Phong Mang
-
Chương 19: Hắn không phải thứ gì tốt!
Chỉnh sửa: Gấu và Thỏ
* * *
Buổi tối khoảng 10h, Hàn Đông mới từ bên ngoài “hoang dã” quay về, nhìn thấy Lý Thượng đang dọn phòng. Hơn nữa dọn còn sạch hơn trước kia, những thứ của Lý Thượng đều gom lại bỏ vào một cái rương.
“Cậu đang muốn chuyển nhà hả?” Hàn Đông hỏi.
Lý Thượng vui sướng đến mức không lời nào diễn tả được, “Cũng gần như thế đó.”
Hàn Đông thấy Lý Thượng cao hứng muốn đụng nóc nhà, dò hỏi: “Ý là… Cậu được chọn rồi?”
“Ha ha ha… Anh em tốt, rất cảm ơn cái quần của anh!” Lý Thượng kích động nắm chặt bàn tay Hàn Đông, kể lại chuyện “kinh hỉ” hôm nay gặp phải, vừa nói xong, Hàn Đông nghe tới mơ hồ, “Không phải lừa đảo chứ.”
“Tôi có cái gì đáng để lừa đâu? Vừa không có tiền lại không có sắc.”
Hàn Đông nghĩ thấy cũng đúng.
Lý Thượng nhịn không được lại sung sướng, “Anh có biết ở Bắc Ảnh có bao nhiêu người tốt nghiệp mà không được debut không? Mười lăm vạn [=150.000]! Một tên không bối cảnh không kinh nghiệm tốt nghiệp khoa học tự nhiên vậy mà lại được nhìn trúng!”
Hàn Đông trong lòng ghen tị, “Ừ, tôi ngồi chồm hổm suốt năm năm cũng chưa thấy được cái bóng, cậu xông trận có năm ngày đã thấy được người.”
“Còn không phải nhờ đại sư ngài “chỉ điểm” hay sao!” Lý Thượng vẻ mặt cười nịnh, “Lúc về tôi sẽ đem cái quần kia lên thờ!”
Hàn Đông lầm bầm nói: “Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Sao? Chê chỗ của tôi quá rẻ hả?”
“Sao lại thế chứ? Là tôi căn cơ không tốt, cần phải huấn luyện liên tục không ngừng suốt ba tháng, chỉ có thể ở lại ký túc xá công ty.”
“Vậy cậu cũng đừng làm ầm ỹ ngay tối nay chứ! Ngày mai rồi dọn không được hả?”
Lý Thượng trong bất đắc dĩ lại lộ ra hưng phấn, “Tối hôm nay tôi phải ở lại công ty, sáng mai phải gặp boss rồi. Anh biết Vương Trung Đỉnh không? Chính là người trên tạp chí 《Giải trí Bắc Kinh 》 – chủ tịch tập đoàn điện ảnh và truyền hình đó! Ngày mai tôi được gặp ngài ấy rồi, thật giống như nằm mơ!”
Nghe vậy, Hàn Đông trong lòng không còn chua chút nào, không chỉ không chua mà còn ngọt như vừa được ăn mật. Hắn chậm rì rì cọ cọ Lý Thượng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái tên Vương Trung Đỉnh kia không phải thứ tốt gì đâu, cậu nên đề phòng một chút.”
“Không có đâu? Hôm nay tôi có dò trên mạng rồi, danh tiếng Vương tổng trong giới showbiz vô cùng tốt.”
Hàn Đông chân thành nói, “Bình luận trên mạng sao có thể tin? Mấy thứ đó toàn là dùng tiền thôi.”
“Vậy làm sao anh biết?”
Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu, “Tướng mạo hắn không tốt!”
Nói tới tướng mạo, Lý Thượng nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, anh đoán chữ được, đặt tên được không?”
“Được.”
“Vậy giúp tôi một cái nghệ danh nào rạng rỡ một chút.”
Hàn Đông thốt ra, “Lý Thiên Bang.”
“Nhanh thế?”
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, “Từ ngày đầu tiên gặp cậu tôi đã nghĩ rồi, chờ lúc hai chúng ta đều thành siêu sao, một người là Lý Thiên Bang, một người là Hàn Thiên Vương, quá khí phách!”
Lý Thượng đang muốn nói gì đó, di động đã vang lên.
“Công ty đưa xe tới đón tôi, tôi phải đi rồi, giữ liên lạc nhé!”
Hàn Đông đứng trên cửa sổ rống xuống dưới, “Chờ lúc cậu có tiền, nhớ đừng quên anh em!”
“Không quên được anh đâu!” Lý Thượng nói xong nhanh chóng chui vào xe.
Hàn Đông nhe răng, đức hạnh của mi đang trở mặt với mi kìa!
* * *
Buổi tối khoảng 10h, Hàn Đông mới từ bên ngoài “hoang dã” quay về, nhìn thấy Lý Thượng đang dọn phòng. Hơn nữa dọn còn sạch hơn trước kia, những thứ của Lý Thượng đều gom lại bỏ vào một cái rương.
“Cậu đang muốn chuyển nhà hả?” Hàn Đông hỏi.
Lý Thượng vui sướng đến mức không lời nào diễn tả được, “Cũng gần như thế đó.”
Hàn Đông thấy Lý Thượng cao hứng muốn đụng nóc nhà, dò hỏi: “Ý là… Cậu được chọn rồi?”
“Ha ha ha… Anh em tốt, rất cảm ơn cái quần của anh!” Lý Thượng kích động nắm chặt bàn tay Hàn Đông, kể lại chuyện “kinh hỉ” hôm nay gặp phải, vừa nói xong, Hàn Đông nghe tới mơ hồ, “Không phải lừa đảo chứ.”
“Tôi có cái gì đáng để lừa đâu? Vừa không có tiền lại không có sắc.”
Hàn Đông nghĩ thấy cũng đúng.
Lý Thượng nhịn không được lại sung sướng, “Anh có biết ở Bắc Ảnh có bao nhiêu người tốt nghiệp mà không được debut không? Mười lăm vạn [=150.000]! Một tên không bối cảnh không kinh nghiệm tốt nghiệp khoa học tự nhiên vậy mà lại được nhìn trúng!”
Hàn Đông trong lòng ghen tị, “Ừ, tôi ngồi chồm hổm suốt năm năm cũng chưa thấy được cái bóng, cậu xông trận có năm ngày đã thấy được người.”
“Còn không phải nhờ đại sư ngài “chỉ điểm” hay sao!” Lý Thượng vẻ mặt cười nịnh, “Lúc về tôi sẽ đem cái quần kia lên thờ!”
Hàn Đông lầm bầm nói: “Nhanh như vậy đã muốn đi rồi? Sao? Chê chỗ của tôi quá rẻ hả?”
“Sao lại thế chứ? Là tôi căn cơ không tốt, cần phải huấn luyện liên tục không ngừng suốt ba tháng, chỉ có thể ở lại ký túc xá công ty.”
“Vậy cậu cũng đừng làm ầm ỹ ngay tối nay chứ! Ngày mai rồi dọn không được hả?”
Lý Thượng trong bất đắc dĩ lại lộ ra hưng phấn, “Tối hôm nay tôi phải ở lại công ty, sáng mai phải gặp boss rồi. Anh biết Vương Trung Đỉnh không? Chính là người trên tạp chí 《Giải trí Bắc Kinh 》 – chủ tịch tập đoàn điện ảnh và truyền hình đó! Ngày mai tôi được gặp ngài ấy rồi, thật giống như nằm mơ!”
Nghe vậy, Hàn Đông trong lòng không còn chua chút nào, không chỉ không chua mà còn ngọt như vừa được ăn mật. Hắn chậm rì rì cọ cọ Lý Thượng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái tên Vương Trung Đỉnh kia không phải thứ tốt gì đâu, cậu nên đề phòng một chút.”
“Không có đâu? Hôm nay tôi có dò trên mạng rồi, danh tiếng Vương tổng trong giới showbiz vô cùng tốt.”
Hàn Đông chân thành nói, “Bình luận trên mạng sao có thể tin? Mấy thứ đó toàn là dùng tiền thôi.”
“Vậy làm sao anh biết?”
Hàn Đông nghĩ nửa ngày mới thốt ra một câu, “Tướng mạo hắn không tốt!”
Nói tới tướng mạo, Lý Thượng nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, anh đoán chữ được, đặt tên được không?”
“Được.”
“Vậy giúp tôi một cái nghệ danh nào rạng rỡ một chút.”
Hàn Đông thốt ra, “Lý Thiên Bang.”
“Nhanh thế?”
Hàn Đông cười lạnh một tiếng, “Từ ngày đầu tiên gặp cậu tôi đã nghĩ rồi, chờ lúc hai chúng ta đều thành siêu sao, một người là Lý Thiên Bang, một người là Hàn Thiên Vương, quá khí phách!”
Lý Thượng đang muốn nói gì đó, di động đã vang lên.
“Công ty đưa xe tới đón tôi, tôi phải đi rồi, giữ liên lạc nhé!”
Hàn Đông đứng trên cửa sổ rống xuống dưới, “Chờ lúc cậu có tiền, nhớ đừng quên anh em!”
“Không quên được anh đâu!” Lý Thượng nói xong nhanh chóng chui vào xe.
Hàn Đông nhe răng, đức hạnh của mi đang trở mặt với mi kìa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook