Phong Lưu -Thiếu Gia
-
Chương 15
Phượng Lưu nghiêng đầu, nhìn nhìn Lãnh Lệ. Do ngồi xổm, cái mông hắn bị thương đành phải đặt trên đùi, điều này giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Lãnh Lệ bây giờ hoàn toàn dựa vào một chút nghị lực ở nơi đó chống đỡ. Hắn nắm lấy tóc Lãnh Lệ, kéo người lên đặt trên tường thủy tinh, để Lãnh Lệ nhìn ra ngoài, ngón tay thò vào sau huyệt Lãnh Lệ. Chỗ đó vì vừa rồi bị quật đã sưng đỏ lên, đi vào có chút không dễ nhưng Phượng Lưu vẫn cứng rắn chen vào.
Phượng Lưu bám vào trên lưng hắn, ngậm vành tai Lãnh Lệ: “Ngươi nói, bên ngoài có thể nào sẽ nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của Lãnh tổng như vậy không ha ~” Hạ thân của Lãnh Lệ không gì che lại, tây trang caravat trên người mặc dù có chút hỗn độn nhưng vẫn còn mặc rất tốt, nơi xấu hổ sau huyệt bị Phượng Lưu đùa giỡn, phía trước vậy mà đứng lên, thực sự có một loại đẹp mâu thuẫn.
Lãnh Lệ cười khẽ, cũng không giãy dụa, ngược lại tách chân ra để Phượng Lưu chơi càng dễ dàng: “Mọi thứ của nô đều của thiếu gia, chỉ cần thiếu gia muốn, nô đều sẽ vâng theo, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ. Đây là vinh diệu của nô.”
“Không thú vị.” Phượng Lưu mới sẽ không thừa nhận, nghe những lời này trong lòng hắn nổi lên từng chút ngọt ngào, mình sớm đã vô tâm. Mất hứng thú trêu đùa, Phượng Lưu buông Lãnh Lệ ra “Mặc quần áo vào, trở về.” Hắn ngáp một cái, ưm, có chút mệt mỏi.
Lãnh Lệ nhanh chóng mặc quần áo vào nhìn Phượng Lưu lười biếng nằm trên thảm, hắn cung kính quỳ bên cạnh hỏi thăm:“Thiếu gia, cần nô ôm ngài ra ngoài không?”
“Ừm” Hừ nhẹ một tiếng, hắn dựa vào lòng Lãnh Lệ tìm vị trí thoải mái mà nhắm mắt ngủ.
Sợ ồn đến Phượng Lưu, Lãnh Lệ tránh mọi người, đi cầu thang xuống bãi đỗ xe, nhẹ nhàng thả người xuống ghế sau cầm chăn mỏng ra đắp lên người Phượng Lưu. Tất cả động tác này giống như đối đãi với một món đồ trân quý dễ vỡ. Lãnh Lệ sắp xếp tất cả, vẫn không yên tâm mà kéo Phượng Lưu vào lòng, nhẹ giọng gọi:“Ảnh tam.”
“Vâng” Một người bỗng nhiên xuất hiện, quỳ ngoài cửa xe.
“Lái xe.” Lời ít mà ý nhiều ra lệnh, trấn an Phượng Lưu ngủ không yên.
Xe khởi động chạy trên đường. Mà lúc này, lông mi Phượng Lưu run rẩy lại không hề có động tĩnh.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Phượng Lưu thật không có việc gì để làm. Mình vốn không thiếu tiền, lúc trước làm diễn viên chỉ cho vui thôi, đóng phim, tham gia tiết mục văn nghệ, nhận vài quảng cáo, thì chơi xấu nói mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi. Người ta có quan hệ với tổng tài, còn có ai dám nói gì. Cho nên giờ này khắc này, Phượng Lưu đang nằm ở nhà ăn hoa quả, xem TV, mà Lãnh Lệ cũng ở nhà, đang trần trụi thân thể tập hít đất.
Phượng Lưu mới nghĩ ra chủ ý mới: Từng cái hít đất lấy tiểu Lãnh Lệ chạm vào điểm chuẩn. Mỗi một lần, tiểu Lãnh Lệ lại vùi vào những sợi lông thật dài của thảm, ma sát, ấm áp xoa xoa, càng chạm càng tinh thần. Nhưng mà chỉ là không đạt được điểm kia, bồi hồi bên cạnh cao trào, thống khổ giãy dụa, lại bị Phượng Lưu ra lệnh, không bắn ra không cho ngừng, đã khoảng một giờ rồi. Dù Lãnh Lệ chịu qua huấn luyện, thể lực cường hãn cũng có chút chống đỡ không nổi, mặt đầy ửng hồng, hô hấp dồn dập, mồ hôi lâm li, thân thể run rẩy.
“Thiếu, thiếu gia, ưm a……” Lãnh Lệ tạm dừng một lát lại bị một đá đạp lên mông. Để nam căn bên ngoài, đưa tay tiến vào tiểu huyệt vừa lúc đỉnh lên một điểm nọ, tiểu Lãnh Lệ run run, dâm dịch cuối cùng bắn ra. Tay chân Lãnh Lệ cuối cùng chống đỡ không nổi thân thể nhũn ngã ra đất.
“Chậc chậc, cái này nên cho vào dùng giúp đỡ từ bên ngoài không, không thì một lần nữa?” Phượng Lưu đề nghị như không có gì, không ác liệt, dùng chân ma sát vài cái, tiểu Lãnh Lệ lại không để ý đến ý muốn của Lãnh Lệ mà đứng nghiêm, kính lễ với Phượng Lưu. Lúc Phượng Lưu còn đang suy nghĩ làm sao đùa giỡn Lãnh Lệ thì di động đang yên tĩnh vang lên, Phượng Lưu chỉ có thể mất hứng bĩu môi, ngồi khóa vào thắt lưng Lãnh Lệ mà bắt điện thoại.
“Âu Dương tiểu thiếu gia, có thể mời ngài ra gặp mặt không?” Đầu kia điện thoại là giọng nói xa lạ.
“Vậy à? Có chuyện gì không?” Phượng Lưu nhăn mi lại, thật lâu không nghe đến xưng hô này.
“Tiểu thiếu gia đến khách sạn Phong Thành phòng số 852 sẽ biết thôi.” Đối phương cũng không muốn lộ ra.
“Có vẻ rất thú vị đây, được, tôi đồng ý.” Trên mặt Phượng Lưu cười đến sáng lạn, ý cười lại chưa đến đáy mắt, con ngươi đen trầm gợn sóng mãnh liệt.
“Cám ơn tiểu thiếu gia chấp nhận, vậy không quấy rầy tiểu thiếu gia …” Đối phương cúp điện thoại.
Phượng Lưu cầm di động trầm tư, giọng nói này mình có thể xác định chưa từng nghe qua. Vậy ai sẽ biết thân phận của mình đây. Mặc kệ là ai, chuyện này xảy ra cũng rất thú vị đó.
“Thiếu gia” Lãnh Lệ lâu không nghe tiếng động, có chút bất an.
“Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, cho ta mượn xe.” Phượng Lưu trấn an sờ sờ đầu Lãnh Lệ, cũng không giải thích mà đứng lên cầm chìa khóa xe cạnh cửa rồi đi ra ngoài.
Lãnh Lệ luôn cảm thấy trong lòng bất an, lại không thể vi phạm mệnh lệnh của Phượng Lưu, hắn chỉ có thể ở lại đợi trong nhà.
Phượng Lưu bám vào trên lưng hắn, ngậm vành tai Lãnh Lệ: “Ngươi nói, bên ngoài có thể nào sẽ nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của Lãnh tổng như vậy không ha ~” Hạ thân của Lãnh Lệ không gì che lại, tây trang caravat trên người mặc dù có chút hỗn độn nhưng vẫn còn mặc rất tốt, nơi xấu hổ sau huyệt bị Phượng Lưu đùa giỡn, phía trước vậy mà đứng lên, thực sự có một loại đẹp mâu thuẫn.
Lãnh Lệ cười khẽ, cũng không giãy dụa, ngược lại tách chân ra để Phượng Lưu chơi càng dễ dàng: “Mọi thứ của nô đều của thiếu gia, chỉ cần thiếu gia muốn, nô đều sẽ vâng theo, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ. Đây là vinh diệu của nô.”
“Không thú vị.” Phượng Lưu mới sẽ không thừa nhận, nghe những lời này trong lòng hắn nổi lên từng chút ngọt ngào, mình sớm đã vô tâm. Mất hứng thú trêu đùa, Phượng Lưu buông Lãnh Lệ ra “Mặc quần áo vào, trở về.” Hắn ngáp một cái, ưm, có chút mệt mỏi.
Lãnh Lệ nhanh chóng mặc quần áo vào nhìn Phượng Lưu lười biếng nằm trên thảm, hắn cung kính quỳ bên cạnh hỏi thăm:“Thiếu gia, cần nô ôm ngài ra ngoài không?”
“Ừm” Hừ nhẹ một tiếng, hắn dựa vào lòng Lãnh Lệ tìm vị trí thoải mái mà nhắm mắt ngủ.
Sợ ồn đến Phượng Lưu, Lãnh Lệ tránh mọi người, đi cầu thang xuống bãi đỗ xe, nhẹ nhàng thả người xuống ghế sau cầm chăn mỏng ra đắp lên người Phượng Lưu. Tất cả động tác này giống như đối đãi với một món đồ trân quý dễ vỡ. Lãnh Lệ sắp xếp tất cả, vẫn không yên tâm mà kéo Phượng Lưu vào lòng, nhẹ giọng gọi:“Ảnh tam.”
“Vâng” Một người bỗng nhiên xuất hiện, quỳ ngoài cửa xe.
“Lái xe.” Lời ít mà ý nhiều ra lệnh, trấn an Phượng Lưu ngủ không yên.
Xe khởi động chạy trên đường. Mà lúc này, lông mi Phượng Lưu run rẩy lại không hề có động tĩnh.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Phượng Lưu thật không có việc gì để làm. Mình vốn không thiếu tiền, lúc trước làm diễn viên chỉ cho vui thôi, đóng phim, tham gia tiết mục văn nghệ, nhận vài quảng cáo, thì chơi xấu nói mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi. Người ta có quan hệ với tổng tài, còn có ai dám nói gì. Cho nên giờ này khắc này, Phượng Lưu đang nằm ở nhà ăn hoa quả, xem TV, mà Lãnh Lệ cũng ở nhà, đang trần trụi thân thể tập hít đất.
Phượng Lưu mới nghĩ ra chủ ý mới: Từng cái hít đất lấy tiểu Lãnh Lệ chạm vào điểm chuẩn. Mỗi một lần, tiểu Lãnh Lệ lại vùi vào những sợi lông thật dài của thảm, ma sát, ấm áp xoa xoa, càng chạm càng tinh thần. Nhưng mà chỉ là không đạt được điểm kia, bồi hồi bên cạnh cao trào, thống khổ giãy dụa, lại bị Phượng Lưu ra lệnh, không bắn ra không cho ngừng, đã khoảng một giờ rồi. Dù Lãnh Lệ chịu qua huấn luyện, thể lực cường hãn cũng có chút chống đỡ không nổi, mặt đầy ửng hồng, hô hấp dồn dập, mồ hôi lâm li, thân thể run rẩy.
“Thiếu, thiếu gia, ưm a……” Lãnh Lệ tạm dừng một lát lại bị một đá đạp lên mông. Để nam căn bên ngoài, đưa tay tiến vào tiểu huyệt vừa lúc đỉnh lên một điểm nọ, tiểu Lãnh Lệ run run, dâm dịch cuối cùng bắn ra. Tay chân Lãnh Lệ cuối cùng chống đỡ không nổi thân thể nhũn ngã ra đất.
“Chậc chậc, cái này nên cho vào dùng giúp đỡ từ bên ngoài không, không thì một lần nữa?” Phượng Lưu đề nghị như không có gì, không ác liệt, dùng chân ma sát vài cái, tiểu Lãnh Lệ lại không để ý đến ý muốn của Lãnh Lệ mà đứng nghiêm, kính lễ với Phượng Lưu. Lúc Phượng Lưu còn đang suy nghĩ làm sao đùa giỡn Lãnh Lệ thì di động đang yên tĩnh vang lên, Phượng Lưu chỉ có thể mất hứng bĩu môi, ngồi khóa vào thắt lưng Lãnh Lệ mà bắt điện thoại.
“Âu Dương tiểu thiếu gia, có thể mời ngài ra gặp mặt không?” Đầu kia điện thoại là giọng nói xa lạ.
“Vậy à? Có chuyện gì không?” Phượng Lưu nhăn mi lại, thật lâu không nghe đến xưng hô này.
“Tiểu thiếu gia đến khách sạn Phong Thành phòng số 852 sẽ biết thôi.” Đối phương cũng không muốn lộ ra.
“Có vẻ rất thú vị đây, được, tôi đồng ý.” Trên mặt Phượng Lưu cười đến sáng lạn, ý cười lại chưa đến đáy mắt, con ngươi đen trầm gợn sóng mãnh liệt.
“Cám ơn tiểu thiếu gia chấp nhận, vậy không quấy rầy tiểu thiếu gia …” Đối phương cúp điện thoại.
Phượng Lưu cầm di động trầm tư, giọng nói này mình có thể xác định chưa từng nghe qua. Vậy ai sẽ biết thân phận của mình đây. Mặc kệ là ai, chuyện này xảy ra cũng rất thú vị đó.
“Thiếu gia” Lãnh Lệ lâu không nghe tiếng động, có chút bất an.
“Ta đi ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, cho ta mượn xe.” Phượng Lưu trấn an sờ sờ đầu Lãnh Lệ, cũng không giải thích mà đứng lên cầm chìa khóa xe cạnh cửa rồi đi ra ngoài.
Lãnh Lệ luôn cảm thấy trong lòng bất an, lại không thể vi phạm mệnh lệnh của Phượng Lưu, hắn chỉ có thể ở lại đợi trong nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook