậy…” Dứt lời lại đi về phía Lý Thượng, “Để tôi tự đo.”
Lần thứ hai đo kết quả vẫn thế.
Nếu nhìn bằng mắt thường, dáng người của Lý Thượng và Hàn Đông không khác nhau mấy. Chỉ khi nào cởi quần áo đo chính xác sẽ thấy các chỉ số khác nhau rất nhiều. Ví dụ như vòng mông, vòng chân, vân vân nếu khác, có thể dùng chút thủ đoạn. Nhưng Lý Thượng chân kém hơn tới 18mm, người cao cũng không bằng, đây không có khả năng chỉ trong hai ngày có thể bù lại.
“Cái quần này là của cậu sao?” Lương Cảnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Đầu lưỡi Lý Thượng cứng đờ, “Sao… Sao vậy?”
Tiểu Văn bên cạnh ngắt lời, “Tổng giám lúc đang trên đường thì thấy cậu, lúc dừng xe thì cậu đã đi rồi, chỉ còn lấy được miếng vải của cái quần dính trên hàng rào bảo vệ. Chúng tôi vì muốn tìm cậu mới tới cửa Bắc Ảnh tuyển người, bằng không cậu nghĩ đại công ty như vậy còn có thể thiếu người…”
“Được rồi!” Lương Cảnh ngắt lời Tiểu Văn, trực tiếp hỏi Lý Thượng, “Cái quần này rốt cuộc có phải của cậu không?”
Lý Thượng là người rõ ràng nhất cái quần này có phải của mình không, nhưng hắn không muốn nói nó không phải của mình. Tình cảnh của hắn lúc này giống như một người dùng một vạn chơi một cái thắng liền ba trăm vạn, sau đó lại thua tới chỉ còn lại một vạn, tuy rằng không lời cũng không lỗ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
“À… Ngài nói hôm đó? Tôi lúc đó đang đánh nhau nên bị treo ngược lên hàng rào bảo hộ.”
Một câu khẳng định hoàn toàn đập nát ý niệm của Lương Cảnh.
“Vương Trung Đỉnh, xem ra anh kiên quyết muốn trừ tôi.” Lương Cảnh cười lạnh.
Tiểu Văn mở miệng khuyên nhủ: “Tổng giám, ngài đừng nóng vội, mình còn thời gian hai ngày nữa có thể tìm mà.”
“Tìm? Tìm ở đâu bây giờ?” Lương Cảnh đột nhiên rống giận, “Trên đời này làm sao có thể tồn tại một người sống y hệt như yêu cầu của người khác? Ông đây tìm ba tháng, tìm được một người đáng tin tưởng, cuối cùng thì sao? Khác tới gần 2cm! Làm sao mà ông có thể chấp nhận được!”
* * *
Ở nhà trọ sa hoa, mặc áo choàng tắm trắng tinh, ngồi trên ghế sa lon bằng da nhập khẩu, tìm tin tức của Lương Cảnh, Lý Thượng vẫn có cảm giác không thực.
Bạn học từ hồi đại học gọi điện tới hỏi: “Tìm được công việc chính thức nào chưa?”
Lý Thượng cười đùa: “Diễn viên có tính không?”
“Đi chết đi, mày học ngành máy móc công trình mà có thể làm ngôi sao, ông đây ăn một thùng phân người!” [poor em =))]
Lý Thượng cười ha ha, đang muốn nói tiếp, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Có người tới, không thèm nói chuyện với mày nữa.”
Lý Thượng mở cửa, người tới là Lương Cảnh, trong lòng không tự chủ mà khẩn trương.
“Ngủ không được à, tới đây kiểm tra lại thân thể.” Lương Cảnh lập tức đi vào.
Lý Thượng kinh ngạc, “Kiểm tra thân thể?”
Tiểu Văn đi sát theo sau, đem thước dây, thước đo góc, compa đủ loại vào nhà.
“Từ lần trước mình gặp tới giờ cũng chừng mười ngày rồi, dạo gần đây nếu cậu không chú ý ăn uống có thể khiến các số đo bị thay đổi. Nếu chênh lệch không quá lớn mình có thể thừa dịp hai ngày này bù lại một chút.”
Lý Thượng không hiểu, “Chúng ta… đã từng gặp sao?”
Lương Cảnh không giải thích, chỉ gọi Tiểu Văn hất cằm ý bảo cậu bắt đầu.
Lý Thượng từ trên xuống dưới bị lột sạch sẽ.
Tiểu Văn cẩn thận đo đo đếm đếm trên người Lý Thượng, ngoại trừ chiều cao mà Lương Cảnh đã từng nói, vòng mông, dài chân, còn tính cả vòng chân, vòng đùi và đường cong chân cũng phải đo. Toàn bộ quá trình tốn mất nửa tiếng, mãi tới lúc Tiểu Văn khẳng định không đo nhầm, mới đưa cho Lương Cảnh.
Lương Cảnh quét bảng số liệu từ trên xuống dưới, biểu tình trên mặt nặng nề thêm mấy lần.
Lý Thượng đứng cạnh nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.
Lương Cảnh mặt bình tĩnh thì thào, “Lúc đó mình nhìn rất chính xác mà, cho dù có chênh lệch cũng không thể lớn như vậy…” Dứt lời lại đi về phía Lý Thượng, “Để tôi tự đo.”
Lần thứ hai đo kết quả vẫn thế.
Nếu nhìn bằng mắt thường, dáng người của Lý Thượng và Hàn Đông không khác nhau mấy. Chỉ khi nào cởi quần áo đo chính xác sẽ thấy các chỉ số khác nhau rất nhiều. Ví dụ như vòng mông, vòng chân, vân vân nếu khác, có thể dùng chút thủ đoạn. Nhưng Lý Thượng chân kém hơn tới 18mm, người cao cũng không bằng, đây không có khả năng chỉ trong hai ngày có thể bù lại.
“Cái quần này là của cậu sao?” Lương Cảnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Đầu lưỡi Lý Thượng cứng đờ, “Sao… Sao vậy?”
Tiểu Văn bên cạnh ngắt lời, “Tổng giám lúc đang trên đường thì thấy cậu, lúc dừng xe thì cậu đã đi rồi, chỉ còn lấy được miếng vải của cái quần dính trên hàng rào bảo vệ. Chúng tôi vì muốn tìm cậu mới tới cửa Bắc Ảnh tuyển người, bằng không cậu nghĩ đại công ty như vậy còn có thể thiếu người…”
“Được rồi!” Lương Cảnh ngắt lời Tiểu Văn, trực tiếp hỏi Lý Thượng, “Cái quần này rốt cuộc có phải của cậu không?”
Lý Thượng là người rõ ràng nhất cái quần này có phải của mình không, nhưng hắn không muốn nói nó không phải của mình. Tình cảnh của hắn lúc này giống như một người dùng một vạn chơi một cái thắng liền ba trăm vạn, sau đó lại thua tới chỉ còn lại một vạn, tuy rằng không lời cũng không lỗ, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
“À… Ngài nói hôm đó? Tôi lúc đó đang đánh nhau nên bị treo ngược lên hàng rào bảo hộ.”
Một câu khẳng định hoàn toàn đập nát ý niệm của Lương Cảnh.
“Vương Trung Đỉnh, xem ra anh kiên quyết muốn trừ tôi.” Lương Cảnh cười lạnh.
Tiểu Văn mở miệng khuyên nhủ: “Tổng giám, ngài đừng nóng vội, mình còn thời gian hai ngày nữa có thể tìm mà.”
“Tìm? Tìm ở đâu bây giờ?” Lương Cảnh đột nhiên rống giận, “Trên đời này làm sao có thể tồn tại một người sống y hệt như yêu cầu của người khác? Ông đây tìm ba tháng, tìm được một người đáng tin tưởng, cuối cùng thì sao? Khác tới gần 2cm! Làm sao mà ông có thể chấp nhận được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook