Phong Lưu
-
Chương 13: Súng lục VS phi đao (thượng)
Có thể cảm giác được con mắt to đẹp bên trong hắc sa nhìn chăm chú vào chính mình, Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:
- Thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có tiền trăm triệu không thể!
Thân thể mềm mại của Lôi Mị chấn động, lại một câu vô cùng kinh người.
- Ăn, mặc, ở, đi lại nào tách rời được khỏi tiền? Không có tiền, khuê nữ nhà ta nguyện ý gả cho tên nghèo hèn như ta?
- Thiết!
Lôi Mị học theo khẩu ngữ của hắn, hừ một tiếng, trong lòng lại dâng lên một ý niệm kỳ quái.
Hắn thực sự thiếu tiền? Người của Thục trung Đường Môn sẽ thiếu tiền sao? Có khả năng sao? Nhất định có mục đích gì đó, nhất định phải nhìn chặt hắn, nhìn xem hắn đùa thành trò gì!
Hiệu quả của cuộc khua chiêng gióng trống quảng cáo lần này so với tưởng tượng còn vượt quá rất nhiều lần, kết quả ngoài dự đoán như vậy thực sự quá mức vẹn toàn tâm ý, Đường Tiểu Đông duỗi thắt lưng một cái, ha ha cười nói:
- Tất cả đều ok!
Trên đường cái người qua lại tấp nập, muốn đi một bước cũng khó, Đường Tiểu Đông chỉ có thể mang theo Lôi Mị tiến vào trong một ngõ nhỏ vắng người.
- Ngươi muốn đi đâu?
Lôi Mị không giải thích được hỏi, Đường Tiểu Đông ở phía trước đẩy người mở đường cho nàng, để trong lòng nàng có một chút tư vị khác lạ, bề ngoài tục tằng nhưng lại tinh tế cẩn thận như vậy, thực sự rất hiếm thấy nha.
Lấy lời nói của tỷ tỷ, nam nhân thận trọng tinh tế như vậy mới làm đức lang quân tốt được…
Ai, bản thân mình sao rồi?
Nàng cảm giác được hai má của chính mình nóng bừng như lửa, may mà có hắc sa che mặt, bằng không mắc cỡ chết người rồi.
- Trở về Di Tình Viện a…
Đường Tiểu Đông xoa xoa khuôn mặt, lẽ nào đi lầm đường? Trong ấn tượng, Di Tình Viện ở phía tây thành, chỉ cần đi thẳng về phía tây, hẳn là không sai.
Lôi Mị cười phì một tiếng, nói:
- Hiện tại chúng ta đang ở thành đông!
Kháo, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược rồi!
Hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, bốn phương thông suốt, giống như mê cung, xem ra đã đi lầm đường.
Đường Tiểu Đông cười gượng vài tiếng:
- Ách, lần đầu tiên tới Lôi Châu, hắc hắc…
Lôi Mị trợn mắt trắng nhìn, sẵng giọng:
- Cứ để ta tới dẫn đường.
Đường Tiểu Đông thành thành thật thật đi theo phía sau nàng, thưởng thức phong tư động lòng, eo nhỏ đón gió, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Nàng tiếp cận chính mình, rốt cuộc là vì mục đích gì? Vì tiền tài? Không có khả năng, bản thân một nghèo hai trắng, nếu như chính mình lớn lên đẹp trai, mặt trắng mềm mại còn có thể, chỉ là bộ dáng của Đường A Ngưu này thì miễn đi.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng Đường Tiểu Đông rất mơ hồ, chỉ là dung mạo dáng người của Lôi Mị tuyệt đối là cực phẩm, nếu như có thể ở rể, hắc hắc, nhất định rất sảng khoái!
Trong lúc miên man suy nghĩ đột nhiên cảm giác được Lôi Mị phía trước dừng cước bộ, vội vàng theo sát dừng lại, thiếu chút nữa là dụng phải thân thể của nàng, mồ hôi.
Thấy phía trước có ba nam nhân xếp thành chữ bài ngăn cản lối đi, hắn không khỏi ngẩn ra.
- Các ngươi muốn làm gì? Rõ như ban ngày chặn đường đánh cướp?
Đường Tiểu Đông chắn trước mặt Lôi Mị, mở rộng song chưởng, bộ dáng anh hùng khí khái hộ hoa sứ giả.
Cử động của hắn để trong lòng Lôi Mị vui vẻ, mong chờ võ công của ba người chặn đường có thể cao một chút, để Đường Tiểu Đông có thể thi triển công phu ám khí lợi hại chân chính.
Đường Tiểu Đông híp mắt quan sát ba tên ngăn cản lối đi, một già hai trẻ, trên người đều mang theo chút sát khí giết người cướp của, có một tên còn cắm đầy phi đao bên hông, vừa nhìn qua đã biết quen sử dụng phi đao.
Cả ba đên đều lạnh lùng nhìn hắn, toàn thân tỏa ra một cỗ khí thế lạnh lão chấn động nhân tâm.
Sát khí thực đáng sợ!
Đường Tiểu Đông co rụt thân thể một chút, cánh tay phải cho vào trong áo rộng thùng thình, y phục này chính là do Kha Vân Tiên tự mình may cho hắn, mặc ở trên người, ngược lại có vài phần khí thế đại tài chủ.
- Ngươi, chính là Đường A Ngưu?
Lão giả dẫn dầu hừ lạnh một tiếng, tinh quang trong con mắt hơi híp lập lòe, để lộ sát khí nồng đậm.
Kháo!
Thấy Lôi Mị đã thối lui tới sát vách tường, hai tay khoanh trước ngực, tư thái bộ dáng chỉ muốn nhìn kịch hai, Đường Tiểu Đông không khỏi chửi bới một tiếng.
Hắn biết võ công của Lôi Mị không kém, còn có thể điểm huyệt, nếu nàng xuất thủ hắn hẳn là có thể đứng chơi, ai biết nàng dĩ nhiên khoanh tay đứng nhìn, thực sự ghê tởm a! May mà lúc rời khỏi nhà đã mặc áo chống đạn, súng lục không rời thân.
- Chúng ta có quen nhau sao?
Đường Tiểu Đồng tựa hồ không chịu nổi sát khí ba người tỏa ra, liên tục thối lui lại ba bước.
- Tốt, lần trước ngươi giết không ít người của chúng ta, ngày hôm nay chúng ta tới đòi nợ máu!
Con mắt híp lại của lão giả càng thêm lóe sáng, phóng ra sát khí dày đặc.
- Gian tặc người người có thể tru, đại ca, để cho ta tới!
Người thanh niên cắm đầy phi đao bên hông tiến lên một bước, vẻ mặt bi phẫn và sát khí.
Gian tặc? Ta kháo!
Đường Tiểu Đông lại lui thêm
Sát khí của người này quá mức sắc bén, thẳng bức vào tâm thần của hắn, may mà trong tay có nắm súng lục, không thì thảm rồi.
Xem ra ba tên này chính là đồng đảng của đám người bịt mặt vây công quan binh, hôm nay tới trả thù, quản hắn là ai, muốn giết lão tử, trước tiên phải hỏi súng trong tay lão tử có đáp ứng hay không.
Người thanh niên cắm đầy phi đao bên hông lạnh lùng nói:
- Đường A Ngưu, ngươi cũng dùng ám khí, ngày hôm nay xem ám khí của ngươi nhanh hay phi đao của ta nhanh!
Người này rất tự tin?
Ánh mắt của Đường Tiểu Đông rơi vào tay phải của đối phương, nhíu mày.
Năm ngón tay nhỏ dài, móng tay cắt tỉa rất chỉnh tề sạch sẽ, giữa ngón trỏ còn kẹp theo một thanh phi đao sắc bén, để lộ sức sống vượt xa người thường.
Kháo, uổng cho ngươi đã lớn, vậy mà có một đôi tay nữ nhân như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Ánh mắt của Lôi Mị cũng rơi vào người thanh niên kia, đôi mày liễu như trăng rằm liền nhíu sát lại.
Nàng là cao thủ cấp tông sư chơi đùa ám khí, rõ ràng nhìn được người thanh niên kia có một đôi bàn tay tinh xảo, mười ngón tay để lộ sinh lực vượt xa người thường, sợ rằng không có mười năm tu luyện mới lạ, trong lòng không khỏi lo lắng cho Đường Tiểu Đông.
- Ám khí của ngươi đâu?
Người thanh niên lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Đông, sát khí lạnh lẽo trên người tỏa ra càng lúc càng đậm.
Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười:
- Ám khí của ta lúc cần xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện, vừa thấy tất gặp máu.
Nhãn thần của Lôi Mị sáng lên, trong lòng cười vui vẻ, trẻ như vậy đã có được phong phạm của một đại tông sư, quả nhiên là thâm tàng bất lộ, hại nàng lo lắng vô ích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook