Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa
-
Quyển 2 - Chương 17
Lúc sắp đến kinh thành, tốc độ cũng bắt đầu nhanh hơn, do thái tử phái người đưa tới mật hàm, trong thư nói hoàng thượng bệnh nặng, liên tục mấy ngày chưa từng thượng triều, triều cục cũng không thái bình cho lắm, bên phía tứ hoàng tử mấy ngày qua cũng có nhiều hành động, sợ hắn nhân cơ hội bức cung, hy vọng Mộc Yến Phi sớm ngày về triều. Mộc Yến Phi thấy thương thế của Đào Nhiên khôi phục hơn phân nửa, liền ra lệnh đi nhanh hơn, dọc theo đường đi tăng thêm không ít thị vệ âm thầm đi theo, hắn biết đó là nhân mã do thái tử phái tới, bất quá suốt dọc đường cũng khá bình an, chỉ mấy ngày sau đã về tới kinh thành.
Đào Nhiên không theo Mộc Yến Phi về vương phủ, mà ở lại một căn nhà u tĩnh gần đó, dụng ý của hắn là vạch một giới hạn hy vọng khó làm người khác chú ý, nếu không về phía hoàng đế hắn cũng khó báo lại kết quả nhiệm vụ, Mộc Yến Phi không lay chuyển được hắn, lại nghĩ đến thế cục hiện giờ, nên cũng đành thuận theo ý hắn, dù sao hai nơi cách nhau không xa, nếu có biến cố, mình cũng có thể kịp thời chạy tới.
Mộc Yến Phi về phủ tắm rửa thay quần áo xong, liền tiến cung thỉnh an hoàng đế, đợi đến hai canh giờ nội thị mới truyền hắn vào yết kiến. Hoàng đế khí sắc rất tốt, nhưng trong giọng nói lộ ra một chút yếu sức, không giống phong thái đường hoàng ngày xưa, Mộc Yến Phi sau khi thỉnh an xong, mang toàn bộ những chuyện mình trải qua suốt chuyến đi Thái Hành kể lại cặn kẽ, lại đem chuyện bị vây đánh dưới địa cung thổi phồng lên gấp nhiều lần, trong lời nói ám chỉ là do tứ hoàng tử gây nên. Hoàng đế nghe xong, chẳng biểu lộ gì, chỉ gật đầu, ý bảo mình đã biết rồi.
Sau đó hoàng đế cũng không đề cập đến chuyện binh thư, chỉ hỏi thương thế của Mộc Yến Phi, thấy hắn thỉnh thoảng ho khẽ, tiếng ho bị kềm lại, sắc mặt cũng tái nhợt suy yếu (trình độ “ai xa” thượng thừa), trong lòng nửa mừng nửa lo, hắn tất nhiên rất quý trọng tướng tài, nhưng lại sợ tương lai Mộc Yến Phi gây họa làm rối loạn triều cương, chỉ do trong thời gian này triều cục rung chuyển, trên núi Thái Hành đã bỏ mất một lần cơ hội, giờ phút này không thể tiếp tục có ý định giết hắn, ít nhất phải lợi dụng hắn ngăn chặn thế lực hoàng hậu, sau đó đợi thái tử yên vị, sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp diệt trừ, thấy hắn thương thế khá nặng, rất hợp tâm ý của mình, hỏi: “Hai gã lĩnh quân kia hiện tại đang ở đâu?”
“Đang ở trong phủ của thần.”
“Giải đến Hình bộ thẩm tấn, xem tên đó do ai sai khiến.”
Mộc Yến Phi vâng dạ, hoàng đế lại hỏi: “Tên tùy tùng trẫm ban cho ngươi làm việc có thông minh lanh lợi không? Nếu hắn không hiểu quy củ, ngươi cứ chiếu theo quân quy trừng phạt, không cần phải nể mặt trẫm.”
“Đào Nhiên là do hoàng thượng huấn luyện dạy dỗ, sao có thể làm việc chễnh mãng được?” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Bất quá lần này hắn cũng bị thương nặng, thần thấy hắn thích yên tĩnh, nên tìm một nơi cho hắn ở, để hắn có thể an tâm dưỡng thương.”
Hai mắt hoàng đế khẽ khép, như muốn ngủ, không có phản ứng đối với câu trả lời của Mộc Yến Phi, một lúc sau mới đột nhiên lấy lại *** thần, không hỏi nhiều nữa, phất tay bảo hắn lui ra, nói: “Đi gặp Thủ Thuần thỉnh an đi, tin ngươi thụ thương truyền tới, hắn vẫn rất lo lắng.”
Mộc Yến Phi chợt giật mình, lời này của hoàng đế đã cho thấy rõ lập trường của hắn đứng về phía thái tử, hắn ung dung thản nhiên hành lễ lui ra, đợi hắn đi ra ngoài, sắc mặt hoàng đế chợt trở nên ngưng trọng, nói với tổng quản nội thị: “Truyền tin cho Đào Nhiên, bảo hắn lập tức tiến cung.”
Mộc Yến Phi sau khi đi ra, nhìn thấy tùy tùng của thái tử đứng chờ xa xa, vừa thấy hắn, vội vàng tiến lên nghênh đón, sau khi hành lễ với hắn xong, nói thái tử cho mời.
Mộc Yến Phi theo hắn đi tới tẩm cung thái tử, trời đã hoàng hôn, hắn đứng trước điện, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, dừng lại một chốc, từ sau khi trúng độc ngày ấy, hắn chưa từng trở lại nơi này, vài lần bái kiến cũng là ở phủ đệ khác, thái tử biết tâm sự của hắn, không có bức hắn quá, cho nên đã gần một năm, đây là hắn lần đầu bái phỏng, nhưng những phẫn uất bất bình ngày trước, bây giờ xem ra đã nhạt đến nỗi không đáng giá nhắc tới rồi.
“Tướng quân?”
Thấy hắn dừng bước, tùy tùng chỉ nghĩ hắn không vui, vội vàng dè dặt hỏi, Mộc Yến Phi khẽ cười một tiếng, nhấc chân tiến vào.
Thái tử dường như đã đợi từ lâu, nhìn thấy hắn đến, cũng vội vã bước lên nghênh đón, Mộc Yến Phi muốn hành lễ, bị hắn cản lại, nói: “Hồng Chiếu chuyến đi này khổ cực rồi, không cần đa lễ.”
Vừa nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Mộc Yến Phi, thấy cử chỉ của hắn cũng không cẩn trọng, lúc này mới yên lòng, nhưng nhớ đến chuyện hắn ở cùng Đào Nhiên, lại cảm thấy không hài lòng, nhưng hiện tại là lúc phải dùng người, tư tình nhi nữ chỉ có thể tạm thời gác qua một bên, kéo Mộc Yến Phi đến chổ ngồi, Trâu tể tướng và con rể Hình Viễn Tâm cũng có mặt, hành lễ với Mộc Yến Phi, Trâu tể tướng hỏi: “Tinh thần hoàng thượng hôm nay có tốt không?”
“Long thể an khang.”
Mộc Yến Phi nói khá cứng nhắc, liếc nhìn sắc mặt thái tử, thấy khuôn mặt hắn âm tình bất định, liền hiểu ý của hắn, nói: “Điện hạ không cần lo lắng, trong ngoài kinh thành hết thảy đều an khang cả.”
“Hồng Chiếu làm việc, bổn cung tất nhiên yên tâm.”
Nghe ra ý ngầm trong câu nói của Mộc Yến Phi, sắc mặt thái tử cũng thoáng điềm tĩnh trở lại, hỏi hắn thương thế và những chuyện trải qua trong chuyến đi Thái Hành, nghe đến chuyện thích khách bị giải tới Hình bộ, sắc mắt hắn lộ vẻ vui mừng. Trong Hình bộ đa số là người của hắn, hoàng thượng làm vậy dụng ý không cần nói cũng biết, mệnh lệnh Hình Viễn Tâm cấp tốc trở về an bài, Trâu tể tướng cũng mượn cơ hội cáo từ.
Sau khi bọn họ rời đi, thái tử mang thế cục trong kinh thành mấy ngày nay kể cho Mộc Yến Phi, nói: “Trong quân vài tên lãnh binh phó tướng đều là người của Hoắc thân vương, gần đây nhân tâm không ổn định, không quá thái bình, trong triều cũng có người mang chuyện bổn cung phẩm hạnh không đoan chính ra bàn luận, bổn cung đành phải hạn chế giao du với bên ngoài để tránh lời ra tiếng vào, may là Hồng Chiếu đã trở về, nếu không thật không biết phải ứng đối thế nào nữa.”
Mộc Yến Phi trước khi tiến cung cũng đã nghe bộ hạ báo về chuyện có không ít lời đồn đại muốn phế truất thái tử, bất quá thái tử phẩm hạnh đoan chính, chỉ cần chưa từng làm chuyện gì mất mặt, thì sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện này, nhưng những chuyện như ám sát lại không khỏi không phòng, nói: “Điện hạ không cần quá mức sầu lo, có tể tướng và các vị đại nhân tương trợ, tất cả đều sẽ bình an thôi.”
Thái tử mặt lộ vẻ khinh thường, Trâu tể tướng và những tên khác bất quá cũng chỉ là một đám người nịnh bợ, làm gì có chuyện tương trợ? Chỉ sợ chính mình một khi thất thế, thì sẽ thành cây đổ khỉ chồn chạy hết, cũng chỉ có Mộc Yến Phi xứng đáng là thủ tín trọng nghĩa (nhầm rồi cha, không lợi dụng được ảnh cũng đá cha văng à). Ngày đó vốn tưởng muốn kéo quan hệ hai người càng thân mật hơn một chút, nhưng không nghĩ lại hoàn toàn trái ngược, khiến Mộc Yến Phi ghét cay ghét đắng chính mình, may là nhờ sự khiêu khích của tứ hoàng tử bức Mộc Yến Phi hợp tác cùng mình, nếu không có một cánh tay giúp đỡ này, đối với mình đúng là lợi bất cập hại, đáng tiếc bọn họ bây giờ tuy là hòa hảo, nhưng thủy chung mức thân cận xem ra vẫn kém ngày xưa, nghĩ đến đây, oán hận lại chuyển tới trên người Đào Nhiên. (lãng nhách quá cha)
Mộc Yến Phi không biết tâm tư thái tử, thấy cuộc nói chuyện đã xong, lợi dụng cớ thân thể không khỏe muốn rời đi. Thái tử biết gút mắc trong lòng hắn, lại thấy mặt hắn có vẻ mỏi mệt, vốn không muốn miễn cưỡng, nhưng thấy hắn thủy chung vẫn xa cách với mình, cảm thấy khá khó chịu, nhìn thân ảnh hắn đi xa dần, rốt cục nhịn không được, hỏi: “Hồng Chiếu, sự việc đó không cách nào bỏ qua được sao?”
Mộc Yến Phi dừng lại bước chân, trầm tĩnh cả buổi, nói: “Điện hạ, công lực của ta đã mất đi tám chín phần, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào nhanh chóng khôi phục võ công, trừ việc này ra, không nghĩ ngợi nhiều lắm, mong điện hạ thứ lỗi.” (xạo quá anh)
Ý ngầm trong lời nói, trừ phi võ công khôi phục, nếu không cách ngại giữa bọn họ không cách nào chính thức tiêu trừ. Thái tử biết hắn háo võ, sự kiến đó cuối cùng vốn là do mình suy tính không thỏa đáng, đã phụ hắn trước, lúc này lại phải dựa vào hắn, càng không muốn hục hặc với hắn, nói: “Mọi việc đừng quá miễn cưỡng, kẻo lại làm bản thân bị tổn hại thêm.”
“Cảm tạ điện hạ quan tâm.”
Mộc Yến Phi nói cảm ơn, lãnh đạm xa cách với lễ quân thần, khiến thái tử không thể làm gì được, chỉ còn cách bảo hạ nhân chuẩn bị các loại dược tài thượng đẳng dùng để dưỡng thân đưa đến vương phủ của hắn. Từ đầu đến cuối thái tử không hề nhắc đến A Trung, càng không hỏi đến những thị vệ âm thầm đi theo Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi cũng không đề cập đến, hai người đều xem như chuyện này không hề tồn tại, tự động quên mất.
Mộc Yến Phi trở lại phủ đệ của mình, trời đã tối, hắn nhớ Đào Nhiên, muốn lén đến nơi Đào Nhiên ở, nhưng nghĩ lại thế cục hiện tại, chuyện nhỏ nếu không nhẫn nhịn được ắt sẽ làm rối loạn mưu lớn, chỉ có thể kềm chế mong muốn gặp Đào Nhiên, sai người đưa hai tên lãnh binh đã điên đến Hình bộ, sau đó gọi A Nam và những người khác đến bàn giao công việc.
Kỳ thật Mộc Yến Phi bây giờ nếu đi tìm Đào Nhiên, thì cũng không gặp được hắn, bởi vì Đào Nhiên sau khi nhận được mật chỉ, đã vào cung rồi, lúc hắn tiến cung đã đến giờ lên đèn, hắn theo tổng quản đến ngự thư phòng, thấy trên bàn chất đầy tấu chiết, nội thị mang những tấu chiết do thái tử phê duyệt đặt ở phía trước, để hoàng đế duyệt lại.
Đào Nhiên sau khi tiến đến liền quỳ xuống thỉnh an, nói: “Thuộc hạ làm việc bất lợi, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
“Mộc Yến Phi võ công trác tuyệt, ngươi có thể làm hắn bị thương là đã khá lắm rồi.” Hoàng thượng buông phê văn, bảo hắn đứng dậy, hỏi: “Hắn có từng hoài nghi ngươi không?”
“Lúc thuộc hạ làm hắn bị thương thì địa cung tối đen, hắn hoàn toàn không biết là do ai động thủ, nhưng lòng nghi ngờ đúng là có, cho nên sau khi hồi kinh hắn dùng lý do thuộc hạ phải tịnh dưỡng, cho thuộc hạ ở một mình, trong phủ còn sắp đặt rất nhiều thị vệ, thuộc hạ hôm nay phải mua chuộc tên sai vặt, nhờ hắn hỗ trợ, mới có thể ra khỏi cửa được.”
Kỳ thật những thị vệ này đều là do Mộc Yến Phi lo lắng thái tử gây bất lợi đối với Đào Nhiên mới đặc ý bố trí, lại bị hắn nói thành giám thị (lưỡi không xương), hoàng đế không nghi ngờ hắn đang nói dối, hỏi: “Ngươi làm cách nào đoạt đi binh thư?”
“Lúc ấy cơ quan của địa cung bị khởi động, thuộc hạ cùng Mộc Yến Phi bị nhốt, đối phương nhân thủ nhiều lắm, võ công lại cao thâm, trong lúc hỗn loạn binh thư đã bị cướp mất.” Đào Nhiên nói, liếc nhìn vẻ mặt hoàng đế, lại nói: “Sau khi bọn chúng cướp đi binh thư, liền đốt dây dẫn thuốc nổ, địa cung bị phá hủy phân nửa, thuộc hạ may mắn mới thoát thân được.”
Đào Nhiên mang những chuyện gặp phải nói cặn kẻ một lần, tương ứng với lời Mộc Yến Phi nói trướcđó, cuối cùng lại nói: “Thuộc hạ lúc ấy thân bị thương nặng, không cách nào tiếp tục ám sát, sau đó trên đường hồi kinh bên cạnh Mộc Yến Phi vẫn có thị vệ theo cùng, rất khó hạ thủ. Là do thuộc hạ vô năng, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Nguyên văn của những lời này đều do hắn và Mộc Yến Phi soạn ra trên đường hồi kinh, dụng ý chuyển mục tiêu sang người tứ hoàng tử. Những người xuống địa cung ngày đó, ngoại trừ hắn và Mộc Yến Phi, tất cả đều đã chết. Hắn biết hoàng đế nhất định phái không ít ám vệ đi theo, nhưng cũng chỉ có thể hỏi thăm tin tức bên ngoài, chỉ cần bọn soạn ra một nội dung phù hợp, thì sẽ không sợ bị vạch trần. Tứ hoàng tử phái người dùng thuốc nổ phá núi là sự thật, cho nên những lời nói dối này người khác cũng rất khó mà không tin.
Hoàng đế nghe hắn bẩm báo xong, quả nhiên tin bảy phần (bán lúa giống rồi), Đào Nhiên nhìn sắc mặt lựa lời, lại chủ động nói: “Thuộc hạ thương thế lành hơn phân nửa, thỉnh hoàng thượng cho thuộc hạ thêm cơ hội, lần này nhất định không làm nhục sứ mạng, giết….”
Hoàng đế lắc đầu, Đào Nhiên vội vàng nói: “Nhưng Mộc Yến Phi ủng binh tự trọng, nếu không sớm diệt trừ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”
“Hỗn láo!” Tổng quản cắt đứt lời phân biện của Đào Nhiên, quát: “Chuyện cơ mật đại sự này, một tên nô tài như ngươi há có thể lắm miệng hay sao!”
Đào Nhiên cuống quít quỳ xuống dập đầu tạ tội, hoàng đế cũng không tức giận, khoát khoát tay, nói: “Trung thành rất tốt, nhưng người này tạm thời không động đến được, ngươi lui xuống dưỡng thương trước đi, chú ý thêm hành động của hắn, bẩm báo cho ta bất cứ lúc nào.”
Đào Nhiên lĩnh mệnh xong, hoàng đế gạt đống chiếu chỉ đi, than thở: “Hai tên hoàng tử bên kia cũng nên chú ý nhiều một chút, mấy ngày qua nội cung không quá bình yên, những thị vệ này trẫm cũng không quá yên tâm, bây giờ cũng chỉ có người của Ám các các ngươi mới đáng giá ta tín nhiệm.”
Hoàng đế nói như vậy chỉ là lung lạc nhân tâm, bất quá Đào Nhiên mặt ngoài cũng lộ ra sự cảm kích, dập đầu tạ ơn xong khom người rời đi. Bên ngoài thư phòng bóng đêm thâm trầm, có thể nhìn thấy đình đài lầu các ở phía xa xa chìm trong bóng tối, rất huy hoàng, cũng rất vắng lặng, chỉ cần đứng lại nhìn lâu một chút, là cảm thấy áp lực nặng nề.
Gió phất qua, Đào Nhiên cảm giác trên má có hơi lạnh, mới phát hiện tuyết đã rơi rồi. Hoa tuyết tung bay, chen lẫn trong ngọn gió đang thổi đến, mang theo hơi lạnh thấu xương, hắn vội vàng đi nhanh hơn, muốn sớm chạy trở về.
Hắn vừa ra khỏi điện, cửa cung ngay phía trước, vừa lúc có người đâm đầu đi tới, hóa ra là tứ hoàng tử, Đào Nhiên nghiêng người đứng ở một góc khuất trước cung tường, khom người hành lễ, đợi tứ hoàng tử vội vã đi qua, sau đó đang muốn rời đi, lại nghe tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, tứ hoàng tử nói: “Đứng lại.”
Đào Nhiên liền đứng lại. Sắc trời khá tối, thân hắn lại khoác áo choàng màu đen, nón của chiếc áo choàng lại trùm rất thấp, tứ hoàng tử sẽ không nhận ra hắn, bất quá nếu tiến đến gần, thì sẽ không che dấu được nữa, chợt nghe hắn hỏi: “Ngươi thuộc đội bảo vệ nào?”
“Hồi điện hạ, tiểu nhân làm việc dưới quyền tả thống lĩnh.”
Làm việc dưới quyền tả thống lĩnh, nghĩa là phụ trách tuần tra bên trong, nếu là lúc bình thường, tứ hoàng tử sẽ không để ý, nhưng gần đây lại có nhiều biến động kỳ lạ, chỉ cần một biến động nhỏ cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ. Hắn cũng không nhìn ra đó chính là Đào Nhiên, chỉ là nhìn thấy trang phục của Đào Nhiên bất thường, bản năng mới nghĩ đến việc nội cung có gì đó đã thay đổi, cho nên có người lén điều động thị vệ.
Nghĩ như vậy, liền tăng thêm lòng nghi ngờ, xoay người bước tới gần, Đào Nhiên nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhíu mày, đang muốn nghĩ cách ứng phó, chợt nghe có người từ phía xa vội vàng chạy đến, khi đến trước mặt tứ hoàng tử, kề tai nhỏ giọng nói với hắn vài câu, tứ hoàng tử “ừ” một tiếng, có chút lo ngại, không để ý đến hắn nữa, xoay người vội vã rời đi.
Đào Nhiên không nghe được lời người hầu nói, quay đầu nhìn về hướng tứ hoàng tử và người hầu đi xa, hắn tựa hồ rất bối rối, cử chỉ mất đi sự cao ngạo trong dĩ vãng. Khó mà thấy được tứ hoàng tử lunsg túng thế này, Đào Nhiên chợt cảm thấy nghi ngờ, sửa lại ý định muốn nhanh chóng về nhà, lén đi theo hắn.
Đào Nhiên đi theo phía xa, liền thấy tứ hoàng tử đi về phía tẩm cung của hoàng hậu. Đã qua thời gian vấn an, hoàng hậu trễ như vậy lại đột nhiên gọi người truyền hắn, chắc là xảy ra chuyện gì gấp gáp. Thị vệ nội cung từ từ nhiều lên, Đào Nhiên sợ bị phát hiện, đề khí phóng người bay lên phía trên mái cung, âm thầm đi theo tứ hoàng tử vào tẩm cung, đúng lúc nến ngoài cung được thắp sáng, vài tên cung nữ cầm đèn ***g từ bên trong đi ra, chiếu hồng trường bào màu đỏ tươi của vị nữ tử đứng giữa, thì ra là Chỉ Lan quận chúa.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Chỉ Lan, chân có chút dừng lại, lập tức cười tiến đến gần nghênh đón, đáng tiếc Chỉ Lan chẳng muốn nhìn hắn, gương mặt tái nhợt đi qua bên cạnh hắn, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, ngược lại tạo thành nét hấp dẫn khác. Tứ hoàng tử thấy ngứa ngáy, vốn định đuổi theo, lại nhớ tới mẫu hậu truyện triệu, đành phải đè xuống thói bướm ong, bước vào cung.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đóng trên mái thành một lớp dầy, Đào Nhiên muốn đi theo sau, trùng hợp phía dưới có đội tuần tra đi qua, dưới chân hắn ẩm ướt trơn trợt, sợ kinh động những người đó, đành phải nằm áp vào mái, đợi thị vệ đi xa, mới đề khí phóng liên tục, nhảy vào trong cung, nằm trên mái nhẹ nhàng thò đầu xuống nhìn.
Trong tẩm cung rất yên tĩnh, những cung nhân hầu hạ đều bị đuổi lui xuống cả, trong cung điện chỉ có hai mẹ con bọn họ, tứ hoàng tử ngồi ghế dưới đang đáp lời hoàng hậu, Hoắc hoàng hậu dung nhan đoan trang thanh lệ, lại có thuật bảo dưỡng, nhìn qua trông còn khá trẻ.
Mẫu thân của thái tử Thủ Thuần quá thế rất sớm, căn cơ lúc ấy của hoàng đế lại không yên, bắt buộc phải phụ thuộc vào quyền thế nhà họ Hoắc, trong mấy vị tần phi đành chọn con gái nhà họ Hoắc làm hoàng hậu, nhưng trong lòng lại không thích bà ta, những năm gần đây lại càng không thích, bình thường nếu không cần phải, rất ít tới nơi này. Hoắc hoàng hậu cũng là một người thông minh, cũng không làm náo động, ngoài mặt tương kính như tân cùng hoàng đế, nhưng bên trong âm thầm mượn thế lực họ Hoắc ủng hộ con trai của mình. Chỉ tiếc thái tử cũng không phải là kẻ tầm thường, khiến bọn họ cho dù hao tổn tất cả tâm tư, cũng không có cách nào khiến hoàng thượng phế truất, ngược lại lần này vì tứ hoàng tử quá nóng nảy, dùng thuốc nổ phá núi, chọc giận hoàng đế, cho nên Hoắc hoàng hậu vừa nghe tin tức xong, lập tức gọi con trai đến thương nghị đối sách.
Đào Nhiên nghiêng tai lắng nghe, đều là tiếng giáo huấn của Hoắc hoàng hậu, tựa hồ tứ hoàng tử không chịu kiểm điểm về hành vi của mình, chọc giận Chỉ Lan quận chúa, mới vừa rồi Chỉ Lan chạy đến gặp hoàng hậu tố khổ, Đào Nhiên nghe bà ta giáo huấn cả buổi, cuối cùng nói: “Thế cục đã thế này, ngươi không chịu suy nghĩ phải ứng đối thế nào, chỉ biết chạy xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, định hai tay cầm ngôi vị đó tặng cho người ta hay sao?”
Tứ hoàng tử luôn luôn sợ mẫu hậu của mình, bị khiển trách cũng không dám cãi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Là do hài nhi nhất thời hồ đồ, chỉ là do gần đây công việc bận rộn, muốn tiêu khiển một chút, không nghĩ lại làm quận chúa giận, bất quá tính tình của nàng càng lúc càng chẳng xem ai ra gì, chuyện nhỏ như thế cũng chạy tới bão oán với mẫu hậu.”
“Các cô gái trẻ đều là như thế cả, bất quá nàng còn hữu dụng, đừng có mà đi chọc nàng ta, sau này nhớ thuận theo ý nàng ta một chút.”
Nghe xong lời Hoắc hoàng hậu nói, Đào Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ Lan bất quá chỉ là con gái của Trâu tể tướng, nhờ hoàng hậu sủng ái mới được tước vị quận chúa mà thôi. Tứ hoàng tử thân phận hiển quý, tại sao lại có chút cố kỵ Chỉ Lan?
Ngay lúc có cả trăm thắc mắc không lời giải thích, chợt nghe hoàng hậu lại nói: “Ngươi quá gấp gáp mong muốn thành công, phái binh vây công Mộc Yến Phi, làm nổ địa cung, đại sự như vậy cũng không chịu thương lượng với ta một chút, ngươi có biết ngươi làm như vậy chẳng khác nào quẳng mình lên đầu ngọn giáo không?”
“Bản thân hài nhi cũng biết, chỉ là thái tử từng bước áp sát, nếu không diệt trừ Mộc Yến Phi, hài nhi luôn bất an, vốn cho rằng dùng dược nhân, cho dù xảy ra sai lầm, cũng không liên lụy đến chúng ta.”
“Hồ đồ!”
Hoắc hoàng hậu biết tâm tư con trai, chẳng qua là không cam lòng ở dưới cánh chim của mình, muốn giang cánh đón gió, đáng tiếc hắn dù sao tuổi còn quá trẻ, không biết người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, bất quá việc đã đến nước này, cho dù tiếp tục khiển trách cũng không có ích gì, vì vậy nói: “Những kẻ ngươi phái đi có hai tên lãnh binh bị bắt sống, do Mộc Yến Phi giải về đây, hoàng thượng đã biết rồi, ra lệnh cho Hình bộ tra rõ ràng việc này, hai tên kia giờ phút này e rằng đã ở trong đại lao của Hình bộ chờ thẩm tấn.”
Lời vừa nói ra, trong điện ngoài điện hai người đồng thời lấy làm kinh hãi, Đào Nhiên kinh ngạc là bởi vì hắn biết buổi chiều Mộc Yến Phi mới vừa đi gặp hoàng đế, từ lúc Mộc Yến Phi bị tuyên triệu đến bây giờ trước sau chưa được mấy canh giờ, ngay cả hắn đều không biết chuyện hai tên điên kia bị giải tới Hình bộ thẩm vấn, vậy mà Hoắc hoàng hậu đã biết, có thể thấy được tai mắt của bà ta rộng lớn đến dường nào. Tứ hoàng tử thì kinh ngạc chuyện thủ hạ của hắn bị bắt sống, nghĩ đến sự thẩm tấn tàn khốc của Hình bộ, bọn họ nếu chịu không nổi hành hạ chiêu cung, thì mình chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, miễn cưỡng đè xuống tâm tư hỗn loạn, nói: “Bọn họ đã trúng độc, đều đã là phế nhân cả, cho dù có thẩm vấn cũng chẳng thẩm vấn được kết quả gì.”
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu, “Nếu thật là như thế, phụ hoàng của ngươi sẽ không giao bọn chúng cho Hình bộ, điều hắn muốn chỉ là một cái cớ, mà Hình bộ đa phần đều là người của thái tử, nên làm như thế nào bọn họ rất rõ ràng.”
Những lời này khiến tứ hoàng tử lập tức như té xuống hầm băng, trong lúc hoảng loạn, vội vàng quỳ ngay xuống đất, nói với Hoắc hoàng hậu: “Mẫu hậu cứu con!”
“Ngươi là con trai của ta, câu này không cần nói ra, ta cũng sẽ làm thôi.” Sự lạnh lùng trên mặt hoàng hậu chợt tan đi một chút, giơ tay bảo hắn đứng lên, nói: “Chỉ cần ngươi nhớ rõ những lời giáo huấn này, sau này đừng làm chuyện hồ đồ nữa là tốt rồi.”
Thấy mẫu thân trấn định như thường, tâm tình tứ hoàng tử dần dần ổn định trở lại, đứng lên, nói: “Hài nhi nhớ rõ, vậy hài nhi đi bảo thuộc hạ lập tức giải quyết chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Chớ vội.” Thấy hắn hoảng loạn, hoàng hậu nhíu mày không vui, nói: “Kẻ làm chuyện đại sự tối kỵ chính là gấp gáp nóng nảy, ngươi điềm tĩnh không bằng thái tử, nhạy bén không bằng Mộc Yến Phi, đã vậy sao lại còn dễ kích động đến thế?”
Bị mẫu hậu khiển trách, tứ hoàng tử không dám nói tiếp, vâng vâng dạ dạ đứng ở phía dưới, hoàng hậu sắc mặt hơi điềm tĩnh lại, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống vài hớp, một lúc sau, mới chậm rãi nói: “Dược nhân là người điên, nếu là người điên, thì chuyện gì cũng đều làm được, muốn khống chế bọn họ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, sẽ bị chúng cắn ngược, đến lúc đó người của Hình bộ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, kẻ bị lúng túng lại chính là bọn họ.”
Những lời này xem ra đã được suy tính rất kỹ càng trước rồi, tứ hoàng tử chợt hiểu ra, vui vẻ nói: “Thì ra mẫu hậu người…”
Hoắc hoàng hậu khoát tay cắt đứt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Việc này ngươi không cần tiếp tục bận tâm, ngược lại nên chú ý ngự lâm quân nhiều thêm một chút, hai vị thống lĩnh Trần thượng thư tiến cử đều bị phụ hoàng ngươi phê bình, e rằng sẽ có biến động khác thường.”
Tứ hoàng tử khẩn trương, cắn răng nói: “Vậy Mộc Yến Phi lại càng không lưu được.”
Mặc dù phụ hoàng không đem binh quyền chuyển giao Mộc Yến Phi, nhưng tước quyền của chính mình, cũng chẳng khác nào trợ giúp cho thế lực thái tử, có Mộc Yến Phi tương trợ, bản thân mình cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục phân tranh cao thấp cùng hắn, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn hiện lên sự nham hiểm thâm độc, sát khí cũn g theo đó mà hiện ra.
Hoắc hoàng hậu chỉ cười, “Đừng lo lắng quá, việc này ai gia đã tính toán sẵn, trước mặt chúng ta hiện tại đang có vài con cờ rất tốt, không ngại dùng thử xem.”
Đào Nhiên nghe hoàng hậu nói đến dược nhân, lập tức hiểu được dụng ý trong lời bà ta nói. Với cá tính của Mộc Yến Phi, Hình bộ thẩm vấn, hắn nhất định sẽ ở tại hiện trường, khung cảnh bị những tên lính điên cuồng tấn công ngày ấy như vẫn còn hiện ra trước mắt, Mộc Yến Phi võ công trác tuyệt, nhưng chỉ sợ bị giết bất ngờ không kịp phòng bị. Nghĩ như vậy, tâm hắn liền có chút loạn, không chú ý tới những câu kế tiếp của hoàng hậu, tâm tư phập phồng, càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an, lấy lại *** thần, phát hiện tuyết rơi càng lúc càng nhanh, nửa người của hắn đã thành màu trắng, không khỏi rùng mình ớn lạnh, không muốn tiếp tục nghe nữa, vội vàng nhỏm dậy phóng ra khỏi hoàng cung, đề khí chạy về hướng Hình bộ.
Đào Nhiên lúc ra khỏi cửa vì muốn che tai mắt người khác, không có cưỡi ngựa, hắn khinh công tuy cao, nhưng dù sao cũng không thể sánh với khoái mã, nóng lòng như lửa đốt chạy vội tới bên ngoài Hình bộ, thả người nhảy vào, rút khăn ra che mặt lại, một hơi đi thẳng tới trước hình tấn đường, liền nghe tiếng kiếm va chạm vào nhau truyền tới từ phía xa.
Hắn chạy tới gần, thò đầu từ mái nhà nhìn xuống, liền thấy đại đường đèn đuốc sáng ngời, từ cửa truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn, thì ra là tiếng kêu la của những nha dịch bị thương đang lê lếch trên đất. Trên công đường hiện tại đang diễn ra một hồi chiến đấu ác liệt, hai gã lãnh binh giống như đang lên cơn điên, trong tay cầm binh khí cuồng sát không ngừng, ngoài ra còn có không ít nha dịch cũng có vẻ đã điên lên rồi, quay lại đánh với đồng liêu của mình. Những nha dịch khác nhân số tuy đông, nhưng cuối cùng cũng không phải quân binh, bị đánh đến nỗi trở tay không kịp, tự bảo vệ bản thân xem ra còn miễn cưỡng, chứ đừng nói đến chuyện làm cứu binh, nhìn những người này điên cuồng chém giết, vốn đã khiếp sợ từ lâu rồi, không ngừng lui về phía sau. Trong lúc nhất thời hình tấn đại đường biến thành một trận chiến hỗn loạn.
Một người trong đó đang đấu với Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi võ công cao hơn hắn rất nhiều, bất quá người nọ thần trí điên cuồng, võ công đột nhiên cũng tăng lên một cách kỳ lạ, lại có thể đấu ngang hàng với hắn. A Nam và những người khác muốn hỗ trợ, nhưng không chen vào được. Mặt khác vài tên quan viên của Hình bộ dưới sự tiến tới của những kẻ điên cuồng kia chỉ biết cuống quít lui về phía sau, may là có thị vệ viện thủ do Mộc Yến Phi mang đến. Bản thân Hình Viễn Tâm cũng biết võ vẽ vài chiêu đơn giản, tuy không đến nỗi thua ngay, nhưng đã vạn phần chật vật.
Những tên điên kia không biết vừa đoạt bội đao của người nào, điên cuồng chém bổ một hơi, võ công của hắn vốn đã khá cao, hơn nữa sau khi điên cuồng lại càng dã man hơn, ngay cả thị vệ cũng không cản hắn lại được, Hình Viễn Tâm lúc lui về phía sau không cẩn thận đạp trúng vạt dưới của quan phục, té ngã ra sau, Đào Nhiên mắt thấy tên điên đến gần hắn, không kịp ngẫm nghĩ, thân hình khẽ nhún, làm thế diều hâu xoay người, từ mái hiên bay xuống đại đường, giữa không trung nhiễm kiếm rút ra, khi hạ xuống, trường kiếm đã cản bội đao của gã điên đang chém tới, đao kiếm chạm nhau, bức lui hắn, khiến vài tên thị vệ kia có thời gian lấy lại sức.
Trên đại đường vốn đang hỗn loạn, đột nhiên thấy một hắc y nhân nhảy vào vòng chiến, không biết hắn là ai, mọi người đều ngưng thần đề phòng, bên kia Mộc Yến Phi lại ngẩn ra, hắn ở chung Đào Nhiên đã khá lâu, mặc dù Đào Nhiên một thân hắc y, lại che mặt, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra được ngay, mày kiếm không khỏi nhíu lại, đã định chạy tới tương trợ, lại bị mấy người ngăn cản, hắn lại không thể để lộ võ công thật sự của mình, chỉ có thể nhìn Đào Nhiên bị mọi người vây công, cũng may biết Đào Nhiên võ công cao siêu, cho nên cũng không quá lo lắng.
Đào Nhiên cũng biết chính mình không cách nào qua mặt được Mộc Yến Phi, thế nhưng do chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không có thời gian bận tâm quá nhiều việc, chỉ còn cách không để ý đến những người khác, dùng thanh trường kiếm liên tục công kích, kềm lại thế tấn công của gã điên. Vài tên nha dịch thần trí không còn tĩnh táo, mặc dù giống như điên cuồng, nhưng cũng không dũng mãnh như những gã điên kia, bị trường kiếm của Đào Nhiên đâm trúng vài lần, đều không biết đau đớn, thậm chí hoàn toàn không có một tia do dự, tiếp tục quấn lấy hắn chiến đấu.
Đào Nhiên biếtMộc Yến Phi muốn lấy khẩu chứng của hắn, sợ ra tay quá nặng, sẽ bị đứt đầu mối này, cho nên vài lần có cơ hội chém chết hắn đều bỏ qua cả, cứ như vậy, ngược lại lại bị rơi xuống hạ phong, trong lúc vội vàng quay đầu lại nhìn Mộc Yến Phi, thấy khí thế hắn càng lúc càng yếu, trong lòng đột nhiên cảm thấy nôn nóng, không đắn đo nữa, vung chưởng chém vào trước ngực tên lãnh binh kia, đánh hắn bay ra ngoài.
Một chưởng này đánh vô cùng mạnh, người đó vừa té xuống đất liền ói ra vài ngụm máu tươi, nhất thời không bò dậy được, Đào Nhiên nâng kiếm tấn công tiếp, những tên còn lại bị hắn làm cho cuống quít phải lui về phía sau, rốt cục cũng có thể tranh thủ thời gian lấy lại sức, quay đầu, đã thấy một tên lãnh binh bị điên hai tay cầm bội đao, định bổ xuống đầu Mộc Yến Phi.
Mộc Yến Phi đang chiến đấu cùng mấy tên khác, với công lực hiện giờ của hắn, đối với chuyện tập kích đột nhiên thế này có thể dễ dàng đánh trả, nhưng với đao pháp ngoan lệ của hắn, dưới đòn thế nặng nề này, đối thủ tất nhiên sẽ mất mạng, bản thân hắn cũng không thể tiết lộ chuyện mình đã khôi phục võ công, một chút do dự, liền thấy ngân quang phóng tới trước mắt, thì ra Đào Nhiên thấy hắn đang ở trong hiểm cảnh, không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay lập tức phóng ra, đâm vào hậu tâm của tên lãnh binh, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Đào Nhiên động tác cực nhanh, phóng kiếm gần như cùng lúc với thời gian tên lãnh binh tập kích, người bên ngoài chỉ cho rằng hắn muốn đánh lén Mộc Yến Phi, nhưng lại lỡ tay làm chết tên lãnh binh, nhất thời liền có vài tên thị vệ lao đến tấn công hắn. Mới vừa rồi địch ta không rõ, bọn thị vệ chỉ lo bảo vệ chủ tử và đại quan Hình bộ, vẫn chưa ra tay với Đào Nhiên, lúc này những tên nha dịch bị điên tựa hồ đã tan hết dược tính, toàn bộ đều uể oải ngã xuống đất, quan binh nhận được tin tức cũng lục đục chạy vội tới, trong tay Đào Nhiên thiếu mất binh khí, bị song phương giáp công, nhất thời không tiến thoái được, muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng nhiều lần bị cản trở, hơn nữa tên lãnh binh điên bị hắn đánh ngã đã lao đến tấn công hắn, khiến hắn càng lúc càng khó thoát thân.
Mộc Yến Phi thấy tên lãnh binh điên đã chết, quan binh đã chạy tới, liền làm bộ chống đỡ không nổi phải thối lui, nhìn thấy Đào Nhiên bị mọi người áp sát, mày hắn nhíu lại, trùng hợp có người vung đao bổ vào hắn, hắn cố ý giơ đao chống đỡ, hai thanh đao sắc bén chạm vào nhau, hắn không địch lại lực tay của đối phương, Yêu đao rời khỏi tay, bay đến chổ Đào Nhiên.
Yêu đao thế tới rất gấp, người chung quanh sợ bị lưỡi đao chém trúng, đều vội vàng tránh sang hai bên, nào biết Mộc Yến Phi dùng tiểu xảo, đao phong nhìn như sắc bén, đến trước mặt Đào Nhiên thế tới đã giảm xuống hơn phân nửa. Đào Nhiên mắt thấy Yêu đao tới gần, giơ tay nắm chặt chuôi đao, đao phong theo thế lăng không lướt qua, lưỡi đao màu đen chớp động phát ra ánh sáng của tử vong, những tên vây công đều hoảng sợ lui về phía sau né tránh, chỉ có tên điên kia vẫn không biết chết sống áp sát tới, Đào Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn không hạ sát thủ, xoay ngược lưỡi đao, dùng sống đao đánh một đòn nghiêm trọng vào xương bả vai của hắn, khiến hắn bị chấn động té ngã ra đất.
Ngay lúc đó, quan binh nhanh như cắt bao vây Hình bộ chặt đến nỗi con kiến cũng chui không lọt, binh đội phía trước lôi cung tên ra hướng về phía Đào Nhiên, Mộc Yến Phi thấy thế, ánh mắt đảo qua tên điên đang té ngã dưới chân mình, ba thước thanh phong vẫn cắm trên lưng hắn, liền nắm lấy rút ra.
Kiếm phong của nhuyễn kiếm lóe sáng, lãnh quang dày đặc, nửa giọt máu cũng không dính, quả thực là danh khí, chuôi kiếm hãy còn ấm, mang theo hơi thở của chủ nhân. Nghĩ đây là vật tùy thân của Đào Nhiên, ngay cả lúc rơi xuống núi Thái Hành cũng không rời khỏi nó, vậy mà vào giờ phút này vì bảo vệ mình mà phải phóng kiếm đi, ánh mắt Mộc Yến Phi thoáng lên một chút nhu hòa, không đợi quan binh bắn tên, đã tung người lên trước, cổ tay nhẹ rung, kiếm khí phi hoa, chặn đứng đao phong của Đào Nhiên.
Những đại quan Hình bộ thấy viện binh đã đến, vốn nghĩ rằng lập tức ra lệnh bắn tên, nhưng nhìn thấy Mộc Yến Phi tiến lên, sợ ngộ thương hắn, vội vàng quát bảo ngưng lại, chỉ ra lệnh cho binh lính vây quanh cho chặt, đừng để thích khách chạy thoát.
Đào Nhiên thấy khó có thể chạy thoát, đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, nhìn thấy Mộc Yến Phi đã giành tấn công trước, lòng thấy nhẹ nhàng trong thoáng chốc, cảm thấy chỉ cần người này có mặt ở đây, cho dù trước mặt là thiên quân vạn mã, cũng không đủ làm hắn sợ hãi, lại thấy kiếm khí của hắn phi hồng, thế vung thế chém hoàn toàn không thua gì Yêu đao, cũng có chút kinh ngạc, vội vàng ngưng thần huơ đao. Hắn vốn quen dùng nhuyễn kiếm, mặc dù cũng từng tập qua đao pháp, nhưng Yêu đao không giống như bội đao bình thường, vừa cong vừa nặng, hắn dùng không được thuận tay cho lắm, Mộc Yến Phi nhìn ra, kiếm vũ phi hoa, thế công mạnh như gió bão, đẩy hắn tiến gần về phía cửa ra.
Những quan binh do sợ chém trúng mình, theo sự tiến gần của hai người, chậm rãi tránh về phía sau, vô hình trung tạo thành một cửa thoát. Trong lúc đánh nhau trường kiếm của Mộc Yến Phi đột nhiên đâm thẳng bức tới trước mặt Đào Nhiên, Đào Nhiên nghiêng người tách ra, trường kiếm không thu hồi kịp, đâm vào cây cột phía sau hắn, nhất thời không nhổ ra được, mắt thấy Yêu đao của Đào Nhiên bổ xuống, Mộc Yến Phi đành phải buông kiếm, vừa vặn đao phong bổ xuống, hắn liền huy chưởng đánh về phía sườn phải của Đào Nhiên, thừa dịp Đào Nhiên tránh né, dùng chỉ bắn vào gân trên cánh tay hắn, Đào Nhiên không cách nào nắm chặt chuôi đao, bị hắn dùng tay không chụp lấy lưỡi đao, đoạt đao trở về, thuận thế chém xuống, Đào Nhiên vội vã dùng tay trái rút thanh trường kiếm đang ghim bên cạnh, đánh bạt sự công kích của Yêu đao. (giả bộ giỏi ghê)
Hai người thân hình kiếm pháp đều nhanh nhẹn dị thường, trong lúc tránh né đánh nhau bay nhảy, đao và kiếm đã được thay đổi lẹ làng không để lại dấu vết. Mộc Yến Phi sau khi đoạt được Yêu đao, khí thế đại chấn, loan đao bay múa uy vũ mạnh mẽ, Đào Nhiên bị hắn áp bách không ngừng lui về phía sau, nhanh chóng tới gần lỗ hổng của vòng vây, Mộc Yến Phi nháy mắt ra hiệu với hắn, Đào Nhiên hiểu ý, tìm khe hở, lấy dược phấn từ trong áo ra, vung tay vẩy ra, nhất thời đại sảnh tràng ngập làn khói màu tím. Mọi người sợ có độc, vội vàng ngừng thở né tránh chung quanh, đội ngũ lập tức rối loạn, đợi sương khói tan hết, Đào Nhiên chẳng biết đã phi đi đâu rồi.
Hình bộ quan viên thấy thích khách đã đi, cuống quít ra lệnh truy kích, bị Mộc Yến Phi ngăn cản, quay đao tra vào vỏ, nói: “Giặc cùng đường đừng nên truy đuổi, xem thương thế của những người này trước đã.”
Hình bộ thượng thư vốn quan tam phẩm, cũng không thấp hơn Mộc Yến Phi, bất quá biết hắn rất được coi trọng, không dám đắc tội, hơn nữa mới vừa rồi nhìn thấy thân pháp quỷ dị của Đào Nhiên, lòng cảm thấy cũng còn hơi sợ, lại thấy sắc mặt Mộc Yến Phi khó chịu, tưởng hắn đã bị thương trong lúc chiến đấu mới rồi, sợ hắn giận cá chém thớt, không dám hỏi nhiều, vội vàng ra lệnh quan binh thu đội, kiểm tra thương thế của mọi người ở đại đường.
Bởi vì mới vừa rồi phạm nhân phát bệnh mà không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên dùng nội lực làm đứt dây trói bằng da trâu, đoạt bội đao của nha dịch hành hung, hơn nữa một số nha dịch lại nổi điên tấn công đồng liêu, mọi người do quá bất ngờ nên không kịp phòng bị, dẫn đến việc bị thương đến tám chín phần mười, nếu không có những tùy tùng do Mộc Yến Phi dẫn theo, chỉ sợ đêm nay sẽ huyết nhiễm hình đường, may mà những nha dịch này cũng không phải chính thức bị điên, theo thời gian cũng chậm rãi tỉnh lại, toàn thân vô lực, ngồi bệch ở đại đường, khuôn mặt đờ đẫn, hoàn toàn không biết chuyện gì mới vừa xảy ra.
Mộc Yến Phi lệnh A Tây xem xét thương thế của bọn họ, phát hiện bọn họ chỉ trúng mê dược cực mạnh, nhất thời thần trí không tĩnh táo, bị người khống chế sai khiến, nhìn phản ứng của những người bị trúng độc, cũng cùng loại với hai tên lãnh binh kia, nhưng không nghiêm trọng như bọn họ, sau khi thanh tỉnh hỏi đến chuyện phát sinh trước khi trúng độc, tất cả đều lộ ra sự mơ hồ, hiển nhiên đã không còn nhớ rõ gì rồi.
Hai gã lãnh binh bị điên, một người bị Đào Nhiên chém chết, một người thân cũng bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, rõ ràng không cứu sống được nữa, vài tên quan viên trong Hình bộ đêm hôm thẩm vấn tù phạm, không chỉ không lấy được khẩu cung, còn bị thích khách tập kích, một đám đều kinh hãi run sợ, không biết phải bẩm báo với hoàng thượng thế nào, nhưng chỉ có Hình Viễn Tâm tương đối trấn định, nghe Mộc Yến Phi nói với thượng thư thân thể không khỏe, muốn đi trước, hắn vội vàng đuổi theo, khom người thi lễ với Mộc Yến Phi, nói: “Vừa rồi đa tạ tướng quân viện thủ.”
“Tiện tay giúp đỡ thôi.”
Giọng nói bình thản, hiển nhiên một màn kinh hiểm mới vừa rồi cũng không làm Mộc Yến Phi lúng túng, Hình Viễn Tâm không khỏi cười khổ. Vừa rồi tình thế nguy cấp, Mộc Yến Phi lại ra lệnh cho tùy tùng bảo vệ bọn họ, nội hành động này thôi cũng đã không thể đơn giản xem như là tiện tay giúp đỡ rồi, bất quá nếu Mộc Yến Phi không để bụng, hắn cũng không tiện nói thêm nữa, thấy Mộc Yến Phi nhấc chân định đi, ý nghĩ chợt thoáng qua, vội hỏi tới: “Vừa rồi thích khách tới đột ngột, khi tướng quân cùng hắn so chiêu thì có phát hiện gì không?”
Mộc Yến Phi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, như là muốn nhìn thấu ý mà hắn muốn hỏi, nhưng cái gì cũng đều không hỏi lại cả, chỉ nói không biết sau đó nhanh bước rời đi. Hình Viễn Tâm không cản hắn lại được, nhìn đạo thân ảnh màu trắng dần dần rời xa tầm mắt của mình, chợt nhớ đến màn kinh biến mới vừa rồi, mày không khỏi nhíu lại.
Mộc Yến Phi ra khỏi Hình bộ, lệnh A Đông A Tây lập tức thăm dò chuyện gì đã phát sinh trong đêm nay sau khi hai tên lãnh binh bị áp giải tới đại lao của Hình bộ,lại bảo A Bắc đi nghe ngóng hành tung của tứ hoàng tử và những người khác, ba người lĩnh mệnh lui về phía sau, A Nam thấy Mộc Yến Phi sắc mặt nặng nề, nhịn không được hỏi: “Ngài có muốn hạ chúc đi tra chuyện liên quan đến tên thích khách kia không? Những tên Hình bộ ngu ngốc này tra án, chỉ sợ sẽ đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, cuối cùng bỏ mặc.”
Mộc Yến Phi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, A Nam còn định đợi hỏi tiếp, hắn đã sải bước rời đi, A Nam không dám nói nhiều thêm nữa, đành phải bước nhanh đuổi theo.
Đào Nhiên trở lại nơi ở thì đã quá nửa đêm, trên đất đã phủ một lớp tuyết rất dày, bốn bên vắng vẻ, A Nhất đã đi ngủ từ sớm, hắn thay quần áo tắm rửa, vào bồn tắm mới phát hiện nước còn hơi ấm, hắn lười đến nỗi chẳng muốn đun nước lại, nên đành ngâm mình trong nước ấm cho bớt mệt.
Suốt dọc đường hồi kinh có A Nhất tỉ mỉ chữa trị, nội thương của Đào Nhiên đã khỏi hơn phân nửa, bất quá dù sao trọng thương mới lành, hôm nay phải chạy tới chạy lui cả ngày, lại đến Hình bộ đại náo hết một phen, nên giờ cảm thấy có hơi mệt mỏi, nằm trong bồn tắm, cảm giác rất rõ nước đang lạnh dần, nhưng lười chẳng muốn đứng lên, khép hờ mắt thầm nghĩ muốn nằm luôn trong nước đánh một giấc.
Ngay lúc đang mơ mơ màng màng, bên ngoài bình phong chợt truyền đến tiếng ma sát, Đào Nhiên lập tức mở mắt ra cảnh giác, ngay sau đó hai tay đặt lên thành bồn tắm phi thân nhảy ra, cầm thanh nhuyễn kiếm đang đặt bên cạnh bồn tắm lên, kéo chiếc áo ngoài đang khoác trên bình phong xuống, trong lúc mặc quần áo chưởng phong đồng thời chém ra, dập tắt ánh nến đặt dưới song cửa sổ, cả gian phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.
Đào Nhiên nín thở tập trung, nhuyễn kiếm xuyên qua bình phong, đâm về phía phát ra tiếng vang, đã trễ thế này, hạ nhân đã sớm đi ngủ, còn A Nhất cũng sẽ không cố ý nín thở mà vào, hắn mới vừa đại náo tại Hình bộ một hồi, lo lắng trên đường trở về không cẩn thận bị theo dõi, chuyện này dính dáng đến rất nhiều người, cho nên xuất kiếm cũng chẳng chút lưu tình.
Kẻ xâm nhập phản cứng cũng rất nhanh, ánh nến vừa tắt hắn cũng đồng thời rút vũ khí ra, nghe kiếm phong tới gần, thân hình khẽ chớp, thân đao kềm chặt thanh trường kiếm vừa đâm tới, thế kiếm của Đào Nhiên thất bại, cổ tay run lên, dùng thế Tà Lý Hoành Hoạch, chặn ngang chém xuống, nhưng kiếm đi được nửa đường liền cảm thấy bất thường, hơi thở quen thuộc, không vì không gian tối đen mà có nửa điểm trở ngại, hắn vội vàng thu hồi nội lực, nhưng thân kiếm vẫn đập lên vỏ loan đao của đối phương, cũng may đao chiêu kia cũng chỉ là hư chiêu, hai thanh lợi khí vừa khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng hồi âm nhẹ nhàng, trong bóng đêm yên tĩnh, vang vọng xa xa.
“Đánh cả đêm, ngươi còn thấy chưa đủ à?”
Giọng nói thanh lãnh thuộc về Mộc Yến Phi truyền tới, khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên nụ cười, chỉ cảm thấy nhuyễn kiếm bị Yêu đao chặn lại, kềm chế ý muốn lộn xộn của hắn, hắn cũng không rút về, chỉ khẽ cười nói: “Không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi lại đến đây.”
Chính vì xảy ra quá nhiều chuyện, hắn mới phải tới đây.
Mộc Yến Phi thu hồi Yêu đao, cầm cổ tay Đào Nhiên, cả hai chăm chú nhìn nhau trong bóng tối, đột nhiên ôm lấy eo hắn đè hắn áp vào tấm bình phong, hôn hắn. Cơ thể Đào Nhiên bị ép cong người ngã về phía sau, hành động có hơi bạo lực, nhưng hắn lại không tức giận, cười khẽ, trở tay quẳng nhuyễn kiếm đi, thân kiếm bay lên đánh thành một đường cong, sau đó chui vào vỏ kiếm đang treo bên cạnh bình phong.
Mộc Yến Phi hôn rất thô lỗ, không giống như đang âu yếm, mà như là muốn bộc lộ sự không hài lòng của mình. Trên người Đào Nhiên chỉ khoác mỗi chiếc áo ngoài, bị hắn dễ dàng công thành chiếm đất, bàn tay mang theo vết chai thô bạo lướt trên da thịt hắn, đau hơn vài phần so với lúc bình thường, Đào Nhiên cảm giác được, nghênh tiếp nụ hôn nồng cháy có chút bạo ngược của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa, ta biết ta nên giúp ngươi trước, nhưng lúc ấy Hình Viễn Tâm đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên không kịp suy nghĩ, chạy đi cứu hắn trước.”
“Ngươi nghĩ rằng ta tức giận là do chuyện này sao?” Mộc Yến Phi đẩy hắn ra, lạnh lẽo nói.
Đào Nhiên ngẩn ra, thấy hắn chần chờ, Mộc Yến Phi cười lạnh: “Ta Mộc Yến Phi tuy bất tài, nhưng lòng dạ cũng không hẹp hòi đến vậy, ta là giận ngươi không tin ta, ngươi không tin ta sẽ không để Hình Viễn Tâm thụ thương!”
Đào Nhiên không còn lời để nói, hắn biết Mộc Yến Phi không nói dối, nếu không lúc ấy thị vệ của Mộc gia sẽ không vẫn canh chừng bên cạnh mấy vị quan viên của Hình bộ, không có lệnh của Mộc Yến Phi, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Lúc ấy tình thế nguy cấp, Mộc Yến Phi lại đẩy tùy tùng thân tín đi, hắn chinh chiến sa trường, đương nhiên sẽ không để ý đến tín mạng của vài tên quan viên, hắn làm vậy chẳng qua là vì quan tâm đến tâm tư của mình, muốn cứu Hình Viễn Tâm.
Trong lúc nhất thời tâm tư phập phồng, cảm giác ấm áp dâng đầy trong lòng ngực, nhưng vì sợ thất thố nên không dám để lộ ra. Mộc Yến Phi không thấy hắn trả lời, chỉ nghĩ hắn không tin, thấy bàn tay đang cầm rất lạnh, cũng biết hôm nay Đào Nhiên không chịu điều dưỡng kỹ lưỡng, điều này khiến cho hắn càng không vui, không nói gì thêm nữa, lôi kéo Đào Nhiên đi vài bước đến phòng ngủ cách vách, đẩy hắn ngã lên giường. Hành động khá vô lễ, ngược lại làm yếu đi tâm tư dao động lúc đầu của Đào Nhiên, hắn cười cười, không phục vẻ ung dung lúc bình thường, nói: “Vương gia, muốn ta bồi thường ngươi ở trên giường sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể bồi thường ta được sao?” Mộc Yến Phi cười lạnh.
Biết rõ người của Ám các có thân phận đặc biệt, Hình bộ lại là nơi sâm nghiêm, Đào Nhiên còn dám xông vào, nếu không phải hắn đã chu toàn từ bên trong, chỉ sợ Đào Nhiên khó có thể thoát thân, hơn nữa đêm nay những người nhìn thấy bộ dáng của Đào Nhiên rất nhiều, nếu hoàng thượng ra nghiêm lệnh truy tra, có lẽ sẽ tra đến nơi này, đến lúc đó Đào Nhiên phải giải thích như thế nào? Nếu hắn tin mình ngay từ đầu, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện phiền toái đến như vậy.
Mộc Yến Phi càng nghĩ càng căm tức, bất quá ánh mắt lướt qua Đào Nhiên, tức giận cũng hạ bớt vài phần. Mới vừa rồi cử chỉ của hắn có hơi thô lỗ, nên khi Đào Nhiên nằm xuống, áo ngoài đã bị tuột ra hơn phân nửa, nhìn thân thể mềm dẻo quen thuộc, căm tức của hắn bất giác cũng hóa thành ***, có chút kềm nén không được, tiện tay cởi áo Đào Nhiên ra, nằm đè lên người hắn.
Đào Nhiên có chút hưởng thụ sự bạo lực hiếm có của Mộc Yến Phi, mỉm cười cùng hắn hôn, hắn biết nam nhân bây giờ đang trong cơn tức giận, nói cái gì cũng đều phí công cả, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết ngay trên giường, cũng may Mộc Yến Phi không nói gì nữa, chỉ vuốt ve sơ sài sau đó đâm thẳng vào người hắn, trực tiếp tuông hết tức giận phát tiết vào bên trong người hắn.
Đêm rất yên tĩnh, khiến hơi thở của hai người đang cuốn lấy nhau càng trở nên nặng nề. Đào Nhiên nằm ngửa trên giường, mặc cho Mộc Yến Phi đè lên người mình tùy ý đâm vào rút ra, gương mặt từng chút từng chút nóng dần lên. Hắn luôn luôn chỉ thích đứng ở vị trí chủ động, nhưng nhiều lần vì muốn thuận theo ý của Mộc Yến Phi, ngoại trừ tình huống lần đầu tiên là thỏa hiệp ra, phần lớn nguyên nhân sau này là do hắn bây giờ đã không còn ngại nữa, không ngại cảm giác xâm phạm và chiếm hữu này, thừa nhận sự tồn tại của Mộc Yến Phi.
Lúc về gần đến kinh thành, vì để che tai mắt người khác, hai người cũng không thân cận cho lắm, *** đã phải nhịn suốt mấy ngày bây giờ đến lúc phát tiết, không kiên trì được bao lâu cả hai đồng thời tiết ra, Mộc Yến Phi bắn dịch thể vào trong cơ thể Đào Nhiên, không lập tức rút ra, mà ôm lấy hắn nằm trên giường, hưởng thụ sự thỏa mãn sau khi đã phát tiết. Cơ thể Đào Nhiên rất lạnh, cho dù sau khi nhiệt tình cũng không thấy ấm lên được bao nhiêu, ôm hắn, Mộc Yến Phi nghĩ thầm trong đầu, bản thân đã giận đến vậy, suốt đêm chạy đến tính sổ, kỳ thật cũng chỉ vì lo lắng cho hắn mà thôi. (yêu anh Mộc quá đi)
“Có dễ chịu không?” Phá vỡ khung cảnh ấm áp, hắn hỏi.
“Cũng tạm.”
Đào Nhiên kỳ thật có hơi khó chịu, bất quá không muốn chọc thêm phiền toái nữa, hắn chọn biện pháp im lặng, không biết Mộc Yến Phi có thật sự tin lời hắn nói không, cũng không nói gì thêm nữa, mà là hỏi: “Ngươi sao lại chạy đến Hình bộ?”
Đào Nhiên thở dài một hơi, còn tưởng rằng nhiệt tình qua đi Mộc Yến Phi sẽ nguôi giận một chút, không nghĩ hắn vẫn từng bước ép sát, bất quá việc này cho dù Mộc Yến Phi không hỏi, hắn cũng sẽ chủ động nói, vì vậy liền đem chuyện mình tiến cung diện thánh, trên đường rời đi gặp phải tứ hoàng tử, lén theo hắn đến tẩm cung của hoàng hậu, sau đó đem chuyện mình nghe được tỉ mỉ kể lại một lần, nói xong lời cuối cùng, than thở: “Lúc đó đi sớm quá, không biết hoàng hậu có căn dặn tứ hoàng tử chuyện gì không?”
Mộc Yến Phi sau khi nghe hết đầu đuôi đã nguôi giận, sau đó lại nghe câu nói mang theo ảo não của Đào Nhiên, không khỏi mỉm cười, Đào Nhiên vội vã chạy đến Hình bộ, chỉ vì lo lắng cho mình, tên nam tử này không phải chuyện gì cũng không lưu tâm như biểu hiện bên ngoài của hắn, ý nghĩ này khiến tâm tình của Mộc Yến Phi tốt hơn rất nhiều, cũng không so đo chuyện Đào Nhiên tự tiện xâm nhập Hình bộ, hành vi lỗ mãng đơn thân đối địch nữa, thuận miệng nói: “Ta sẽ chú ý.”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Ám tiễn không phải chỉ bọn họ mới có.” Mộc Yến Phi cười lạnh.
Đào Nhiên biết Mộc Yến Phi nhất định có phương pháp truy tra tin tức của riêng hắn, hiện tại nếu đã đề phòng, hoàng hậu và người khác nếu muốn hại hắn e rằng cũng không dễ dàng nữa, những chuyện còn lại chính mình sẽ âm thầm truy tra là được, chỉ tiếc lần này phí tâm bắt được thủ hạ của tứ hoàng tử, giải đến Hình bộ thẩm vấn, nhưng ngay thời điểm mấu chốt lại bị đứt manh mối, chỉ có thể nói là do bọn họ đã xem thường thế lực bên phía tứ hoàng tử rồi.
“Những nha dịch Hình bộ bị trúng độc sao rồi?”
“Đều đã thanh tĩnh cả rồi, y quan đã kiểm tra qua, nhưng chưa tra được là loại độc tố gì, bất quá chỉ nói là độc nhẹ, tạm thời làm thần trí mơ hồ mà thôi, nhưng hai tên lãnh binh bị điên đều đã chết.”
Đây là tin tức do Hình bộ truyền tới sau khi Mộc Yến Phi hồi phủ, Hình bộ nha dịch bị trúng độc, lại bị đánh lén, chuyện đại sự thế này, nếu giải quyết không ổn thỏa, chỉ sợ chức quan khó giữ, những quan viên này tất nhiên đều đem Mộc Yến Phi ra làm khiên chắn, chỉ cần có tin tức, sẽ báo cho hắn ngay, bất quá không biết nguyên nhân trúng độc, tất nhiên cũng sẽ không tra ra được mọi người bị trúng độc như thế nào, càng không cách nào tra ra được kẻ đầu độc, phạm nhân cũng đã chết, chuyện này chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm xuồng.
“Không biết Hoắc hoàng hậu làm cách nào biết được việc Hình bộ sẽ thẩm vấn vào ban đêm? Đào Nhiên cau mày nói.
Với thế lực của hoàng hậu, việc mua chuộc nha dịch đầu độc cũng không khó, nhưng bọn họ áp giải hai vị lãnh binh hồi kinh, lại thẩm vấn ngay đêm hôn đó, số người biết việc này chỉ cần giơ tay ra cũng có thể đếm được, mỗi người trong đó đều không có khả năng tiết lộ bí mật, thế mà bí mật lại bị tiết lộ, chỉ trong khoản thời gian ngắn đến thế, chuyện này không thể không khiến Đào Nhiên quan tâm.
Hắn nhắm mắt lại, đem tất cả những người biết chuyện này ngẫm hết một lần, cuối cùng rơi vào người Trâu tể tướng và con rể ông ta. Trâu tể tướng là lão hồ ly, mặc dù vẫn ủng hộ thái tử, nhưng nói không chừng vì muốn chừa đường lui cho mình, âm thầm động tay động chân, nhưng ngẫm kỹ lại thêm lần nữa, lại cảm thấy điều này không có khả năng, nếu thái tử có thể mượn chuyện này để lật đổ tứ hoàng tử, đối với Trâu tể tướng mà nói rất có lợi, hắn hoàn toàn không cần phải làm chuyện hại người mà bất lợi cho mình.
Đào Nhiên nghĩ như thế, Mộc Yến Phi tất nhiên cũng nghĩ ra được, bất quá hắn trước giờ vốn không thích nghi thần nghi quỷ, huống chi chuyện này đã có thái tử hao tâm tổn trí lo giúp rồi, nên không suy nghĩ nhiều nữa, thấy canh giờ cũng không còn sớm, cả đêm gần như chưa ngủ, lại nghĩ đến chuyện sáng sớm mai hoàng đế sẽ biết chuyện do Hình bộ trình báo lên, kế tiếp nhất định sẽ bận rộn một phen, chổ ở của Đào Nhiên mình không thích hợp để lưu lại nữa, đành phải ngồi dậy thay quần áo.
Hai người ở chung vốn cũng đã lâu, Đào Nhiên từ một động tác tùy tiện của Mộc Yến Phi cũng có thể biết được suy nghĩ của hắn, không cản hắn, chỉ nghiêng người tựa vào thành giường, nói: “Dạo này tiếng gió chi chít, không có việc gì ngươi đừng tới đây.”
Giọng nói uể oải, mang theo sự tùy tiện hoàn toàn không để bụng, Mộc Yến Phi nhíu nhíu mày, mặc dù biết Đào Nhiên nói vậy là vì tốt cho hắn, nhưng hắn vẫn không thấy thích như cũ.
Trong phòng nhờ tuyết rơi mà có vẻ khá sáng sủa, Đào Nhiên nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của hắn, không khỏi cười phốc một tiếng, vươn tay đến, ngón tay suồng sã ngọ nguậy trên ngực hắn, da thịt nóng cháy, lưu lại độ ấm của ân ái mới rồi, khiến hắn cảm thấy có chút lưu luyến, cười nói: “Khi nào ta nhớ ngươi, sẽ đi tìm ngươi.”
Cổ tay bị nắm chặt, Mộc Yến Phi kéo tay hắn áp xuống mặt giường, một lần nữa cúi người hôn hắn, Đào Nhiên khẽ cười đáp lại, ai ngờ nụ hôn của Mộc Yến Phi lại nhanh chóng dời xuống dưới cằm, sau đó theo đường cong lượn xuống cần cổ, khác với nụ hôn cuốn lấy bờ môi mới vừa rồi, nụ hôn bây giờ là cắn và nghiến mang theo dục vọng chiếm hữu, hung ác như muốn cắn nuốt hắn vào cho no bụng, có một chốc, Đào Nhiên cảm giác được trong những nụ hôn sâu ấy đang ẩn chứa sát khí.
Nếu không phải đã biết trước tên nam nhân này sẽ không gây thương tổn cho mình, dựa vào trực giác này, hắn đã rút kiếm ra rồi. Đào Nhiên giơ tay lên, đương nhiên không phải lấy kiếm, mà là dùng ngón tay quấn lấy tóc của Mộc Yến Phi, hưởng thụ sự vuốt ve của hắn.
Mùa đông đêm vốn rất dài, tính ra vẫn còn có chút thời gian, hắn không ngại chơi thêm một ván nữa.
Ý nghĩ vừa dấy lên, liền cảm thấy vai truyền đến sự đau nhức, Đào Nhiên hưởng thụ cảm giác thân mật truyền tới làm dục vọng dâng lên, đang trong tình trạng không phòng bị, không khỏi rên khẽ một tiếng, Mộc Yến Phi đã đứng dậy rời khỏi hắn, mày kiếm khẽ nhếch, nhìn hắn, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Đào Nhiên sờ sờ chỗ đau, tuy không chảy máu, nhưng đau đớn nói cho hắn, dấu răng này vài ngày cũng không tan hết được, có chút căm tức sự tùy tiện làm chuyện xằng bậy của Mộc Yến Phi, nhưng mắt phượng lưu chuyển, nhìn thấy khuôn mặt hắn giống như có vẻ vừa trả thù xong, không khỏi bật cười, hừ một tiếng, uể oải nói: “Ta không biết thì ra vương gia lại có sở thích gặm thế này.”
Mộc Yến Phi xuống giường, cầm lấy quần áo đang rơi toán loạn bên cạnh, nói: “Sắp tới ngươi nên lộ diện ít một chút, có việc thì nhờ A Nhất đến tìm ta.”
Bảo tên sai vặt đến vương phủ, cho dù vấn an hay mật báo, đều sẽ không làm người khác quá chú ý, hơn nữa A Nhất thông độc thạo cổ, lại cơ trí, cũng không sợ hắn bị ai ăn hiếp, khuyết điểm duy nhất chính là hắn là con trai độc nhất của Vân Nam vương, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ rất khó ăn nói với Mộc Hiển Ngọc, tâm tư Đào Nhiên xoay chuyển mấy vòng, liền có suy tính, nghiêng người qua, dùng tay đỡ lấy đầu, nhìn Mộc Yến Phi mặc áo.
Phòng rất tối, bất quá cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức cảnh đẹp, ngay lúc nhìn ngắm say sưa, Mộc Yến Phi quay đầu, nói: “Không cho đi thanh lâu.”
Nụ cười trên mặt Đào Nhiên đông cứng lại, ngay lúc muốn phản bác, Mộc Yến Phi lại nói: “Không cho phép phản đối.”
Nhìn Mộc Yến Phi cầm lấy loan đao, Đào Nhiên quyết định thức thì vụ giả vi tuấn kiệt, thuận theo ý hắn trả lời: “Dạ, vương gia.”
Mộc Yến Phi rời đi, Đào Nhiên không đi tiễn hắn, mà chỉ nghe tiếng mở cửa ở gian ngoài, sau đó đóng lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đạp tuyết khe khẽ, nhưng nhanh chóng biến mất, nghĩ Mộc Yến Phi chắc là vì muốn che tai mắt người khác, nên dùng khinh công xuất phủ rồi.
Giường đệm bởi vì thiếu mất một người mà có vẻ trống trãi, Đào Nhiên xoay người nằm trở về, chăn đệm lạnh dần, khiến hắn cảm thấy không quá thích ứng, vừa cười khổ vừa nghĩ, ỷ lại quả thật không phải là một thói quen tốt.
Đào Nhiên không theo Mộc Yến Phi về vương phủ, mà ở lại một căn nhà u tĩnh gần đó, dụng ý của hắn là vạch một giới hạn hy vọng khó làm người khác chú ý, nếu không về phía hoàng đế hắn cũng khó báo lại kết quả nhiệm vụ, Mộc Yến Phi không lay chuyển được hắn, lại nghĩ đến thế cục hiện giờ, nên cũng đành thuận theo ý hắn, dù sao hai nơi cách nhau không xa, nếu có biến cố, mình cũng có thể kịp thời chạy tới.
Mộc Yến Phi về phủ tắm rửa thay quần áo xong, liền tiến cung thỉnh an hoàng đế, đợi đến hai canh giờ nội thị mới truyền hắn vào yết kiến. Hoàng đế khí sắc rất tốt, nhưng trong giọng nói lộ ra một chút yếu sức, không giống phong thái đường hoàng ngày xưa, Mộc Yến Phi sau khi thỉnh an xong, mang toàn bộ những chuyện mình trải qua suốt chuyến đi Thái Hành kể lại cặn kẽ, lại đem chuyện bị vây đánh dưới địa cung thổi phồng lên gấp nhiều lần, trong lời nói ám chỉ là do tứ hoàng tử gây nên. Hoàng đế nghe xong, chẳng biểu lộ gì, chỉ gật đầu, ý bảo mình đã biết rồi.
Sau đó hoàng đế cũng không đề cập đến chuyện binh thư, chỉ hỏi thương thế của Mộc Yến Phi, thấy hắn thỉnh thoảng ho khẽ, tiếng ho bị kềm lại, sắc mặt cũng tái nhợt suy yếu (trình độ “ai xa” thượng thừa), trong lòng nửa mừng nửa lo, hắn tất nhiên rất quý trọng tướng tài, nhưng lại sợ tương lai Mộc Yến Phi gây họa làm rối loạn triều cương, chỉ do trong thời gian này triều cục rung chuyển, trên núi Thái Hành đã bỏ mất một lần cơ hội, giờ phút này không thể tiếp tục có ý định giết hắn, ít nhất phải lợi dụng hắn ngăn chặn thế lực hoàng hậu, sau đó đợi thái tử yên vị, sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp diệt trừ, thấy hắn thương thế khá nặng, rất hợp tâm ý của mình, hỏi: “Hai gã lĩnh quân kia hiện tại đang ở đâu?”
“Đang ở trong phủ của thần.”
“Giải đến Hình bộ thẩm tấn, xem tên đó do ai sai khiến.”
Mộc Yến Phi vâng dạ, hoàng đế lại hỏi: “Tên tùy tùng trẫm ban cho ngươi làm việc có thông minh lanh lợi không? Nếu hắn không hiểu quy củ, ngươi cứ chiếu theo quân quy trừng phạt, không cần phải nể mặt trẫm.”
“Đào Nhiên là do hoàng thượng huấn luyện dạy dỗ, sao có thể làm việc chễnh mãng được?” Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Bất quá lần này hắn cũng bị thương nặng, thần thấy hắn thích yên tĩnh, nên tìm một nơi cho hắn ở, để hắn có thể an tâm dưỡng thương.”
Hai mắt hoàng đế khẽ khép, như muốn ngủ, không có phản ứng đối với câu trả lời của Mộc Yến Phi, một lúc sau mới đột nhiên lấy lại *** thần, không hỏi nhiều nữa, phất tay bảo hắn lui ra, nói: “Đi gặp Thủ Thuần thỉnh an đi, tin ngươi thụ thương truyền tới, hắn vẫn rất lo lắng.”
Mộc Yến Phi chợt giật mình, lời này của hoàng đế đã cho thấy rõ lập trường của hắn đứng về phía thái tử, hắn ung dung thản nhiên hành lễ lui ra, đợi hắn đi ra ngoài, sắc mặt hoàng đế chợt trở nên ngưng trọng, nói với tổng quản nội thị: “Truyền tin cho Đào Nhiên, bảo hắn lập tức tiến cung.”
Mộc Yến Phi sau khi đi ra, nhìn thấy tùy tùng của thái tử đứng chờ xa xa, vừa thấy hắn, vội vàng tiến lên nghênh đón, sau khi hành lễ với hắn xong, nói thái tử cho mời.
Mộc Yến Phi theo hắn đi tới tẩm cung thái tử, trời đã hoàng hôn, hắn đứng trước điện, nhìn cảnh vật quen thuộc trước mặt, dừng lại một chốc, từ sau khi trúng độc ngày ấy, hắn chưa từng trở lại nơi này, vài lần bái kiến cũng là ở phủ đệ khác, thái tử biết tâm sự của hắn, không có bức hắn quá, cho nên đã gần một năm, đây là hắn lần đầu bái phỏng, nhưng những phẫn uất bất bình ngày trước, bây giờ xem ra đã nhạt đến nỗi không đáng giá nhắc tới rồi.
“Tướng quân?”
Thấy hắn dừng bước, tùy tùng chỉ nghĩ hắn không vui, vội vàng dè dặt hỏi, Mộc Yến Phi khẽ cười một tiếng, nhấc chân tiến vào.
Thái tử dường như đã đợi từ lâu, nhìn thấy hắn đến, cũng vội vã bước lên nghênh đón, Mộc Yến Phi muốn hành lễ, bị hắn cản lại, nói: “Hồng Chiếu chuyến đi này khổ cực rồi, không cần đa lễ.”
Vừa nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Mộc Yến Phi, thấy cử chỉ của hắn cũng không cẩn trọng, lúc này mới yên lòng, nhưng nhớ đến chuyện hắn ở cùng Đào Nhiên, lại cảm thấy không hài lòng, nhưng hiện tại là lúc phải dùng người, tư tình nhi nữ chỉ có thể tạm thời gác qua một bên, kéo Mộc Yến Phi đến chổ ngồi, Trâu tể tướng và con rể Hình Viễn Tâm cũng có mặt, hành lễ với Mộc Yến Phi, Trâu tể tướng hỏi: “Tinh thần hoàng thượng hôm nay có tốt không?”
“Long thể an khang.”
Mộc Yến Phi nói khá cứng nhắc, liếc nhìn sắc mặt thái tử, thấy khuôn mặt hắn âm tình bất định, liền hiểu ý của hắn, nói: “Điện hạ không cần lo lắng, trong ngoài kinh thành hết thảy đều an khang cả.”
“Hồng Chiếu làm việc, bổn cung tất nhiên yên tâm.”
Nghe ra ý ngầm trong câu nói của Mộc Yến Phi, sắc mặt thái tử cũng thoáng điềm tĩnh trở lại, hỏi hắn thương thế và những chuyện trải qua trong chuyến đi Thái Hành, nghe đến chuyện thích khách bị giải tới Hình bộ, sắc mắt hắn lộ vẻ vui mừng. Trong Hình bộ đa số là người của hắn, hoàng thượng làm vậy dụng ý không cần nói cũng biết, mệnh lệnh Hình Viễn Tâm cấp tốc trở về an bài, Trâu tể tướng cũng mượn cơ hội cáo từ.
Sau khi bọn họ rời đi, thái tử mang thế cục trong kinh thành mấy ngày nay kể cho Mộc Yến Phi, nói: “Trong quân vài tên lãnh binh phó tướng đều là người của Hoắc thân vương, gần đây nhân tâm không ổn định, không quá thái bình, trong triều cũng có người mang chuyện bổn cung phẩm hạnh không đoan chính ra bàn luận, bổn cung đành phải hạn chế giao du với bên ngoài để tránh lời ra tiếng vào, may là Hồng Chiếu đã trở về, nếu không thật không biết phải ứng đối thế nào nữa.”
Mộc Yến Phi trước khi tiến cung cũng đã nghe bộ hạ báo về chuyện có không ít lời đồn đại muốn phế truất thái tử, bất quá thái tử phẩm hạnh đoan chính, chỉ cần chưa từng làm chuyện gì mất mặt, thì sẽ không cần phải lo lắng đến chuyện này, nhưng những chuyện như ám sát lại không khỏi không phòng, nói: “Điện hạ không cần quá mức sầu lo, có tể tướng và các vị đại nhân tương trợ, tất cả đều sẽ bình an thôi.”
Thái tử mặt lộ vẻ khinh thường, Trâu tể tướng và những tên khác bất quá cũng chỉ là một đám người nịnh bợ, làm gì có chuyện tương trợ? Chỉ sợ chính mình một khi thất thế, thì sẽ thành cây đổ khỉ chồn chạy hết, cũng chỉ có Mộc Yến Phi xứng đáng là thủ tín trọng nghĩa (nhầm rồi cha, không lợi dụng được ảnh cũng đá cha văng à). Ngày đó vốn tưởng muốn kéo quan hệ hai người càng thân mật hơn một chút, nhưng không nghĩ lại hoàn toàn trái ngược, khiến Mộc Yến Phi ghét cay ghét đắng chính mình, may là nhờ sự khiêu khích của tứ hoàng tử bức Mộc Yến Phi hợp tác cùng mình, nếu không có một cánh tay giúp đỡ này, đối với mình đúng là lợi bất cập hại, đáng tiếc bọn họ bây giờ tuy là hòa hảo, nhưng thủy chung mức thân cận xem ra vẫn kém ngày xưa, nghĩ đến đây, oán hận lại chuyển tới trên người Đào Nhiên. (lãng nhách quá cha)
Mộc Yến Phi không biết tâm tư thái tử, thấy cuộc nói chuyện đã xong, lợi dụng cớ thân thể không khỏe muốn rời đi. Thái tử biết gút mắc trong lòng hắn, lại thấy mặt hắn có vẻ mỏi mệt, vốn không muốn miễn cưỡng, nhưng thấy hắn thủy chung vẫn xa cách với mình, cảm thấy khá khó chịu, nhìn thân ảnh hắn đi xa dần, rốt cục nhịn không được, hỏi: “Hồng Chiếu, sự việc đó không cách nào bỏ qua được sao?”
Mộc Yến Phi dừng lại bước chân, trầm tĩnh cả buổi, nói: “Điện hạ, công lực của ta đã mất đi tám chín phần, bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào nhanh chóng khôi phục võ công, trừ việc này ra, không nghĩ ngợi nhiều lắm, mong điện hạ thứ lỗi.” (xạo quá anh)
Ý ngầm trong lời nói, trừ phi võ công khôi phục, nếu không cách ngại giữa bọn họ không cách nào chính thức tiêu trừ. Thái tử biết hắn háo võ, sự kiến đó cuối cùng vốn là do mình suy tính không thỏa đáng, đã phụ hắn trước, lúc này lại phải dựa vào hắn, càng không muốn hục hặc với hắn, nói: “Mọi việc đừng quá miễn cưỡng, kẻo lại làm bản thân bị tổn hại thêm.”
“Cảm tạ điện hạ quan tâm.”
Mộc Yến Phi nói cảm ơn, lãnh đạm xa cách với lễ quân thần, khiến thái tử không thể làm gì được, chỉ còn cách bảo hạ nhân chuẩn bị các loại dược tài thượng đẳng dùng để dưỡng thân đưa đến vương phủ của hắn. Từ đầu đến cuối thái tử không hề nhắc đến A Trung, càng không hỏi đến những thị vệ âm thầm đi theo Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi cũng không đề cập đến, hai người đều xem như chuyện này không hề tồn tại, tự động quên mất.
Mộc Yến Phi trở lại phủ đệ của mình, trời đã tối, hắn nhớ Đào Nhiên, muốn lén đến nơi Đào Nhiên ở, nhưng nghĩ lại thế cục hiện tại, chuyện nhỏ nếu không nhẫn nhịn được ắt sẽ làm rối loạn mưu lớn, chỉ có thể kềm chế mong muốn gặp Đào Nhiên, sai người đưa hai tên lãnh binh đã điên đến Hình bộ, sau đó gọi A Nam và những người khác đến bàn giao công việc.
Kỳ thật Mộc Yến Phi bây giờ nếu đi tìm Đào Nhiên, thì cũng không gặp được hắn, bởi vì Đào Nhiên sau khi nhận được mật chỉ, đã vào cung rồi, lúc hắn tiến cung đã đến giờ lên đèn, hắn theo tổng quản đến ngự thư phòng, thấy trên bàn chất đầy tấu chiết, nội thị mang những tấu chiết do thái tử phê duyệt đặt ở phía trước, để hoàng đế duyệt lại.
Đào Nhiên sau khi tiến đến liền quỳ xuống thỉnh an, nói: “Thuộc hạ làm việc bất lợi, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
“Mộc Yến Phi võ công trác tuyệt, ngươi có thể làm hắn bị thương là đã khá lắm rồi.” Hoàng thượng buông phê văn, bảo hắn đứng dậy, hỏi: “Hắn có từng hoài nghi ngươi không?”
“Lúc thuộc hạ làm hắn bị thương thì địa cung tối đen, hắn hoàn toàn không biết là do ai động thủ, nhưng lòng nghi ngờ đúng là có, cho nên sau khi hồi kinh hắn dùng lý do thuộc hạ phải tịnh dưỡng, cho thuộc hạ ở một mình, trong phủ còn sắp đặt rất nhiều thị vệ, thuộc hạ hôm nay phải mua chuộc tên sai vặt, nhờ hắn hỗ trợ, mới có thể ra khỏi cửa được.”
Kỳ thật những thị vệ này đều là do Mộc Yến Phi lo lắng thái tử gây bất lợi đối với Đào Nhiên mới đặc ý bố trí, lại bị hắn nói thành giám thị (lưỡi không xương), hoàng đế không nghi ngờ hắn đang nói dối, hỏi: “Ngươi làm cách nào đoạt đi binh thư?”
“Lúc ấy cơ quan của địa cung bị khởi động, thuộc hạ cùng Mộc Yến Phi bị nhốt, đối phương nhân thủ nhiều lắm, võ công lại cao thâm, trong lúc hỗn loạn binh thư đã bị cướp mất.” Đào Nhiên nói, liếc nhìn vẻ mặt hoàng đế, lại nói: “Sau khi bọn chúng cướp đi binh thư, liền đốt dây dẫn thuốc nổ, địa cung bị phá hủy phân nửa, thuộc hạ may mắn mới thoát thân được.”
Đào Nhiên mang những chuyện gặp phải nói cặn kẻ một lần, tương ứng với lời Mộc Yến Phi nói trướcđó, cuối cùng lại nói: “Thuộc hạ lúc ấy thân bị thương nặng, không cách nào tiếp tục ám sát, sau đó trên đường hồi kinh bên cạnh Mộc Yến Phi vẫn có thị vệ theo cùng, rất khó hạ thủ. Là do thuộc hạ vô năng, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Nguyên văn của những lời này đều do hắn và Mộc Yến Phi soạn ra trên đường hồi kinh, dụng ý chuyển mục tiêu sang người tứ hoàng tử. Những người xuống địa cung ngày đó, ngoại trừ hắn và Mộc Yến Phi, tất cả đều đã chết. Hắn biết hoàng đế nhất định phái không ít ám vệ đi theo, nhưng cũng chỉ có thể hỏi thăm tin tức bên ngoài, chỉ cần bọn soạn ra một nội dung phù hợp, thì sẽ không sợ bị vạch trần. Tứ hoàng tử phái người dùng thuốc nổ phá núi là sự thật, cho nên những lời nói dối này người khác cũng rất khó mà không tin.
Hoàng đế nghe hắn bẩm báo xong, quả nhiên tin bảy phần (bán lúa giống rồi), Đào Nhiên nhìn sắc mặt lựa lời, lại chủ động nói: “Thuộc hạ thương thế lành hơn phân nửa, thỉnh hoàng thượng cho thuộc hạ thêm cơ hội, lần này nhất định không làm nhục sứ mạng, giết….”
Hoàng đế lắc đầu, Đào Nhiên vội vàng nói: “Nhưng Mộc Yến Phi ủng binh tự trọng, nếu không sớm diệt trừ, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.”
“Hỗn láo!” Tổng quản cắt đứt lời phân biện của Đào Nhiên, quát: “Chuyện cơ mật đại sự này, một tên nô tài như ngươi há có thể lắm miệng hay sao!”
Đào Nhiên cuống quít quỳ xuống dập đầu tạ tội, hoàng đế cũng không tức giận, khoát khoát tay, nói: “Trung thành rất tốt, nhưng người này tạm thời không động đến được, ngươi lui xuống dưỡng thương trước đi, chú ý thêm hành động của hắn, bẩm báo cho ta bất cứ lúc nào.”
Đào Nhiên lĩnh mệnh xong, hoàng đế gạt đống chiếu chỉ đi, than thở: “Hai tên hoàng tử bên kia cũng nên chú ý nhiều một chút, mấy ngày qua nội cung không quá bình yên, những thị vệ này trẫm cũng không quá yên tâm, bây giờ cũng chỉ có người của Ám các các ngươi mới đáng giá ta tín nhiệm.”
Hoàng đế nói như vậy chỉ là lung lạc nhân tâm, bất quá Đào Nhiên mặt ngoài cũng lộ ra sự cảm kích, dập đầu tạ ơn xong khom người rời đi. Bên ngoài thư phòng bóng đêm thâm trầm, có thể nhìn thấy đình đài lầu các ở phía xa xa chìm trong bóng tối, rất huy hoàng, cũng rất vắng lặng, chỉ cần đứng lại nhìn lâu một chút, là cảm thấy áp lực nặng nề.
Gió phất qua, Đào Nhiên cảm giác trên má có hơi lạnh, mới phát hiện tuyết đã rơi rồi. Hoa tuyết tung bay, chen lẫn trong ngọn gió đang thổi đến, mang theo hơi lạnh thấu xương, hắn vội vàng đi nhanh hơn, muốn sớm chạy trở về.
Hắn vừa ra khỏi điện, cửa cung ngay phía trước, vừa lúc có người đâm đầu đi tới, hóa ra là tứ hoàng tử, Đào Nhiên nghiêng người đứng ở một góc khuất trước cung tường, khom người hành lễ, đợi tứ hoàng tử vội vã đi qua, sau đó đang muốn rời đi, lại nghe tiếng bước chân phía sau đột nhiên dừng lại, tứ hoàng tử nói: “Đứng lại.”
Đào Nhiên liền đứng lại. Sắc trời khá tối, thân hắn lại khoác áo choàng màu đen, nón của chiếc áo choàng lại trùm rất thấp, tứ hoàng tử sẽ không nhận ra hắn, bất quá nếu tiến đến gần, thì sẽ không che dấu được nữa, chợt nghe hắn hỏi: “Ngươi thuộc đội bảo vệ nào?”
“Hồi điện hạ, tiểu nhân làm việc dưới quyền tả thống lĩnh.”
Làm việc dưới quyền tả thống lĩnh, nghĩa là phụ trách tuần tra bên trong, nếu là lúc bình thường, tứ hoàng tử sẽ không để ý, nhưng gần đây lại có nhiều biến động kỳ lạ, chỉ cần một biến động nhỏ cũng không thoát khỏi sự nghi ngờ. Hắn cũng không nhìn ra đó chính là Đào Nhiên, chỉ là nhìn thấy trang phục của Đào Nhiên bất thường, bản năng mới nghĩ đến việc nội cung có gì đó đã thay đổi, cho nên có người lén điều động thị vệ.
Nghĩ như vậy, liền tăng thêm lòng nghi ngờ, xoay người bước tới gần, Đào Nhiên nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhíu mày, đang muốn nghĩ cách ứng phó, chợt nghe có người từ phía xa vội vàng chạy đến, khi đến trước mặt tứ hoàng tử, kề tai nhỏ giọng nói với hắn vài câu, tứ hoàng tử “ừ” một tiếng, có chút lo ngại, không để ý đến hắn nữa, xoay người vội vã rời đi.
Đào Nhiên không nghe được lời người hầu nói, quay đầu nhìn về hướng tứ hoàng tử và người hầu đi xa, hắn tựa hồ rất bối rối, cử chỉ mất đi sự cao ngạo trong dĩ vãng. Khó mà thấy được tứ hoàng tử lunsg túng thế này, Đào Nhiên chợt cảm thấy nghi ngờ, sửa lại ý định muốn nhanh chóng về nhà, lén đi theo hắn.
Đào Nhiên đi theo phía xa, liền thấy tứ hoàng tử đi về phía tẩm cung của hoàng hậu. Đã qua thời gian vấn an, hoàng hậu trễ như vậy lại đột nhiên gọi người truyền hắn, chắc là xảy ra chuyện gì gấp gáp. Thị vệ nội cung từ từ nhiều lên, Đào Nhiên sợ bị phát hiện, đề khí phóng người bay lên phía trên mái cung, âm thầm đi theo tứ hoàng tử vào tẩm cung, đúng lúc nến ngoài cung được thắp sáng, vài tên cung nữ cầm đèn ***g từ bên trong đi ra, chiếu hồng trường bào màu đỏ tươi của vị nữ tử đứng giữa, thì ra là Chỉ Lan quận chúa.
Tứ hoàng tử nhìn thấy Chỉ Lan, chân có chút dừng lại, lập tức cười tiến đến gần nghênh đón, đáng tiếc Chỉ Lan chẳng muốn nhìn hắn, gương mặt tái nhợt đi qua bên cạnh hắn, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, ngược lại tạo thành nét hấp dẫn khác. Tứ hoàng tử thấy ngứa ngáy, vốn định đuổi theo, lại nhớ tới mẫu hậu truyện triệu, đành phải đè xuống thói bướm ong, bước vào cung.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đóng trên mái thành một lớp dầy, Đào Nhiên muốn đi theo sau, trùng hợp phía dưới có đội tuần tra đi qua, dưới chân hắn ẩm ướt trơn trợt, sợ kinh động những người đó, đành phải nằm áp vào mái, đợi thị vệ đi xa, mới đề khí phóng liên tục, nhảy vào trong cung, nằm trên mái nhẹ nhàng thò đầu xuống nhìn.
Trong tẩm cung rất yên tĩnh, những cung nhân hầu hạ đều bị đuổi lui xuống cả, trong cung điện chỉ có hai mẹ con bọn họ, tứ hoàng tử ngồi ghế dưới đang đáp lời hoàng hậu, Hoắc hoàng hậu dung nhan đoan trang thanh lệ, lại có thuật bảo dưỡng, nhìn qua trông còn khá trẻ.
Mẫu thân của thái tử Thủ Thuần quá thế rất sớm, căn cơ lúc ấy của hoàng đế lại không yên, bắt buộc phải phụ thuộc vào quyền thế nhà họ Hoắc, trong mấy vị tần phi đành chọn con gái nhà họ Hoắc làm hoàng hậu, nhưng trong lòng lại không thích bà ta, những năm gần đây lại càng không thích, bình thường nếu không cần phải, rất ít tới nơi này. Hoắc hoàng hậu cũng là một người thông minh, cũng không làm náo động, ngoài mặt tương kính như tân cùng hoàng đế, nhưng bên trong âm thầm mượn thế lực họ Hoắc ủng hộ con trai của mình. Chỉ tiếc thái tử cũng không phải là kẻ tầm thường, khiến bọn họ cho dù hao tổn tất cả tâm tư, cũng không có cách nào khiến hoàng thượng phế truất, ngược lại lần này vì tứ hoàng tử quá nóng nảy, dùng thuốc nổ phá núi, chọc giận hoàng đế, cho nên Hoắc hoàng hậu vừa nghe tin tức xong, lập tức gọi con trai đến thương nghị đối sách.
Đào Nhiên nghiêng tai lắng nghe, đều là tiếng giáo huấn của Hoắc hoàng hậu, tựa hồ tứ hoàng tử không chịu kiểm điểm về hành vi của mình, chọc giận Chỉ Lan quận chúa, mới vừa rồi Chỉ Lan chạy đến gặp hoàng hậu tố khổ, Đào Nhiên nghe bà ta giáo huấn cả buổi, cuối cùng nói: “Thế cục đã thế này, ngươi không chịu suy nghĩ phải ứng đối thế nào, chỉ biết chạy xung quanh trêu hoa ghẹo nguyệt, định hai tay cầm ngôi vị đó tặng cho người ta hay sao?”
Tứ hoàng tử luôn luôn sợ mẫu hậu của mình, bị khiển trách cũng không dám cãi lại, chỉ nhỏ giọng nói: “Là do hài nhi nhất thời hồ đồ, chỉ là do gần đây công việc bận rộn, muốn tiêu khiển một chút, không nghĩ lại làm quận chúa giận, bất quá tính tình của nàng càng lúc càng chẳng xem ai ra gì, chuyện nhỏ như thế cũng chạy tới bão oán với mẫu hậu.”
“Các cô gái trẻ đều là như thế cả, bất quá nàng còn hữu dụng, đừng có mà đi chọc nàng ta, sau này nhớ thuận theo ý nàng ta một chút.”
Nghe xong lời Hoắc hoàng hậu nói, Đào Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ Lan bất quá chỉ là con gái của Trâu tể tướng, nhờ hoàng hậu sủng ái mới được tước vị quận chúa mà thôi. Tứ hoàng tử thân phận hiển quý, tại sao lại có chút cố kỵ Chỉ Lan?
Ngay lúc có cả trăm thắc mắc không lời giải thích, chợt nghe hoàng hậu lại nói: “Ngươi quá gấp gáp mong muốn thành công, phái binh vây công Mộc Yến Phi, làm nổ địa cung, đại sự như vậy cũng không chịu thương lượng với ta một chút, ngươi có biết ngươi làm như vậy chẳng khác nào quẳng mình lên đầu ngọn giáo không?”
“Bản thân hài nhi cũng biết, chỉ là thái tử từng bước áp sát, nếu không diệt trừ Mộc Yến Phi, hài nhi luôn bất an, vốn cho rằng dùng dược nhân, cho dù xảy ra sai lầm, cũng không liên lụy đến chúng ta.”
“Hồ đồ!”
Hoắc hoàng hậu biết tâm tư con trai, chẳng qua là không cam lòng ở dưới cánh chim của mình, muốn giang cánh đón gió, đáng tiếc hắn dù sao tuổi còn quá trẻ, không biết người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn, bất quá việc đã đến nước này, cho dù tiếp tục khiển trách cũng không có ích gì, vì vậy nói: “Những kẻ ngươi phái đi có hai tên lãnh binh bị bắt sống, do Mộc Yến Phi giải về đây, hoàng thượng đã biết rồi, ra lệnh cho Hình bộ tra rõ ràng việc này, hai tên kia giờ phút này e rằng đã ở trong đại lao của Hình bộ chờ thẩm tấn.”
Lời vừa nói ra, trong điện ngoài điện hai người đồng thời lấy làm kinh hãi, Đào Nhiên kinh ngạc là bởi vì hắn biết buổi chiều Mộc Yến Phi mới vừa đi gặp hoàng đế, từ lúc Mộc Yến Phi bị tuyên triệu đến bây giờ trước sau chưa được mấy canh giờ, ngay cả hắn đều không biết chuyện hai tên điên kia bị giải tới Hình bộ thẩm vấn, vậy mà Hoắc hoàng hậu đã biết, có thể thấy được tai mắt của bà ta rộng lớn đến dường nào. Tứ hoàng tử thì kinh ngạc chuyện thủ hạ của hắn bị bắt sống, nghĩ đến sự thẩm tấn tàn khốc của Hình bộ, bọn họ nếu chịu không nổi hành hạ chiêu cung, thì mình chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, miễn cưỡng đè xuống tâm tư hỗn loạn, nói: “Bọn họ đã trúng độc, đều đã là phế nhân cả, cho dù có thẩm vấn cũng chẳng thẩm vấn được kết quả gì.”
Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu, “Nếu thật là như thế, phụ hoàng của ngươi sẽ không giao bọn chúng cho Hình bộ, điều hắn muốn chỉ là một cái cớ, mà Hình bộ đa phần đều là người của thái tử, nên làm như thế nào bọn họ rất rõ ràng.”
Những lời này khiến tứ hoàng tử lập tức như té xuống hầm băng, trong lúc hoảng loạn, vội vàng quỳ ngay xuống đất, nói với Hoắc hoàng hậu: “Mẫu hậu cứu con!”
“Ngươi là con trai của ta, câu này không cần nói ra, ta cũng sẽ làm thôi.” Sự lạnh lùng trên mặt hoàng hậu chợt tan đi một chút, giơ tay bảo hắn đứng lên, nói: “Chỉ cần ngươi nhớ rõ những lời giáo huấn này, sau này đừng làm chuyện hồ đồ nữa là tốt rồi.”
Thấy mẫu thân trấn định như thường, tâm tình tứ hoàng tử dần dần ổn định trở lại, đứng lên, nói: “Hài nhi nhớ rõ, vậy hài nhi đi bảo thuộc hạ lập tức giải quyết chuyện này, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Chớ vội.” Thấy hắn hoảng loạn, hoàng hậu nhíu mày không vui, nói: “Kẻ làm chuyện đại sự tối kỵ chính là gấp gáp nóng nảy, ngươi điềm tĩnh không bằng thái tử, nhạy bén không bằng Mộc Yến Phi, đã vậy sao lại còn dễ kích động đến thế?”
Bị mẫu hậu khiển trách, tứ hoàng tử không dám nói tiếp, vâng vâng dạ dạ đứng ở phía dưới, hoàng hậu sắc mặt hơi điềm tĩnh lại, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống vài hớp, một lúc sau, mới chậm rãi nói: “Dược nhân là người điên, nếu là người điên, thì chuyện gì cũng đều làm được, muốn khống chế bọn họ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, sẽ bị chúng cắn ngược, đến lúc đó người của Hình bộ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, kẻ bị lúng túng lại chính là bọn họ.”
Những lời này xem ra đã được suy tính rất kỹ càng trước rồi, tứ hoàng tử chợt hiểu ra, vui vẻ nói: “Thì ra mẫu hậu người…”
Hoắc hoàng hậu khoát tay cắt đứt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Việc này ngươi không cần tiếp tục bận tâm, ngược lại nên chú ý ngự lâm quân nhiều thêm một chút, hai vị thống lĩnh Trần thượng thư tiến cử đều bị phụ hoàng ngươi phê bình, e rằng sẽ có biến động khác thường.”
Tứ hoàng tử khẩn trương, cắn răng nói: “Vậy Mộc Yến Phi lại càng không lưu được.”
Mặc dù phụ hoàng không đem binh quyền chuyển giao Mộc Yến Phi, nhưng tước quyền của chính mình, cũng chẳng khác nào trợ giúp cho thế lực thái tử, có Mộc Yến Phi tương trợ, bản thân mình cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục phân tranh cao thấp cùng hắn, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn hiện lên sự nham hiểm thâm độc, sát khí cũn g theo đó mà hiện ra.
Hoắc hoàng hậu chỉ cười, “Đừng lo lắng quá, việc này ai gia đã tính toán sẵn, trước mặt chúng ta hiện tại đang có vài con cờ rất tốt, không ngại dùng thử xem.”
Đào Nhiên nghe hoàng hậu nói đến dược nhân, lập tức hiểu được dụng ý trong lời bà ta nói. Với cá tính của Mộc Yến Phi, Hình bộ thẩm vấn, hắn nhất định sẽ ở tại hiện trường, khung cảnh bị những tên lính điên cuồng tấn công ngày ấy như vẫn còn hiện ra trước mắt, Mộc Yến Phi võ công trác tuyệt, nhưng chỉ sợ bị giết bất ngờ không kịp phòng bị. Nghĩ như vậy, tâm hắn liền có chút loạn, không chú ý tới những câu kế tiếp của hoàng hậu, tâm tư phập phồng, càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an, lấy lại *** thần, phát hiện tuyết rơi càng lúc càng nhanh, nửa người của hắn đã thành màu trắng, không khỏi rùng mình ớn lạnh, không muốn tiếp tục nghe nữa, vội vàng nhỏm dậy phóng ra khỏi hoàng cung, đề khí chạy về hướng Hình bộ.
Đào Nhiên lúc ra khỏi cửa vì muốn che tai mắt người khác, không có cưỡi ngựa, hắn khinh công tuy cao, nhưng dù sao cũng không thể sánh với khoái mã, nóng lòng như lửa đốt chạy vội tới bên ngoài Hình bộ, thả người nhảy vào, rút khăn ra che mặt lại, một hơi đi thẳng tới trước hình tấn đường, liền nghe tiếng kiếm va chạm vào nhau truyền tới từ phía xa.
Hắn chạy tới gần, thò đầu từ mái nhà nhìn xuống, liền thấy đại đường đèn đuốc sáng ngời, từ cửa truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn, thì ra là tiếng kêu la của những nha dịch bị thương đang lê lếch trên đất. Trên công đường hiện tại đang diễn ra một hồi chiến đấu ác liệt, hai gã lãnh binh giống như đang lên cơn điên, trong tay cầm binh khí cuồng sát không ngừng, ngoài ra còn có không ít nha dịch cũng có vẻ đã điên lên rồi, quay lại đánh với đồng liêu của mình. Những nha dịch khác nhân số tuy đông, nhưng cuối cùng cũng không phải quân binh, bị đánh đến nỗi trở tay không kịp, tự bảo vệ bản thân xem ra còn miễn cưỡng, chứ đừng nói đến chuyện làm cứu binh, nhìn những người này điên cuồng chém giết, vốn đã khiếp sợ từ lâu rồi, không ngừng lui về phía sau. Trong lúc nhất thời hình tấn đại đường biến thành một trận chiến hỗn loạn.
Một người trong đó đang đấu với Mộc Yến Phi, Mộc Yến Phi võ công cao hơn hắn rất nhiều, bất quá người nọ thần trí điên cuồng, võ công đột nhiên cũng tăng lên một cách kỳ lạ, lại có thể đấu ngang hàng với hắn. A Nam và những người khác muốn hỗ trợ, nhưng không chen vào được. Mặt khác vài tên quan viên của Hình bộ dưới sự tiến tới của những kẻ điên cuồng kia chỉ biết cuống quít lui về phía sau, may là có thị vệ viện thủ do Mộc Yến Phi mang đến. Bản thân Hình Viễn Tâm cũng biết võ vẽ vài chiêu đơn giản, tuy không đến nỗi thua ngay, nhưng đã vạn phần chật vật.
Những tên điên kia không biết vừa đoạt bội đao của người nào, điên cuồng chém bổ một hơi, võ công của hắn vốn đã khá cao, hơn nữa sau khi điên cuồng lại càng dã man hơn, ngay cả thị vệ cũng không cản hắn lại được, Hình Viễn Tâm lúc lui về phía sau không cẩn thận đạp trúng vạt dưới của quan phục, té ngã ra sau, Đào Nhiên mắt thấy tên điên đến gần hắn, không kịp ngẫm nghĩ, thân hình khẽ nhún, làm thế diều hâu xoay người, từ mái hiên bay xuống đại đường, giữa không trung nhiễm kiếm rút ra, khi hạ xuống, trường kiếm đã cản bội đao của gã điên đang chém tới, đao kiếm chạm nhau, bức lui hắn, khiến vài tên thị vệ kia có thời gian lấy lại sức.
Trên đại đường vốn đang hỗn loạn, đột nhiên thấy một hắc y nhân nhảy vào vòng chiến, không biết hắn là ai, mọi người đều ngưng thần đề phòng, bên kia Mộc Yến Phi lại ngẩn ra, hắn ở chung Đào Nhiên đã khá lâu, mặc dù Đào Nhiên một thân hắc y, lại che mặt, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra được ngay, mày kiếm không khỏi nhíu lại, đã định chạy tới tương trợ, lại bị mấy người ngăn cản, hắn lại không thể để lộ võ công thật sự của mình, chỉ có thể nhìn Đào Nhiên bị mọi người vây công, cũng may biết Đào Nhiên võ công cao siêu, cho nên cũng không quá lo lắng.
Đào Nhiên cũng biết chính mình không cách nào qua mặt được Mộc Yến Phi, thế nhưng do chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn không có thời gian bận tâm quá nhiều việc, chỉ còn cách không để ý đến những người khác, dùng thanh trường kiếm liên tục công kích, kềm lại thế tấn công của gã điên. Vài tên nha dịch thần trí không còn tĩnh táo, mặc dù giống như điên cuồng, nhưng cũng không dũng mãnh như những gã điên kia, bị trường kiếm của Đào Nhiên đâm trúng vài lần, đều không biết đau đớn, thậm chí hoàn toàn không có một tia do dự, tiếp tục quấn lấy hắn chiến đấu.
Đào Nhiên biếtMộc Yến Phi muốn lấy khẩu chứng của hắn, sợ ra tay quá nặng, sẽ bị đứt đầu mối này, cho nên vài lần có cơ hội chém chết hắn đều bỏ qua cả, cứ như vậy, ngược lại lại bị rơi xuống hạ phong, trong lúc vội vàng quay đầu lại nhìn Mộc Yến Phi, thấy khí thế hắn càng lúc càng yếu, trong lòng đột nhiên cảm thấy nôn nóng, không đắn đo nữa, vung chưởng chém vào trước ngực tên lãnh binh kia, đánh hắn bay ra ngoài.
Một chưởng này đánh vô cùng mạnh, người đó vừa té xuống đất liền ói ra vài ngụm máu tươi, nhất thời không bò dậy được, Đào Nhiên nâng kiếm tấn công tiếp, những tên còn lại bị hắn làm cho cuống quít phải lui về phía sau, rốt cục cũng có thể tranh thủ thời gian lấy lại sức, quay đầu, đã thấy một tên lãnh binh bị điên hai tay cầm bội đao, định bổ xuống đầu Mộc Yến Phi.
Mộc Yến Phi đang chiến đấu cùng mấy tên khác, với công lực hiện giờ của hắn, đối với chuyện tập kích đột nhiên thế này có thể dễ dàng đánh trả, nhưng với đao pháp ngoan lệ của hắn, dưới đòn thế nặng nề này, đối thủ tất nhiên sẽ mất mạng, bản thân hắn cũng không thể tiết lộ chuyện mình đã khôi phục võ công, một chút do dự, liền thấy ngân quang phóng tới trước mắt, thì ra Đào Nhiên thấy hắn đang ở trong hiểm cảnh, không chút nghĩ ngợi, trường kiếm trong tay lập tức phóng ra, đâm vào hậu tâm của tên lãnh binh, khiến hắn ngã lăn ra đất.
Đào Nhiên động tác cực nhanh, phóng kiếm gần như cùng lúc với thời gian tên lãnh binh tập kích, người bên ngoài chỉ cho rằng hắn muốn đánh lén Mộc Yến Phi, nhưng lại lỡ tay làm chết tên lãnh binh, nhất thời liền có vài tên thị vệ lao đến tấn công hắn. Mới vừa rồi địch ta không rõ, bọn thị vệ chỉ lo bảo vệ chủ tử và đại quan Hình bộ, vẫn chưa ra tay với Đào Nhiên, lúc này những tên nha dịch bị điên tựa hồ đã tan hết dược tính, toàn bộ đều uể oải ngã xuống đất, quan binh nhận được tin tức cũng lục đục chạy vội tới, trong tay Đào Nhiên thiếu mất binh khí, bị song phương giáp công, nhất thời không tiến thoái được, muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng nhiều lần bị cản trở, hơn nữa tên lãnh binh điên bị hắn đánh ngã đã lao đến tấn công hắn, khiến hắn càng lúc càng khó thoát thân.
Mộc Yến Phi thấy tên lãnh binh điên đã chết, quan binh đã chạy tới, liền làm bộ chống đỡ không nổi phải thối lui, nhìn thấy Đào Nhiên bị mọi người áp sát, mày hắn nhíu lại, trùng hợp có người vung đao bổ vào hắn, hắn cố ý giơ đao chống đỡ, hai thanh đao sắc bén chạm vào nhau, hắn không địch lại lực tay của đối phương, Yêu đao rời khỏi tay, bay đến chổ Đào Nhiên.
Yêu đao thế tới rất gấp, người chung quanh sợ bị lưỡi đao chém trúng, đều vội vàng tránh sang hai bên, nào biết Mộc Yến Phi dùng tiểu xảo, đao phong nhìn như sắc bén, đến trước mặt Đào Nhiên thế tới đã giảm xuống hơn phân nửa. Đào Nhiên mắt thấy Yêu đao tới gần, giơ tay nắm chặt chuôi đao, đao phong theo thế lăng không lướt qua, lưỡi đao màu đen chớp động phát ra ánh sáng của tử vong, những tên vây công đều hoảng sợ lui về phía sau né tránh, chỉ có tên điên kia vẫn không biết chết sống áp sát tới, Đào Nhiên do dự một chút, cuối cùng vẫn không hạ sát thủ, xoay ngược lưỡi đao, dùng sống đao đánh một đòn nghiêm trọng vào xương bả vai của hắn, khiến hắn bị chấn động té ngã ra đất.
Ngay lúc đó, quan binh nhanh như cắt bao vây Hình bộ chặt đến nỗi con kiến cũng chui không lọt, binh đội phía trước lôi cung tên ra hướng về phía Đào Nhiên, Mộc Yến Phi thấy thế, ánh mắt đảo qua tên điên đang té ngã dưới chân mình, ba thước thanh phong vẫn cắm trên lưng hắn, liền nắm lấy rút ra.
Kiếm phong của nhuyễn kiếm lóe sáng, lãnh quang dày đặc, nửa giọt máu cũng không dính, quả thực là danh khí, chuôi kiếm hãy còn ấm, mang theo hơi thở của chủ nhân. Nghĩ đây là vật tùy thân của Đào Nhiên, ngay cả lúc rơi xuống núi Thái Hành cũng không rời khỏi nó, vậy mà vào giờ phút này vì bảo vệ mình mà phải phóng kiếm đi, ánh mắt Mộc Yến Phi thoáng lên một chút nhu hòa, không đợi quan binh bắn tên, đã tung người lên trước, cổ tay nhẹ rung, kiếm khí phi hoa, chặn đứng đao phong của Đào Nhiên.
Những đại quan Hình bộ thấy viện binh đã đến, vốn nghĩ rằng lập tức ra lệnh bắn tên, nhưng nhìn thấy Mộc Yến Phi tiến lên, sợ ngộ thương hắn, vội vàng quát bảo ngưng lại, chỉ ra lệnh cho binh lính vây quanh cho chặt, đừng để thích khách chạy thoát.
Đào Nhiên thấy khó có thể chạy thoát, đang suy nghĩ tìm cách thoát thân, nhìn thấy Mộc Yến Phi đã giành tấn công trước, lòng thấy nhẹ nhàng trong thoáng chốc, cảm thấy chỉ cần người này có mặt ở đây, cho dù trước mặt là thiên quân vạn mã, cũng không đủ làm hắn sợ hãi, lại thấy kiếm khí của hắn phi hồng, thế vung thế chém hoàn toàn không thua gì Yêu đao, cũng có chút kinh ngạc, vội vàng ngưng thần huơ đao. Hắn vốn quen dùng nhuyễn kiếm, mặc dù cũng từng tập qua đao pháp, nhưng Yêu đao không giống như bội đao bình thường, vừa cong vừa nặng, hắn dùng không được thuận tay cho lắm, Mộc Yến Phi nhìn ra, kiếm vũ phi hoa, thế công mạnh như gió bão, đẩy hắn tiến gần về phía cửa ra.
Những quan binh do sợ chém trúng mình, theo sự tiến gần của hai người, chậm rãi tránh về phía sau, vô hình trung tạo thành một cửa thoát. Trong lúc đánh nhau trường kiếm của Mộc Yến Phi đột nhiên đâm thẳng bức tới trước mặt Đào Nhiên, Đào Nhiên nghiêng người tách ra, trường kiếm không thu hồi kịp, đâm vào cây cột phía sau hắn, nhất thời không nhổ ra được, mắt thấy Yêu đao của Đào Nhiên bổ xuống, Mộc Yến Phi đành phải buông kiếm, vừa vặn đao phong bổ xuống, hắn liền huy chưởng đánh về phía sườn phải của Đào Nhiên, thừa dịp Đào Nhiên tránh né, dùng chỉ bắn vào gân trên cánh tay hắn, Đào Nhiên không cách nào nắm chặt chuôi đao, bị hắn dùng tay không chụp lấy lưỡi đao, đoạt đao trở về, thuận thế chém xuống, Đào Nhiên vội vã dùng tay trái rút thanh trường kiếm đang ghim bên cạnh, đánh bạt sự công kích của Yêu đao. (giả bộ giỏi ghê)
Hai người thân hình kiếm pháp đều nhanh nhẹn dị thường, trong lúc tránh né đánh nhau bay nhảy, đao và kiếm đã được thay đổi lẹ làng không để lại dấu vết. Mộc Yến Phi sau khi đoạt được Yêu đao, khí thế đại chấn, loan đao bay múa uy vũ mạnh mẽ, Đào Nhiên bị hắn áp bách không ngừng lui về phía sau, nhanh chóng tới gần lỗ hổng của vòng vây, Mộc Yến Phi nháy mắt ra hiệu với hắn, Đào Nhiên hiểu ý, tìm khe hở, lấy dược phấn từ trong áo ra, vung tay vẩy ra, nhất thời đại sảnh tràng ngập làn khói màu tím. Mọi người sợ có độc, vội vàng ngừng thở né tránh chung quanh, đội ngũ lập tức rối loạn, đợi sương khói tan hết, Đào Nhiên chẳng biết đã phi đi đâu rồi.
Hình bộ quan viên thấy thích khách đã đi, cuống quít ra lệnh truy kích, bị Mộc Yến Phi ngăn cản, quay đao tra vào vỏ, nói: “Giặc cùng đường đừng nên truy đuổi, xem thương thế của những người này trước đã.”
Hình bộ thượng thư vốn quan tam phẩm, cũng không thấp hơn Mộc Yến Phi, bất quá biết hắn rất được coi trọng, không dám đắc tội, hơn nữa mới vừa rồi nhìn thấy thân pháp quỷ dị của Đào Nhiên, lòng cảm thấy cũng còn hơi sợ, lại thấy sắc mặt Mộc Yến Phi khó chịu, tưởng hắn đã bị thương trong lúc chiến đấu mới rồi, sợ hắn giận cá chém thớt, không dám hỏi nhiều, vội vàng ra lệnh quan binh thu đội, kiểm tra thương thế của mọi người ở đại đường.
Bởi vì mới vừa rồi phạm nhân phát bệnh mà không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên dùng nội lực làm đứt dây trói bằng da trâu, đoạt bội đao của nha dịch hành hung, hơn nữa một số nha dịch lại nổi điên tấn công đồng liêu, mọi người do quá bất ngờ nên không kịp phòng bị, dẫn đến việc bị thương đến tám chín phần mười, nếu không có những tùy tùng do Mộc Yến Phi dẫn theo, chỉ sợ đêm nay sẽ huyết nhiễm hình đường, may mà những nha dịch này cũng không phải chính thức bị điên, theo thời gian cũng chậm rãi tỉnh lại, toàn thân vô lực, ngồi bệch ở đại đường, khuôn mặt đờ đẫn, hoàn toàn không biết chuyện gì mới vừa xảy ra.
Mộc Yến Phi lệnh A Tây xem xét thương thế của bọn họ, phát hiện bọn họ chỉ trúng mê dược cực mạnh, nhất thời thần trí không tĩnh táo, bị người khống chế sai khiến, nhìn phản ứng của những người bị trúng độc, cũng cùng loại với hai tên lãnh binh kia, nhưng không nghiêm trọng như bọn họ, sau khi thanh tỉnh hỏi đến chuyện phát sinh trước khi trúng độc, tất cả đều lộ ra sự mơ hồ, hiển nhiên đã không còn nhớ rõ gì rồi.
Hai gã lãnh binh bị điên, một người bị Đào Nhiên chém chết, một người thân cũng bị thương nặng, hơi thở thoi thóp, rõ ràng không cứu sống được nữa, vài tên quan viên trong Hình bộ đêm hôm thẩm vấn tù phạm, không chỉ không lấy được khẩu cung, còn bị thích khách tập kích, một đám đều kinh hãi run sợ, không biết phải bẩm báo với hoàng thượng thế nào, nhưng chỉ có Hình Viễn Tâm tương đối trấn định, nghe Mộc Yến Phi nói với thượng thư thân thể không khỏe, muốn đi trước, hắn vội vàng đuổi theo, khom người thi lễ với Mộc Yến Phi, nói: “Vừa rồi đa tạ tướng quân viện thủ.”
“Tiện tay giúp đỡ thôi.”
Giọng nói bình thản, hiển nhiên một màn kinh hiểm mới vừa rồi cũng không làm Mộc Yến Phi lúng túng, Hình Viễn Tâm không khỏi cười khổ. Vừa rồi tình thế nguy cấp, Mộc Yến Phi lại ra lệnh cho tùy tùng bảo vệ bọn họ, nội hành động này thôi cũng đã không thể đơn giản xem như là tiện tay giúp đỡ rồi, bất quá nếu Mộc Yến Phi không để bụng, hắn cũng không tiện nói thêm nữa, thấy Mộc Yến Phi nhấc chân định đi, ý nghĩ chợt thoáng qua, vội hỏi tới: “Vừa rồi thích khách tới đột ngột, khi tướng quân cùng hắn so chiêu thì có phát hiện gì không?”
Mộc Yến Phi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, như là muốn nhìn thấu ý mà hắn muốn hỏi, nhưng cái gì cũng đều không hỏi lại cả, chỉ nói không biết sau đó nhanh bước rời đi. Hình Viễn Tâm không cản hắn lại được, nhìn đạo thân ảnh màu trắng dần dần rời xa tầm mắt của mình, chợt nhớ đến màn kinh biến mới vừa rồi, mày không khỏi nhíu lại.
Mộc Yến Phi ra khỏi Hình bộ, lệnh A Đông A Tây lập tức thăm dò chuyện gì đã phát sinh trong đêm nay sau khi hai tên lãnh binh bị áp giải tới đại lao của Hình bộ,lại bảo A Bắc đi nghe ngóng hành tung của tứ hoàng tử và những người khác, ba người lĩnh mệnh lui về phía sau, A Nam thấy Mộc Yến Phi sắc mặt nặng nề, nhịn không được hỏi: “Ngài có muốn hạ chúc đi tra chuyện liên quan đến tên thích khách kia không? Những tên Hình bộ ngu ngốc này tra án, chỉ sợ sẽ đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, cuối cùng bỏ mặc.”
Mộc Yến Phi không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu, A Nam còn định đợi hỏi tiếp, hắn đã sải bước rời đi, A Nam không dám nói nhiều thêm nữa, đành phải bước nhanh đuổi theo.
Đào Nhiên trở lại nơi ở thì đã quá nửa đêm, trên đất đã phủ một lớp tuyết rất dày, bốn bên vắng vẻ, A Nhất đã đi ngủ từ sớm, hắn thay quần áo tắm rửa, vào bồn tắm mới phát hiện nước còn hơi ấm, hắn lười đến nỗi chẳng muốn đun nước lại, nên đành ngâm mình trong nước ấm cho bớt mệt.
Suốt dọc đường hồi kinh có A Nhất tỉ mỉ chữa trị, nội thương của Đào Nhiên đã khỏi hơn phân nửa, bất quá dù sao trọng thương mới lành, hôm nay phải chạy tới chạy lui cả ngày, lại đến Hình bộ đại náo hết một phen, nên giờ cảm thấy có hơi mệt mỏi, nằm trong bồn tắm, cảm giác rất rõ nước đang lạnh dần, nhưng lười chẳng muốn đứng lên, khép hờ mắt thầm nghĩ muốn nằm luôn trong nước đánh một giấc.
Ngay lúc đang mơ mơ màng màng, bên ngoài bình phong chợt truyền đến tiếng ma sát, Đào Nhiên lập tức mở mắt ra cảnh giác, ngay sau đó hai tay đặt lên thành bồn tắm phi thân nhảy ra, cầm thanh nhuyễn kiếm đang đặt bên cạnh bồn tắm lên, kéo chiếc áo ngoài đang khoác trên bình phong xuống, trong lúc mặc quần áo chưởng phong đồng thời chém ra, dập tắt ánh nến đặt dưới song cửa sổ, cả gian phòng lập tức chìm vào trong bóng tối.
Đào Nhiên nín thở tập trung, nhuyễn kiếm xuyên qua bình phong, đâm về phía phát ra tiếng vang, đã trễ thế này, hạ nhân đã sớm đi ngủ, còn A Nhất cũng sẽ không cố ý nín thở mà vào, hắn mới vừa đại náo tại Hình bộ một hồi, lo lắng trên đường trở về không cẩn thận bị theo dõi, chuyện này dính dáng đến rất nhiều người, cho nên xuất kiếm cũng chẳng chút lưu tình.
Kẻ xâm nhập phản cứng cũng rất nhanh, ánh nến vừa tắt hắn cũng đồng thời rút vũ khí ra, nghe kiếm phong tới gần, thân hình khẽ chớp, thân đao kềm chặt thanh trường kiếm vừa đâm tới, thế kiếm của Đào Nhiên thất bại, cổ tay run lên, dùng thế Tà Lý Hoành Hoạch, chặn ngang chém xuống, nhưng kiếm đi được nửa đường liền cảm thấy bất thường, hơi thở quen thuộc, không vì không gian tối đen mà có nửa điểm trở ngại, hắn vội vàng thu hồi nội lực, nhưng thân kiếm vẫn đập lên vỏ loan đao của đối phương, cũng may đao chiêu kia cũng chỉ là hư chiêu, hai thanh lợi khí vừa khẽ chạm vào nhau, phát ra tiếng hồi âm nhẹ nhàng, trong bóng đêm yên tĩnh, vang vọng xa xa.
“Đánh cả đêm, ngươi còn thấy chưa đủ à?”
Giọng nói thanh lãnh thuộc về Mộc Yến Phi truyền tới, khóe miệng Đào Nhiên nhếch lên nụ cười, chỉ cảm thấy nhuyễn kiếm bị Yêu đao chặn lại, kềm chế ý muốn lộn xộn của hắn, hắn cũng không rút về, chỉ khẽ cười nói: “Không nghĩ tới xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi lại đến đây.”
Chính vì xảy ra quá nhiều chuyện, hắn mới phải tới đây.
Mộc Yến Phi thu hồi Yêu đao, cầm cổ tay Đào Nhiên, cả hai chăm chú nhìn nhau trong bóng tối, đột nhiên ôm lấy eo hắn đè hắn áp vào tấm bình phong, hôn hắn. Cơ thể Đào Nhiên bị ép cong người ngã về phía sau, hành động có hơi bạo lực, nhưng hắn lại không tức giận, cười khẽ, trở tay quẳng nhuyễn kiếm đi, thân kiếm bay lên đánh thành một đường cong, sau đó chui vào vỏ kiếm đang treo bên cạnh bình phong.
Mộc Yến Phi hôn rất thô lỗ, không giống như đang âu yếm, mà như là muốn bộc lộ sự không hài lòng của mình. Trên người Đào Nhiên chỉ khoác mỗi chiếc áo ngoài, bị hắn dễ dàng công thành chiếm đất, bàn tay mang theo vết chai thô bạo lướt trên da thịt hắn, đau hơn vài phần so với lúc bình thường, Đào Nhiên cảm giác được, nghênh tiếp nụ hôn nồng cháy có chút bạo ngược của hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng giận nữa, ta biết ta nên giúp ngươi trước, nhưng lúc ấy Hình Viễn Tâm đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên không kịp suy nghĩ, chạy đi cứu hắn trước.”
“Ngươi nghĩ rằng ta tức giận là do chuyện này sao?” Mộc Yến Phi đẩy hắn ra, lạnh lẽo nói.
Đào Nhiên ngẩn ra, thấy hắn chần chờ, Mộc Yến Phi cười lạnh: “Ta Mộc Yến Phi tuy bất tài, nhưng lòng dạ cũng không hẹp hòi đến vậy, ta là giận ngươi không tin ta, ngươi không tin ta sẽ không để Hình Viễn Tâm thụ thương!”
Đào Nhiên không còn lời để nói, hắn biết Mộc Yến Phi không nói dối, nếu không lúc ấy thị vệ của Mộc gia sẽ không vẫn canh chừng bên cạnh mấy vị quan viên của Hình bộ, không có lệnh của Mộc Yến Phi, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Lúc ấy tình thế nguy cấp, Mộc Yến Phi lại đẩy tùy tùng thân tín đi, hắn chinh chiến sa trường, đương nhiên sẽ không để ý đến tín mạng của vài tên quan viên, hắn làm vậy chẳng qua là vì quan tâm đến tâm tư của mình, muốn cứu Hình Viễn Tâm.
Trong lúc nhất thời tâm tư phập phồng, cảm giác ấm áp dâng đầy trong lòng ngực, nhưng vì sợ thất thố nên không dám để lộ ra. Mộc Yến Phi không thấy hắn trả lời, chỉ nghĩ hắn không tin, thấy bàn tay đang cầm rất lạnh, cũng biết hôm nay Đào Nhiên không chịu điều dưỡng kỹ lưỡng, điều này khiến cho hắn càng không vui, không nói gì thêm nữa, lôi kéo Đào Nhiên đi vài bước đến phòng ngủ cách vách, đẩy hắn ngã lên giường. Hành động khá vô lễ, ngược lại làm yếu đi tâm tư dao động lúc đầu của Đào Nhiên, hắn cười cười, không phục vẻ ung dung lúc bình thường, nói: “Vương gia, muốn ta bồi thường ngươi ở trên giường sao?”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể bồi thường ta được sao?” Mộc Yến Phi cười lạnh.
Biết rõ người của Ám các có thân phận đặc biệt, Hình bộ lại là nơi sâm nghiêm, Đào Nhiên còn dám xông vào, nếu không phải hắn đã chu toàn từ bên trong, chỉ sợ Đào Nhiên khó có thể thoát thân, hơn nữa đêm nay những người nhìn thấy bộ dáng của Đào Nhiên rất nhiều, nếu hoàng thượng ra nghiêm lệnh truy tra, có lẽ sẽ tra đến nơi này, đến lúc đó Đào Nhiên phải giải thích như thế nào? Nếu hắn tin mình ngay từ đầu, thì sẽ không phát sinh nhiều chuyện phiền toái đến như vậy.
Mộc Yến Phi càng nghĩ càng căm tức, bất quá ánh mắt lướt qua Đào Nhiên, tức giận cũng hạ bớt vài phần. Mới vừa rồi cử chỉ của hắn có hơi thô lỗ, nên khi Đào Nhiên nằm xuống, áo ngoài đã bị tuột ra hơn phân nửa, nhìn thân thể mềm dẻo quen thuộc, căm tức của hắn bất giác cũng hóa thành ***, có chút kềm nén không được, tiện tay cởi áo Đào Nhiên ra, nằm đè lên người hắn.
Đào Nhiên có chút hưởng thụ sự bạo lực hiếm có của Mộc Yến Phi, mỉm cười cùng hắn hôn, hắn biết nam nhân bây giờ đang trong cơn tức giận, nói cái gì cũng đều phí công cả, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết ngay trên giường, cũng may Mộc Yến Phi không nói gì nữa, chỉ vuốt ve sơ sài sau đó đâm thẳng vào người hắn, trực tiếp tuông hết tức giận phát tiết vào bên trong người hắn.
Đêm rất yên tĩnh, khiến hơi thở của hai người đang cuốn lấy nhau càng trở nên nặng nề. Đào Nhiên nằm ngửa trên giường, mặc cho Mộc Yến Phi đè lên người mình tùy ý đâm vào rút ra, gương mặt từng chút từng chút nóng dần lên. Hắn luôn luôn chỉ thích đứng ở vị trí chủ động, nhưng nhiều lần vì muốn thuận theo ý của Mộc Yến Phi, ngoại trừ tình huống lần đầu tiên là thỏa hiệp ra, phần lớn nguyên nhân sau này là do hắn bây giờ đã không còn ngại nữa, không ngại cảm giác xâm phạm và chiếm hữu này, thừa nhận sự tồn tại của Mộc Yến Phi.
Lúc về gần đến kinh thành, vì để che tai mắt người khác, hai người cũng không thân cận cho lắm, *** đã phải nhịn suốt mấy ngày bây giờ đến lúc phát tiết, không kiên trì được bao lâu cả hai đồng thời tiết ra, Mộc Yến Phi bắn dịch thể vào trong cơ thể Đào Nhiên, không lập tức rút ra, mà ôm lấy hắn nằm trên giường, hưởng thụ sự thỏa mãn sau khi đã phát tiết. Cơ thể Đào Nhiên rất lạnh, cho dù sau khi nhiệt tình cũng không thấy ấm lên được bao nhiêu, ôm hắn, Mộc Yến Phi nghĩ thầm trong đầu, bản thân đã giận đến vậy, suốt đêm chạy đến tính sổ, kỳ thật cũng chỉ vì lo lắng cho hắn mà thôi. (yêu anh Mộc quá đi)
“Có dễ chịu không?” Phá vỡ khung cảnh ấm áp, hắn hỏi.
“Cũng tạm.”
Đào Nhiên kỳ thật có hơi khó chịu, bất quá không muốn chọc thêm phiền toái nữa, hắn chọn biện pháp im lặng, không biết Mộc Yến Phi có thật sự tin lời hắn nói không, cũng không nói gì thêm nữa, mà là hỏi: “Ngươi sao lại chạy đến Hình bộ?”
Đào Nhiên thở dài một hơi, còn tưởng rằng nhiệt tình qua đi Mộc Yến Phi sẽ nguôi giận một chút, không nghĩ hắn vẫn từng bước ép sát, bất quá việc này cho dù Mộc Yến Phi không hỏi, hắn cũng sẽ chủ động nói, vì vậy liền đem chuyện mình tiến cung diện thánh, trên đường rời đi gặp phải tứ hoàng tử, lén theo hắn đến tẩm cung của hoàng hậu, sau đó đem chuyện mình nghe được tỉ mỉ kể lại một lần, nói xong lời cuối cùng, than thở: “Lúc đó đi sớm quá, không biết hoàng hậu có căn dặn tứ hoàng tử chuyện gì không?”
Mộc Yến Phi sau khi nghe hết đầu đuôi đã nguôi giận, sau đó lại nghe câu nói mang theo ảo não của Đào Nhiên, không khỏi mỉm cười, Đào Nhiên vội vã chạy đến Hình bộ, chỉ vì lo lắng cho mình, tên nam tử này không phải chuyện gì cũng không lưu tâm như biểu hiện bên ngoài của hắn, ý nghĩ này khiến tâm tình của Mộc Yến Phi tốt hơn rất nhiều, cũng không so đo chuyện Đào Nhiên tự tiện xâm nhập Hình bộ, hành vi lỗ mãng đơn thân đối địch nữa, thuận miệng nói: “Ta sẽ chú ý.”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Ám tiễn không phải chỉ bọn họ mới có.” Mộc Yến Phi cười lạnh.
Đào Nhiên biết Mộc Yến Phi nhất định có phương pháp truy tra tin tức của riêng hắn, hiện tại nếu đã đề phòng, hoàng hậu và người khác nếu muốn hại hắn e rằng cũng không dễ dàng nữa, những chuyện còn lại chính mình sẽ âm thầm truy tra là được, chỉ tiếc lần này phí tâm bắt được thủ hạ của tứ hoàng tử, giải đến Hình bộ thẩm vấn, nhưng ngay thời điểm mấu chốt lại bị đứt manh mối, chỉ có thể nói là do bọn họ đã xem thường thế lực bên phía tứ hoàng tử rồi.
“Những nha dịch Hình bộ bị trúng độc sao rồi?”
“Đều đã thanh tĩnh cả rồi, y quan đã kiểm tra qua, nhưng chưa tra được là loại độc tố gì, bất quá chỉ nói là độc nhẹ, tạm thời làm thần trí mơ hồ mà thôi, nhưng hai tên lãnh binh bị điên đều đã chết.”
Đây là tin tức do Hình bộ truyền tới sau khi Mộc Yến Phi hồi phủ, Hình bộ nha dịch bị trúng độc, lại bị đánh lén, chuyện đại sự thế này, nếu giải quyết không ổn thỏa, chỉ sợ chức quan khó giữ, những quan viên này tất nhiên đều đem Mộc Yến Phi ra làm khiên chắn, chỉ cần có tin tức, sẽ báo cho hắn ngay, bất quá không biết nguyên nhân trúng độc, tất nhiên cũng sẽ không tra ra được mọi người bị trúng độc như thế nào, càng không cách nào tra ra được kẻ đầu độc, phạm nhân cũng đã chết, chuyện này chỉ sợ sẽ bị nhấn chìm xuồng.
“Không biết Hoắc hoàng hậu làm cách nào biết được việc Hình bộ sẽ thẩm vấn vào ban đêm? Đào Nhiên cau mày nói.
Với thế lực của hoàng hậu, việc mua chuộc nha dịch đầu độc cũng không khó, nhưng bọn họ áp giải hai vị lãnh binh hồi kinh, lại thẩm vấn ngay đêm hôn đó, số người biết việc này chỉ cần giơ tay ra cũng có thể đếm được, mỗi người trong đó đều không có khả năng tiết lộ bí mật, thế mà bí mật lại bị tiết lộ, chỉ trong khoản thời gian ngắn đến thế, chuyện này không thể không khiến Đào Nhiên quan tâm.
Hắn nhắm mắt lại, đem tất cả những người biết chuyện này ngẫm hết một lần, cuối cùng rơi vào người Trâu tể tướng và con rể ông ta. Trâu tể tướng là lão hồ ly, mặc dù vẫn ủng hộ thái tử, nhưng nói không chừng vì muốn chừa đường lui cho mình, âm thầm động tay động chân, nhưng ngẫm kỹ lại thêm lần nữa, lại cảm thấy điều này không có khả năng, nếu thái tử có thể mượn chuyện này để lật đổ tứ hoàng tử, đối với Trâu tể tướng mà nói rất có lợi, hắn hoàn toàn không cần phải làm chuyện hại người mà bất lợi cho mình.
Đào Nhiên nghĩ như thế, Mộc Yến Phi tất nhiên cũng nghĩ ra được, bất quá hắn trước giờ vốn không thích nghi thần nghi quỷ, huống chi chuyện này đã có thái tử hao tâm tổn trí lo giúp rồi, nên không suy nghĩ nhiều nữa, thấy canh giờ cũng không còn sớm, cả đêm gần như chưa ngủ, lại nghĩ đến chuyện sáng sớm mai hoàng đế sẽ biết chuyện do Hình bộ trình báo lên, kế tiếp nhất định sẽ bận rộn một phen, chổ ở của Đào Nhiên mình không thích hợp để lưu lại nữa, đành phải ngồi dậy thay quần áo.
Hai người ở chung vốn cũng đã lâu, Đào Nhiên từ một động tác tùy tiện của Mộc Yến Phi cũng có thể biết được suy nghĩ của hắn, không cản hắn, chỉ nghiêng người tựa vào thành giường, nói: “Dạo này tiếng gió chi chít, không có việc gì ngươi đừng tới đây.”
Giọng nói uể oải, mang theo sự tùy tiện hoàn toàn không để bụng, Mộc Yến Phi nhíu nhíu mày, mặc dù biết Đào Nhiên nói vậy là vì tốt cho hắn, nhưng hắn vẫn không thấy thích như cũ.
Trong phòng nhờ tuyết rơi mà có vẻ khá sáng sủa, Đào Nhiên nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của hắn, không khỏi cười phốc một tiếng, vươn tay đến, ngón tay suồng sã ngọ nguậy trên ngực hắn, da thịt nóng cháy, lưu lại độ ấm của ân ái mới rồi, khiến hắn cảm thấy có chút lưu luyến, cười nói: “Khi nào ta nhớ ngươi, sẽ đi tìm ngươi.”
Cổ tay bị nắm chặt, Mộc Yến Phi kéo tay hắn áp xuống mặt giường, một lần nữa cúi người hôn hắn, Đào Nhiên khẽ cười đáp lại, ai ngờ nụ hôn của Mộc Yến Phi lại nhanh chóng dời xuống dưới cằm, sau đó theo đường cong lượn xuống cần cổ, khác với nụ hôn cuốn lấy bờ môi mới vừa rồi, nụ hôn bây giờ là cắn và nghiến mang theo dục vọng chiếm hữu, hung ác như muốn cắn nuốt hắn vào cho no bụng, có một chốc, Đào Nhiên cảm giác được trong những nụ hôn sâu ấy đang ẩn chứa sát khí.
Nếu không phải đã biết trước tên nam nhân này sẽ không gây thương tổn cho mình, dựa vào trực giác này, hắn đã rút kiếm ra rồi. Đào Nhiên giơ tay lên, đương nhiên không phải lấy kiếm, mà là dùng ngón tay quấn lấy tóc của Mộc Yến Phi, hưởng thụ sự vuốt ve của hắn.
Mùa đông đêm vốn rất dài, tính ra vẫn còn có chút thời gian, hắn không ngại chơi thêm một ván nữa.
Ý nghĩ vừa dấy lên, liền cảm thấy vai truyền đến sự đau nhức, Đào Nhiên hưởng thụ cảm giác thân mật truyền tới làm dục vọng dâng lên, đang trong tình trạng không phòng bị, không khỏi rên khẽ một tiếng, Mộc Yến Phi đã đứng dậy rời khỏi hắn, mày kiếm khẽ nhếch, nhìn hắn, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Đào Nhiên sờ sờ chỗ đau, tuy không chảy máu, nhưng đau đớn nói cho hắn, dấu răng này vài ngày cũng không tan hết được, có chút căm tức sự tùy tiện làm chuyện xằng bậy của Mộc Yến Phi, nhưng mắt phượng lưu chuyển, nhìn thấy khuôn mặt hắn giống như có vẻ vừa trả thù xong, không khỏi bật cười, hừ một tiếng, uể oải nói: “Ta không biết thì ra vương gia lại có sở thích gặm thế này.”
Mộc Yến Phi xuống giường, cầm lấy quần áo đang rơi toán loạn bên cạnh, nói: “Sắp tới ngươi nên lộ diện ít một chút, có việc thì nhờ A Nhất đến tìm ta.”
Bảo tên sai vặt đến vương phủ, cho dù vấn an hay mật báo, đều sẽ không làm người khác quá chú ý, hơn nữa A Nhất thông độc thạo cổ, lại cơ trí, cũng không sợ hắn bị ai ăn hiếp, khuyết điểm duy nhất chính là hắn là con trai độc nhất của Vân Nam vương, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ rất khó ăn nói với Mộc Hiển Ngọc, tâm tư Đào Nhiên xoay chuyển mấy vòng, liền có suy tính, nghiêng người qua, dùng tay đỡ lấy đầu, nhìn Mộc Yến Phi mặc áo.
Phòng rất tối, bất quá cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức cảnh đẹp, ngay lúc nhìn ngắm say sưa, Mộc Yến Phi quay đầu, nói: “Không cho đi thanh lâu.”
Nụ cười trên mặt Đào Nhiên đông cứng lại, ngay lúc muốn phản bác, Mộc Yến Phi lại nói: “Không cho phép phản đối.”
Nhìn Mộc Yến Phi cầm lấy loan đao, Đào Nhiên quyết định thức thì vụ giả vi tuấn kiệt, thuận theo ý hắn trả lời: “Dạ, vương gia.”
Mộc Yến Phi rời đi, Đào Nhiên không đi tiễn hắn, mà chỉ nghe tiếng mở cửa ở gian ngoài, sau đó đóng lại, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đạp tuyết khe khẽ, nhưng nhanh chóng biến mất, nghĩ Mộc Yến Phi chắc là vì muốn che tai mắt người khác, nên dùng khinh công xuất phủ rồi.
Giường đệm bởi vì thiếu mất một người mà có vẻ trống trãi, Đào Nhiên xoay người nằm trở về, chăn đệm lạnh dần, khiến hắn cảm thấy không quá thích ứng, vừa cười khổ vừa nghĩ, ỷ lại quả thật không phải là một thói quen tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook