Phong Lưu -Thiếu Gia
-
Chương 27
Ba tháng qua đi, Lãnh Lệ bây giờ không còn xuất hiện trước mặt Phượng Lưu. Nhân viên công ty, phóng viên nhiều chuyện phỏng đoán lung tung, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đến Phượng Lưu, gần đây hắn nhận bộ phim mới, một bộ phim hiện đại trùng sinh rất hay.
Thực ra bộ phim này rất dung tục. Nhân vật chính Lâm Nhiễm trước kia là học sinh phổ thông, thường hay bị khi dễ. Sau này chó cùng rứt giậu, bỏ học bắt đầu đánh nhau. Mười mấy năm, mất hai ngón tay, cả người đầy vết sẹo. Thậm chí trên mặt cũng có một vết sẹo từ mắt trái kéo thẳng đến má phải. Cuối cùng bị huynh đệ phản bội, vào tù ở đó đến bốn mươi sáu tuổi, cuối cùng bị bệnh chết đi. Sau đó hắn trùng sinh về thời trung học, lúc bị nghỉ học ở cấp 2.
Lần này, Lâm Nhiễm không đi vào xã hội đen mà chuyển đến một trường học chướng khí mù mịt. Làm đại ca hắc đạo trong vài năm lại bị giam trong tù đến chết, hắn đã nhận ra học kiến thức mới là đạo lý cứng rắn. Đương nhiên, chuyện không thể phát triển thuận lợi như thế, cuối cùng tuy Lâm Nhiễm làm học sinh ngoan nhưng cũng phải vào được trường cấp 3 Hoàng Phủ mới có hoàn cảnh học tập tốt, thi đậu đại học danh tiếng, làm một đại ca lưu manh có văn hóa.
Phượng Lưu chính là thích nhân vật này từ đầu đến cuối lười nhác lại có tính cách ngoan kình. Cho nên sau khi Chu Tư lấy kịch bản cho hắn, Phượng Lưu đã không chút do dự chấp nhận. Tuy đây chỉ là bộ phim ngắn, tiền cũng không quá nhiều, có điều, thứ Phượng Lưu không thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay, Phượng Lưu đang quay phim thì bị Chu Tư gọi ra ngoài.
Phượng Lưu nhíu nhíu mày, nói thật mình rất ghét bị người khác ngắt ngang lúc đang diễn. Có điều, Chu Tư hẳn sẽ không phải rảnh rỗi không có việc gì phạm cấm kỵ của mình.
Ngồi trên xe Chu Tư, ra khỏi trường quay, rẽ trái rẽ phải đi lên con đường thật dài, Phượng Lưu nhìn Chu Tư trước mặt mình hiếm khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nghi hoặc: “Tư, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì khó giải quyết không?”
“A Lưu, ông Hướng muốn gặp cậu.” ánh mắt Chu Tư nhìn về trước, lo lắng trong lòng không cần nói cũng có thể hiểu.
“Hướng Hâm?” Phượng Lưu nhăn mày càng nhanh, ngón tay chầm chậm nhẹ nhàng gõ đùi. “Tên cáo già đó tìm tôi làm gì?” Chẳng lẽ vì chuyện của Lãnh Lệ? Tám chín phần mười, tên cáo già kia lại không dễ đối phó, hắn đã đối đầu vài lần, gừng vẫn càng già càng cay.
“Cậu biết? Dựa vào, cậu đến cùng có lai lịch gì?” Chu Tư quay đầu thật mạnh, nhìn biểu tình của Phượng Lưu tựa như gặp quỷ vậy.
Phượng Lưu thấy Chu Tư kích động sắp nhào lại đây thì vỗ vỗ đầu hắn: “Này, lái xe cẩn thận. Cậu muốn chết, tôi còn sống chưa đủ đâu.”
“Cậu sẽ không thật quen ông ta phải không?” Chu Tư vội vàng lái xe chạy vào quỹ đạo, tránh bi kịch trở lại, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Mới trước đây, gặp qua vài lần.” Phượng Lưu hết chỗ chê là, sau khi lớn lên tuy không gặp nhưng cũng đối đầu qua không ít. Hơn nữa, Hướng Hâm chính là cha ruột Lãnh Lệ. Hướng Hâm lớn tuổi mới có con, nghe nói cưng con ghê gớm. Không biết làm sao nỡ để con trai độc nhất đi nhà Âu Dương nằm vùng.
Chu Tư hiển nhiên không nghe được một phần câu chuyện Phượng Lưu che giấu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại lo lắng.
Phượng Lưu đành phải lên tiếng an ủi, đến khi đến quán trà đã hẹn với Hướng Hâm, Chu Tư còn không yên lòng dặn dò. Phượng Lưu phải nhiều lần cam đoan tuyệt đối sẽ không gây chuyện, mới cẩn thận đi khỏi.
Chu Tư chờ trong xe đậu ở cổng, thật không yên lòng mà. Phượng Lưu cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình không tốt. Đừng nhìn bình thường mặt ngoài ôn ôn hòa hòa, thực ra một người tùy hứng có thể gây chuyện.
Phượng Lưu thì không quan tâm nhiều như vậy, hắn bước vào quán, quả nhiên thấy Hướng Hâm đang ngồi ở đó pha trà.
Phượng Lưu nhìn Hướng Hâm chuyên tâm, cũng không lên tiếng quấy rầy. Có điều, tư thế ngồi này có chút buồn ngủ, hắn lấy qua một cái gối mềm vốn hẳn dùng để ngồi, ôm vào trong ngực, dựa trên vách tường sau người, lười nhác ngồi.
Hướng Hâm hoàn thành các trình tự làm việc, đưa ba ly trà để trước mặt Phượng Lưu.
Phượng Lưu bỏ gối mềm ra cầm lấy một ly trà, thổi thổi hơi nóng rồi khẽ nhấp môi, không tệ nha, hương thơm lưu trong miệng lưỡi trong veo, vị đắng, hắn không nuốt vào.
Trà hương không mất, lại không ai nói chuyện, im lặng đầy áp lực, hai người tự mình hưởng thức trà trong tay.
Có một điểm Chu Tư sai. Tính tình Phượng Lưu cũng không phải xấu, hắn chỉ là bình tĩnh nếu những người đó không phải đối thủ của hắn, nếu một ít nhân vật nhỏ còn sợ đầu sợ đuôi, vậy hắn sẽ không phải Phượng Lưu. Lúc này đối mặt với Hướng Hâm, hắn lại rất có kiên nhẫn cùng ông ta tiêu phí thời gian. Dù sao người có chuyện muốn nói là Hướng Hâm.
Thực ra bộ phim này rất dung tục. Nhân vật chính Lâm Nhiễm trước kia là học sinh phổ thông, thường hay bị khi dễ. Sau này chó cùng rứt giậu, bỏ học bắt đầu đánh nhau. Mười mấy năm, mất hai ngón tay, cả người đầy vết sẹo. Thậm chí trên mặt cũng có một vết sẹo từ mắt trái kéo thẳng đến má phải. Cuối cùng bị huynh đệ phản bội, vào tù ở đó đến bốn mươi sáu tuổi, cuối cùng bị bệnh chết đi. Sau đó hắn trùng sinh về thời trung học, lúc bị nghỉ học ở cấp 2.
Lần này, Lâm Nhiễm không đi vào xã hội đen mà chuyển đến một trường học chướng khí mù mịt. Làm đại ca hắc đạo trong vài năm lại bị giam trong tù đến chết, hắn đã nhận ra học kiến thức mới là đạo lý cứng rắn. Đương nhiên, chuyện không thể phát triển thuận lợi như thế, cuối cùng tuy Lâm Nhiễm làm học sinh ngoan nhưng cũng phải vào được trường cấp 3 Hoàng Phủ mới có hoàn cảnh học tập tốt, thi đậu đại học danh tiếng, làm một đại ca lưu manh có văn hóa.
Phượng Lưu chính là thích nhân vật này từ đầu đến cuối lười nhác lại có tính cách ngoan kình. Cho nên sau khi Chu Tư lấy kịch bản cho hắn, Phượng Lưu đã không chút do dự chấp nhận. Tuy đây chỉ là bộ phim ngắn, tiền cũng không quá nhiều, có điều, thứ Phượng Lưu không thiếu nhất chính là tiền.
Hôm nay, Phượng Lưu đang quay phim thì bị Chu Tư gọi ra ngoài.
Phượng Lưu nhíu nhíu mày, nói thật mình rất ghét bị người khác ngắt ngang lúc đang diễn. Có điều, Chu Tư hẳn sẽ không phải rảnh rỗi không có việc gì phạm cấm kỵ của mình.
Ngồi trên xe Chu Tư, ra khỏi trường quay, rẽ trái rẽ phải đi lên con đường thật dài, Phượng Lưu nhìn Chu Tư trước mặt mình hiếm khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nghi hoặc: “Tư, sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì khó giải quyết không?”
“A Lưu, ông Hướng muốn gặp cậu.” ánh mắt Chu Tư nhìn về trước, lo lắng trong lòng không cần nói cũng có thể hiểu.
“Hướng Hâm?” Phượng Lưu nhăn mày càng nhanh, ngón tay chầm chậm nhẹ nhàng gõ đùi. “Tên cáo già đó tìm tôi làm gì?” Chẳng lẽ vì chuyện của Lãnh Lệ? Tám chín phần mười, tên cáo già kia lại không dễ đối phó, hắn đã đối đầu vài lần, gừng vẫn càng già càng cay.
“Cậu biết? Dựa vào, cậu đến cùng có lai lịch gì?” Chu Tư quay đầu thật mạnh, nhìn biểu tình của Phượng Lưu tựa như gặp quỷ vậy.
Phượng Lưu thấy Chu Tư kích động sắp nhào lại đây thì vỗ vỗ đầu hắn: “Này, lái xe cẩn thận. Cậu muốn chết, tôi còn sống chưa đủ đâu.”
“Cậu sẽ không thật quen ông ta phải không?” Chu Tư vội vàng lái xe chạy vào quỹ đạo, tránh bi kịch trở lại, tiếp tục đặt câu hỏi.
“Mới trước đây, gặp qua vài lần.” Phượng Lưu hết chỗ chê là, sau khi lớn lên tuy không gặp nhưng cũng đối đầu qua không ít. Hơn nữa, Hướng Hâm chính là cha ruột Lãnh Lệ. Hướng Hâm lớn tuổi mới có con, nghe nói cưng con ghê gớm. Không biết làm sao nỡ để con trai độc nhất đi nhà Âu Dương nằm vùng.
Chu Tư hiển nhiên không nghe được một phần câu chuyện Phượng Lưu che giấu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại lo lắng.
Phượng Lưu đành phải lên tiếng an ủi, đến khi đến quán trà đã hẹn với Hướng Hâm, Chu Tư còn không yên lòng dặn dò. Phượng Lưu phải nhiều lần cam đoan tuyệt đối sẽ không gây chuyện, mới cẩn thận đi khỏi.
Chu Tư chờ trong xe đậu ở cổng, thật không yên lòng mà. Phượng Lưu cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình không tốt. Đừng nhìn bình thường mặt ngoài ôn ôn hòa hòa, thực ra một người tùy hứng có thể gây chuyện.
Phượng Lưu thì không quan tâm nhiều như vậy, hắn bước vào quán, quả nhiên thấy Hướng Hâm đang ngồi ở đó pha trà.
Phượng Lưu nhìn Hướng Hâm chuyên tâm, cũng không lên tiếng quấy rầy. Có điều, tư thế ngồi này có chút buồn ngủ, hắn lấy qua một cái gối mềm vốn hẳn dùng để ngồi, ôm vào trong ngực, dựa trên vách tường sau người, lười nhác ngồi.
Hướng Hâm hoàn thành các trình tự làm việc, đưa ba ly trà để trước mặt Phượng Lưu.
Phượng Lưu bỏ gối mềm ra cầm lấy một ly trà, thổi thổi hơi nóng rồi khẽ nhấp môi, không tệ nha, hương thơm lưu trong miệng lưỡi trong veo, vị đắng, hắn không nuốt vào.
Trà hương không mất, lại không ai nói chuyện, im lặng đầy áp lực, hai người tự mình hưởng thức trà trong tay.
Có một điểm Chu Tư sai. Tính tình Phượng Lưu cũng không phải xấu, hắn chỉ là bình tĩnh nếu những người đó không phải đối thủ của hắn, nếu một ít nhân vật nhỏ còn sợ đầu sợ đuôi, vậy hắn sẽ không phải Phượng Lưu. Lúc này đối mặt với Hướng Hâm, hắn lại rất có kiên nhẫn cùng ông ta tiêu phí thời gian. Dù sao người có chuyện muốn nói là Hướng Hâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook